Yến Phi trèo lên đồi cao, nhìn về phương Bắc, không cầm được cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Ở phía trước khoảng ba, bốn dặm là một tòa sơn bảo quy mô hoành tráng, tọa lạc trên vùng đồi núi trập trùng nằm giữa hai dòng sông, nhấp nhô lên xuống theo thế núi, khí thế bức người. Người xây dựng sơn bảo này khẳng định là một nhân vật cao minh, phát huy hết những ưu điểm về địa lý, tận dụng sự thuận tiện cả hai mặt giao thông thủy bộ.
Tường bảo cao đến ba trượng, chân bảo dùng đá tảng dựng nên. Bên trong trồng đầy những cây đa, tán lá tỏa rộng xen lẫn với những nhà dân tường đất mái ngói. Theo đó mà tính thì có đến trên mấy ngàn gia đình sinh sống nơi đây. Một tòa sơn bảo hưng vượng như vậy thật ít thấy ở Bắc phương.
Hiện tại chàng không còn lo cho dân trong thành nữa. Với thực lực của đám mã tặc, căn bản không có cách gì đánh hạ được sơn bảo này. Loại sơn bảo này là cứ điểm vững chắc cho dân thường Bắc phương trốn tránh ngọn lửa của chiến tranh và nạn đạo tặc. Cho dù người nắm quyền mắt nhắm mắt mở chỉ lo chuyện trả thuế nộp lương, mọi người vẫn được bình an vô sự.
Yến Phi nhìn lướt vào trong bảo, trong lòng do dự không biết có nên đi đường vòng không, cuối cùng quyết định là cảnh báo dân trong bảo xong sẽ tiếp tục lên đường. Đột nhiên, trong bảo truyền lại ba tiếng chuông.
Chàng biết đã bị người canh gác trên đài quan sát phát hiện, trong lòng thầm tán thưởng mức cảnh giác cao độ của đối phương. Cửa bảo hạ xuống, hơn hai mươi kỵ mã từ trong phóng ra, người người y phục tề chỉnh quất ngựa, cung đao sẵn sàng, tạo thành khí thế bức người.
Yến Phi lấy làm lạ, không những cuộc sống của người dân trong thành sung túc, mà người chủ sự khẳng định không phải loại tầm thường. Yến Phi ung dung nghênh đón, lại chìa ra cả hai tay, biểu thị không có ác ý.
Đội kỵ binh nhanh chóng kéo tới, cách Yến Phi hơn trượng liền tỏa ra thành hình cánh quạt, vây xung quanh chàng, khí thế hung hăng. Chỉ cần nhất cử nhất động không hợp, sẽ lập tức tấn công.
Đột nhiên có người kêu lên: "Ngươi không phải là Yến Phi sao?"
Yến Phi không ngờ có người ở tòa sơn bảo phương Bắc xa xôi này, chỉ nhìn qua đã nhận ra mình, cảm thấy hết sức kỳ quái. Chàng liền nhìn về phía người mới nói, lập tức ánh mắt sáng lên.
Người vừa mới lên tiếng là một hán tử niên kỷ khoảng ba mươi, mặc quần áo võ sĩ màu trắng, lưng thẳng vai ngang, khôi ngô uy vũ, búi tóc oai hùng, nhưng tướng mạo lại thanh tao văn nhã, đầy nét thư sinh, ánh mắt lấp loáng trí tuệ, khiến người khác cảm thấy y không những là võ sĩ siêu quần, mà còn là một học giả uyên bác. Hán nhân văn võ kiêm toàn như vậy ở phương Bắc thật là khó kiếm.
Người này rời yên xuống ngựa, ôm quyền trấn tĩnh sự hưng phấn nói: "Thanh Hà Thôi Hoành, bái kiến Yến huynh."
Những người khác hiển nhiên đã nghe qua danh Yến Phi, đều lộ ra thần sắc tôn kính ngưỡng mộ, lập tức thi lễ tỏ ý tôn kính.
Yến Phi lần đầu tiên nghe đến tên Thôi Hoành này, nhưng đối với Thanh Hà Thôi thị thật ra đã nghe qua lâu rồi.
Sau 'Vĩnh Gia chi loạn'*, cao môn đại tộc lần lượt dời về Nam, nhưng vẫn có thế tộc chọn ở lại Bắc phương. Thanh danh hiển hách nhất trong số đó, chính là đại tộc họ Thôi ở Thanh Hà, là long đầu gia tộc ở ẩn nơi phương Bắc.
