Rất lâu sau, khi mở mắt ra, trước mắt tôi vẫn là khoảng không đen tối. Thân thể lúc này đã không còn cảm nhận thấy đau đớn, có điều cảm giác tê dại như thể không còn là của bản thân mình nữa vậy. Lúc này tôi đã không còn ở trong miếu sơn thần nữa.
Có lẽ, đó là nơi các tướng lĩnh bàn bạc chiến lược trong doanh trại. Còn tôi, sau khi bị chủ tướng của bọn họ chà đạp xong, chắc hẳn đã bị vứt vào một góc sơn động hoang vu, bẩn thỉu nào đó.
Có ánh lửa chập chờn phía trước, cả sơn động lại càng u tối hơn.
Nằm trong một chiếc chăn bông cũ rách, tôi chớp mắt mấy lần liền mới nhận ra người bước vào chính là Đường Thiên Kỳ.
Hắn mang theo một khay thức ăn, lặng lẽ đứng cạnh quan sát tôi.
Tôi cũng im lặng ngước mắt lên nhìn hắn, nằm đờ ra như người đã chết, chẳng thèm căm hận, mắng nhiếc, chửi rủa nữa.
Một lúc lâu sau, hắn khom người xuống, bê bát canh gà lớn cùng với bát thuốc bổ dưỡng từ trên khay thức ăn xuống, đặt bên cạnh tôi, khẽ tiếng nói: “Đã cầm máu rồi, đại phu trong doanh trại nói cô sẽ không chết đâu. Mau ăn đi. Ăn xong còn có sức lực. Đến lúc đó ta sẽ cho cô đánh, đá thoải mái cho hả giận”.
Hắn đã nói sai. Thật ra, tôi còn muốn đâm hắn vài kiếm, chém hắn vài đao nữa.
Thế nhưng sau cùng tôi cũng chỉ tê dại nhìn hắn rồi nói: “Nhị gia, nhìn đằng sau ngươi đi”.
Đường Thiên Kỳ quay đầu lại. Trống trải không có gì, chỉ có mỗi vách núi lạnh lẽo với những bụi rêu ướt át mà thôi. Trong sơn động này, từng ngọn cây sợi cỏ đều tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Tôi nhẫn nại nói tiếp cùng hắn: “Nhị gia, ngươi không nhìn thấy gì sao? Đứa bé trai đang đứng ngay sau lưng ngươi, gọi ngươi là thúc phụ đấy”.
Đường Thiên Kỳ vội vã cúi đầu xuống nhìn, phẫn nộ nhíu chặt đôi mày lại quát: “Cô đừng ăn nói linh tinh. Cái thai đó…”
Hắn lại cúi thấp đầu hơn, thân người khẽ run lên rồi tiếp tục nói: “Lúc thai nhi bị bật ra vẫn còn đang sống, có điều một lúc sau không động đậy gì nữa. Ta đã gói nó vào trong một chiếc yếm nhỏ, đặt trong một chiếc hộp gỗ thơm, đưa tới chỗ của hoàng huynh rồi”.
Tôi dường như chỉ muốn thét lớn, nắm chặt chỗ tóc trước ngực mình, ra sức giựt, rồi lại giựt. Trong tay cầm không ít sợi tóc bị giựt đứt mà da đầu vẫn chẳng thấy đau chút nào.
Tôi nhìn hắn mỉm cười, giọng nói lạc hẳn đi: “Sẽ có báo ứng đấy, Đường Thiên Kỳ. Sẽ có một ngày, cũng có người dùng hộp gỗ thơm đặt đứa con của ngươi trong đó rồi gửi đến cho ngươi thôi. Nhất định ngày đó sẽ đến”.
“Ngày đó đến từ lâu rồi”. Đôi mày của Đường Thiên Kỳ lại cau chặt. “Đây chính là… báo ứng của Đường Thiên Trọng”.
Tôi nheo nheo mắt, đầu đau như búa bổ.
Đường Thiên Kỳ đứng bật dậy, đi đi lại lại trong sơn động một hồi rồi phiền não nói: “Ta biết cô căm hận ta vô cùng, thế nhưng chí ít ta cũng đã gọi đại phu trong doanh trại đến giữ lại mạng sống cho cô. Cô có biết mẫu thân của Đường Thiên Trọng đã làm như thế nào không?”
Chính là vị vương phi Nhiếp chính vương tính tình cương liệt, chết trong bí ẩn đó sao?
Tất cả mọi ấn tượng của tôi về vị vương phi này đều có được nhờ đoạn đối thoại giữa Đường Thừa Sóc trước lúc chết với Tuyên thái hậu.
Một người phụ nữ vô cùng yêu chồng, một người phụ nữ tự tôn và cương liệt, một người phụ nữ không có được tình yêu thì quyết đạp đổ cho bằng được.
Đường Thiên Kỳ nghiến răng ken két, tiếp tục nói: “Đường Thiên Trọng vì cái chết của con tiện nhân ấy khi tranh giành, đánh ghen với Tuyên thái hậu trong cung mà căm hận hai mẹ con Tuyên thái hậu trong hơn mười năm nay. Thế nhưng huynh ấy không thử suy nghĩ xem, vị mẫu thân đó của mình lúc còn sống đã làm bao điều ác? Thê thiếp của phụ thân lúc còn trẻ không hề ít, tại sao tất cả đều không giữ lại được cốt nhục của mình? Phá thai, hạ độc, phục quỳ, dùng trượng dài đánh cho đến chết, con tiện nhân ấy không biết đã hại chết bao nhiêu mạng người. Mẫu thân của ta thông minh, sau khi mang thai ta liền quay về nhà mẹ đẻ, gần đến ngày sinh mới hồi phủ, nên mới có thể giữ được tính mạng cho ta. Thế nhưng ba năm sau, người lại mang thai, bị con tiện nhân kia dùng một bát thuốc phá thai hại chết, một xác hai mạng. Bọn họ hiếp đáp ta còn nhỏ không hiểu chuyện, bắt ta phải nhận con tiện nhân đó làm mẫu thân, gọi Đường Thiên Trọng là ca ca, nhưng hoàn toàn không biết nhũ nương đã nói cho ta biết mọi chân tướng từ lâu. Đường Thiên Trọng đợi chờ thời cơ trả thù đã mất hơn mười năm trời, ta từ khi hiểu chuyện cũng luôn đợi chờ ngày này”.
Ta hại người, người hại hắn, hắn lại hại ta.
Loằng ngoằng, rắc rối, không ngờ trong gia đình đế vương này lại ẩn chứa biết bao nhiên ân ân oán oán.
Đường Thiên Trọng không thể trốn thoát, Đường Thiên Kỳ cũng chẳng thể rũ bỏ.
Bọn họ chỉ nghĩ tới trung hiếu tiết nghĩa, khí khái nam nhi của bản thân, những gì họ nhận được là tự chuốc lấy.
Thế còn tôi thì sao? Còn đứa con của tôi thì sao?
Tại sao mối hận thù của bọn họ lại bắt chúng tôi phải gánh chịu?
