Sau cả buổi sáng đôi có với nhà họ Diệp, linh hồn của kẻ xuyên không cũng không có tái xuất hiện, hắn đã lỡ thời gian trọng sinh tại cỗ thân thể này, có lẽ không có khả năng tái xuất hiện. Bách Hợp lái xe về đến nhà lập tức mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, ngoại trừ có mấy bình nước không còn đồ ăn nào khác, Bách Hợp chỉ có thể lên lầu ngủ trong chốc lát. Chạng vạng tối, quản lý khu biệt thự gọi điện thoại, nói là có bưu kiện đưa đồ đạc trở về, họ đã nhận thay cho Bách Hợp.
Diệp Như Vân không có tự mình trở về, mà để thẻ trong bì thư gửi trở về, còn có một trang giấy, trên đó viết: Hai năm qua em trai, em gái tôi dùng của anh tổng cộng ba mươi chín vạn, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh! Đây là Diệp Như Vân ghi, Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, vò tờ giấy thành một cục ném vào trong thùng rác. hai năm qua hai người Diệp Như Phong và Diệp Như Vũ chỉ tốn ba mươi chín vạn, nhưng Diệp Như Vân một người tiêu pha không chỉ chừng đó, lúc trước khi lấy Diệp Như Vân, Bách Lan từng bỏ ra 600 vạn. Trước trước sau sau, nhà họ Chương để giúp nhà họ Diệp cũng quăng vào không ít hơn 3000 vạn, càng đừng đề cập Chương Bách Hạ có cha là tỉnh trưởng tỉnh Hải Uy, trong đó cho nhà họ Diệp được bao nhiêu lợi.
Những khoản nợ nếu muốn tính căn bản tính toán không rõ, Diệp Như Vân lại vô thức tỉnh lược điểm này, chỉ sợ tại cô xem ra gả cho Chương Bách Hạ đã đền bù lại những khoản vật chất đó, có lẽ Chương Bách Hạ còn thiếu nợ cô ta càng nhiều mới đúng.
Ngủ nửa ngày, tinh thần Bách Hợp tốt lên rất nhiều, cô rời giường đi ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn chuyển về nhà, chuẩn bị trong khoảng thời gian ngắn điều trị cỗ thân thể này một phen, nguyên chủ thật sự quá yếu, hơn nữa lại nghiện thuốc. Hơn nữa lại bị một đám bạn bè chẳng ra gì dụ dỗ sử dụng nhiều lần thuốc phiện, thân thể này sắp không chịu đựng nổi, sẽ nhanh chóng sụp đổ, nếu muốn ép những độc tố này ra ngoài hoàn toàn không phải một hai ngày là có thể. Huống hồ trước kia Chương Bách Hạ cũng không rèn luyện nhiều, bởi vậy muốn làm luyện tập Tinh Thần Luyện Thể Thuật rất khó khăn, rất nhiều động tác không thể làm được, buổi tối Bách Hợp còn không có hoàn thành Luyện Thể Thuật. Điện thoại lại vang lên.
Là bạn bè nguyên chủ rủ cậu ta đi quán đêm chơi đùa, cười nói hàng tốt lại đến, đám người này phần lớn đều là con nhà khá giả muốn nịnh nọt Chương Bách Hạ, một ít trong nhà mặc dù có tiền, nhưng lại muốn chơi kích thích rồi không ít sớm bị lấy hết của cải, sở dĩ dỗ lấy Chương Bách Hạ cùng nhau chơi đùa, ngoại trừ có khi có việc nhờ anh ta dễ nói chuyện bên ngoài, còn có muốn cho cậu ta bỏ tiền, điện thoại một thời gian ngắn không có ai nhấc máy, liền chuyển thành tin nhắn thoại. Bách Hợp cố nén đau nhức trong thân thể, nghe được tiếng cười hèn mọn bỉ ổi trong tin nhắn, cơn nghiện trong cỗ thân thể này phảng phất bị câu dẫn. Cô cắn răng chịu đựng run rẩy hoàn thành toàn bộ bài tập, cầm lấy điện thoại đập nát bấy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Chương Bách Hạ độc nghiện không giống với Đồng Bách Hợp trong nhiệm vụ trước kia, rõ ràng Chương Bách Hạ nghiện nặng hơn lúc trước chỉ tiêm vào một lần Đồng Bách Hợp nhiều. Bách Hợp dùng nửa tháng, mỗi ngày trừ ăn cơm ra cùng với chút ít thời gian ngủ, đại bộ phận công phu đều đặt ở điều chỉnh thân thể cai nghiện, nửa tháng thời gian trôi qua, trong cơ thể cô mặc dù không có bắt đầu tồn trữ linh khí, thế nhưng độc tố trong máu cũng đã bị bài xuất hơn phân nửa. Sắc mặt Chương Bách Hạ dễ nhìn hơn trước rất nhiều. Lại soi gương, sắc mặt đã không hề ám chìm không ánh sáng nữa, làn da trắng rất nhiều, thậm chí sáng bóng hơn không ít.
