Biện Hộ Trắng Án

Chương 28: Chương 28




Type: Vy

Lúc này, vụ án giao sang Viện kiểm sát đã được một tháng rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận được thông báo khởi tố chính thức. xem ra Viện kiểm sát cũng khá là sáng suốt, trước khi chứng thực được toàn bộ các chi tiết của chứng cứ và trước kì hạn, Viện kiểm sát không có ý định xử lí qua loa vụ án này.

Điều này giúp chúng tôi có thêm thời gian để điều tra vụ án, đồng thời cũng gia tang them cho chúng tôi không ít áp lực, không ai biết khoảng thời gian nào sẽ xảy ra sự thay đổi gì.

Hôm đó, chúng tôi vừa đến văn phòng, Lão La nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi đến là chú Năm của Lão La, Phó Viện trưởng Viện kiểm sát.

“Mang toàn bộ tài liệu chứng cứ mà các cháu tìm thấy qua chỗ chú bây giờ!” Trong điện thoại Viện trưởng La nghiêm túc nói.

Tôi và Lão La không hiểu tại sao nhưng vẫn nghe theo, mang toàn bộ chứng cứ mình có đến Viện kiểm sát. Phó viện trưởng Viện kiểm sát La công việc bận rộn, xuất hiện đón tiếp chúng tôi là thư kí của chú.

Thư kí dẫn chúng tôi vào một phòng họp, điều khiến chúng tôi bất ngờ là có một vị thẩm phán ở trong phòng họp, và một vài kiểm sát viên đang ngồi nghiên cứu vụ án.

“Là thế này.” Đợi sau khi chúng tôi ngồi xuống, thư kí của Phó viện trưởng La hắng hắng giọng, “Phó viện trưởng có một ý tưởng, để tránh phát sinh các vụ an oan sai, trước khi chính thức khởi tố, ông muốn mời các vị ngồi đây mở phiên toà giả định, tiến hành thẩm định vụ án này. Như vậy, nếu như phát hiện vụ án có vấn đề gì thì không cần phải khởi tố; còn nếu như không có vấn đề gì, khi xét xử chính thức cũng có thể giảm bớt công việc cho mọi người, nâng cao hiệu quả công việc. Phó viện trưởng gọi đây là “Dự thẩm trước khởi tố”.”

Tôi và Lão La ngơ ngác nhìn nhau, chú Năm của Lão La đúng thực là một người quyết liệt trong cải cách. Phiên toà giả định kiểu này cũng đã có tiền lệ trong nội bộ ở nhiều văn phòng luật sư, nhưng việc Phó viện trưởng La tập hợp ba bên Viện kiểm sát, toà án và luật sư cùng đến dự thẩm trước khởi tố như thế này, đúng là tù trước giờ chưa bao giờ có.

“Nếu như hiệu quả tốt, Phó viện trưởng La dự định trình lên quốc hội thông qua, hình thành một thể chế công tác cố định.” Thư kí bổ sung.

Đại diện toà án gật đầu công nhận. Tôi cũng không có ý kiến gì. Chỉ có Lão La, mặt mày ủ rũ, như thế này, hôm thẩm vấn chính thức, muốn oai phong một tí có vẻ là không có mấy khả năng rồi.

“Thưa thẩm phán trưởng, thưa Hội đồng xét xử, công tố viên, tôi rất lấy làm vinh hạnh là luật sư biện hộ cho bị báo Lưu Bằng.” Trình tự trong dự thẩm trước khởi tố về cơ bản giống hệt như phiên toà chính thức. Mọi người nhanh chóng tập trung vào công việc, sau khi công tố viên trình bày các chứng cứ hiện có, tôi đứng dậy cao giọng nói, “Trong vụ án này, công tác bên phía kiểm sát đã khá là rõ rang, với mục đích để hung thủ chịu án theo đúng pháp luật, trả lại sự công bằng cho người bị hại, phía kiểm sát đã điều tra cẩn thận tất cả những chứng cứ có thể điều tra được, đẩy đương sự của tôi lên toà ngày hôm nay.”

