Thế lực của người ủy thác vụ án này mặc dù chưa đến độ thông thiên,
nhưng cũng lại là nhân vật mà tôi chưa được nhìn thấy dù chỉ là bóng
lưng. Từ đầu đến cuối, tôi đều không được trực tiếp tiếp xúc với người
ủy thác, tất cả mọi thông tin qua lại đều là thông qua Trương Tĩnh
truyền đạt.
Hơn nữa người ủy thác đưa ra một yêu cầu kì lạ, không hề yêu cầu chúng tôi tiến hành biện hộ cho cả hai người Ngô Anh và Lâm
Quỳnh, chỉ cần bảo vệ được một mình Lâm Quỳnh là được.
Và Trương Tĩnh chẳng qua là giữ sĩ diện cho ông cụ của gia đình họ.
Còn về việc tôi dám nhận vụ án này là bởi vì chứng cứ mà Trương Tĩnh đem về trong cuộc điều tra lúc trước khiến tôi cho rằng Lâm Quỳnh rất có khả
năng tham gia phạm tội trong tình huống vạn bất đắc dĩ.
Khoảng mười năm trước, Lâm Quỳnh vẫn là cô học sinh cấp ba thuần khiết.
Năm đó, Lâm Quỳnh vừa tròn 16 tuổi, trên đường đi học về thì bị mất tích.
Người nhà cô ta từ thời khắc đó đã bắt đầu cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng.
Ban đầu, suy nghĩ đến thế lực và tài lực hùng hậu của gia đình, người
nhà một dạo nghi ngờ Lâm Quỳnh đã bị bắt cóc để tống tiền. Để tránh việc kích động bọn bắt cóc trở mặt, Lâm gia không hề báo cảnh sát. Quyết
định sai lầm này khiến cho cảnh sát đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để
giải cứu Lâm Quỳnh.
Một tuần sau, Lâm gia vẫn không nhận được
cuộc điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc, cũng không có được bất cứ tin tức nào của Lâm Quỳnh mới chọn lựa báo cảnh sát. Lúc này, phía cảnh sát cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức tìm kiếm, nhưng rồi cũng phải gác vụ án này sang một bên.
Nhưng Lâm gia chưa hề
từ bỏ cuộc tìm kiếm cô con gái của mình, vụ án này vừa mới xảy ra, Lâm
gia nhanh chóng nhận được thông tin, đồng thời ngay lập tức xác nhận
nghi phạm Lâm Quỳnh của vụ án chính là cô con gái đã mất tích năm đó của họ.
Với thế lực của Lâm gia, muốn bảo vệ được con gái của mình
thật ra chỉ cần nói một câu, nhưng bố của Lâm Quỳnh là một người vô cùng giữ nguyên tắc, ông phủ nhận lời đề nghị “nói một tiếng với nhân vật có liên quan” của người nhà, mà tìm đến ông nội của Trương Tĩnh, nhờ ông
giúp đỡ tìm kiếm được một người luật sư có thể thắng được vụ kiện này.
Về việc này, Lâm gia đồng ý bỏ ra một triệu tệ với điều kiện là “bắt
buộc phải thắng“.
Chính ở trong bối cảnh như vậy, Trương Tĩnh mới giao vụ án này cho chúng tôi.
Trong vòng mười năm trước, rốt cuộc đã xảy ra việc gì mà lại khiến một cô
tiểu thư gia đình giàu có thuần khiết lại kết hợp với bọn buôn bán người độc ác? Lại vì nguyên nhân gì mà cô lại trở thành một kẻ buôn bán người mà ai cũng muốn tiêu diệt?
Đây là những câu hỏi mà tôi rất nóng
lòng muốn biết được đáp án. Đối với việc có cứu được Lâm Quỳnh hay
không, việc giải đáp được những câu hỏi này cũng vô cùng quan trọng.
Chúng tôi gặp được Lâm Quỳnh trong phòng thăm gặp của trại tạm giam, mặc dù
mặc bộ đồ tù nhân nhưng trạng thái tinh thần của cô ta xem ra cũng vẫn
ổn, có thể nhận ra cô ta không bị cảnh sát thẩm vấn mệt mỏi.
”Có tiền có thế đúng là tốt quá!” Lão La cảm thán.
