Bích Nhãn Thần Quân

Chương 8: Chương 8: Tứ Xuyên khởi giáo Thiên Ma xuất - Tây Thục lưu danh Bích Nhãn lang




Sau một tháng, lúc ngựa lúc thuyền, bọn Vân Long đã đến Thành đô. Thủ phủ của đất Thục không sầm uất bằng Lạc Dương hay Bắc Kinh nhưng cũng nhộn nhịp, rộn ràng. Trong thành nhà cao cửa rộng, trên đường ngựa xe không dứt. Đôi lúc thấy có những toán người ngựa của Tây Khương vào thành buôn bán. Trong quá khứ, Tây Khương đã mấy lần đánh phá biên thùy Trung Quốc.

Các khách điếm trong thành dần dần chật ních những hào kiệt bốn phương đến dự lễ khai đàn của Thiên Ma giáo.

Vân Long tới sớm nên đã chiếm được phòng thượng hạng, trong một khách điếm sang trọng có tên là Thành Đô đệ nhất khách điếm. Giá tiền rất cao nên chỉ có những hào phú giàu cự vạn hay bá chủ một vùng mới dám ở đây.

Cũng như thường lệ, chàng lại đóng vai Tiêu công tử xài tiền như nước, chẳng mấy chốc đã nổi tiếng khắp thành đô. Một hôm, chàng đang dùng bữa với hai em, chợt có một hán tử áo đen đến bên, cung kính dâng lên một lá thiếp màu hồng.

Hắn nói :

- Giáo chủ bổn giáo kính thỉnh công tử hạ cố đến dự lễ khai đàn.

Vân Long nhận lấy, tươi cười bảo :

- Tại hạ là kẻ thô lậu nơi biên thùy, nay được Giáo chủ nhủ lòng thương, không dám không đến vậy.

Hán tử lui ra, chàng mở thiếp xem qua, trong chỉ có mấy chữ :

“Các hạ nhân phẩm, tài trí hơn người. Bổn giáo rất vinh dự được đón tiếp trong buổi đại lễ khai đàn lập giáo”. Thự danh là Giáo chủ Thiên Ma, không có tên họ.

Vân Long nhận thấy tai mắt của bọn Thiên Ma giáo trà trộn khắp nơi nên rất cẩn trọng, không tìm cách tiếp xúc với cao thủ các phái. Chàng cứ ngày ngày ung dung làm khách nhàn du dạo khắp nội ngoại thành, gặp cảnh đẹp thì ngâm vịnh, say mê thưởng ngoạn.

Nhưng đêm về, chàng lẫn vào bóng đêm đến gặp La Thiện Hùng, Lữ Quân ở Phân đà Tứ Xuyên và Hải thị huynh đệ trong Tây Thục đệ nhất tửu lâu. Đội Khôi Y võ sĩ phân tán ẩn mình trong các cơ sở buôn bán của Đào gia trang, còn các cao thủ Cái bang chia nhau tá túc nơi khách điếm.

Qua tin tức thu lượm được, Thiên Ma cốc địa hình hiểm trở, nằm giữa hai nhánh núi Âm Sơn, chỉ có một con đường ra vào là cửa cốc. Ba bề còn lại là vách núi cheo leo, khỉ vượn cũng khó trèo. Thiên Ma cung xây toàn bằng đá núi, có dùng hỏa công cũng vô ích.

Lữ trưởng lão vuốt râu cười bảo :

- Bọn Thiên Ma định dùng kế bắt ba ba trong rọ đấy thôi.

Cả bọn bàn định kế hoạch rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra một lương sách tạm thời. Còn biến hóa thế nào phải chờ đến ngày rằm.

Thấm thoát đã đến ngày trăng tỏ. Sáng mười lăm tháng chạp, quần hào lũ lượt kéo nhau về Thiên Ma cốc. Vân Long cũng dẫn hai chàng họ Tả lên đường.

Trước cửa cốc là hai dãy bàn phủ vải đỏ. Sáu lão già tiếp tân mặt lạnh như sương, dù cố tỏ vẻ niềm nở cũng chẳng mấy thành công. Trên bàn là những cuốn sổ to để ghi tính danh quan khách. Dãy bàn bên trái có tấm biển đề chữ : Hữu Thiếp Nhi Lai. Dãy bên phải cũng có biển nhưng lại đề bốn chữ khác là Hữu Tâm Giả Nhập, dành cho những người không có thiếp mời. Nếu khách là Chưởng môn hay bá chủ một vùng thì được xướng danh long trọng. Vân Long bước đến dãy bàn bên tả, đưa thiếp rồi nói :

- Tiêu Long Vân ở quan ngoại cùng hai em.

Lão già biến sắc nhìn chàng, thần quang lấp lánh; nhưng vẫn lễ độ nhận thiếp và ghi vào sổ. Chàng thản nhiên đi theo hán tử dẫn đường.

Đoạn đường vào cốc rộng rãi, trải sỏi trắng, hai bên trồng cây cối um tùm rậm rạp, không thể nhìn thấu qua. Cuối đường là một khoảng đất rộng ước chừng vài mẫu. Xa xa Thiên Ma cung sừng sững, lạnh lùng như mùa đông. Bên tay phải sân là một đài cao bằng gỗ, trên hương án là một giá gỗ, có khung vuông bằng vải trắng to bằng mảnh chiếu viết ba chữ son : Thiên Ma giáo.

