Nhậm Thanh Thị ánh mắt lấp lánh nói: “Mấu chốt vẫn ở chỗ ba mươi sáu điều ´Hoàng Kim Đan phương` để chế luyện Ngũ Thạch tán. Lý Thục Trang từ gia huynh có được mười hai điều Đan phương, cũng đủ để Ngũ Thạch tán của thị xưng bá Kiến Khang, đem đến cho thị tài phú, danh dự và sức ảnh hưởng kinh người. Nhưng sau một thời gian dài dùng đi dùng lại mười hai điều Đan phương, tác dụng của thuốc đối với những người đã dùng qua tự nhiên không còn sự kích thích như khi mới dùng. Cho nên Lý Thục Trang vì để có được hai mươi bốn điều Đan phương khác, nhất định sẽ sẵn sàng bỏ ra bất kể giá nào, đặc biệt trong thời khắc có lòng cưỡng đoạt quyền hành và thao túng cao môn Kiến Khang, thắng bại lúc này càng trọng yếu hơn.”
Lưu Dụ hỏi: “Nàng biết được hai mươi bốn điều Đan phương còn lại sao?”
Nhậm Thanh Thị nói: “Nếu như nói không biết được, sao dám đến kiếm Lưu gia chàng đây? Nguyên ý của gia huynh là muốn lợi dụng phần Đan phương còn lại để không chế Lý Thục Trang, không may tráng chí chưa thành đã bị gian nhân giết hại. Lúc trước khi bọn chàng giết chết Can Quy, Lỳ Thục Trang từng đến tìm ta, khi ấy ta cũng đoán được Can Quy có quan hệ mật thiết với thị, nếu không sao có thể nắm được hành tung của ta? Ta lúc đó nói dối ba mươi sáu điều Đan phương ấy là của một nhân vật khác tên Quan Trường Xuân trong Bạch Giáo, gia huynh đã từng từ y học được bí pháp điều chế Ngũ Thạch tán.”
Lưu Dụ hỏi: “Thật có người như thế sao?”
Nhậm Thanh Thị đưa tay lên áp lên trên khuông ngực vạm vỡ của gã, gương mặt như hoa nói: “Đây là một nhân vật do ta tạo dựng ra sao có thật được, chỉ vì vấn đề né tránh nhất thời. Lý Thục Trang lại tin tưởng không nghi ngờ, còn truy hỏi ta chỗ ở của Quan Trường Xuân. Chàng bảo ta nói với thị thế nào đây?”
Lưu Dụ nói: “Sao ta có thể biết được? Ài! Tay của nàng …”
Nhậm Thanh Thị di chuyển đôi tay đang áp trên ngực vòng lên cái cổ to lớn của gã, cả thân thể mềm mại áp sát vào người Lưu Dụ, chân thật nói: “Nô gia không thể tự kìm nén được tình cảm mà! Ngoại trừ chàng ra nô gia sẽ không có một nam nhân nào khác, cũng chẳng muốn có, không nhõng nhẽo với chàng thì với ai đây?”
Đồng thời Lưu Dụ cảm thấy rõ chịu không nổi nữa, nhắc nhở: “Bọn Yến Phi và Đồ Phụng Tam đang chờ ta quay lại báo cáo với bọn họ!”
Nhậm Thanh Thị ngừng uốn éo trong lòng gã, dí sát vào bên tai gã nói: “Người ta vì chàng giữ gìn thứ trân quý nhất của nữ nhân, chàng không muốn bây giờ có được sao?”
Lưu Dụ thiếu chút nữa mất đi lí trí, so với trước kia, sức chế ngự lần này thật không giống như trước, bởi vì mình truy hỏi nàng phương pháp đối phó Lý Thục Trang, khác gì tiếp nhận điều kiện của nàng. Sau khi nói ra câu đó, mỹ nữ lôi cuốn trước mắt lập tức biến thành tiểu thiếp bí mật của gã, chỉ nghĩ đến thân nàng thuộc về mình, năng lực phòng ngự thích hợp có thể nói đã toàn diện giải tỏa.