Tôi nở nụ cười thê lương, khẽ cất tiếng nói: “Tốt nhất ngươi hãy đâm ta một nhát cho chết luôn, còn không, nếu ta lại có con, nói không chừng khi nó trưởng thành sẽ lại nhớ đến người mẹ và ca ca đã bị ngươi hại mà tìm đến vị thúc phụ như ngươi để báo thù đấy”.
Đường Thiên Kỳ ngây người ra rồi nói: “Ta không hề muốn giết chết cô. Thế nhưng Thiên Trọng…”
Hắn do dự một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra, huynh ấy đối với ta không hề bạc. Thế nhưng chuyện này sớm muộn gì huynh ấy cũng sẽ biết, đến lúc đó huynh ấy nhất định sẽ không buông tha cho ta. Huống hồ chi trước khi qua đời, phụ thân dặn dò ta nhiều lần phải trợ giúp Thiên Tiêu ca ca bảo toàn hoàng vị, nên cũng đành phải có lỗi với huynh ấy mà thôi”.
Tôi đã hoàn toàn bừng tỉnh. Thì ra một nước cờ khác của Đường Thiên Sóc chính là Đường Thiên Kỳ.
Cho dù Đường Thiên Trọng có thể dự liệu trước Định Bắc vương Vũ Văn Khởi có thể trở mặt thành thù, nhưng không bao giờ ngờ được chính người đệ đệ ruột thịt mà mình hết mực thương yêu cũng quay lưng phản bội.
Trong sơn động không có gió, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào trong cơ thể, lặng lẽ truyền tới mọi tế bào, ngóc ngách trong thân thể tôi, đau đớn như cắt da cắt thịt, ngay cả xương cốt cũng như đông cứng thành băng tuyết.
Tôi miễn cương nhếch miệng cười: “Ngươi cảm thấy có lỗi với ngài, chắc không chỉ mỗi chuyện đã giết chết đứa con của ngài thôi đúng không?”
Đường Thiên Kỳ im lặng một hồi lâu, không hề đưa lời phủ nhận. Tiếp đó hắn nói: “Ta đã lấy danh nghĩa của Thiên Tiêu ca ca chuyển lời đến huynh ấy, nếu như mùng một đầu năm không nhìn thấy huynh ấy xuất hiện trên đỉnh Khốn Long, huynh ấy sẽ nhanh chóng nhận được một đại lễ mừng xuân mới”.
Tuy rằng trong mắt người khác, Đường Thiên Trọng là con người lòng dạ sắt đá, thì tôi cũng không dám tưởng tượng, lúc nhận được thai nhi năm tháng đã thành hình của chính mình, ngài sẽ đau đớn đến độ nào.
Hoặc giả, ngài chẳng còn bất cứ biểu hiện nào nữa, chỉ lạnh lùng đứng ở đó với thân hình cao lớn, cô đơn của ngài, sẽ lặng im nghĩ tới hồ sen của chúng tôi, Đình sen nơi chúng tôi ở và cả Liên Nhi chẳng thể nào gọi cha mẹ nữa.
Năm sau khi hồ sen rực rỡ nở hoa, chúng tôi cũng chẳng thể nào nhìn thấy Liên Nhi của chúng tôi được.
Có lẽ, ngài cũng chẳng thể nào nhìn thấy tôi được nữa.
Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, gật đầu nói: “Đại lễ mừng xuân mới mà ngài nhận được chắc hẳn chính là thi thể của ta đúng không?”
Đường Thiên Kỳ nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt. Do dự một hồi hắn lại nói thêm: “Huynh ấy… chắc chắn sẽ tới thôi. Đối với huynh ấy mà nói ngươi… quá là khác biệt. Ta chưa bao giờ ngờ rằng một con người như huynh ấy lại có thể yêu thương một người phụ nữ đến mức cuồng dại như vậy. Trong mắt mình, huynh ấy luôn luôn chỉ nhìn thấy quyền lực, ngay cả người đệ đệ ruột thịt là ta cũng chỉ là một công cụ áp chế với huynh ấy mà thôi. Thật không ngờ, huynh ấy lại vì ngươi mà chịu bỏ ra một nửa binh quyền trong Thụy Đô, lại còn bỏ lỡ mất cơ hội thu phục nhà họ Trang đáng giá ngàn vàng kia”.
Ánh mắt của hắn bắt đầu mơ màng đi: “Nếu như tất cả cấm vệ quân vẫn còn nằm trong tay của huynh ấy, Hoàng thượng chưa chắc đã có cơ hội trốn khỏi Thụy Đô. Nếu nhà họ Trang hàng phục trước huynh ấy, cho dù Hoàng thượng có sự tương trợ của Định Bắc vương cũng chẳng thể nào cứu vãn được tình thế. Hồng nhan họa thủy mà người đời vẫn nói chắc chính là ám chỉ những người phụ nữ như ngươi. Nhà họ Trang vì ngươi mà toàn gia chết thảm. Đường Thiên Trọng cũng vì ngươi mà rơi vào cảnh khốn cùng… Ha ha, nếu như không phải ngươi, e là lúc này Đường Thiên Trọng đã oai nghiêm ngồi lên ngai vàng trong điện Kim Loan, thực hiện được giấc mộng đế vương bao năm nay của mình rồi”.
Tôi im lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Dù có là hồng nhan họa thủy tệ hại đến mức này, tôi cũng chưa bao giờ làm hại hắn, nhưng lại bị hắn hại đến mức sống không được mà chết cũng chẳng xong, có lẽ như như vậy mà sống nốt phần đời thê thảm còn lại của mình.
Nói cho cùng hắn vẫn bất an, ho khan mấy tiếng rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần hôm đó Đường Thiên Trọng xuất hiện, ta sẽ giao lại ngươi cho Hoàng thượng, không để ngươi phải chịu uất ức đâu”.
Đợi đến khi Đường Thiên Trọng xuất hiện trên đỉnh Khốn Long gì đó, đợi đến khi ngài bị bọn họ bày mưu giết chết, tôi sẽ bị giao lại cho Đường Thiên Tiêu.
Tôi gần như muốn cười bật thành tiếng.
Mục đích duy nhất Đường Thiên Tiêu đưa tôi đến nơi này chính là lợi dụng tôi để đoạt lấy tính mạng của Đường Thiên Trọng.
Lợi dụng xong rồi, trong bụng tôi thậm chí cũng chẳng còn nghiệt chủng khiến cho bọn họ chướng mắt, nên có thể được giữ lại bên ngài, hoặc ban tặng cho một thần tử nào đó. Mưu toan thật tuyệt hảo, như ý biết bao!
Tình yêu của đế vương không những rẻ mạt, mà ngay đến tình bạn của đế vương cũng chẳng đáng một xu.
Tôi liền hỏi Đường Thiên Kỳ: “Tại sao phải hao công tổn sức chuyển ta đến chỗ ngươi để động thủ? Đường Thiên Tiêu trực tiếp đem ta uy hiếp Đường Thiên Trọng không phải càng tốt hơn sao? Ngươi tiếp tục có thể làm nội gián cho Hoàng thượng, thừa cơ đoạt đi tính mạng của ngài ấy, không phải càng tuyệt diệu hơn sao?”
