Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 292: Chương 292: Cải Trương Dịch Điều




Lưu Dụ trên đường trở về soái trướng gặp Giang Văn Thanh. Nàng chắc tới gặp riêng Lưu Dụ, không thấy gã ở soái trướng nên đến thẳng đây tìm.

Giang Văn Thanh có điểm tựa như không dám chạm vào mục quang của gã, khẽ cúi đầu đến bên gã, thấp giọng: “Chúng ta tới bờ hồ được không?”

Lưu Dụ khẽ liếc nàng, nàng thân vận nam trang thật xinh tươi rung động lòng người, thần thái bình tĩnh có chút e lệ, đầy sức sống đáng yêu. Gật đầu đáp: “Phượng Hoàng hồ dưới bầu trời đầy sao đặc biệt mỹ lệ”.

Giang Văn Thanh vui mừng ngước nhìn gã, hé môi cười nói: “Lần đầu tiên ở Biên Hoang tập khi nhìn thấy huynh, chẳng thể nghĩ được huynh là một người như vậy”.

Lưu Dụ kinh ngạc hỏi: “Ta là một người như thế nào vậy?”

Giang Văn Thanh mỉm cười nói: “Là một kẻ sẵn lòng cùng Cao tiểu tử đi làm chuyện điên rồ. Không ngờ lại là loại người giàu tình cảm”.

Lưu Dụ có điểm bối rối, nói không ra lời. Hai người rời khỏi doanh trại, đến thẳng bờ hồ, gió đêm từ trên mặt hồ thổi tới, làm tay áo họ tung bay phất phơ, cảm giác thoải mái thư giãn.

Giang Văn Thanh thấy bảy tám chiếc Song Đầu chiến thuyền đậu ở giữa hồ, thở dài một hơi nói: “Ta là tới gặp huynh là để nhận lỗi, đã hiểu lầm huynh”.

Lưu Dụ nói: “Sự thật phản ứng của Văn Thanh là thỏa đáng, làm người khác không thể hoài nghi chúng ta đã chuẩn bị lời sẵn, như thế nói không chừng lại có hiệu quả ngược lại”.

Giang Văn Thanh mắt thoáng hiện kì quang, lạ lùng nhìn gã, hỏi: “Huynh cố ý không cùng ta thương lượng trước?”

Lưu Dụ đáp: “Cũng không hoàn toàn là như thế. Trong đầu ta luôn muốn thành lập một đội quân Biên hoang tinh nhuệ, chỉ có dựa vào sức mạnh toàn tập, chúng ta mới có tư cách đọ sức cùng đại địch Nam Bắc. Nhiếp Thiên Hoàn dưới sự hỗ trợ của Hoàn Huyền, thế lực bành trướng rất mạnh mẽ, thêm một ngày trôi qua là khả năng chúng ta đối phó được với hắn càng giảm. May là mỗi lần giao chiến trước đây, cuối cùng vẫn là Lưỡng Hồ bang gánh chịu thất bại nên hỗ trợ cho uy thế chúng ta thêm một ít nhưng vẫn chưa đủ để xoay chuyển lại tình thế. Hiện tại nếu nàng muốn trùng chấn thế lực của Đại Giang bang, sẽ phải bỏ nhiều công sức mà kết quả chẳng là bao. Bang hội phương Nam, thậm chí không sợ Lưỡng Hồ bang nhưng không thể không cố kỵ Hoàn Huyền. Nên đại kế đánh bại Lưỡng Hồ bang, phải phân giai đoạn tiến hành, tuyệt không thể nóng vội hấp tấp”.

Giang Văn Thanh vui sướng nói: “Nguyên lai huynh đã sớm có kế hoạch tổng thể?”

Lưu Dụ trong lòng thấy thương cảm.