Nguyên chủ vẫn chưa tới 23 tuổi nhưng thân thể còn không bằng người bốn mươi năm mươi tuổi. Bách Hợp trong nửa tháng dùng linh khí tẩm bổ, hôm nay mới hơi có chút ít thành tựu.
Sáng sớm Bách Hợp rời giường, Luyện Thể Thuật vừa làm xong một lần, cảm giác được một cỗ yếu ớt linh lực chậm rãi chạy gân mạch trong thân thể, cô đang chuẩn bị vận hành linh lực chạy vài vòng trong thân thể, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng xe đỗ, lông mày Bách Hợp thoáng cái nhíu lại, vô thức từ trên giường nhảy dựng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn xem.
Chỗ ở Chương Bách Hạ là khu biệt thự xa hoa cách xa trung tâm, một khu đất lớn tổng cộng chỉ có vài tòa biệt thự, mỗi tòa cách nhau rất xa, chính là để bảo đảm mỗi hộ gia đình yên tĩnh cùng tư ẩn, Chương Bách Hạ bởi vì thân phận đặc thù nên được vị trí tốt nhất, đằng sau là một mảng rừng dày đặc, phía trước thì là hồ nước nhân tạo, bình thường ngoại trừ Diệp Như Vân bên ngoài ít khả năng sẽ có người tới tại đây. Bách Hợp đang suy đoán phải hay là không Diệp Như Vân trở về, dưới lầu lại truyền đến tiếng mở khóa, cô kéo cửa, từ lầu hai lan can nhìn xuống, liền thấy mẹ của nguyên chủ, Bách Lan mang theo mấy túi đồ đạc lớn đang mở cửa.
Có lẽ nghe được lầu hai có động tĩnh, Bách Lan ngẩng đầu nhìn lên, lúc thấy Bách Hợp, bà nở ra một nụ cười từ ái: “Sao lại thức sớm vậy? Có đói bụng không? Mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Lúc này đã hơn mười giờ sáng rồi, nhưng mà nguyên chủ trước đây ưa thích chơi đùa hưởng lạc, mỗi ngày không chơi đến rạng sáng sẽ không ngủ, bởi vậy bình thường chỉ thức dậy lúc xế chiều…, sáng sớm Bách Lan bình thường rất ít nhìn thấy con trai, không ngờ hôm nay đến cho đồ lại gặp được, trong lòng Bách Lan có chút vui mừng, nhưng rất nhanh sắc mặt lại âm trầm xuống, liền trong tay cái chìa khóa cũng không kịp bỏ xuống:
“Có phải chỗ nào không thoải mái? Như thế nào thức sớm như vậy? Nếu như không ngủ đủ thì ngủ thêm đi, cơm nấu xong mẹ kêu con dậy.”
Bà dừng một chút, xem Bách Hợp lắc đầu từ lầu hai xuống, Bách Lan cẩn thận đánh giá Bách Hợp một phen, xác thực tốt rất nhiều so với trước, trong lòng không khỏi buông lỏng: “Diệp Như Vân đâu? Mẹ nghe nói cô ta về Diệp gia mấy ngày nay? Ông trời con ơi, đây là làm sao vậy?”