Đường Thiên Kỳ cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng lên, phẫn nộ lớn tiếng: “Cô không cần phải nghĩ chúng ta vô tình vô nghĩa đến mức độ đó. Hoàng thượng hoàn toàn không thể ra tay với cô được. Đỉnh Khốn Long… ta cũng sẽ không tới”.
Cuối cùng, tôi cũng bật cười thành tiếng.
Quả nhiên là có tình có nghĩa.
Đường Thiên Tiêu thích tôi cho nên không nhẫn tâm ra tay, bèn chuyển tôi cho Đường Thiên Kỳ để hắn có thể báo thù Đường Thiên Trọng, để rửa hận cho người mẹ và đệ đệ đã chết của mình.
Đường Thiên Kỳ hại chết đứa con của hai chúng tôi, mối căm hận đáng sợ khắc ghi trong tim hắn bao năm nay giải trừ được quá nửa, lại niệm tình huynh đệ bao năm, cho nên chỉ để Đường Thiên Tiêu đem quân đi sát hại huynh trưởng của mình.
Tôi bật cười rồi nói với Đường Thiên Kỳ: “Các ngươi đâu có vô tình vô nghĩa chứ? Đợi đến khi Đường Thiên Tiêu ngồi vững trên ngai vàng của mình, bảo hắn thưởng cho ngươi lá cờ “nghĩa trượng tình thâm” treo giữa phòng khách nhà ngươi, để mọi người ngày ngày thấy được ngươi đã giữ đạo nghĩa tình thâm với vị huynh trưởng của mình như thế nào. Ta cũng sẽ tặng Hoàng thượng một bức thêu mấy chữ… “tình vững như vàng”, ngươi nói xem có tốt không? Đợi khi nào phần mộ của ta và Đường Thiên Trọng mọc cỏ xanh, mỹ danh “tình thâm nghĩa trọng” của hai ngươi chắc cũng truyền đi khắp thiên hạ rồi cũng nên”.
Đôi môi của Đường Thiên Kỳ khẽ run lên, một lúc sau mới nói: “Đường Thiên Trọng cũng chưa chắc đã chết. Chỉ cần huynh ấy không xuất hiện ở đỉnh Khốn Long, lúc đó vẫn khó lòng phân định được thắng thua”.
Tôi mỉm cười nói: “Vậy làm sao được. Nếu như ngài không tới đó, lại khiến ngươi phải uất ức gánh thêm tội danh giết chết chị dâu, không phải sẽ làm hỏng mất danh tiếng có tình có nghĩa của ngươi sao?”
Đường Thiên Kỳ cuối cùng không nói thêm bất cứ lời nào nữa, cau chặt đôi mày rồi quay người bước nhanh ra khỏi sơn động.
Đợi hắn đi khuất, nụ cười của tôi cũng tan biến vào không khí lạnh lẽo phía trong động, khuôn mặt lạnh giá như thể đang kết mấy tầng băng vậy.
Đưa tay lên sờ, nước mắt đầm đìa đầy mặt.
Tôi đã khóc rồi sao?
Đau đớn như đứt từng khúc ruột, lâm vào hiểm cảnh, lại còn liên lụy đến oan gia tiền kiếp mà dù thế nào cũng quyết không từ bỏ, tôi bất đắc dĩ phải đi vào cạm bẫy đã được chuẩn bị để đẩy ngài vào chỗ chết.
Tương lai phía trước mịt mù, lại càng không biết được sống chết ra sao.
Thế nhưng dù đau lòng đến đâu thì bây giờ cũng không phải là lúc để khóc lóc.
Nói cho cùng tôi vẫn chưa chết, Đường Thiên Trọng cũng vẫn chưa chết.
Tuy rằng chắc hẳn không sống được lâu nữa, nhưng tôi cũng không thể giương mắt nhìn ngài vì chết vì mình.
Tôi khẽ nhích thân thể nặng trĩu của mình, nhìn vào bộ y phục được nhét trong tấm chăn bông rách nát. Tôi lờ mờ nhớ lại sau khi phá thai nhi của tôi, Đường Thiên Kỳ đã gọi một người phụ nữ đến giúp đỡ lau rửa thân người cho tôi. Thế nhưng y phục của tôi vẫn còn dính đầy vết máu, chỉ thay cho tôi mỗi chiếc quần trong cùng đã bị ướt đẫm máu tươi. Trong doanh trại phụ nữ cực kì ít, chắc rằng chẳng dễ dàng gì tìm y phục cho tôi thay đổi.
Huống hồ chi, đối với Đường Thiên Kỳ mà nói, có thể mang được bát canh gà với bát thuốc bổ tới đây đã là có lòng lắm rồi. Có lòng làm một nhị công tử nhà họ Đường có tình có nghĩa.
Dạ dày lúc này trống rỗng, nhưng tôi mỏi mệt, đau đớn đến mức không còn chút cảm giác nào. Mới trong khoảng thời gian ngắn, bụng tôi đã không còn cảm giác thai nhi cựa quậy hân hoan như trước đó, toàn thân lạnh giá như người đã chết.
Thế nhưng tôi vẫn bóp chặt mũi, uống hết sạch bát thuốc bổ Đường Thiên Kỳ mang tới, sau đó cũng uống cạn hết bát canh gà. Chỉ hận số nước xương đó không thể nhanh chóng biến thành dinh dưỡng để tôi hồi phục ngay tức khắc.
Một canh giờ sau, cuối cùng hai chân tôi đã có thể cử động được, tựa vào vách đá chậm chạp đi ra người cửa.
Đúng như tôi dự liệu, bốn tên thị vệ mà Đường Thiên Kỳ sai giám sát vẫn còn đứng canh ngoài động.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn sơn cốc và cả những lều trại dựng trong sơn cốc này, dõng dạc nói với bọn người kia: “Nói với Đường Thiên Kỳ rằng, nếu như không muốn ta chết đi trước ngày mùng một Tết, thì mau chuẩn bị thức ăn, thuốc, nước nóng, củi khô, chăn màn khô ráo và cả y phục để ta thay đổi nữa”.
Tên thị vệ dường như vô cùng kinh ngạc, liền nói: “Ngươi yêu cầu nhiều thế?”
Tôi ngước mắt lên, nhoẻn miệng nhìn bọn chúng cười nói: “Nhị gia các ngươi là người có tình có nghĩa nhất mà, hắn sẽ không cảm thấy ta yêu cầu nhiều đâu”.
Nhìn thấy tôi cười, tên lính canh nhất thời thất thần, lặng đi một lúc, sau đó quả nhiên đi bẩm báo. Đến tầm chiều tối, ngoại trừ củi khô, hắn mang đến một bao đồ lớn tướng.
“Nhị gia nói, ở đây là trên núi, lại giữa doanh trại binh lính, có nhiều đồ không tiện chuyển đến. Mấy thứ như nước nóng thì mời cô nương tự mình làm”.
Lúc mở ra xem, bên trong quả nhiên có chăn màn khô ráo, áo bông ấm áp, hai chiếc nồi nhỏ, một nồi sắc thuốc, mấy bao thuốc và một vài thực phẩm như gạo trắng, táo đỏ.