Đại Giang bang thanh thế như mặt trời buổi trưa, từ lúc Giang Hải Lưu thất bại vong mạng, gần như lâm vào tuyệt cảnh toàn bộ sụp đổ, chỉ có thể lui về Biên Hoang tập, lại gặp phải đả kích trầm trọng, mất đi cứ điểm. Bây giờ việc phản công Biên Hoang tập, thành công hay thất bại, hoàn toàn phụ thuộc vào sự phát triển của tình huống trước mắt, không được sơ thất.

Vinh nhục của Đại Giang bang, cũng như thành bại của Lưu Dụ gã, xem ra tương lai của gã và Giang Văn Thanh khó thể tách rời.

Lưu Dụ nhẹ giọng: “Sau khi thu phục Biên Hoang tập, ta phải lập tức quay lại Bắc phủ binh, nếu không ta sẽ mất đi cơ hội duy nhất đó, sẽ trở thành người bị Lưu Lao Chi trục xuất”.

Giang Văn Thanh cúi đầu: “Đó là một quyết định sáng suốt sao? Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử sẽ không từ thủ đoạn nào để bức hại huynh, cho đến thời khắc đầu huynh rơi xuống đất”.

Lưu Dụ cười lạnh: “Muốn giết ta ư? Không dễ dàng như thế đâu. Đó cũng là phương pháp duy nhất để trùng chấn Đại Giang bang, nếu như ta không thể nắm được Bắc Phủ Binh trong tay trước khi Tấn thất sụp đổ thì mọi thứ đều kết thúc. Đó là hiện thực, ta và nàng đều không có lựa chọn nào khác”.

Giang Văn Thanh nhẹ nhàng: “Sau khi huynh đi, Văn Thanh sẽ làm sao đây?”

Lưu Dụ thoáng chấn động, ánh mắt nhìn về phía nàng, lộ ra thần sắc khó có thể tin được, nói không ra lời.

Giang Văn Thanh mặt đỏ tận mang tai.

Lưu Dụ cố đè nén tình cảm đang đang cuộn sóng trong lòng xuống, trầm giọng: “Văn Thanh, nàng phải khôi phục lại lòng tin và đấu chí. Sau khi ta rời đi Đồ Phụng Tam sẽ toàn lực giúp nàng, không có gì phải sợ hãi. Nàng không phải đơn độc chiến đấu đâu, Biên Hoang tập sẽ làm hậu thuẫn cho nàng. Mục tiêu đầu tiên là làm Biên Hoang tập hưng vượng trở lại. Chỗ nào có lợi tự nhiên sẽ có người tới cùng nàng làm ăn, Khổng lão đại là một trong số đó. Biên Hoang tập càng hưng vượng, sức ảnh hưởng càng lớn, Đại Giang bang sẽ tùy ý khuếch trương thế lực. Đợi cho đến một ngày ta trở thành đại thống lĩnh của Bắc Phủ Binh, chúng ta sẽ có thể tay trong tay đến địch nhân đòi nợ”.

Giang Văn Thanh thấp giọng: “Hiểu rồi”.

Lưu Dụ nhìn lên bầu trời sao, thở ra một hơi: “Hãy tin ta. Ta và Văn Thanh sẽ cùng tồn vong, chỉ cần chúng ta kiên trì mà đi, nếu không chết thì cuối cùng sẽ có một ngày kẻ thù khom lưng uốn gối quì trước chúng ta, không ai có thể ngăn cản chúng ta”.

:77:

Yến Phi đi vào "hành cung" lâm thời trong tập của Diêu Hưng một cách thông thạo, vừa vặn nhìn thấy Diêu Hưng được vây quanh bởi hơn mười thân vệ cao thủ, thúc ngựa chạy ra tiền viện của Lạc Dương lâu.

Diêu Hưng muốn đi đâu?

Yến Phi không có thời gian để truy đến cùng, tranh thủ từng giây từng phút, lập tức tiến hành tìm kiếm. Đúng như dự đoán của chàng, Lạc Dương lâu to lớn như thế mà chỉ để lại bảy, tám Khương binh thủ vệ, những kẻ khác đã bị điều đi cả. Có thể tưởng tượng được địch nhân đã có một đêm cực khổ cấp phát lương thực vũ khí cho thoả đáng, bố trí phòng ngự chu đáo rồi mới nghỉ ngơi lấy sức, dĩ dật đãi lao.

