Ngay chiều hôm đó, Đường Thiên Trọng trở về sớm hơn mọi khi, nhưng sau khi về liền gọi Vô Song đến thư phòng, đến giờ cơm tối mới cùng nhau quay lại.
Nếu như ngài đã không hứng thú gì với những món ăn tôi nấu, tôi cũng chẳng thèm tốn công vô ích, thậm chí còn chẳng thèm nhìn xem có những món ăn gì, lặng lẽ tựa vào bên cửa sổ ngây người ngắm nhìn sắc trời sang thu u sầu, buồn man mác.
Đường Thiên Trọng không hề kén chọn, vẫn ăn uống như thường lệ rồi dặn dò chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu của tôi. Tôi không hề ngạc nhiên, đợi đám người hầu lui ra hết, tôi liền bước tới cởi y phục cho ngài.
Ngài vẫn như mọi khi, im lặng, lạnh lùng, nhìn thấy tôi tháo hết trâm ngọc trên đầu, chỉ mặc trang phục mỏng manh ngồi bên giường, mới cất tiếng hỏi: “Nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”.
“Vết thương từ lâu đã không đau nữa rồi, không sao cả”. Tôi trả lời xong, mới nhận ra ánh mắt kỳ lạ của ngài, đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt đỏ rực như phát sốt, cúi đầu không nói gì.
“Mau lại đây”.
Ngài khẽ khàng lên tiếng, ôm chặt tôi vào lòng, hôn nhẹ lên môi tôi.
Dần dần quen với cơ thể của ngài, tôi cũng không còn căng thẳng như đêm hôm qua nữa, ngài cũng rất nhẫn nại, đôi mắt chứa chan tình cảm, nụ hôn ngọt ngào, ấm áp, chiếc ôm nhẹ nhàng tình tứ. Tất cả mọi thứ khiến tôi đột nhiên cảm thấy hoài nghi, đây liệu có còn là người anh hùng tái thế, lạnh lùng kiêu ngạo trên sa trường bao năm nay nữa không?
Thân thể tôi dần dần nóng bỏng, cùng với hơi người càng ngày càng nóng lên khiến tôi càng lúc càng khó nhẫn nhịn.
“Thanh Vũ…”. Ngài thì thầm gọi tên tôi.
“Hầu gia”. Tôi đỏ mặt nhìn về phía ngài.
Khuôn mặt ngài dường như cũng đang ửng đỏ, nét dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt khiến ngài trông chẳng khác gì những người đàn ông thông thường đang thương yêu, nâng niu người phụ nữ trong lòng mình, chứ không còn là một chính khách mưu đồ thâm hiểm nữa.
Ngài nghe thấy tôi đáp lại, thậm chí còn mỉm cười, tiếp tục thì thầm bên tai tôi: “Thanh Vũ… gọi ta là Thiên Trọng nhé”.
Tôi nghẹn lời, mãi hồi lâu không nói được câu gì.
Ngài nhoẻn miệng cười, bàn tay vốn đã không an phận bỗng nhiên búng mạnh, cảm giác kích thích mãnh liệt khiến tôi không nhịn được mà khẽ thét lên, thân thể càng ngày càng nóng hơn, bất giác cử động dưới thân ngài.
Ngài lại đặt môi hôn, đôi môi tôi lúc này khô khan, chẳng thể nào từ chối được nữa, tôi đưa tay ôm lấy cổ ngài, tiếp đó là một nụ hôn nồng cháy, thiết tha.
Thân thể ngài lúc này cũng đang nóng bỏng, nhưng đôi môi chiếc lưỡi vẫn còn ướt át, hai tay không chịu buông tha tôi dễ dàng, chọn đúng những chỗ có thể kích thích cảm xúc trong tôi mà động chạm vào.
Tôi chẳng thể nào kìm nén thêm được nữa, đúng lúc thở dốc đáp lại tiếng kêu của ngài thì cuối cùng ngài cũng thở gấp, từ từ tiến sâu vào cơ thể tôi.
Vẫn là nỗi đau đớn đó, nhưng dần dần chìm đắm trong những động tác dịu dàng của ngài, lúc này tôi chỉ còn cảm thấy từng đợt, từng đợt khoái cảm truyền tới, nhanh chóng làm trái tim nóng rực lên, khiến tôi thở dốc, ưỡn người lên phối hợp cùng ngài, nhưng lại cảm thấy chóng mặt đến mức muốn trốn tránh trước niềm vui sướng quá độ như thế.
Thần hồn điên đảo, vừa muốn lên tiên lại vừa muốn thành quỷ.
Thì ra trên thế gian này lại có một loại cảm giác như vậy, thậm chí chẳng hề liên quan đến tình yêu.
Vô Song nói Đường Thiên Trọng rất ít khi để những người thiếp của mình hầu hạ, e rằng cô bé đã đoán sai rồi. Về phương diện này, ngài quả thực là hàng cao thủ trong số các cao thủ, áp bức khiến cho tôi không thể không thuần phục trước ngài như lúc này, để mặc cho ngài đưa tôi lên thiên đàng rồi lại kéo tôi xuống địa ngục, từ đỉnh núi cao cho đến vực thẳm, dùng sự khác biệt giữa đỉnh núi và vực thẳm để chứng minh ngài có khả năng thao túng tâm trạng của tôi.
Chẳng biết bao lâu sau, lúc ngài hưởng trọn niềm vui chịu buông tôi ra rồi, tôi mới chợt nhận ra mình đang ôm chặt lấy thân thể ngài, trong lòng vẫn còn dư vị sót lại sau khi khoái cảm qua đi.
“Thanh Vũ”. Ngài mỉm cười búng nhẹ vào mũi tôi, tôi mới chợt bừng tỉnh lại, kéo tấm chăn mỏng lên che thân thể, rồi nằm quay lưng lại với ngài.
Xương cốt toàn thân như vừa bị người ta đánh cho một trận, chẳng còn chút sức lực nào để nhấc nổi tay lên. Lúc này tôi nghĩ chỉ cần nhắm mắt vào là tôi có thể ngủ ngay lập tức.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy Đường Thiên Trọng nói: “Thanh Vũ, nhìn cái này xem”.
Tôi từ từ đưa mắt sang nhìn, một vật gì đó lúc lắc trước mặt, thân thể bỗng nhiên lạnh giá vô ngần.
Vẫn là chiếc túi thơm đêm hôm qua ngài đưa cho tôi.
Một bông sen tịnh đế đã xuất hiện trong giấc mộng tuyệt đẹp trước kia, tinh tế không tì vết, lúc này chẳng khác nào chiếc kim đâm sâu vào trái tim tôi.
Tôi nhìn về phía Đường Thiên Trọng, lúc này ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn trước đó nhiều.
Lúc này ngài đang muốn mỉa mai, cho dù trong lòng tôi đã có chủ thì vẫn không thể không khuất phục trước ngài, cảm thấy khoái cảm, vui sướng dưới thân thể của ngài chăng?
Thấy ánh mắt đó của tôi, Đường Thiên Trọng nheo nheo mắt rồi nó: “Đây là thứ Trang Bích Lam nhờ ta chuyển lại cho nàng, ta không có lý gì giữ lại hết”.
Tôi đưa tay giật lấy túi thơm, nhanh chóng nhét xuống dưới gối, lấy chăn chùm qua đầu, chẳng muốn nhìn ngài thêm chút nào nữa.
