Đúng ngày như đã định, chàng dẫn bốn nàng cải trang làm một gia đình giàu có từ phương xa đến thưởng ngoạn đường phố Bắc Kinh.
Dù hồi hộp, lo lắng trước cuộc chiến sắp tới, nhưng bọn Ngọc Yến cũng cảm thấy thích thú trước vẻ đẹp của Đế đô. Các nàng suốt ngày giấu mình trong hậu sảnh Đào gia trang, chưa hề có dịp quan chiêm cảnh vật nội thành.
Vân Long thì khác, chàng chỉ chú tâm quan sát xem trong đám người đang qua lại kia, kẻ nào là cao thủ Thiên Ma giáo.
Đám đệ tử Cái bang ngượng nghịu trong bộ áo gấm, lấy quạt phe phẩy che bớt nước da đen sạm, sần sùi.
Nhà Minh đang thời thịnh vị nên chẳng ai nghĩ rằng lát nữa đây sẽ xảy ra một cuộc mưu sát Hoàng đế. Khu vực này tập trung dinh cơ của các đại thần vả lại không xa Tử Cấm thành nên không ai được phép mang đao kiếm. Cũng như nhân thủ Cái bang, bọn sát thủ phải giấu vũ khí ngắn trong áo. Hai bên đường đều là phủ đệ các quan, nên giữa thanh thiên bạch nhật, bọn thích khách không cách nào ẩn thân trên nóc được.
Tiếng vó ngựa và tiếng hô dẹp đường của toán ngự tiền thị vệ vọng đến. Lát sau, Ngự Tiền Đới Đao Ngô Chiêu dẫn theo một trăm kỵ mã thúc ngựa đến nơi. Người bộ hành trên đường lập tức nép vào, cúi mình thi lễ.
Minh Thành Tổ long nhan rạng rỡ vén rèm kiệu đưa tay phủ dụ thần dân. Bỗng từ bên đường, một đám mây óng ánh màu bạc phủ xuống đầu bọn thị vệ. Những mũi phi châm tẩm thuốc độc đã loại khỏi vòng chiến hơn nữa số kỵ mã. Tiếng người, ngựa thét vang vì đau đớn. Độc châm vì nhẹ nên không đến được chỗ Minh đế, nhưng ngài vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên từ ngoài, một ngọn tiểu đao nhắm ngay tâm thất Minh Thành Tổ bay đến. Ngài rụng rời, trợn to mắt chờ chết. Nhưng một bóng người đã nhanh như tia chớp xông vào ôm lấy Hoàng đế, đưa lưng hứng lấy mũi đao. Lạ thay, y chẳng hề thọ thương, lên tiếng khẽ bẩm :
- Thảo dân chậm cứu giá khiến Hoàng thượng phải hoảng sợ.
Nói xong, chàng công tử áo trắng vung tay đánh bật tung nóc kiệu, bế Hoàng thượng nhảy ra, đặt ngài đứng dựa vào một bức tường rồi phất tay ra hiệu. Lập tức có mấy chục người chạy đến bao quanh, tạo thành lá chắn thịt che chở cho Hoàng thượng. Tay họ lăm lăm tiểu đao, sẵn sàng chống cự.
Bọn thị vệ sống sót thấy cửu trùng đã được cứu thoát mừng rỡ chạy lại, quay đầu ngựa xếp thành một phòng tuyến hình bán nguyệt, chĩa giáo gươm ra phía trước.
Ngự Tiền Đới Đao Ngô Chiểu cùng bốn nữ lang mặc cung trang đang tử đấu với bọn thích khách. Vân Long không thấy Ưng Ma đâu nên không nhập cuộc, đứng cảnh giới toàn trường. Bỗng trong đám bộ hành đang hoảng loạn kia, một bóng người bốc lên, lướt về phía Minh Thành Tổ.
Bọn thị vệ vung vũ khí cản lại nhưng chỉ như châu chấu đá xe, song thủ của thích khách cứng như thép luyện, đánh bạt chúng ra, tiến sâu vào phòng tuyến thứ hai. Hoàng thượng thấy hắn dũng mãnh phi thường nên sợ hãi đến co rúm người lại.
Nhưng đúng lúc đó, một thân ảnh bay đến tung chưởng phong đánh bật thích khách ra và quát lớn :
- Ưng Ma! Đã đến ngày ngươi đền tội.
Thanh tiểu đao sáng loáng trên tay vị công tử biến thành muôn đạo hào quang chói mắt, bao trùm lấy lão ma. Một tiếng oa thảm thiết vang lên, thích khách tung mình chạy trốn, để lại cánh tay tả trên mặt đất. Đồng bọn của hắn cũng nhanh chóng đào tẩu.
Đám đệ tử Cái bang thở phào, nhường lối cho chàng công tử bước vào với long nhan. Chàng quỳ xuống lạy rồi tâu rằng :
- Thảo dân là Minh chủ võ lâm Trung Nguyên, tên gọi Tiêu Long Vân, khẩn thiết mong Thánh thượng mau hồi cung, không đi dự lễ thọ Thái sư nữa. Đêm nay, thảo dân sẽ đến khải tấu một đại sự vô cùng quan trọng.
Minh Thành Tổ gật đầu, tháo ngọc bài đeo trên cổ trao cho chàng :
- Trẩm cảm tạ khanh đã liều mình cứu giá. Ngọc bài này quyền uy tối thượng. Đêm nay khanh hãy dùng nó để vào điện Cần Chính gặp ta.
Cửu môn Đề đốc hay tin Hoàng thượng bị hành thích, tưởng như núi Thái Sơn đổ lên đầu. Lão vội kéo năm ngàn quân thị vệ đến hiện trường, phủ phục dưới chân cửu trùng chịu tội.
Lúc này bọn Vân Long và Cái bang đã rút sạch. Minh Thành Tổ lạnh lùng quát :
- Ngươi là hoàng thân quốc thích, bao năm qua hưởng ân sủng của triều đình, mà lại để cho bọn phản tặc hành thích trẫm ngay trước ngõ cấm cung. Nếu không có một hiệp khách liều thân cứu giá thì mạng ta đã chẳng còn. Mau ra lệnh đóng chặt cửa thành, tìm cho được thích khách, nếu không thì đem đầu đến nộp.
Triệu Hổ run rẩy khấn đầu nhận chỉ rồi hộ giá Hoàng thượng hồi cung.
Sau đó lão ngày đêm lùng sục, mấy trăm người vô tội bị bắt giam. Thiên lao chật cứng mà vẫn không thấy tăm hơi bọn sát thủ.
Đêm đến, Vân Long vận tuyệt đỉnh khinh công, âm thầm vào cung cấm.
Chàng không muốn đánh động tai mắt của Thái sư nên không sử dụng ngọc bài. Thân ảnh chàng như ma muội, vượt qua nhãn quang của hàng ngàn thị vệ, nương theo bóng đêm vào điện Cần Chính.
Thấy thư phòng sáng đèn, chàng biết Hoàng thượng đang đợi nên buông mình xuống đứng trước cửa sổ gõ nhẹ.
Minh Thành Tổ bất ngờ nhưng đã có hẹn trước nên yên tâm, bước đến hỏi :
- Có phải Tiêu tráng sĩ đấy không?
Chàng khẽ nói :
- Khởi tâu Thánh thượng, chính là thảo dân.
Minh đế nghe giọng nói, mừng rỡ mở cửa sổ. Vân Long nhảy vào, sụp xuống thi lễ. Ngài khoát tay miễn lễ :
- Khanh là người ân của trẫm, bất tất đa lễ.
Chàng đứng dậy nhìn quanh rồi khẽ tâu :
- Xin Thánh thượng truyền chỉ không cho bất cứ ai vào đây, kể cả Thái giám.
