Edit: Phanthuy
Beta: Sakura
“ Gọi bác sĩ làm gì, muốn khám thì đến bệnh viện! Cũng không phải chuyện mất mặt gì, tôi muốn cho mọi người đều biết con gái tôi đang có cuộc sống tốt đẹp, vì sao khi gả vào nhà ông bà lại phải chịu những nhục nhã này, Chương Bách Hạ là tên phá gia chi tử, nếu sớm biết nó có bản chất như vậy, cho dù quỳ trước mặt tôi tôi cũng không đồng ý gả con gái qua…”
Cha Chương vốn đang lo lắng về chuyện tất cả người nhà mình cùng đến bệnh viện sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng cha Diệp lại khăng khăng, và nhìn thấy Diệp Như Vân dường như bị thương rất nghiêm trọng, liền không nói gì nữa, vì vậy cha Chương cũng nhượng bộ đưa Diệp Như Vân đến bệnh viên.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Chưa đầy năm phút xe cứu thương phụ cận đã đến, vừa đến đã thấy cha Diệp làm ầm ĩ, mãi đến khi gọi được xe cấp cứu thì Bách Lan mới có cơ hội để hỏi.
“ Bố mẹ, sao hai người lại đến đây?” Bách Hợp không giải thích mà quay ra hỏi Bách Lan, cha Chương nhíu mày đáp:”Cha vợ con gọi điện cho chúng ta, bảo con bắt nạt Diệp Như Vân”. Quần áo trên người cha Chương còn chưa kịp thay, rõ ràng là rất bận, trước khi đến đây vẫn còn nhiều công vụ cần giải quyết, lúc này thấy con trai và con dâu ầm ĩ lớn như vậy, ông nổi cơn giận, trừng Bách Hợp:” Trước sống chết đòi kêt hôn, bây giờ cưới nhau rồi suốt ngày ầm ĩ, không chịu sống yên!”
Con trai va con dâu gây ra chuyện như vậy, sễ gây ảnh hưởng đến danh tiếng tỉnh trưởng của ông, ông cũng không phải không thương con trai, nhưng trước kia chính Chương Bách Hạ mong muốn được kết hôn,coi Diệp Như Vân giống như bồ tát sống chính do hắn theo đuổi muốn lấy về trong nhà, dù như thế nào đây cũng là lựa chọn của nó, kết quả tốt hay xấu thì nó cũng phải chịu trách nhiệm.
“ Con xin lỗi”. Bách Hợp nói xin lỗi, bởi vì biết cha Chương có rất nhiều chỗ khó xử, cho nên khi tiến vào nhiệm vụ cô không đòi ly hôn Diệp Như Vân. Bởi vì đối với nhà họ Chương thì hôn nhân không phải trò đùa.
“ Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra hả con?” Bách Lan đã đi ngủ nhưng bị cha Chương đánh thức, vội vàng đi đến bây giờ thấy bộ dạng hung thần của người nhà họ Diệp. Bà sợ con trai phải chịu thiệt, liền đứng cạnh Bách Hợp, Bách Hợp vỗ vỗ tay của bà:” Nửa đêm Diệp Như Vân giống như bà điên vừa vào cửa liền xông lên đánh con”
“ Mày nói bậy, con gái của tao miệng còn đang chảy máu. Mày dám nói nó đánh mày, mày có cảm thấy xấu hổ hay không?” Cha Diệp cho rằng Bách Hợp đang nói hươu nói vượn, giận đến mức giậm chân, hơn nữa ông ta còn thấy một bên mặt Diệp Như Vân sưng đỏ, bây giờ hiện rõ hình bàn tay, việc ai đánh ai là rất rõ, cha Diệp cho rằng Bách Hợp đang đảo ngược đúng sai, thở dốc có chút không giống bình thường.
“ Cô ta muốn đánh con, sau con mới đánh lại.” Bách Hợp trước nhìn cha Diệp sau nở nụ cười:” Về việc miệng cô ta chảy máu, thật buồn cười, lúc con kéo cô ta để gọi điện cho nhà họ Diệp, lại còn giả bộ là liệt nữ, liền cắn lưỡi tự sát.”
Người nhà họ Diệp nghe được chuyện này, sắc mặt hết xanh lại trắng. Cha Diệp không tin, sắc mặt Bách Lan ngay lập tức có chút khó coi:” Cắn lưỡi tự sát?
Bách Hợp gật đầu, còn Diệp Như Vân cúi đầu thấp,tóc xõa tung che hết khuôn mặt:” Cô ta cho rằng con muốn cưỡng hiếp cô ta, chắc xem TV quá nhiều, con nghĩ ông Diệp nên đưa cô ta về và đưa đi kiểm tra vấn đề ở phương diện này.” Trong lúc nói Bách Hợp chỉ chỉ vào đầu Diệp Như Vân, cô làm động tác như vậy càng khiến sắc mặt người nhà họ Diệp tái mét, môi run run không thốt ra được lời nào.