Đường Thiên Trọng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Nàng nhất định không muốn hỏi xem tại sao hắn lại trả chiếc túi thơm này cho mình hay sao?”.
Không phải tôi chưa từng nghĩ tới việc tại sao chiếc túi thơm tôi tặng cho Trang Bích Lam lại rơi vào tay của Đường Thiên Trọng. Thế nhưng nếu như Trang Bích Lam đã rơi vào tay Đường Thiên Trọng thì còn thứ gì trên người chàng mà ngài không lấy đi được chứ? Trang Bích Lam tuyệt đối không bao giờ dễ dàng vứt bỏ tấm lòng chân thành của tôi suốt ba năm trời đâu.
Cho dù chàng có thật sự vứt bỏ, thì tôi cũng chẳng thể nào trách cứ được. Trọn đời trọn kiếp này tôi không thể nào trở thành thê tử của chàng được nữa rồi.
Nước mắt ấm nóng chảy ra khỏi bờ mi, tôi vội vã mím chặt môi, vùi mặt vào chiếc gối sâu thêm nữa, quyết không để Đường Thiên Trọng nhìn thấy những giọt lệ của mình.
Một lúc lâu sau không thấy Đường Thiên Trọng có động tĩnh gì, cũng không lại gần ôm lấy tôi, đang đoán rằng chắc ngài đã ngủ rồi, tôi liền lén lút lấy chiếc khăn lụa ra, lau nước mũi thì đột nhiên nghe thấy ngài lên tiếng.
“Nàng cũng làm cho ta một chiếc túi thơm đi. Nếu như đường kim mũi chỉ được tinh tế thế này, ta sẽ thả Trang Bích Lam đi”.
Tôi vội vã quay đầu lại.
Ngài đang lặng lẽ nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thẳm, dường như còn ẩn chứa điều gì thầm kín trong đó mà tôi chẳng thể nào đoán biết được.
Cùng đứng trên đỉnh cao quyền lực, cùng có mối quan hệ phức tạp thế này, Đường Thiên Tiêu sẽ không bao giờ che giấu những ái, ố, hỷ, nộ của bản thân, cũng không che giấu tình yêu và sự bao dung dành cho tôi, tôi đương nhiên cũng không bao giờ che giấu cảm xúc của bản thân. Sự thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau này khiến cho tôi, hoặc cả Hoàng thượng không hề cảm thấy cô đơn giữa chốn thâm cung đầy những mưu mô xảo trá.
Mãi cho tới tận bây giờ, tôi mới nhận ra rằng Đường Thiên Tiêu là một người bạn tốt hiếm gặp trong ngần ấy năm cuộc đời của mình, tình cảm bạn bè đó không liên quan đến thân phận, địa vị, bần hàn hay phú quý.
Còn Đường Thiên Trọng, con người này quá đỗi thâm sâu, quá đỗi đáng sợ. Ngay cả khi đối diện với nhau một cách gần gũi nhất, thân mật đến mức hai con người đã hòa thành một thể, tôi vẫn chẳng thể nào đoán biết được ngài đang nghĩ gì, muốn gì.
“Đừng khóc nữa”. Ngài nhìn chằm chằm vào tôi, rồi khẽ lên tiếng: “Ta luôn luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Chỉ cần nàng thêu một chiếc túi thơm thật đẹp, ta sẽ lập tức thả người”.
Tôi có nên tin không?
Đưa mắt nhìn người đàn ông vừa có quan hệ xác thịt cùng mình, tôi sợ hãi thu người lại phía sau, theo bản năng để mình cách ngài càng xa càng tốt.
Ngài cau chặt đôi mày lại, quay người sang, cũng quay lưng lại phía tôi, một lúc sau liền phát ra tiếng thở đều đặn.
Thân thể tôi mệt mỏi, nặng nề, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách lạ thường, tôi cảm tưởng như nhìn thấy hồ nước đầy sen, người con trai mặc y phục màu xanh nhìn tôi mỉm cười, liên tục gọi tên tôi: “Vũ Nhi, Vũ Nhi…”.
Tôi liền nắm lấy tay chàng, vui vẻ, hớn hở chỉ cho chàng xem: “Bích Lam, nhìn xem, bông hoa sen đó đầu chụm đầu, mãi mãi bên nhau”.
“Đúng thế”. Đôi mắt trong sáng của chàng ánh lên mặt nước hồ màu xanh ngọc, lá sen biêng biếc, tràn ngập tình cảm chan chứa, dịu dàng: “Vũ Nhi, người ta gọi bông đó là hoa sen tịnh đế”.
“Hoa sen tịnh đế”.
“Đúng vậy, từ khi hoa nở cho tới khi hoa tàn, chúng luôn luôn bên nhau, ngay cả khi hoa sen nở rộ thì chúng vẫn chụm đầu bên nhau”.
Từ khi hoa nở cho tới khi hoa tàn.
Khoảng thời gian từ khi hoa nở cho tới khi hoa tàn, tôi vẫn chẳng thể nào chờ được chàng.
Chẳng bao giờ chờ được chàng nữa.
Tôi nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, ngửi mùi hương nhẹ nhàng, thoắt ẩn thoắt hiện của Trang Bích Lam, trong lòng quặn thắt từng cơn, tôi chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa, vùi mặt vào gối, lặng lẽ khóc.
Buổi tối hôm đó tôi chẳng thể nào ngủ nổi, mắt nhìn ngoài cửa sổ đã chập choạng sáng, mới đưa tay lau đi đôi mắt đang nhói đau, nhắm mắt mơ màng thiếp đi.
Canh tư mỗi ngày Đường Thiên Trọng đều vào triều nghị sự, vậy nên thường dậy từ sớm. Tôi mơ hồ cảm nhận được ngài thức giấc, bất giác thu người lui lại phía sau, cố gắng đưa mình vào góc không gây sự chú ý của người khác nhất.
Ngài ở bên im lặng một hồi, kéo tấm chăn đang trùm trên đầu, bàn tay thô ráp vuốt ve trên khuôn mặt tôi, rồi lại nhẹ nhàng sờ vào đôi mắt tôi.
Tôi vẫn giả vờ đang ngủ, không động đậy gì cả, còn ngài sau cùng liền đặt tay tôi vào trong chăn, kéo lại chiếc chăn gọn gàng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thể ngủ yên được.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng bừng. Lúc Vô Song tới hầu hạ, tôi chỉ cảm nhận toàn thân rã rời, đau nhức, ngay cả mắt cũng đau tới mức không mở ra được, liền vội vã chạy đến trước gương, mới nhận ra đôi mắt mình đang sưng húp lên như hai hột đào.
Thật ra, Đường Thiên Trọng là người am hiểu chiến thuật tâm lý.
Ngay sau khi tôi và ngài ân ái tình cảm bên nhau, ngài liền nhắc nhở cho tôi biết rằng, tôi với Trang Bích Lam là không thể nào, ép buộc tôi không thể không tuyệt vọng, không thể không từ bỏ giấc mộng trước kia.
Có lẽ, ngay từ ngày đầu tiên bị đưa đến phủ Nhiếp chính vương, tôi đã nên từ bỏ giấc mộng hão huyền, xa vời đó, chỉ là sau cùng vẫn chưa thể từ bỏ được Trang Bích Lam mà thôi.