Dưới đàn bày hơn trăm chiếc bàn tròn, xếp hình móng ngựa. Mỗi bàn ngồi được khoảng sáu người. Những bàn gần đầu dành cho các Chưởng môn và thủ lĩnh bang hội bốn phương. Khách nhân được hướng dẫn đến tận chỗ ngồi tùy theo danh phận. Vân Long chưa được mấy ai trên giang hồ biết tiếng nhưng lại được ngồi chung với các Chưởng môn. Chàng khoan thai vòng tay thi lễ với những người đến trước rồi ngồi xuống. Anh em họ Tả chia nhau ngồi hai bên.

Vân Long đang nhâm nhi chén trà thơm, chợt nghe có tiếng rao lồng lộng :

- Thiếu Lâm Phương trượng Nhất Tâm thiền sư quang lâm.

Vân Long nhìn ra cửa cốc, thấy đoàn đại biểu của Thiếu Lâm đi vào. Theo sau Nhất Tâm thiền sư là bốn cao tăng của Đạt Ma viện. Chàng phải gọi họ bằng sư huynh. Khi Nhất Tâm thiền sư vào đến, bọn người ngồi trước vội đứng dậy vòng tay thi lễ, Vân Long cũng vậy. Các cao tăng Thiếu Lâm chắc là đã được Không Hư dặn dò từ trước nên làm như không biết chàng là ai. Chờ mọi người an tọa xong, chàng dùng phép truyền âm nhập mật trò chuyện với Nhất Tâm :

- Chưởng môn sư huynh, chẳng hay sư phụ có được an khang hay không?

Nhất Tâm thiền sư nhắm hờ đôi mắt, tay lần xâu chuỗi làm như đang thầm niệm Phật, trả lời chàng :

- Sư thúc pháp thể vẫn bình an. Sư đệ có ý kiến gì về cục diện hôm nay không?

Vân Long tuần tự sơ lược về dã tâm và lực lượng của Thiên Ma giáo. Khi chàng nhắc đến Nhu Kiếm Đồ Phu, chân mày Nhất Tâm khẽ rung động. Vân Long cũng bày tỏ mối lo ngại rằng Thiên Ma giáo dùng kế bắt ba ba trong rọ.

Chàng nhờ Nhất Tâm lát nữa âm thầm thông tri với các Chưởng môn nếu quả sự việc xảy ra đúng như dự đoán thì không được vì chút hư danh mà liều mạng. Cố thoát ra khỏi cốc rồi trở về bổn phái củng cố lực lượng, nhất tề phát động, tiêu diệt Thiên Ma.

Nhất Tâm thiền sư nghe chàng nói mới biết cuộc lễ hôm nay vạn phần nguy hiểm. Ông bảo :

- Sư phụ có dặn chúng ta phải nghe theo sự điều động của ngươi.

Nhất Tâm vừa nói đến đây thì ngoài cửa cốc lại vang lên :

- Võ Đang chưởng môn, Thanh Kính chân nhân quang lâm.

- Cái bang trưởng lão, Thần Toán thư sinh quang lâm.

Vân Long thầm nghĩ :

- “Lữ lão ca y theo kế hoạch nên không nhập cốc”.

- Điểm Thương chưởng môn, Hoa Sơn chưởng môn, Không Động chưởng môn, Nga Mi chưởng môn quang lâm.

Đoàn thượng khách tiến vào ngồi các bàn trống, Thanh Kính chân nhân cùng sư đệ lại ngồi chung bàn với Nhất Tâm thiền sư.

Vân Long dùng bí pháp cất tiếng chào :

- Chưởng môn sư huynh. Pháp thể sư phụ thế nào?

- Ân sư vẫn an khang. Người có nói cục diện hôm nay rất hiểm nghèo, ngươi tính thế nào?

- Sư huynh hãy trò chuyện với Nhất Tâm thiền sư sẽ rõ. Đệ còn phải quan sát hiện trường xem Thiên Ma giáo có âm mưu gì.

Thanh Kính chân nhân nghe Nhất Tâm trình bày xong, không khỏi chấn động.

Hai người vận công cảnh báo Chưởng môn các phái khác.

Lúc này anh hùng thiên hạ cũng đã ngồi đầy các bàn phía sau. Đa phần là hào kiệt hắc đạo, còn lại tà chính nan phân. Tổng số tham dự hôm nay không dưới tám trăm người.

Tiếng cưòi hỏi, chào nói râm ran. Cũng có những người nặng oán thù với nhau nhưng không dám phá quy củ giang hồ mà động thủ.

Trên đàn bỗng xuất hiện một lão nhân mặc thanh bào, khuôn mặt trơ trơ như bằng gỗ. Lão cất tiếng :

- Tại hạ là Đại hộ pháp của Thiên Ma giáo, xin có vài lời cùng anh hùng thiên hạ.

Giọng lão trầm hùng, vang rền như sấm, át cả tiếng ồn ào của hàng mấy trăm người. Ai nấy đều chấn động, im lặng nhìn lên pháp đàn.