Minh đế hoang mang nhưng vẫn nghe lời, bước ra dặn dò hai tên hoạn quan đang đứng hầu ngoài cửa.
Ngài nắm tay dắt chàng đến ngồi bên án thư, tự tay rót trà rồi hỏi :
- Sao khanh không sử dụng ngọc bài nhập cung mà lại có vẻ thần biến như vậy?
Chàng vòng tay bẩm :
- Xin Thánh thượng trấn định long tâm, nghe thảo dân tấu trình một việc liên quan đến cơ đồng Đại Minh.
Ngài nghiêm sắc mặt gật đầu. Vân Long bèn kể lại cuộc thương lượng giữa Tô thái sư và hai thế lực Mãn Châu, Thiên Ma giáo.
Chàng giấu chuyện mình đi trộm thuốc, mà nói thác đi là vì lúc chiều nhận ra Ưng mặt nên âm thầm theo dõi.
Minh đế nghe xong thở dài than rằng :
- Trẫm không ngờ Thái sư lại sanh lòng phản nghịch. Giờ đây thế lực của lão rất mạnh, làm sao ta đối phó được? Khanh có kế sách gì giúp ta hay không?
Chàng thầm tính toán hồi lâu rồi hỏi :
- Khởi tâu Thánh thượng, chẳng hay Phó tổng trấnSơn Hải Quan là người thế nào?
Minh đế tỏ vẻ tin tưởng :
- Chu Xương Ly thuộc giòng dõi hoàng tộc, tính tình khảng khái, trung liệt, dẫu chết cũng không phản bội lại Đại Minh. Chỉ tiếc vì ta u mê, nghe lời Quốc trượng, để cho Tô Trí, cháu họ của lão nắm quyền Tổng trấn cửa ải quan yếu ấy.
Hoàng thượng lặng người hối hận, bỗng nhớ đến cuộc hành thích hồi sáng nên hỏi :
- Chẳng hay Tiêu khanh xuất thân từ môn phái nào, và đám cao thủ đã đem thân che chở cho trẫm là ai vậy?
Chàng không muốn dài dòng nên đáp :
- Thảo dân và bọn họ đều là đệ tử Cái bang, vẫn thường lang thang khắp thành Bắc Kinh để khất thực.
Hoàng thượng cảm động, nắm chặt tay chàng bảo :
- Thật đáng khen thay. Các khanh là những người cùng khổ, không hề chịu ơn mưa móc của triều đình mà lại xả thân vì trẫm. Trong khi lão Tô hưởng bổng lộc, vinh hoa lại sinh lòng phản trắc. Sau này trẫm sẽ tuyên dương công trạng của Cái bang với thiên hạ.
Chàng mỉm cười vái tạ rồi tâu :
- Hiện nay, Tổng đàn Thiên Ma giáo đặt tại vùng Lương Sơn. Như vậy, chắc là Tuần phủ Sơn Đông có quan hệ với Thái sư?
Minh đế gật đầu công nhận :
- Đúng thế, Tuần phủ Sơn Đông là Tô Xuyên, cháu gọi Thái sư bằng đại thúc. Nhưng Tổng trấn quân vụ nơi ấy lại là ái tử của Vương thừa tướng, hoàn toàn có thể tin cậy được.
Vân Long nghiêm mặt tấu rằng :
- Theo thiển ý của thảo dân, Thánh thượng khó mà trở mặt ngay với Thái sư. Người cứ giả vờ như không biết gì, đổ thừa trách nhiệm cho Thiên Ma giáo, giáng chỉ Vương tổng trấn phong tỏa, giám sát chặc chẽ vùng Lương Sơn. Thảo dân vì Thánh thượng mà chặt bỏ vây cánh của Thái sư là Tổng trấn Sơn Hải Quan và Tuần phủ Sơn Đông. Mất hai cánh tay đắc lực này, họ Tô sẽ không dám loạn động. Thánh thượng ngoài mặt vẫn sủng ái lão như xưa, nhưng bên trong ngấm ngầm dần dà thu lại binh quyền. Sau này diệt trừ được Thiên Ma giáo, thảo dân sẽ cố bắt sống Ưng Ma làm bằng chứng khép tội Thái sư.
Minh Thành Tổ mừng rỡ, hết lời khen ngợi :
- Tiêu khanh văn võ song toàn, tài trí đáng mặt lương đống của triều đình. Ta xin nghe theo kế sách của khanh.
Ngài lấy giấy bút, thảo liền ba tờ chiếu chỉ, đóng quốc ấn rồi trao cho chàng :
- Đây là tờ mật chỉ, phong cho khanh tước Hổ Uy Hầu, chức vụ Thượng phương khâm sứ, ngực đeo ngọc bài, thay ta đi kinh lý, thị sát các tỉnh trong cả nước. Có quyền điều động binh mã, tiền trảm hậu tấu. Còn đây là chiếu chỉ bổ nhiệm Chu Xương Lý làm Tổng đốc Sơn Hải Quan và Vương Hằng tạm kiêm nhiệm chức Tuần phủ Sơn Đông.
Dù không muốn nhận chức tước của triều đình nhưng tình thế này không cho phép từ chối. Hơn nữa, Tiêu Long Vân chẳng phải thân phận thực sự của chàng. Sau này trở lại dung mạo Phạm Vân Long sẽ không còn bị ràng buộc nữa. Vì vậy, chàng quỳ xuống tung hô :
- Thánh thượng vạn tuế, hạ thần xin tuân chỉ.
Chàng định cáo từ nhưng Hoàng thượng giữ lại. Ngài vừa qua cơn hoạn nạn, cảm thấy cô đơn bèn nắm tay chàng dẫn đến bàn ăn. Trên đó bày sẵn rượu và vài món nhắm để ngài lót dạ khi phải làm việc khuya. Minh Thành Tổ vốn là một vị vua tốt, rất chuyên cần giải quyết, lo toan chính sự.
Hai người nhâm nhi bình rượu nhỏ, đàm đạo rất tương đắc. Ngài thử hỏi đôi điều về thuật trị nước, thuật làm cho quốc thái dân an, chàng nhất nhất trả lời suông sẻ, lại có những ý tưởng khác người nhưng tuyệt diệu. Minh đế cao hứng phi thường, thầm cảm phục tài trí họ Tiêu.
Hỏi qua chuyện thê tử, biết bốn nàng tham gia cứu giá lúc sáng, đều là vợ chàng, ngài hài lòng hỏi :
- Chẳng hay khanh có gặp khó khăn gì với các vị phu nhân không? Ta năm nay đã quá tuổi ngũ tuần nên vô cùng mệt mỏi. Quan Ngự Y đã tận tình đối chứng lập phương, nhưng cũng chẳng có hiệu quả.
Chàng cười thầm, nhớ đến bệnh lạp thương đầu của Cửu môn đề đốc Triệu Hổ, và hiểu tại sao hoàng thượng nể nang hoàng hậu.
Chàng từng được nghe nói Tô Mỹ Nhân là bậc thiên hương quốc sắc, lại rất trẻ trung. Vân Long tươi cười tâu :
- Xin đức vạn tuế yên tâm, hạ thần có một bí phương, giúp người cường tráng như tuổi thanh niên. Khi làm xong nhiệm vụ ở Sơn Đông, thần sẽ dâng linh dược.
Minh đế phấn khởi nhưng hơi thẹn :
- Không phải ta ham mê sắc dục nhưng chỉ một mình Hoàng hậu với hai ái phi mà đối phó không xong thì thật là mất thể diện.
Tiếng trống điểm canh ba vọng lại, chàng quỳ xuống cáo biệt rồi tung mình qua cửa sổ biến mất.
