Bước chân xuống xe, cảnh tượng trước mắt làm Bạch Uyển Đình không thể không cảm thán, căn biệt thự nguy nga, bóng loáng khiến người khác nhìn vào không dễ nhìn ra nó là một căn nhà bình thường. Nhà của Hàn Vũ Hi hiện trên trước mặt Bạch Uyển Đình như một tòa lâu đài tráng lệ, cô khẽ tặc lưỡi: “Buôn lậu sao mà có được căn nhà thế này?”
Triết Vỹ từ sau đi tới lúc nào không hay, anh ghé sát vào tai Bạch Uyển Đình thì thầm: “Đúng vậy! Là buôn lậu.”
Bạch Uyển Đình giật mình, mở tròn xoe mắt nhìn Triết Vỹ kéo hành lý của cô vào trong nhà với ý cười trên môi. Một lúc sau cô cũng hoàn hồn nhanh chóng chạy theo phía sau Triết Vỹ. Bước vào căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy với một màu chủ đạo là một ánh vàng sang trọng, bóng loáng. Chiếc đèn pha lê đính kim cương được treo giữa phòng khách được ánh sáng chiếu vào, nó tỏa ra nhiều màu sắc khiến căn nhà thêm rực rỡ.
Thấy Bạch Uyển Đình đang còn thả hồn vào sự xa hoa của căn nhà của Hàn Vũ Hi, Triết Vỹ khẽ cất lời: “Bạch tiểu thư, mời hướng này!”
Dọc theo phòng khách, phải đi qua căn hành lang bằng kính bóng loáng mới đến được cửa thang máy, nhìn sơ qua cũng biết chủ nhân của nó không phải nhân vật tầm thường. Đi đến tầng hai, Triết Vỹ dẫn Bạch Uyển Đình đến một căn phòng ở ngay cạnh thang máy, anh dừng bước đưa chiếc va li trong tay cho cô.
Triết Vỹ khẽ cúi đầu, anh khẽ cất giọng: “Bạch tiểu thư, anh Hàn đặc biệt sắp xếp căn phòng này cho cô, mong cô sẽ thích.” Nói xong chưa kịp đợi Bạch Uyển Đình đáp lời, Triết Vỹ đã quay lưng bước đi.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Uyển Đình liền cất tiếng với theo: “Khoan đã, sau này đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Uyển Đình được rồi.” Trong đầu cô lập tức muốn tiếp cận Triết Vỹ để điều tra thông tin từ Hàn Vũ Hi, anh là cánh tay phải của Hàn Vũ Hi thì điều đó đồng nghĩa với việc mọi hành động của Hàn Vũ Hi anh đều nắm rõ, với con người phức tạp như Hàn Vũ Hi khó có thể moi được thông tin gì.
Có lẽ như sự thoải mái trên khuôn mặt của Triết Vỹ tăng lên trông thấy, anh vừa định nói gì đó nhưng lập tức bị một giọng nói cắt ngang: “Ở đây cũng có nguyên tắc, trên dưới khác nhau!” Hàn Vũ Hi cắt ngang làm Triết Vỹ có chút hoảng hốt, anh nhóng chóng cúi đầu, hai tay chấp lên nhau, chân rón rén lùi một bước như nhường đường cho Hàn Vũ Hi.
Từ trong căn phòng đối diện với phòng của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi bước ra với nét mặt cực kỳ điềm tĩnh, đôi mắt khẽ liếc qua Triết Vỹ ra hiệu cho anh đi làm việc. Triết Vỹ lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu rồi xoay người đi mất.
Trong lòng Bạch Uyển Đình chợt nổi lên một chút bất an, đúng như lời đồn Hàn Vũ Hi là một con người không đơn giản. Chút ý đồ của cô đã nhanh chóng bị Hàn Vũ Hi một tay bóp nát không chút khó khăn. Theo những gì cô biết được từ ba mình trước kia, Hàn Vũ Hi là một người nổi tiếng trong cái xã hội ngầm này, còn rất trẻ nhưng dù là các anh lớn cũng phải nể mặt Hàn Vũ Hi bảy tám phần. Hàn Vũ Hi chuyên buôn bán vũ khí, nhưng ít có ai biết được chính xác hành tung của anh như thế nào, nhìn sơ qua nét mặt của anh, Bạch Uyển Đình cũng đủ hiểu con người của Hàn Vũ Hi không hề dễ đoán. Lúc nào cũng mang một nét mặt lạnh tanh không thể đoán được anh đang nghĩ gì và sắp làm gì.