“ Cứ cho là con chạm vào cô ta thì làm sao, đã là hai vợ chồng chẳng nhẽ không được chạm vào?” Bách Lan không chịu được liền nói. Cha Chương cũng nghĩ như vậy. Nay tới đây còn cho rằng chuyện này có nguyên nhân gì phức tạp lắm, không hề nghĩ nguyên nhân lại đơn giản như vậy, Diệp Như Vân tự cắn lưỡi tự sát, ông cũng không quan tâm nhưng lại không giống như Bách Lan nói thẳng ra như vậy, vì vậy im lặng.
Nghe được những lời này của Bách Lan, Bách Hợp nhìn Diệp Như Vân nở nụ cười mỉa mai, trong tâm Bách Lan khẽ động:” Các con kết hôn được hai năm rồi mà còn chưa cùng phòng?”
Con trai và con dâu kết hôn được hai năm, Bách Lan luôn luôn mong được ôm cháu trai, nhưng mà trong hai năm cái bụng của Diệp Như Vân không có tin vui gì, mặc dù Bách Lan sốt ruột nhưng cũng không dám giục, sợ tâm tình Diệp Như Vân không vui đến lúc đó lại ầm ĩ với con trai, tự mình an ủi mình rằng hai đứa còn trẻ, tạm thời không vội, nhưng lúc này nghe ra ý tứ trong lời nói của Bách Hợp, thoáng cái bà kiền kéo Diệp Như Vân, Diệp Như Vân thậm chí cắn lưỡi muốn tự sát, một phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đến lúc đó còn đụng đến được sao?
Nghĩ đến hai đứa kết hôn qua hai năm mà cái bụng Diệp Như Vân một mực không có động tĩnh, lại còn tách ra ngủ riêng, Bách Lan không khỏi đoán hai đứa này từ trước đến giỡ vẫn ngủ riêng.
“Diệp Như Vân là đức mẹ đồng trinh, định sinh sản vô tính, cần gì đàn ông?” Bách Hợp nhìn Diệp Như Vân một cách khắc nghiêt, cố tình mỉa mai cô ta, Diệp Như Vân nghe được những lời này, sắc mặt hết trắng lại xanh, vừa tức vừa xấu hổ, không thốt nên lời.
“ Mày nói bậy, con gái nhà họ Diệp không phải là người như thế, mày là thằng không có tiền đồ chính mày phải đi xin lỗi con gái tao, suốt cả ngày không làm gì cả chỉ biết dựa vào ba mẹ mày, hủy hoại cả đời của con gái tao nay lại còn vu oan cho nó, tao, tao liều mạng với mày!” Khi nghe được những lời này của Bách Hợp cha Diệp dậm chân, nắm chặt tay xông đến chỗ Bách Hợp, người nhà họ Diệp nhất thời không ngăn cản được ông ta, Bách Lan muốn ngăn ông ta lại, nhưng không ngăn được, trái lại Bách Hợp bẻ ngược hai tay của ông ta ra sau lưng, giữ chắc ông ta không thể giẫy dụa được.
“ Không phải là người như thế? Lần trước mới chạm vào một ngón tay của cô ta, cô ta lấy cái gạt tàn thuốc đập vỡ đầu tôi, cô ta cho rằng mình là mặt hàng tốt, ở trước mặt tôi thì làm ra vẻ giống như cửu thiên huyền nữ, ở bên ngoài thì dùng tiền của tôi bao nuôi tiểu bạch kiểm, thông đồng với người ngoài làm bậy, ông biết vì sao tôi lại đuổi cô ta khỏi nhà không? Ông cho là con gái mình cao quý lắm hả? Thân thể quý như ngọc không thể chạm vào phải không? Lúc trước cũng không phải tôi đòi kết hôn bằng được, bây giờ tôi cảm thấy chán nhìn thấy vẻ mặt như người chết của cô ta, hết lừa gạt tiền của tôi, giờ lại muốn lừa gạt cha mẹ tôi, người nhà họ Diệp có bao giờ tự nhìn mình trong gương chưa, chưa thấy ai có da mặt dầy như vậy?”
Bách Hợp nói những lời này làm cha Diệp vừa thấy tức vừa thấy xấu hổ, nhưng ông ta tự an ủi chính mình, ông ta không tin con gái mình là người trong lời nói của Bách Hợp, tính cách Diệp Như Vân như thế nào ông hiểu rất rõ, không phải như vậy, ông ta lắc đầu, ông ta ho hai tiếng rồi hét:” Mày nói bậy…”
“ Đúng hay không trong lòng Diệp Như Vân là rõ nhất, ở bên ngoài kêu không quan tâm đến tiền của tôi, đến một sợi tóc tôi còn không được chạm vào, muốn thủ thân như ngọc cho ai? Ở sau lưng quẹt thẻ tín dụng của tôi quá định mức bao nuôi tiểu bạch kiếm Trương Thiên Thành, ông xem con gái của mình có vô liêm sỉ hay không? Thực sự làm tôi cảm thấy buồn nôn, các cô gái đi bán mình còn đưa ra mức giá, ít ra họ bán mình để lấy tiền, loại người đê tiện như con gái ông chỉ biết lấy tiền, còn giả bộ giống như nữ thần không cho người ta chạm vào, tôi thấy cô ta liền buồn nôn, bây giờ còn tưởng tôi giống như trước, hôm nay cô ta còn muốn lừa gạt tiền của mẹ tôi, gặp bà liền đòi năm nghìn vạn, tôi đã đóng băng số tiền đó rồi, nếu không cô ta đến tìm tôi sao lại bực tức thế này, nhưng giờ tôi nhìn thấy cô ta là thấy chán, không định nhường cô ta nữa, chả nhẽ tôi lại còn để cho cô ta có thể đánh tôi bị thương? Tất cả người nhà họ Diệp đều là đồ không biết xấu hổ, già không đứng đắn dạy trẻ không biết xấu hổ.”