“Để người bị hại có thể nhắm mắt là mục đích chung của chúng tôi ngồi tại đây, điểm này tôi nghĩ mọi người đều không có ý kiến khác.” Tôi thở dài một hơi, “Nhưng là người biện hộ, tôi và đồng nghiệp của tôi, luật sư La Kiệt, còn gánh vác một trách nhiệm to lớn khác, đó là rửa sạch cho người bị oan.”

“Đối với những chứng cứ mà công tố viên đưa ra, ở đây tôi không nói thêm nữa, cũng không phản bác lại, đương sự của tôi cũng đã thừa nhận, những chứng cứ này, đặc biệt là những vết tích trên thi thể nạn nhân, đúng là có quan hệ chặt chẽ với anh ta. Thế nhưng…” Lời nói của tôi bắt đầu chuyển hướng, “Có một số chứng cứ phía kiểm sát đã không chú ý tới, tại đây tôi buộc phải bổ sung them một chút. Thưa thẩm phán trưởng, tôi xin được đưa ra các chứng cứ mới với quý toà.”

“Đồng ý!” Thẩm phán trưởng nói.

Tôi quay người lấy một hồ sơ từ trong tay của Lão La: “Đây là báo cáo giám định chúng tôi nhờ nhân viên kĩ thuật hình sự của Sở Công an tỉnh, Trương Tĩnh, giám định hộ.”

Tôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Trương Tĩnh”, nhìn vẻ mặt biến sắc của công tố viên tôi mới khẽ cười, đưa chứng cứ trong tay cho thẩm phán: “Trương Tĩnh đã tiến hành xét nghiệm DNA cho cái thai trong bụng nạn nhân Thiệu Hoa, phát hiện ra phía kiểm sát đã bỏ qua manh mối quan trọng này, đương sự Lưu Bằng của tôi không phải là bố đẻ của bào thai này.”

“Tôi nghĩ, điều này vừa vặn chứng minh, bị cáo Lưu Bằng càng có động cơ gây án sát hại Thiệu Hoa.” Công tố viên không bỏ lỡ thời cơ, nói chen vào.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, biểu thị đồng ý với lời nói của công tố viên, “Nhưng tôi cũng hi vọng công tố viên có thể nghĩ kĩ một chút, tại sao không phải là bố đẻ của bào thai đã gây ra vụ án này?”

“Với mục đích kiểm chứng đương sự của tôi có điều kiện sát hại nạn nhân hay không, chúng tôi đã làm một thí nghiệm, kết quả chứng minh, hung thủ thực sự phải là một người có sức khoẻ cường tráng, thân thủ linh hoạt, nắm rõ về tầng thượng khách sạn, nơi vốn nghiêm cấm khách lên. Các vị hãy nhìn đương sự của tôi, cơ thể nhìn bên ngoài trông cũng rất tráng kiện đúng không?” Tôi khẽ cười, sau đó lại nhận một hồ sơ từ tay Lão La, “Nhưng đương sự của tôi lại là người bẩm sinh đã bị thiếu mất một bên thận.

Với tình trạng này, tôi nghĩ mọi người và tôi lẫn đầu tiên nghe đến đó đều có chung một ý nghĩ, là đương sự của tôi không có khả năng có con. Nhưng, đây là một cách hiểu sai lầm, một quả thận hoàn toàn có thể đảm bảo cho con người sinh hoạt một cách bình thường, chỉ là sức khoẻ yếu hơn người bình thường rất nhiều.” Nhìn ánh mắt hồ nghi của thẩm phán trưởng, tôi nói. “Đương sự của tôi không có khả năng lao động chân tay nặng nhọc, nhấc một xô nước cũng đều rất mất sức. Vì thế, mong mọi người đừng lơ là, nạn nhân Thiệu Hoa nặng 50 cân, trong trường hợp cô ấy không phối hợp, đương sự của tôi hoàn toàn không thể nào đẩy cô ấy vào trong bể nước được.”

“Phản đối!” Công tố viên nói to, “Tất cả những điều trên đều là sự suy đoán chủ quan của người biện hộ, hoàn toàn không chứng minh được gì.”

