Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 165: Chương 165: Các hoài quỷ thai (Chuyện ai nấy lo)






Đêm sao sáng

Nhiếp Thiên Hoàn, bao quanh bởi các tướng sĩ, đứng trên một đồi hoang, quan

sát tình hình của Biên Hoang Tập, lòng đầy cảm giác tư lự.

Thậm chí bản thân y cũng không đoán được, trong một thời gian ngắn như vậy,

với dáng điệu hùng mạnh của kẻ xâm lược, lại đem binh bức bách Biên Hoang

Tập một lần nữa.

Việc chinh phục đại giang vẫn còn đang tiến hành, do Hác Trường Hanh suất

lĩnh thuyền đội, với sự ngầm cho phép của Hoàn Huyền, tiếp thu cơ nghiệp của

Đại Giang Bang. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Phá vỡ phong tỏa Dĩnh khẩu của Kiến Khang thủy sư, chính là một đòn tuyệt

diệu. Trước khi trời sáng Nhiếp Thiên Hoàn tiến quân cả hai đường thủy bộ, đột

kích hạm đội do Tư Mã Nguyên Hiển chỉ huy; không còn sức chống đỡ, lại tổn

thất hơn phân nửa số chiến thuyền, nên binh lính phải bỏ chạy giữ mạng. Trận

này theo sau việc Đại Giang Bang bị hoàn toàn tiêu diệt là một bước ngoặt mới

trong việc phát triển thế lực của Lưỡng Hồ Bang, từ nay vùng thượng du đại

giang nằm phía tây Dương Châu sẽ từ từ rơi vào sự kiểm soát của hắn.

Lần này Nhiếp Thiên Hoàn nhất quyết phải thắng, không những phải khuất

nhục Thiên Sư quân, mà còn phải trở thành bá chủ của Biên Hoang Tập.

Chỉ có hắn là có thể lấy được lợi ích lớn nhất của Biên Hoang Tập, vì thủy đạo

vào Nam đã nằm trong tay hắn. Để tiếp tục kiếm lợi ở Biên Hoang Tập, các bang

hội lớn nhỏ ở miền Nam, không thể không cúi đầu thần phục hắn.

Y tối cố kỵ chỉ có Bắc Phủ binh thủy sư do Lưu Lao Chi chủ trì. Môt ngày thế lực

của Bắc Phủ thủy sư vẩn còn tồn tại, hắn phải dùng toàn lực giúp cho Hoàn

Huyền.

Trong việc tấn công Biên Hoang Tập, hắn và Hoàn Huyền đã định ra một kế

hoạch hành động rất ư hoàn mỹ.

Phiá bên trái vang lên tiếng sét đánh, bụi bốc đầy trời, khoảng vài trăm quân

Kinh Châu từ cánh rừng hoang đã bị lửa thiêu gần hết, tiến nhanh về phiá bọn

họ.

Nhiếp Thiên Hoàn ngữa mặt lên trời cười, đề khí lên giọng nói ʺDương đại

tướng đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ?”

Dương Toàn Kỳ niên kỉ khoảng chừng ba mươi, thể phách kiện tráng, trên mặt

hiện vẻ trí tuệ tinh minh, nụ cười luôn trên môi làm cho người ta khó đoán được

tâm tư, luôn nghĩ thấu đáo mọi việc, lại giống như không để địch thủ nào trong

mắt. Hắn là công thần hàng đầu giúp Hoàn Huyền chinh phục Ba Thục, chiến

tích vượt xa Đồ Phụng Tam, là nhân vật với tương lai sáng lạng nhất trong quân

đội Kinh Châu.

Hắn đem theo mười tùy tùng chạy lên trên đồi hoang đó, còn lại khoảng năm

trăm thủ hạ dừng ngựa trông chừng dưới sườn đồi.

Dương Toàn Kỳ vui mừng nói ʺNhiếp bang chủ đã gian khổ a!ʺ

Rong ngựa thẳng đến bên cạnh Nhiếp Thiên Hoàn, tùy tùng hai bên, chia ra

phòng thủ hai bên ngọn đồi

Cả Nhiếp Thiên Hoàn với Dương Toàn Kỳ nhìn nhau tươi cười, cảm thấy khó

mà giấu được nỗi hưng phấn trong lòng.