Người này có phong phạm danh sĩ một phái, phong thái đại tộc truyền từ đời trước lại như thế không thể nào giả mạo được.
Yến Phi mỉm cười hỏi: "Thôi huynh sao lại có thể nhìn qua một cái đã nhận ra Yến mỗ?"
Thôi Hoành mừng rỡ bước tới nói: "Bởi vì Thôi Hoành từng đến Biên Hoang tập chọn mua binh khí, kỵ mã và chiến thuyền. Lần nào đi qua con đường chính phía đông, cũng đều thấy Yến huynh ngồi uống rượu trầm tư ở Đệ Nhất lâu. Lúc đó trong lòng ta đã rất kính mộ huynh, chỉ là không dám quấy nhiễu, cứ tiếc không có cơ hội làm quen. Nhắc tới còn thấy buồn cười! Ta từng nhờ Cơ Biệt công tử dẫn đi diện kiến Yến huynh, cho rằng y thấy ta làm ăn lớn, sẽ chịu vất vả một chuyến mà giới thiệu, không ngờ lại bị y từ chối thẳng thừng. Ài! thật là làm ta thất vọng. Bất quá hôm nay cũng có thể cùng Yến huynh gặp mặt nói chuyện, cũng là hoàn thành tâm nguyện còn lại. Nếu như ta đoán không sai, Yến huynh chỉ vì đi ngang phát hiện tung tích tặc nhân, bởi vậy đặc biệt lại để cảnh báo."
Yến Phi nghe y nói chuyện khiêm tốn đúng cách, lại không đánh mất khí phái thân phận của thế gia đại tộc, thẳng thắn trình bày ý định của bản thân, chứng tỏ y hiểu rõ mọi chuyện, nên sinh ra có hảo cảm với y.
Chàng vui vẻ nói: "Thôi huynh thì ra đã nắm vững tình huống, nên đệ cũng không cần phải nhiều lời. Hiện tại đệ còn có chuyện gấp phải làm, nên sẽ tạm thời chia tay, ngày sau nếu có duyên, mọi người lại uống rượu nói chuyện được không?"
Thôi Hoành đáp: "Yến huynh có lẽ đang vội đến Hà Sáo**, trợ giúp Đại chủ Thác Bạt Khuê ứng phó đại quân Mộ Dung Bảo bắc phạt. Bất quá, theo như ta phán đoán, quyết chiến thật sự của hai bên, vẫn còn phải chờ một thời gian nữa, sớm là hai, ba tháng, muộn là sáu tháng một năm, Yến huynh ở lại tệ bảo một ngày, chắc không có vấn đề. Ta đương nhiên hiểu rõ tâm tình của Yến huynh, muốn càng sớm hội họp với Đại chủ càng tốt. Nhưng ta có thể đảm bảo, Yến huynh ở lại tệ bảo sẽ không phải là lãng phí thời gian đâu. Nếu không, ta chỉ còn cách bồi tiếp Yến huynh một đoạn đường, thì những khát vọng trăn trở bao lâu trong lòng may ra mới thỏa mãn được."
Yến Phi lập tức càng coi trọng y. Y không những là người hiểu biết chuyện thiên hạ đại sự, lại có hùng tâm tráng chí, không phải là loại cao môn danh sĩ bình thường. So với cái đám được gọi là danh sĩ suy đồi ở Nam phương, ngoại trừ Tạ An, Tạ Huyền hai người, thật là khác nhau một trời một vực.
Chàng ngạc nhiên hỏi: "Thôi huynh sao biết cuộc chiến còn lâu mới tới?"
Thôi Hoành khiêm tốn đáp: "Thôi mỗ trước giờ luôn lưu ý đến động tĩnh của các tộc ở phương Bắc, đứng ngoài quan sát, nhìn được những điểm đặc biệt. Như Đại chủ Thác Bạt Khuê quả quyết bỏ đi hai thành không phải dễ dàng đoạt được là Bình Thành và Nhạn Môn, ta liền đoán ra Đại chủ chọn chiến lược “vườn không nhà trống”, tránh mũi nhọn của địch. Hơn nữa, việc này cũng phù hợp với tác phong xưa nay của Đại chủ, nên ta mới đoán như vậy."
