Ngoài trời đã tối
hẳn, trong tẩm điện cũng thưa người đi lại, ai nấy cũng đều đã về phòng
mình. Trình Vân Du đứng trước cửa lớn, nàng loay hoay mãi không biết có
nên gõ cửa hay không. Mãi đến khi nắm tay vừa chạm vào cửa, bên trong đã vọng ra hai tiếng “Vào đi“. Trình Vân Du nghe theo lời mà bước vào.
Hai tay nàng cầm đĩa sủi cảo, cẩn trọng dâng lên trước mặt đối phương trong lòng nàng không khỏi lo lắng. Thật xin lỗi Hạo Minh Ca! Lần này nàng
đành mượn hoa kính phật, mong rằng tài nghệ của Hạo Minh không làm nàng
thất vọng.
Mặc Ngôn nhận lấy đĩa bánh, tay y nho nhã gắp lấy một miếng xong rồi lại đặt về chỗ cũ.
”Ăn đi”
Trông gương mặt không chút biểu tình của y, sự lo lắng của Tiểu Du càng tăng
lên bội phần. Không phải là món ăn này dở đến mức không nuốt được chứ,
nên y mới đưa cho nàng ăn. Tiểu Du cầm đũa gắp một cái, run run bỏ vào
miệng. Miếng sủi cảo xinh xắn kia như tan ra trong miệng, đầu tiên là vị cay nồng của tiêu, tiếp đến là vị ngọt của thịt, sau cùng với hương
nước dùng đậm đà, tất cả hòa quyện lại với nhau, tựa như một bản nhạc
réo rắt tuyệt vời. Lần đầu tiên trong đời Tiểu Du được ăn một món ngon
như vậy, hơn hẳn tất cả món ở nhà hàng cao cấp.
”Ăn thêm đi” - Mặc Ngôn đẩy đĩa sủi cảo về phía nàng.
Nhìn món ngon trước mặt, nước miếng của Tiểu Du đã muốn chảy ra thành sông,
thế nhưng nàng lại không dám manh động, chỉ có thể rụt rè dò xét ý của
đối phương.
”Ta không còn thấy đói”
Dường như hiểu nàng
đang nghĩ gì, Mặc Ngôn chỉ hờ hững giải thích, sau đó y lấy ra một chồng văn kiện, chăm chú đọc từng cái một.
Cung kính không bằng tuân
mệnh, nếu y đã cho phép dĩ nhiên Tiểu Du sẽ không từ chối. Tay phải nàng cầm đũa, tay trái cầm đĩa, nhanh nhón chén gọn những chiếc sủi cảo còn
sót lại. Đúng là không có gì tốt bằng được ăn ngon, lần đầu tiên nàng
cảm thấy không hề hối hận khi xuyên không đến thế giới này.
Mặc
Ngôn vừa phê duyệt văn kiện, vừa khẽ nhìn về phía Trình Vân Du. Tiểu cô
nương kia vì được ăn ngon mà trông vô cùng hạnh phúc, gương mặt như được viết rõ hai chữ “thỏa mãn”, trông có sức sống hơn mấy ngày vừa rồi.
Đợi nàng ăn xong y mới lên tiếng - “Nếu xong rồi thì sang đây giúp ta mài mực”
”Vâng”
Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh y, khẽ vén váy ngồi xuống. Tiểu Du cầm
thỏi mực, chà chà cọ cọ đến nửa ngày cũng không khiến mực ra màu.
”Không biết cách mài sao?”
Nàng gật đầu. Làm sao trách nàng được, thế kỉ XXI người ta đã sản xuất ra
được bình mực, ai lại xài loại mực lạc hậu này. Hơn nữa nàng làm việc
cũng toàn dùng máy tính với viết bi mà thôi, còn chẳng đụng tới mực nữa
kìa.
”Làm như thế này” - Mặc Ngôn đón lấy thỏi mực từ tay nàng,
chậm rãi vẽ một vòng rồi lại một vòng trên phiến đá mài - “Ngươi thử
xem”
”Vâng”
Trình Vân Du bắt chước động tác của y lúc
nãy, vẽ một vòng rồi lại một vòng trên phiến đá. Quả nhiên cách này rất
lợi hại! Ban nãy nàng cọ tới cọ lui thỏi mực vẫn trơ ra vô dụng, vậy mà
chỉ cần vẽ vài vòng, màu mực đen tuyền đã chảy ra.
Hai người bọn họ, một chăm chú đọc chữ, một chăm chú mài mực, trông chẳng khác gì một đôi tình cảm trên phim cổ trang. Thế nhưng thực thế nàng chỉ là nô tì
bị tướng quân sai đi mài mực, sự thật quả thật khiến người ta vỡ mộng.
Mài mực được một lúc lâu, Trình Vân Du bắt đầu thấy mỏi tay cùng buồn chán. Nàng len lén nhìn sang đống văn kiện kia để xem chúng có gì hay mà
khiến người kia say mê đọc tới vậy. Trên đống giấy tờ đó ghi chằng chịt
chữ, nào là báo cáo chuyện trong phủ, nào là chuyện đóng đô ngoài biên
cương, nào là chuyện triều đình,mới nhìn qua nàng đã muốn chóng mặt. Này có khác gì mấy tờ báo thời sự ở thế giới của nàng, toàn chuyện tình
tiền tù tội chẳng hay ho chút nào.
Đột nhiên, Mặc Ngôn thôi không viết nữa mà lại nắm chặt cây bút, mắt nhìn trừng trừng vào một tờ giấy.
Tiểu Du cũng bị sự thay đổi đột ngột của y làm chú ý, liền nhìn vào tờ giấy ấy.