Nhiếp Thiên Hoàn cười nói ʺMọi sự điều tiến hành đúng theo kế hoạch, ta đã

kiến thiết mộc trại cách đây năm dặm bên bờ phiá tây nơi sông hẹp, phong tỏa

đường sông Dĩnh Thủy phía nam của Biên Hoang Tập. Thiết Sĩ Tâm là người

thức thời, tất biết phải lựa chọn làm sao.ʺ

Dương Toàn Kỳ nhìn xa về lá cờ phất phới trên đỉnh Chung Lâu, hỏi ʺĐã có

động tĩnh gì từ phía Kiến Khang không?ʺ

Nhiếp Thiên Hoàn đáp ʺTa từ Dĩnh khẩu đến đây, dọc đường bố trí trạm truyền

tin, Kiến Khang thủy sư hay là dư nghiệt của Đại Giang Bang, nếu mà có đến

Dĩnh khẩu, sẽ không qua được tai mắt của bọn ta. Chỉ là chuyện thương thế

củaTạ Huyền hình như không nghiêm trọng như lời của Tôn Ân. Năm ngày

trước, đã tự mình hộ tống di thể Tạ An trở về Tiểu Đông San Kiến Khang an

táng.ʺ

Dương Toàn Kỳ hai mắt đầy sát cơ, trầm giọng nói ʺTa thực sự hy vọng Tạ

Huyền đích thân đem quân thu phục lại Biên Hoang Tập, chúng ta lúc đó có thể

dạy cho hắn biết được sự lợi hại của Kinh Châu Lưỡng Hồ liên quân.ʺ

Nhiếp Thiên Hoàn nói ʺDo vì Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo ôm chuyện

Biên Hoang Tập vào thân mình, vì vậy Bắc Phủ binh mới đứng ngoài chuyện

này, kỳ quái nhất là Đại Giang Bang không thấy động tĩnh, nhưng bất luận bọn

chúng có chủ ý gì, hiện tại đã mất đi cơ hội quân sự, dám chống đối ta thì chỉ là

tự diệt vong mà thôi.ʺ

Dương Toàn Kỳ gật đầu đồng ý, Dĩnh Thủy phía nam Biên Hoang Tập đã rơi

vào sự khống chế tuyệt đối của Lưỡng Hồ Bang , nếu có ai đem chiến thuyền đi

trên Dĩnh Thủy, đều khó tránh bị Xích Long thuyền chiếm lợi thế thượng du,

xuôi dòng công kích chính diện, chỉ có đưa mình ra chịu đòn.

Giang Hải Lưu qua đời, lập tức Nhiếp Thiên Hoàn không còn ai tranh dành

ngôi vị thủy chiến đệ nhất cao thủ.

Dương Toàn Kỳ hỏi ʺTình huống Biên Hoang Tập như thế nào?ʺ

Nhiếp Thiên Hoàn có tầm nhìn xa, nhiều năm trước đã bắt đầu ra tay sắp xếp,

đưa người xâm nhập vào thế lực các nơi, gia nhập Đại Giang Bang có Hồ Khiếu

Thiên, nương náu nơi Đồ Phụng Tam có Bác Kinh Lôi là vài ví dụ điển hình.

Hiện giờ trong Thiên Sư quân của Từ Đạo Phúc, cũng có người của Nhiếp Thiên

Hoàn.