* * * * *
Sáng hôm sau, chàng cùng Ngọc Yến lên đường ra Sơn Hải Quan. Ba nàng kia cũng đòi theo nhưng chàng âu yếm xoa bụng họ rồi bảo :
- Đường xa ngàn dặm, đèo dốc gập ghềnh. Các nàng không thương con của chúng ta sao?
Cả ba đỏ mặt ậm ừ, quay lại giả đò ganh tỵ với Ngọc Yến, Tố Tâm nói :
- Chỉ có đại tỷ là người hạnh phúc nhất, lúc nào cũng được theo sát tướng công. Bọn tiểu muội chẳng bao giờ được ưu ái bằng đại tỷ cả.
Ngọc Yến cười mát :
- Ta chẳng biết tướng công ưu ái ai nhiều hơn, chỉ thấy bụng các ngươi ngày càng to ra. Còn ta thì vẫn như xưa.
Ba nàng thẹn chín cả người, vây bắt Ngọc Yến mà cấu xé. Nàng phải vận dụng Linh Xà thân pháp mới thoát được, chạy đến núp sau lưng trượng phu cầu cứu :
- Tướng công cứu thiếp!
Họ vui đùa một lúc lâu rồi chia tay. Hai người ghé qua Phân đà Cái bang dặn dò Tất Lôi đôi điều rồi lên đường ra biên tái.
Sơn Hải Quan là tên một cử ải trọng yếu ở biên giới Trung Hoa và Mãn Châu. Người Mãn muốn kéo quân vào Trung Nguyên bằng đường bộ, bắt buộc phải đi qua ải này. Còn nếu đi đường biển, họ phải vượt Bột Hải.
Sau hơn nửa tháng kiêm trình, Vân Long và ái thê đã đến Sơn Hải trấn.
Dù là thị trấn miền núi nhưng rất phồn vinh, khách thương hồ buôn hàng qua lại giữa Mãn Châu và Trung thổ đều nghỉ ngơi tại trấn này. Mười vạn quan quân nhà Minh trấn thủ ải đầu cũng là lực lượng khách hàng quan trọng của các tửu lâu, kỹ viện và đổ trường trong Sơn Hải trấn.
Hai người vào trọ trong Hưng Long khách điếm, là nơi sang trọng bậc nhất vùng này. Hai tầng trên dùng làm khách điếm, tầng dưới là tửu quán. Vì nằm ngay trên trục lộ chính nên sanh ý vô cùng phát đạt.
Trời đã về chiều, tắm gội xong, phu thê xuống tầng trệt dùng cơm.
Chàng gọi một vò rượu Phần Sơn Tây và mấy món ăn địa phương. Họ hóa trang thành dung mạo tầm thường, không xấu cũng không đẹp nên chẳng ai chú ý đến.
Chàng vừa uống rượu vừa nghĩ cách gặp mặt Phó tổng đốc Chu Xương Ly. Bỗng từ ngoài một toán quan quân độ khoảng mười người bước vào. Tiểu nhị mau mắn ghép hai bàn làm một rồi mời bọn họ ngồi.
Một hán tử mặt đen, không râu mặc áo võ quan nói với các động sự :
- Chúng ta nên uống ít thôi để lát nữa còn xem Chu phó tổng đốc gieo xúc xắc với bọn thích khách Mãn Châu.
Cả toán tán thành, chỉ uống vài ly, ăn cho no rồi đứng dậy tính tiền.
Vân Long đưa mắt ra hiệu cho ái thê rồi bước đến bên bàn của bọn quan quân vòng tay thi lễ :
- Tiểu sinh họ Tiêu cùng ái thê mới kết hôn, dắt nhau đi ngoạn cảnh vật các nơi, vừa mới đến đây. Chư vị là những bậc anh hùng, công lao hãn mã, ngày đêm gìn giữ cương thổ. Tiểu sinh vô cùng kính phục nên xin được vinh hạnh chiêu đãi bữa cơm này.
Bọn chúng thấy chàng văn nhã, hết lời ca tụng công lao, lại đề nghị bỏ tiền ra thanh toán giùm bữa ăn nên phấn khởi gật đầu.
Hán tử mặt đen, có vẻ là chỉ huy, vỗ vai chàng bảo :
- Công tử có lòng như vậy, anh em ta không dám chối từ. Xin đa tạ và tạm biệt. Bọn ta còn phải nhanh chân đi đến đổ trường.
Chàng giả đò ngượng ngùng, gãi đầu nói :
- Tiểu sinh cũng có máu đỏ đen, chẳng hay có thể theo hầu chư vị được không?
Bọn lính cười ầm lên :
- Được, công tử quả là người sảng khoái. Chúng ta cùng đi vậy.
Đổ trường không nằm trên trục lộ chính mà lại ở trong một con đường nhỏ. Cái tên của nó sặc mùi son phấn : Di Hồng đổ trường.
Khi bước vào trong mới biết đây là một kỹ viện kiêm đổ trường.
Kẻ nào nghĩ ra được sự kết hợp giữa hai loại hình sanh ý này quả là một thiên tài.
Di Hồng đổ trường có hai tầng, tầng trên có lẽ là kỹ viện. Tầng dưới bày hơn hai mươi bàn đổ bác, bài cẩu, mạt chược, tài xỉu, gieo xúc xắc. Bàn nào cũng đầy ắp người.
Chiếc bàn ở giữa sảnh là đông nhất, họ lặng im theo dõi cuộc chơi. Vân Long theo chân bọn quan quân đến đứng xem, thì ra các đối thủ đang chơi trò đổ xúc xắc. Một bên là ba người Mãn Châu, một bên là ba hán tử mặc quan phục võ tướng. Người ngồi giữa tướng mạo hiên ngang, râu hàm én, có lẽ là Chu Xương Ly.
Họ Chu đẩy ra một xấp ngân phiếu, cầm lấy ba hạt xúc xắc rồi bảo :
- Tõi hạ chỉ còn năm ngàn lượng bạc, xin hầu chư vị.
Gã Mãn Châu cao gầy, mũi gẫy, đôi mắt sâu linh lợi, cũng lặng lẽ đếm đủ năm ngàn lượng rồi đặt ra.
Chu Xương Ly nắm chặt ba hạt ngà voi, thầm khấn vái rồi gieo vào chén. Mọi người chung quanh ồ lên khi thấy hai mặt lục, một mặt ngũ.
Họ Chu tỏ vẻ đắc ý, nói với đối thủ :
- Đến lượt Đa huynh.
Họ Đa lầm lì đưa những ngón tay dài, trắng trẻo hốt ba hạt xúc xắc nhồi trong lòng bàn tay rồi buông xuống.
Vân Long chú tâm quan sát, nhận ra gã này thủ pháp vô cùng tinh xảo.
Ba mặt lục phơi lên, phe quan quân chết đứng cả người.
Chu Xương Ly uể oải bảo :
- Tại hạ hôm nay gặp vận đen, xin hẹn hôm khác.
Lão người Mãn mập mạp cười giả lả nói :
- Được thua là chuyện thường tình, anh em tại hạ đến đây cốt để mua vui. Chu huynh nghỉ sớm làm bọn ta thất vọng vô cùng. Hay là ta sẽ cho huynh mượn thêm một vạn lượng nữa để gỡ lại?
Họ Chu lắc đầu :
- Không được! Tại hạ đã thiếu chư vị ba vạn lượng. Trăm mẫu rừng trà chỉ đáng giá thế thôi. Nếu thiếu hơn nữa không cách nào trả nổi, chẳng lẽ để thê tử ra đường mà ở hay sao? Ngày mai tại hạ sẽ đem văn tự rừng trà đến cho túc hạ.
