Biện Hộ Trắng Án

Chương 10: Chương 10




Type: Lê Vy

“Luật sư Giản, luật sư La, công tố viên hi vọng huỷ bỏ phần tranh luận biện hộ trên toà, toàn án sẽ trực tiếp đưa ra lời phán quyết đối với vụ án này, các anh có đồng ý không?” Trước khi tiếp tục xét xử, thẩm phán trưởng đột nhiên gọi chúng tôi đến và hỏi.

“Vì sao?” Tôi và Lão la cùng ngẩn người, nhìn công tố viên, rồi lại nhìn thẩm phán trưởng.

Công tố viên cười nói: “Nguyên nhân thì không tiện tiết lộ.”

Tôi nhìn Lão La, Lão La cũng nhìn tôi.

“Cậu nói gì đi chứ.” Lão La đột nhiên nói.

Tôi trừng mắt nhìn Lão La, nói: “Chẳng phải cậu nói vụ án ngày hôm nay do cậu làm người biện hộ chính sao?”

“Biện hộ xong rồi mà, việc cần quyết định chẳng phải là cậu làm chủ nhiệm cần phải gánh vác sao?” Lão La tỉnh bơ tỏ ra vô tội, khiến tôi đúng là dở khóc dở cười.

“Vậy cũng được.” Tôi cười ảo não lắc đầu, nhìn thẩm phán trưởng, “Nếu như toà có thể tiếp nhận lời làm chứng của người làm chứng Trương Tĩnh, tôi có thể đồng ý huỷ bỏ tranh luận biện hộ trên toà.”

“Có thể.” Thẩm phán trưởng trả lời không chút do dự, điều này lại khiến tôi thoáng ngẩn người, sau đó, cảm giác sung sướng trào dâng, tôi nhìn Lão La, thì thấy cậu ấy cũng nhìn tôi kiểu vừa cười vừa như không cười.

“Có phải là cậu đã biết điều gì rồi phải không?” Tôi hỏi.

“Tĩnh nói, không thể nói, không thể nói được.!” Lão La lúc lắc đầu bước vào toà án.

“Yên lặng! Bây giờ tiếp tục phiên toà.” Sau khi tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, thẩm phán trưởng tuyên bố tiếp tục phiên toà.

“Qua lời đề nghị của công tố viên và sự đồng ý của người biện hộ, sau khi Hội đồng xét xử phân tích nghiên cứu đầy đủ đưa ra quyết định, huỷ bỏ việc tranh luận trên toàn của vụ án này, toà đã đưa ra phán quyết đối với vụ án này, bây giờ tuyên đọc bản phán quyết. Tất cả đứng nghiêm!” Thẩm phán trưởng nói.

Biến cố đột ngột xuất hiện khiến cho Lâm Phong lo lắng bất an, ánh mắt nhìn về phía chúng tôi có phần hoài nghi. Lão La lại chẳng buồn quan tâm, tôi đành phải giơ kí hiệu tay về phía Lâm Phong, để cho ông ta yên tâm.

“… Hội đồng xét xử đã nghe và tiếp nhận đầy đủ những ý kiến của hai bên khởi tố và biện hộ, và cả lời làm chứng của nhân chứng hai bên, trong đó Trương Tĩnh – nhân viên giám định kĩ thuật hình sự của Sở Công an tỉnh, bác sĩ pháp y kiểm tra chính đã điều tra rõ ràng, trong vụ án này tồn tại bằng chứng có một nghi phạm khác. Kết hợp với sự thực liên quan sau khi được điều tra rõ ràng, bản toà thấy rằng sự việc bị cáo bị công tố viên khởi tố có liên quan đến việc sát hại nạn nhân Từ Mỗ không có đầy đủ chứng cứ, bản toàn không chấp nhận.

Đối với việc bị cáo Lâm Phong dính líu đến vụ án đánh đập dã man vợ cũ Lưu Mỗ của anh ta khiến cô ta tử vong, không thuộc phạm vi xét xử của phiên toà lần này, công tố viên có thể khởi tố sang vụ án khác.”

Kinh ngạc, lưỡng lự, vui mừng hân hoan… rất nhiều tâm trạng đan xen trên khuôn mặt của Lâm Phong, ông ta cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình mới không biểu hiện ra hành vi quá khích.

“Nếu như không đồng tình với phán quyết này, trong vòng mười ngày kể từ ngày nhận được giấy phán quyết có thể thông qua toà án này hoặc trực tiếp kháng cáo lên toà án nhân dân cấp cao. Kháng cáo bằng văn bản, cần phản nộp một bản chính và ba bản phụ.”

“Bây giờ tuyên bố, kết thúc phiên toà.” Thẩm phán trưởng gõ chiếc búa nhỏ.

Cho đến tận thời khắc này, trên mặt Lâm Phong mới lộ ra nụ cười đắc ý.“Đáng lắm! Số tiền năm trăm nghìn tệ này bỏ ra cũng thật xứng đáng!” Ở cổng toà án, Lâm Phong vỗ vào vai tôi như người bề trên, “Luật sư Giản quả nhiên danh bất hư truyền, vụ kiện thế này mà các anh cũng có thể thắng kiện được.”

Tôi khẽ cử động, kéo dãn khoảng cách với Lâm Phong. Ngay phía sau lưng ông ta, mấy nhân viên công tác ở Viện kiểm sát và cảnh sát tư pháp đã bước đến.