Nhiếp Thiên Hoàn đáp lời ʺHiện tại quân trong Biên Hoang Tập có khoảng một

vạn người, Thiên Sư quân chiếm một nửa, còn lại một nửa là do người của

Hoàng Hà bang cùng Yến quân tạo thành. Hơn nữa bên ngoài Biên Hoang Tập

mười dặm về phía bắc có hai mộc trại, binh lực có khoảng một ngàn năm trăm

quân, do phó bang chủ Hoàng Hà bang Dong Chí Xuyên chủ trì. Còn có sáu

ngàn hoang nhân đầu hàng, trở thành nô lệ cho quân chiếm đóng, phụ trách

những việc cực nhọc không công, hết việc thì bị cầm tù tại Tiểu Kiến Khang.ʺ

Dương Toàn Kỳ nói ʺKhông có dấu hiệu phản công của đám hoang nhân bại

quân chạy thoát khoải Biên Hoang sao?ʺ

Nhiếp Thiên Hoàn cười lạnh nói ʺBại quân chỉ có mạnh miệng, khoảng bốn,

năm ngày gần đây, bọn họ nhiều lần đột kích đội binh đi tuần của quân chiếm

đóng, nhưng chỉ giới hạn trong khu vực Đông ngạn Dĩnh Thủy, từ đó có thể

thấy rằng bọn họ căn bản không có đủ thực lực để khiêu chiến với quân chiếm

lĩnh.ʺ

Dương Toàn Kỳ cười nhẹ ʺNghe được lời của bang chủ, coi như mọi việc đã đều

nằm trong bàn tay của chúng ta.ʺ

Nhiếp Thiên Hoàn nói ʺSự thật thì đúng như vậy. Nghe nói Thiết Sĩ Tâm đối với

việc Tôn Ân giết chết Nhâm Dao bất mãn phi thường, vì vậy khi phân phối

chiến lợi phẩm cố ý làm khó Từ Đạo Phúc. Mà Từ Đạo Phúc cũng vì việc Mộ

Dung Thùy tranh đoạt Kỷ Thiên Thiên trên tay hắn, sinh ra mối thâm cừu. Đưa

đến việc hai bên không còn hợp tác chặt chẽ. Từ Đạo Phúc và Thiết Sĩ Tâm mỗi

lần gặp nói chuyện, đều phải đến nghị sự đường của Chung Lâu, có thể thấy hai

bên đều đề phòng lẫn nhau.ʺ

Dương Toàn Kỳ vui mừng nói ʺThiết Sĩ Tâm trước giờ cùng Từ Đạo Phúc hợp

tác, chỉ là không còn sự lựa chọn nào khác, thực ra Thiên Sư Quân không phải là

lựa chọn tốt nhất. Bây giờ chúng ta đã trở lại, chính là đem đến cho Thiết Sĩ Tâm

một sự lựa chọn lý tưởng hơnʺ

Nhiếp Thiên Hoàn hân hoan nói ʺKhi chúng ta biểu dương thực lực, để cho

Thiết Sĩ Tâm biết mà bỏ rơi Từ Đạo Phúc không chút tiếc nuối, đó chính là thời

cơ tốt để chúng ta gởi người bí mật găp Thiết Sĩ Tâm. Chỉ cần Thiết Sĩ Tâm gật

đầu, chúng ta có thể tiêu diệt quân đội của Từ Đạo Phúc, Biên Hoang Tập lập

tức có thể hồi phục lại thời huy hoàng, trở thành địa phương dễ phát tài nhất

trong thiên hạ.ʺ

Nói xong hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười lớn.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐

Biên Hoang Tập. Đỉnh Chung Lâu.

Trên đài quan sát, Từ Đạo Phúc, Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương ba người

đứng bên lan can phía đông, nhìn dòng Dĩnh Thủy chảy qua Biên Hoang Tập.

Khu bến thuyền chong đèn sáng trưng, bờ đối diện chìm trong đêm đen. Dọc

theo bờ phía đông còn lại ba chòi canh đã được thiết lập, đêm qua lại bị dư đảng

của hoang nhân thiêu rụi, Đông ngạn do đó đã lọt vào tay địch nhân.

Tông Chánh Lương nói ʺChúng ta phải tăng cường phòng thủ ở bến thuyền, đặc

biệt là đường ra phía đông Tiểu Kiến Khang, nếu như để cho địch nhân lặn qua

Dĩnh thủy, tấn công vào Tiểu Kiến Khang, chúng ta sẽ có sự phiền nảo rât lớn.ʺ

Thiết Sĩ Tâm nói ʺĐề nghị của Chánh Lương đúng lắm, bất quá nhìn như là dư

đảng hoang nhân chỉ có thể hành sự tại Đông ngạn, thực ra thì không dám bước

nửa bước qua Dĩnh Thủy, cho thấy thực lực của chúng có giới hạn. Hoang nhân

ở Tiểu Kiến Khang không đáng để ý đến, còng chân có lẽ sẽ làm cho chúng mất

đi năng lực phản kháng hay chạy trốn. Chúng ta phải tăng cường sức mạnh

phòng ngự Dĩnh thủy, chủ yếu là để ứng phó xích long chiến thuyền của Nhiếp

Thiên Hoàn.ʺ

Quay sang Từ Đạo Phúc hỏi ʺTừ tương quân có ý kiến hay nào không?ʺ

Từ Đạo Phúc đáp ʺHoang nhân sẽ phát động vào thời điểm rất chính xác, cùng

lúc với thời khắc chúng ta đón tiếp thuyền đội của Nhiếp Thiên Hoàn tiến lên

phía bắc sông Dĩnh, làm cho chúng ta không thể phát xuất đại quân, qua sông

tìm bắt bọn chúng.ʺ

Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương đều gật đầu đồng ý. Xảy ra vào năm ngày

trước, hoang nhân lần đầu tiên tấn công chòi canh ở bờ bên kia. Sau đó gia tăng,

một đêm có thể lên đến mười lần đột kích, bắt buộc bọn hắn không thể không

rút quân về bờ sông phía tây.

