Sau một hồi gạ gẫm làm quen này nọ đủ các kiểu, Nam mới biết được sơ sơ về cô bé này. Ra là nàng cùng gia đình vừa dọn tới ở tại cái Xóm Chài dưới bến đò, cha nàng là người trong quân đội nhưng không biết vì sao lại chấp nhận từ bỏ chức vụ hiện tại, rời khỏi đơn vị công tác, rút về vùng quê nghèo này cư ngụ, và thế là cả gia đình nàng quyết định chọn Xóm Chài ở U Minh Thượng làm nơi định cư lâu dài.
Nàng tên là Hồ Thùy Linh, mười hai tuổi, trên nàng còn có một người anh trai, cũng vừa mới xin nhập học ở học viện Hoài Niệm, là học viên năm đầu của bậc Trung Học Phổ Thông.
Hỏi mới biết, nếu tính ra thì Xóm Nhà Lá và Xóm Chài nằm sát bên nhau, có điều là bị tách ra bởi một nhánh sông nhỏ, phen này ngoài mấy thằng bạn đồng lứa trong xóm thì Nam lại có thêm một cô bạn gái mới, vừa xinh xắn lại vừa hiền lành. Thế là dân chơi Xóm Nhà Lá quyết định hóa thân là người dẫn đường, đưa vị tiểu thư xinh đẹp đến trường.
...
- Hì, cảm ơn cậu! Trưa nay đợi tớ ở cổng nha, chúng ta về chung!
Linh dịu dàng nói lời cảm ơn, sau đó tung tăng chạy vào khu vực dành cho những học viên bậc Trung Học Cơ Sở, để lại Nam ngáo ngơ nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt mơ màng.
Cốp!
- Ui da!!!
Nam đang thả cho đầu óc bay bổng thì bất chợt có tiếng động lạ vang lên kèm theo cảm giác ê ẩm từ sau đầu truyền đến. Nó vội vàng quay lại thì thấy ngay một thằng mập và một thằng ốm đang ôm bụng cười bò ra, chính là hai thằng bạn trời đánh nhà ở đối diện nhà Nam, Bình Bò và Bảo Nhái, cả ba chơi với nhau rất thân từ lúc nhỏ đến giờ, hai thằng hễ có đồ ăn gì ngon là đem qua cho Nam, bởi vậy nó rất quý hai đứa bạn này.
...
Quả tên chất như nước cất, cơ vậy mà lại rất hợp với ngoại hình của hai thằng cu này.
- Haha, Nam ơi là Nam, mê gái bỏ bạn hả mậy?
Thằng mập tên là Bình Bò đưa tay vuốt vuốt ngực, giọng nó ồ ồ như bò rống hỏi Nam. Còn thằng Bảo Nhái thì vẫn còn ôm bụng cười ngoặt ngoẹo.
- Hai thằng trời đánh này, bộ có gì vui hả? Ai nói tao mê gái, chẳng qua là người ta vừa chuyển đến, không biết đường đi nên tao tiện tay giúp đỡ thôi!
Nghe thằng bạn hỏi thì Nam mới sực nhớ lại, sáng này không hiểu vì sao mà nó lại quên, không có qua nhà rủ hai thằng bạn đi học cùng, chắc vì vậy mà hai thằng này đâm ra giận, định chơi nó đây mà.
- Ủa, mới chuyển tới hả, nhìn ngoại hình cũng xinh à nha, mà nhà nhỏ đó giàu không mậy?
Thằng Bảo Nhái nghe thế thì ngưng cười, giọng nó hấp tấp hỏi Nam, thằng này con nhà nghèo mà mê gái thấy ớn, lại còn ham tiền nữa chứ, thiệt là hết biết dùng từ ngữ nào để hình dung nhân phẩm của nó luôn.
- Nàng ở Xóm Chài, nằm ở mé dưới cuối xóm mình á, thôi để vừa đi tao vừa kể cho tụi bây nghe!
Đoạn Nam xoay người, bước vào khu vực Tiểu Học, hai thằng bạn thấy vậy cũng vội tót theo, xúm lại hỏi đủ thứ trên trời dưới đất.
