Dương Thần đã vào phòng phẫu thuật, không gian ở bệnh viện lúc buổi giữa trưa cũng khá yên tĩnh. Hàng lang cũng khá vắng người, chỉ thấy bóng dáng của Bạch Uyển Đình sải bước theo hướng phòng của Khương Lỗi.
Ánh mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai để ý đến hành động của cô, phong thái bước đi thản nhiên, rồi từ từ dừng lại trước cửa phòng của Khương Lỗi, không do dự thêm nữa, Bạch Uyển Đình trực tiếp mở cửa, nhanh chóng lẻn vào trong.
Bạch Uyển Đình cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng trống vắng, quả nhiên đúng như lời ý tá nói, hôm nay Khương Lỗi không đến bệnh viện. Ánh mắt của Bạch Uyển Đình lập tức đặt lên đống tài liệu trên chiếc bàn làm việc.
Đôi chân không chút kiêng dè, nhanh chóng tiến đến bàn làm việc, cô cẩn thận xem qua từng tờ tài liệu trên bàn. Căn phòng hiện không mở đèn, chỉ nhận từ cửa sổ bên ngoài một chút ánh sáng, hương ngọc lan vẫn theo đó mà len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng, nhưng có vẻ không làm Bạch Uyển Đình cảm thấy thư giãn.
Ánh mắt cô không giấu được chút căng thẳng, Bạch Uyển Đình thở dài một tiếng, những tài liệu này không có gì đặc biệt. Đảo mắt xuống học tủ kéo, Bạch Uyển Đình đưa tay kéo thử, học tủ đã bị khóa chặt.
Những trò vặt vãnh này Bạch Uyển Đình đã quá quen thuộc, ở với Hàn Vũ Hi dường như anh dạy cho cô không bỏ xót một trò nào, cô khẽ ngước mắt quan sát xung quanh trên bàn, rồi nhanh chóng cầm lấy một cây bút bi, bàn tay khéo léo lấy từ cây bút ra một chiếc lò xo nhỏ nhắn. Nét mặt Bạch Uyển Đình trở nên vô cùng tập trung, những ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng bẻ chiếc lò xo bằng kim loại thành một cái móc.
Bàn tay từ tốn đưa chiếc móc vào trong ổ khóa, bàn tay xinh đẹp xoay chiếc móc, không bao lâu sau từ chiếc tủ phát ra tiếng “cạch”. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên rạng rỡ, đôi môi khẽ cong lên đắc ý, không thể chờ đợi thêm nữa, Bạch Uyển Đình nhanh chóng kéo tủ ra, bên trong vẫn không có gì ngoài giấy tờ, một nét thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt.
Bạch Uyển Đình đưa tay cầm lên một tập tài liệu, vẫn là hồ sơ của bệnh nhân, một thắc mắc thoáng qua trong đầu cô, tại sao Khương Lỗi phải để nó ở trong ngăn tủ. Cứ thế Bạch Uyển Đình đọc sơ qua, cô liền cảm thấy rất quen.
Ngẫm nghĩ một lúc sau, Bạch Uyển Đình liền nhớ ra, cô khẽ thốt lên: “Đúng rồi, chính là nó.” Hồ sơ bệnh án của tài liệu này chính là của bệnh nhân lần trước vốn do Dương Thần và Bạch Uyển Đình phụ trách, nhưng Khương Lỗi lại bất ngờ đảm nhiệm ca phẫu thuật này.
Những dấu chấm hỏi từ nhỏ đến lớn lập tức hiện lên trong đầu trong đầu của Bạch Uyển Đình, cô thầm cảm nhận được chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Vừa nghĩ trong đầu, tiếng mở cửa bên ngoài khiến Bạch Uyển Đình giật bắn mình, cô lập tức bỏ tài liệu vào lại ngăn tủ, rồi nhanh chóng nấp đằng sau cánh cửa.
“Cạch” tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa dần dần được mở ra. Con tim Bạch Uyển Đình cũng bắt đầu đập mạnh, cô cố hít thở thật sâu để lấy lạnh bình tĩnh.
“Uyển Đình!” Giọng của Dương Thần khẽ cất lên.
Bạch Uyển Đình nấp sau cánh cửa lập tức nghe thấy giọng của Dương Thần, nhanh chóng lên tiếng: “Tớ ở đây.”
Khuôn mặt Dương Thần không giấu được nét căng thẳng, anh khẽ cất tiếng: “Đi mau, Khương trưởng khoa đến rồi.”
Vừa dứt câu, anh vội nắm lấy tay Bạch Uyển Đình kéo cô ra khỏi căn phòng làm việc của Khương Lỗi. Bạch Uyển Đình cứ thế bị anh kéo đi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Về đến phòng làm việc của hai người, Dương Thần cẩn thận đóng cửa lại, rồi thở hổn hển. Bạch Uyển Đình đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Thần trước mặt.
Khuôn mặt có chút nghiêm túc, Bạch Uyển Đình nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải cậu có ca phẫu thuật sao?”
Dương Thần cất lời: “Tớ vừa xong.”
Không gian lúc này đột nhiên trở nên có chút căng thẳng, không ai nói thêm một lời, chỉ nghe được tiếng còi xe inh hỏi giữa giờ cao điểm dưới đường.
Dường như nhận ra sự nghi hoặc trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình, anh cất giọng để đập tan cái không gian này: “Thật ra, tớ có nhờ y tá gọi cậu đến để an ủi người nhà bệnh nhân, bác lớn tuổi còn bệnh tim, nhìn con trai trong phòng mổ tất nhiên không kìm nổi.”
Dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt của Bạch Uyển Đình có vẻ vẫn đang lắng nghe, Dương Thần ngập ngừng nói tiếp: “Nhưng y tá nói với tớ, Khương trưởng khoa mới đến, còn cậu thì không tìm thấy, nên tớ nghĩ…”
Không để cho Dương Thần có cơ hội nói hết, Bạch Uyển Đình cũng cất giọng: “Tại sao cậu biết tớ ở đó?”
Khuôn mặt Dương Thần lúc này không giấu được vẻ bối rối, anh ngập ngừng một lúc lâu mới quyết định trả lời: “Thật ra… tớ biết thân phận thật của cậu rồi.”
Đôi mắt Bạch Uyển Đình không thể mở to hơn, cô không thể tin được vào tai mình nữa. Cô giả vờ bình tĩnh rồi mỉm cười lấy lệ: “Thân phận tớ là gì?”