“Lâm Phong, vụ án vợ cũ Lưu Mỗ của anh gặp nạn, thông qua phê chuẩn của Viện kiểm sát đã được khởi động điều tra lại, anh dính líu đến vụ án này, bây giờ Viện kiểm sát chính thức phúc đáp quyết định bắt giữ anh.” Một vị kiểm sát viên nói với vẻ rất trang nghiêm.

Lâm Phong kinh ngạc quay đầu, nhìn chăm chăm vào người cảnh sát trước mặt, rồi lại quay lại, hướng đôi mắt đỏ au về phía tôi và Lão La, “Chúng mày lừa tao à?!” Chính trong khoảnh khắc này, vị giáo sư đại học áo mũ chỉnh tề cuối cùng đã lộ ra móng vuốt gớm ghiếc của ông ta, “Tao phải khởi tố chúng mày, với vai trò là luật sư của tao, chúng mày lại hãm hại tao!”

“Đừng nói thế!” Trương Tĩnh đi từ phía sau tôi lên, ung dung nói, “Chúng tôi chỉ đại diện cho ông vụ án liên quan đến việc sát hại Từ Mỗ vợ ông, bây giờ vụ án này đã kết thúc rồi, toà án cũng đã tuyên án ông vô tội, họ đã hoàn thành xuất sắc sự uỷ thác của ông rồi.”

“Nhưng bọn nó dụ dỗ tao thừa nhận đã giết hại vợ cũ của tao!” Lâm Phong gào lên, “Lũ khốn, tao phải cho chúng mày sống không bằng chết!”

“Việc này là do ông bằng lòng thừa nhận, khi thảo luận với ông về phương án biện hộ, tôi đã nói rõ với ông về sự mạo hiểm.” Lão La lạnh lùng nói, “Giữa hình phạt từ ba đến bảy năm và mười năm, chính ông đã chọn vế đầu, tôi chưa bao giờ hứa hẹn với ông điều gì.”

“Bây giờ ông thay đổi lời khai cũng không phải là không được.” Trương Tĩnh cười khiêu khích, nói: “Như vậy thì sẽ không tiến hành khởi tố điều tra đối với việc cũ của ông nữa, nhưng ở vụ án ông sát hại Từ Mỗ này, kết quả có thể cũng sẽ bị thay đổi một chút đấy. Tôi lại rất hi vọng ông có thể chọn vế sau.”

Lâm Phong bất lực giãy giụa, muốn lao lên nhưng lại bị cảnh sát giữ chặt. Lão La đã giơ nắm đấm lên, Trương Tĩnh cũng kịp thời trốn vào sau lưng tôi, nhưng lại thò đầu ra. “Ra tay đi, đánh người chấp pháp của nhà nước, tội tăng thêm một bậc đấy.”

“Làm em sợ chết khiếp!” Cho đến khi Lâm Phong bị đưa đi, Trương Tĩnh mới vỗ vỗ vào ngực, nói vẻ khoa trương.

“Bây giờ biết sợ rồi à? Khi hai người làm như vậy, sao lại không nghĩ đến sợ hãi?” Tôi hừ một tiếng.

“Được rồi, anh Tiểu Minh, đừng có giận nữa mà, cùng lắm thì hôm nay em mời các anh một bực thịnh soạn nhé.” Trương Tĩnh vừa nói, đúng lúc đón một nhóm người của Viện kiểm sát đi đến.

Người đi dầu là một người đàn ông luống tuổi, nhưng thần sắc trông vô cùng rắn rỏi, nhìn người này, tôi lại trợn tròn mắt, giữa ông ấy và Lão La thật không ngờ lại có chút hao hao. Còn Lão La nhìn thấy người này, lại trốn vào sau lưng tôi.

“Đây là chú Năm của tôi, là người nghiêm khắc nhất trong nhà tôi, Phó viện trưởng Viện kiểm sát.” Lão La thì thầm.

“Hừ!” Ông già hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lão La một cái, rồi lại quay sang Trương Tĩnh, nét mặt lập tức ỉu xìu, nhìn Trương Tĩnh với vẻ bất lực, “Tĩnh Tĩnh, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ theo ý cháu rồi đấy, những chứng cứ đó, có phải là đã có thể giao cho chúng tôi được rồi không?”

“Cười một cái đi chú La, đừng có làm bộ mặt đăm đăm thế chứ.” Trương Tĩnh cười ngọt ngào, lôi từ trong túi ra một bản báo cáo giám định và một chiếc USB, “Đều ở trong đây cả.”

Chú Năm của Lão La nhận lấy tài liệu, cười khổ não, lắc đầu nói: “Cô nha đầu này, lần này Viện kiểm sát mất hết cả thể diện rồi.”

“Chẳng phải là vì anh ấy sao.” Trương Tĩnh chu môi về phía Lão La đang trốn sau lưng tôi, “Chú La, ông cháu này của chú, thật không để cho người khác được yên lòng gì cả.”

“Hừ.” Phó viện trưởng La lại hừ thêm lần nữa, “Nếu không phải vì thằng nhóc này, chú có thể làm một việc vi phạm nguyên tắc như thế này không chứ?”

“Chú La, không nên nói như vậy.” Nghe thấy Phó viện trưởng La nói vậy, Trương Tĩnh liền xịu mặt, “Chúng cháu đang giúp các chú đấy. Nếu không có chúng cháu, chẳng phải là lại có một vụ án oan xảy ra dưới tay các chú sao? Tiểu La Tử là chủ lực trong việc này đấy ạ.”

“Được rồi, được rồi, chú La không nói lại được cháu. Chú đi làm chuyện hệ trọng đây, cô nha đầu, cháu có đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.