”Gia thế nhà cậu cũng chẳng kém cạnh đâu nhỉ?” Tôi lườm Lão La một cái, ngồi thẳng người, nhìn Lâm Quỳnh, “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Giản Minh - luật sư chủ nhiệm văn phòng luật sư Kiệt Minh, vị này...” Tôi chỉ vào
Lão La, “Là La Kiệt - phó chủ nhiệm văn phòng, hai người chúng tôi nhận
được sự ủy thác đảm nhiệm làm người biện hộ cho cô.”
Trong ánh
mắt của Lâm Quỳnh chợt xuất hiện nỗi sợ hãi, cô ta co người lại phía
sau. Đây là một kiểu phản ứng tự vệ, tôi càng chắc chắn, trong vòng mười năm qua, Lâm Quỳnh không có giây phút nào không phải sống trong nỗi sợ
hãi.
”Đừng sợ.” Tôi vội nói, “Vụ án của cô chứng tôi đã tìm hiểu rồi, bây giờ có một số vấn đề muốn xác minh lại với cô một chút.”
”Ngô Anh thế nào rồi?” Lâm Quỳnh chợt hỏi.
”Gì cơ?” Tôi ngẩn người, nhìn Lâm Quỳnh, lại thấy cô ta nét mặt lo lắng.
”Ngô Anh thế nào rồi? Liệu anh ấy có xảy ra chuyện gì không?” Lâm Quỳnh lại
hỏi lần nữa, lần này trong giọng nói của cô ta tỏ ra rất bức thiết.
”Anh ta có luật sư khác, như thế nào thì chúng tôi cũng không rõ lắm. Chúng tôi chỉ quan tâm đến việc của cô.” Lão La nói.
”Luật sư Giản, luật sư La.” Lâm Quỳnh cắn môi, như thể hạ quyết tâm lớn, ánh
mắt sáng rực nhìn chúng tôi nói: “Nếu như tôi nhận tội, tôi mới là người lãnh đạo cuả tổ chức, Ngô Anh làm như vậy là do mệnh lệnh của tôi, thế
có phải là anh ấy sẽ không phải ngồi tù không?”
”Cô điên rồi à?!” Lão La sửng sốt nhìn Lâm Quỳnh, “Cô có biết rằng cô làm như vậy rất có khả năng sẽ bị xử tử hình không?!”
“Anh không cần phải lo, cứ nói như thế có được không?” Đối với hai chữ “tử
hình” đáng sợ này, Lâm Quỳnh hoàn toàn không có chút phản ứng, chỉ nhìn
chúng tôi van lơn. “Cầu xin các anh hãy cứu Ngô Anh!”
”Tôi không làm được.” Tôi lắc đầu, cố gắng suy nghĩ xem tại sao Lâm Quỳnh lại làm như vậy.
”Tôi là người được ủy thác biện hộ cho cô, trách nhiệm của tôi là biện hộ cho cô.”
”Vậy thì các anh đi đi.” Lâm Quỳnh đột nhiên ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi,
lập tức ngồi thừ người ra trên ghế, ủ dột nói: “Tôi không cần luật sư
như vậy.”
”Lâm Quỳnh, cô có thể nói cho tôi biết vì sao không?” Trầm mặc giây lát, tôi hỏi.
Biểu hiện của Lâm Quỳnh lúc này đã không thể dùng tình yêu để giải thích
được nữa, có lẽ cô ấy bởi vì tình yêu mới hỗ trợ Ngô Anh phạm tội, có
thể cũng sẽ bởi vì yêu mà giúp Ngô Anh giấu giếm hành vi tội lỗi, cũng
có khả năng bởi vì tình yêu mà dung túng cho hành vi tội ác của Ngô Anh. Nhưng, hai người đã cùng nhận tội, rõ ràng Lâm Quỳnh đã có biểu hiện
lập công, trong tình hình cảnh sát đã điều tra rõ phần lớn sự thật, mà
cô ta vẫn muốn nhận tội thay cho Ngô Anh, những người có chút đầu óc đều sẽ không làm như vậy.
”Bởi vì, anh ấy là người tốt.” Lâm Quỳnh giơ hai tay ôm mặt, vai rung lên, bắt đầu khóc thút thít.
Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Quỳnh, tôi đã từng nghĩ cô ta sẽ nói là bị uy hiếp,
đã nghĩ rằng cô ấy bị Ngô Anh nắm được thóp nhưng lại hoàn toàn không
thể ngờ được, cô ta lại nêu ra một lí do càng không xác đáng bằng “tình
yêu“.
”Anh ấy yêu tôi, anh ấy đối xử tốt với tôi hơn bất kì người đàn ông nào. Không có anh ấy, tôi đã chết từ lâu rồi, anh ấy đã cứu
mạng tôi, tôi muốn đền ơn.”
”Có thể nói với tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi do dự một lát, hỏi.
Lâm Quỳnh lại chợt rùng mình, trên mặt thể hiện ra thần sắc sợ hãi, nói lắp bắp: “Tôi không muốn nhớ lại... quá đáng sợ... đó rõ ràng là cơn ác
mộng! Cảnh sát... đưa tôi trở vào!”
Cô ta hét lớn.
Cảnh sát quản giáo nhìn chúng tôi với ánh mắt kì lạ, đưa Lâm Quỳnh quay trở lại phòng giam.
Tôi và Lão La đều rất bất lực, thiểu não quay trở về. Lâm Quỳnh từ chối kể
lại những gì đã trải qua trong thời gian đó, chúng tôi cũng không thể
nào biết được tại sao cô ta lại bước vào con đường phạm tội, cũng có
nghĩa là, chúng tôi chỉ có thể bắt tay từ việc cô ta có biểu hiện lập
công, chứ không thể nào tiến hành biện hộ trắng án cho cô ta được.
Khi chúng tôi quay về văn phòng, cảnh sát hình sự của Sở Công an tỉnh“không nghề ngỗng gì” đang ngồi ở chỗ của Lão La nghịch máy tính của cậu ấy.
Bên cạnh đang đặt một chiếc máy trực thăng đồ chơi bị vỡ.
”Em làm gì thế?” Lão La nói vẻ khó chịu, “Trong máy vi tính đều là những tài liệu quan trọng, để lộ ra thì phải làm sao?”
Thấy Lão La không nói gì về cái máy bay trực thăng đó, Trương Tĩnh khẽ thở
phào, lườm Lão La một cái, nói: “Xì, những bí mật em tiết lộ cho các anh còn ít sao?” Cô uống một ngụm cà phê, nói, “Em không phải đến đây để
nói chuyện phiếm với các anh đâu, này, có người tìm các anh đấy!”
Cô hất cằm, lúc này chúng tôi mới chú ý thấy, trên ghế sofa bên cạnh tường có một người thanh niên còm nhom đang ngồi, làn da đen sì sì, chiều cao chắc cũng chỉ tầm bằng Lão La, trên mặt không thể hiện chút trạng thái
nào, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.Bộ trang phục trên người anh ta đã nói cho chúng tôi biết, anh ta là một kiểm sát viên.
Tôi ngẩn người, không hiểu kiểm sát viên lúc này đây đến tìm chúng tôi làm gì.
“Cấp trên bảo tôi giao cho các anh.” “Thấy tôi nhìn về phía anh ta, người
kiểm sát viên trẻ tuổi này bèn lấy ra một túi hồ sơ, đưa đến trước mặt
tôi, “Tôi chưa từng đến, tập tài liệu này cũng không phải là tôi đem
đến.”
Anh ta nói một câu kì quặc song liền quay người rời khỏi văn phòng.
“Thần kinh à!” Lão La gãi đầu nói.
Tôi bóc túi hồ sơ ra, nhìn thấy tập tài liệu đó, không kìm được bật cười.
“Cười gì mà gớm ghiếc thế.” Lão La lẩm bẩm một câu, cướp lấy tài liệu từ
trong tay tôi, nhìn một cái, “Đưa vào chúng ta thứ này làm gì? Chúng ta
và Viện kiểm sát không phải là… kẻ địch sao?”
“Cái gì vậy?”