Lặng lẽ chải đầu, trang điểm, Cửu Nhi bận rộn dọn dẹp lại giường chiếu. Lòng tôi đột nhiên sững sờ, vội vã nói: “Mau đưa chiếc túi thơm đó cho ta”.
Cửu Nhi ngẩng đầu lên, ngây ngây ngô ngô nói: “Túi thơm nào thưa Thanh cô nương?”.
“Chính là chiếc túi thơm có thêu trên đó bông hoa sen tịnh đế đó, chắc là đang ở dưới chiếc gối của ta”.
Cửu Nhi không nói thêm gì, quay sang nhìn Vô Song.
Tôi cảm thấy có điều gì không ổn, liền hỏi: “Làm sao thế?”.
Vô Song chải đầu cho tôi xong, mới chần chừ lên tiếng: “Chiếc túi thơm đó… hầu gia mang đi rồi”.
Đường Thiên Trọng? Tôi cau chặt đôi mày.
“Không đâu, hôm qua chính tay hầu gia trao lại cho ta mà, sao bây giờ lại mang đi chứ?”.
Sắc mặt Vô Song phức tạp, cũng không nói thêm gì.
Cửu Nhi liền đứng dậy, thì thầm nói: “Thì ra đã đưa lại cho cô nương rồi, vậy ngài hà tất lại phải cắt thành ra thế này chứ?”
Trái tim tôi bỗng nhói lên, hét lớn: “Cắt thành ra thế nào hả?”.
Vô Song quay người lại, kéo ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra một gói được bọc lại bằng chiếc khăn lụa rồi khẽ tiếng nói: “Hầu gia… hình như cảm thấy không vui, sáng nay vừa dậy đã cầm trong tay chiếc túi thơm này, lặng lẽ ngắm một hồi, sau đó lấy chiếc kéo cắt thành thế này. Tiếp đó ngài chẳng ăn uống gì đã đùng đùng bỏ đi”.
Mở chiếc khăn bọc ngoài ra, chiếc túi thơm đã bị cắt thành từng mảnh vụn, hoa thêu tan nát, hương liệu rơi tứ tung, chẳng biết được đã bị cắt thành bao nhiêu mảnh nhỏ nữa.
Tính cách của ngài mạnh mẽ, ngang ngạnh, nếu như không thích cái gì, thì chắc chắn sẽ vứt đi, hoặc đốt thành tro, tại sao lại phải làm thế này? Hành động đó khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh hãi, hoảng sợ.
Do dự trong giây lát, tôi liền gói gọn đống mảnh vụn này lại, nhét vào tay Vô Song rồi nói: “Cắt rồi thì mặc kệ nó đi, còn nguyên thì cũng có ích gì. Mau đi lấy cho ta mảnh gấm màu sắc thanh nhã một chút, sau đó chuẩn bị cả chỉ ngũ sắc, ta muốn làm một thứ”.
Vô Song nhìn thấy tôi chẳng cằn nhằn, than vãn điều gì, nhanh chóng đáp lại rồi đi chuẩn bị.
Chắc hẳn Vô Song không biết được tôi muốn mấy thứ đồ kia làm gì nên lấy về một lúc hai, ba chục mảnh gấm khác nhau, mỗi loại tầm nửa tấm lớn, sau đó đưa tôi đi chọn lựa, còn bình phẩm chất liệu, màu sắc cùng tôi: “Cô nương nhìn xem tấm này màu sắc rất trầm, hầu gia mặc vào liệu có cổ điển quá không? Cần phải phối thêm tấm vải màu tím thì mới đẹp được. Nhìn màu xanh lá này, là gấm vóc tốt nhất ở Giang Nam, nhìn từ bên trái hay bên phải, màu sắc đều khác nhau, mặc vào nhất định trông rất sang trọng. Tấm màu này trông cũng đẹp, chất liệu mềm mại, mặc ở nhà sẽ thoải mái, dễ chịu”.
Không ngờ cô bé lại nghĩ tôi định may y phục cho Đường Thiên Trọng?
Tôi nhanh chóng lật mấy tấm gấm lên rồi nói: “Nếu như ngươi đã cảm thấy đẹp như vậy thì cứ làm giúp cho hầu gia đi, bảo mấy tiểu nha đầu cùng làm, đằng nào bọn chúng cũng ngồi rảnh rỗi cả ngày không có việc, hơi tí lại to nhỏ thì thầm, đau hết cả đầu”.
Vô Song ngây lặng người đi.
Tôi chẳng buồn để ý đến cô bé, cầm chiếc kéo cắt một mảnh gấm màu xanh da trời, lại lấy tấm vải vụn màu tím từ chỗ của mấy tiểu nha đầu để làm viền bao quanh, rồi bắt đầu làm túi thơm.
Buổi tối lúc Đường Thiên Trọng quay về, tôi đã làm xong chiếc túi thơm, phần mặt trước cũng đã thêu xong gần nửa.
Cùng ngài dùng xong bữa tối, thấy ngài ngồi đọc công văn ở một bên, tôi liền sai Cửu Nhi thắp thêm năm ngọn đèn dầu nữa, ngồi bên cửa sổ tiếp tục công việc của mình.
Cửu Nhi khẽ tiếng hỏi tôi: “Cô nương, sức khỏe của người vừa mới hồi phục không lâu, đã ngồi cả ngày trời, liệu có chịu nổi không?”.
Tôi mỉm cười rồi thì thầm đáp lại: “Sắp sửa thêu xong rồi?”.
Quả nhiên là đã ngồi quá lâu, ngón tay tôi cũng bắt đầu không nghe theo lời chủ nữa.
Cửu Nhi khẽ kêu một tiếng, rồi chạy lại nhìn, tôi vội vã xua xua tay, rồi đưa ngón tay đang chảy máu của tôi lên ngậm vào miệng, rồi nhổ máu ra, ưỡn thẳng chiếc lưng đau nhức rồi lại tiếp tục thêu.
Cửu Nhi vẫn chưa an tâm lắm, liền đặt chiếc đèn lại gần phía tôi hơn, sau đó ngồi xổm xuống, đấm lưng cho tôi.
Tôi vội vã nói: “Ngươi mau đi làm việc của mình đi, cứ ngồi đây động đậy liên hồi, ta có thể tĩnh tâm thêu thùa được sao?”.
Cửu Nhi bật cười khúc khích: “Không thể tĩnh tâm thêu thùa thì cô nương mau đi nghỉ sớm đi, người sợ mặt trời sẽ không mọc nữa sao?”.
Ngày mai đương nhiên mặt trời vẫn mọc như thường, thế nhưng tôi thật sự muốn biết, nếu như hôm nay tôi thêu xong chiếc túi thơm này, thì Đường Thiên Trọng có giữ đúng lời hữa, ngày mai thả Trang Bích Lam ngay tức khắc không?
Dặn dò Cửu Nhi pha một bình trà thật đặc, tôi nhấp hai hụm định thần lại, lấy đủ tinh thần, tiếp tục thêu thùa. Lúc này, Đường Thiên Trọng đang vùi đầu giải quyết việc triều chính bỗng đứng dậy đi về phía tôi, chắp tay ra sau lưng rồi đứng cạnh bên, nhìn tôi thêu thùa, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Nàng đang thêu cái gì thế?”.