Vân Long khẽ dùng Vô Tướng Truyền Âm nói với Nhất Tâm và Thanh Kính :

- Nhị vị sư huynh, người đó chính là Nhu Kiếm Đồ Phu.

Hiên Viên Liệt thấy quần hào đã ổn định liền cao giọng nói tiếp :

- Hôm nay là ngày đại cát, bổn giáo lập đàn cáo tế trời đất và thông tri cùng võ lâm sự ra đời của Thiên Ma. Sau khi nghi lễ hoàn tất, bổn giáo sẽ có vài chung rượu nhạt để cảm ơn chư vị.

Lão nói xong vỗ tay ba cái, một hồi trống chiêng rền rĩ vang lên. Từ mé tả pháp đàn hai tì nữ tay cầm lẵng hoa rải đầy nền, theo sau là sáu lão già mặt gỗ, mặc thanh bào. Họ chia nhau đứng hai bên pháp đàn, hướng mặt về hương án.

Tiếng trống chiêng lại nổi lên, làn khói trong lư hương đột nhiên bốc cao rồi tỏa ra mù mịt, che khuất nhãn quang của quần hùng. Khi làn khói tan đi, đứng trước hương án là một người mặc hoàng bào, thân áo có thêu một con kim long quấn quanh người, đầu rồng nằm ngay trước ngực. Nếu có thêm vương miện trên đầu, thì lão trông chẳng khác gì một hoàng đế. Xung quanh nổi lên tiếng tung hô của đám giáo đồ :

- Giáo chủ anh minh thần dũng. Thiên Ma nhất thống giang hồ!

Chỉ cần nhìn xiêm áo và nghe lời chúc tụng, quần hào cũng đã thấy rõ dã tâm to lớn của Thiên Ma giáo.

Xưa nay võ lâm vốn là cõi riêng của những anh hùng hào kiệt, không quan hệ đến triều đình. Họ có quy củ riêng, đạo nghĩa riêng, nhưng vẫn tôn trọng vương pháp, vẫn coi sơn hà là của chung, khi cần cũng sẵn lòng liều mình bảo vệ. Vì vậy chiếc long bào kia là một điều cấm kỵ và đại nghịch.

Tiếng xì xầm bàn tán vang lên. Giáo chủ Thiên Ma hắng giọng rồi mở lời :

- Kính cáo cùng chư vị, hôm nay Thiên Ma giáo ra đời, thế thiên hành đạo. Cúng tế xong, bổn Giáo chủ sẽ nói rõ tôn chỉ của Thiên Ma.

Lão quay người hướng về hương án, chắp tay khấn hứa. Tiếng sênh phách đàn trống dìu dặt. Tế cáo xong, Giáo chủ đưa hai tay nâng thanh kiếm trần gác trên lư hương lên đầu, quay xuống dưới đàn. Có tiếng người xướng lên :

- Hiến... tế...!

Từ sau đàn xuất hiện bốn lực sĩ, mỗi người một góc, nắm chân một con trâu lông trắng, loại trâu này rất hiếm gặp, nâng bổng lên đưa đến trước mặt Giáo chủ rồi đồng quỳ xuống. Con trâu giương tròn đôi mắt ướt, kêu lên sợ hãi.

Một hồi trống hùng dũng nổi lên. Vừa dứt tiếng, Thiên Ma giáo chủ vung thanh bảo kiếm lên chém đứt đầu con vật. Máu bắn ra thành vòi, xông mùi tanh nồng nặc. Lão ngửa mặt lên trời, cười như điên cuồng, âm thanh ghê rợn xuyên vào tai quần hào.

Chợt lão ngưng cười, bọn bang chúng nhanh chóng đem ra bảy chiếc đại ỷ lót gấm hồng, chiếc ở giữa có vẻ lớn hơn, cao hơn.

Sáu lão già áo xanh lần lượt đến đứng cạnh Giáo chủ. Từ trong bước ra một lão nhân bạch bào. Lão này lúc nãy ở trong đám tiếp tân. Lão chắp tay cao giọng nói với quần hùng :

- Tại hạ là Triển Tháo, Đại tổng quản Thiên Ma cung. Thừa lệnh Giáo chủ giới thiệu cùng anh hùng thiên hạ tính danh và tước vị của những người khai sáng ra bổn giáo.

Ở dưới, tiếng xầm xì lại vang lên. Hai mươi năm trước, Triển Tháo có biệt hiệu là Lãnh Diện Xà Tâm, song thủ đã vấy máu biết bao đồng đạo giang hồ.

Triển Tháo khẽ hắng giọng nói tiếp :

- Đây... Ngũ hộ pháp Bạch Cốt Hung Thần Giả Quyền, Tứ hộ pháp Ngật Tâm Dạ Xoa Lỗ Dung, Tam hộ pháp Quỷ Trảo Sử Hồn, Nhị hộ pháp Bất Quy Kiếm Tang Xí, Đại hộ pháp Nhu Kiếm Đồ Phu Hiên Viên Liệt.

Lão giới thiệu tới ai, người đó đưa tay lên gỡ mặt nạ, toàn bộ là những đại ác nhân, kẻ thù của võ lâm.