Chàng thầm cảm phục họ Chu, y là người hào sảng, coi tiền tài như phấn thổ nhưng vẫn biết dừng chân đúng lúc. Chàng móc ra tờ ngân phiếu năm vạn lượng đặt xuống trước mặt Xương Ly rồi cười bảo :
- Chu huynh! Tiểu đệ xin mua trăm mẫu rừng trà ấy với giá năm vạn lượng. Huynh cứ trả cho họ ba vạn, còn hai vạn làm vốn chơi tiếp xem sao?
Họ Chu giật mình, ngước mặt nhìn lên, thấy một thư sinh áo trắng, dong mạo tầm thường, đứng bên là một nữ lang chẳng lấy gì làm xinh đẹp. Ba gã người Mãn nhếch mép cười lén công tử ngu xuẩn.
Xương Ly suy nghĩ rồi lắc đầu :
- Không được! Món hàng chỉ đáng giá ba vạn, công tử trả giá như vậy là hớ rồi, tại hạ không thể bán được.
Chàng biết gã này khảng khái nên tìm cách khác :
- Chu huynh là người thẳng thắn hiếm có. Tiểu đệ xin phép được góp vốn với huynh để thử vận may với ba ông bạn người Mãn này.
Chàng lấy thêm ra tờ ngân phiếu một vạn lượng đặt xuống rồi bảo :
- Ba vạn là tiền Chu huynh bán rừng trà, ba vạn kia là phần của tiểu đệ. Xin huynh cứ phóng tay, đệ đang thời kỳ hồng vận, quyết không thể nào thua được.
Xương Ly thấy chàng hào sảng như vậy cũng đành liều mạng bồi tiếp :
- Thôi được, tại hạ sẽ cố thử xem.
Gã đẩy tờ một vạn lượng ra :
- Xin mời Đa huynh gieo trước.
Gã cao gầy thản nhiên đặt tiền rồi gieo xúc xắc. Ba hạt ngà voi reo vang trong chiếc chén sứ Giang Tây, rõ ràng đều muốn ngửa mặt lục lên.
Nhưng không hiểu sao lại đảo qua rồi nằm im. Nhất, nhị, tứ là bảy điểm.
Phe họ Chu mừng rỡ reo hò. Xương Ly vững dạ gieo xuống, ba hạt xúc xắc nhảy múa. Hai hạt ngưng trước lộ ra mặt Nhất, Nhị, mọi người hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng hạt thứ ba dừng lại phơi ra mặt Lục. Xương Ly thở phào đưa tay vơ hai tờ ngân phiếu. Gã họ Đa biến sắc, đâm ra nghi ngờ thủ pháp của mình.
Họ Chu phấn khởi đặt luôn hai vạn lượng, bọn quan quân dưới quyền cũng vét túi đặt theo. Tổng cộng là hai vạn bốn ngàn năm trăm lượng.
Lần này Xương Ly gieo trước, hai mặt nhất một mặt tam. Gã tái mặt vì đã là số điểm nhỏ nhất, đối phương chỉ có thể thua trong trường hợp hai nhất một nhị. Lương tháng của bọn lính nằm ở trên bàn nên chúng rất thất vọng, trong bụng chửi thầm thượng cấp.
Họ Đa cười mát, gieo xúc xắc vào chến. Ba hạt xoay chuyển một hồi rồi nằm im. Tiếng reo hò của mấy chục người vang lên như sấm. Kỳ tích đã xuất hiện, họ Đa chỉ được bốn điểm.
Ba gã người Mãn trao đổi với nhau vài câu thổ ngữ khó hiểu rồi đưa mắt quan sát chung quanh, nhất là chàng công tử đáng ngờ kia. Nhưng họ thấy hai tay chàng vẫn chống lên cạnh bàn, không hề có cử chỉ gì.
Tiêu công tử vui vẻ bảo họ Chu :
- Chúng ta đang gặp may, Chu huynh đặt cả chín vạn lượng đi.
Xương Ly cả đời chưa bao giờ trong một ván dám đặt số bạc lớn như vậy nên cũng run tay. Nhưng lẽ nào lại không bằng tên công tử non choẹt này?
Hắn liền cắn răng đẩy ra cả vốn lẫn lãi. Đám thuộc hạ cũng hứng chí đặt theo hơn ngàn lượng. Tổng cộng là chín vạn chín ngàn lượng bạc.
Tên họ Đa nói gì với lão mập không rõ. Chỉ thấy lão gật đầu, đưa ra một tờ ngân phiếu mười vạn lượng. Họ Đa định lấy lại một ngàn lượng thì mụ chủ nhân đã nhanh chóng đặt thêm cho đủ số. Mười vạn lượng là ván bài lớn nhất lịch sử đổ trường vùng Sơn Hải Quan.
Lần này họ Đa gieo trước, hai mặt lục, một mặt ngũ. Toàn trường câm lặng như tờ, những người theo phe Chu phó tổng đốc cố nén tiếng thở dài. Nhưng gã Mãn Châu lại cau mày, dường như chưa vừa ý.
Chu Xương Ly toát mồ hôi lạnh, cố trấn tĩnh để gieo. Hai mặt lục ngửa ra, còn hạt thứ ba như bị ai thao túng cứ quay tít mãi. Trán họ Đa ướt đẫm và máu miệng rỉ ra, cuối cùng hắn bật lên một tiếng đau đớn. Viên xúc xắc dừng lại. Số người đứng xem canh bạc này đã lên đến hơn hai trăm, họ đứng cả lên các bàn trong sảnh. Vì vậy, tiếng hoan hô càng lớn hơn gấp bội. Ba mặt lục là điều không ai ngờ đến.
Xương Ly chậm rãi vơ đống ngân phiếu về phía mình rồi hỏi :
- Đa huynh có sao không? Chư vị vẫn bảo thắng thua là chuyện thường tình sao lại đến nỗi thổ huyết ra như vậy?
Họ Đa lắc đầu không nói nên lời. Xương Ly trả cho gã ba vạn lượng, cười mát bảo :
- Đa huynh hôm nay không được may mắn, có lẽ nên dừng lại đây, hôm khác gặp lại.
Họ Đa chỉ Vân Long hậm hực nói :
- Nếu người này chịu đi chỗ khác thì ta sẵn sàng bồi tiếp đến cùng.
Chàng mỉm cười :
- Nếu quả thật tiểu sinh đem lại vận sui cho túc hạ thì xin được phép rút lui, ra ngoài uống rượu. Còn Chu huynh cứ việc đặt hết mười lăm vạn lượng. Xong ván này dù thắng hay thua cũng nghỉ.
Xương Ly không chịu :
- Công tử là thần hộ mạng của ta, không có ngươi làm sao ta dám chơi tiếp?
Nói xong, gã định đứng lên nhưng chàng đã đưa tay ấn xuống :
- Chu huynh nghe lời tiểu đệ đi mà!
Họ Chu thấy bàn tay chàng công tử nặng như núi, dù cố vận toàn lực cũng không cách nào đứng lên được. Gã kinh hãi định hỏi cho ra lẽ thì đã nghe bên tai tiếng người nhỏ như muỗi kêu :
- Chu huynh yên tâm, còn có tiện muội đứng đây.
Xương Ly liếc qua, thấy Ngọc Yến nháy mắt ra hiệu, gã biết ngay mình may mắn được hai đại cao thủ giúp đỡ, liền vững dạ bảo họ Đa :
- Được, đây là ván cuối cùng, tại hạ đặt mười lăm vạn.
Vân Long lặng lẽ bỏ ra ngoài kiếm rượu uống. Đám kỹ nữ lập tức vây quanh chuốc chén. Còn Ngọc Yến vẫn đứng sau lưng Xương Ly.