Chàng bắt đầu từ hậu viện, bằng thân pháp và linh cơ tuyệt thế, tránh khỏi tai mắt của thủ vệ, không đến thời gian nửa nén hương, tìm khắp năm căn phòng của Lạc Dương lâu, nhưng lại thất vọng phi thường vì không tìm được chút dấu vết nào của "Đạo Nhật Phong".

Khi chàng tiến vào mật thất dưới đất của tòa chủ lâu Lạc Dương , tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, bên trong trống không, đối phương hiển nhiên còn chưa phát giác có nơi này.

Trong quá trình phản công đầu tiên, vì để vạch ra sách lược phản công, chàng đã đối với tình hình kiến trúc chủ yếu của Biên Hoang tập, kể cả mật thất và bí đạo, đều rõ như lòng bàn tay. Kiến thức về phương diện này đã phát huy tác dụng tại tình huống trước mắt, ít nhất có thể làm chàng khẳng định "Đạo Nhật Phong" không giấu trong Lạc Dương lâu. Yến Phi lại trở lên đỉnh lâu.

"Đạo Nhật Phong" thực ra được giấu ở nơi nào?

Yến Phi càng lúc càng đau đầu. Vào lúc này, trong lòng đột nhiên hiện lên hình bóng của Tông Chính Lương, loé lên rồi biến mất, bèn cảnh giác nhìn về hướng Chung lâu. Một đội nhân mã đang vòng qua Chung lâu hướng về phía chàng chạy tới, chàng giật mình vội vàng núp ở một bên kia mái ngói, trong lòng kêu nguy hiểm.

Tông Chính Lương có ngoại hiệu "Tiểu Hậu Nghệ", tiễn pháp danh chấn Bắc phương. Phàm người thiện xạ thì có nhãn lực đặc biệt tốt, nói không chừng sẽ bị y phát giác ra mình.

Thời gian không ngừng trôi qua, mỗi thời khắc trôi qua, đại kế trộm hương của chàng càng thêm phần khó khăn hơn. Yến Phi ngồi trên đỉnh mái ngói của tòa chủ lâu, trên cao nhìn xuống, đưa mắt nhìn bốn phía.

Diêu Hưng đã không chọn địa điểm thuận tiện nhất là Thái Hoa cư làm nơi cất giữ, đương nhiên do nghi ngờ Thái Hoa cư chưa đủ an toàn, lựa chọn tốt hơn là Lạc Dương lâu nhưng sự thật lại không phải như thế, vấn đề nằm ở đâu?

Đồ vật khẳng định là để trong Dạ Oa tử, cũng không thể cất giấu trong phạm vi thế lực của Mộ Dung Lân, nếu lấy đường lớn nối hai cửa Đông Tây làm ranh giới thì "Đạo Nhật Phong" phải ở một tòa lâu phòng nào đó phía Bắc Dạ Oa tử, bởi vì mặt Nam là nơi quân Mộ Dung Tiên Ti đồn trú.

Yến Phi dùng hết trí lực, khổ công suy tư.

Có địa phương nào an toàn hơn Lạc Dương lâu nhỉ?

Trong óc chàng hiện ra tổng đàn của Yết bang và Hung Nô bang trong tiểu Kiến Khang.

Cả hai tổng đàn này đều không ở trong Dạ Oa tử nhưng lại dễ phòng thủ nên có tác dụng làm kho lương.

Nghĩ đến đây, linh cơ Yến Phi đột nhiên hiện rõ, rốt cục nghĩ thông suốt nguyên nhân Diêu Hưng không đem "Đạo Nhật Phong" giấu ở Lạc Dương lâu hoặc Thái Hoa cư. Lý do cực kỳ đơn giản bởi vì Diêu Hưng không biết được bên trong có mật thất.