Bách Hợp nhấc đồ vật lên, Bách Lan vội vàng liền muốn cầm: “Con ngồi đừng nhúc nhích, để mẹ làm.” Đem đồ đạc phân loại rồi bỏ vào trong tủ lạnh, nếu là trước kia Bách Lan cũng không dám hỏi về Diệp Như Vân, Chương Bách Hạ xem cô ta như mắt mình, nếu cha mẹ nói cô ta một câu không đúng đều phát giận, Bách Lan thấy con trai bị Diệp Như Vân ức hiếp khó chịu cũng cố nén, nhưng mà hôm nay mình nói Diệp Như Vân, Bách Hợp không những không có tức giận, ngược lại sắc mặt thoạt nhìn còn rất bình tĩnh, bà thả lỏng, kéo Bách Hợp đi tới ghế sô pha:
“Làm sao vậy? Ba con lo lắng, để me qua đây xem xem.” Hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai, đều coi như là tròng mắt. Tuy nói con trai không ra gì, nhưng mà gia đình mình có quyền nói như vậy, người bên ngoài không có quyền, trước kia chỉ là nâng trong lòng bàn tay đều sủng không đủ. Không nghĩ tới sau khi kết hôn hết lần này tới lần khác lại muốn ra ngoài ở, hai vợ chồng có không nỡ, cũng chỉ có thể để cho Chương Bách Hạ chuyển ra, bình thường chỉ có bớt thời giờ tới nhìn một cái.
Diệp Như Vân nửa tháng trước chuyển ra khỏi biệt thự trở về Diệp gia. Thân phận cô đặc thù, bởi vậy chuyện này có muốn dấu diếm cũng dấu diếm không nổi, sớm bị người truyền ra ngoài, ba Chương ngày thường công vụ bề bộn, đến hai ngày trước mới nhận được tin tức, hôm nay Bách Lan liền mua vài thứ sang đây xem con trai, thuận tiện hỏi một chút tình huống.
“Không có gì, cô ta muốn về Diệp gia thì về. Con không sao cả!” Bách Hợp tựa người trên ghế sa lon, lười biếng nói, Bách Lan xem cô híp mắt lười biếng, khí sắc lại tốt hơn nửa tháng trước rất nhiều, trong lòng không khỏi vui mừng, thay cô sửa sang tóc:
“Con hiểu rõ là được. Nhưng chúng ta người như vậy, hôn nhân cũng không phải trò đùa, cũng đừng chỉ lo cho cô ta, một bả tuổi rồi còn tùy hứng như trẻ con.” Bách Lan sớm xem Diệp Như Vân không vừa mắt, do con trai che chở nên không có nói thẳng, hôm nay thấy Bách Hợp đã thông suốt, Bách Lan vui mừng không khỏi nhiều lời hai câu: “Hai ngày này ba của con nghe nói con nghe lời rồi, không có lại đi chơi cùng những người kia nên rất vui, hỏi chừng nào con muốn về nhà. Về sau sự nghiệp ba mẹ đều muốn giao cho con, con sớm về học một ít cũng tốt.”
Trước kia nếu nguyên chủ nghe cha mẹ nhắc tới chuyện này sẽ không kiên nhẫn. Nhưng lúc này Bách Lan nói xong. Bách Hợp chỉ nhẹ gật đầu. Thấy con trai nghe lời, Bách Lan tưởng con trai bị Diệp Như Vân kích thích đến thay đổi, rốt cục nghe lời một hồi. Tuy nói có chút tức giận Diệp Như Vân không coi con mình ra gì, nhưng hôm nay lại rất thích Bách Hợp như vậy. Bởi vậy nhịn không được lại nói:
“Về sau ít chơi với mấy người bạn kia, con còn nhớ rõ lúc trước hàng xóm của chúng ta có đứa bé tên Trương Thiên Thành lớn hơn con ba tuổi không? Hôm nay nó đều tu thân dưỡng tính rồi, không chỉ là không phá phách, ngược lại không biết lúc nào đi theo người ta học được một thân y thuật, hai ngày trước bác Vương về hưu, trong núi câu cá phát bệnh tim, thế nhưng mà cậu ta cầm cái thứ gì cho đâm tỉnh đấy…”