Họ Đa thở phào, quay sang nói nhỏ với lão béo. Lão này càu nhàu nhưng vẫn móc lưng lấy ngân phiếu.
Mụ chủ nhân cùng đám quan quân quyết chí ăn thua, đặt luôn hai vạn lượng. Tổng cộng là mười bảy vạn.
Số bạc trên tay họ Đa dư hai ngàn lượng, gã rút lại đưa trả gã béo rồi đặt cả ra. Gã quan sát thấy chàng công tử kia đang ngồi nhâm nhi, đùa cợt với mấy kỹ nữ nên yên tâm gieo xuống. Ba mặt lục lạnh lùng ngửa lên.
Họ Chu chỉ còn cách đổ được ba mặt nhất, gọi là Mãn Đường Hồng, thì mới mong thắng được.
Gã đang bối rối bỗng nghe bên tai có một giọng thánh thót của nữ nhân :
- Chu huynh cứ vững tâm, gieo xong đặt tay úp xuống mặt bàn. Cách chén độ một thước, cố giữ im không được xê dịch.
Xương Ly thấy một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đặt trên vai hữu, gã y lời làm theo. Vừa gieo xong, một lượng kình lực kín đáo chạy từ vai đến đầu ngón trỏ rồi thoát ra tác động vào chén đựng xúc xắc. Ngón tay gã chấn động vì một lực đạo phản kháng nào đó, chỉ chực dời chỗ. Họ Chu vận toàn lực ra giữ im, mồ hôi tuôn ra như tắm. Đột nhiên họ Đa hét lên một tiếng, bật ngửa ra sau, thổ huyết lên láng. Ba hạt xúc xắc dừng lại, khoe lên ba mặt nhất đỏ tươi.
Hai lão già người Mãn lẳng lặng dìu họ Đa bước ra cửa mất dạng.
Xương Ly đếm đủ bốn vạn lượng đưa cho mụ chủ đổ trường và đám thuộc hạ rồi đứng dậy.
Gã biết đôi phu thê này là cao nhân nên vội vã bước đến bên vòng tay vái tạ :
- Tại hạ đội ơn công tử đã ra tay tương trợ.
Vân Long cười bảo :
- Ba mươi vạn lượng chắc cũng đáng để chúng ta về quý xá uống chén rượu mừng. Chu huynh thấy thế nào?
Xương Ly mừng rỡ gật đầu :
- Không dám! Xin được mời nhị vị dời gót đến tệ trang.
Bọn quan quân được bạc đã lên cả trên lầu để vui say với đám kỹ nữ nên không ai biết việc họ Chu đưa khách về nhà.
Thời gian trấn giữ quan ải thường kéo dài cả chục năm, lại ít khi được phép về thăm nhà nên đa số các võ tướng đều đem theo vợ con. Họ Chu cũng vậy, gã mua một tòa tiểu viện ở trong trấn cho phu nhân và các con cư ngụ. Bổng lộc chẳng được bao nhiêu, gã lại là người liêm khiết, không chịu ăn chặn của tướng sĩ dưới quyền nên cảnh nhà rất thanh bạch.
Chu phu nhân tuổi trạc ba mươi, người xinh đẹp nhưng gầy quá, ăn mặc giản dị. Nàng có vẻ nhu thuận và lễ độ, bưng trà rượu ra chào khách rồi vào trong ngay.
Xương Ly đặt xấp ngân phiếu ba chục vạn lượng lên bàn, khẳng khái nói :
- Tại hạ vô công bất thụ lộc, chỉ xin lại trăm mẫu rừng trà ở Sơn Đông.
Vân Long gật đầu rồi bảo :
- Chu huynh mời giùm đại tẩu ra đây, tiểu đệ có điều muốn thưa.
Lát sau Chu thị bước ra đứng cạnh trượng phu. Chàng trao cho bà năm vạn lượng :
- Số bạc này phu nhân hãy dùng để sửa sang trang viện, may sắm xiêm y và mua thức ăn ngon để bồi dưỡng bản thân. Đừng cho Xương Ly đụng vào.
Họ Chu nóng mũi định phản ứng nhưng thấy nhãn quang chàng đầy vẻ uy nghi, gã bèn lặng im. Chu thị thấy trượng phu không phản đối, vui mừng cúi mình tạ rồi nhận lấy đem vào trong cất kỹ.
Chàng lấy lại sáu vạn lượng của mình, còn lại mười chín vạn trao cho Xương Ly, trầm giọng dặn dò :
- Các hạ là người chính trực, liêm khiết chắc không đến nỗi đem số bạc này sát phạt nơi đổ trường, hãy nhận lấy để bổ sung khẩu phần cho mười vạn tướng sĩ trấn thủ Sơn Hải Quan.
Họ Chu nghe giọng trưởng thượng không nhịn được nữa, xô ghế đứng dậy nói :
- Túc hạ đừng ỷ mình là kẻ thi ân mà ra lệnh cho ta. Chuyện quân cơ không quan hệ đến giang hồ. Đừng hòng mưu tính khống chế ta.
Chàng ung dung đứng dậy, thò tay vào trong áo rút ra một vật rồi ra lệnh :
- Phó tổng đốc Sơn Hải Quan Chu Xương Ly tiếp chỉ.
Thấy ngọc bài lấp lánh, họ Chu thất kinh sụp xuống tung hô :
- Thánh thượng vạn tuế! Hạ thần xin cung nghinh thánh chỉ.
Chàng trao cho gã mật chỉ thứ nhất. Xem xong gã vòng tay thi lễ :
- Tiểu tướng bái kiến Hầu gia.
Vân Long nhận lại rồi đưa ra mật chỉ thứ hai. Mồ hôi tuôn ướt trán nhưng nhãn quang họ Chu thấp thoáng vẻ hân hoan. Gã đứng lên, mời chàng an tọa rồi hỏi :
- Chẳng hay Khâm sứ định hành động thế nào?
- Ngày mai, ngươi lấy cớ thắng bạc lớn, tổ chức một tiệc mừng, mời Tổng đốc và các võ tướng đến dự. Ta sẽ bất ngờ khống chế y và tuyên đọc thánh chỉ để mọi người minh bạch. Đại yến ngày mai là để mừng ngươi thăng quan tiến chức.
Chu Xương Ly là bậc anh tài, bấy lâu bị Tô Trí ỷ thế Thái sư đè nén, nay được trao trọng trách lòng thầm cảm tạ thánh thượng và Hầu gia.
Sáng hôm sau, cả Sơn Hải trấn biết tin Xương Ly thắng được mười mấy vạn lượng bạc của người Mãn Châu nên bày hơn trăm bàn tiệc ở Cúc Hoa Viên để chiêu đãi Tổng đốc và các chư tướng.
Đầu giờ Tỵ, Tô tổng đốc dẫn theo mười võ tướng thân tín đến dự. Tổng cộng gần sáu trăm võ quan đã tề tựu đông đủ.
Xương Ly và phu nhân mặt mày hớn hở đứng ngay cổng hoa viên đón khách.
Họ Tô có vẻ không hài lòng khi thấy trong bàn của mình và Xương Ly có mặt một đôi nam nữ tướng mạo tầm thường. Nhưng lão thầm đoán họ chính là người đã giúp Xương Ly thắng canh bạc đêm qua nên chẳng nói gì.
Chờ mọi người an tọa xong. Chu phó tổng đốc đứng dậy vòng tay cao giọng :
- Kính cáo chư vị, đến dự buổi yến tiệc hôm nay, có một nhân vật vô cùng tôn quý. Xin giới thiệu Hổ Uy Hầu, Thượng phương khâm sứ Tiêu Long Vân vừa từ Bắc Kinh tới.