Địa điểm tốt nhất cất giữ "Đạo Nhật Phong" là trong mật thất dưới đất của một tòa nhà có sức phòng ngự mạnh mẽ. Chỉ cần lấy vật nặng phong kín lối ra, làm tắc nghẽn bí đạo qua lại, "Đạo Nhật Phong" có thể yên ổn nằm tại đó mà lại dễ dàng để mắt tới, vừa tiện canh giữ vừa không sợ bị gây rối, lúc sử dụng lại đem ra, đúng là tuyệt không sơ thất.

Tổng đàn của Hung nô bang hoặc Yết bang trong tiểu Kiến Khang, rất thích hợp với điều kiện này.

Lần đầu phản công Biên Hoang tập, mật thất địa đạo đã từng phát huy tác dụng, và toàn bộ đã bị lộ nên bí đạo thông tới Dĩnh Thủy ở khu vườn hoang của Lương thị đã bị địch nhân bịt lại. Diêu Hưng hiểu rõ mật thất bí đạo dưới tổng đàn lưỡng bang là chuyện đương nhiên. Y có thể biết được chuyện này từ Lữ Minh.

Nghĩ đến đây, Yến Phi thiếu chút nữa lập tức lẻn đi, rời khỏi Biên Hoang tập. Tìm được "Đạo Nhật Phong" thì sẽ như thế nào? Làm sao chàng có thể che dấu được con mắt của địch nhân, ăn trộm mấy cái thùng "Đạo Nhật Phong" cồng kềnh rồi từ mật thất lẻn ra, lại còn chuyển đến cất giấu tại bí đạo của Thái Hoa cư? Việc này không thể làm được.

Với sự lưu tâm cẩn thận của Diêu Hưng, khẳng định sẽ phái người bất kể ngày đêm luân phiên canh giữ lối vào ra của mật thất suốt mười hai canh giờ, như thế chàng sẽ chỉ có một cách là cướp lấy.

Yến Phi thầm thở dài một hơi, xua tan sự kích động, lập tức li khai, từ mái ngói nhảy xuống, lướt đi về phía tiểu Kiến Khang.

:77:

Lưu Dụ trở lại doanh trướng. Đồ Phụng Tam ngồi ở ngoài trướng, chỉ nhìn gã gật đầu chào hỏi, không nói gì.

Lưu Dụ ngồi xuống bên cạnh y, thân mật hỏi: “Huynh đang suy nghĩ chuyện gì?”

Đồ Phụng Tam trầm giọng: “Đại tiểu thư tựa hồ rất có hảo cảm với ngươi”.

Lưu Dụ cười khổ lắc đầu, chẳng biết trả lời y như thế nào.

Đồ Phụng Tam trầm ngâm trong khoảnh khắc: “Ta không phải muốn can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, cũng không có tư cách hỏi đến, vấn đề là ở chỗ đó không chỉ là chuyện riêng”.

Lưu Dụ thản nhiên: “Không có việc gì mà không thể nói được, ta và ngươi không chỉ là chiến hữu đồng sinh tử, mà còn là hảo huynh đệ”.

Đồ Phụng Tam nói: “Ta hiểu rõ ngươi là người thế nào, nếu không sẽ không chọn đứng về phía ngươi. Ta là một kẻ đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi, hy vọng ngươi thật sự hiểu được ta”.

Lưu Dụ nói: “Tuyệt đối hiểu rõ.”

Đồ Phụng Tam nói: “Thứ cho ta nói thẳng, việc công và việc tư không nên lẫn lộn với nhau. Cảm tình giữa nam nữ càng phức tạp đa dạng, một khi chuyện tình cảm xảy ra, sẽ xuất hiện những biến hóa không cách nào đoán được, trong tình thế trước mắt có hại mà không lợi. Đại Giang bang bây giờ là con cờ trọng yếu trong tay chúng ta, nên không được có sơ sót gì. Những việc khác ta không cần nói ngươi cũng nên biết”.