Lưu Dụ vòng tay ôm chặt nàng, cười khổ nói: “Bàn chính sự trước, thời gian sau này còn nhiều!”
Nhậm Thanh Thị hoan hô một tiếng, hiến dâng một nụ hôn nhiệt tình làm cho gã tiêu hồn thoái ý, sau đó hổn hển nói rất nhỏ: “Trời ơi! Rút cuộc nô gia đã có được sự sủng ái của Lưu gia, cái hôn này khác với trước kia, nô gia cảm nhận được.”
Lưu Dụ thầm than nữ nhân cuối cùng vẫn là nữ nhân, rất thích đánh giá vấn đề loại này. Mà gã tự hỏi lương tâm, bản thân đối với nàng tình dục hơn hay tình yêu hơn, bởi vì sự đề phòng đối với nàng cho đến lúc này vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.
Nhậm Thanh Thị trở lại chính đề, nói: “Ta nói với Lý Thục Trang, vì con người Quan Trường Xuân tham tài háo sắc, nhưng lại là một cao thủ nhất đẳng, với thành tựu luyện chế Ngũ Thạch tán càng là tiền vô cổ nhân, thành công lớn tập hợp Đan học của Tam Quốc và Lưỡng Tấn, chuyên trách luyện đan tán cho Tiêu Dao giáo bọn ta, bán xuống phương nam. Chàng bây giờ chắc hiểu rõ, vì sao gia huynh lại có thể kết hợp với Lý Thục Trang, tất cả vì Lý Thục Trang là một người mua bán đan dược lớn nhất của bọn ta, thông qua sự buôn bán ấy có thể kiếm được lợi nhuận kinh người, bọn ta có thể có được tiền tài và vật chất cuồn cuộn không ngớt, có thể chi trì cho đại nghiệp phục quốc của bọn ta. Ôi! Tất cả đã thành quá khứ.”
Lưu Dụ chau mày hỏi: “Đã không có con người Quan Trường Xuân ấy, ai là người luyện Ngũ Thạch tán cho bọn nàng?”
Nhậm Thanh Thị ánh mắt lấp lánh nhìn gã, đắc ý nói: “Đương nhiên là nô gia! Trong giáo bọn ta, chỉ có gia huynh, gia tỷ và nô gia ba người hiểu được bí mật của ´Hoàng Kim Đan phương`, nó nguyên là một bộ sách gọi là ´Linh Tán Đại Thành` của gia tộc Tào Ngụy bọn ta bí mật sao chép lưu giữ lại, rồi được bọn ta thêm thắt cải biến, thành bí phương ba mươi sáu điều trân quý.”
Lưu Dụ cau mày: “Ta vẫn chưa minh bạch.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Ta còn nói với Lý Thục Trang, sau khi gia huynh ngộ hại, cột đổ thì nhà xiêu, Tiêu Dao giáo không tồn tại nữa. Quan Trường Xuân cũng được hồi phục tự do, nhưng vẫn có liên hệ với ta. Khi đó ta vẫn chưa nghĩ đến việc thay thế Lý Thục Trang, chỉ muốn cảnh cáo thị, đồng thời cũng có thể khiến cho thị đố kỵ không dám đối phó ta. Nhưng khi Hoàn Huyền có thêm Tiều Nộn Ngọc, ta đột nhiên tỉnh ngộ, nắm rõ được Tiều Túng và Lý Thục Trang đã kết thành một lũ, không phải chỉ đơn giản là quan hệ đối tác làm ăn thế. Cũng trong khoảng khắc ấy, ta bắt đầu phản tỉnh đánh giá lại bản thân có phải ngu quá không. Nhưng sự tỉnh ngộ chân chính phát sinh lúc biết được Nhiếp Thiên Hoàn thảm tử trong tay Hoàn Huyền? Điều đó giống như xóa sạch mây mù trên trời vậy. Đồng thời ta phát giác trong lòng mình chỉ có một người, đó chính là con người Lưu Dụ chàng. Hạnh phúc ở ngay trước mắt, chỉ xem ta có sẵn sàng thay đổi và tranh thủ không. Chàng còn không hiểu rõ tâm ý của người ta sao?”