Với những kẻ luôn tự coi mình là người thuộc chính phái như Đường Thiên Kỳ, một khi đã cảm thấy có lỗi với ai, trong lòng chắc chắn không vui vẻ gặp mặt quá nhiều, để tránh bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới tội ác của mình.
Mẫu thân của Đường Thiên Trọng tuy đã hại chết mẫu thân và người huynh đệ tỷ muội chưa kịp ra đời của Đường Thiên Kỳ, thế nhưng Đường Thiên Trọng vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, tôi lại càng chẳng có oán thù gì với hắn, vậy mà bị hắn giày vò đến mức độ này, lại còn làm một quân cờ sống dở chết dở trong tay hắn, nếu như những yêu cầu đưa ra không quá đáng, đương nhiên hắn sẽ nỗ lực đáp ứng coi như bù đắp một phần.
Mấy tên lính canh nhìn thấy chủ nhân của chúng đối xử với tôi khá kính trọng, nên cũng không dám ngạo mạn, hung dữ, cũng ra tay giúp tôi nhóm lửa, lấy một thùng nước lớn vào cho tôi dùng dần.
Dùng nước nóng rửa qua thân thể, giặt sạch y phục, rồi quay vào nằm trong chếc chăn ấm áp, dày dặn kia, tôi quả nhiên cảm thấy cơn lạnh trong sơn động này cũng giảm đi phần nào. Còn điều tôi muốn chính là nhanh chóng hồi phục sức khỏe, để có thể thừa cơ trốn thoát ra ngoài.
Nồi, bếp đương nhiên được đặt ở trong sơn động.
Tôi chỉ giả vờ vô tình, mỗi lần dùng củi khô nấu cháo, sắc thuốc, để vương đôi chút nước lên đống củi, củi ướt khi cháy sẽ tạo ra làn khói mịt mù làm cho sơn động trở nên mờ ảo.
Sơn động này nằm ở sườn núi, xung quanh toàn là rừng núi, thường ngày không dễ để ý, nhưng nếu có hiệu lệnh phát ra, binh mã tập trung quanh núi sẽ tập trung lại không để cho một con ruồi thoát khỏi vòng vây. Đây chính là nguyên nhân mà Đường Thiên Kỳ giam lỏng tôi tại đây.
Nhìn từ phía trên xuống, thỉnh thoảng cây cối xuất hiện một vài cột khói không có gì kỳ lạ, nhưng nếu như nhiều ngày liền nhìn thấy khói bốc lên ở cùng một chỗ, người có lòng nhất định sẽ nhận ra điều bất thường.
Tôi đã biết rõ đa số binh lính ở Ly sơn này đều là thân tín của Đường Thiên Kỳ. Thường ngày Đường Thiên Trọng đều đích thân điều động, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân ở doanh trại cách đây khá xa. Đường Thiên Tiêu đưa tôi về bên kẻ địch, nhưng lại đưa đến chỗ của Đường Thiên Kỳ, đương nhiên là đã biết tôi sẽ bị “tai họa giáng xuống, không kịp trở tay” này từ trước.
Từ trước đến nay Đường Thiên Trọng hành xử mọi việc đều thận trọng, cũng chưa chắc không đề phòng trước người đệ đệ ruột thịt của mình. Hiện nay, tôi chỉ mong trong doanh trại này có kẻ thân tín của Đường Thiên Trọng, chú ý đến điều bất thường, có thể cứu tôi ra ngoài trước hôm giao thừa, vậy thì cạm bẫy ở đỉnh Khốn Long không công tự bại.
Tôi cố gắng ăn thật nhiều những loại canh khác nhau, ra sức bồi bổ lại sức khỏe cho bản thân, quả nhiên thân thể cũng hồi phục đôi chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống trải, buồn chán vô cùng.
Những y phục mà Đường Thiên Kỳ sai người tìm về cho tôi đều là những chất vải tầm thường, nhưng cũng khá mềm mại. Hằng ngày, ôm chân tựa vào vách sơn động nhìn mặt trời mọc lên từ phía Đông, sau đó từ từ chuyển động sang phía Tây, dần dần tôi quay trở về với bóng đêm đáng sợ kia, tôi lại lặng lẽ ngồi trong bóng đêm, không dám nghĩ tới thai nhi đã mất, lại càng không dám nghĩ tới nỗi bi thương Đường Thiên Trọng không tìm được tôi, liều mình lao vào cạm bẫy nguy hiểm kia.
Còn bản thân tôi sẽ lâm vào tình trạng thế nào, tôi lại chẳng hề để tâm.
Tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng trống trải.
Cho dù ở nơi nào, cho dù là sống hay chết, cho dù là già nua hay xấu xí cũng chẳng quan trọng với tôi nữa.
Tôi chỉ cần… ngài có thể sống một cách vui vẻ, hạnh phúc.
Đường Thiên Trọng có thể sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ không vì tôi mà chết.
Nếu như số phận đã định sẵn, tôi thật sự là hồng nhan họa thủy, người duy nhất tôi muốn bị tai họa giáng xuống chính là bản thân mình.
Tôi hoàn toàn không có cơ hội lấy được chút tin tức nào từ miệng những tên lính canh ngoài kia. Thế nhưng sau cùng tôi cũng biết, cái ngày bầu trời ngập đầy những đám mây đen chính là ngày giao thừa.
Giao thừa.
Đám binh lính gần đó ôm lấy nhau, run rẩy toàn thân, than thở: “Không biết cuộc chiến còn kéo dàu đến lúc nào, năm nay lại phải đón Tết ở nơi rừng sâu núi thẳm này rồi”.
Những ngày tháng sống không ánh mặt trời thế này, tôi chỉ còn biết nằm gọn trong chăn bông, run rẩy thân người.
Không có ai đến cứu tôi hay sao?
Đường Thiên Trọng… sau cùng sẽ bị người đệ đệ ruột thịt ngoài mặt ôn hòa, khiêm nhường lừa phỉnh, mà vẫn chưa nghi ngờ hắn chăng?
Chỉ dựa vào bản thân, tôi làm sao có thể trốn thoát khỏi doanh trại thiên binh vạn mã này để đến nói với ngài rằng, đừng có tới đỉnh Khốn Long, tuyệt đối không được tới đỉnh Khốn Long.
Thiên Trọng, Thiên Trọng, thiếp không muốn ngài chết!
Đã vậy còn chết một cách oan ức vì bị người khác giăng bẫy!
Cơn gió lạnh trong nơi rừng sâu núi thẳm này rít lên mạnh mẽ, lạnh giá, lá cây kêu lên xào xạc, mang tới cho người ta cảm giác thê lương, ảm đạm tột cùng.
Hôm nay chính là giao thừa sao?
Hôm nay chính là giao thừa thê lương, ảm đạm, đáng sợ nhất mà tôi đã từng trải qua trong cuộc đời.
Nuốt hết nỗi niềm vào trong, tôi cố gắng hít thở thật sâu, thật đều đặn, bình ổn lại cảm xúc thê lương dâng trào trong người.