Tôi đưa tay dụi đôi mắt đau nhức rồi đáp: “Tì hưu[1], người ta còn gọi là phúc lộc trời ban, nghe nói có thể trừ tà được”.
[1.] Tì hưu là loài vật tượng trưng cho sức mạnh bất khả chiến bại.
“Tì hưu? Thứ này trông chẳng đẹp chút nào”.
“Đây là thần thú thượng cổ, đầu rồng, thân ngựa, vuốt ưng, trông hình dáng oai phong như sư tử, là con vật uy võ, mạnh mẽ. Thứ này cực kỳ phù hợp với hầu gia, chỉ có hầu gia mới xứng thôi”.
“Ồ! Thế nhưng ta nhìn trông chẳng thuận mắt chút nào. Làm sao mà tinh tế hơn chiếc túi thơm nàng thêu trước đó được chứ?”.
Mũi kim tôi nhấc lên rất lâu chẳng thể nào hạ xuống, bên tai dường như lại vang lên lời ngài nói tối qua.
“Nàng cũng làm cho ta một chiếc túi thơm đi. Nếu như đường kim mũi chỉ được tinh tế thế này, ta sẽ thả Trang Bích Lam đi”.
Chỉ cần ngài nhận thấy tôi thêu không tinh tế bằng chiếc túi thơm trước đó, thì sẽ giam cầm Trang Bích Lam mãi, không thả chàng đi.
Tôi hạ mũi kim xuống, đang do dự xem liệu có nên làm lại cái khác thì ngài đã chậm rãi bước đến bên giường rồi dặn dò: “Nàng để cái đó sang một bên đi, lại đây đi nghỉ trước đã”.
Trong lòng tôi cảm thấy khốn khổ, nhưng cũng đành đáp lại: “Vâng”.
Tôi đưa tay cầm lấy chiếc kéo, “xoẹt” một tiếng, cắt chiếc túi thơm vừa bị Đường Thiên Trọng một mực phủ nhận kia thành hai mảnh trong tiếng kêu kinh hãi của Cửu Nhi.
Đường Thiên Trọng vội vã quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vào chiếc túi thơm bị cắt thành hai mảnh trong tay tôi rồi phát cáu: “Ninh Thanh Vũ, nàng…”.
Tôi cúi đầu xuống, vội vã nuốt hết nước mắt và cảm giác không cam lòng vào sâu bên trong, tiện tay đẩy cánh cửa sổ ra vứt luôn chiếc túi thơm đó xuống hồ sen bên ngoài, rồi ngẩng đầu lên nhìn ngài cười: “Thiếp sẽ hầu hạ hầu gia đi ngủ”.
Đường Thiên Trọng không nói gì, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn chiếc túi thơm vừa bị vứt xuống hồ sen.
Thật ra lúc này nó chỉ còn là hai miếng vải vụn mà thôi, dưới ánh nến chập chờn có thể mơ hồ nhìn thấy nó đang trôi nổi trên mặt hồ, lặng lẽ trôi dạt theo cơn gió giữa đêm, thật sự không biết sẽ trôi về chỗ bùn lầy bẩn thỉu nào.
Tôi hít thật sâu luồng không khí đang hòa lẫn chút hương sen thanh nhã, mỉm cười rồi nói: “Hầu gia chê cái này không đẹp, cũng không sao hết, ngày mai thiếp sẽ làm một chiếc khác cho ngài”.
Ngài quay mặt lại nhìn tôi rồi hỏi: “Nếu như ngày mai ta vẫn chê, nói không đẹp thì sao?”.
Tôi nhìn vào bàn tay trắng nhợt của mình rồi mỉm cười đáp lại: “Vậy thiếp đương nhiên sẽ tiếp tục làm chiếc khác cho hầu gia”.
Làm cho tới khi ngài cảm thấy đẹp mới thôi, làm cho tới khi ngài thả Trang Bích Lam ra mới thôi.
Hoặc giả, ngài chính là người nói lời chẳng giữ lấy lời, dự định mãi mãi dùng chàng để uy hiếp tôi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể chờ đợi giây phút cuộc đời mình kết thúc mà thôi.
Dưới ánh đèn sáng, sắc mặt của Đường Thiên Trọng ngày càng trắng nhợt, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí lúc này bừng bừng lửa giận, như thể muốn đốt cháy hết mọi vật trước mắt.
Tôi bất giác lùi về sau một bước.
Đường Thiên Trọng thì không nói câu gì, phất mạnh tay áo rồi nhanh bước đi ra khỏi căn phòng.
“Hầu gia”.
Vô Song thét lớn rồi đuổi theo ngài.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Đường Thiên Trọng đi qua chiếc cầu gỗ, lại bị Vô Song chặn lại, nói mấy câu gì đó, nhưng sau cùng vẫn đùng đùng bỏ đi, chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.
Lúc Vô Song quay lại phòng, mặt mày nhăn nhó như thể sắp bật khóc lớn tiếng: “Hầu gia nổi giận rồi, nói tối nay sẽ quay về thư phòng”.
Thế thì tôi còn gì vui mừng hơn?
Xắn gọn tay áo lên, tôi tự động cầm lấy chiếc đèn rồi dặn dò: “Cửu Nhi, mau ôm mấy tấm gấm kia lại đây”.
“Cô nương, người muốn làm gì?”.
“Còn làm cái gì nữa? Ta phải làm lại một chiếc khác cho hầu gia hài lòng mới thôi”.
Thật lòng, tôi cũng chẳng biết phải làm bao nhiêu cái mới có thể khiến cho Đường Thiên Trọng hài lòng được, thế nhưng cứ kiên trì làm, luôn luôn có tia hy vọng.
Tôi thật sự cảm thấy sợ ngay cả tia hy vọng này cũng sẽ tan thành mây khói, không thể không lấy hành động cụ thể để nói cho Đường Thiên Trọng biết rằng, tôi vô cùng coi trọng lời hứa của ngài.
Nếu như ngài bằng lòng để tôi luôn thấy thất vọng thì tôi cũng đành ôm tia hy vọng nhỏ nhoi đó rồi từ từ thất vọng thôi.
Tối đó tôi đã thức đến tận canh ba, ngay cả Vô Song và Cửu Nhi đều chịu không nổi, đứng cạnh liên tục ngủ gật. Còn tôi thì lúc này đã may xong chiếc túi thơm, cất gọn vào một chỗ rồi mới đi ngủ hai canh giờ, rồi lại thức dậy rửa ráy, tiếp tục thêu thùa.
Vì làm liên tục như vậy, nên đến tầm chiều tối ngày hôm sau chiếc túi thơm cuối cùng cũng đã hoàn thành, thân giữa màu xanh da trời, bao quanh màu tím, tôi thêu lên đó hình tiên thú bạch hổ, điểm xuyết thêm những hoa văn màu đen, nền màu tím, móng vuốt sắc nhọn, ngẩng đầu ngạo nghễ liếc tới, khí thế hơn người, sinh động như thật, tuyệt đối là thứ đồ thượng phẩm trong các thượng phẩm.
Sau khi cho những hương liệu do Vô Song mang tới như long não, bạc hà… rồi luồn chiếc dây màu vàng vào, vậy là đã hoàn thành chiếc túi thơm hoàn hảo, tuyệt mỹ.