“Phản đối có hiệu lực, bên biện hộ, đề nghị chú ý lời nói của mình.” Thẩm phán trưởng nghĩ một lúc rồi nói.

“Xin lỗi thẩm phán trưởng!” Tôi xua xua tay nói, “Vậy thì chúng ta hãy hồi tưởng lại một chút vào ngày xảy ra vụ án đã xảy ra việc gì. Đối với đương sự Lưu Bằng của tôi, cảnh sát đã điều tra rõ hành tung ngày hôm đó của anh ta. Anh ta mượn cớ là đi công tác, là Thiệu Hoa lái xe đưa anh ra đến sân bay, sau khi Thiệu Hoa rời đi, anh ta cũng rời khỏi sân bay, đến khách sạn. Những điều này tôi không cần phải trần thuật lại kĩ nữa. Điểm tôi muốn nhắc toà cần để ý là, Thiệu Hoa lái xe đưa đương sự của tôi ra sân bay, sau đó lại lái xe về. Vậy chiếc xe này đang ở đâu? Trong báo cáo điều tra của cảnh sát không nhắc đến điều này, đơn khởi tố của công tố viên không thấy nhắc dến, trong các chứng cứ có liên quan cũng không nhắc đến. Tôi rất muốn biết lí do tại sao.

Liệu có phải bởi vì trong chiếc xe có ẩn giấu chứng cứ bất lợi cho phía kiểm sát không, vì thế các anh mới không hề đưa ra.” Tôi nhìn công tố viên lạnh lùng hỏi.

“Thưa thẩm phán trưởng, phía biện hộ đang sỉ nhục chúng tôi.” Công tố viên nói.

“Người biện hộ, xin chú ý, nếu như anh còn tiếp túc phát biểu những lời không phù hợp, toà sẽ không cho phép anh tiếp tục tham dự.” Thẩm phán trưởng do dự một lúc, dù sao cũng là phiên toà giả định, những lời lẽ có tính kịch liệt như vậy quả thực có vẻ không phù hợp lắm, nhưng nếu yêu cầu tôi rời khỏi toà cũng đúng là không thể được. Nhưng cuối cùng, thẩm phán vẫn làm những việc mà một phiên toà chính thức phải làm.

“Xin lỗi thẩm phán trưởng, tôi có chút kích động.” Tôi mỉm cười, “May là, chúng tôi đã tìm được chiếc xe.”

Đúng vậy, chính là vào hôm qua, dựa vào mô tả loại xe và biển số xe, Trương Tĩnh đã lục tung hết mạng lưới hệ thống camera giám sát Skyline của thành phố.

Chưa về đến văn phòng, điệ thoại của cô ấy đã gọi tới.

“Anh Tiểu Minh, các anh đến sân bay đi.” Trong điện thoại, Trương Tĩnh bình tĩnh nói.

Tôi và Lão La không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn quay xe đi đến sân bay, Trương Tĩnh đang ở bãi đỗ xe sân bay đợi chúng tôi. Trong tay cô đang cầm một tấm bản đồ, dùng bút đỏ vạch một đường trên đó.

“Đây là hành trình sau khi rời khỏi sân bay của xe nạn nhân, em dựa vào tài liệu của hệ thống camera giám sát vẽ ra đó.” Trương Tĩnh nói, “Men theo con đường này chúng ta sẽ có thể tìm được chiếc xe.”

“Tài liệu camera đâu? Có lấy không?” Tôi hỏi.

“Đều ở đây.” Trương Tĩnh đập vào cái túi, “Em không giống Tiểu La Tử đâu, em làm việc, anh cứ yên tâm!” Trương Tĩnh vừa nói, không để ý đến vẻ mặt hằm hằm của Lão La, vừa ngồi vào ghế phụ lái: “Anh Tiểu Minh, anh bấm giờ nhé.”

“Bấm giờ để làm cái gì?” Lão La miệng ngậm điếu thuốc, đạp chân ga.

“Xe giữ tốc độ dưới 60km/h.” Trương Tĩnh không trả lời, “Đó là em dựa vào khoảng cách và thời gian giữa các đoạn bang để tính toán ra, chúng ta cần làm rõ, cô ta đã mất bao lâu, khoảng thời gian này đã làm những gì.”