”Hoàng thượng - Ban hôn - trưởng tử Hàn gia - tiểu thư Tú gia”
Đây là thư được gửi từ Trần quốc, thời gian gửi cũng đã được vài ngày. Nàng liếc nhìn người bên cạnh, hai hàng lông mày y nhíu lại, tay nắm chặt
đến nổi gân, Mặc Ngôn lúc này thật khác với bộ dạng trầm ổn thường thấy. Bốn chữ trên tờ giấy kia cộng với biểu tình của y lúc này, Tiểu Du hoàn toàn đã đoán ra được câu truyện ẩn ý bên trong. Cô nương họ Tú kia hẳn
là người trong mộng của Mặc Ngôn, nên y mới tức giận khi nghe tin nàng
ấy kết hôn. Hôn sự này lại do hoàng thượng ban, y càng không thể nhúng
tay vào, chỉ đành ngồi ở Tịnh quốc xa xôi cắn bút. Ôi dào, thật là giống như quyển truyện ngôn tình lâm li bi đát, chàng có lòng nàng có tâm mà
thời thế lại phụ lòng người.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chân
người chạy, Mặc Ngôn cũng nhanh chóng khôi phục cảm xúc của mình. Trình
Vân Du không khỏi thán phục, tên này thay mặt lẹ như lật bàn tay, nếu ở
thời đại nàng, không chừng y có thể đi làm diễn viên.
”Vào đi”
Cửa lớn mở ra, người bước vào là một nha hoàn trong phủ tướng quân. Nha
hoàn dâng lên cho y một cuộn giấy rồi nhanh chóng lui đi. Trước khi đi,
nha hoàn kia còn ném cho nàng ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại pha lẫn sự đố
kị. Trình Vân Du cũng không thèm để ý đến ánh mắt ấy. Dù sao nàng không
phải nữ chính, người bên cạnh cũng không phải người yêu hay chồng nàng,
cần gì phải quản lòng dạ của người khác.
Mặc Ngôn mở cuộn giấy
ra đọc, sắc mặt y từ xám chuyển sang đen, rồi từ đen lại khôi phục như
trước. Y buông cuộn giấy, thở dài một tiếng mệt mỏi.
Trình Vân
Du trông biểu tình của y thì lại càng thêm rối rắm. Có chuyện gì có thể
tệ hơn việc người con gái mình yêu đi lấy chồng sao? Nàng lại liếc nhìn
trộm cuộn giấy, trên đó chỉ ghi vài chữ nhưng lại vô cùng chấn động :“Tào vương gia lãnh binh tạo phản bất thành, xử tử tại chỗ”
”Mặc gia cùng Tú gia vốn là chỗ thân tình, trước đây mẫu thân ta có nhận Tú Lệ làm nghĩa nữ, cũng là tỷ tỷ của ta”
Mặc Ngôn lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc đến nặng nề
”Tỷ ấy cũng không tệ, là người biết quan tâm người khác, đối với người
em không cùng huyết thống như ta vẫn luôn hết mực yêu thương cùng bao
che. Đáng tiếc, thời thế luôn vùi dập người tốt. Tú gia bị bọn nịnh thần hãm hại đến tan nhà nát cửa, tỷ ấy nhờ danh nghĩa nữ của Mặc gia mà
thoát khỏi liên lụy. Sau nay tỷ ấy đem lòng dành cho Tào vương gia. Tào
vương gia này là trang quân tử chính trực, ta đã từng nghĩ người này sẽ
đem lại cho tỷ ấy một đời bình an. Chỉ trách bọn họ sinh ra không đúng
thời thế”
Trình Vân Du chăm chú lắng nghe. Nàng biết rằng, đằng
sau vẻ ngoài bình thản như mặt hồ kia, là tầng tầng sóng dữ đang cuộn
trào. Mặc Ngôn hẳn lúc này đang hận chính bản thân mình vì không thể bảo vệ cho vị tỷ tỷ kia. Nàng muốn an ủi vài câu, lại không biết nên nói
cái gì cho đúng nên đành im lặng.
”Nhân sinh giống như một ván cờ, ai cũng không biết đâu là thời điểm kết thúc của mình.” - Y nhàn nhạt nói một câu.
”Nhưng nếu vì thế mà từ bỏ há chẳng phải uổng phí một đời người sao?”
Mặc Ngôn nghe đối phương đáp liền ngạc nhiên nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp thập phần kiên định.
”Đời người ngắn ngủi, thà rằng cố gắng một lần còn hơn hối hận cả một đời.”
Nàng cũng không phải là loại tiểu thư khuê các thời cổ đại gì gì đó,
cũng sẽ không chịu im lặng để người ta ức hiếp. Trình Vân Du là cô gái
thế kỉ XXI, manh mẽ độc lập, chỉ cần nỗ lực cố gắng, nàng tin chắc rằng
không ai có thể điều khiển được số phận cuộc đời mình.
”Ta biết
rồi” - Y trông thấy nàng quả quyết như vậy, tảng đá trong lòng cũng nhẹ
đi phần nào - “Ngươi cũng nên tránh xa Tạ Hạo Minh ra một chút”
”Sao?” Chuyện này với chuyện trước đó hình như không có liên quan đến nhau.
”Không nên quá tin tưởng người lạ” - Nói rồi y lại chăm chú vào mớ giấy tờ còn lại - “Mài mực đi”
”Vâng”
Trình Vân Du lập tức nghe lời, tiếp tục mài mực. Trong lòng nàng không khỏi
hoài nghi, nếu như nói Tạ Hạo Minh kia là người lạ, vậy còn Mặc Ngôn?
Nàng cũng chỉ quen biết hai người cách nhau có một tuần thôi mà.