Họ Tô kinh hãi định mở lời thì một bàn tay đã thò sang điểm nhanh, khóa cứng các huyệt đạo, khiến lão chỉ ngồi trơ trơ như phỗng đá.
Vân Long chậm rãi đứng lên, ngọc bài lấp lánh trên tay. Chàng nghiêm giọng bảo :
- Chỗ này chật hẹp, quỳ xuống bất tiện, chư vị có thể đứng nghe thánh chỉ.
Chàng tuyên đọc rồi kết luận :
- Tô Trí âm mưu phản quốc, cấu kết với Mãn Châu bán đứng giang sơn. Thánh thượng có dạy phải chém ngay để làm gương. Chư vị thấy thế nào?
Chư tướng từ lâu đã chán ghét Tô Trí bất tài lại tham lam, xén bớt quân lương nên đồng thanh kết tội :
- Xin phụng chỉ chém ngay để an lòng ba quân.
Thủ hạ của Xương Ly xách ngay họ Tô ra trước hoa viên chém đầu.
Chàng trao thánh chỉ cho họ Chu rồi bảo mọi người :
- Chu tướng quân chính thức thay quyền Tổng đốc, chức vụ Phó tổng đốc sẽ để bộ lại cử người bổ sung sau. Bữa tiệc hôm nay chính là để mừng Tân tổng đốc.
Họ Chu tuyên bố việc Hổ Uy Hầu tặng cho quân tướng quan ải số bạc mười chín vạn lượng. Chư tướng vui mừng đồng thanh cảm tạ Hầu gia.
Chàng lại ra lệnh :
- Chu tổng đốc mau cho quân sĩ phong tỏa chặt chẽ tướng dinh của họ Tô. Lát nữa, ăn uống xong chúng ta sẽ tiến hành kiểm kê tài sản của lão và tìm tang chứng.
Ai nấy đều nóng ruột muốn tận mắt chứng kiến cuộc kiểm kê nên ăn uống rất nhanh, rồi kéo nhau đến gia trang của Tô Trí. Họ hăng hái lục soát rất tỉ mỉ, thiếu điều đào tung cả nền gạch.
Ngoài những đồng cổ ngoạn quý giá, số ngân phiếu và vàng bạc đã lên đến hơn tám mươi vạn lượng bạc. Trong năm năm làm Tổng đốc, lương bổng mỗi tháng chỉ được vài trăm lượng, đương nhiên chỉ vừa đủ ăn xài, làm sao tích lũy được số tài sản lớn đến thế.
Quan trọng nhất là một phong thư có đóng triện của Sách Lạp Đổ, vị tướng thống lãnh đạo quân bạch kỳ Mãn Châu. Trong thư không có điều gì liên quan đến việc phản nghịch nhưng hàm ý khen ngợi họ Tô là kẻ tuấn kiệt, tiền đồ sáng lạn, vinh hoa phú quý khôn lường.
Lá thư này quá đủ để khép Tô Trí vào tội chém. Thái sư dù muốn kêu oan cho cháu cũng không dám mở lời.
Chàng dặn dò chư tướng :
- Việc phản nghịch của họ Tô là nỗi nhục của triều đình nhà Minh. Vì vậy, không nên làm ầm ĩ cho thiên hạ biết. Hơn nữa sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh thái sư và hắn.
Chàng còn bắt họ phải làm một biểu tấu, kèm theo danh mục tài sản kiếm được, để chàng đem về Bắc Kinh.
Số bạc tám mươi vạn lượng được sung vào ngân quỷ quan ải. Sau này bộ binh sẽ khấu trừ vào lương bổng ba quân. Thê tử của họ Tô bị quản thúc chặt chẽ tại nhà, chờ lệnh phát lạc.
Vân Long biết các võ tướng nơi quan ải đều nghèo nên gợi ý :
- Theo ta, các ngươi nên đem số bạc này gửi vào Tiền trang, lấy số lãi hàng tháng mà uống rượu. Nhưng nhớ điều thêm quân sĩ bảo vệ, nếu lỡ Tiền trang bị cướp thì chẳng còn chỗ mà đội nón.
Ý kiến này quả là tuyệt diệu, tiền lợi tức mỗi tháng hơn vạn lượng là món quà quý giá. Chia nhau mỗi người mấy chục lượng cũng đủ tiền tiêu vặt.
Họ cảm thấy Hổ Uy Hầu thật đáng mến vô cùng.
Hôm sau, tướng sĩ đứng kín hai bên đường để tống tiễn Hầu gia và phu nhân. Chưa có vị Khâm sứ nào lại được kính ngưỡng như vậy.
Phu thê Vân Long vẫy tay chào họ rồi thúc ngựa đi giữa tiếng tung hô vang dội của hơn năm ngàn quân sĩ.
- Hầu gia và phu nhân vạn an!
* * * * *
Sơn Đông nổi tiếng thiên hạ về các loại thuốc trật đả, đau nhức gân cốt.
Người Sơn Đông chuộng võ nghệ, hầu như ai cũng biết ít nhất mấy đường quyền cước. Minh chủ võ lâm nhiệm kỳ trước Bích Nhãn Thần Quân cũng xuất thân từ Sơn Đông.
Vùng này giáo biển nhưng lại nhiều núi non. Nổi tiếng nhất là ngọn Lương Sơn. Truyền thuyết về một trăm lẻ tám anh hùng Lương Sơn Bạc sau này đã được viết thành truyện và là một trong sáu tuyệt tác văn học Trung Hoa.
Thủ phủ của Sơn Đông là thành Tế Châu, nằm gần bờ biển Bột Hải.
Hai người đến Tế Châu khi chỉ còn ba ngày nữa là đến tiết Đoan ngọ.
Họ ghé vào một khách điếm sang trọng, đó là Sơn Đông đệ nhất khách điếm.
Cơ sở kinh doanh này thuộc tài sản Đào gia trang. Người quản lý ở đây là một cao thủ hắc đạo hồi đầu, có danh hiệu Kim Chung Ác Phật.
Nhưng nhìn bề ngoài thì ai cũng tưởng Đơn Hy là một chưởng quầy hiền lành, dễ mến. Thân hình lão mập mạp, bụng to như cái trống, lúc nào trên môi cũng điểm một nụ cười. Lão nguyên quán Sơn Đông nên được Tài Thần giao cho quản lý cơ sở đồng sộ này. Ờ đây là đại khách điếm nhưng cũng vừa là tửu quán. Và chỉ có người Sơn Đông mới hiểu được khẩu vị của đồng hương.
Họ Đơn không nhận ra thiếu chủ vì chàng và Ngọc Yến đã cải trang, lão niềm nở đón tiếp như đối với bao nhiêu người khác.
Đơn Hy có danh tiếng Ác Phật là do diện mạo phân nửa giống đức phật Di Lặc. Đầu của lão trơn bóng, từ thưở sơ sinh đã không hề có đến một cọng tóc.
Theo thói quen, thấy khách vào, lão hể hả bước ra cung kính cúi đầu chào. Vân Long tinh nghịch đưa tay xoa đầu lão.
Đơn Hy giật mình, cố nén nộ khí. Bốn mươi năm nay, chưa ai dám làm như vậy kể cả chủ nhân của lão là Tài Thần. Giờ đây tuổi đã quá lục tuần lại chuyển qua nghề buôn bán, nộ hỏa giảm đi nhiều. Hơn nữa, tay công tử này mới đôi mươi, chỉ đáng mặt con cháu, nên lão đành cố nhịn.