Lão La không kiên nhẫn, đập tay vào vô lăng, tốc độ 60km/h với Lão La mà nói là một sự giày vò, trước đến giờ cậy ấy chỉ luôn khống chế tốc độ của xe vừa vặn không vượt quá tốc độ cho phép.

Một tiếng đồng hồ sau, dưới sự chỉ huy của Trương Tĩnh, Lão La dừng lại bên đường, bộ dạng buồn bực.

“Lần cuối cùng có hình ảnh của chiếc xe đó chính là hình ảnh thu được từ đây.” Trương Tĩnh chỉ vào chiếc camera phía trên đỉnh đầu, nói, “Sau đó chiếc xe này lái về phía đông, không còn xuất hiện thêm lần nào trên hệ thống Skyline nữa.”

“Điều đó có nghĩa là chiếc xe này chỉ có thể là đang đỗ ở trong đoạn đường này mà thôi.” Tôi nói, “Có thể là ở đâu đây?”

“Đi một vòng là biết thôi.” Lão La khởi động lại xe, “Cảnh sát có một câu nói nổi tiếng là con đường oan uổng càng nhiều, khoảng cách đến chân tướng sẽ càng gần.”

“Dừng xe, dừng xe, dừng xe!” Xe vừa lăn bánh được vài trăm mét, Trương Tĩnh đã hét lên, “Các anh nhìn xem đây là chỗ nào?”

“Tôi đã nói mà.” Lão La đập mạnh tay vào vô lăng, “Cảnh sát phát vụ án này chắc chắn không phải là người cần mẫn.”

Ở nơi cách chúng tôi chưa đầy năm mươi mét phía trước chính là khách sạn nơi vụ án này xảy ra. Lão La không nói thêm lời nào, định lái xe vào bãi đỗ nhưng lại bị bảo vệ ở cửa chặn lại.

“Xin lỗi anh, đây là bãi đỗ xe nội bộ, các anh có thể qua đỗ xe ở bãi đỗ xe phía trước.” Người bảo vệ lịch sự nói.

“Bãi đỗ xe phía trước có camera không?” Tôi hỏi Trương Tĩnh.

“Có, nằm trong hệ thống Skyline.” Trương Tĩnh dùng máy tính xách tay kiểm tra một lát rồi nói, “Xe của nạn nhân nếu muốn không bị phát hiện thì chỉ có thể đỗ trong bãi đỗ xe nội bộ này.”

“Vậy chúng ta vào trong!” Lão La nói rồi giẫm mạnh vào chân ga, tiếng rồ của động cơ cùng với vẻ mặt cười đáng sợ của Lão La khiến mặt của người bảo vệ trong giây lát tái nhợt đi, một tay sờ vài bộ đàm đeo trên vai.

Một tiếng “ầm” vang lên. Trương Tĩnh ánh mắt giận dữ nhìn Lão La: “Anh có thể động não một chút có được không? Chúng ta đến đây để điều tra vụ án chứ không phải đến đánh nhau!”

Nói rồi, Trương Tĩnh xuống xe, giơ thẻ. Người bảo vệ vốn vẫn còn muốn làm tròn trách nhiệm đi về phía trước báo cáo, nhưng Trương Tinh đã vờ làm như vô tình làm hở ra chiếc bao súng cạnh sườn, còn Lão La thì đã cứ thế tiến về phía truóc, một tay lấy chiếc bộ đàm xuống, tiện tay rút đường dây điện thoại ra.

“Làm người, điều quan trọng nhất là đừng có gây rắc rối, cậu nói có phải không?” Lão La ôm lấy cậu bảo vệ này như một người anh em đã quen thân lâu năm, cười nói, nhưng ngay sau đó đã đẩy cậu bảo vệ vào một góc, thuận tay khoá cửa phòng bảo vệ lại, “Xin lỗi người anh em.”

Ba người chúng tôi thuận lợi đi vào trong bãi đỗ xe, chiếc xe Volkswagen đỏ mà Lưu Bằng nhắc đến lúc này đang đỗ trong góc, bụi phủ kín xe. Chỉ có trên kính chắn gió phía trước, một ánh đèn xanh dương đang nhấp nháy. Trương Tĩnh khuôn mặt rạng rỡ: “Chúng ta gặp may rồi, xe này có camera nhật kí hành trình.”

