CHƯƠNG 10
Trầm Bích nhìn bụng ngày một to hơn, ở tại Phượng Triêu cung, nhìn tuyết rơi, tan chảy, sau đó không rơi nữa. Cứ thế ba tháng trôi qua, Trầm Bích mang thai đã được bảy tháng, tâm tình Trầm Bích ngày một như tiểu hài tử (?).
“Tiểu tử kia, ngươi là nam hài hay nữ hài?” Trầm Bích sờ sờ bụng.
“Thiếu gia,…” Phượng nhi bĩu môi, “Biết rõ là nam hài, còn hỏi.”
“Vạn nhất là nữ hài thì sao?” Trầm Bích hứng thú nhìn cái bụng cong cong. Nhìn cái bụng nhỏ đứng thẳng, hài tử sinh ra nhất định rất nhỏ.
“…” Phượng nhi cầm đến táo chua, “Uống thuốc bổ,…những cái này đều cho người.” Nàng bắt đầu đàm phán điều kiện.
“…” Khi dễ người, Trầm Bích lui lại.
“Làm sao?” Phượng nhi dụ dỗ.
“…” Khuất phục, Phượng nhi xác định hắn đã khuất phụ. Tiếp nhận bát táo chua đặt ở bên giường, tay bưng lên chén thuốc, bịt chặt mũi, Trầm Bích uống thuốc. Ngẫm lại hắn trước kia từng có cái cây tươi tốt…
Ôm tự điển định kiếm một cái tên cấp tiểu hài tử, thế nhưng vừa mở sách ra Trầm Bích liền không thấy rõ chữ. Kết quả cuối cùng, nước bọt Trầm Bích chảy ba ngàm dặm hải dương trên quyển sách (= = ảnh ngủ quên luôn rồi).
Trầm Bích lo lắng tỉnh dậy, thấy Cố Nam Dương đang ở trên mặt mình hôn hôn.
“Trầm Bích, nếu sau này, ngươi chỉ là người duy nhất, ngươi có hài lòng không?” Cố nam Dương dời đi đôi môi sưng đỏ của Trầm Bích.
“Không được. Ta đây không muốn phiền chết ngươi.” Trầm Bích nói.
“Ta đây đã định bị ngươi làm phiền a…” Cố Nam Dương ôm lấy Trầm Bích đi vào giường.
Tay y tham tiến vào trong y phục của Trầm Bích, xoa nắn thù du của hắn….. Y phục một tầng lại một tầng bị thoát ra, Trầm Bích từng đợt run rẩy, Cố Nam Dương cẩn thận xoa nắn bụng của Trầm Bích, một ngón tay nhẹ nhàng tham tiến vào hậu đình.
“Nhanh…Nhanh điểm…” Trầm Bích thở dốc, “Ân…”
“Ta chỉ sợ ngươi khó chịu.” Vẫn như trước cẩn cẩn dực dực trấn an, tay Cố Nam Dương không ngừng vỗ về chơi đùa. Tiểu huyệt trơn mềm tạ hồ có khả năng thừa nhận cái thật lớn của y. Động thân, xuyên thấu vào thân thể Trầm Bích.
…
Trong triều, Cố Nam Dương đưa ra một quyết định: hậu cung ba nghìn người, trừ bỏ những ai đã được sủng hạnh cùng cung nhân, tất cả đều bị đưa về nhà.
Quyết định này tựa như bom dội khiến cả triều đình đều thất kinh.
Tất cả đều biết đó là vì tân hoàng hậu kia.
Trầm hữu tướng nhìn hoàng đế trẻ tuổi, miệng thưa dạ, bên mép thì thào nói nhỏ.
“Bích nhi,…”.
Kì thực cái quyết định này của Cố Nam Dương đã được hình thành trong đầu y từ mấy ngày trước, tảo triều, y lập tức đến ngay nơi ở của thái hậu – Tử Lân cung.
Thái hậu lúc này một lòng hướng Phật. Chuyện xảy ra trong triều đã có người mật báo với nàng. Tựa hồ đã sơm dự liệu nên nghe qua nàng cũng không quá ngạc nhiên. Thấy Cố Nam Dương đi tới, nàng chỉ tĩnh lặng nhìn y ——-
“Hoàng nhi của ta đã trưởng thành.” Thái hậu mỉm cười vuốt tay Cố Nam Dương, cầm trong tay, tràn đầy từ ái.
“Mẫu hậu, nếu như là phụ thân, người sẽ làm gì bây giờ?” Cố Nam Dương hỏi thái hậu.
“Không biết,… Chỉ biết là, phụ hoàng ngươi sau khi gặp ta, hậu cung không còn chỗ cho người khác.” Trong mắt hiện lên niềm hạnh phúc, thái hậu nhìn nhi tử, so với cái lão tử đã chết kia cò chung tình hơn.
“Ta nhất định hảo hảo yêu Trầm Bích.” Cố nam Dương nở nụ cười.
“Đừng hứa hẹn bừa bãi, đừng quên, mẫu hậu ngươi cũng là hậu duệ lân tộc.” Hứa hẹn đối với lân tộc trọng yếu. Thái hậu nghĩ.