Theo Bách Lan nói, Trương Thiên Thành cùng lớn lên với Chương Bách Hạ, hai người tổ tông nguyên vốn là quan hệ rất tốt, nguyên chủ nhỏ hơn Trương Thiên Thành mấy tuổi, suốt ngày đi theo sau mông hắn, bởi vậy nuôi một trương tật xấu. Tính tình Trương Thiên Thành bất hảo, giống hệt nguyên bản Chương Bách Hạ, thậm chí so Chương Bách Hạ còn muốn vô lại thấp hèn rất nhiều, ăn uống chơi gái đánh bạc không gì không giỏi, dẫn theo một đám đệ tử nịnh nọt hắn làm mưa làm gió tại tỉnh Hải Uy. Tên đó đánh nhau, ẩu đả, dùng quyền áp người không gì không làm, Chương Bách Hạ cũng bị dọa tới, nhưng mà Trương Thiên Thành lại khác, hắn từ cấp hai đã không thích đọc sách, lúc ấy nhìn trúng cô giáo Tiếng Anh vừa mới tốt nghiệp, theo đuổi không thành về sau liền cưỡng bức, nhà Trương cầm một khoản tiền lớn đi ra cũng không thể ngăn chặn miệng, cô giáo đó kiện cáo không thành cuối cùng nhảy lầu, chết ngược lại không chết, thành người thực vật, Trương Thiên Thành bị người nhà đưa đến nước ngoài lánh vài năm, thẳng đến hai năm trước mới về nước, lúc hắn về nước thì Chương Bách Hạ cũng đã lớn rồi, cũng không chạy theo Trương Thiên Thành như trước, hơn nữa ba Chương mẹ Chương ngăn trở, cho nên quan hệ giữa hai cứ như vậy phai nhạt, Trương Thiên Thành từ nước ngoài trở về lá gan càng lớn, chuyện phạm pháp không cái nào không làm, nhà họ Trương gia không làm gì được anh ta, người biết chuyện nói đến Trương Thiên Thành đều lắc đầu, lấy tiểu tử này thành tài liệu phản diện để giảng dạy, không nghĩ tới trong vòng một đêm vậy mà như là thay đổi cả người, Bách Hợp nhớ tới chuyện này, đầu tiên là không tin.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trương Thiên Thành là phế vật bao cỏ, không khác gì Chương Bách Hạ, muốn một người như vậy đột nhiên cải biến, lúc trước tai họa con gái người ta cả đời đều không làm hắn tỉnh ngộ, muốn nói đột nhiên một người trong nháy mắt thay đổi, không kích thích sẽ không thể nào tỉnh lại, hắn bên trong căn bản không khả năng thay đổi, trừ phi trong tim thay đổi một người!
Nghĩ như vậy, sắc mặt Bách Hợp thoáng nghiêm túc lên, Trương Thiên Thành cải biến không quá bình thường, huống chi nghe được Bách Lan nói Trương Thiên Thành còn biết y thuật, người mắc bệnh tim bị anh ta cầm đồ đâm tỉnh, Trương Thiên Thành nặng mấy cân mấy lượng nguyên chủ còn nhớ rõ, tên đó khi nào thì học qua Trung Y? Trường cấp hai đều không có tốt nghiệp, đi nước ngoài thì có người phiên dịch, cái người ở nước ngoài vài năm chỉ sợ liền 26 chữ cái Anh văn đều không nhận thức được sẽ đi học Trung y? Chỉ sợ chơi đùa thời gian còn không có đủ. Thật buồn cười!
Trương Thiên Thành bị xuyên việt khả năng rất lớn, Bách Hợp không tự chủ được nhớ lại sau này nguyên chủ biết y lại biết châm cứu, trong lòng không khỏi có chút phát lạnh, cô mơ hồ suy đoán có phải cái linh hồn ngày ấy không trọng sinh đến trên người mình có khả năng phụ đến Trương Thiên Thành. Cái linh hồn đó biết Trung y cùng với cổ võ, ngày đó tinh thần lực của nó không bằng cô, sau khi đoạt thân thể thất bại liền bỏ đi, luôn luôn không có tái xuất hiện qua. Bách Hợp còn tưởng rằng nó đã biến mất, hiện tại xem ra không những không biến mất mà còn phụ đến trên thân thể người khác.
Dù sao lúc trước Chương Bách Hạ có khả năng bị xuyên việt, người khác đồng dạng cũng có khả năng, hơn nữa hai người này tình cảnh có chút giống nhau, đều là bỗng nhiên tính tình đại biến, hơn nữa biết Trung y.
Bách Hợp đang chuẩn bị hỏi Bách Lan kỹ càng, không nghĩ tới cô còn chưa kịp há mồm. Nơi cửa liền truyền đến một tiếng bước chân, Diệp Như Vân mặc một chiếc áo khoác da dê màu hạt dẻ liền đứng ở cửa ra vào, cô ta thấy mẹ con Bách Hợp ngồi trong phòng khách thì sắc mặt có chút khó coi, tóc dài lúc này dùng dây buộc thành đuôi ngựa rủ xuống tại sau lưng, trên mặt không chút phấn son, thần sắc như là ngậm băng sương. Ánh mắt hướng tới ghế sô pha, hiển nhiên nhớ tới đêm nào đó nửa tháng trước Chương Bách Hạ muốn chiếm tiện nghi của cô ta, biểu lộ càng lạnh lẽo hơn.