Cô gọi điện thoại về Sở: “Cảnh sát Trương Tĩnh, xin viện trợ.” Sau khi thông báo vị trí của mình, nghĩ một lát rồi bổ sung: “Vụ án này điều tra trong bảo mật, nghiêm cấm không ai được tiết lộ thông tin.”

Ngay sau đó, cô đi lên phía trước, mò trong túi lấy ra một chiếc chìa khoá có hình dạng cổ quái. Tôi và Lão La ngẩn người ra nhìn Trương Tĩnh dễ dàng mở cửa xe.

Tôi lắc lắc đầu, để bản thân tỉnh táo lại sau khi nghĩ lại kí ức chấn động lòng người đó, hít thở sâu một cái, cầm lấy bức ảnh từ tay Lão La, nói; “Chúng tôi phát hiện, chiếc xe này đã đỗ suốt ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn nơi xảy ra vụ án. Camera ở cửa vào của bãi đỗ xe đã chứng thực, chiếc xe này đã vào bãi đỗ xe lúc 12 giờ trưa ngày xảy ra vụ án. Ở đây có một vấn đề tôi muốn mọi người chú ý, lúc người bị hại lái xe rời khỏi sân bay là 11 giờ trưa, từ sân bay đến kahsch sạn cần một tiếng đồng hồ, điều đó cũng có nghĩa là, nạn nhân Thiệu Hoa sau khi rời khỏi sân bay đã đi thẳng đến khách sạn.”

“Người biện hộ, anh có bằng chứng chứng minh những gì mình vừa nói không?” Thẩm phán trưởng nói.

“Có thưa thẩm phán trưởng.” Tôi quay sang Lão La ra hiệu, Lão La lấy ra một chiếc USB.“Đây là đoạn băng trích xuát từ camera giám sát từ sân bay về khách sạn chúng tôi đã sao lại, thẩm phán trưởng có thể xem ngay bây giờ.” Tôi đưa USB cho thẩm phán, “Đồng thời, còn có một đoạn băng của hệ thống giám sát Skyline, xét thấy quyền hạn của chúng tôi và tính hợp pháp của những bằng chứng có được, chúng tôi khẩn cầu quý toà điều tra rõ ràng.”

Phiên toà giả định đã phát đoạn băng ngay trên toà, sau khi nhìn thấy thời gian trên đoạn băng và bóng dáng của Thiệu Hoa, thẩm phán trưởng gật đầu nói: “Người biện hộ, đề nghị của anh chúng tôi sẽ suy xét, mời tiếp tục.”

“Cảm ơn thẩm phán trưởng.” Tôi gật gật đầu nói, “Tôi nghĩ bây giờ mọi người đã có một mối nghi hoặc giống như tôi, nạn nhân tại sao lại đến khách sạn xảy ra vụ án sớm hơn đương sự của tôi? Có phải cô ấy đã biết đương sự của tôi có hẹn với người khác, hơn nữa còn biết là ở khách sạn này?

Từ chứng cứ công tốt viên nộp lên thì đúng là như vậy, trước ngày nạn nhân bị hại đã từng nói chuyện với bố mẹ, đương sự của tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Nhưng!” Tôi hít một hơi thật sâu, “Xin thẩm phán trưởng phát đoạn băng thứ ba trong USB. Đây là đoạn băng chúng tôi lấy ra từ trong nhật kí hành trình của chiếc xe của nạn nhân.” Dưới thao tác của nhân viên, đoạn băng đã được phát trên màn hình lớn. Khoảng 11 giờ 50 phút, Thiệu Hoa lái xe đến ngã tư cạnh khách sạn, gọi một cuộc điện thoại.

“Anh ta đi công tác rồi. Hôm nay anh đi với em nhé… Vậy em qua chỗ anh… Em đang ở ngay cạnh khách sạn chỗ anh… Anh xuống đón em, em không muốn để người khác nhìn thấy… Không được, em không có thẻ gửi xe… Vâng thế cũng được, lát nữa gặp.”