Lưu Dụ gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Trong việc này ta sẽ có chừng mực để không làm ngươi thất vọng”.

Đồ Phụng Tam nói: “Ta chỉ là thuận tiện nhắc nhở ngươi vài câu. Luận về mưu kế dũng khí, ngươi thật sự trên Hoàn Huyền. Chỉ có một điểm ngươi không bằng y là tác phong độc ác vô tình và không từ thủ đoạn. Để thành công, y có thể làm bất cứ chuyện gì. Cho nên chỉ cần ngươi rơi xuống hạ phong, y sẽ trảm thảo trừ căn, làm ngươi vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu dậy”.

Lưu Dụ khó hiểu hỏi: “Tư cách hành sự của Hoàn Huyền thiên hạ đều biết, vì sao Đồ huynh đột nhiên đề cập đến chuyện này?”

Đồ Phụng Tam nói: “Bởi vì sau khi quang phục Biên Hoang tập, ngươi sẽ phải trở về Bắc Phủ binh. Khi đó ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân để đối mặt với bọn Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử. Cho nên ta phải nói cho ngươi biết ý nghĩ trong lòng ta, để ngươi chuẩn bị tâm lý”.

Lưu Dụ hỏi: “Việc đó và Hoàn Huyền có quan hệ gì?”

Đồ Phụng Tam không đáp mà hỏi lại: “Với tính tình của Tư Mã Đạo Tử, ngươi cho rằng quan hệ của hắn và Lưu Lao Chi, sẽ có hướng phát triển gì?”

Lưu Dụ đáp: “Tư Mã Đạo Tử bổ nhiệm Tạ Diễm thay thế Vương Cung ra nhậm chức thứ sử Cổn Châu, rõ ràng là muốn áp chế Lưu Lao Chi làm y không thể toàn diện khống chế Bắc phủ binh”.

Đồ Phụng Tam nói: “Việc này đối với ngươi có lợi mà vô hại. Tạ Diễm dù sao cũng đối với người mà cha và đường huynh đã chọn lựa nhìn bằng con mắt khác, cảm giác tương đối thân cận, chỉ cần ngươi sẵn lòng chịu được tác phong kiêu ngạo tự thị cao môn thế gia của y, trong tình huống không có ai để dùng, y khẳng định sẽ trọng dụng ngươi. Y muốn đề bạt ngươi, Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử cũng không có cách làm khó dễ y”.

Tạ Diễm là công thần còn lại trong cuộc chiến Phì Thủy của Tạ gia, hơn nữa là nhân vật trọng yếu nhất của Tạ gia mà thiên hạ đều ngưỡng mộ, được sự hỗ trợ của cao môn Kiến Khang, sức ảnh hưởng không thể coi nhẹ, thậm chí Tư Mã Đạo Tử quyền khuynh Tấn thất, cũng không muốn đắc tội với y. Lưu Lao Chi càng không cần phải nói, nếu hắn dám bất kính với Tạ Diễm, sẽ làm cho tướng sĩ Bắc Phủ Binh bất mãn.

Lưu Dụ gật đầu nói: “Ta cũng có ý nghĩ này”.

Đồ Phụng Tam tiếp lời: “Nếu ở tình huống thiên hạ thái bình, Tạ Diễm sẽ nhìn ngươi như thế nào? Ngươi thủy chung sẽ không có cơ hội. May mắn là Tôn Ân sắp khởi binh, cơ hội của ngươi đã đến. Tư Mã Đạo Tử phái Vương Ngưng Chi đến thủ Hội Kê, là một bước đi vô cùng lợi hại. Nếu Vương Ngưng Chi có xảy ra việc gì, Tạ Diễm nhất định sẽ thỉnh mệnh xuất sư thảo phạt Thiên Sư quân, Lưu Lao Chi sẽ không thể thoái thác, biến thành cục diện Bắc Phủ Binh cùng Tôn Ân đối đầu, dưới tình huống như thế, ngươi sẽ có cơ hội quật khởi”.