Đương nhiên đây chỉ là hoàn hảo, tuyệt mỹ trong mắt tôi mà thôi, còn đường Thiên Trọng đang muốn thứ gì thì tôi hoàn toàn không thể nào đoán biết được.
Đáng tiếc là ngày hôm nay Đường Thiên Trọng không hề đến đình sen chỗ tôi ở.
Vô Song đã đi hỏi mấy lần liền, nghe nói ngài đã hồi phủ từ lâu, có điều bệnh tình của Nhiếp chính vương trở nên nghiêm trọng, hầu gia chẳng thể nào an tâm nổi, nên hiện đang ngồi bên cạnh phụ thân, nhất thời không đến đây được.
Tôi không biết trong lời nói này còn ẩn chứa bao điều, nhưng nếu như có liên quan tới Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc, thì đã không còn đơn giản là quan hệ giữa người cha hiền, con thảo nữa. Trên có Thái hậu, Hoàng thượng, dưới có thần dân bách tính, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn trừng trừng vào những động tĩnh xảy ra trong phủ Nhiếp chính vương. Những chuyện nhi nữ thường tình bị đặt sang một bên cũng là điều hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Tôi đợi đến tận giờ Hợi vẫn không thấy ngài tới, không chịu nổi sự mệt mỏi sau cả ngày vất vả, tôi đặt chiếc túi thơm sang bên gối rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc ngủ ngon nhất thì tôi cảm thấy bên cạnh dường như có người, vẫn còn cho rằng mình đang ngủ mơ, vội vã đẩy ra thì lại càng bị ôm chặt hơn. Cùng lúc ấy vầng trán tôi chợt cảm thấy ướt át, cảm nhận được chiếc hôn nhẹ nhàng trên đó.
Tôi vội vã mở mắt ra, vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, đen láy của Đường Thiên Trọng.
Ngài đang nhìn về phía tôi, thấy tôi kinh hoàng, đôi mày lập tức giãn ra rồi nói: “Là ta đây, cứ ngủ tiếp đi”.
Tôi chống người dậy, nhìn ra chiếc đèn nhỏ chập chờn trong phòng rồi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Sắp canh tư rồi, ta chợp mắt một lát rồi phải nhập cung luôn”.
Ngài cầm chiếc túi thơm lên rồi hỏi: “Tại sao lại là bạch hổ?”.
Tôi liền đáp: “Những hoa văn hổ có thể trừ tà đón điềm lành, tránh tai cầu phúc. Từ cổ chí kim bạch hổ luôn được tán tụng là thần tướng dũng mãnh, oai phong. Hầu gia địa vị cao quý, lại là người anh hùng lẫm liệt, rất xứng với hình ảnh loài bạch hổ, không còn ai thích hợp hơn ngài”.
“Ồ”. Ngài cầm chiếc túi thơm trong tay ngắm nghía, đột nhiên lại cau mày hỏi: “Vậy tại sao không thêu hoa văn rồng cho ta? Ta ngược lại cảm thấy rồng lượn cửu thiên, uy bá thiên hạ lại càng phù hợp với bản sắc nam nhi đại trượng phu hơn”.
Lúc nói câu này, ngài đang tựa người vào thành giường, sắc mặt hiện lên tươi tắn, hân hoan lạ thường. Ánh mắt lấp lánh, hào hùng, tráng chí, đúng là khí chất của con người có thể đạp cả thiên hạ dưới chân mình.
Từ lâu tôi đã biết ngài có dã tâm không nhỏ, chí tại thiên hạ, nhưng hôm nay ở trên giường nghe ngài nói ra mà không hề đắn đo, sợ hãi, che giấu điều gì, thật sự khiên tôi toát mồ hôi lạnh, chỉ còn biết mỉm cười nói: “Tự cổ, trái thanh long, phải bạch hổ, hai thần thú đồng hàng thiên hạ, không hề phân biệt cao thấp, trên dưới”.
“Thật sao?”. Đường Thiên Trọng chăm chú nhìn tôi rồi chậm rãi cất lời: “Lẽ nào nàng không cảm thấy ta thích hợp trở thành chủ nhân của Đại Chu hơn thằng nhãi ranh Đường Thiên Tiêu hay sao?”.
Ngài thật sự coi thường Đường Thiên Tiêu, thật sự không cam tâm cúi đầu xưng thần trước Đường Thiên Tiêu.
Tôi theo bản năng định phản bác, nói cho ngài biết rằng Đường Thiên Tiêu không hề vô năng như bề ngoài, mà thật sự là một kỳ tài mưu lược, thân thủ bất phàm không hề yếu thế hơn ngài – Đường Thiên Trọng chút nào.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ càng, một là Đường Thiên Trọng chưa chắc đã không nhận ra được Đường Thiên Tiêu thật sự là con người thế nào. Hai là tôi cũng không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật của Đường Thiên Tiêu, để tránh làm cho Đường Thiên Trọng cảnh giác, gây nguy hại cho ngài.
Huống hồ chi, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, có thể tránh cuộc tranh giành hoàng quyền giữa hai huynh đệ họ càng xa càng tốt.
Suy ngẫm một lúc, tôi liền đáp: “Nếu như hầu gia muốn thiếp làm một chiếc túi thơm thêu hình thanh long, thì thiếp sẽ làm lại một chiếc khác”.
“Không cần đâu”. Đường Thiên Trọng dường như đang sợ tôi lại cắt đôi chiếc túi thơm đó, vội vã rút tay ra phía sau cất chiếc túi thơm vào dưới chiếc gối của mình rồi nói: “Chiếc này nàng làm rất đẹp, nếu như rảnh rỗi thì hay làm giúp ta một chiếc như thế này nữa, nhưng thêu hình thanh long. Ừm, nếu như có thể thêu thêm một chiếc có hình phượng nữa cũng hay, nàng giữ luôn mà dùng”.
Tôi nghe thấy ngài nói một câu rất đẹp, đầu óc đang căng như dây đàn cũng từ từ giãn ra hơn, nhưng sau khi nghe thấy nửa câu sau của ngài, tôi nhất thời lại cảm thấy kinh hãi.
Long phụng bên nhau, vốn dĩ chỉ có Hoàng thượng với Hoàng hậu mới có thể dùng được, những người khác nếu như dám to gan dùng họa tiết đó, chắc chắn sẽ bị khép tội mưu phản, trừng trị nghiêm khắc, cho dù bị chu di cửu tộc cũng không hề quá đáng. Thế nhưng lúc này ngài lại nói ra những lời này một cách tùy tiện, không hề coi việc này ra thể thống gì cả.
Cứ như thể trời sinh ngài đã là rồng, còn tôi vốn dĩ đã là phượng vậy.
Một lúc lâu sau, tôi mới có thể phớt lờ được nửa câu nói sau của ngài, rồi thận trọng hỏi: “Nếu như… hầu gia đã hài lòng với chiếc túi thơm này, vậy thì không biết… không biết hầu gia liệu có…”.
Tôi do dự, mím môi lại quan sát sắc mặt của ngài, hy vọng nửa câu nói sau sẽ không làm ngài nổi giận.
Quả nhiên, ngài lập tức cau chặt mày lại, ánh mắt dần dần lạnh lùng hẳn.