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến lời nói của Đường Thiên Trọng. Ngài nói, tôi sống là người của ngài, chết cũng là ma của ngài. Nếu như ngài chết, cũng tuyệt không từ bỏ tôi.
Con người này háo thắng, bá đạo, chẳng cần biết đến người khác, chỉ cho phép tôi được ở bên đúng một mình ngài, sống ở cùng bên nhau, chết cũng phải gắn liền, không bao giờ xa cách.
Thật ra như vậy cũng chẳng có gì không hay.
Trước kia tôi cũng đã từng nói, nếu như ngài chết đi, tôi sẽ cùng chết theo ngài.
Cho dù ngài chết thật oan uổng, nhưng có tôi ở bên, chắc cũng không đến mức cô đơn, khó chịu lắm đâu.
Nghĩ vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều, trái tim đang quặn thắt cũng dần dần thoải mái hơn, bỗng tôi lại ngửi thấy mùi hương hoa mai từ đâu truyền tới.
Thật sự không biết giữa chốn doanh trại hoang vắng này lấy đâu ra hoa mai.
Một con người phiêu linh, lòng dạ đã chẳng còn bất cứ hy vọng, mong mỏi gì nữa, tuy miệng không than thở thảm thiết, nhưng vẫn cứ âu sầu ảo não tột cùng.
Trên thế gian này, mười người có đến tám, chín là không được như ý, không được như mơ. Trước kia, tôi được Trang Bích Lam hết lòng yêu thương, giờ đây lại có Đường Thiên Trọng đồng sinh đồng tử, còn gì hối tiếc nữa chứ?
Chỉ có điều không thể gặp mặt Đường Thiên Trọng một lần sau cùng.
Không biết người thô kệch không hiểu thơ từ ca phú như ngài rốt cuộc có hiểu được bài từ mà tôi gửi cho ngài hay không nữa?
Cầm một đôi đũa trúc trong tay, tôi gõ tinh tinh vào chiếc bát tạo nên tiết tấu, sau đó khẽ cất tiếng ngân nga:
“Cửu trương cơ, đôi hoa đôi lá lại đôi cành. Bạc tình lang, tự cổ lắm biệt li. Từ đầu chí cuối, muốn dùng sợi tơ ngọt ngào, nối liền trái tim một mối…”.
Đôi hoa đôi lá lại đôi cành, chưa chắc đã có thể thành đôi ý. Không muốn biệt li, nhưng không biết rằng sợi tơ nhung nhớ kia có níu chặt trái tim của hai người hay không.
Từ đầu chí cuối, trái tim chúng tôi vẫn gắn kết với nhau.
Trời đã vào khuya, rất lạnh. Cơn gió bắc lạnh lẽo không thổi bay được mùi hương thanh đạm thoang thoảng của hoa mai, ngược lại tiếng tinh tinh có nhịp phách kia lại quá lạc lõng, tiếng ngân nga mềm mại, êm dịu truyền đi, xé rách màn đêm lạnh lẽo, cô đơn này.
Bên ngoài vọng vào tiếng thì thầm của mấy người lính, dường như đang kinh ngạc trước hành động khác thường của tôi.
Thật tiếc cho khúc nhạc hay của tôi, không thể cho Đường Thiên Trọng nghe được, ngược lại những phàm phu tục tử thô tục này lại được tận hưởng.
Tôi chán nản, mất hứng than dài một tiếng, vứt chiếc đũa trúc sang một bên, ôm chặt chiếc áo màu trắng vào lòng, làm ấm lại đôi tay lạnh đến đỏ rực lên.
“Rất lạnh sao?”
Bên tai dường như truyền đến giọng nói của Đường Thiên Trọng, ngài đang xót xa, thương tiếc hỏi han tôi. Tôi ngước mắt lên đầy kinh ngạc.
Bốn bề trống không, ngọn nến bé nhỏ chập chờn trong gió in hình thân mình lên vách núi, gầy guộc đến mức chỉ một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay được.
Tiếng nói vọng bên tai tôi chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
Thế nhưng lẽ nào tiếng giao tranh, đánh nhau bên ngoài truyền vào cũng là ảo giác hay sao?
“Phía bên đó không phải xảy ra chuyện rồi sao?”
“Cháy rồi, bốc cháy rồi. Kho lương thực bốc cháy rồi”.
“Nhìn xem, nhìn xem, phía Tây có cảnh báo, có kẻ địch tấn công doanh trại. Bọn họ đang muốn dương Đông kích Tây, ngoài mặt muốn đốt cháy kho lương thực của chúng ta, thực chất là muốn tấn công vào doanh trại của chúng ta”.
“Kẻ địch tràn tới xem ra không ít đâu, liệu chúng ta có nên áp giải cô ta về doanh trại không?”
“Điều này… có lẽ sẽ do bề trên sắp xếp chứ”.
“Bên đó hỗn loạn rồi, ai còn thời gian mà nhớ tới chỗ chúng ta? Nếu như có ai đó thừa cơ tới đây cướp người thì chúng ta không gánh vác nổi đâu”.
Một người khác lại bật cười nói: “Muốn cướp cô nương này đi chỉ có Khang hầu mà thôi. Bên Hoàng thượng đã tìm một người giả làm Thanh cô nương rồi, chỗ này tra xét mấy lần rồi, ai ngờ được cô ta bị nhốt ở đây?”
Bây giờ tôi mới biết, không phải Đường Thiên Trọng không muốn cứu tôi ra, thoát khỏi cảnh nguy hiểm bị người khác khống chế, mà do Đường Thiên Tiêu quá đỗi giảo hoạt, âm thầm đưa tôi đến đây, rồi dùng một người phụ nữ tướng mạo gần giống tôi để đánh lạc hướng chú ý của Đường Thiên Trọng.
Một người quan tâm tất loạn, một người hết mong muốn tất sẽ trở nên cứng rắn.
Cuộc chiến kéo dài bao lâu nay, e là sẽ kết thúc sau hàng loạt những hành động, mưu mô khiến người khác kinh ngạc của Đường Thiên Tiêu.
Bất luận thắng thua, Đường Thiên Kỳ chưa hề bị Đường Thiên Trọng nghi ngờ, tuyệt đối sẽ không trở thành đối tượng bị tấn công của bất cứ bên nào.
Vậy thì lúc này, giữa đêm giao thừa, là ai lại tấn công Đường Thiên Kỳ chứ?
Tôi tựa sát vào vách đá, lắng nghe thật kỹ động tĩnh bên ngoài, cau mày suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng lính canh thét bên ngoài: “Ngươi là ai? Mau đứng lại”.
Trong tiếng bước chân loạn xạ, có người thét lớn đáp lại: “Nhị gia không yên tâm chỗ này nên bảo chúng ta đến, nhân giữa đêm tạm thời áp giải phạm nhân về trung tâm doanh trại”.
“Ô”. Đám lính canh thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại tỏ ra nghi hoặc: “Việc này chỉ có mấy người tuỳ tùng thân cận của nhị gia biết, các ngươi là… á, các ngươi…”
Bọn chúng còn chưa hỏi dứt lời, thì đã kêu lên thảm thiết, ngắn ngủi, tiếng bước tạp loạn kia nhanh chóng tiến vào phía sơn động.