Nhưng giận thay, tên tiểu tử này có vẻ không biết điều. Lão vừa ngẩng lên thì gã lại thò tay vỗ bụng, rồi bóp mạnh cái vú phệ, lại còn phá lên cười nắc nẻ. Nụ cười hóa đá trên môi họ Đơn, lão điên tiết định dạy cho gã này một bài học về lễ độ. Bất chợt trong đầu lão hiện lên một hình ảnh, bảy năm trước đây cũng đã có người đã từng hành động như thế, đó là một cậu bé rất dễ thương. Đơn Hy ngơ ngẩn nhìn rồi mừng rỡ ôm chặt gã công tử vào lòng, bật cười ha hả :
- Té ra là ngươi!
Họ Đơn định nói thêm thì Vân Long đã ra dấu, lão hiểu ý không gọi tên chàng, hoan hỷ dẫn hai người vào hậu sảnh, đóng cửa rồi hỏi dồn :
- Long nhi mau lớn quá, ngươi lại hóa trang, khiến thúc thúc không nhận ra. Còn nữ nhân này là ai?
Ngọc Yến sụp xuống thi lễ :
- Điệt túc Miêu Ngọc Yến bái kiến Đơn thúc.
Lão thấy nàng, dung mạo tầm thường không khỏi nghi hoặc, vì lão biết thiếu chủ từ nhỏ đã anh tuấn phi phàm. Chàng bắt ý, bảo ái thê gỡ mặt nạ ra. Đơn lão suýt xoa khen ngợi :
- Ối chà! Long nhi quả là diễm phúc mới cưới được người vợ nhan sắc dường này.
Ngọc Yến thẹn thùng liếc trượng phu rồi nói :
- Đơn thúc đừng quá khen, thiếu gia còn để ở Bắc Kinh ba vị phu nhân trẻ đẹp hơn nhiều.
Họ Đơn cười khà khà :
- Ta không tin trên đời còn có ai đẹp hơn nàng nữa.
Vân Long gật gù tán thêm :
- Đơn thúc dạy chẳng sai!
Ngọc Yến được trượng phu khen ngợi, lòng vui sướng vô ngần.
Đơn Hy mời hai người an tọa rồi ra bảo tiểu nhị sắp cơm rượu và chuẩn bị một gian phòng thượng hạng.
Lão bất ngờ khi nghe chàng hỏi :
- Đơn thúc có biết gì về tuần phủ Sơn Đông và hoạt động của Thiên Ma giáo ở Lương Sơn hay không?
Đơn lão suy nghĩ giây lát rồi đáp :
- Tuần phủ Sơn Đông là Tô Xuyên, cháu ruột của Thái sư đương triều. Hắn là người nham hiểm và tham lam vô độ. Chính bản thân ta hàng tháng vẫn phải dâng nạp cho lão hai trăm lượng bạc, dù lão cũng biết Đào gia trang là chỗ thân quen với Vương thừa tướng. Còn Lương Sơn gần đây bị quan quân triều đình giám sát nên không thấy có hoạt động gì. Nghe nói chính Thiên Ma giáo đã cho người hành thích Hoàng thượng nên bị khép vào tội phản nghịch.
Chàng hài lòng hỏi tiếp :
- Tổng trấn quân vụ Vương Hàng hiện ở đâu?
Họ Đơn cố nén lòng hiếu kỳ trả lời :
- Họ Vương có tư dinh ở thành Tế Châu này. Hôm qua hắn dắt thê tử đến đây ăn uống. Vương Hàng là một hán tử chính trực, khẳng khái, rất được lòng tướng sĩ và dân chúng Sơn Đông.
Chàng biết họ Đơn đầy một bụng thắc mắc nên cười bảo :
- Tiểu điệt đã được Thánh thượng ban cho tước Hổ Uy Hầu, có trách nhiệm kinh lý các tỉnh, diệt trừ tham quan và loạn đảng.
Đơn Hy hoan hỉ vỗ mạnh vào vai chàng :
- Tông môn họ Phạm từ đây được rạng rỡ cũng là nhờ Long nhi.
Chàng lắc đầu phủ nhận :
- Tiểu điệt phục vụ triều đình vì muốn giang sơn được vững bền, sinh linh khỏi lầm than, chứ không phải vì chút lợi danh. Thánh thượng chỉ biết tiểu điệt dưới cái tên Tiêu Long Vân.
Đơn Hy là người giang hồ, tửu quán lại là nơi loan báo tin tức sốt dẻo của võ lâm. Do đó, lão cũng đã nghe danh tiếng này của Tiêu công tử Minh chủ võ lâm. Họ Đơn tròn mắt kinh ngạc :
- Té ra Long nhi chính là chàng Tiêu công tử, lãnh tuyệt võ lâm đấy sao?
Chàng tủm tỉm cười gật đầu. Đơn lão cao hứng bật cười ha hả, rót đầy ba chén rượu rồi mời :
- Hay lắm! Chén rượu này mừng cho ngươi danh vang bốn bể.
Ba ngươi ăn uống, đàm đạo về những sự cố vừa qua trong giang hồ.
Được vài tuần rượu chàng hỏi họ Đơn :
- Tháng này Đơn thúc đã dâng bạc cho Tô tuần phủ chưa?
Đơn lão buông đũa xuống lắc đầu :
- Đúng ra, ngay đầu tháng ta đã phải làm theo thủ tục, nhưng ngày kia đã là tiết Đoan ngọ, sẵn dịp đến tặng quà ta nạp luôn thể. Các cơ sở khác cũng vậy. Những ngày lễ tết trong năm, doanh nhân khắp tỉnh Sơn Đông đều phải có lễ vật cống nạp cho y.
Chàng gật đầu hỏi thêm :
- Đơn thúc có quen biết gia đình những nạn nhân đã bị Tô Xuyên hà hiếp, hãm hại không? Nếu có thúc thúc cố thuyết phục họ làm đơn kiện, cứ bảo cho họ biết hiện nay Khâm sứ của triều đình có mặt ở đây để tìm chứng cớ khép tội họ Tô.
Đơn Hy cân nhắc khả năng của mình rồi nhận lời :
- Được! Họ ôm mối oan ức này đã lâu, ta tin rằng sẽ giúp được Long nhi. Hơn nữa, các nhà buôn trong thành Tế Châu đã ngán ngẩm Tô Xuyên lắm rồi.
Tối hôm đó, chàng hỏi thăm vị trí tư dinh của Vương tổng trấn rồi cùng Ngọc Yến tìm đến. Chàng trao bái thiếp cho tên quân gác cổng, lát sau hắn trở ra mời hai người vào.
Vương Hàng đợi khách an tọa rồi hỏi :
- Chẳng hay nhị vị từ Bắc Kinh đến tìm bổn tướng sĩ vì chuyện gì?
Chàng lấy ra một hộp nhỏ, mở nắp đặt lên bàn. Những viên ngọc quý phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Trị giá số châu báu này không dưới một vạn lượng bạc. Vân Long tươi cười vòng tay nói :
- Tiểu nhân buôn hàng đường biển, nay định mở một tuyến vận tải từ Mãn Châu đến Sơn Đông. Chút lễ mọn này xin Tổng trấn thu nhận và tạo dễ dàng cho thuyền hàng của tiểu nhân ra vào. Thú thật, tiểu nhân cũng là người thân của tín của Vương thừa tướng. Chỉ vì Tổng trấn bận việc quan, nhiều năm chưa về nhà nên không biết đấy thôi.
Chàng bèn tả lại cách trang trí trong phủ đệ Thừa tướng, cả những vật nằm trong thư phòng, ngục thất cũng đều nói rõ.
Mấy năm trước, Tài Thần thường hay đưa chàng đến đó chơi, được Vương thừa tướng và phu nhân hết lòng yêu thương nên tha hồ chạy nhảy khắp phủ, chẳng kiêng kỵ chỗ nào.