Diệp Như Vân thẹn quá ngồi co rúm một bên, không dám lên tiếng, lưỡi cô ta còn bị thương nên càng khó phát âm, cha Diệp giống như bị sét đánh, ông ta liều mạng phản bác:” Nói bậy, nói bậy,, câm miệng! Con gái của tao không như thế! Là mày đánh nó….:”
“ Tôi đánh cô ta? Lần ở trước mặt mẹ tôi, nhà họ Diệp đang gặp khó khăn, cô ta đã dùng tiền của tôi đi nuôi đàn ông ở bên ngoài nên trong tay không có tiền, lại còn tìm tôi định đòi tiền, không đưa cho cô ta còn muốn đánh tôi, tôi thấy thật hối hận sao lúc ấy chỉ đẩy cô ta một cái, sớm biết cô ta vô sỉ như vậy, tôi sẽ tát cô ta rụng răng!” Nói xong Bách Hợp dùng tay đẩy cha Diệp ra ngoài:” Cút khỏi nhà họ Chương, chạm vào các người thật bẩn cả tay!”
Cha Diệp bị đẩy lảo đảo đứng không vững, nếu không có người nhà họ Diệp nhanh tay giữ lại, chỉ sợ ông ta bị Bách Hợp đẩy ngã trên mặt đất, Diệp Như Vân đang che mặt nhưng thấy cha mình bị đẩy ngã, liền xông tới trừng mắt nhìn Bách Hợp.
“ Nhìn cái gì, nhìn nữa tôi đánh cô giờ!” Bách Hợp trừng mắt nhìn cô ta, nghe được những lời này từ Bách Hợp thì Diệp Như Vân run rẩy quay mặt đi.
Bách Lan cảm thấy toàn thân lạnh buốt và tức giận, cha Diệp cơ bản là không chịu được kích thích như thế, trong lòng của ông ta thì con gái là niềm tự hào là người thông minh, trong sáng mà từ miệng Bách Hợp lại trở thành một người phụ nữ đê tiện hèn hạ, ông ta không chịu được bắt đầu thở dốc, ôm ngực đột nhiên trợn tròn mắt, rồi té xỉu trên mặt đất.
Lúc này mọi người nhà họ Diệp hét to, cha Chương quát một tiếng, ông vừa nghe được những lời Bách Hợp nói, trong lòng vô cùng bực, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tính toán với cha Diệp, may mà lúc này xe cứu thương cũng đến, đúng lúc hai cha con nhà họ Diệp cần đưa đi cấp cứu.
Vốn Bách Hợp cũng không muốn cùng đến bệnh viện nhưng cha Chương lại bảo cô:
“ Có chuyện gì, đợi ông Diệp tỉnh rồi hẵng nói, trước kia khi con còn trẻ chưa hiểu chuyện, bây giờ đã biết gieo nhân nào gặt quả lấy, sau làm việc và đối nhân xửa thế phải ổn trọng.”
Những lời này của cha Chương chứng tỏ trong lòng ông đã có những dự định rồi, trước kia Bách Hợp không nói những cái này, cảm thấy mình nói ra cha Chương cũng không đồng ý cho ly hôn với Diệp Như Vân, dù sao trong xã hội thượng lưu số lượng hôn nhân trên danh nghĩa cũng không ít, tât cả mọi người đều như vậy, mặc kệ những khó khăn xảy ra vẫn phải duy trì cuộc hôn nhân đó, cũng không có ai ly hôn, bởi vì ly hôn sẽ bị gièm pha, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chính họ, còn cô thì cảm thấy không sao cả, vi trước kia chính Chương Bách Hạ là một người chơi bời lêu lổng, nhưng cha Chương lại khác, nếu đứa con duy nhất của ông ly hôn, mọi người nhất định sẽ suy đoán, nếu như bị kẻ thù tung tin ra, nhất định sẽ bị những người không hiểu chuyện chỉ trích. Cha Chương là người đứng đầu tỉnh Hải Uy đã nhiều năm, theo nội dung của câu truyện là trong một năm ông đã có thành tích xuất sắc hơn người, hơn nữa sau khi xuyên vào Chương Bách Hạ đã thu liễm rất nhiều, không vô cớ gây phiền toái cho ông, vì vậy ông thuận lợi thăng chức, cuối cùng tiến vào trung tâm chính trị, sự nghiệp càng ngày càng phát triển.