Quần hùng nhìn chúng mà toát mồ hôi lạnh. Nhất Tâm thiền sư cúi đầu niệm Phật, thầm lo cho chính khí võ lâm. Với lực lượng hùng hậu như vậy, hôm nay Thiên Ma giáo thừa sức tung lưới quét gọn quần hào.

Lúc này, cơm rượu đã được dọn lên, trừ thất đại môn phái hiểu rõ nội tình nên không còn tâm trí đâu mà ăn uống. Kỳ dư đều là bọn coi rượu như mạng nên vô cùng hoan hỉ.

Thiên Ma giáo chủ cùng bọn ác ma ngồi xuống ghế. Trước mặt y cũng đã đặt hai bàn thấp để bày biện thức ăn. Thiên Ma cầm chung đứng dậy mời quần hào cạn chén.

Trong đám người có mặt, không thiếu những cao thủ độc môn, ví dụ như huynh đệ họ Đường. Nhưng chẳng ai phát giác trong cơm rượu có gì khác thường nên yên tâm ăn uống. Rượu vào lời ra, men rượu đánh tan đi cảm giác sợ hãi của những hào kiệt trước bọn ác ma. Họ chợt nhớ rằng mình đã quen ngang dọc đội trời đạp đất, nay há vì chút uy phong của mấy lão già sắp xuống lỗ mà phải khép nép như đàn bà hay sao?

Hoàng Hà Nhất Bá Trang Sĩ Hổ hùng cứ một đoạn sông dài năm trăm dặm, thuộc hạ có cả ngàn người, đứng dậy vòng tay hỏi :

- Tại sao Đại tổng quản không giới thiệu Giáo chủ và Phó giáo chủ cho mọi người được rõ?

Quần hùng nãy giờ cũng thắc mắc liền đồng thanh ủng hộ họ Trang :

- Phải! Phải!

Triển Tháo cười nói :

- Chư vị anh hùng đừng vội cho rằng bản chức thiếu sót. Đây sẽ là tiết mục hứng thú nhất của buổi lễ. Các vị sẽ tự đoán lấy lai lịch của Giáo chủ và Phó giáo chủ. Nếu ai đoán trúng, người đó sẽ được thưởng một vật chí bảo trong võ lâm.

Lão dừng lại, vỗ tay ba tiếng. Từ trong, một nữ tỳ xinh đẹp bước ra, trên tay là một hộp gỗ sơn đen. Triển Tháo nhận lấy nâng cao lên rồi hắng giọng chậm rãi nói :

- Hơn bảy mươi năm trước, võ lâm xuất hiện một kỳ nhân tên gọi Vô Cực Tẩu, võ công siêu phàm nhập thánh, giang hồ chưa ai qua được ba chiêu. Khi tạ thế để lại bí kíp Vô Cực tam tuyệt chiêu, gây sóng gió võ lâm. Hào kiệt bốn phương tranh giành máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Cuối cùng có một lão nhân vô danh xuất hiện, cướp lấy rồi biến mất. Khinh công lão như đằng vân giá vũ nên chẳng ai theo kịp.

Tiếng ồn ào lại nổi lên vì các bậc cao nhân đều gật đầu xác nhận cố sự này.

- Hôm nay, Vô Cực kiếm quyết sẽ là phần thưởng cho người may mắn nhất.

Bỗng ở dưới có người hỏi :

- Nếu quả thật Vô Cực kiếm quyết là vật kỳ bảo, ai có được sẽ thành thiên hạ đệ nhất nhân, thì sao quý Giáo chủ không giữ lại mà sử dụng?

Mọi người nhìn lại, thì ra đó là Thiết Phát Cao Kỳ, trưởng lão phái Điểm Thương.

Triển Tháo cười, mở hộp lấy ra một cuốn sách mỏng bìa bằng da dê, đưa cao lên cho mọi người thấy.

Quần hùng đều là người võ nghệ cao cường, nhãn quang sắc bén tinh tường, nên dù ở xa cũng nhìn rõ vẻ cũ kỹ, cổ kính của bí kíp. Bốn chữ Vô Cực kiếm quyết như rồng bay phượng múa nằm lồ lộ. Triển Tháo lật vào trang trong. Giấy đã ố vàng vì năm tháng nhưng nét chữ vẫn còn in đậm. Một loại chữ lạ lùng, không phải là Hán tự.

Triển Tháo nói tiếp :

- Vô Cực kiếm quyết viết bằng một loại chữ cổ. Giáo chủ đã hai mươi năm nghiên cứu mà vẫn chưa tìm ra manh mối. Người trộm nghĩ mình vô duyên với bảo vật, nên hôm nay đem ra làm tặng vật cho kẻ thắng cuộc. Biết đâu trong các vị, có người hữu duyên giải được bí mật trong kiếm phổ, để tuyệt học võ lâm khỏi bị mai một...

Vân Long hiểu ngay âm mưu dùng bảo vật kích động lòng tham của quần hùng, để họ xâu xé lẫn nhau, hầu dễ dàng thu phục. Chàng chia xẻ ý kiến này với Nhất Tâm và Thanh Kính.

Cao trưởng lão lớn tiếng hỏi tiếp :

- Dù quý Giáo chủ có lòng rộng rãi như vậy, chắc cũng phải có điều kiện gì ràng buộc phải không?