Tôi căng thẳng đến mức sắp thở không ra hơi, chẳng kịp suy nghĩ, liền xông ra cửa động thét lớn: “Thiên Trọng”.
Người dẫn đầu ngỡ ngàng dừng bước chân lại, đứng ở nơi cách tôi tầm mười bước chân, lặng lẽ nhìn về phía tôi.
Mặc dù cách ăn vận giống như các binh lính bình thường nhưng cũng chẳng thể nào che đi được khuôn mặt tuấn tú thuần khiết tựa trăng sao của chàng.
Màn đêm bỗng bớt u tối bởi ánh đèn đuốc dưới chân núi, lúc này thần thái anh tuấn của chàng khiến cho ánh sáng kia cũng mờ ảo đi ít nhiều. Dường như lúc này chàng mới chính là tia sáng duy nhất giữa đêm đen, ngay cả mấy cây gỗ lạnh giá, âm u cũng trở nên dịu nhẹ, gần gũi ra nhiều.
“Vũ Nhi”. Chàng nhẹ nhàng cất tiếng gọi tôi, trong đó chứa chút xót xa, chút yêu thương, lại thêm đôi chút không cam lòng.
Ngày nay dưới khoảng trời, có lẽ chỉ mỗi mình Trang Bích Lam mới gọi tôi như vậy thôi.
Tính tình Đường Thiên Trọng kiêu ngạo đến mức quá đáng, dù có muốn thân mật, gần gũi với tôi thế này, nhưng đã biết Trang Bích Lam gọi tôi như vậy, sẽ quyết không chịu dùng cách xưng hô của Trang Bích Lam để gọi tôi đâu.
“Bích… Bích Lam…”
Tôi cảm thấy lúng túng, cũng cảm thấy áy náy, cúi đầu, chậm rãi đi về phía chàng.
Sắc mặt chàng tái nhợt, đôi mày chẳng thể che giấu nổi sự mệt mỏi, tiều tuỵ vì phải lặn lội đường xa đến đây. Thế nhưng chàng vẫn dịu dàng nhìn tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải ta đến quá muộn không?”
“Không muộn… không muộn đâu…” Tôi mím môi mỉm cười, nước mắt đã lã chã bên mi.
Hôm nay mới là giao thừa, chưa sang mùng một tháng Giêng.
Đường Thiên Trọng vẫn chưa tới đỉnh Khốn Long, có lẽ vẫn còn kịp ngăn ngài lại.
Thế nhưng lúc này tôi dường như cảm thấy chuyện gì đó khác thường. Bàn tay của chàng rất lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả tay tôi, ngay đến ngón tay cũng cứng đờ lại, kết thành băng trắng rất đáng sợ. Nhìn vào đôi mắt dường như đã mất hết sức sống, tôi mới chợt nhận ra, thật ra tôi đã trả lời sai. Không biết bắt đầu từ lúc nào chúng tôi không còn thấu hiểu lẫn nhau như xưa nữa. Câu trả lời của tôi không phải thứ chàng muốn hỏi. Chàng quả thực đã tới muộn rồi. Tôi chẳng thể nào thay đổi được quyết định mình đã lựa chọn.
Tôi muốn giải thích, thế nhưng trăm câu ngàn từ dường như đều tắc nghẹn nơi cổ họng, chẳng thể thốt lên thành lời. Còn chàng lại mỉm cười ấm áp: “Không muộn thì tốt. Bây giờ ta sẽ đưa muội rời khỏi đây”.
Chàng quay người đưa lưng đối lưng với tôi, lấy chiếc dải lưng buộc tôi chặt vào người mình rồi nhẹ nhàng dặn dò: “Chúng ta đang mặc trang phục binh lính trong doanh trại của Đường Thiên Kỳ, hy vọng có thể trà trộn vào giữa bọn chúng, nhân lúc đêm tối và chiến loạn thuận lợi trốn thoát khỏi nơi này”.
Chàng quay đầu lại nhìn tôi mỉm cười dịu dàng nói: “Có khi sáng sớm ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau đốt pháo chúc mừng năm mới rồi đấy. Ta còn nhớ Vũ Nhi rất dũng cảm, tiếng pháo dù to đến đâu cũng chẳng sợ, trong khi mấy đứa trẻ gần nhà sợ đến mức trốn vào trong lòng người thân, Vũ Nhi vẫn cứ xông lên trước đùa vui”.
Nhớ lại những tháng ngày vô ưu vô lo khi cha mẹ còn tại thế, tôi âu sầu than thở: “Lúc đó… muội đúng là không biết trời cao đất dày gì cả”.
Trang Bích Lam dẫn theo hơn mười thuộc hạ cũng cải trang giống hệt như chàng, vừa nhanh chóng chạy xuống núi, vừa mỉm cười nói: “Tính cách của muội đã thay đổi bao giờ chứ? Theo như ta thấy thì tính cách của muội vẫn như vậy, luôn luôn tiến về nơi nguy hiểm nhất”.
Tôi ở trên lưng chàng, ôm chặt lấy cổ chàng giống hệt như thời thơ ấu, khẽ tiếng giải thích: “Muội nào có muốn đi về chỗ nguy hiểm nhất chứ? Muốn tránh còn chẳng được nữa là”.
Trang Bích Lam im lặng trong giây lát rồi mỉm cười nói: “Ừm, thì ra ta đã nhầm. Là những người kia, những việc kia cứ thích dồn đẩy muội vào chỗ nguy hiểm”.
Ánh mắt của tôi dường như mơ hồ đi nhiều. Chàng nói không hề sai, là tôi đã lãnh hội sai ý của chàng. Thì ra điều chàng muốn nói chính là Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Tiêu, những người mà bất cứ lúc nào cũng có thể đem lại hiểm nguy cho tôi.
Người khác thì thôi không nói, chí ít tôi quả thực muốn ở gần Đường Thiên Trọng, một lòng một dạ muốn ở bên ngài.
Trên chiến giáp của Trang Bích Lam có mảnh giáp cứng, vậy nên cảm giác được cõng không còn mềm mại như ký ức, nhưng những sợi tóc khẽ vương trên mũi vẫn toả ra mùi hương dịu nhẹ, thanh nhã, không hề cảm giác thấy bất cứ sát khí đáng sợ nào của người điều khiển ngàn binh vạn mã. Mùi hương dịu nhẹ, thanh nhã này khiến cho tôi cảm thấy an lòng.
Cả người Đường Thiên Trọng toát lên bá khí oai phong, lạnh lùng băng giá, cho dù rất yêu ngài, hoặc được ngài yêu thương, tôi cũng có thể chuốc hoạ vào thân.
Kho lương thực gần đó cùng với doanh trại kỵ binh vẫn đang hỗn loạn, tiếng giao tranh, gào thét văng vẳng bên tai. Cơn gió lạnh giữa đêm mang tới mùi máu tanh nồng nặc, sương mù giăng khắp nơi, ánh đèn đuốc trong đêm hiện lên mờ ảo, kỳ quái, chẳng khác nào những vì sao di chuyển, giống như những đôi mắt của ai đó đỏ hồng vì khóc lóc.