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi, có điều vẫn cố gắng không để lộ ra ngoài, vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ngài.
Tuy rằng không mấy tình nguyện, nhưng sau cùng ngài cũng nói: “Nếu như lần này ta không giữ lời hứa của mình, thì sau này còn mong nàng sẽ tin ta hay sao? Yên tâm đi, nếu như hôm nay bệnh tình của phụ thân ổn định lại, ngày mai ta sẽ đưa nàng đến gặp bọn người Trang Bích Lam. Ta sẽ thả hắn ngay trước mặt nàng”.
Ngài đồng ý một cách sảng khoái, ngược lại tôi cảm thấy không dám tin vào đôi tai của mình, ngây người nhìn về phía ngài.
Lúc này ngài liền mỉm cười, ánh mắt lấp lánh mang theo tình cảm chan chứa, dịu dàng, sau lưng là ánh nến nhỏ, khiến cho ngũ quan cứng lạnh trên mặt mọi khi cũng dần dần mềm mại, hiền dịu hơn.
“Vốn dĩ muốn vào đây nằm nghỉ một lúc, nàng xem nàng làm ta chẳng thể nào chợp mắt dưỡng thần đôi chút, đã phải vào cung giải quyết việc triều chính rồi”.
Tuy nói vậy, nhưng đôi môi của ngài lại tiến sát, nhẹ nhàng đặt lên bờ mi của tôi, sau đó nhanh chóng xuống giường, khẽ gọi một tiếng, liền có người hầu đi vào khẽ khàng rửa mặt, thay y phục cho ngài nhập cung.
Sau khi làm xong, ngài liền lấy chiếc túi thơm tôi vừa mới thêu xong, đích thân buộc lên phần thắt lưng của mình rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi cửa, ngài quay đầu lại, nhìn tôi qua lớp rèm mỏng manh.
Tôi bất giác đưa tay lên vẫy vẫy rồi nhỏ nhẹ nói: “Đi đường cẩn thẩn”.
Khóe miệng ngài chợt nhoẻn lên, lộ ra nụ cười tươi tắn, xán lạn, khiến tôi cảm thấy nghi hoặc, không biết liệu có phải mình đã nhìn nhầm hay không.
Nụ cười đó, sáng trong, sảng khoái như cơn gió nhẹ thổi trên mặt nước hồ thu, mang theo chút hơi nước mát mẻ của mặt hồ.
Ngài, liệu có còn là một Đường Thiên Trọng oai nghiêm, ngạo nghễ, lạnh lùng, mãnh liệt, muốn đạp cả thiên hạ dưới bàn chân mình hay không?
Suy trước nghĩ sau, cuối cùng tôi cũng tin rằng Đường Thiên Trọng chắc hẳn không lừa dối mình.
Tôi và Trang Bích Lam đang nằm trong tay của ngài, nếu như ngài tiếp tục giam cầm Trang Bích Lam thì tôi cũng đành lực bất tòng tâm mà thôi, cũng đành bị ngài nhốt trong đình sen tuyệt đẹp, làm một người thiếp chẳng có chút danh phận nào của ngài mà thôi.
Thật sự, ngài chẳng cần thiết phải lừa dối tôi làm gì cả.
Vậy thì bệnh tình nghiêm trọng của Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc không phải là lời đồn đại, ngài quả thực vì căn bệnh của Nhiếp chính vương nên mới kéo dài thêm hai ngày trước khi thả người.
Sau khi dùng xong bữa trưa, tôi đang nghĩ liệu có nên sai Vô Song đi nghe ngóng tình hình bệnh tật của Đường Thừa Sóc, thì có người đến bẩm báo, nói Nhiếp chính vương muốn gặp tôi.
“Nhiếp chính vương?”. Tôi kinh ngạc hỏi lại người hầu gái đến báo tin: “Liệu người có nghe nhầm không? Ta chưa bao giờ gặp mặt Nhiếp chính vương hết”.
Nhiếp chính vương đang bệnh tình nghiêm trọng tại sao lại biết một phụ nữ Nam Sở không có chút địa vị, chỗ dựa nào như tôi chứ?
Tôi nhanh chóng nghĩ tới Đường Thiên Trọng, lẽ nào ngài đã nhắc đến tôi trước mặt Đường Thừa Sóc?
Người hầu gái liền đáp: “Nô tì nào dám nghe nhầm? Nhiếp chính vương nói muốn gặp Thanh cô nương đang ở Đình sen, ngài còn sợ người hầu không hiểu, cẩn thận dặn thêm một câu, chính là vị Thanh cô nương mà hầu gia hết lòng yêu chiều, thương mến ấy”.
Vô Song sợ rằng tôi căng thẳng nên vừa giúp tôi chuẩn bị trang phục vừa cười nói: “Vương gia đối xử với người nhà vô cùng tốt, ngay cả với người hầu kẻ hạ cũng rất hiền từ, dịu dàng. Dung mạo, tính cách của cô nương còn sợ vương gia không quý mến hay sao?”.
Lời nói của Vô Song cứ như thể tôi sắp sửa đi gặp bố mẹ chồng vậy…
Tôi liếc mắt lườm cô bé, chọn một bộ trang phục màu sắc trang nhã, hài hòa, sau đó dẫn theo Vô Song cùng mấy người kia rời khỏi Đình sen, đến gặp Đường Thừa Sóc.
Phủ Nhiếp chính vương trước kia là phủ đệ của một vương gia nhàn rỗi suốt ngày chìm đắm trong thơ từ ca phú của Nam Sở, bao gồm cả khu hậu viện với Đình sen hoàn toàn được xây dựng theo phong cách đậm chất Giang Nam, đường đi uốn lượn, xung quanh cây cối xanh tốt, có đình nghỉ chân, vô cùng thanh tao, nhã nhặn. Thế nhưng phía trước chính viện nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh tế, bừng bừng khí thế sang trọng, hùng vỹ của hoàng thất thiên triều. Đường Thừa Sóc ngự trong căn phòng năm gian ngay chính diện.
Men theo hành lang bao quanh cây cối tươi tốt, tôi bước đến trước cửa chính viện, lập tức có người hầu gái vội vã chạy vào thông báo. Không lâu sau, liền nhìn thấy người đàn ông đến thăm bệnh cùng với người hầu đều lui ra ngoài. Đợi đến khi tôi được đưa vào thì chỉ còn lại mỗi đệ đệ của Đường Thiên Trọng là Đường Thiên Kỳ và mấy người thiếp ăn mặc diễm lệ vây quanh đứng trước chiếc giường trúc đặt bên cửa sổ.
Trên giường trúc có một người đàn ông lớn tuổi, gầy guộc mặc trên người lớp áo lụa màu vàng mềm mại, vẫn còn chưa thắt đai lưng, ngay cả mái tóc dài bạc trắng cũng đang buông xõa ra sau lưng.
Nếu như không phải khuôn mặt có mấy phần giống với Đường Thiên Trọng, tôi thật sự không dám tin người đứng trước mặt mình lại là Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc, vị mãnh tưỡng đã Nam chính Bắc chiến, thu về cả giang sơn rộng lớn cho Đại Chu.