“Trở về rồi.” Bách Lan vỗ vỗ tay của Bách Hợp, quay đầu lại nói một tiếng, Diệp Như Vân cũng không trả lời, sau khi thay giày liền bỏ vào phòng, bộ dạng lãnh đạm này này của cô ta làm Bách không kiên nhẫn, phảng phất người ta thiếu cô rất nhiều, cái loại thái độ trên cao nhìn xuống này, về đến nhà giống như là bố thí làm người ta thêm chán ghét.
“Trong tủ lạnh mẹ có để chút hoa quả. Con thích ăn cái gì thì rửa ăn.” Bách Lan cũng không thích thái độ này của Diệp Như Vân, thế nhưng đây là đứa con gái mà con mình đã chọn, gia đình đặc thù, con trai kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ, không có khả năng một gia đình bình thường dễ dàng ly hôn. Hơn nữa tước kia Chương Bách Hạ rất thích Diệp Như Vân, bởi vậy Bách Lan có muốn cũng phải miễn cưỡng nhịn. Đang chuẩn bị nói với con trai vài lời, đã thấy Diệp Như Vân thay giày không thèm chào hỏi liền bỏ lên lầu.
“Mẹ, Trương Thiên Thành…” Bách Lan mới nói về Trương Thiên Thành, Bách Hợp còn cần hỏi thêm mấy câu để xác định suy đoán của mình, bởi vậy không thèm gây sự với Diệp Như Vân…, cô vừa mở miệng hỏi Bách Lan một câu, trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập như mưa rào, vừa mới lên lầu không có bao lâu Diệp Như Vân đỏ bừng mặt, quần áo cũng chưa đổi lại xông đi xuống lầu, cắn răng hướng Bách Hợp lao đến, trừng mắt, lớn tiếng nói:
“Anh nạy cửa phòng tôi?” Cô ta tức giận đến mức lồng ngực nổi phập phồng, giọng nói đều có chút phát run, giống như chịu oan uổng rất lớn vậy, trong mắt chán ghét lại dẫn oán hận: “Anh vào phòng tôi làm gì! Đến cùng đi vào làm gì! Đồ không biết xấu hổ!” Cô ta vừa mới nói xong, nhịn không được đi tới vài bước, tay phải giơ lên, liền hướng Bách Hợp trên mặt tát.
Từ động tác có thể nhìn thấy được địa vị của Chương Bách Hạ trong lòng cô ta, chỉ tiến vào gian phòng mà phải ăn một cái bạt tai, Bách Hợp vừa muốn hỏi thì bị cắt đứt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, cô đứng dậy bắt lấy tay Diệp Như Vân, dùng sức ném cô ta xuống sàn nhà!
Lúc này Chương Bách Hạ không còn yếu như trước, hơn mười ngày không đủ để cho Bách Hợp trở thành cao thủ võ thuật, nhưng cũng không như nguyên chủ không có sức đối mặt với Diệp Như Vân, mặc kệ cô ta đánh chửi. Tuy nói con trai không nên đánh con gái, nhưng Bách Hợp không phải con trai, cô không có nguyên tắc không đánh con gái, Diệp Như Vân vừa về, không xem đúng sai muốn thưởng cô một cái tát. Nếu không muốn ăn tát, cô phải đẩy ngã Diệp Như Vân.
‘Bành’ một tiếng vang lên, Diệp Như Vân tưởng rằng sẽ tát trúng Bách Hợp, thậm chí cô ta có chút ghê tởm tay mình sẽ phải đụng cái gương mặt làm mình buồn nôn, không ngờ bàn tay không đánh trúng, ngược lại là cổ tay bị Bách Hợp bắt, thậm chí dùng sức đẩy cô ta đến mặt đất, gương mặt lạnh lùng của cô ta lộ ra bối rối, vô thức muốn bám vào cái gì đó để ổn định thân thể, nhưng tay phải quơ vào bên bàn trà, làm đổ một cái bình hoa, ‘ bịch’ mảnh vỡ vang lên, bình hoa rơi trên mặt đất ngay cạnh cô ta.
Sàn phòng khách vốn là phủ thảm đấy, nhưng nửa tháng trước hai người đánh nhau thảm dính không ít vết máu bị Bách Hợp cho người ta mang đi cho tới hôm nay cũng chưa trải lên, Diệp Như Vân té lăn trên đất, thân thể đập lấy bàn trà, xương cốt rã rời. Nằm trên mặt đất, thân thể theo bản năng co rút lại.