Đêm giao thừa vốn dĩ phải đoàn tụ cùng người thân, thật lòng không biết có biết bao mẹ già, vợ hiền đang mỏi mòn chờ trông, sẽ mất đi người thân của mình, ngay trong đêm giao đoàn tụ này cũng đành tuyệt vọng, xót xa.
Tôi khẽ cất tiếng hỏi: “Bích Lam, những người đó… là do huynh sắp xếp à?”
Trang Bích Lam gật đầu, than dài: “Ta cũng tới đây được hai ngày rồi. Lúc đầu muốn cứu muội ra thật sớm, nhưng số người ta mang theo không nhiều, nghĩ mọi cách mới mượn được chút binh mã, nên mới kịp nhân lúc đêm khuya lại là dịp giao thừa, kẻ địch lơ là cảnh giác mới tấn công vào đây. Thật ra… cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, đợi đến khi Đường Thiên Kỳ nhận ra điều kỳ quái, chút binh mã quèn của ta đương nhiên không thể nào là đối thủ của hắn được”.
Nhà họ Trang tuy là đã quy thuận Đường Thiên Tiêu, nhưng nói cho cùng chàng vẫn không giống như bọn họ. Không còn sự bồng bột thời niên thiếu, chàng giờ đã biết đắn đo đến an nguy của bản thân và thuộc hạ, nhưng tuyệt đối không bao giờ giương mắt nhìn tôi đi vào con đường cùng, cho dù là vì Đường Thiên Trọng.
Tôi chợt dâng trào cảm xúc nhưng đã vội vã kiềm chế lại, than thở nói: “Lúc nào muội cũng liên luỵ đến huynh… cũng không biết… cũng không biết Đường Thiên Tiêu liệu có trách huynh đã làm hỏng kế hoạch của hắn không?”
Nhớ đến người đàn ông đã mở miệng nói yêu thích tôi, rất muốn tôi trở thành phi tần hậu cung của ngài nữa, sau đó thì mãi mãi ở bên nhau, tôi cảm thấy đôi chút chán nản, lạnh giá. Cơn gió đêm băng giá tràn đến khiến tôi rùng mình, muốn thở cũng khó khăn.
Tôi có lẽ cảm thấy may mắn cho Nam Nhã Ý.
Tỷ tỷ là người thông minh, đối mặt với vực sâu không đáy lấp ló ánh cầu vồng, sau cùng tỷ tỷ vẫn biết rút lui bảo toàn, bỏ cuộc đúng lúc.
Trang Bích Lam không hề trả lời tôi, cả người bỗng cứng đờ lại, chẳng khác gì phiến đá.
Chàng thì thầm dặn dò: “Vũ Nhi, cúi đầu xuống, ôm chặt lấy ta”.
Tôi còn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ta, cánh tay Trang Bích Lam đã vung trái vung phải, ánh đao kiếm chạm nhau lóe sáng, máu tươi tung tóe khắp nơi.
“Chỗ này, chỗ này có gian tế”.
Có người đang hét lớn.
Mượn ánh đao kiếm chạm nhau, tôi nhìn thấy xung quanh bốn bề nhung nhúc đầy người, cùng với những đóm lửa đuốc đang dần tiến tới.
Trong chốc lát, luồng sát khí đáng sợ bắt đầu tỏa ra, không chỉ đến từ kẻ địch của Đường Thiên Kỳ mà còn đến từ Trang Bích Lam và đám thuộc hạ của chàng.
Thân thể tôi nói cho cùng vẫn yếu ớt, những động tác mạnh mẽ của Trang Bích Lam khiến tôi hoa mày chóng mặt, sắp thở không ra hơi.
Lúc này tôi liền nghe thấy tiếng nói dịu nhẹ của Trang Bích Lam bên tai: “Vũ Nhi đừng sợ, phía trước ta đã sắp xếp người đến tiếp ứng, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Nếu như không thoải mái, thì mau nhắm mắt lại”.
Tôi đáp lời xong mới nhận thấy bàn tay của mình ôm vào ngực của Trang Bích Lam đã căng thẳng đến mức nắm chặt lấy y phục của chàng.
Bên cạnh có người đang dùng đao chém về phía tôi.
Khi ánh đao sáng lóa, sắc lạnh tiến gần về phía cơ thể tôi, Trang Bích Lam đã rút thanh bảo kiếm Thái A từ lồng ngực của kẻ địch ra, nhanh như tia chớp. Lưỡi đao chưa hề chạm lên người tôi, máu tươi từ người đó nhanh chóng bắn về phía tôi.
Tôi cảm thấy xây xẩm mặt mày, vội vã áp mặt vào lưng của chàng, không dám nhìn sang đám binh sỹ tràn đầy sát khí chỉ cách mình có gang tấc nữa.
Cơ thể Trang Bích Lam không hề giống như vẻ ngoài nho nhã của chàng, trong lúc đối kháng với kẻ địch hùng mạnh, cả người chàng toát lên khí thế oai phong, thần dũng, không kém cỏi bất cứ một danh tướng nào trên sa trường.
Thế nhưng không biết tại sao, vào giây phút này, tôi lại đột nhiên nhớ tới Đường Thiên Trọng. Ngài có võ công cao cường hơn, mưu đồ anh minh hơn, bờ vai vững chắc hơn, thân thể rắn rỏi hơn, hoàn toàn đáng sợ, lợi hại hơn so với Đường Thiên Tiêu, Trang Bích Lam. Ngài mới chính là kẻ mạnh thời nay, vô cùng oai dũng.
Tại sao cứ nhớ tới tính tình kiêu ngạo, mạnh mẽ của ngài, tôi lại cảm thấy đau xót đến vậy?
Nghĩ tới việc ngày mai ngài nhất định sẽ vì đứa con và người phụ nữ mà mình không thể bảo vệ nổi mà xuất hiện tại đỉnh Khốn Long, tôi chẳng còn xem trọng những hiểm nguy trước mắt nữa.
Tôi đã không còn đứa con của ngài nữa.
Tôi đang nằm trên lưng Trang Bích Lam, người tôi yêu thương hơn mười năm qua.
Trang Bích Lam vì tôi mà đại khai sát giới, thế nhưng tôi chẳng còn màng gì nữa, chỉ mong rằng ngài không thể đến đỉnh Khốn Long, ngài nhất định không được xảy ra chuyện.
Cuộc giao chiến vẫn đang tiếp tục, tôi thậm chí còn cảm nhận được thân thể của Trang Bích Lam đã rung lên mấy lần, dường như đã bị thương. Thế nhưng động tác của chàng vẫn vô cùng nhanh nhẹn, ngay cả khi nhảy lên ngựa cũng kéo mạnh được cả thân người tôi lên cùng một cách nhẹ nhàng, thoải mái. Trong tiếng giao tranh đinh tai nhức óc, chàng đã mở được con đường máu, nhanh chóng xông lên phía trước.
