Khoảng thời gian này, có lẽ nơi mà Bạch Uyển Đình dường như tá túc hai mươi bốn trên hai mươi bốn đó là phòng luyện tập.
Chưa bao giờ cô quyết tâm nhiều đến vậy, Bạch Uyển Đình tập trung nhất vào kỹ thuật dùng dao, vì Hàn Vũ Hi muốn cô trước khi làm gì cũng phải có kỹ năng dùng dao để bảo vệ bản thân.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Vũ Hi cũng dường như gác lại mọi công việc để ở bên chỉ dẫn cho Bạch Uyển Đình từng động tác một cho thành thạo. Nghĩ đến ba cô để làm động lực, Bạch Uyển Đình không ngừng cố gắng luyện tập ngày đêm để tốt hơn.
Hôm nay xem như là bài kiểm tra sau khóa học. Hàn Vũ Hi cầm trên tay một ly nước ép lê, lặng lẽ bước vào phòng tập. Anh nhìn ngắm Bạch Uyển Đình đang luyện tập mà không hay biết sự xuất hiện của anh.
“Nhìn cô tiến bộ nhanh thế này, tôi thấy không quen.” Hàn Vũ Hi mỉm cười cất giọng chọc ghẹo.
Nghe thấy giọng nói của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình có chút giật mình, cô quay đầu nhìn anh đáp: “Tôi nói rồi, nhất định có một ngày tôi sẽ đấu tay đôi với anh.”
Giọng nói mang đầy âm hưởng tự tin của Bạch Uyển Đình làm cho nụ cười trên môi Hàn Vũ Hi càng đậm hơn. Anh ngồi trên chiếc bàn làm việc khẽ nói: “Lại đây uống chút nước đi, rồi tôi bắt đầu kiểm tra cô học được tới đâu.”
Đưa mắt nhìn ly nước ép trên bàn, rồi nhìn vào ánh mắt đó của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình có thể dễ dàng nhìn ra sự ấm áp đó từ anh, thực sự cô không dám so sánh Hàn Vũ Hi trước mặt cô bây giờ với Hàn Vũ Hi lạnh lùng khi trước. Nghĩ đến đây Bạch Uyển Đình bất giác rùng mình, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô là Hàn Vũ Hi bị đa nhân cách.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì cuối cùng màn kiểm tra cũng đã đến, đây như là một bài kiểm tra cuối kì môn giáo dục thể chất mà Bạch Uyển Đình thường gặp ở trường, chỉ khác là ở đây học giáo dục thể chất với dao, súng, còn có cả kiếm Nhật.
Ở phía luyện tập, Bạch Uyển Đình cầm trong tay một con dao sắc nhọn, Hàn Vũ Hi chỉ khẽ cởi hai nút áo sơ mi ở cổ, trên tay không có bất cứ vũ khí nào.
“Là do anh chọn tay không, có thua cũng đừng có nói là tôi gian lận.” Bạch Uyển Đình đứng đối diện cất giọng.
Ánh nắng bên ngoài rọi lên thân hình cao lớn của Hàn Vũ Hi, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo đến mê người, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười đồng ý.
Bạch Uyển Đình bắt đầu tiến công, cô đâm dao thẳng về phía Hàn Vũ Hi, động tác nhanh như thoắt, nhưng Hàn Vũ Hi cũng đã nhanh chóng né tránh được. Bạch Uyển Đình chiếm thế tấn công, đưa Hàn Vũ Hi về thế phòng bị, cô tấn công bên phải gây sự chú ý rồi chớp mắt lại kề dao về phía cổ.
Hàn Vũ Hi bị tấn công bất giác lùi một bước, sau một lúc phòng thủ thì Hàn Vũ Hi bắt đầu tấn công. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cầm dao nhanh thoăn thoắt của Bạch Uyển Đình, nhanh chóng cô né tránh được. Khóe môi anh bắt đầu cười đậm hơn, trực tiếp dang cánh tay trái ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình dính chặt vào anh. Bạch Uyển Đình bị làm cho giật mình, không bị nhanh chóng bị cánh tay còn lại của Hàn Vũ Hi khống chế, con dao không chần chừ mà rơi ngay xuống đất.
Cánh tay của Hàn Vũ Hi ôm chặt Bạch Uyển Đình làm cho cô không có cơ hội cựa quậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức cất giọng ấm ức: “Hàn súng, anh dùng thủ đoạn không đẹp.”
Ngắm nhìn khuôn mặt tức giận trước ngực mình, Hàn Vũ Hi không nói một lời nào, chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, đôi môi anh bất ngờ áp xuống đôi môi nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình một cách dồn dập.
Lập tức một cảm giác như có luồng điện chạy xuyên qua đầu óc khiến Bạch Uyển Đình có chút tê dại, chiếc lưỡi anh mạnh mẽ như một con mãnh thú săn mồi luồng lách, ngang ngược tách môi cô ra, chiếc lưỡi ướt át của anh nhanh chóng xâm chiếm bên trong miệng của cô, khẽ mút nhẹ chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình làm cô có chút run lên.
Dường như cảm nhận được sự phản ứng của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi liền cúi xuống bế cô lên tay đi thẳng đến chiếc ghế sô pha, gấp rút đặt cô xuống, anh khẽ cởi thêm vài chiếc nút áo trên người mình khiến vòm ngực săn chắc hiện ra rõ mồn một dưới ánh nhìn mờ ảo của Bạch Uyển Đình, mùi hương đặc trưng của Hàn Vũ Hi lần nữa vây lấy đầu óc của cô.
Giọng nói Hàn Vũ Hi khẽ trầm trầm ghé sát vào tai của Bạch Uyển Đình: “Lần này anh không say, em cũng không say, nên chúng ta không phải mượn rượu để làm chuyện này nhé.”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình bất giác nóng ran, cô khẽ mở mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt mình, đường nét hoàn hảo đến mê người, vô thức Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu. Giây phút này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ biết mình muốn người đàn ông này, không thể nghĩ xa hơn.