Yến Phi chấn động trong lòng. Chàng thầm nghĩ, nếu như người này không được Thác Bạt Khuê trọng dụng, quay lại đầu nhập vào bên địch quân, không những Thác Bạt Khuê cuối cùng cũng phải nếm mùi bại trận, mà mình cũng vĩnh viễn không cứu về được chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.
Tuy nhiên sắc mặt chàng không chút gì thay đổi, vui vẻ: "Như vậy Yến mỗ không làm khách nữa! Lại quấy nhiễu huynh một đêm rồi!"
Thôi Hoành vui mừng nói: "Thôi mỗ sẽ chu toàn bổn phận chủ nhà."
Lại quát to: "Nhường ngựa!"
Một người nghe vậy mừng rỡ nhảy xuống, nhường ngựa lại, rồi cỡi chung với một người khác.
Thôi Hoành đích thân giúp Yến Phi lên ngựa, sau đó cùng tộc nhân vây quanh Yến Phi, đi về sơn bảo của Thôi gia.
:77:
Hậu bối đao của Lưu Dụ liên tục chém ra.
Trong mấy ngày qua, Lưu Dụ đã suy tư nhiều về đao pháp, trọng điểm tập trung ở chỗ làm sao trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của địch nhân, có thể đột phá thoát ra.
Trước trận chiến Phì Thủy, bản thân Lưu Dụ đã là nhất đẳng cao thủ, gặp phải người cường mạnh như Lư Tuần, vẫn có thể liều mạng. Sau bao phen vào sinh ra tử, từ trong những trận chiến, liên tục đào luyện đao thuật, cố gắng tinh tiến, đao pháp đã tiến được một bước dài. Có thể nói, trừ phi gặp phải cao thủ ở đẳng cấp tôn sư như Tôn Ân, Mộ Dung Thùy; còn không nếu đơn đả độc đấu, có thể làm cho gã úy kị tính ra không có bao nhiêu người.
Đương nhiên khi người ta muốn lấy cái đầu trên người gã, sẽ không bao giờ nói đến chuyện quy củ giang hồ. Không đến thì thôi, đến thì quần khởi vây công, trong hoàn cảnh hoàn toàn có lợi cho đối phương, bức gã vào tử địa, nhân thủ đầy đủ, ưu thế áp đảo, đoạt đi cái mạng nhỏ của gã.
Chính là để đối phó với những tình huống tương tự, nên gã đã đau đầu sáng tác ra đao pháp đặt tên là "Cửu tinh liên châu". Trong mấy ngày qua gã không ngừng khổ luyện, đến hôm nay chính thức dùng trong cuộc chiến này.
Liên tục chém ra chín nhát đao, cao thủ bình thường đều có thể làm, nhưng nếu muốn có đầy đủ kình lực trong mỗi đao thì phải là cao thủ về đao pháp, lại có kinh mạch đặc biệt, nội công tinh thuần, mới có thể làm được. Còn nếu như muốn giống như Lưu Dụ hiện tại, chỉ bằng một hơi chân khí, nhẹ nhàng tùy ý bắn nhanh lên cao, liên tục chém ra chín đao như thiểm điện, thì gã trước khi được Yến Phi cải tạo chân khi, tự vấn cho dù khổ luyện ra sao cũng tốn công vô ích không làm được.
Chỗ tối lợi hại là từ thân pháp "Dã Lâm Viên Khiêu Thuật" gã lĩnh ngộ ra, mỗi lần hậu bối đao chém trúng mục tiêu như thân cành cây cối, hoặc là binh khí của địch nhân, đao kình xảo diệu của gã sẽ dựa vào kình lực của đối phương cải biến thế đao, nhanh chóng thay đổi thân pháp. Đối chọi với thân pháp quỷ mị khó nắm bắt của địch nhân, gã như đang tiến mạnh tới lại có thể biến thành nhanh chóng thối lui, tiến ngang hóa thành búng lên cao. Thân pháp và đao thuật phối hợp liền lạc không một kẻ hở.
Bởi vậy chiêu "Cửu tinh liên châu" này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là một đao thế đặc biệt lăng lệ, mà là đại biểu cho đột phá trong đao pháp của gã. Hành trình đi tìm sự hoàn thiện trong đao pháp của gã đã mở ra một đoạn rộng thênh thang và hoàn toàn mới mẻ. Đó cũng có thể là đoạn mở đầu cho gã trở thành đại gia về đao pháp thời nay.