Nàng đang nói chính sự, đột nhiên lại kéo phương diện này vào, Lưu Dụ tuy cảm thấy phiền não, nhưng vẫn hiểu được nguyên nhân Nhậm Thanh Thi từ từ ép tới là muốn Lưu Dụ gã biểu hiện thái độ.
Mà Lưu Dụ cũng không có sự chọn lựa khác, vì muốn giết chết Hoàn Huyền, gã chuyện gì cũng nguyện ý đi làm, huống chi có thể nạp Nhậm Thanh Thị làm tình nhân bí mật, khẳng định sẽ không có nam nhân nào nhận thấy đây là việc khổ sai. Lưu Dụ lần này chủ động tìm đến đôi môi của nàng, sau khi hôn một cái nồng nhiệt, ngắm gương mặt ửng màu hoa đào của Nhậm Thanh Thị nói: “Nàng cam tâm làm tiểu thiếp bí mật của ta là phúc phận Lưu Dụ ta. Nhưng nàng biến thành một Lý Thục Trang khác, lại làm cho ta cảm thấy khó khăn. Nói thẳng ra! Ta đối với phương thức dùng thuốc sinh hoạt của cao môn Kiến Khang vô cùng phản cảm, ta …”
Nhậm Thanh Thị đưa ngón tay án lên môi gã, không để gã nói tiếp, ôn nhu nói: “Ta hiểu được cảm thụ của chàng, nhưng chớ hiểu lầm phạm tội ngược lại lòng người. Sự quật khởi và hình thành của cao môn bắt đầu từ triều đại nhà Hán, hiện tại đã thành kết cấu xã hội bền chắc không thể phá được. Nếu chàng trở thành người cầm quyền hiện nay, có thể giống như Vương Đạo, Tạ An cải cách tình hình xã hội bớt bất công bằng nhiều hơn, nhưng căn bản lại không thể hủy đi cao môn. Có thể dự đoán chàng có thể hoàn toàn lật đổ Hoàn Huyền, nhưng sẽ gặp sự phản kích của cao môn Kiến Khang, vấn đề nảy sinh ra do thân phận áo vải của chàng. Chỉ đơn thuần dùng vũ lực để trị quốc sẽ không làm được, lớn mạnh như triều Tần cũng chỉ được hai đời là mất, cho nên chàng tất phải tranh thủ nhân tâm. Chính trị của Lưỡng Tấn, là chính trị của cao môn đại tộc, dưới tình thế như vậy, chàng tất phải khiến cho mình thích ứng. Lưu gia ơi! Nô gia thật sự vì chàng mà suy nghĩ, chàng có thể tiếp tục dùng phương châm điều hành của Tạ An, lại tuyệt không thể can thiệp vào tinh thần sinh hoạt và phương thức của cao môn Kiến Khang, còn phải tận dụng tranh thủ bọn họ ủng hộ, mà nô gia có thể sẽ là tiểu tốt trung thành nhất của chàng.”
Lưu Dụ nghẹn lời không nói, nhớ tới một câu Vương Hoằng đã hỏi gã, có phải gã sẽ dùng vũ lực phá hoại sự sinh hoạt của cao môn Kiến Khang không? Khi ấy gã hướng về Vương Hoằng đưa ra bảo đảm, gã sẽ không phá hoại. Bởi vì nếu gã nói thật, lập tức sẽ nhận được sự khinh bỉ của Vương Hoằng.
Đối với Vương Hoằng hoặc bất kể cao môn tử đệ nào mà nói, gia tộc vĩnh viễn chiếm hữu vị trí trọng yếu nhất.