Đường Thiên Kỳ nhìn thấy tôi bước vào, liền đỡ Đường Thừa Sóc ngồi dậy rồi mỉm cười nói: “Phụ thân, người đã nhìn thấy chưa ạ? Quả thực là một đại mỹ nhân đấy, tất cả những thê thiếp đứng đầy trong phòng này cũng đều là những người sắc nước hương trời, nhưng thật sự chẳng thể nào sánh nổi vị Ninh đại tiểu thư nổi tiếng đất Giang Nam này”.
Tôi vội vã bước đến hành lễ, Đường Thừa Sóc đã chống tay ngồi dậy nhìn về phía tôi.
Hai bên má của ngài gầy hóp lại, làn da trắng tái đầy nếp nhăn, đôi mắt quả nhiên giống hệt như những gì Vô Song đã nói, xem ra vô cùng hiền từ dễ gần, hoàn toàn không hề cảm thấy đôi chút khí thế lạnh lùng đáng sợ, khiến người khác nhìn thấy là muốn tránh xa.
Đôi mắt của ngài hơi đục đục, có chút lờ đờ vì đã nằm bệnh lâu ngày, có điều khi nhìn về phía tôi, khóe miệng nở nụ cười, tôi vẫn cảm thấy được sự cảnh giác, nghi ngờ hiện lên trong nụ cười đó.
Hoặc giả, trước con người bé nhỏ, thấp hèn như tôi, ngài hoàn toàn không cần thiết phải che giấu hỷ, nộ, ái, ố của bản thân.
Có điều tôi vẫn không hiểu nổi, lần đầu tiên gặp mặt, tại sao ngài lại phải nghi ngờ, cảnh giác tôi đến vậy. Huống hồ chi Đường Thiên Kỳ đang có mặt, Đường Thiên Trọng không có, lại càng khiến tôi thêm bất an, lo lắng.
“Ngươi tên là gì? Ninh… gì hả?”.
Tôi cúi đầu xuống, ngoan ngoãn đáp lời: “Tiểu nữ tên là Thanh Vũ”.
Ngài khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói: “Ừm, quả nhiên là diễm lệ hơn người, chẳng trách Lý Minh Xương không ngần ngại vì ngươi mà tự chặt đi đôi tay đắc lực, tự hủy tiền đồ, chẳng trách mà Trang Bích Lam vì ngươi mang họa diệt môn, sau đó còn đường xa vạn dặm mạo hiểm tới đây chỉ để đưa ngươi ra khỏi Hoàng cung”.
Tôi hoàn toàn thấu hiểu ẩn ý bên trong, chắc chắn ngài đang coi tôi là loại hồng nhan họa thủy, bèn cúi đầu đáp lại: “Tự cổ chí kim, hôn quân luôn coi cả thiên hạ này là của riêng mình, chỉ hận không thể tập trung hết tất cả mỹ nhân trong thiên hạ lại, hưởng thụ đắm say, không tiếc gây ra cảnh máu chảy thành sông, sinh linh lầm than, khiến cho lòng dân không định, triều thần chán nản. Nam Sở diệt vong không phải vì Đại Chu nam phạt mà bởi vì triều đình đã suy tàn, yếu thế, khó tránh khỏi tự diệt vong. Đây chính là do Nam Hôn hầu tự mình chuốc họa vào thân, cũng là phúc của Đại Chu, mong muốn của toàn dân”.
“Hử?”.
Đường Thừa Sóc nheo mắt lại, dường như đang muốn nhìn kỹ lại tôi hơn, không hỏi thêm gì nữa.
Một vị thiếp khá đứng tuổi đứng một bên liền bật cười nói: “Thảo nào mà Thiên Trọng lại yêu thích nàng ta như vậy, quả nhiên là một đứa trẻ khiến người khác phải cảm mến, yêu thương. Nhìn xem, chẳng hề biện giải một câu nào về bản thân trước vương gia, nhưng lại nói một loạt các đạo lý thiên thời, địa lợi, nhân hòa về việc hoán đổi triều đại, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, thông minh”.
Đến lúc này Đường Thừa Sóc mới gật đầu nói: “Ngươi nói cũng rất có lý. Sinh ra nhan sắc hơn người cũng không phải là lỗi lầm của ngươi.Vua phất cờ hàng trước cổng thành. Thiếp chốn thâm cung nào hay biết? Nam Sở diệt vong là sự thật, nhưng nói ngươi họa thủy hại quốc thì cũng hơi oan uổng”.
Tôi nghe thấy vậy liền biết mình đã đoán đúng, nhất định có ai đó đã nói chuyện thị phi trước mặt ngài, nên bản thân không dám nói thêm gì, chắp tay im lặng đứng sang một bên.
Đường Thiên Kỳ cũng men theo ý của phụ thân nói thêm: “Tất nhiên là vậy rồi, còn mỹ nhân nào mà hoàng huynh chưa từng gặp, trong lòng đương nhiên tự biết cân nhắc. Còn nói về vị Thanh cô nương của chúng ta thì không tầm thường là điều đương nhiên rồi. Con người bình thường sao có thể khiến cho đại ca nhung nhớ, si mê lâu như vậy?”.
Đường Thừa Sóc nhắm mắt lại rồi than: “Thiên Trọng, đứa trẻ này sinh ra là tính cách đã cương quyết mạnh mẽ vậy, một khi đã gặp được thứ mình thích thì có dùng chín con trâu mộng cũng chẳng kéo lại nổi. Ta chỉ là không thể hiểu nổi, ngươi ẩn thân trong thâm cung lâu như vậy, tại sao lại dính dáng đến Hoàng thượng?”.
Nói xong, ngài lại khẽ mở mắt ra, liếc sang nhìn tôi, cho dù vẫn còn đang bệnh nhưng vẫn sắc bén, đáng sợ chẳng khác gì Đường Thiên Trọng.
Ngài đương nhiên cũng biết rằng tôi chính là chiêu nghi được Hoàng thượng ân sủng nhất trong cung trước kia, chỉ có điều sau cùng vẫn không nói thẳng ra trước mặt mọi người.
Tôi cũng không biết phải đáp lại như thế nào, đành cúi đầu trả lời: “Tiểu nữ cùng Hoàng thượng không hề dính dáng đến nhau. Còn về việc hầu gia với Hoàng thượng có chuyện gì thì tiểu nữ hoàn toàn không hề hay biết”.
Đường Thừa Sóc đột nhiên trừng mắt, nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Ý của ngươi là Thiên Tiêu đã biết ngươi chính là người Thiên Trọng ngày đêm mong nhớ, muốn tìm cho bằng được, sau đó cố ý…”.
Ngài vung tay đập mạnh lên mặt bàn, sau đó ho sặc sụa, dần dần đưa hai tay đặt trước lồng ngực của mình, khuôn mặt nhăn lại, hơi thở hổn hển, ngồi bệt xuống chiếc giường trúc.
Tất cả những người bên cạnh bao gồm Đường Thiên Kỳ và những thê thiếp khác không ai không kinh hãi, vội vã bước tới, người cầm thuốc, người cầm nước, người vuốt ngực, khó khăn lắm mới thấy Đường Thừa Sóc bình ổn lại, đặt lưng nằm xuống giường rồi lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ này, đứa trẻ này…”.