Quần hùng tỉnh ngộ, chờ nghe.

Triển Tháo đáp :

- Đúng vậy, hảo hán nào muốn tham gia phải chấp nhận điều kiện sau: người đó phải có thân phận cao, là Chưởng môn một phái hay bá chủ một vùng; hoặc võ công xuất chúng, được sự chấp thuận của Giáo chủ. Nếu đoán sai phải thần phục bổn giáo. Chỉ có mười người được chọn.

Vân Long rúng động tâm thần. Âm mưu này quả là tàn ác và hiểm độc. Dù cho người đầu tiên đoán trúng ngay cũng trở thành đích nhắm cho quần hùng xâu xé, tương tàn. Chàng hỏi ý kiến hai vị sư huynh. Họ cũng nhận thấy điều ấy.

Lúc này, trong quần hào đã nổ ra tranh cãi, nhất là phe hắc đạo, ai cũng tự cho là mình xứng đáng, là hơn người. Họ tự nhủ, nếu có đoán sai, cùng lắm nương nhờ dưới trướng mấy lão ác ma, chẳng thiệt thòi gì.

Nhất Tâm thiền sư quyết tâm cảnh giác quần hào nên dùng công phu Sư Tử Hống, đứng lên niệm phật :

- A di đà Phật... Chư vị hãy nghe lão nạp nói một lời! Thiên Ma giáo chủ tài trí vô song mà còn không hiểu được bí kíp, mong các thí chủ biết tự lượng mà đừng vọng tưởng. Đừng vì một vật vô dụng mà gây tai kiếp cho võ lâm. Thử hỏi, giả như có người đoán trúng, nhận được kỳ bảo, ra khỏi Thiên Ma cốc liệu có giữ được chăng?

Lời nói của ông như tiếng chuông cảnh tỉnh, họ không còn xôn xao nữa. Triển Tháo thấy âm mưu của mình sắp thất bại, chiếu tia hàn quang về phía Nhất Tâm đầy oán giận.

Chợt Thiên Ma giáo chủ bật cười khanh khách nói :

- Phương trượng Thiếu Lâm quá lo xa. Bổn Giáo chủ xin hứa bảo hộ cho người nhận được bí kíp, ai dám đụng đến, bổn Giáo chủ sẽ chẳng tha mạng.

Lời hứa của một Giáo chủ nặng tựa Thái Sơn, những kẻ tham tâm càng khấp khởi. Vân Long nhủ thầm :

- “Lão này vô cùng xảo quyệt. Nếu để lão thu phục được vài bang hội thì như hổ thêm cánh”.

Chàng thầm phân tích, đoán thử xem hai kẻ thần bí kia là ai? Giáo chủ hai tay vẫn còn đủ, không giống Ma Diện Tú Sĩ. Nhưng vì chàng đã có định kiến trong lòng nên từ đầu đã chăm chú quan sát lão dâng hương, thấy màu da hai tay hơi khác nhau. Có lẽ Ma Diện đã nhờ vị thánh thủ nào đó làm thêm tay giả. Chàng suy luận hồi lâu và biết rằng mình đoán đúng. Còn lão Phó giáo chủ từ đầu tới cuối không nói một lời, im lìm như pho tượng. Duyệt qua các đại ác ma, chàng không tìm ra ai có thể đứng trên Nhu Kiếm Đồ Phu. Vân Long vô tình liếc quanh, chợt thấy cạnh pháp đàn có một lão già đang chiếu đôi mắt thù hận về phía chàng. Đó là Sài Huy, nhị lão trong Hắc Ưng song lão. Chàng giựt mình nhớ lại lời nói của Long Quyển Phong Vân Đỗ Kim Khanh. Vân Long tỉnh ngộ, chàng đã có cách ngăn chận dã tâm của Thiên Ma.

Chàng đứng dậy tằng hắng rồi cao giọng nói :

- Tại hạ họ Tiêu, tên Long Vân, xin đại diện cho hai ngàn anh em vùng quan ngoại lên mở đầu cuộc tranh bảo hôm nay.

Triển Tháo đã nghe Hiên Viên Liệt nói sơ về chàng, thiếp mời cũng do tay lão viết. Lão muốn hạ nhục chàng để trả hận cho Hiên Viên Liệt nên cười lớn nói với giọng mỉa mai :

- Các hạ tuy phong độ hơn người, nhưng chỉ là hiền đệ của Thiết Đởm Thần Long, chưa xứng đáng để đại diện cho hào kiệt vùng quan ngoại.

Vân Long phá lên cười ngạo nghễ :

- Triển tổng quản thật chóng quên, trong điều kiện tham dự còn có khoản nói về võ công. Tại hạ đã từng đoạt được kiếm trong tay Đại hộ pháp quý giáo mà còn không xứng đáng thì hóa ra các hạ tự coi thường Thiên Ma giáo đấy.

Nói xong chàng rút nhuyễn kiếm, vận công làm thanh kiếm mềm mại thẳng ra như cương kiếm, phản chiếu ánh dương quang chói mắt.

Quần hùng nghe nói chàng đoạt được kiếm trong tay đại ác ma Hiên Viên Liệt, ai nấy đều kinh ngạc và vô cùng ngưỡng mộ. Họ đồng thanh hét lên :

- Xứng đáng! Rất xứng đáng!