Nhậm Thanh Thị chẳng những thông minh đa trí, mà ánh mắt còn sáng suốt, nhìn xuyên thấu rõ ràng tâm thái những nhân sỹ cao môn Kiến Khang.
Nhậm Thanh Thị mỉm cười nói: “Sự thật bày ra trước mắt, cao môn Kiến Khang thật không còn thuốc cứu, mặc dù chàng dụng tâm lo lắng, bọn họ lại tuyệt không lĩnh tình. Con đường hoàng đế của chàng tịnh không dễ đi, sự đối lập của cao môn và hàn tộc tịnh không phải hình thành trong một sớm một chiều, mà là thói quen và tập quán thâm căn cố đế trải qua mấy trăm năm.”
Lưu Dụ đã minh bạch, lý do tại sao Nhậm Thanh Thị đối với Kiến Khang có thể liễu giải sâu sắc, tất cả vì nàng và tộc nhân luôn luôn để tâm đến phương diện này, chuẩn bị thật tốt để tranh đoạt hoàng quyền. Không giống như gã nửa đường xuất gia, trong muôn vàn tình thế ma xui quỷ khiến, bị đẩy đến vị trí như vậy. Hiện tại có thể nói gã không còn được chọn lựa, chỉ có thể hướng về mục tiêu đó mà tiến.
Gã cười khổ nói: “Tốt thôi! Coi như ta bắt bẻ không nổi nàng. Làm sao có thể giết chết Lý Thục Trang, lại không để cho bất kể người nào hoài nghi đến bản thân ta?”
Nhậm Thanh Thị nhiệt tình nói: “Bọn ta cùng tìm một người giả làm Quan Trường Xuân, dụ Lý Thục Trang mắc bẫy, đây là phương pháp nhất cử lưỡng tiện, chẳng những có thể phá vỡ sức khống chế của Hoàn Huyền đối với cao môn Kiến Khang, lại có thể đoạt được tài sản to lớn của Lý Thục Trang.”
Lưu Dụ nói: “Lý Thục Trang tuyệt không phải là người dễ bị lừa. Có một sự kiện nàng có thể còn chưa biết, sau lưng Lý Thục Trang có một phái hệ gọi là Ma môn chống lưng cho thị, Tiều Túng, Tiều Phụng Tiên, Tiều Nộn Ngọc với Trần công công, đều là người thuộc về phái hệ ấy. Mà mục đích cuối cùng của Ma môn là muốn đoạt vào tay quyền trị thiên hạ.”
Nhậm Thanh Thị điềm đạm nói: “Đối với Ma môn ta có biết, vả ta sớm hoài nghi như thế về Lý Thục Trang, bất quá Lưu gia chỉ chứng thực thêm mà thôi!”
Lưu Dụ hỏi: “Nàng vẫn có lòng tin có thể lừa được Lý Thục Trang ư?”
Nhậm Thanh Thị hôn gã một cái, ôn nhu nói: “Ta bây giờ càng chắc chắn. Trong Ma môn có nhiều phái hệ, chẳng ai phục ai, mọi người tự tư tự lợi thành tính, nếu Lý Thục Trang gặp được Quan Trường Xuân, chẳng những sẽ không để cho những người khác biết được việc này, còn sẽ tìm trăm phương ngàn kế giấu đi, càng có lợi cho hành động của bọn ta.”
Lưu Dụ không nhịn được nữa, thản nhiên hỏi: “Không phải miễn cưỡng nữa! Rút cuộc nàng có kỳ mưu diệu kế gì?”
Nhậm Thanh Thị nói: “Lý Thục Trang cầu cạnh ta an bài Quan Trường Xuân đến Kiến Khang gặp thị, còn bảo đảm thị sẽ làm cho Quan Trường Xuân tuyệt không hối hận đã đến gặp thị. Ta chỉ đáp thị sẽ tìm cách chuyển lời cho thị, còn Quan Trường Xuân có sẵn sàng gặp thị không, do y tự quyết định lấy, ta không muốn can thiệp vào việc giữa hai người bọn họ.”