Lưu Dụ đồng ý: “Tư Mã Đạo Tử thật là đê tiện. Có một việc ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, Tạ gia đại tiểu thư Đạo Uẩn quyết định đến Hội Kê cùng sinh tử với trượng phu và con trai. Ôi”.

Đồ Phụng Tam nói: “Điều này sẽ làm cho Bắc Phủ Binh cùng Thiên Sư quân giao chiến tại các quận huyện duyên hải phương Nam, Kiến Khang quân cùng Kinh Châu quân cũng thành cục diện đối mặt tại thượng hạ du Đại giang. Lúc đó, Hoàn Huyền sẽ không công đánh Kiến Khang, nếu như ta đoán không sai, y sẽ thừa cơ thu thập Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ. Đó cũng là nhận định của Hầu Lượng Sinh nên y mới đề nghị chúng ta liên kết với Ân, Dương hai người”.

Lưu Dụ nói: “Phương diện này ta lại không có nghĩ tới. Đúng. Với tính tình của Hoàn Huyền, đứng bên giường há để người khác ngon giấc sao?”

Đồ Phụng Tam lãnh đạm nói: “Bởi vì Hoàn Huyền hiểu rõ bất luận là Vương Cung hoặc Ân Trọng Kham, đều sẽ không cam tâm thần phục y, chỉ là lợi dụng y để đả kích Tư Mã Đạo Tử. Vương Cung và Ân Trọng Kham vốn là kế hoạch chu toàn, chỉ là trời nghĩ vạn đường, không thể tưởng được Hoàn Huyền có độc chiêu mượn tay Mạn Diệu giết chết Tư Mã Diệu, làm Vương Cung và Ân Trọng Kham mất đi chỗ dựa vững chắc, lại là cưỡi hổ khó xuống. Bất quá có lợi cũng có hại, nguyên nhân chính là Tư Mã Diệu chết đột ngột, làm Tư Mã Đạo Tử thừa cơ hội, xúi giục Lưu Lao Chi làm phản, khiến Hoàn Huyền sắp thành lại bại”.

Lưu Dụ cố gắng không nghĩ đến Vương Đạm Chân: “Phân tích của Đồ huynh phi thường thấu triệt, nói hết tình cảnh trước mắt của Hoàn Huyền”.

Đồ Phụng Tam gật đầu: “Dương Toàn Kỳ gần đây cùng Ân Trọng Kham thân cận, lại biết rõ tính tình của Hoàn Huyền, cho nên chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ liên thủ đối phó Hoàn Huyền. Chỉ tiếc hai người đó đều không phải người làm chuyện đại sự, trừ phi bọn họ sẵn lòng nương nhờ chúng ta không điều kiện, nếu không cuối cùng vẫn không là đối thủ của Hoàn Huyền”.

Lưu Dụ cười khổ đáp: “Ta bây giờ là cái thá gì chứ? Bọn họ lại là danh sĩ đương triều lại quyền cao chức trọng, bọn họ sao có thể theo ta được?”

Đồ Phụng Tam nói: “Điều này sẽ khảo nghiệm lòng dạ và tầm nhìn của bọn họ. Mấu chốt thành bại của chúng ta là ở khả năng trì hoãn Hoàn Huyền được bao lâu. Y càng chậm thu thập Tư Mã Đạo Tử, đối với chúng ta càng có lợi. Chúng ta phải làm mọi cách vì chuyện này, cho nên tất phải tranh thủ Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ hai người hợp tác, làm bọn họ trở thành chướng ngại lớn nhất cho việc Hoàn Huyền công nhập Kiến Khang. Đây cũng là kế hoãn binh của Hầu Lượng Sinh đề xuất”.

Lưu Dụ bắt đầu có điểm hiểu được: “Những lời này của ngươi đối với ta có gợi ý rất lớn, nếu ta chỉ cố phấn đấu đột vây tại Bắc Phủ Binh, bỏ qua Hoàn Huyền, thì vẫn chỉ là con đường dẫn đến cái chết mà thôi”.