Từ Đạo Phúc nói tiếp ʺTrên sách lược, thủ pháp này cũng cao minh lắm, không

cần chánh diện khiêu chiến với chúng ta, lại trở thành sự uy hiếp cho chúng ta,

và cũng làm cho chúng ta không nắm được tình huống điều động của bọn

chúng ở bờ bên kia ʺ

Tông Chánh Lương lạnh giọng nói ʺBọn chúng chỉ thừa nước đục thả câu, trong

lúc Kinh Châu quân và Lưỡng Hồ quân hợp lực tấn công Biên Hoang Tập, qua

sông tấn công. Vi vậy phía ta đề nghị gia tăng lực lượng phòng thủ ở khu bến

thuyền.ʺ

Từ Đạo Phúc trong lòng liền chấn động, qua những lời đối thoại, có thể thấy

rằng Tông Chánh Lương đối với lời Thiết Sĩ Tâm nói hoang nhân không đáng

để ý thì không phục lắm, câu cuối chính là phản đối Thiết Sĩ Tâm. Xem như vậy,

giữa Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương vẩn còn sự đấu tranh giành quyền lực.

Quả nhiên Thiết Sĩ Tâm sắc mặt giận dữ, trầm giọng nói ʺBiên Hoang Tập có

khả năng đối phó với hiểm nguy, chỉ nhờ có Dĩnh thủy, nếu chúng ta không

phân biệt nặng nhẹ, chỉ tập trung nhân thủ ở khu bến thuyền, sẽ trúng ngay kế

hư trương thanh thế của bọn dư đảng hoang nhân, không còn sức chống cự lại

Kinh Hồ liên quân. Giống như được việc nhỏ mà hỏng chuyện lớn.ʺ

Từ Đạo Phúc nói ʺChúng ta có thể bắt chước theo lối cũ của hoang nhân để

phòng thủ Biên Hoang Tập, đội quân ứng biến nhanh thì ở tại Dạ Oa Tử , bình

thường thì dưỡng sức, khi có việc thì sẽ khẩn cấp giúp dẹp loạn.ʺ

Tông Chánh Lương im lặng, không nói lời nào.

Thiết Sĩ Tâm hỏi ʺ Bên Từ tướng quân có thể xuất ra bao nhiêu quân?ʺ

Bọn họ trên danh nghĩa tuy là hợp sức phòng thủ Biên Hoang Tập, nhưng trên

sự thật mỗi người tự làm việc riêng cho mình, nói một cách khó nghe là đề

phòng lẫn nhau, đều có tư tâm. Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương phụ trách

hai cổng Tây Bắc và khu bến thuyền bên ngoài Tiểu Kiến Khang, Từ Đạo Phúc

phụ trách hai cổng Đông Nam và bến thuyền phía dưới sông.

Từ Đạo Phúc đáp: ʺNăm trăm người thì chắc không có vấn đề.ʺ

Thiết Sĩ Tâm than rằng “Yến Vương đã không nghỉ đến vìệc người của Hoàn

Huyền đến Biên Hoang Tập nhanh như vậy, bởi vì không ngờ là Hoàn Huyền

hợp tác với Nhiếp Thiên Hoàn. Tình thế hiện tại rất là bất lợi, bọn ta đã mất đi

thế chủ động.”

Từ Đạo Phúc và Tông Chánh Lương thấy hắn hốt nhiên thay đổi đề tài nói

chuyện, nhưng cũng không cảm tháy đột ngột, chỉ vì họ minh bạch rằng hắn

nghe được quân của Từ Đạo Phúc chỉ xuât ra được con số năm trăm ít ỏi, cho

nên gián tiếp biểu lộ cảm gíác thiếu quân lực khi cần gấp.

