“Tới giờ ăn trưa rồi, mau đến lấy cơm đi, mỗi người một phần.” Giọng nói của Tề Hoan vang vọng cả không gian.
Vừa dứt câu, ai nấy đều dừng việc luyện tập để đi lấy cơm, chỉ có một mình Bạch Uyển Đình vẫn đứng ở chỗ luyện tập bắn súng, cô mãi vẫn không nhớ được những cấu tạo và chức năng của từng loại súng ở đây, chỉ treo ở bên trên cũng hơn một trăm.
Thấy vậy, Tề Hoan bước đến cất giọng hỏi: “Không nhanh đi lấy cơm sẽ mất phần đó, ở đây toàn chết đói, có khi lấy đến hai phần, cô mà lấy muộn thì xem như đói.”
Sự tập trung của Bạch Uyển Đình chỉ đặt lên khẩu súng trên tay, cô ngắm vào bia ngắm thật lâu, rồi thở dài đáp lời Tề Hoan: “Tôi vẫn không thể giữ vững được đường ngắm.”
Nhìn thấy sự cố gắng của Bạch Uyển Đình như vậy Tề Hoan chỉ mỉm cười: “Lúc tôi mới vào cũng như cô thôi, tới bây giờ cũng chỉ tàm tạm, tài bắn vẫn thua xa anh Hàn và anh Vỹ. Cô biết không, nói về bắn súng thì không ai có thể qua Hàn Vũ Hi nhà ta đâu, dù có bịt mắt anh ấy lại cũng không trượt phát nào.”
Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn xuống khẩu súng cô đang cầm trên tay, thầm nghĩ nhất định sẽ có một ngày cố sẽ trở thành Hàn Vũ Hi thứ hai.
Trong không gian ồn ào của giờ nghỉ trưa, lúc mọi người ăn đã xong hết Bạch Uyển Đình mới chịu nghỉ ngơi. Cô lửng thửng bước lại bàn ăn, trên bàn chỉ còn đúng một phần cơm duy nhất, Bạch Uyển Đình đưa tay lấy thì bất chợt có một bàn tay chụp lấy phần cơm. Cô ngơ ngác ngước mắt lên nhìn người trước mặt, ánh mắt hắn nhìn cô không mấy thân thiện.
“Chậm tay thì mất phần thôi, nhìn cái gì?” Trần Hâm lớn giọng, trừng mắt nhìn Bạch Uyển Đình.
Câu nói của hắn dường như thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, ai nấy đều im lặng ngước nhìn Trần Hâm mà không nói một lời.
Tề Hoan từ đằng xa nghe được có chuyện liền đi đến, anh quan sát qua Trần Hâm cũng đủ để hiểu chuyện gì xảy ra, Tề Hoan cất giọng nghiêm nghị: “Bỏ phần cơm xuống, ăn đến phần thứ hai rồi vẫn còn muốn giành sao?”
Dường như sự ra mặt của Tề Hoan vẻ hống hách của Trần Hâm giảm xuống một chút, hắn ta bắt đầu nhẹ giọng lại: “Nhưng mà em là người lấy trước, là do cô ta đến muộn, sao anh lại có thể trách em.”
Nhìn sắc mặt của Trần Hâm, Tề Hoan dường như cũng không muốn cãi tay đôi với hắn ta, anh theo phương châm mỗi người nhường một bước sẽ không gây rắc rối, anh cất giọng: “Dù sao cô ta cũng là người của anh Hàn đưa tới, nhường một chút đi.”
Trong không khí căng thẳng, không ai dám nói bất kì một lời nào, Trần Hâm suy nghĩ một lúc rồi đặt phần cơm xuống bàn, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một nụ cười nhếch mép, ánh mắt nhìn Bạch Uyển Đình khinh thường trông thấy, hắn khẽ gật đầu: “Được! Em nhường, dù sao cũng là thứ đàn bà nằm ngửa.” Vừa dứt câu hắn để lại một nụ cười khinh bỉ rồi rời đi.
Đôi tay của Bạch Uyển Đinh nắm chặt thành nắm đấm như để cảm nhận sự đau đớn, ánh mắt trở thành hình ngọn lửa. Thấy vậy Tề Hoan chợt vỗ nhẹ vào vai cô rồi lắc đầu như muốn nói bỏ đi. Bạch Uyển Đình lập tức hiểu ý, cô cầm lấy phần cơm trên bàn rồi quay lưng đi.
Đến chỗ luyện súng đã vắng người hơn, Tề Hoan mới bắt đầu mở lời với cô: “Cô đừng chấp nhặt với tên Trần Hâm đó, tốt nhất cũng đừng nên dính líu gì đến hắn ta.” Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu hiểu ý.
Màn đêm dần buông xuống nơi thành phố ồn ào, náo nhiệt, những ánh đèn lấp lánh nơi những khu xa hoa, nó chỉ cách nơi Bạch Uyển Đình ở chỉ một bức tường nhưng cô lại thấy xa đến vậy. Xung quanh cô giờ đây chỉ có đánh đấm, súng, dao,... không có những nhành cúc trắng mà ba hay trồng bên cửa sổ. Đêm nào cũng vậy, Bạch Uyển Đình cũng cố luyện tập đến tận khuya mới chịu nghỉ ngơi.
Khi mọi người đi ngủ hết, chỉ còn một mình cô ở nơi tập súng, thân thể mệt rã rời, đôi mắt mờ đi mới chịu cất bước quay về phòng. Căn phòng nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình nằm riêng biệt ở một hướng, nó được chính tay Triết Vỹ sắp xếp mọi thứ cho cô, một chiếc giường nhỏ nhắn vừa đủ để ngả lưng và đặc biệt phòng tắm cũng bên trong phòng.
Cả ngày mệt mỏi, Bạch Uyển Đình được thư giãn bởi làn nước mát nhưng trong người cô không cảm thấy dễ chịu chút nào, thân nhiệt ngày càng cao, tiếng nước róc rách lướt trên làn da trắng nõn, đôi tay của cô không ngừng đau rát và sưng đỏ. Tắm xong, cô bắt đầu mặc quần áo rồi mệt mỏi bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, Bạch Uyển Đình không khỏi hốt hoảng.
“Sao anh vô được đây… đây là phòng tôi!” Bạch Uyển Đình khuôn mặt trắng bệch, giọng nói run run sợ hãi, cô đưa đôi mắt mờ nhạt nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc giường ngủ của cô.
Nụ cười quái dị xuất hiện trên môi Trần Hâm, hắn di chuyển mắt từ đầu đến chân của Bạch Uyển Đình khiến cô có cảm giác bất an. Người Bạch Uyển Đình bắt đầu phát sốt, đôi má ửng đỏ, cô bước đi loạng choạng về phía cửa để ra ngoài. . Ngôn Tình Tổng Tài
Trần Hâm nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Bạch Uyển Đình liền trở nên thích thú. Hắn nhào tới kéo lấy cổ tay của Bạch Uyển Đình trực tiếp quăng cô ngã xuống giường không chút tốn sức, miệng cười nhếch mép rồi khẽ cất giọng: “Đúng chỉ là con đàn bà nằm ngửa, mày cố ý để tao bắt lại được đúng không?”