Thấy Bạch Uyển Đình đứng ngây ngốc, Hàn Vũ Hi khẽ cất lời: “Đợi tôi mở cửa cho cô vào sao?” . Ngôn Tình Sắc
Nghe thấy vậy, Bạch Uyển Đình vội mở cửa phòng ra, trước mặt cô là một căn phòng chẳng khác nào một căn nhà thu nhỏ, mọi thứ xa hoa và lấp lánh của nó dường như được bày trí một cách rất hoàn mỹ, nhìn không có lấy một chút gì là cầu kỳ nhưng lại rất sang trọng. Màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, Bạch Uyển Đình bước đến bên sô pha, ánh mắt của cô đặt lên chậu hoa cúc trắng được đặt trên bàn. Khuôn mặt cô lập tức xám lại, những hình ảnh đêm ba cô bị giết lại hiện lên trong đầu, đôi chân bất giác loạng choạng lùi về phía sau.
Hàn Vũ Hi dường như nhận ra điều gì bất thường, không biết từ lúc nào đã ở đằng sau của Bạch Uyển Đình, anh bước tới trực tiếp cầm lấy chậu hoa cúc trắng vứt ra cửa sổ, chưa đầy ba giây sau đã nghe thấy tiếng “choảng”, mặc dù rất nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy Bạch Uyển Đình có thể nghe thấy rất rõ.
Cô đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn cái tên đàn ông khó hiểu trước mặt, sắc mặt của Hàn Vũ Hi vẫn không có chút gì là thay đổi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cất giọng lãnh đạm: “Tôi ghét nhất thứ hoa này.” Nói rồi, Hàn Vũ Hi cứ thế thản nhiên cất bước rời khỏi, trước khi đóng cửa còn nán lại dặn dò: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu đi học lại.”
Nghe thấy đến từ “đi học” Bạch Uyển Đình không khỏi ngạc nhiên, cô đứng phắc dậy nhìn ra phía cửa: “Chú nói gì? Đi học sao?”
Hàn Vũ Hi cất giọng lạnh lẽo: “Không thích sao?”
Lấy lại chút bình tĩnh, Bạch Uyển Đình bước đến phía Hàn Vũ Hi: “Tôi không thích đi học, chú đừng bắt tôi đi học được không?”
Ánh mắt Hàn Vũ Hi đột nhiên không còn cảm giác lạnh lẽo như thường ngày, anh khẽ cất giọng nhẹ nhàng: “Được, nếu em không thích tôi nhất định sẽ không bắt em làm, cứ ở đây với tôi là được.” Nói đến đây anh ngừng một chút, có thể dễ dàng thấy được vẻ vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình.
Hàn Vũ Hi khẽ nhếch mép hiện lên ý cười nơi khóe môi, khuôn mặt trở lại sắc lạnh lùng như thường lệ: “Nếu là thằng đần thì sẽ nói như vậy, còn tôi là Hàn Vũ Hi, cô không có quyền lựa chọn.”
Nụ cười trên môi Bạch Uyển Đình ngay lập tức cứng lại, ánh mắt chứa ngọn lửa tức giận đã sớm nhen nhóm: “Tôi không đi học, ba tôi bị giết hung thủ còn chưa tìm ra, tội danh ba tôi mang còn chưa kịp minh oan.”
Nụ cười trên môi Hàn Vũ Hi lập tức trở nên đậm hơn, anh không buồn trả lời, cứ thế bước đến sô pha, nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉnh lại áo vest rồi cất giọng điềm tĩnh: “Vậy là giờ đã rõ, tôi không còn thắc mắc tại sao cô lại ngoan ngoãn chuyển đến đây như vậy, hóa ra là điều tra tôi sao?”
Bạch Uyển Đình nghe những lời của Hàn Vũ Hi như trúng vào tim đen của cô, không nói gì được nữa, cô cất bước đến sô pha, ngồi xuống vị trí đối diện với Hàn Vũ Hi, khẽ cất lời: “Nếu không có thông tin thì sao chú lại phải giấu? Tại sao chú phải đưa tôi về đây?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Vũ Hi dường như không có lấy một chút cảm xúc, anh trả lời: “Bạch Thiên dù sao cũng từng là anh em với tôi, bây giờ gặp nạn như vậy, thì Hàn Vũ Hi tôi đây cũng nên biết điều lo cho con gái duy nhất của ông ta một cuộc sống tốt.”
Sự xúc động trong giọng nói run run của Bạch Uyển Đình ngày càng rõ: “Nếu đã vậy, tại sao chú không giúp ba tôi trả thù, đến cả hung thủ giết anh em chú mà chú cũng không biết sao?”
“Bỏ ý nghĩ đó đi, tôi nói thì cô phải nghe, bây giờ cô không có sự lựa chọn… vì tôi chọn cho cô rồi!” Nói rồi, Tề Vũ Hi đứng dậy trước ánh mắt rưng rưng của Bạch Uyển Đình, cứ thế bước ra khỏi phòng không để lại cho cô một chút hy vọng.
Bạch Uyển Đình bất lực nhìn theo bóng của Hàn Vũ Hi vừa rời khỏi, đến khi cánh cửa đóng sầm lại cô vẫn chưa chịu rời mắt, cô nhếch môi thầm nói: “Được, anh không chịu giúp, thì để tôi.”