"Keng!"
Chiêu thứ nhất phát ra, đánh trúng đoản đao sắc bén của Nhậm Thanh Thị đâm thẳng tới trước mặt. Đồng thời mượn lực quay ngang, hoành tay phát ra chiêu thứ hai, chém trúng vào tả thủ đao đang hợp thế công lại, giống như cắt đứt sự liền mạch trong đao thế của thị. Thế công vốn cường mãnh hung hăng lập tức tan vỡ.
Lưu Dụ thầm kêu nguy hiểm, từ hai đao đó, gã dò ra Tiêu Dao ma công âm u tà dị của Nhậm Thanh Thị, so với giao thủ lần trước lại có tinh tiến. Nếu không phải gã cũng chẳng còn là Lưu Dụ ngày trước, lần này khẳng định không thể trốn thoát được.
Nét mặc kiều diễm của Nhậm Thanh Thị hiện thần sắc ngạc nhiên không giấu được, hiển nhiên không ngờ Lưu Dụ lại cường mạnh như vậy.
Chiêu thứ ba của Lưu Dụ không để cho thị kịp thở lấy một hơi, nhanh chóng xuất ra, chém vào chiếc cổ đẹp của thị.
"Keng!"
Nhậm Thanh Thị xoay nhanh tấm thân kiều diễm, với một tư thế ưu mỹ đến độ không thể hình dung lại tràn đầy sức mê hoặc, quay lại nhìn thẳng Lưu Dụ, song đao bắt chéo ngạnh tiếp một đao hung bạo vô bì của Lưu Dụ.
Lưu Dụ toàn thân chấn động. Chân khí âm độc băng hàn, từ chỗ giao kích với song đao tống nhập vào đao của Lưu Dụ, hóa giải đao kình cường đại của gã. Sau đó hàn khí tựa mũi tên từ cánh tay cầm đao bắn thẳng vào kinh mạch khiến gã suýt thụ thương. May mắn tiên thiên chân khí trong nội thể kịp thời vận chuyển, hóa giải tà khi của đối phương vừa mới xâm nhập.
Nhậm Thanh Thị yêu kiều kêu lên một tiếng, mượn lực bay ngược về sau.
Nội lực Lưu Dụ chưa kịp hồi phục, nhìn Nhậm Thanh Thị thối lui ngoài ba trượng, giơ đao đứng thẳng, cười khổ trong lòng.
Nhậm Thanh Thị hoa dung trắng nhợt, lồng ngực phập phồng thở gấp, mặt hoa hiện thần sắc không thể tin được.
Đao khí của Lưu Dụ lập tức khóa chặt lấy thị, có thể nhân cơ hội phát động đợt công kích thứ nhì. Bất quá gã cũng đã dùng hết khí lực, lại càng không nghĩ ra điểm mấu chốt để có thể giết thị.
Vấn đề là "Cửu tinh liên châu" chỉ đạt được hiệu quả lý tưởng nhất nếu dùng trong lúc quần chiến để đột vây tìm đường sống. Gặp phải loại cao thủ siêu cấp như Nhậm Thanh Thị này, đối phương thấy thế bất lợi, có thể tá kình thoát thân, sẽ không ngu xuẩn tiếp tục chặn đánh gã.
Lưu Dụ lúc này thầm nghĩ trong lòng phải sáng chế thêm đao chiêu, để có thể dùng vào trường hợp đơn đả độc đấu như thế này. Cho dù đối phương có quyết ý đào tẩu, mình cũng có năng lực để chặn lại.
Hai má Nhậm Thanh Thị hồng hào trở lại, thương thế nhẹ trong người nhờ chân khí vận chuyển đã thuyên giảm.
Lưu Dụ song mục sát cơ đại thịnh, đao phong chỉ thẳng Nhậm Thanh Thị, chuẩn bị thế tấn công.
Nhậm Thanh Thị đột nhiên buông hai tay xuống, thu cặp đoản đao vào trong tay áo, tươi cười như hoa nói: "Không đánh nữa!"
Lưu Dụ cảm thấy như bị đùa giỡn, thất thanh thốt lên: "Không đánh? Ngươi cho là bọn ta đang đùa giỡn hay sao?"