Tông Chánh Lương nói ʺNếu không bị hoang nhân ở bờ bên kia rình rập, bọn ta

khả dĩ có thể xuất tập chính diện đánh một đòn toàn lực với Kinh Hồ quân, hiện

tại chỉ còn đủ sức lo phòng thủ, do đó bọn ta đã rơi vào thế hạ phong bị động.

Nếu như không có biện pháp để giải quyết vấn đề này, bọn ta có khả năng mất

lợi khí này.ʺ

Từ Đạo Phúc nói “Phải giải quyết cho được vấn đề này, chỉ cần có phương

pháp, là lập tức bắt sáu ngàn tù nhân hoang nhân lập tức chôn sống. Đó đương

nhiên là hạ sách, đồng thời cũng làm cho ba người bọn ta biến thành cuồng

nhân khát máu trong mắt của thiên hạ.”

Thiết Sĩ Tâm cười khan nói ʺNếu như thực sự phải giết chết sáu hoang nhân,

Yến Vương làm sao mà giải thích việc này với Thiên Thiên tiểu thư?ʺ

Tông Chánh Lương nói ʺTa có cảm giác Từ tương quân đã có dự định, sao

không nói ra cách làm sao giải quyết chuyện này, mọi người cùng nghiên cứu

một lần xem có làm được không?ʺ

Thiết Sĩ Tâm nhìn sang Tông Chánh Lương, rồi nhìn thẳng vào mắt Từ Đạo

Phúc, gật đầu nói: ʺChúng ta hiện tại phải thành thật hợp tác, vậy mới có thể

đẩy lui cường địch, mời Từ tướng quân hãy nói thật lòng.ʺ

Từ Đạo Phúc nói ʺNói thật ra, ta tịnh không coi trọng chuyện Kinh Hồ liên

quân, bọn họ phải viễn chinh khổ cực, chúng ta thì trong sự chờ đợi, nếu bọn

chúng chẳng có từ tám đến mười ngày, đừng nghĩ đến việc dựng xong lều trại.

Kình địch trong lòng ta chính là liên quân hoang nhân, bọn họ không có nhiều

người, nhưng có thể đột phá đào tẩu trong cùng một đêm, quân của hoang nhân

rất là tinh nhuệ. Theo sự linh cảm kỳ diệu của Tôn Thiên Sư, Yến Phi không

những đã không chết sau khi bị trọng thương, mà còn trở nên mạnh hơn khi

xưa, khiến người khác phải lo sợ.ʺ

Ngoài dự liêu của Từ Đạo Phúc, Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương không lộ

vẻ kinh ngạc khi biết Yến Phi chưa chết. Điều này thật là không hợp tình hợp lý,

Yến Phi là Biên Hoang đệ nhất cao thủ, cũng là biểu tượng cho niềm vinh nhục

của hoang nhân, nếu hắn có thể an toàn trở về gia nhập cuộc chiến, có tác dụng

khích lệ rất lớn đối với sĩ khí của hoang nhân.

Mà Yến Phi lại là một thích khách xuất sắc, dù hắn đơn phương một người một

kiếm, cũng thành uy hiếp nghiêm trọng với liên quân chiếm đóng Biên Hoang

Tập. Phản ứng của hai người, chỉ có một giải thích hợp lý, là bọn họ đã biết Yến

Phi vẫn còn sống, chỉ là che đậy sự thật với Từ Đạo Phúc hắn.

Tông Chánh Lương than rằng ʺYến Phi đúng là một đối thủ khó đối phó, ta

chưa bao giờ gặp được một linh kiếm mà có thể báo nguy cho chủ nhân, nhưng

Điệp Luyến Hoa của Yến Phi đúng là một loại bảo kiếm này ʺ

Từ Đạo Phúc hỏi ʺCác người đã từng giao thủ với Kỷ Thiên và Yến Phi chưa?ʺ

Thiết Sĩ Tâm đáp ʺYến Vương và mỹ nhân đáp thuyền về Bắc, trên đường Yến

Phi với Đồ Phụng Tam, Thác Bạt Nghi và Mộ Dung Chiến đột kích chiến thuyền

của Yến Vương, bốn người không những toàn thân trở về, mà Yến Phi còn đem

mỹ nhân thoát thân, nhưng sau đó Kỷ Thiên Thiên vì tiểu tì vẩn còn ở trong tay

Yến Vương, vì thế tự nguyện trở về thuyền đội, theo Yến Vương về Bắc.ʺ

Từ Đạo Phúc biến sắc hỏi ʺCó chuyện này sao?ʺ

Hắn rất muốn chất vấn hai người họ sao sự việc đã xảy ra bảy, tám ngày trước,

bây giờ mói nói cho hắn biết, nhưng cũng biết chấn vấn chỉ là phí thời gian, lại

có thể làm mất mặt mình. Hắn thầm kêu tiếc trong lòng, nếu Yến Phi thành công

cứu được Kỷ Thiên Thiên, hắn có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng.

