Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 52: Chương 52: Tấm ảnh chụp




Ánh mặt trời bắt đầu lên cao vót trên đỉnh đầu, cơn gió cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn. Bà quản gia mở cửa cho Bạch Uyển Đình, cô bước ra khỏi cổng, cũng đưa mắt quan sát sắc mặt của bà quản gia nhưng trông bà không được thoải mái cho lắm.

Bạch Uyển Đình khẽ cúi đầu như một lời chào tạm biệt, nhưng bà quản gia đã vội đóng cửa không một chút thân thiện, bà đưa mắt liếc ngang Bạch Uyển Đình rồi cất giọng đanh thép: “Sau này cô đừng đến đây làm phiền bà Mạn nữa, ở đây cũng không có ai tên là Bạch Lâm Quyết cả, ông chủ của tôi sắp về rồi, mời cô đi nhanh cho.” Vừa nói dứt câu, bà quản gia đã vội quay lưng bước vào nhà để mặc Bạch Uyển Đình vẫn còn đứng đó.

Chiếc xe Audi đen nhánh lùi lại ngay chỗ đứng của cô, Triết Vỹ bên trong cũng nôn nóng không kép liền hạ kính xe xuống cất giọng lo lắng: “Sao rồi? Biết được thêm gì không?”

Nét thất vọng cũng thoáng qua trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình, cô đeo kính râm lên mặt rồi khẽ nhìn Triết Vỹ lắc đầu. Triết Vỹ trên xe thở dài một tiếng rồi bước xuống mở cửa cho Bạch Uyển Đình, Cô cũng thản nhiên bước vào xe, một lần nữa nhìn lại ngôi nhà xa hoa này, miệng cô khẽ nói: “Ông chủ sao? Không có con trai sao?”

Triết Vỹ nhìn cô có chút buồn rầu liền cất giọng: “Cô có vẻ mệt mỏi, hay là về nhà nghỉ ngơi tìm cách trước.”

Cũng không còn cách nào khác, Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu đồng ý. Trên con đường đi, chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải, không chậm đến nỗi làm con người ta khó chịu, cũng không nhanh đến nỗi khiến trôi đi những phiền muộn, Bạch Uyển Đình không ngừng lục lọi trong trí óc của cô về Mạn Sương, quả thực càng nhìn bà cô càng thấy quen thuộc.

“Khoan đã!” Bạch Uyển Đình đột nhiên cất giọng nói với Triết Vỹ đang lái xe, ánh mắt cô dường như chứa một chút gì đó ký ức.

Triết Vỹ cũng chưa hiểu chuyện gì liền dừng xe lại, anh ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Bạch Uyển Đình liền đáp: “Về nhà… nhưng là nhà cũ của tôi.”

Buổi chiều ở thành phố quanh năm se lạnh như Thượng Thành cũng không đến nỗi nóng nực làm con người ta khó chịu, mùa thu dường như đang kéo đến và nói lời tạm biệt với mùa hạ. Những hàng cây ven đường cũng bắt đầu thay áo mới, những chiếc lá xanh mướt dần ngả sang một màu vàng thơ mộng.

Chiếc xe của Bạch Uyển Đình dừng lại trước cổng nhà, cảnh vật trước mắt có vẻ trở nên hơi cũ kỹ, mọi thứ như một bản nhạc cũ vang văng vẳng lên trong ký ức của Bạch Uyển Đình. Cô bước xuống xe, tay bỏ đi chiếc kính râm trên mặt, cô đưa mắt nhìn một lượt căn nhà quen thuộc, trong lòng nổi lên chút hoài niệm. Tán cây tử đinh hương trước nhà cũng dần đang rụng những chiếc lá và hoa đầu tiên xuống đất tạo nên một tấm thảm màu tím bình dị dưới gốc cây.

Lúc này Triết Vỹ cũng bước xuống xe, anh nhìn sâu vào đôi mắt đang có chút xao xuyến của Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: “Sao lại muốn về đây? Nhớ nhà sao?”