Nhậm Thanh Thị khoái chí nói: "Cũng gần như vậy, trò du hí này được kêu là ‘Ai là chân mệnh thiên tử’, thuộc loại trò chơi đi tìm báu vật. Thật khó tin chàng đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy. Ta tự thấy không có cách gì giết được chàng, từ đó có thể chứng minh, chàng có thể thật sự là người được lão thiên gia tuyển chọn để thay đổi sang một triều đại mới."
Lưu Dụ cười khổ trong lòng. Chỉ có gã mới rõ, Nhậm Thanh Thị vừa mới đỡ ba đao xong, thật ra là cơ hội duy nhất của mình để giết Nhậm Thanh Thị. Chỉ vì đao pháp của gã chỉ mới đạt tiểu thành, một khi để cho yêu nữ này biết rõ đao chiêu của "Cửu tinh liên châu", gã sẽ khó bảo vệ lấy mình. Nói không chừng sẽ bị thị dùng Tiêu Dao ma công tấn công không ngừng cho đến chết. Nhậm Thanh Thị lúc này, cũng như Nhậm Dao ngày đó, bất luận chiêu số hay công lực, đều tương đương với nhau.
"Đang!"
Hậu bội đao về lại trong bao. Lưu Dụ cảm thấy bó tay, nhưng cũng biết đây là cách hay nhất.
Nhậm Thanh Thị phong nhã tươi cười tiến thẳng đến trước mặt gã cách khoảng hai bước. Ngọc thủ thu về sau lưng, lồng ngực phập phồng lên xuống, ngẩng mặt nhìn gã, thị dịu dàng thủ thỉ: "Chàng ngày càng có khí phách nam nhi! Ba đao mới đây, xem khắp thiên hạ, ngoài chàng còn ai có được phong độ đó, thiệt làm mê chết người ta rồi."
Lưu Dụ thật sự không biết nên cười hay nên tức, hay là muốn để yên được ca tụng lên chín tầng mây. Gã chỉ tỏ ra không thèm để ý gì đến thị. Không hiểu sao, gã cảm thấy sự chán ghét trong lòng đối với thị đã giảm đi nhiều, lại còn cảm nhận được mị lực dụ hoặc không bì được của thị. Gã đương nhiên hiểu rõ, cảm giác này là sai lầm và nguy hiểm. Chỉ hận là ngoại trừ thầm kêu yêu nữ lợi hại ra, gã không sao chống lại được cảm giác đến tự đáy lòng.
Làm cho gã càng đau đầu chính là nếu như thị tiết lộ với Hoàn Huyền mọi chuyện về gã, sách lược che giấu thực lực khẳng định sẽ tan thành bọt nước.
Nghĩ đến đây, trong lòng đã định ra kế.
Ngươi bây giờ đã gạt ta, ta gạt lại ngươi cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Lưu Dụ nhíu mày lạnh giọng: "Ngươi còn nhớ ta ở Kiến Khang đã nói sao với ngươi không?"
Nhậm Thanh Thị thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì với gã õng ẹo: "Chàng đã nói gì? Hôm nay mọi chuyện bắt đầu hoàn toàn mới đi, chuyện của quá khứ còn nhớ lại làm gì."
Lưu Dụ trong lòng thầm kêu vô sỉ.
Bất quá thật ra mà nói, biết là một chuyện, cảm giác lại là một chuyện khác. Trước mắt thị kiều diễm như vậy, yêu nữ vô sĩ cũng không còn là chuyện quan trọng. Ma lực của thị đủ để tiêu trừ mặt trái của mọi chuyện.
Sao gã lại có cảm giác mâu thuẫn kiểu này.
Đột nhiên trong mũi tràn đầy mùi hương của thị. Thì ra thị đã đến gần thêm một chút, chỉ cần thêm nửa bước là thân thể có thể nhập vào nhau. Đôi mắt tuyệt đẹp của thị lóng lánh rực rỡ, có thể câu dẫn hồn phách người ta. Thân hình yêu kiều động lòng người tỏa ra hương khí thanh xuân khỏe mạnh. Cổ áo lộ ra ngoài da thịt trắng nõn, trơn tru mềm mại, đủ để làm cho nhịp tim của bất cứ nam nhân bình thường nào cũng phải đập loạn xạ, sinh ra ham muốn nhục dục cuồng liệt với mỹ nhân.
