CHƯƠNG 6
EDITOR: GINJI
Lại nói Hứa Ứng Hiên khi mà bước ra khỏi cửa nhà gỗ cũng đã bắt đầu hối hận , nhưng đây là vấn đề mặt mũi, nên vẫn ở trên núi vòng vo hơn nửa canh giờ, ngẫm lại nếu không trở về, Bích Lạc e rằng sẽ rất thương tâm, liền vội vội vàng vàng chạy trở về.
Về tới cửa mới cảm thấy được có gì không thích hợp, mùi máu tươi nồng đậm xông thẳng vào xoang mũi, nhất thời trong lòng xuất hiện một dự cảm bất hảo.
Vừa vào đã thấy, quả nhiên không sai, Bích Lạc nằm nghiêng trên giường, ý thức sớm đã không còn, trên ngực áo trắng tinh đã dính đầy máu tươi, khóe mắt còn lộ ra nước mắt. Khẩn trương thăm dò hơi thở, mới thoáng nhẹ nhõm được một chút. Cẩn thận nâng thân thể hắn dậy, truyền qua chút chân khí, nhưng tình cảnh vẫn không chuyển lại khiến hắn cảm thấy căng thẳng.
Hồi lâu, Bích Lạc mới chậm rãi hô hấp, thần chí đã có chút không rõ ràng lắm, chỉ là kêu loạn tên cha mẹ, còn luôn ồn ào nói đau quá, hỏi hắn làm sao đau, hắn cũng không đáp, nước mắt lại như những hạt châu bị đứt dây mà rơi xuống thẳng tắp, Hứa Ứng Hiên nhìn thấy mà đau như cắt, nhưng lại không có biện pháp nào, chỉ đành cúi xuống hôn lấy trán hắn, hôn đến khóe mắt còn đẫm nước của hắn. Lại tự âm thầm trách cứ chính mình, biết rõ hắn thân thể suy yếu còn nổi giận với hắn. May là chỉ trong chốc lát, Bích Lạc lại trầm ổn rơi vào giấc ngủ.
Ai ngờ không đến nửa đêm, hắn lại bị sốt cao, cả người chợt nóng chợt lạnh, thống khổ không chịu nổi, Hứa Ứng Hiên sợ tới mức vừa uy dược, vừa truyền chân khí, cuối cùng không có cách nào, chỉ đành cởi quần áo hai người, dùng nhiệt độ cơ thể chính mình mà giúp hắn sưởi ấm. Nói ra cũng lạ, cứ như thế, Bích Lạc lại an ổn không ít, sốt cao cũng rất nhanh liền lui đi, Ứng Hiên lúc này mới thả lỏng, ôm lấy Bích Lạc nặng nề ngủ.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, Bích Lạc tỉnh lại cảm giác được thân thể mặc dù vẫn không thoải mái lắm, nhưng đã tốt hơn hôm qua nhiều , quay đầu lại nhìn xem người đang ngủ say phía sau, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, tối hôm qua ý thức hắn mặc dù mơ hồ, nhưng vẫn nhớ rõ người kia đã khẩn trương mà chiếu cố hắn như thế nào, ôn nhu mà hôn đến khóe mắt còn đẫm nước của hắn, còn có thân thể ấm áp kia, nghĩ đến đây, Bích Lạc mới ý thức được giờ phút này chính mình cùng hắn đều không mặc gì cả, không khỏi mặt đỏ một trận. Vừa định đứng dậy mặc quần áo, một cánh tay ở mặt sau đã chặt chẽ ôm hắn vào trong ngực.
“Thân thể khỏe chưa?” Thanh âm mới vừa tỉnh ngủ của Hứa Ứng Hiên mang theo chút từ tính, rất là dễ nghe.
“Đã không sao rồi.”
“Hôm qua là ta nói chuyện hơi nặng một chút, thực xin lỗi, nhưng mà, ngươi về sau đừng bao giờ nói ta ly khai, được chứ?”
Nhìn thấy hắn biểu tình thành khẩn, cực kỳ giống chú cẩu trước kia trong nhà từng dưỡng, Bích Lạc không khỏi mỉm cười, nói: “Ân, sẽ không.”
“Bích Lạc, ngươi về sau ngoại trừ ta cũng không được cười với người bên ngoài a.” Nhìn thấy nụ cười điên đảo chúng sinh kia của Bích Lạc, Ứng Hiên bỗng nhiên cảm thấy có chút khô nóng.
“Hảo, ta đời này vĩnh viễn chỉ cười vì một mình ngươi, chỉ vì một mình ngươi mà thành thật.” Nghe được những lời từ người không dễ dàng lộ ra tâm tình của chính mình kia, Ứng Hiên cảm thấy hắn thật sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Hắn đang say mê mà hôn lấy người trước mắt, bỗng nhiên biến sắc, nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra, “Bích Lạc , ngươi nên rời giường trước đi.”
Bích Lạc khó hiểu nhìn hắn.