Trương Tĩnh giơ tay ra, tập tài liệu đó đã nằm trong tay cô, cô lập tức
lật giở, “Hi, điều này đơn giản quá rồi, Viện kiểm sát tỏ rõ là chỉ muốn truy cứu trách nhiệm của một mình Ngô Anh, vấn đề là hiện nay tất cả
mọi chứng cứ đều cho thấy Lâm Quỳnh cũng khó có thể thoát khỏi trách
nhiệm hình sự, bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể hi vọng
vào các anh thôi.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Trương Tĩnh chợt
trắng nhợt, ánh mắt lại hướng vào tập tài liệu, hồi lâu sau, cô mới lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Súc sinh!”
Cô phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ.
Tài liệu mà anh kiểm sát viên đó bí mật đưa đến chính là ghi chép thẩm vấn
của những người khác trong nội bộ tổ chức tội phạm. Trong bản lời khai
này ghi chép tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong mười năm trước.
Mươi năm trước, nhóm tội phạm này mới thanh lập, mục tiêu ra tay đầu tiên
của bọn chúng chính là Lâm Quỳnh, Lâm Quỳnh đang trên đường đi học về,
chúng liền dùng cách thức dụ dỗ, lừa cô gái Lâm Quỳnh ngây thơ đến một
nơi vắng vẻ, rồi tiến hành bắt cóc.
Chúng không lập tức bán cô ta đi, mà là nhốt cô ta lại, ngày đêm phát tiết thứ ham muốn cầm thú lên
người cô ta. Một tháng sau, cô gái Lâm Quỳnh mới 16 tuổi đã mang thai
đứa con đầu tiên của mình, rồi chín tháng sau đó, cô sinh ra một bé
trai. Thế nhưng, chưa đợi cô kịp nhìn thấy con mình, đám người này đã
đem bán đứa bé đi mất.
Tiếp đến, Ngô Anh là kẻ lên kế hoạch đồng
thời thực hiện việc bắt cóc cô bèn đưa cô rời khỏi thành phố này, chuyến đi này kéo dài năm năm liền. Năm năm sau, khi Lâm Quỳnh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt đám người này thì đã trở thành nhân vật thứ hai của tổ chức này.
Khi ở trại tạm giam, Lâm Quỳnh đã nói với chúng
tôi, Ngô Anh đối xử tốt với cô ta hơn bất kì người đàn ông nào, không có anh ta, cô ta có lẽ cũng đã chết từ lâu rồi. Bây giờ đem ra, điều mà cô ta ám chỉ có lẽ chính là đoạn kí ức tồi tệ này.
“Đúng là không có chút nhân tính nào cả!” Trương Tĩnh đập “bốp” tập tài liệu xuống bàn, bực bội thở dốc.
Không biết là cố tình hay vô ý, tập tài liệu đó vừa vặn rơi vào chiếc máy
trực thăng đó. “Đồ khốn!” Lão La kêu lên, tiếp đó là tiếng kêu gào như
xé ruột gan. Trong vụ án này, cậu ấy đã làm hỏng mất hai món đồ chơi giá cắt cổ rồi.
“Bọn buôn bán người vốn đã không có chút nhân tình
nào cả. Rơi vào tay bọn chúng, thì câu nói “sống không bằng chết” hết
sức chuẩn xác.” Tôi thở dài, “Điều phiền toái chính là, bây giờ Lâm
Quỳnh cho rằng Ngô Anh đã cứu cô ta, vì Ngô Anh, việc gì cô ta cũng đều
bằng lòng làm. Trong khoảng thời gian năm năm mà cô ta mất tích, chắc
chắn đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho cô ta trở thành con người như
bây giờ.
“Giao cho tôi đi.” Lão La nói luôn không buồn suy nghĩ.
“Cậu có cách gì?” Tôi hỏi.
“Không có.” Lão La lắc đầu, “Nhưng thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, một mình cậu không thể làm được hai việc. Chỉ riêng lời khai của những
người nhân chứng này thì không đủ, cậu còn phải lấy được lời khai của
nạn nhân, việc của Lâm Quỳnh trong năm năm đó cứ giao cho tôi.”
“Em đi cùng với anh!” Trương Tĩnh đứng dậy nói.
“Không, em và anh Tiểu Minh của em đi cùng nhau.” Lão la lắc đầu, “Đừng có
ngang bướng cô nha đầu ạ, nơi anh sắp đi có thể sẽ rất xa, cuộc điều tra của anh Tiểu Minh của em nếu như không có sự hỗ trợ của em thì sẽ rất
phiền toái.”