“Làm cái gì vậy?”
Sắc mặt Bách Lan có chút không được tốt, Diệp Như Vân vừa về đến liền muốn tát con mình, bà cũng nhịn không được nữa rồi, từ nhỏ đến lớn bà đều không nỡ làm đau một sợi tóc của Chương Bách Hạ, không nghĩ tới Diệp Như Vân lá gan quá lớn, huống chi nghĩ đến Diệp Như Vân mắng con của mình là tên bại hoại cặn bã, bà không được bực tức hỏi một câu. lúc này toàn thân Diệp Như Vân đau đớn, khuôn mặt trắng bêch, nước mắt chan chứa, thân thể có chút run rẩy lấy, chật vật thò tay bắt lấy bàn trà, cũng không biết là vì kích động vẫn là xấu hổ, cô ta không đứng dậy được. Chỉ phải dựa vào bàn trà ngồi dậy.
“Anh có tư cách gì mà nạy khóa phòng tôi?” Bờ môi Diệp Như Vân run rẩy, hai tay cầm trở thành nắm đấm, bộ ngực phập phồng đến lợi hại, cố nén không có khóc ra thành tiếng, đôi mắt đỏ lên, chau mày lấy, lại quật cường không chịu lau nước mắt.
“Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì liền làm cái đó, tôi muốn đi phòng nào thì đi phòng đó.” Bách Hợp đẩy ngã cô ta, một lần nữa ngồi về tới trên ghế sa lon. Thậm chí còn ác liệt bắt chéo chân. Đem hai tay đặt trên ghế sa lon, liếc xéo Diệp Như Vân đang ngồi chật vật dưới đất: “Không thích thì cút đi!” Lúc trước nhà họ Chương thay ba Diệp dọn dẹp phiền toái về sau, Diệp Như Vân cũng không có lấy chính mình trở thành con dâu nhà họ Chương, cũng không muốn ở cùng Chương ba Chương mẹ. Bởi vậy hai người trước khi kết hôn liền chuyển đi ra, biệt thự này là Bách Lan mua chi con trai. Chỉ có Chương Bách Hạ đứng tên, Diệp Như Vân không có bỏ một phân tiền, hôn hậu lại không có hoàn thành nghĩa vụ một người vợ, lại còn hung bổ, Bách Hợp cũng không ngốc như nguyên chủ xem cô ta như tiên nữ, cũng không thích thái độ của cô ta, sau khi hả hê nhìn Diệp Như Vân run rẩy trên mặt đất, Bách Hợp còn rung đùi “Tôi không chỉ là nạy ra khóa, tâm tình không tốt thậm chí tôi có thể nạy cả cửa, sao nào?”
Diệp Như Vân run giống như là lá rụng trong gió thu, cô ta muốn đứng lên, rồi lại giống như không có sức, cao ngạo dương cằm, khinh miệt chằm chằm vào Bách Hợp, lại thấy Bách Hợp cười lạnh mỉa mai thần thái, xem cô ta giống như là khinh thường vô cùng, Diệp Như Vân kiêu ngạo không chi không có kích thích được Bách Hợp, ngược lại cô ta bị Bách Hợp kích thích, cô mở trừng hai mắt, nước mắt liền từ trong hốc mắt bừng lên, cô lại nhanh ngậm miệng cố nén, lúc này ra sức bò dậy muốn ra bên ngoài chạy, Bách Lan lại kéo cô ta: “Như Vân, có chuyện từ từ nói, hai vợ chồng cũng có lúc cãi nhau, hàm răng cùng đầu lưỡi lại muốn tốt đều muốn đánh nhau…”
Nguyên bản Bách Lan muốn khuyên nhủ Diệp Như Vân tỉnh táo lại, không nghĩ tới Bách Lan nói ‘Vợ chồng’ hai chữ lại kích thích Diệp Như Vân, toàn thân cô run rẩy, hất tay Bách Lan, thậm chí còn quăng Bách Lan tới trên ghế sa lon, cô ta luôn luôn không muốn làm vợ Chương Bách Hạ, không muốn gả cho Chương Bách Hạ, anh ta không xứng với cô, Diệp Như Vân tức giận đến choáng váng đầu hoa mắt, cảm giác mình không thể đây được nữa, giống như một thú nhỏ bị thương, Diệp Như Vân một tay che miệng, một tay nắm chặt vạt áo, liền giày cũng không đổi, mở cửa xông ra ngoài.