Giữa cơn gió đêm lạnh lẽo, âm u, làn da tôi dường như kết thành băng đá, tê dại mất hết mọi cảm giác. Tôi động ngón tay cứng đờ, ngước mắt nhìn ra xung quanh.
Trước sau đi theo chỉ có hơn mười thuộc hạ, hoàn toàn không biết những binh mã giương đông kích tây, đánh lạc hướng chú ý của Đường Thiên Kỳ đã đi đâu mất. Hoặc giả, bọn họ đã không có cơ hội rời chân khỏi Ly sơn?
Sắc trời đã khuya, tôi thậm chí còn không nhìn rõ được khuôn mặt của những người đi ngay phía sau mình, chỉ có thể đoán biết thông qua giọng nói trầm ngâm của họ, biết rằng, ngay cả những người thuộc hạ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi doanh trại e là cũng chẳng lành lặn gì cho cam.
Tôi càng ôm Trang Bích Lam thêm chặt hơn, khẽ khàng hỏi chàng: “Bích Lam, huynh bị thương có nghiêm trọng không?”
Chàng khẽ nghiêng mặt qua, trong bóng đêm khuôn mặt chàng dịu dàng, hòa nhã nói: “Ta không sao hết, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi. Chắc hẳn… muội không bị thương chứ?”
Chàng nắm chặt bàn tay tôi, ngón tay thon dài dịu dàng, ấm áp vỗ vỗ lên tay tôi.
“Muội không bị thương”.
Tôi đáp lại, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm truyền qua từ đôi tay của chàng.
Trong cuộc giao tranh một mất một còn này, chàng tuy võ nghệ cao cường, nhưng đã bị thương, tôi lại đang bệnh tật, yếu ớt, đi lại không thuận tiện, lại có thể bình an vô sự.
Chàng đã tốn biết bao tâm tư để bảo vệ tôi, dù không nói ra nhưng tôi cũng thấu hiểu.
Còn Trang Bích Lam sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi liền thở phào nhẹ nhõm, khẽ tiếng hỏi: “Muội không bị thương là tốt. Ta sợ rằng…”
Chàng nấc nghẹn, nhưng sau cùng vẫn mỉm cười.
Tôi cúi đầu xuống nói: “Bích Lam, cảm ơn huynh”.
Chàng gật đầu đáp lại: “Ta vẫn tưởng rằng từ xưa đến nay muội không bao giờ cần nói lời cảm ơn với ta. Có điều… cảm ơn thì cảm ơn, nói cho cùng ta… đã không còn là người mà muội gửi gắm cả cuộc đời nữa, đúng không?”
Đường Thiên Tiêu nhất định đã nói cho chàng biết, tôi không những không chịu làm phi tử của Đường Thiên Tiêu ngài mà cũng chẳng còn muốn trở thành thê tử của Trang Bích Lam chàng nữa.
Tôi im lặng một hồi lâu, chỉ biết nói: “Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội, hữu duyên vô phận”.
“Bỏ lỡ cơ hội, hữu duyên vô phận?” Chàng nhắc lại câu nói của tôi, ngữ điệu vô cùng thê lương, lạnh giá như một lớp băng dày.
“Là lỗi của muội. Muội đã… không còn là Ninh Thanh Vũ của trước kia nữa”. Sống mũi tôi cay sè, vẫn luyến lưu vùi mặt vào lưng của chàng.
Chàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm.
Sống mũi tôi càng thêm cay sè, những giọt lệ nóng ấm bị gió thổi lạnh giá, thu lại trong con mắt. Ngoại trừ bờ mi hơi ướt át, khóe mắt se lạnh, tôi chẳng hề cảm thấy nước mắt tuôn rơi.
Lúc này tôi liền nghe thấy Trang Bích Lam nói: “Muội không hề sai, ta cũng không hề sai. Cả hai chúng ta đều đã rất thận trọng, nhưng ông trời… vẫn cứ để chúng ta bỏ lỡ nhau kiếp này. Thế nhưng muội vẫn cứ là Ninh Thanh Vũ, một Vũ Nhi mà Trang Bích Lam ta từ bé đến lớn đều luôn luôn mong mỏi để muội được vui vẻ, hạnh phúc cả cuộc đời.”.
Nước mắt long lanh trong khóe mắt chẳng thể nào kìm nén được thêm nữa, tuôn rơi lã chã khỏi bờ mi.
Cơn gió đêm lại càng thêm buốt giá.
Cứ tiếp tục lạnh giá thế này, chỉ sợ cho dù sắp sửa đón Tết, trời cũng sẽ đổ một trận tuyết lớn.
Tiến về phía trước tầm mười dặm, tay chân tôi đã tê dại hết, ngay cả đầu óc cũng xây xẩm, u mê, nếu như không phải được cột chặt vào người của Trang Bích Lam, tôi e rằng mình đã ngã khỏi ngựa từ lâu rồi.
Đúng lúc này, con ngựa đang phi nhanh bỗng chậm bước chân lại.
“Bích Lam…”
Tôi dường như nghe thấy tiếng gọi hân hoan, vui mừng của một người phụ nữ. Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy doanh trại nhỏ đang thắp sáng đèn ở phía trước, trong đó chăng tầm hai đến ba chục lều trại.
Phía trước chiếc lều lớn nhất, một thân hình quen thuộc khoác trên người y phục màu xanh nhạt đang vội vã chạy lại phía chúng tôi.
Phía sau lưng còn có mấy người hầu cầm đèn chạy theo, ánh đèn chập chờn ánh lên khuôn mạt diễm lệ, gầy guộc của người phụ nữ này.
Người này chính là Nam Nhã Ý.
Chinh chiến ngàn dặm, Trang Bích Lam vẫn mang theo tỷ tỷ bên cạnh, để tỷ tỷ ở nơi có thể nhìn thấy đầu tiên ngay sau khi thoát khỏi hiểm nguy.
Cảm giác xót xa, lại thêm chút ảo não, tôi lặng lẽ buông đôi tay đang ôm lấy Trang Bích Lam ra. Trang Bích Lam cúi đầu xuống, tháo chiếc dây đai buộc người tôi lại, nhưng vẫn chưa xuống ngựa ngay tức khắc.
“Bích Lam, Nhã Ý tỷ tỷ đang đợi huynh đó”.
Tôi nghẹn ngào lên tiếng, chiếc lưỡi dường như sắp đông cứng lại thành băng đá, chẳng thể nào cử động được.
“Ừm…”
Trang Bích Lam đáp lại, nhưng vẫn chẳng hề cử động.
Lúc này, Nam Nhã Ý đã chạy đến trước con ngựa, mỉm cười gọi tên: “Bích Lam! Thanh Vũ”.
“Nhã Ý…”
Trang Bích Lam cuối cùng đã chịu cử động. Chàng đạp lên bàn đạp từ từ nhảy xuống ngựa, vừa mới chạm đất, thân người đã ngã xuống mặt đất.
“Bích Lam”.
Một người trên ngựa, một người dưới đất, cả tôi và Nam Nhã Ý đều đồng thanh gọi tên chàng, sau đó quay sang nhìn nhau.