Lưu Dụ sực tỉnh lại, thầm nghĩ mình sao lại như vậy, vào thời khắc này lại bị thị mê hoặc đến mức hồ đồ. Mình thật ra là người không có định lực sao? Sau khi gặp lại thị, gã vẫn sinh ra cảm giác như lần đầu, cảm thấy không thỏa đáng.
Lưu Dụ nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là một loại mị thuật cao minh? Thế gian thật ra lại có loại dị thuật tà pháp như vậy sao?
"Chàng đang nghĩ gì vậy?"
Lưu Dụ thật sự nghĩ đến chuyện lùi ra sau, nhưng cũng biết như vậy sẽ lộ rằng mình sợ thị, bèn mỉm cười: "Ngươi lại gần như vậy làm gì? Quên là ta đã từng nói với ngươi, kêu ngươi đi càng xa càng tốt sao?"
Nhậm Thanh Thị nhíu đôi mày thanh, cúi đầu nhẹ nhàng nũng nịu: "Người ta đầu hàng rồi. Thỉnh Lưu gia đại nhân đại lượng, bỏ qua những sai lầm người ta đã phạm phải. Hiện tại Thanh nhi nguyện để cho Lưu gia xử trí, tiếp nhận bất cứ hình phạt nào của ngài."
Đổi lại là bất cứ nam nhân nào khác, giờ khắc này khẳng định sẽ không chống cự nổi những lời mềm mại cầu hòa của thị. Nhưng Lưu Dụ đã trải qua biết bao khổ nạn và tôi luyện, tính cách bản thân kiên nghị không đổi, còn đã sớm sinh ra lòng cảnh giác, sao dám khinh địch để thị mê hoặc.
Lưu Dụ không nhịn được cười nói: "Nhậm đại tiểu thư không cần phải rót mật vào tai ta đâu. Chỉ bằng vào những lời đó của ngươi, lại muốn ta tín nhiệm như trước sao?"
Nhậm Thanh Thị rung rung đôi vai thon, ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại như trước được? Hiện tại người ta nhận ra chàng là chân long tái sinh, là người được chọn để thay ngôi đổi triều, đương nhiên đối với chàng phải thật lòng, đến chết không đổi sẽ đi theo chàng, vì chàng mà hành sự. Ít đi địch nhân vẫn tốt hơn nhiều địch nhân, nhất là một tiểu nữ đặc biệt như người ta."
Lưu Dụ lãnh đạm: "Ngươi đối với ta lại có giá trị gì?"
Thốt xong câu đó, bản thân Lưu Dụ cũng phải giật mình. Tự nhiên gã buột miệng nói ra, lộ rõ suy nghĩ trong lòng. Vào lúc này, Lưu Dụ biết rằng mình đã có thay đổi, trở nên thực tế hơn. Thay đổi này là do tình thế ép buộc mà ra.
Nhậm Thanh Thị không có chút phản ứng khác lạ nào, vui vẻ xoay tròn thân hình trước mặt gã, tư thái man dại đến cực điểm. Lúc đối diện lại với gã, thổi nhẹ làn hơi thơm như hoa lan nói: "Thanh nhi có thể giúp đi sát bảo vệ chàng. Lúc Lưu gia tịch mịch, người ta có thể vì chàng làm người giải sầu, bảo đảm chàng sẽ quên hết những nữ nhân trước đây. Người ta cũng có thể nghe theo chỉ thị của chàng đi nằm vùng bên địch nhân, vì Lưu gia do thám tin tức, thậm chí làm thích khách sát thủ. Người ta không muốn bất cứ danh phận gì, chỉ nghĩ đến việc làm tình nhân của chàng. Yêu cầu duy nhất, chỉ là muốn thấy Thiên Sư đạo tan vỡ trong tay chàng, Tôn Ân thảm bại mà chết. Một Thanh nhi ngoan ngoãn vâng lời như vậy, Lưu gia nỡ nhẫn tâm cự tuyệt sao?"
Lúc thị nói đến quên hết những nữ nhân trước đây, Lưu Dụ không cầm được nghĩ đến Vương Đạm Chân, trong lòng vô cùng đau xót. Nhậm Thanh Thị đang có mị lực dụ hoặc cao độ, phảng phất như là lời thủ thỉ tâm tình đêm khuya khi đầu gối tay ấp của tình nhân, lúc này uy lực đại giảm.