Câu hỏi của Triết Vỹ làm Bạch Uyển Đình đang trầm lắng cũng phải bất giác mỉm cười, cô nhìn anh rồi ngờ vực hỏi: “Nhìn tôi yếu đuối đến vậy sao?”

Nhìn nét mặt nhịn cười của Triết Vỹ như muốn nói rằng: “Đúng rồi, nhìn cô như một đứa con nít lâu về thăm nhà lại bùi ngùi vậy.” Nhưng rồi anh không nói ra, chỉ tập trung vào việc chính, lúc này Triết Vỹ mới cất giọng: “Có cần tôi theo vào trong không?”

Bạch Uyển Đình khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, giờ tôi là ai cơ chứ.” Nói rồi, cô cứ thế bước chân vào ngôi nhà cũ. Không gian vắng lặng này thật sự Bạch Uyển Đình không thích chút nào, nó làm cô nhớ lại những tiếng tivi ồn ào lúc trước kia mỗi sáng.

Ánh nắng nhè nhè của ban chiều chiếu qua cửa sổ làm Bạch Uyển Đình cũng bớt đi cảm giác trống trải, cô bước chân lên cầu thang, đi thẳng vào phòng cũ của Bạch Thiên. Ánh mắt của Bạch Uyển Đình đảo qua một lượt căn phòng, mọi thứ vẫn như cũ.

Nhanh chóng Bạch Uyển Đình đi đến tủ quần áo, cô lấy từ đó ra một chiếc hộp bằng gỗ. Không chần chừ thêm nữa Bạch Uyển Đình mang nó đặt lên bàn, đôi tay từ từ mở nắp hộp ra. Những món đồ chơi của cô lúc nhỏ hiện ra trước mặt, khuôn mặt của Bạch Uyển Đình dường như hiện lên một nét buồn thầm kín, nếu là cô của lúc trước sẽ sớm rơi nước mắt, nhưng bây giờ có lẽ Bạch Uyển Đình nhận ra được, càng buồn cũng không giải quyết được vấn đề, trước mắt mục tiêu duy nhất của cô là tìm ra được chân tướng phía sau minh oan cho ba cô.

Phía dưới đáy hộp là những tấm hình cũ mà Bạch Thiên giữ gìn, Bạch Uyển đình đưa tay cầm xấp hình lên, là những hình ảnh khi nhỏ của cô, còn có cả hình cùng những người bạn cũ mà cô đã từng gặp mặt. Chiếc hộp này có lẽ là một trong những thứ đồ duy nhất mà Bạch Thiên không cho Bạch Uyển Đình đặt tay vào từ bé đến bây giờ, bởi ông không muốn cô làm hỏng nó, những thứ đồ trong chiếc hộp gỗ đều là những thứ ông rất quý trọng.

Ngón tay của Bạch Uyển Đình chợt dừng lại ở tấm hình cuối cùng, ba cô chụp bên một người phụ nữ, quả nhiên là Bạch Uyển Đình không hề nhớ nhầm, người trong bức hình đó chính là Mạn Sương, người cô vừa gặp lúc nảy.

Lúc còn nhỏ, có lần Bạch Uyển Đình nhớ rõ như in do tính tò mò, cô đã lén vào phòng ông mà xem trộm, thì bắt gặp được tấm ảnh của ông và Mạn Sương chụp cùng với nhau, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy rất đặc biệt, nó như một vầng sáng lan tỏa sự hạnh phúc đến cho mọi người. Lúc đó Bạch Uyển Đình vội cầm tấm ảnh đó chạy đi hỏi ông rằng đó có phải là mẹ của cô không, thì không nhận được câu trả lời, còn bị ông đánh cho một trận vì tội tự ý động vào đồ của ông, Bạch Uyển Đình nhớ rất rõ trận đòn ngày hôm đó vì đó những là những lần hiếm hoi ông tức giận với cô.

Ánh mắt của Bạch Uyển Đình trở nên nghi hoặc, rốt cuộc quan hệ của Mạn Sương và ba cô là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.