Đồ Phụng Tam trầm mặc chốc lát, sau đó hỏi: “Ngươi có nghe qua kẻ gọi là Can Quy chưa?”

Lưu Dụ nói: “Có chút quen tai, phải chăng là một kiếm thủ mới nổi lên tại Ba Thục?”

Đồ Phụng Tam nói: “Đúng là người này”.

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Đồ huynh vì sao đột nhiên nhắc tới y?”

Đồ Phụng Tam nói: “Bởi vì ý đã nương nhờ Hoàn Huyền, trở thành thủ hạ đắc lực của Hoàn Huyền. Người này ở Ba Thục không có địch thủ, rất thích khiêu chiến danh gia, dưới kiếm không ai sống sót, bởi vậy đã đắc tội với không ít người. Bây giờ đã tìm được chỗ nương cậy lớn, đương nhiên khỏi phải sợ người tầm cừu. Sự thật y từng nhiều lần bị võ lâm cao thủ Ba Thục liên hợp vây công nhưng vẫn an toàn thoát thân, bởi vậy thì biết được bản lĩnh của y thế nào”.

Lưu Dụ cười nói: “Để Yến Phi đi thủ tiêu y thì sao?”

Đồ Phụng Tam phá lên cười khanh khách, nói: “Ta cũng hy vọng sự tình có thể dễ dàng giải quyết như vậy, không bằng mời Yến Phi đi thủ tiêu Hoàn Huyền, thì sẽ kết thúc mọi việc”.

Tiếp theo nghiêm mặt nói: “Hoàn Huyền muốn tìm y để thay thế ta”.

Lưu Dụ lắc đầu nói: “Hoàn Huyền chỉ là si tâm vọng tưởng, Đồ Phụng Tam sao lại tùy tiện có người thay thế được”.

Đồ Phụng Tam nhún vai nói: “Nhưng y ít nhất có thể thay ta, ở thủ đoạn chuyên đi thích sát người khác”.

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Thích sát?”

Đồ Phụng Tam nói: “Đây là một kế hoạch trong lòng Hoàn Huyền. Sau khi y tiến chiếm Kiến Khang, sẽ giết hết toàn bộ tướng lĩnh đại thần phản đối y đoạt lấy Tấn thất. Cho nên Hoàn Huyền đã bí mật huấn luyện một đám thích khách tử sĩ, mà Can Quy là thủ lĩnh của đám thích khách đó. Bây giờ ngươi đã minh bạch chưa? Đối phó Hoàn Huyền phải tàn nhẫn hơn y, nếu không sẽ là khoanh tay chờ chết, đến lúc tỉnh ra, chung quanh lại không có người có khả năng hỗ trợ ngươi. Nghĩ về điều đó đi. Nếu những tướng lĩnh Bắc phủ Hồ Bân, Hà Vô Kỵ đứng ở bên ngươi, đều bị giết chết, người bằng cái gì đối kháng với Hoàn Huyền?”

Lưu Dụ chán ngán thở dài một hơi: “Chiêu này của Hoàn Huyền quả nhiên độc ác mà cũng công hiệu”.

Đồ Phụng Tam cười lạnh nói: “Hoàn Huyền vì vậy muốn giết ta, ngươi bây giờ đã hiểu được là vì nguyên nhân nào chưa. Bất quá một ngày mà Đồ Phụng Tam ta còn, ta sẽ không để y thắng thế, Hoàn Huyền có đội thích khách của y, Biên Hoang tập chúng ta cũng có thích khách quán, để xem kiếm của ai sắc hơn”.

Lưu Dụ đột nhiên hiểu rõ được hoàn cảnh của bản thân gã, nếu như gã không thể nắm trong tay Bắc Phủ Binh quyền trước lúc Hoàn Huyền quyền khuynh phương Nam, gã chẳng những không rửa sạch được nỗi nhục của Vương Đạm Chân mà còn phải chết thê thảm.

Hết chương 292

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.