Trong đoạn bang, Thiệu Hoa nói giọng nũng nịu như một cô bé.

Khoảng năm phút sau, một người đàn ông to lớn, nhìn không rõ mặt xuất hiện bên cạnh chiếc xe, mở cửa vào trong xe.

Đoạn băng ngay tức khắc truyền đến một loạt những âm thanh ám muội.

“Không đùa nữa, đến phòng anh đi, lần này anh ta đi công tác chỉ đi có vài ngày, anh phải thương em thật nhiều đó.” Thiệu Hoa nói, nổ máy, lái xe xuống bãi đỗ xe dưới hầm của khách sạn.

“Thưa các vị,” sau khi đoạn băng kết thúc, tôi nói, “Đoạn băng này đã đủ rõ ràng để chứng minh một việc, nạn nhân đến khách sạn hoàn toàn không phải để bắt gian, mà ngược lại, cô ta cũng có hẹn với người khác.”

“Vậy thì, người cô ta hẹn này là ai?” Tôi nói, “Liệu có phải đó chính là bố đẻ của đứa trẻ trong bụng nạn nhân?”

“Phản đối, thưa thẩm phán trưởng, những gì người biện hộ nói hoàn toàn không liên quan gì đến vụ án này.” Công tố viên phản bác.

“Thưa thẩm phán trưởng, xin cho phép tôi nói hết.” Tôi giơ tay nói, “Từ nội dung cuộc nói chuyện của nạn nhân và người này chúng ta có thể thấy, người này sống trong khách sạn này dài ngày, trong khách sạn có phòng cố định. Nạn nhân nhắc đến việc không có thẻ không vào được bãi đỗ xẻ. Chúng tôi đã tiến hành điều tra, phát hiện những xe cần sử dụng thẻ gửi xe là những xe của nội bộ khách sạn, nạn nhân không có nhưng rõ ràng người này có. Điều này cho thấy, người này là người của khách sạn.

Nghĩ sâu thêm một chút, khi phía cảnh sát điều tra khách sạn, nhân viên khách sạn kiên quyết nói không nhìn thấy nạn nhânvào khách sạn, cũng không có đăng kí trong sổ. Thế nhưng nạn nhân rõ rang đã xuất hiện ở khách sạn này? Tại sao những người này lại nói dối?” Tôi nói, “Chỉ có thể là có người đã bảo họ làm như vậy, người có thể lực lớn như vậy, chỉ có thể là quản lí cấp cao của khách sạn. Trước đó tôi đã từng nói, hung thủ nắm rõ kết cấu của khách sạn, biết về bể nước trên sân thượng. Còn có ai thích hợp làm hung thủ hơn người này nữa không? Điều này không thể là không có mối quan hệ gì với vụ án được, mà phải là có mối quan hệ cực kì mật thiết với vụ án.”

“Thưa thẩm phán tưởng, tôi muốn nhắc lại, lời lẽ của người biện hộ hoàn toàn dựa vào suy đoán chủ quan của anh ta, hoàn toàn không có bằng chứng thực tế. Hơn nữa những bằng chứng chúng tôi hiện nay đang có đã chứng minh bị cáo ngày hôm nay, Lưu bằng, chính là hung thủ. Tôi xin quý toà bác bỏ ý kiến biện hộ của bên biện hộ.” Công tố viên đứng dậy nói.

“Thưa thẩm phán trưởng, tôi cũng nhắc để quý toà chú ý, những gì tôi vừa nói là sự thực to lớn mà phía công tố viên chưa điều tra rõ rang. Vụ án này có quá nhiều nghi vấn, cần tiếp tục được điều tra them, loại bỏ các nghi vấn rồi mới tiến hành thẩm tra.” Tôi cũng nói.

Thẩm phán trưởng và các thành viên Hội đồng xét xử thì thầm trao đổi một lúc rồi nói: “Vụ án này đúng là có những vấn đề lớn chưa được điều tra rõ ràng, công tố viên, bên đó có bằng chứng mới nào không?”

Công tố viên lắc đầu.