Lưu Dụ mỉm cười nói: "Ngươi và Nhậm Dao thật ra là có quan hệ ra sao?"
Nhậm Thanh Thị nhìn gã một cái, buông thõng tay đáp: "Y thật ra là thân huynh của ta, bọn ta là huyết mạch cuối cùng của Hoàng triều Đại Ngụy. Mạn Diệu là chị họ của ta. Thân phận hậu phi của bọn ta chỉ là vỏ bọc. Hiện tại ta là người cuối cùng còn sót lại của Hoàng triều Đại Ngụy, bởi vậy ta muốn báo phục Tôn Ân, rửa đi mối hận mất triều. Mọi chuyện người ta đã nói hết với chàng rồi, chàng thu xếp cho người ta ra sao đây?"
Hết chương 314
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Chú thích:
* Vĩnh Gia chi loạn: Năm 311, đời Tấn Hoài Đế, tức năm Vĩnh Gia thứ 5, Lưu Thông diệt hơn mười vạn Tấn quân tại Bình Thành (nay là Lộc Ấp tỉnh Hà Nam) giết lũ Thái úy Vương Diễn. Sau đó sai tướng Hô Diên Yến đánh Lạc Dương. Cuối cùng bắt sống Tấn Hoài Đế, giết thái tử, tôn thất, binh sĩ và bách tính đến hơn ba vạn người, lại phá hủy lăng mộ, cung điện. Sử sách gọi là “Vĩnh Gia chi loạn” hay “Vĩnh Gia chi họa”.
** Hà Sáo (河套) - Tiếng Anh là He Tao chỉ vùng bình nguyên, cao nguyên trung thượng du hai bờ Hoàng Hà vì nông nghiệp khá phát đạt nên còn gọi là khu vực tưới tiêu Hà Sáo. Hà Sáo nằm phía đông núi Hạ Lan (có Hạ Lan bộ tộc - tập 17x BHTT có nhắc đến cả Hà Sáo và Hạ Lan), phía tây Lương Sơn, nam Âm Sơn, bắc Trường Thành. Bao gồm bình nguyên Ngân Xuyên, cao nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, cao nguyên Hoàng Thổ, nay phân thành Trữ Hạ, Nội Mông Cổ và Thiểm Tây. Hoàng Hà tại đây trước tiên chạy men Hạ Lan sơn lên Bắc, bị Âm Sơn ngăn trở ở hướng đông, sau men theo Lương Sơn về hướng nam, hình thành nên chữ "几" nên gọi là Hà Sáo (nghĩa là chỗ uốn lượn của sông). Trong lịch sử thì Hà Sáo khá nổi, Xuân Thu thuộc Triệu quốc là quận Vân Trung, đến Tần thì phái Mông Điềm đuổi Hung Nô đóng quân ở hai quận Vân Trung, Cửu Nguyên. Sau Tần rút, Hà Sáo lại thuộc Hung Nô. Đến Tây Hán , trước năm 127, Hán Vũ Đế xuất quân ra Vân Trung đánh bại Hung Nô chiếm lĩnh Hà Sáo, đóng binh khai khẩn và nuôi ngựa ở đây, biến Hà Sáo thành căn cứ phòng ngự Hung Nô tấn công, đổi thành Sóc Phương quận, Ngũ Nguyên quận... Được dẫn nước từ Hoàng Hà vào tưới tiêu, nên nông nghiệp phát triển nhanh chóng, kinh tế phồn vinh. Đến thời Nam Bắc triều, Hà Sáo thành trọng địa tranh đoạt giữa các chính quyền Bắc phương.
Trong các tài liệu khác còn có địa danh Hà Sóc (河朔). Tiếng Anh là Heshuo là chỉ vùng Bắc Hoàng Hà thời TQ cổ đại (Sóc là Bắc), bao gồm cả Sơn Tây, Hà Bắc và Sơn Đông. Hà Sóc xuất hiện nhiều trong thơ ca bởi thời Thanh có một phái gọi là Hà Sóc thi phái. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Viên Thiệu chiếm miền Hà Sóc. Trong tiểu thuyết Kim Dung, Liêu Trai Chí Dị cũng xuất hiện Hà Sóc rất nhiều.