Lưu Dụ nói: “Trừ phi do Yến Phi đóng giả Quan Trường Xuân, nếu không chẳng có người nào có thể giết được thị, mà Yến Phi rất dễ dàng bị người nhận ra, chỉ nhìn vào đôi mắt của Yến Phi, biết ngay y không phải là loại người tham tài háo sắc.”
Nhậm Thanh Thị điềm đạm: “Đồ Phụng Tam thì thế nào?”
Lưu Dụ chau mày: “Kiến Khang khắp nơi là tai mắt thám tử của Hoàn Huyền, muốn Phụng Tam trong phạm vi thế lục Hoàn Huyền ngang nhiên hoạt động thì mạo hiểm quá, huống chi Phụng Tam có thể giết chết được Lý Thục Trang hay không còn là một dấu hỏi.”
Nhậm Thanh Thị bực mình: “Có lúc thật không hiểu được chàng sao lại có thể hồ đồ như vậy? Việc liên quan đến hạnh phúc chung thân của thiếp thân, sao thiếp để cho mãnh tướng số một của chàng đi chịu chết chứ? Lần này là đấu trí không đấu lực, có tâm mưu hại vô tâm, thiếp thân bảo đảm Lý Thục Trang sẽ lật thuyền trong rạch, lão bản cũng phải bồi táng.”
Nhậm Thanh Thị trái một câu thiếp thân, phải một câu thiếp thân, Lưu Dụ nghe được cũng có chút kinh tâm đáng tởm, chính là loại kích thích dẫn đến nguy cơ như vậy, làm cho gã càng cảm nhận được sức dụ hoặc cao độ của Nhậm Thanh Thị.
Nhậm Thanh Thị trước đây làm việc vì có mục đích, tác phong không từ thủ đoạn, trong lòng gã hình thành bao ấn tượng khắc sâu không thể phá bỏ được, dù cho bất luận nàng lời nói khẩn thiết thế nào, trong nhất thời Lưu Dụ cũng khó hoàn toàn nhận lấy.
Gã trầm giọng nói: “Ta vẫn đang nghe!”
Nhậm Thanh Thị dí sát bên tai gã nói: “Thiếp thân và Lý Thục Trang ước định một phương pháp liên lạc không thể kinh động người nào, Chỉ cần Đồ Phụng Tam có thể khiến cho Lý Thục Trang đối với thân phận Quan Trường Xuân của y tin tưởng không nghi ngờ, Lý Thục Trang sẽ khó thoát khỏi cái chết. Chi tiết hành động ta sẽ trình bày tỉ mỉ với Đồ Phụng Tam. Bây giờ chàng đi chào hỏi Đồ Phụng Tam, nói với y bọn ta sáng mai xuất phát đến Kiến Khang, sau đó trở lại bồi tiếp thiếp thân, để thiếp thân hiến dâng sự trinh bạch cho Lưu gia.”
:77:
Kỷ Thiên Thiên ngồi tại một góc thính đường, thần thái vô tư thỏa mãn, khóe miệng mang một chút tiếu ý.
Tiểu Thi từ ngoài vội vàng tiến vào, đến trước mặt nàng nói: “Hoàng thượng trở về rồi!”
Kỷ Thiên Thiên đợi nàng ngồi xuống, hỏi: “Ai nói với muội?”
Tiểu Thi đáp: “Là Phong nương kêu Thi Thi đi thông báo cho tiểu thư, Phong nương nói hoàng thượng tối nay có lẽ sẽ gặp tiểu thư.”
Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ, Mộ Dung Thùy đại bộ phận thời gian không ở Vinh Dương, khẳng định là đang chuẩn bị công phu cho trận quyết chiến đầu xuân tới, cuộc chiến này quan hệ đến sự thịnh suy của Đại Yên, cho nên Mộ Dung Thùy tuyệt sẽ không mang khí lực hao phí vào những việc khác. Đối với tài năng quân sự của Mộ Dung Thùy, trong trận công đánh Mộ Dung Vĩnh nàng đã sớm có nhận thức và kinh nghiệm sâu sắc khó quên, hiện tại y toàn tâm lao vào cuộc chiến với Yến lang và Thác Bạt Khuê, nhất định không dễ dàng ứng phó.”
Trước đây nàng chỉ hy vọng Mộ Dung Thùy không lý đến nàng, bây giờ lại rất muốn gặp được y, mong thám thính được ý tứ của y.
Kỷ Thiên Thiên gật đầu: “Biết rồi!”
Tiểu Thi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Kỷ Thiên Thiên mỉm cười: “Nói đi! Có phải muốn hỏi việc của Bàng lão bản không?”
Tiểu Thi lập tức má nóng bỏng, hỏi: “Không phải! Tiểu thư vì sao đột nhiên nhắc đến Bàng lão bản?”
Kỷ Thiên Thiên thầm nói, ngươi không dám nói đến Bàng Nghĩa, chỉ đành do ta nhắc đến. Nhún vai điềm nhiên như không, nói: “Không có gì! Chỉ là thấy Thi Thi mấy ngày gần đây bộ dạng sao lãng, thần thái khác thường ngày, thuận miệng đoán thử thôi!”
Tiểu Thi cúi đầu nói: “Không phải …. Không phải!”
Kỷ Thiên Thiên trong lòng rất thương, đối với Tiểu Thi mà nói, mùi vị bị giam lỏng đương nhiên không dễ chịu, cả ngày không việc để làm, rất dễ dàng suy nghĩ lung tung. Bàng Nghĩa giống như một viên đá ném vào tâm hồn như hồ nước của nàng, làm nổi lên những làn sóng lăn tăn.
Tiểu Thi là thiếu nữ hoài xuân, đang tuổi dậy thì, vì vậy mà đối với Cao Ngạn sinh ra hảo cảm. Bất quá Kỷ Thiên Thiên hiểu được dưới sự thêm dầu vào lửa của mình, khiến Tiểu Thi hồi tưởng lại tình huống lúc ở cùng Bàng Nghĩa, cảm nhận được chân tình của Bàng nghĩa, sinh ra cảm giác dị dạng.
Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Bàng Nghĩa là một người có bản sự, chẳng những là một tay nấu ăn tốt, có thể ủ ra mỹ tửu giống như loại Tuyết Giản Hương làm cho Yến lang không lúc nào không vui vẻ, còn là một kiến trúc sư siêu trác. Bàng Nghĩa không thiên về biểu đạt cảm tình trong lòng, nhưng không phải biểu thị y là một người chẳng biết ôn nhu, người giống như y một khi trong lòng đã có cảm tình thì sẽ vĩnh viễn không thay đổi, đến chết không đổi. Tiểu thư ta tuyệt sẽ không nhìn lầm y.”
Tiểu Thi mặt đỏ đến tận mang tai, không chịu: “Tiểu thư đã nói hết chưa?”
Kỷ Thiên Thiên nói: “Nếu ta ước lượng không sai, ngươi sẽ rất nhanh gặp được Bàng lão bản, Tiểu Thi có chút chuẩn bị tâm lý mới được!”
Tiểu Thi ngạc nhiên: “Tiểu thư khẳng định như thế sao?”
Kỷ Thiên Thiên thương mến nói: “Thời khắc gian khổ nhất của bọn ta sẽ mau thành quá khứ. Sau khi tuyết tan, Yến lang sẽ cùng Mộ Dung Thùy triển khai một trận quyết chiến cuối cùng, cái ngày bọn ta hồi phục tự do cũng không xa nữa.”
Tiểu Thi giật mình hỏi: “Đánh không thắng được Mộ Dung Thùy thì sao?”