Triển Tháo không ngờ Hiên Viên Liệt giấu mình chuyện mất kiếm nên thẹn đỏ mặt, không biết nói sao. Nhu Kiếm Đồ Phu cũng giận tím người. Chợt Giáo chủ Thiên Ma cất tiếng :

- Ta chấp thuận cho Tiêu công tử mở đầu cuộc thi tài.

Triển Tháo thở phào, lạnh lùng bảo :

- Mời Tiêu công tử thượng đài.

Nhất Tâm và Thanh Kính lo lắng, dùng bí pháp hỏi Vân Long :

- Sư đệ có nắm chắc chưa?

- Nhị vị sư huynh yêm tâm, đệ đã biết hai lão ấy là ai rồi.

Chàng khoan thai từng bước tiến lên đài. Lúc này quần hùng đã có dịp nhìn rõ.

Họ thấy Vân Long phong tư tuấn dật, tiêu sái phi phàm. Vẻ chính khí rạng rỡ lộ ra trên mặt và cung cách. Bất chợt đem lòng yêu mến vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Giáo chủ Thiên Ma cùng các Hộ pháp cũng chăm chú quan sát chàng công tử tuổi trẻ tài cao này. Giáo chủ bỗng bật lời khen ngợi :

- Các hạ là rồng phượng ở chốn nhân gian. Nếu quy phục, ta sẽ dành cho chức đệ nhị Phó giáo chủ.

Toàn trường rúng động, kể cả những giáo đồ Thiên Ma giáo. Không ngờ Giáo chủ lại coi trọng chàng thư sinh này đến thế.

Thực ra, Thiên Ma trí tuệ và nhãn lực hơn người, mau chóng nhận ra chàng cốt cách anh hùng, kỳ tài quán thế. Một mặt muốn thu phục, một mặt sợ chàng đoán trúng, phá vỡ âm mưu của mình nên đem danh lợi ra phủ dụ.

Nào ngờ Vân Long chính là tử đối đầu của ma kiếp, một lòng vì chính khí võ lâm. Chàng tươi cười vòng tay nói :

- Cảm tạ Giáo chủ có lòng ưu ái, nhưng tại hạ từ nhỏ đã không quen thua cuộc.

Quần ma biến sắc, còn đám hào kiệt ở dưới thì càng thêm ngưỡng mộ, tung hô vang dội.

Triển Tháo lòng tràn căm giận, gằn giọng bảo :

- Các hạ thật cao ngạo! Vậy hãy thử đoán xem?

Vân Long nghiêm sắc mặt hướng về Giáo chủ nói :

- Tại hạ nắm chắc mười phần toàn thắng mới bước lên đây. Sau khi tại hạ đoán xong, mong nhị vị gỡ mặt nạ ra. Nếu sai, tại hạ xin tự sát tại đương trường.

Giáo chủ suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Chàng đứng sang một bên, hướng về phía dưới, vận công chậm rãi nói :

- Giáo chủ chính là Ma Diện Tú Sĩ.

Trước khi bước lên, Vân Long đã dặn dò hai em rất kỹ nên dù có biết Ma Diện là Giáo chủ, chúng cũng không dám vọng động, chỉ giương đôi mắt căm thù lên nhìn không chớp.

Quần hùng ồ lên một tiếng rồi im lặng chờ nghe chàng nói tiếp.

Triển Tháo nở nụ cười hiểm ác, vì lão không tin rằng chàng lại có thể nhận ra Ưng Ma. Ba mươi năm trước, lão đã bị phe bạch đạo quần công rơi xuống vực thẳm, không hề xuất hiện, ai nấy đều nghĩ rằng lão đã chết.

Vân Long lạnh lùng đưa tay chỉ Phó giáo chủ, gằn từng tiếng một :

- Phó giáo chủ chính thị là... Ưng Ma.

Giáo chủ và Phó giáo chủ Thiên Ma đồng bật cười lên kinh khiếp, đưa tay gỡ mặt nạ. Khuôn mặt hai người này đã đi vào truyền thuyết võ lâm nên ai cũng nhận ra. Quần hùng kinh tâm tán đởm ồ lên.

Ưng Ma cười dứt tiếng, nhìn Vân Long bảo :

- Ta vô cùng khâm phục tài trí của tiểu oa nhi. Không ngờ ngươi lại nhận ra được lão già bất hạnh này. Ha ha!

Ma Diện Tú Sĩ tâm kế sâu xa. Dù biết phần đầu của âm mưu đã thất bại, nhưng nghĩ đến cảnh tương tàn của hào kiệt Trung Nguyên và quan ngoại, không khỏi mừng thầm. Lão ra vẻ rộng lượng bảo :

- Triển tổng quản, ngươi hãy trao Vô Cực Kiếm Phổ cho Tiêu công tử.

Nhất Tâm và Thanh Kính thầm lo lắng không hiểu chàng sẽ xử trí thế nào. Vì nếu nhận bảo vật, Vân Long sẽ thành đích nhắm của võ lâm. Lúc đó bắt buộc hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang phải đứng về phía chàng. Như thế chẳng phải là đã trúng kế phân hóa của Thiên Ma hay sao?