Tông Chánh Lương đạo: ʺYến Vương sai người đến báo cho bọn ta, nói rằng tuy

người và Yến Phi bất phân thắng bại, nhưng vũ công của Yến Phi đã đến cảnh

giới linh thông biến hóa, không dò được nông sâu, cộng với chiến lược mưu kế

không sơ hở, căn dặn chúng ta phải cẩn thận đề phòng.ʺ

Từ Đạo Phúc nóiʺTrong khi Kinh Hồ quân đang lo ổn định quân tình, chúng ta

phải đi trước một bước thu thập liên quân của hoang nhân, bằng không thì chỉ

có bại mà thôi.ʺ

Thiết Sĩ Tâm gật đầu nói ʺTừ tướng quân có chủ ý tốt nào không?ʺ

Từ Đạo Phúc trầm ngâm nói ʺTa có một cảm giác rất là bất tường, giống như

hoang nhân ngoài tập, với hoang nhân trong tập, đã tạo được liên hệ bí mật với

nhau, lập mưu phản công.ʺ

Thiết Sĩ Tâm nhíu mày nói ʺBiên Hoang Tập một bên là Dĩnh thủy, ba mặt kia

đều trơ trọi trống không, muốn tránh được tai mắt chúng ta, tiến vào tập rối trở

ra, làm sao có khả năng đó được?ʺ

Tông Chánh Lương nói ʺPhương pháp duy nhất để tù nhân trong tập thông tin

với bên ngoài tập, là để lại ám hiệu khi ra ngoài làm việc, như vậy thì thực sự

không có cách nào ngăn chận được.ʺ

Từ Đạo Phúc điền đạm nói ʺBinh lực của chúng ta có so sánh được với quân Phù

Kiên lúc đó không? Thiên hạ ai cũng biết Phù Kiên chiếm giử Biên Hoang tập,

vẩn bị Yến Phi, Lưu Dụ và Thác Bạt Khuê làm chuyện long trời lở đất, ba người

lại còn an nhiên thoát thân.ʺ

Thiết Sĩ Tâm nói ngay ʺChúng ta đương nhiên thua xa binh lực cuả Phù Kiên,

hiện thời phần nào lại là lực bất tòng tâm, kiếm nhân thủ để thành lập một đội

binh ứng biến nhanh cũng đã khó. Như Từ huynh đã phân tích, hoang nhân

chắc là có phương pháp đặc biệt, có thể vào tập một cách dể dàng, cũng có thể

che được tai mắt chúng ta.ʺ

Tông Chánh Lương hỏi ʺCửa ra vào địa đạo thực ra là ở đâu? Chúng ta đã từng

tiến ra ngoài tập tìm kiếm, mhưng cũng không phát hiện được gì cảʺ

Thiết Sĩ Tâm nhìn về vùng tối âm u ở bên kia sông, lại thử tự mình nghĩ ra

những cách khác nhau, nói ʺKhông thể nào ở bờ bên kia được, chiều dài thực ra

không phải là vấn đề, khó khăn thực sự là làm sao có thể xuyên qua dưới lòng

sông Dĩnh Thủy. ʺ

Tông Chánh Lương nói ʺđông ngạn là do ta tự mình kiểm tra, có thể chắc chắn

rằng không có cửa ra vào địa đạoʺ

Từ Đạo Phúc nói: ʺCòn một điểm nữa cho thấy sự tồn tại của địa đạo. Từ khi

chiếm được Biên Hoang Tập, ta luôn sai người lưu ý tình hình tù nhân, lúc đầu

bọn chúng rất mực hoang mang. Nhưng từ sau khi Yến Vưong và Thiên Sư đi

rồi, bọn chúng bình tỉnh trở lại, thậm chí không dấu được thần sắc hưng phấn.ʺ

Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương nghe rồi nhìn nhau ngạc nhiên, bắt đầu

thấy Từ Đạo Phúc nhận xét rất là chính xác và tỉ mỉ, cảm thấy đây không là

người đơn giản, đúng là vô địch đại tướng danh bất hư truyền, không lạ rằng

quân đội Kiến Khang giống như nằm trong tay hắn.