“Ồ! Trương Tĩnh chu môi, miễn cưỡng đồng ý.
“Sự việc không thể chậm trễ được, bây giờ tôi đi luôn đây.”
Lão La nói rồi cầm lấy chìa khóa xe, định bước ra luôn đây.
“Quay lại đã!” Trương Tĩnh hét lên.
“Có chuyện gì thế?”
“Cứ hấp ta hấp tấp, anh biết đi đến đâu để điều tra không?” Trương Tĩnh nửa cười nửa như không cười, nhìn Lão La.
“Anh…” Lão La gật đầu, cười hi hi.
“Về quê của Ngô Anh, cũng không xa lắm, lái xe năm tiếng đồng hồ là có thể
đến được.” Trương Tĩnh bèn viết địa chỉ vào một tờ giấy, “Em đã suy nghĩ rồi, Ngô Anh đem theo Lâm Quỳnh bị bắt cóc đến chỗ khác chắc chắn không được thuận tiện lắm, giấu cô ta ở quê hẳn là đảm bảo nhất.”
“Đã hiểu.” Lão La búng ngón tay kêu “tách” một tiếng, cất tờ địa chỉ cẩn thận.
Nhìn bóng lưng của Lão La, Trương Tĩnh lại khẽ thở dài nói: “Đi thôi, anh
Tiểu Minh, chúng ta cũng cần phải bắt đầu làm việc rồi. Chỉ còn ba ngày
nữa là đến phiên tòa rồi. “
Tôi gật đầu, cùng Trương Tĩnh xuống
lầu, lái xe đến viện điều dưỡng. Tất cả những cô gái được giải cứu tạm
thời đều được bố trí ở đó, đồng loạt nhận được sự chữa trị tâm lí.
Đối với tôi và Lão La, Trương Tĩnh không chỉ là một người cảnh sát hình sự
thông minh nhanh nhẹn, đồng thời còn là một cuốn sổ thông hành di động.
Viện điều dưỡng được canh phòng nghiêm ngặt, vốn dĩ tôi không được phép
vào, nhưng có Trương Tĩnh, tất cả những vấn đề này đều được giải quyết.
Chúng tôi có được sự đãi ngộ này, không có nghĩa là tất cả mọi người đều được đãi ngộ như vậy. Luật sư biện hộ của Ngô Anh, một người đàn ông vừa gầy vừa thấp bé giống như con khỉ và người trợ lí của anh ta đã bị người
gác cổng chặn lại bên ngoài.
Nhìn thấy tôi và Trương Tĩnh bước
vào viện điều dưỡng, vị luật sư khỉ không cam tâm, “Dựa vào đâu mà họ có thể vào được còn chúng tôi lại không thể vào được chứ? Luật sư có quyền điều tra lấy chứng cứ, các anh không co quyền ngăn cản tôi!”
Nói rồi, thật không ngờ anh ta lấy tay đẩy vào người gác cổng, còn kêu lên
đầy khoa trương, “Đến đánh tôi di, đến đánh tôi đi, để mọi người đều
nhìn thấy mấy người các anh đã can dự vào quyền tư pháp như thế nào“.”
”Ông anh, bớt nóng đi!” Vốn dĩ tôi đã bước vào viện điều dưỡng, nhưng không
kìm lòng được, lại quay trở ra, “Luật sư đúng là có quyền điều tra lấy
chứng cứ, nhưng, người làm chứng cũng có quyền không gặp anh nhỉ? Mấy
người anh em đây...” tôi chỉ vào người gác cổng, “Chỉ làm việc theo lệnh thôi, cần gì phải làm thế chứ? Muốn lấy chứng cứ, hẹn nhân chứng có
phải là được luôn không?”
”Phì”, luật sư Khỉ nhổ một bãi nưóc bọt, “Đắc ý gì chứ, cứ chờ mà xem!”
”Mặc kệ anh ta, anh Tiểu Minh, chúng ta đi thôi!” Trương Tĩnh lạnh lùng nói, kéo tôi đi về phía phòng bệnh.
Tôi bất lực lắc đầu, nếu Lão La ở đây, tên luật sư đó chắc không nhìn thấy máu mới lạ.