“Ta, bây giờ…” Ứng Hiên nghẹn lời, không thể nói với hắn hôn môi vừa rồi làm cho mình có phản ứng đi, không muốn dọa đến hắn, lại càng không muốn ép uổng hắn, như vậy chính mình chỉ sợ sẽ áy náy cả đời.
“Ta nguyện ý.”
“Ách?” Thanh âm nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy rơi vào tai Ứng Hiên, nếu không phải thấy mặt Bích Lạc đỏ như vậy, đầu lại thấp đến như vậy, Ứng Hiên nhất định cho rằng mình đã nghe lầm .
“Ngươi nguyện ý thật sao? Chính là thân thể của ngươi bây giờ?” Ứng Hiên vui sướng mà lo lắng hỏi han.
“Ân, ta có thể.” Vẫn là thanh âm thật nhỏ kia, ở trong tai Ứng Hiên lại giống như tiếng sấm, phải biết rằng hắn chờ những lời này đã rất lâu.
Hắn ôn nhu hôn trụ đôi môi Bích Lạc, thừa dịp hắn hé miệng hô hấp mà đem đầu lưỡi thuận thế xâm nhập, truy đuổi đầu lưỡi đáng yêu kia, rốt cục cái lưỡi cũng không có đường trốn, hắn liền nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác được người dưới thân run rẩy một trận, đáy lòng lại cười trộm, Bích Lạc quả nhiên đối với hắn vẫn có cảm giác.
Tay cũng không có lãng phí thời gian, một tay sớm dò xét tiểu hồng hạnh trước ngực, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, vuốt ve, dẫn tới từng trận thở gấp của người dưới thân. Mà một tay kia lại vuốt ve trên lưng, tinh tế cảm thụ xúc cảm mềm mại như tơ lụa hảo hạng.
Từ ngữ chỉ là dư thừa, Ứng Hiên cúi đầu hàm trụ tiểu hồng hạnh, tinh tế liếm lộng, cho đến khi bông hoa ở trong miệng hắn nở rộ.
Mà lúc này Bích Lạc đã trở nên mê loạn, đôi mắt mọng nước khẽ run, sắc mặt ửng hồng, ngày thường thuần khiết như tiên mà lúc này thoạt nhìn lại có một loại vẻ đẹp rực rỡ, trong mắt Ứng Hiên lại khiến hắn một trận miệng khô lưỡi khô, nhịn không được lại ở trên người hắn hạ thêm nhiều điểm hồng ngân.
Tay lại hơi hơi dò xét xuống dưới tìm kiếm, vừa mới tới huyệt khẩu, liền cảm thấy thân thể Bích Lạc cứng đờ, khẽ hôn xuống trán hắn, ôn nhu nói: “Đừng lo, tin tưởng ta, được chứ?” Người dưới thân lúc này mới thoáng thả lỏng.
Ứng Hiên nhìn nhìn cực đại dưới thân, thở dài, lấy ra bên giường lọ thuốc cao, hơi hơi chấm một chút nơi tay, luồn vào một ngón tay, nhẹ nhàng khuếch trương, thấy Bích Lạc có thể, liền luồn thêm một ngón vào.
Ngón tay chạm vào nơi nào đó một chút, thân mình Bích Lạc liền mãnh liệt run lên, ngọc lớn phía trước cũng sừng sững đứng lên, từ đó chảy ra nhiều ngọc lộ.
Chính là điểm này, Ứng Hiên âm thầm nhớ kỹ vị trí, thừa lúc Bích Lạc thả lỏng, lại để thêm vào một ngón tay.
“Có thể. . . Ứng Hiên, ngươi vào đi.” Bích Lạc thấy Ứng Hiên trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, biết hắn sợ thương tổn đến mình, đã phải nhịn rất lâu, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ứng Hiên thấy cũng đã đến thời điểm, thu hồi ngón tay, đem cực đại của chính mình nhắm ngay cúc huyệt, từ từ tiến vào. “Ngô, hảo chặt.”
Lo lắng Bích Lạc không thể chấp nhận được, Ứng Hiên trước chính là từ từ mà vận động, nhưng mà trong cơ thể Bích Lạc nóng rực lại chặt chẽ mà hấp dẫn hắn. “Bích Lạc. . . Thực xin lỗi. . .” Lời còn chưa dứt, liền rất nhanh tiến vào, một lần lại một lần công kích tới điểm yếu ớt kia.
“A. . . Ân. . . Ứng Hiên, ngươi chậm. . . chậm một chút. . .”
“Bích Lạc. . . Ta yêu ngươi. . . Yêu ngươi. . .”
“. . . Ân. . . Ta. . . Ta cũng vậy. . . Ta. . . A. . . Ân… Yêu… Yêu ngươi…”
Từng trận gió lạnh buốt thổi qua cửa sổ, nhưng vẫn không đủ để làm tan chảy khung cảnh ấm áp mãnh liệt trong căn phòng nhỏ.