Tôi hoàn toàn không biết giọng nói mang mấy phần ai oán, xót thương này của ngài là đang muốn chỉ trích Đường Thiên Trọng hay Đường Thiên Tiêu. Nếu như xét theo ý nghĩa của câu nói này, cùng với những lời nói trước đó thì có lẽ ngài đang muốn chỉ Đường Thiên Tiêu. Có điều Đường Thiên Tiêu sớm muộn gì cũng phải đoạt lại hoàng quyền, đối chọi kịch liệt cùng với con trai trưởng của ngài. Ngay bản thân Đường Thừa Sóc cũng mượn danh Nhiếp chính vương độc chiếm hoàng quyền suốt mười năm nay, làm sao lại có thể thật lòng đối đãi với Hoàng đế Gia Hòa trẻ tuổi được?
Những người xung quanh không ai dám nhắc lại vấn đề đó nữa, chỉ đứng cạnh bên khuyên nhủ rằng đại phu dặn dò phải bảo trọng sức khỏe. Còn Đường Thiên Kỳ thì đang ngồi cạnh bên vỗ vỗ lên đùi của Đường Thừa Sóc, bất giác quay lại lườm tôi.
Đùi của Đường Thừa Sóc vẫn luôn ở trong trạng thái cứng đờ, từ đầu đến giờ chưa hề thay đổi, ngay cả khi phát bệnh mà đùi cũng chỉ hơi động đậy đôi chút, tôi đoán chắc bệnh ở đôi chân không nhẹ, chắc đã không thể nào đi lại được nữa.
Đã bệnh đến mức độ này mà vẫn có thể hô phong hoán vũ điên đảo triều đình, có thể thấy được sự oai nghiêm của ngài trong lòng các văn võ bá quan, cùng với người con trai trưởng đang âm thầm tiếp quản quyền lực của ngài có bản lĩnh lợi hại đến mức nào.
Do dự trong giây lát, trong lúc mọi người hỗn loạn, tôi đã lặng lẽ bước tới bên cạnh đấm bóp đôi chân cho Đường Thừa Sóc.
Lúc tôi vẫn còn là đại tiểu thư được yêu thương, chiều chuộng ở phủ họ Ninh, mỗi lần mưa gió, ẩm thấp, phụ thân lại đau nhức phần chân và lưng, nói là vết thương năm xưa tái phát, còn mời hẳn một đại phu già chuyên trị chứng đau khớp về nhà, hàng ngày xoa bóp điểm huyệt cho phụ thân. Lúc đó tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, nên cũng học được vài chiêu, đến khi đại phu đó cáo lão hồi hương thì tôi cũng tinh thông việc này, mỗi lần xoa bóp lại được phụ thân tán thưởng không tiếc lời. Sau này khi nhập cung, Đồ thái hậu có chứng phong thấp lâu ngày, tôi cũng thường mỗi ngày hai lần xoa bóp, điểm huyệt cho người, cảm giác còn có hiệu quả hơn uống thuốc nhiều lần.
Nghĩ tới việc Đường Thừa Sóc cả đời chinh chiến sa trường, vẫn chưa sáu mươi mà đã bệnh đến mức này, chắc hẳn là do vết thương năm xưa tái phát. Xoa bóp điểm huyệt cho ngài một lát chắc chưa có tác dụng gì mấy, nhưng có lẽ cũng giúp cho máu huyết lưu thông.
Khi Đường Thiên Kỳ nhìn thấy tôi xoa bóp đùi cho phụ thân thay mình, hình như đang cho rằng tôi cố tình nịnh nọt, lấy lòng, nên chẳng buồn để tâm, đến khi nhìn thấy tôi đấm, bóp, ấn, kéo vào những huyệt trên đùi liền dần dần tỏ ra ngạc nhiên.
Đường Thừa Sóc dường như đã đỡ nhiều, cúi đầu xuống nhìn tôi đang xoa bóp cho mình liền cau mày nói: “Con nha đầu này, sao ngươi lại biết cả thuật xoa bóp điểm huyệt?”.
Tôi nhanh chóng đáp lại: “Tiên phụ cũng là một võ tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, mỗi khi thân thể đau nhức, khó chịu, tiểu nữ lại xoa bóp điểm huyệt theo những gì một danh y thời bấy giờ truyền thụ”.
“Ồ, vậy phụ thân ngươi là ai? Cũng là một tướng lĩnh của Nam Sở sao?”.
“Dạ vâng, tiên phụ là Ninh Bỉnh Du”.
“Ninh Bỉnh Du, ha ha, ta nhớ ông ấy. Tay cầm thương bạc, vạn người khó địch. Tính ra ông ta đem quân giao chiến cùng với Đại Chu chúng ta không phải một, hai lần đâu, ngay cả ta cũng đã từng giao đấu trực tiếp với ông ta”.
Đương Thừa Sóc chỉ vào phần vai trái của mình rồi nói: “Trận chiến ở Thanh Châu, ông ta cầm thương bạc đâm xuyên qua cả áo giáp bạc trên vai ta, có điều ông ta cũng chẳng chiếm được ưu thế, cũng bị ta chém hai nhát liền. Đó là… chuyện của ba, bốn năm sau thì phải? Nghe nói không lâu sau vì vết thương cũ tái phát, qua đời ngay trong doanh trại? Đúng là… đáng tiếc”.
Nghe chuyện về phụ thân, bàn tay tôi bỗng nhiên mất hết sức lực, hít một hơi thật sau rồi mỉm cười đáp: “Nhân sinh tự cổ ai không chết? Thây rải sa trường đấng trượng phu”.
“Hay! Nói rất hay!”. Đường Thừa Sóc mỉm cười vỗ tay nói: “Quả nhiên là con gái của Ninh tướng quân, khí chất hoàn toàn khác biệt với kẻ tầm thường. Hay cho câu “Thây rải sa trường đấng trượng phu”.
Ngài vỗ mạnh lên đùi mình rồi nói: “Làm mạnh tay vào! Con gái nhà anh hùng, làm sao có thể giống như các thiên kim tiểu thư tay chân yếu mềm, khí chất tầm thường khác được?”.
Đường Thiên Kỳ bật cười nói: “Phụ thân, lời này cũng không đúng lắm, lẽ nào vị mỹ nhân này của nhà chúng ta lại không phải là thiên kim tiểu thư sao?”.
Đường Thừa Sóc gật đầu, quay người sang, đổi một tư thế dễ chịu hơn cho tôi xoa bóp, điểm huyệt rồi nói: “Nếu như là con gái của Ninh tướng quân, nói chi là thiên kim, vạn kim cũng khó cầu được”.
Đường Thiên Kỳ bất giác bĩu môi rồi nhìn về phía tôi, sau đó đến phụ thân mình rồi nói: “Vị Ninh tướng quân đó đâu phải là tướng quân Đại Chu chúng ta chứ? Phụ thân nên nhớ là vị danh tường này trên tay đã nhuốm biết bao máu tươi của tướng sỹ Đại Chu chúng ta”.
Đường Thừa Sóc không cho là vậy, đưa tay lên xua đi rồi nói: “Ta đã nói rồi, con không có được khí chất, độ lượng như hoàng huynh của con. Nam Sở thì sao, Đại Chu thì sao, bây giờ không phải đều là thiên hạ của nhà họ Đường chúng ta sao? Năm xưa thì ai theo chủ nấy thôi. Chỉ cần anh minh thần võ “thây rải sa trường”thì chính là “đấng trượng phu” trong mắt Đường Thừa Sóc ta”