Triển Tháo ánh mắt âm thầm, cung kính đưa hộp gỗ cho Vân Long. Chàng thản nhiên mở nắp cầm lấy kiếm phổ, bước ra sát cạnh pháp đàn, hướng về phía dưới cười nói :

- Tại hạ hôm nay may mắn thắng cuộc, nhận được bảo vật võ lâm, cũng xin được đưa ra cho chư vị thưởng lãm một phen.

Nói xong, chàng đưa cao kiếm phổ, lật từng trang cho mọi người xem. Tổng cộng chỉ có ba trang, chằng chịt những hàng chữ ngoằn ngoèo xa lạ.

Không còn trang nào để lật nữa, Vân Long vận Vô Tướng Bát Nhã thần công, đưa Tam Muội Chân Hỏa ra song thủ xoa nhẹ, kiếm phổ bốc cháy thành tro.

Quần hào bị bất ngờ, họ thất thanh kêu lên tiếc rẻ :

- Sao công tử lại hủy đi?

Ma Diện Tú Sĩ cũng giận điên người vì không ngờ Vân Long dám tiêu hủy bí kíp vô thượng, làm thất bại toàn bộ âm mưu của lão. Chính bản thân lão, dù thông tham ngộ được chân kinh cũng không khỏi tiếc rẻ.

Lão quát lên như sấm :

- Long Vân, sao ngươi dám làm thế?

Chàng tươi cười, vòng tay hướng về Giáo chủ Thiên Ma và quần hào rồi cao giọng nói :

- Thứ nhất, kiếm phổ đã thuộc về tại hạ, nên hủy hay không, tại hạ có toàn quyền. Thứ hai, dù kiếm phổ có chứa đựng võ công vô thượng, nhưng không cách nào đọc được thì cũng là vật vô dụng. Thứ ba, tại hạ mà giữ lấy Vô Cực Kiếm Quyết thì cũng như đem tai họa cho vùng quan ngoại vốn thanh bình. Do đó, tại hạ quyết hủy đi cho nguyên khí giang hồ khỏi tổn thương vì tương sát.

Quần hùng lúc này mới hiểu ra thâm ý của chàng, lòng cảm phục lại hoan hô như sấm động.

Vân Long liếc nhìn bọn ác ma, thấy chúng vẫn điềm nhiên, biết nguy cơ vẫn còn. Chàng vái chào, xuống đàn về chỗ.

Chàng bước đến đâu cũng đều được hào kiệt thiên hạ đứng dậy vòng tay thi lễ.

Vân Long nhất nhất tươi cười đáp lại. Vẻ khiêm cung càng làm chúng nhân thêm yêu mến.

Chưởng môn bá chủ các phái thấy Nhất Tâm và Thanh Kính đứng dậy thi lễ với Vân Long nên cũng không dám giữ vẻ cao ngạo nữa.

Thanh Kính chân nhân mở lời khen :

- Công tử trí dũng song toàn, một lời nói, một cái xoa tay đã phá được âm mưu của Thiên Ma giáo. Thật đáng khâm phục vậy!

Chàng khiêm tốn đáp :

- Chân nhân quá khen, tại hạ sợ rằng hung hiểm thật sự còn đang chờ chúng ta.

Mọi người giật mình, định hỏi lại nhưng chàng đã quay lưng đi về bàn với Tả Kiếm, Tả Phi. Hai chàng ngốc nãy giờ thấy mọi người khâm phục, hoan hô đại ca, lòng phấn khởi phi thường. Chúng chỉ muốn hét lên cho mọi người biết chàng là đại ca của chúng. Tả Kiếm nắm tay chàng thì thầm :

- Đại ca thật đáng mặt anh hùng, bọn tiểu đệ vô cùng hãnh diện.

Giọng gã khàn khàn, có lẽ vì lúc nãy gào thét, hoan hô chàng quá nhiều?

Vân Long vỗ vai hắn mỉm cười. Chợt chàng nghe một giọng nói xa lạ, già cả vẳng vào tai :

- Này tiểu oa nhi, ngươi có thật là biểu đệ của Tiêu Thiên Xích chăng? Ngươi có tín vật gì để chứng minh thì hãy lấy ra để trên bàn.

Chàng lẳng lặng moi trong lưng ra cây tiểu đao nạm ngọc mà Thiên Xích tặng, hướng mặt vỏ đao có chữ lên trên. Hình như lão đã nhìn thấy nên nói tiếp :

- Đúng rồi, không ngờ dòng dõi họ Tiêu lại có được một tiểu tử xuất chúng như ngươi. Bây giờ, ngươi hãy quay sang trái, ta ngồi cách ngươi ba bàn. Thử đoán xem ta là ai?

Vân Long y lời liếc sang trái, bàn thứ ba có bốn người ngồi, đều là bậc cao niên. Trong đó có một lão trượng da ngâm đen, tuổi trạc thất tuần, mặt mũi không xấu nhưng vẫn toát ra vẻ tà quái khác người. Vân Long nhớ lời miêu tả của Thiên Xích nên dùng Vô Tướng Truyền Âm hướng về lão nói :

- Nếu tiểu bối không lầm thì lão trượng chính là Xích Long Quái Y.