- ----------------------------
Lớp 5B1, ba mươi lăm học viên đều tập trung đông đủ, xếp thành bốn tổ theo hàng dọc đứng ngay ngắn trước sàn thi đấu, Nam, Bình và Bảo đứng ở phía cuối hàng của tổ 1, Nam rầu rĩ cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn...còn hai thằng Bình và Bảo thì đang chết mê chết mệt, đắm đuối nhìn chằm chằm cô Trang, người con gái độ tầm 22 hay 23 tuổi gì đó, nàng ăn mặc khá là gọn gàng, tuy nhiên vải vóc nó không có che lấp đi cơ thể mỹ miều, trái lại còn làm tôn lên vẻ đẹp thánh khiết của mỹ nhân xứ Tuyên Quang, áo sơ mi hồng nhạt dài tay, đóng thùng với chiếc quần jean xanh màu nước, bó sát đôi chân dài miên man. Trang đang đứng phía trên bốn tổ trưởng, cô chính là giáo viên chủ nhiệm của chúng.
...
Trần Thị Thu Trang, một nữ giáo viên vừa hoàn thành khóa thực tập và hiện tại đang công tác tại học viện Hoài Niệm bậc Tiểu Học. Nàng là một người con gái còn son, tuổi mới đôi mươi, có làn tóc dài óng mượt xõa tới ngang lưng, với gương mặt bầu bĩnh, trắng trẻo tròn trịa, cặp mắt to, tròn xoe, sống mũi cao vừa phải và làn môi hồng mỏng manh, lúc nào cũng mím sát lại với nhau vì thẹn. Có lẽ do lần đầu tiên được làm chủ nhiệm nên Trang còn hơi ngại ngùng, có đôi lúc nàng bối rối vì không biết giải thích như thế nào với những câu hỏi mà các học viên trong lớp đưa ra, làm nàng cứ ngập ngừng giọng, mím mím môi.
...
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ một bài kiểm tra nhỏ về thành quả tu luyện và kiến thức Tiếng Việt. Sau đây cô sẽ đọc cho các em nghe về quy tác và nội dung cuộc thi, chú ý nhé!
1.Thực hiện nghiêm túc quy định của học viện.
2.
2.Cấm gian lận, lừa dối, thể hiện không đúng chỉ số của bản thân.
3.
3....v.v!
Cô Trang tay cầm tờ giấy A4 được in đầy chữ, nhẹ nhàng đọc to, rõ để cho những học viên phía dưới lắng nghe rõ hơn.
- Và sau đây, cô mời hai em đầu tiên bước lên sàn đấu để bắt đầu cuộc thi.
Trang gấp tờ giấy thông báo lại, kẹp vào một quyển sổ, sau đó nàng lấy cuốn giáo án ở trong cái túi sách dưới chân ra, lật ngay trang 1, có tờ giấy in một dãy số thứ tự cùng tên của 35 học viên.
- Số 1, 2, Nguyễn Bảo An và Nguyễn Quốc Bảo, mời hai em nhanh chóng bước lên sàn đấu!
Cô Trang cao giọng hô lớn, ngay sau đó ở tổ 1 và tổ 3 có hai học viên nam bước ra khỏi hàng, đồng thời di chuyển lên sàn đấu phía trước.
- Ê Nam, coi thằng An tổ trưởng của mình thi đấu nè, nhìn mặt nó căng thẳng chưa kìa, nhờ cô Trang kêu theo số thứ tự, đưa nó đụng độ ngay thằng Quốc Bảo, haha! Cơ mà số thứ tự của thằng Bảo Nhái là số 3, há, hên rùi nha cu!
Bình Bò hất vai Nam một cái, kéo nó thoát khỏi tâm trạng rầu rĩ, kế đến nó túm lấy cổ thằng Bảo Nhái, cả ba thằng cùng hướng mắt lên sàn thi đấu.
Phía trên đó hai người An và Bảo đang tiến hành chào hỏi nhau, sắp sửa động quyền cước.
(Ở trong các học viện từ bậc thấp tới bậc cao, người ta tổ chức các đợt thi đấu để cho học viên cọ xát với nhau, rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu thông qua quyết đấu và thách đấu, nói cho dễ hiểu là mỗi lần thi thì các học viên phải đánh nhau để thể hiện sự tiến bộ).