“Tiểu La Tử, anh Tiểu Minh, chúc mừng chúc mừng, lại đập cho Viện kiểm sát xẹp lép rồi.” Vừa ra khỏi Viện kiểm sát, Trương Tĩnh đã gọi điện tới.

“Viện kiểm sát và bọn em không phải là một nhà sao? Đập bọn họ xẹp lép, em vui vậy sao?” Lão La hỏi, “Hơn nữa, một phiên toà giả định có gì mà vui chứ, không biết chừng vụ án này họ không định khởi tố nữa.”

“Không thích bọn họ, ai bảo bọn họ chọc giận em.” Trương Tĩnh không thèm để ý nỏi, rồi lại phấn chấn nói tiếp, “Vụ này các anh lại sắp thắng kiện rồi, Tiểu La Tử anh đã tích luỹ được bao nhiêu vốn để cưới vợ rồi? Em sắp đợi không nổi nữa rồi.”

“Thế thì em mau đi kiếm ai đó để lấy đi.” Lão La nói, “Vụ án này đến bây giờ vẫn chưa thắng đâu.”

“vậy em sẽ giúp các anh đánh thắng vụ kiện này, anh có đồng ý lấy em không?” Trương Tĩnh lén cười nói.

“Em có manh mối à?” Lão La giật mình, hoàn toàn không nghĩ đến điều mà Trương Tĩnh đang nói đến, “Thắng được vụ này, điều kiện gì anh cũng đáp ứng em.”

“Về văn phòng đợi em.” Trương Tĩnh cười nói.

Tôi và Lão La vừa bước vào trong văn phòng thì Trương Tĩnh đã có mặt.

“Tiểu La Tử, anh nói rồi đấy nhé, em giúp các anh đáng thắng vụ kiện này, anh phải cưới em.” Cô nói.

“Được thôi.” Lão La mặt tỉnh bơ nói. Chỉ có Trương Tĩnh bị thái độ của Lão La làm cho có chút khó hiểu.

“Tiểu La Tử, anh không sốt đấy chứ?” Trương Tĩnh đưa tay ra sờ trán cậu ấy.

“Không sốt. Hay là em không có niềm tin đánh thắng vụ kiện này?”

Cô lại quay ra nhìin tôi, tôi cũng ung dung, cô càng cảm thấy bối rối.

“Anh Tiểu Minh, Tiểu La Tử, thế này là sao? Sao đột nhiên…”

“Anh không biết.” Tôi lắc đầu.

“Mẹ em gọi điện cho anh.” Lão La đột nhiên nói, “Mẹ em nói, chỉ cần anh rời xa em, bà sẽ cho anh hai triệu tệ.”

“ANh đồng ý rồi ư?” Mặt Trương Tĩnh bỗng nhiên sa sầm, “La Kiệt, anh có biết không, tôi sẽ hận anh suốt đời.”

“Cũng vì biết vậy nên anh mới không đồng ý!” Lão La ha ha cười lớn, nói “Hai triệu tệ mà muốn mua chuộc anh? Anh là loại người tham tiền vậy sao?”

“Khốn nạn!” Trương Tĩnh chớp mắt hết khóc lại cười, dùng sức đấm mạnh vào Lão La, “Tại sao lại không nhận đi? Nhận đi, rồi tiếp tục ở bên em, đó cũng là của hồi môn của chúng ta thôi mà.”

“Ừm, tình cảm của anh dành cho em mà hai triệu tệ cỏn con đó có thể mua chuộc được sao? Anh đang đợi mẹ em tăng giá kìa.” Lão La vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Đi chết đi!” Trương Tĩnh hét lên, nhưng trong long lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Sự suy đoán bao lâu vào giây phút này cuối cùng cũng có được lời đáp, không phải cậu không yêu cô, chỉ là cậu không muốn ở bên cô như thế này mà thôi.

Tôi gượng cười lắc đầu, con gái khi đã đắm chìm trong tình yêu thì luôn ngu ngốc. Trương Tĩnh cứ cho là mình hiểu Lão La nhưng không biết rằng, những lời Lão La nói đều là thật.