Vương Hàng nghe chàng kể vanh vách bắt buộc phải tin. Nhưng hắn là người trọng phép nước, đại nghĩa diệt thân, nên khẳng khái bảo :
- Cho dù túc hạ có là người tâm phúc của phụ thân ta đi nữa, ta cũng thể nhận số châu báu này. Còn chuyện buôn bán, cứ theo vương pháp mà làm. Nếu túc hạ là người chân chính, trung thực thì chẳng có gì phải sợ bọn ta tra xét.
Nói xong gã đứng dậy đưa tay tiễn khách. Vân Long thầm khâm phục, xua tay bảo :
- Khoan đã, tiểu nhân trước khi đến đây đã ghé qua dinh Tuần phủ và được người vui vẻ chấp thuận. Lẽ nào Tổng trấn lại khách nể mặt họ Tô.
Vương Hàng trợn mắt, đập bàn quát :
- Tô Xuyên là kẻ sâu mọt, ta chỉ thi hành chức trách của mình, sao lại phải nể mặt lão?
Chàng đổi giọng nghiêm nghị hỏi :
- Ngài cũng biết họ Tô là hạng sâu mọt sao không viết tấu biểu dàn hạch lão gửi về triều đình? Như vậy có đáng mặt bề tôi của Đại Minh chưa?
Họ Vương ngỡ ngàng, chăm chú quan sát tên lái buôn lạ mặt này. Dung mạo y tầm thường nhưng đôi nhãn thần uy nghi khiếp người. Gã buồn rầu nói :
- Túc hạ có biết rằng mọi tấu chương từ các nơi về đều phải qua tay Thái sư, rồi mới đến được ngự thư phòng? Ta đã ba lần dâng biểu mà nào có được gì, Tô Xuyên còn cười vào mũi ta nữa. Thôi, nhị vị về đi. Ta dù không vạch tội được Tô Xuyên cũng cố giữ đạo trung thần, quyết chẳng nhận của hối lộ.
Chàng bật cười khanh khách :
- Giỏi lắm! Quả không hổ là giòng dõi trung lương. Ta có một vật quý, ngươi không xem không được.
Dứt lời, chàng đứng dậy giơ cao ngọc bài, miệng hôm :
- Tổng trấn quân vụ Sơn Đông Vương Hàng tiếp chỉ!
Họ Vương nghe như sét đánh bên tai vội quỳ xuống :
- Thánh thượng vạn tuế!
Chàng đợi gã lạy xong ba lạy, truyền cho đứng lên rồi trao thánh chỉ.
Đọc xong, Vương Hàng khoan khoái vòng tay :
- Cũng may ty chức lòng dạ quang minh, nếu không đã mắc bẫy Hầu gia rồi.
Chàng bảo hắn ngồi xuống, dặn dò kế hoạch diệt trừ Tô Xuyên ngay trong ngày tết Đoan ngọ.
* * * * *
Sáng mùng năm tháng năm, cửa dinh tuần phủ Sơn Đông mở rộng, để đón người đến dâng lễ vật và nạp tiền hối lộ định kỳ. Đầu giờ tỵ, không hiểu sao Vương tổng trấn lại cùng mấy tên quân đem quà đến.
Đây quả là chuyện lạ, vì bao năm nay hai người như nước với lửa, làm gì có chuyện quà cáp qua lại? Tô tuần phủ đắc ý, thầm nghĩ có lẽ tên Tổng trấn cứng đầu này đã chịu lép.
Lão tươi cười ra tận cửa đón tiếp :
- Thật vô cùng hân hạnh được Tổng trấn đến thăm.
Trong khách sảnh của phủ là mười mấy bàn bát tiên, ngồi đầy những chủ hiệu buôn của Sơn Đông. Họ đến đây, đem theo vài trăm lượng để đổi lấy mấy chén rượu nhạt. Dù lòng đau như cắt vẫn gượng cười tươi.
Lát sau, chưởng quầy của Sơn Đông đệ nhất khách điếm cũng đến. Đi theo lão là đôi nam nữ trẻ tuổi, tay bưng hộp lễ vật.
Tô Xuyên là lão hồ ly nên không hề tiếc nụ cười, vui vẻ bảo a hoàn nhận quà rồi mời khách an tọa. Bọn họ Đơn điềm nhiên đến ngồi cạnh Vương Hàng. Tổng trấn vui vẻ bắt chuyện.
Nhắm chừng đã đông đủ, Tô tuần phủ đứng dậy vòng tay cười hể hả :
- Chư vị quá thương bổn quan nên ngày lễ tết nào cũng đến thăm. Xin mời dùng ít chén rượu nhạt để bổn quan được hết tình địa chủ.
Mọi người chưa kịp nâng chén thì Đơn Hy đã cười ha hả, quay sang cử tọa nói.
- Khoan đã! Nhân dịp này chúng ta dâng luôn lệ phí tháng năm cho Tuần phủ đại nhân rồi hẳn uống rượu. Tại hạ chỉ sợ lát nữa uống say quá lại quên mất.
Tô Xuyên thấy có mặt họ Vương không khỏi ngượng ngùng, nhưng lão cho rằng Tổng trấn chẳng cách nào hạ bệ được mình, nên gượng cười vòng tay đáp :
- Chư vị mau mắn như vậy, bổn quan xin cảm tạ.
Cử tọa tuần tự đến trao phong bì đựng ngân phiếu. Ngoài bìa có ghi rõ tên của hiệu buôn.
Người cuối cùng vừa đưa xong, họ Tô định bảo a hoàn đem vào trong cho phu nhân, thì Vương tổng trấn đã đưa tay ngăn lại :
- Tuần phủ hãy chờ tiếp thánh chỉ xong rồi hãy đem cất cũng không muộn.
Tô Xuyên giật mình ngơ ngác. Giọng của họ Vương rất lớn nên ai nấy đều nghe, xôn xao chờ xem sự việc.
Chàng công tử đi cùng Đơn Hy chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng đưa cao một vật rồi hô :
- Tuần phủ Sơn Đông Tô Xuyên tiếp chỉ!
Thấy ngọc bài như thấy mặt vua nên họ Tô vội quỳ xuống khấu lạy.
Bọn hào phú Sơn Đông cũng vậy.
Vân Long sang sảng tuyên đọc, kết tội họ Tô là tham quan, vơ vét của cải lê dân, hà hiếp kẻ thế cô, cưỡng đoạt đất đai.
Chứng cứ rành rành, không cách nào chối cãi, Tô Xuyên chết điếng người van lạy :
- Xin Khâm sứ nể mặt Thái sư, nương tay cho ty chức được nhờ.
Chàng cười nhạt dõng dạc nói :
- Quân pháp bất vị thân, Hoàng thượng đã xuống chỉ bảo ta chém ngay để làm gương, dù có là hoàng thân quốc thích cũng không tha. Vương tổng trấn, mau lôi lão ra trước sân chém đầu.
Họ Vương tuân lệnh, lột áo mão, bảo hai tên tùy tùng lôi xệch họ Tô ra.
Lát sau y trở lại với chiếc thủ cấp đẫm máu trên tay.
Vân Long mời mọi người an tọa rồi bảo :
- Hoàng thượng thấu hiểu nỗi cơ cực của bá tánh Sơn Đông nên sai bổn Khâm sứ đến đây trừng trị họ Tô. Xin chư vị cùng nhau ký vào một bản sớ để ta đệ trình lúc hồi kinh. Chức Tuần phủ sẽ do Vương tổng trấn tạm thời kiêm nhiệm, sau này bộ lại sẽ chọn người tài đức đến thay.