Lão già quay mặt nhìn thẳng vào mắt chàng, khuôn mặt sáng lên. Lão nói với vẻ hài lòng :

- Tiểu oa nhi ngươi thật đáng khâm phục. Hai mươi năm nay ít ai nhận ra được lai lịch của ta.

Vân Long chợt hỏi :

- Lão trượng có cao kiến gì về cục diện hôm nay?

- Ta thấy ngươi khả ái nên báo cho ngươi biết, quần hùng hiện nay đã như cá nằm trong lưới. Bọn Thiên Ma đã hạ độc trong trà rượu và thức ăn.

Vân Long sợ hãi toát mồ hôi vội hỏi :

- Lão trượng có giải được chất độc này không?

Lão già cười nhạt bảo :

- Trên đời làm gì có thứ độc dược nào làm khó dễ được ta. Nhưng quần hào đông mấy trăm người, lấy đâu ra cho đủ thuốc?

- Xin hỏi dược tính và tác dụng?

- Đây là loại độc mãn tính, chiết xuất từ cây Xà Vĩ Thảo, không hương không sắc, bảy ngày sau phát tác, toàn thân sưng lên rồi chết. Hiện tại các ngươi ai cũng giảm bớt ba phần công lực rồi đó. Ngươi thử vận khí sẽ thấy mạch Túc Dương hơi đau nhói.

Vân Long thử vận khí thấy kinh mạch thông suốt không hề có hiện tượng này.

Chàng nói với quái y :

- Sao tiểu sinh không thấy gì cả?

Lão giật mình trầm ngâm rồi hỏi chàng :

- Phải chăng Thiên Xích đã cho ngươi uống Xích Long hoàn?

- Dạ phải, lúc tiểu sinh thọ thương dưới kiếm Hiên Viên Liệt, Tiêu huynh đã cứu mạng tiểu sinh bằng viên linh đơn của tiền bối tặng.

- Oa nhi quả là may mắn, từ nay ngươi đã có tấm thân bách độc bất xâm. Cả đời ta chỉ luyện được có ba viên.

Lão thở dài rồi nói tiếp :

- Ta rất hài lòng về cách xử sự của ngươi lúc nãy, hơn nữa ta cũng có mối thù với bọn Ma Diện Tú Sĩ. Nhưng nếu muốn ta giúp một tay, ngươi phải nhận một điều kiện.

- Xin lão trượng cứ dạy, nếu thực hiện được, tiểu sinh dù mất mạng cũng không từ chối, quý hồ không đi ngược lại với đạo lý.

- Oa nhi đừng lo, ta chỉ muốn nhờ ngươi thay ta đi phó ước, đấu với đồ đệ của người bạn già của ta vài hiệp, không cần quyết đấu sanh tử.

- Nếu chỉ như vậy, tiểu sinh xin bằng lòng.

- Nhưng ngươi phải tìm cách cho mọi người thoát ra khỏi cốc. Trong bảy ngày, ta hứa sẽ tìm đủ dược vật chữa trị cho họ.

Chàng thở dài nói :

- Chỉ còn cách liều chết xông ra, ngoài cửa cốc tiểu sinh đã bố trí lực lượng tiếp cận.

Quái Y khen chàng :

- Ngươi quả là thâm mưu, viễn lự. Cứ liệu thế mà làm.

Vân Long quay sang âm thầm báo cho Nhất Tâm và Thanh Kính nghe việc quần hào đã trúng độc và sự xuất hiện của Xích Long Quái Y. chàng đề nghị Nhất Tâm thiền sư dùng uy tín của mình trấn an thất đại môn phái, chuẩn bị liều chết đánh thẳng ra cửa cốc.

Nhất Tâm và Thanh Kính làm theo lời chàng. Lúc này Triển Tháo lại cất tiếng :

- Tôn chỉ của Thiên Ma giáo là nhất thống giang hồ. Bổn Giáo chủ anh minh thần vũ, võ công vô địch. Dưới sự lãnh đạo của người, chắc chắn võ lâm sẽ được thái bình. Các môn phái, bang hội sẽ trở thành Phân đà của bổn giáo.

Quần hùng nghe như sét đánh bên tai. Tiếng phản đối vang lên khắp nơi :

- Không được! Không bao giờ!

Ưng Ma bật cười hiểm ác, cao giọng bảo :

- Các ngươi giờ đã như ba ba nằm trong rọ, còn chống đối làm gì. Hãy thử vận khí xem trong người có gì lạ chăng?

Quần hào nghe lão nói càng thêm hốt hoảng, vội vận khí hành công, ai nấy đều thở dài chán nản. Chỉ có phe bạch đạo là vẫn điềm nhiên.

Chợt Thiên Lý Độc Hành đứng dậy gằn giọng nói :

- Độc Cô Thiên ta một đời ngang dọc, không ngờ bữa nay mắc lừa bọn tiểu nhân. Nhưng lão gia nào phải hạng ham sống sợ chết mà quỳ gối trước bọn ác ma thâm độc.

Lời nói hào tráng ấy đã động đến tâm can của phần đông anh hùng hảo hớn.

Họ đồng thanh hét lên :

- Phải, có chết cũng liều một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.