Thiết Sĩ Tâm cũng thấy không thể không thỉnh giáo Từ Đạo Phúc, hỏi ʺTừ tướng

quân có cách nào để đối phó không?ʺ

Từ Đạo Phúc xuống giọng nói: ʺTrước hết phải nắm được thế chủ động trong

tay, điểm chính yếu là phải tiêu diệt tàn quân của hoang nhân đã trốn thoát .

Đối với quân Kinh Hồ, bọn ta theo kế khi chúng tiến thì tấn công, chúng lùi thì

phòng thủ, lập ra thế bất bạiʺ

Tông Chánh Lương nói ʺĐã có diệu kế gì chưa?ʺ

Từ Đạo Phúc nói: ʺHoang nhân hay nói đến tình nghĩa giang hồ, ví như bọn ta

giả vờ xử quyết tất cả những tù nhân, đám hoang nhân bên ngoài bị bức bách

phải lập tức phản công.ʺ

Thiết Sĩ Tâm nhíu mày nói ʺGiả sử như địa đạo không có tồn tại, hoang nhân

không có mạo hiểm đến cứu, đến khi phải xử quyết toàn thể tù nhân đúng theo

kỳ hạn, bọn ta làm sao mà có thể không nuốt lời?ʺ

Từ Đạo Phúc mỉm cười nói ʺBọn ta không cần phải công báo thiên hạ, khi nào sẽ

xử quyết hoang nhân, mà sẽ rò rỉ đưa ra từng tin một vào trong tai hoang nhân.

Phương diện này sẽ do ta phụ trách an bài. Giảm lương thực cuả bọn chúng, hai

bửa ăn sẽ còn lại một, Chỉ cần bọn chúng bị đói hai ba ngày, sẽ làm bọn chúng

nghi thần nghi quỷ, sinh ra khủng hoảng, bức bách

bọn chúng vì tình hoang nhân huynh đệ mà phải mạo hiểm động thủ.ʺ

Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương cùng kêu hay.

Từ Đạo Phúc lòng thầm than một tiếng.

Khi đối phó với việc hoang nhân muốn trốn thoát, vì lợi ích chung của bọn

chúng, việc đoàn kết sẽ không có vấn đề. Nhưng khi ứng phó với liên quân

Kinh Hồ, tình huống thì rất là phức tạp hơn nhiều.

Mọi người đều hiểu được chìa khóa cho sự thịnh suy của Biên Hoang Tập nằm

trong sự hợp tác giữa các thế lực Nam Bắc, mà Kinh Hồ liên quân chính là đại

biểu cho thế lực Nam phương, bọn họ cần phải bắt chước Mộ Dung Thùy nhanh

chóng ngồi xuống hợp tác với nhau. Bởi vậy đại quân Kinh Hồ kéo đến, không

phải là để đối địch với quân chiếm lĩnh từ Bắc phương, mà chính là để đối phó

với quân của hắn.

Đối với Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương mà nói, nếu mà có thể khống chế

đại giang thông qua sự hợp tác của Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn, đương

nhiên có lợi nhiều hơn là với thế lực giới hạn tại Hải Nam hoặc duyên ngạn của

Thiên Sư quân.

Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương là phường tâm ngoan thủ lạt, vì thành công

mà bất chấp thủ đoạn, chỉ cần thấy Kinh Hồ liên quân mang lợi đến trước mắt,

khẳng định sẽ bán đứng Từ Đạo Phúc hắn. Thiết Sĩ Tâm không trực tiếp hưởng

ứng đề nghị liên hiệp thành lập đội quân ứng biến nhanh, chính là dấu hiệu cho

lối suy tính này.

Làm sao để vật lộn cầu tồn trong một tình thế ác liệt như vậy, mấu chốt sẽ nằm

ở việc làm thế nào lợi dụng hoang nhân đả kích Tông, Thiết hai người. Ở một

phương diện khác, trước khi bọn Thiết, Tông lưỡng nhân tự đạt được hiệp nghị

bí mật với Kinh Hồ liên quân, phải đi trước một bước tự lực đánh tan sự đoàn

kết... của Kinh Châu và Lưỡng hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.