Những lời này tất nhiên tôi không dám nói ra, nếu như nói ra, nửa đời sau và nửa thân dưới của Lão La rắc rối to rồi.

Ầm ĩ một hồi, Trương Tĩnh rút ra một bức ảnh nói: “Các anh xem đi, người này và người đàn ông trong đoạn băng trên xe có phải là một không?”

Bức ảnh chắc là được chụp trộm, là một người đàn ông thân hình vạm vỡ đang tập luyện trong phòng tập thể hình. Anh ta cao chừng 1,8m, cơ bắp để trần cuồn cuộn, đường cong rõ rang. Tóc cắt ngắn, khuôn mặt cũng góc cạnh rõ ràng. Tuy không được coi là đẹp trai nhưng cũng không ai nói anh ta xấu.

“Nhìn thế nào được?” Lão La nhíu mày, “Người ở trong đoạn bang rõ ràng là không nhìn thấy mặt.”

“Có điều thân hình này trông có vẻ khá giống đấy.” Tôi nhíu nhíu mày, “Người này là ai?”

“Lý Cương.” Trương Tĩnh nói, “Đó là ông chủ khách sạn, sở thích leo núi, tập gym, độc thân, bình thường luôn sống trong khách sạn.”

“Điều kiện có vẻ ăn khớp.” Tôi nói.

“Không chỉ là điều kiện ăn khớp.” Trương Tĩnh nói, “Trước đấy em cứ luôn nghĩ, nạn nhân sao lại phát hiện ra Lưu Bằng vụng trộm? Còn có thể bắt gian tại giường? Lưu Bằng làm những việc này đều vô cùng cẩn thận. Khả năng lớn nhất, hoặc là nạn nhân ở ngay sát vách nghe thấy, hoặc là có người tiết lộ thông tin cho cô ta. Bọn em sau khi không chế Lý Cương, đã điều tra rồi, các anh đoán xem thế nào?”

“Thế nào?” Lão La hỏi.

“Đầu tiên, phòng của Lý Cương này ở ngay cạnh phòng mà Lưu Bằng thuê hôm đó; tiếp theo, trong phòng Lý Cương có một cái tivi, camera giám sát khách sạn có thể xem được từ chỗ anh ta. Điều quan trọng nhất là, theo như người phục vụ nhớ lại, ngày hôm sau khi Thiệu Hoa bị hại, Lý Cương đã tiến hành thay toàn bộ các thiết bị trong phòng.”

“Quá khả nghi rồi.” Lão La nói, “Đi bắt anh ta!”

“Anh chẳng bao giờ chịu nghe em nói hết.” Trương Tĩnh cười khẩy, “Em đoán, lúc này chắc giám định DNA của anh ta có kết quả rồi, chậm nhất là sang ngày mai sẽ được biết được anh ta có mối quan hệ với đứa bé trong bụng nạn nhân hay không, đến lúc đó có thể tiến hành các bước tiếp theo. Tối nay em sẽ không được nghỉ ngơi rồi, các anh thức cùng em nhé.”

“Em làm sao mà không được nghỉ ngơi? Vụ án này chẳng có quan hệ gì với em.” Lão La hỏi vẻ khó hiểu.

“Vụ án này bây giờ do bọn em tiếp quản rồi.” Trương Tĩnh nói, “Phiên toà giả định gì đó của các anh vừa kết thúc, chú La đã gọi điện cho cấp trên của bọn em. Anh Tiểu Minh, anh đi cùng người ta được không?” Cô bám lấy tay tôi làm nũng.

Tôi vô thức cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm, cười gượng nói: “Luật sư tham dự vào công việc của tổ chuyên án, việc này mà truyền ra ngoài rất phiền phức đó.”

“Yên tâm đi, không ai biết đâu.” Nghĩ một lát, Trương Tĩnh bổ sung, “Biết cũng sẽ không nói ra ngoài đâu.”

“Không dám đúng không?” Lão La liếc xéo mắt nhìn Trương Tĩnh.

Sắc mặt tôi đã trương phình ra như màu gan lợn, gật đầu như gà mổ thóc. Nỗi đau truyền đến từ tay khiến tôi không dám có chút ý nghĩ phản kháng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.