....................................
- Quéc! Quyết đấu bắt đầu, hai em có 15 phút để hạ gục đối thủ! Nhớ kỹ nội quy, khi đối thủ đã nói đầu hàng hoặc không còn khả năng chiến đấu nữa thì phải dừng tay, tuyệt đối không được hạ sát thủ với nhau.
Trang thổi vào chiếc còi nhỏ đeo trước ngực, nghiêm giọng nhắc nhở, sau đó đặt lên cái bàn ở gần đó một chiếc đồng hồ điện tử to tướng, đã được cài sẵn 15 phút đếm ngược, rồi nàng lùi lại vài bước, cách sàn đấu một khoảng tầm 1,5 mét.
...
An thu lại vẻ căng thẳng trên mặt, từ tốn xoắn ống tay áo của chiếc sơ mi trắng dài tay lên, bên cánh tay phải của thằng nhóc tức thì hiện ra vài con số nằm gần cổ tay: “125”! Con số 125 màu đỏ như ánh lửa in rõ trên tay An.
- Oa! Tổ trưởng tiến bộ thật nhanh chóng, nhớ năm ngoái chỉ số của bạn ấy chỉ mới có 80, không ngờ đầu năm nay đã tăng lên 125 rồi!
- Chắc là bạn ấy luyện tập rất rất chăm chỉ và hẳn là không có lơ là việc tu luyện!
...
Hàng loạt tiếng reo hò vang lên, đa số là của những học viên nữ trong lớp, còn mấy thằng học viên nam thì nhìn thằng An bằng ánh mắt cay cú.
- Chà, thằng An cũng khá quá nhỉ? Nhưng mà tao biết thằng Bảo cũng hông có vừa đâu! Ê, nói “Bảo” trên sàn đấu chứ hổng phải nói mày đâu, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó!
Bình Bò bình luận nhiệt tình thằng tổ trưởng tổ 1, chợt nó cảm thấy như có ai đó đang ôm cánh tay mình, quay sang mới thấy thằng Bảo Nhái với ánh mắt tự hào đang nhìn thẳng vào mặt nó. Bình Bò vội vàng đẩy nó ra, cố giữ khoảng cách với đối tượng nguy hiểm.
Thằng Bảo Nhái thấy vậy chỉ cười trừ, từ từ tiến đến bên cạnh Nam.
- Nam, mày đừng buồn, tu luyện không được thì mình chuyển qua rèn luyện kiến thức, bây giờ tiếng nói, chữ viết của dân tộc ta đang phổ biến, tao thấy mày nói năng rất có hương vị văn chương, lại thêm tính mày lanh lợi, sau này làm thầy giáo đi phổ biến kiến thức trên khắp nơi, hốt Dollar về tay mấy hồi!
- Thằng Bảo nói đúng đó Nam, làm giàu không khó, đôi khi sống theo cách của một người bình thường nó lại thoải mái hơn rất nhiều!
Bình Bò cùng Bảo Nhái quả nhiên không hổ là hai thằng bạn tâm lý tốt, có vẻ là hoàn cảnh khó khăn ở cái xóm nghèo khó khiến cho bọn trẻ trở nên quan tâm lẫn nhau hơn, biết thấu hiểu và động viên tinh thần nhau mỗi khi buồn.
Đúng là “bạn không vui thì tui cũng hoang vu cõi lòng mà”!
......................................
- Này, Quốc Bảo, sao mày không thủ thế? Tao chuẩn bị ra tay đó!
Thấy thằng Bảo vẫn thờ ơ, không có vẻ gì căng thẳng hay đề phòng, An trong nội tâm thầm lo lắng, không biết thằng bạn này chỉ số của nó đã lên đến cái trình độ nào nữa!
- Haha, nhanh động thủ đi, mày lề mề quá rồi đó An, đến đây cho tao thấy thành tựu hỏa thuộc tính của mày trong một năm qua nào!
Thằng nhóc tên Quốc Bảo đứng đối diện khẽ nở nụ cười kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực nhìn An, trong lời nói chất chứa đầy ý tứ khiêu khích.