Kỷ Thiên Thiên mỉm cười tin tưởng mười phần, nói: “Có phải sợ bị Mộ Dung Thùy thu thập trận chiến này như Mộ Dung Vĩnh hay không? Yến lang không giống thế đâu, chàng tuyệt sẽ không thua cho Mộ Dung Thùy.”
Tiểu Thi cúi đầu không nói.
Kỷ Thiên Thiên ôn nhu nói: “Thi Thi nên biết Mộ Dung Thùy đang ở thế hạ phong, y lần lượt phái đại quân viễn chinh Biên Hoang tập và Thịnh Nhạc, đều va đầu vào đá phải quay về. Do nhi tử dẫn tám vạn đại quân công đánh Thịch Nhạc, một trận Tham Hợp pha toàn quân chôn vùi, tình thế đảo ngược sang hướng khác!”
Tiểu Thi ngây người hỏi: “Sao tiểu thư có thể biết được bao nhiêu việc phát sinh bên ngoài thế?”
Kỷ Thiên Thiên nhún vai nói: “Biết được tức là biết được! Tiểu thư ta thần thông quảng đại, chẳng những có thiên lý nhãn, còn có thuật nghe gió. Nói với tỷ, muội gặp được Bàng lão bản thì sẽ thế nào?”
Tiểu Thi lại ửng hồng đến vành tai, nói thì thầm: “Tiểu tì sẽ không lấy chồng, cả đời đều phục vụ tiểu thư.”
Kỷ Thiên Thiên cười mắng: “Kỷ Thiên Thiên ta khi nào coi muội là nô tỳ, thật là vô dụng, muội là hảo tỷ muội của tỷ! Chỉ cần muội có thể được hạnh phúc, tỷ mới cao hứng.”
Tiểu Thi cúi đầu nói càng lý nhí hơn: “Tiểu thư muốn Thi Thi gả cho ai, Thi Thi sẽ gả cho người đó!”
Kỷ Thiên Thiên nghe giọng biết được nhã ý, rất vui nói: “Nói như thế, muội chắc đối với lão Bàng không có ác cảm, đây có thể là tin vui lớn nhất, nhưng đại sự cả đời cũng không thể cẩu thả, trước tiên muội sống cùng Bàng lão bản một đoạn thời gian, coi xem y có thể đánh động trái tim muội hay không, nói không chừng lúc đó tỷ muốn muội không lấy chồng muội cũng chẳng chịu nữa?”
Tiểu Thi cả giận nói: “Tiểu thư! Thi Thi không phải có ý tứ như vậy!”
Kỷ Thiên Thiên hỏi ngược lại: “Thế thì ý tứ gì đây?”
Tiểu Thi trăm miệng cũng khó phân giải, nói: “Không biết được!”
Kỷ Thiên Thiên cười mềm mại: “Tốt! Tốt! Tỷ tốn bao nhiêu lời, đều là nghĩ cho hạnh phúc chung thân của muội, hy vọng muội có một mái nhà để về.”
Tiểu Thi nhẹ nhàng nói: “Có lẽ y căn bản không để Thi Thi vào mắt!”
Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ nha đầu này rút cuộc động lòng rồi, nếu không với sự nhút nhát của thị, sao có thể chịu không được nói ra nghi vấn lớn nhất ở trong lòng. Nói: “Ta dám cam đoan Bàng lão bản một lòng si tình đối với Thi Thi. Tiểu thư từng coi lầm người chưa?”
Tiểu Thi đang muốn trả lời nàng, Kỷ Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Phong nương đến!”
Tiểu Thi bị dọa cho kinh hãi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, sau một lát vẫn không thấy bóng dáng Phong nương, quay đầu lại đang muốn nói, Phong nương đã bước qua bậc cửa vào trong đường.
Tiểu Thi nhìn Kỷ Thiên Thiên không thể tin được.
Phong nương đến trước mặt chủ tỳ hai người, nói: “Hoàng thượng mời Thiên Thiên tiểu thư.”
Hết chương 514
~*~*~*~*~*~*~*~*~