Mộ Dung Chiến ngồi xuống đối diện với gia nhân bên chiếc bàn đá, dù rằng đang lúc chiến trận nguy nan, vẫn không cầm được tâm tình say sưa ngây ngất. Thế giới bên ngoài với nhân gian tiên cảnh trước mắt không có chút quan hệ gì, chỉ tiếc sự việc hắn muốn nói với nàng chính lại là hiện thực tàn khốc ngoài đó, thật quả hết sức lạc điệu.
Tiểu Thi ngồi lánh ra bên ngoài tòa tiểu đình, Mộ Dung Chiến thầm nghĩ nếu đồng thời đánh sập hai chiếc cầu gỗ nối liền tiểu đình với hai bờ, hắn dễ dàng có thể “độc chiếm” Kỷ Thiên Thiên.
Đang lúc mơ màng, bên tai vang lên giọng nói du dương với Kỷ Thiên Thiên: “Nếu là đến để động viên ta bỏ đi một mình, Mộ Dung đương gia tốt nhất hãy tiết kiệm thời gian, khỏi cần nói nữa”.
Trong lòng Mộ Dung Chiến như có lửa đốt, chút cảm giác bồng bột rất muốn ôm lấy nàng, nhưng lại không thể đè nén tâm nguyện này để khỏi phá hoại co hội lần đầu tiên được một mình nói chuyện với nàng, ngạc nhiên: “Thiên Thiên vì sao lại nghĩ đến chuyện này?”.
Nữ nhân hắn muốn có trước nay đều có được, chỉ hận hắn lại hiểu rõ trái tim Kỷ Thiên Thiên đã gắn với Yến Phi. Nàng không chịu bỏ đi là vì Yến Phi chứ không phải vì hắn, đấy chính là sự thực vô tình.
Kỷ Thiên Thiên hoan hỉ nói: “Có lẽ Thiên Thiên hiểu lầm! Sợ ngươi nghe tiểu tử Yến Phi xui khôn xui dại ú ớ tới đây tìm cách thuyết phục ta rời khỏi Biên Hoang Tập. Chắc gã hết cách thuyết phục ta nên đành nhờ người khác nói hộ”.
Mộ Dung Chiến bật cười: “Té ra Thiên Thiên cũng ăn nói giống hệt Biên nhân. Ài! Thật không dối nàng, lúc đầu ta đúng là có ý ấy nhưng đã thôi ngay, hơn nữa còn ủng hộ Thiên Thiên ở lại”.
Kỷ Thiên Thiên hân hoan nói: “Ta đang lo mình quá nhàn đây, có chuyện gì làm được mau phân phó đi”.
Mộ Dung Chiến ngầm hổ thẹn, Kỷ Thiên Thiên mới đích thực đặt chuyện sống chết ra ngoài. Với tuệ căn của nàng không thể không biết trận này rất ít khả năng chiến thắng. Hắn nói: “Về mặt này xin được thưa lại sau, bất quá chuyện cấp thiết là sắp xếp cho Tiểu Thi tới chỗ an toàn để nàng khỏi kinh hãi”.
Kỷ Thiên Thiên trầm ngâm một lát, nói khẽ: “Ta với Tiểu Thi tuy danh là chủ tỳ mà thực thân như tỷ muội, luôn luôn nương tựa vào nhau, chưa từng xa nhau, Thiên Thiên sợ rất khó thuyết phục nàng cam tâm tình nguyện ly khai”.
Mộ Dung Chiến nói: “Tiểu Thi phải lập tức rời khỏi Biên Hoang Tập, nếu để đến sau khi Chung lâu hội nghị thì không đưa được nàng đi nữa đâu. Ta và Yến Phi đã nghĩ kỹ, để nàng ở lẫn lộn với Biên nhân sơ tán đến sơn khu phía đông nam Biên hoang, Bàng Nghĩa và đám huynh đệ của y cũng cùng đi, vì vậy Thiên Thiên không lo không có người chiếu cố nàng. Ngoài ra ta sẽ phân phó một số người giả làm Biên nhân, trực tiếp đưa bọn họ đến ngoài hai mươi dặm”.
Kỷ Thiên Thiên sắc mặt hơi biến đổi nói: “Nghe Mộ Dung đương gia nói thì dường như Biên Hoang Tập đã bị vây hãm rồi, tình huống quả thật ác liệt thế sao?”.
Mộ Dung Chiến gật đầu: “Tình hình còn ác liệt hơn trong tưởng tượng, hiện tại đã chứng thực Mộ Dung Thùy và Tôn Ân thân hành đốc quân tới tấn công Biên Hoang Tập, thề bằng một mẻ lưới quét sạch các bang hội ở đây. Do tình thế đặc thù của Biên Hoang Tập, thám tử của địch có thể dễ dàng nắm được tình hình của các bang hội, bất cứ nhóm nào muốn rút lui chắc chắn sẽ không giấu được tai mắt chúng. Địch nhân ở bên ngoài Tập sẽ chặn đường phục kích các bang hội, nhưng đối với Biên nhân thì lại không quan tâm đến”.
Kỷ Thiên Thiên nghe vậy mặt mũi âu sầu: “Thế chẳng phải mọi người muốn đi cũng không được sao?”.
Mộ Dung Chiến lập tức bị kích khởi khí khái anh hùng, hừ lạnh: “Thiên Thiên yên tâm, bọn ta đâu phải đồ vô dụng, cũng không phải thứ người để cho Mộ Dung Thùy và Tôn Ân dọa dẫm, vốn dĩ đã có kế hoạch ứng phó. Yến Phi sẽ cùng chúng ta kề vai chiến đấu, quyết bảo trì tự do và phồn vinh cho Biên Hoang Tập. Mộ Dung Thùy và Tôn Ân đều không giống như bang hội thông thường đến đây, Mộ Dung Thùy sẽ biến Biên Hoang Tập thành một thành trấn của Yên quốc, còn Tôn Ân sẽ để giáo đồ yêu giáo của y độc chiếm Biên Hoang Tập, nếu chúng ta phân tích rõ những nguy cơ này, cộng thêm với ảnh hưởng của Thiên Thiên, không chừng có thể lại triệu tập Dạ Oa tộc và những Biên dân có chí khí đồng lòng chống cự, không phải là không có hy vọng”.
Kỷ Thiên Thiên do dự nói: “Thiên Thiên khả dĩ có ảnh hưởng sao?”.
Mộ Dung Chiến phấn chấn tinh thần nói: “Ảnh hưởng của Thiên Thiên khó mà lường hết được, thí dụ thế này: Mộ Dung Chiến ta từ bé đã quen nhìn mỹ nhân, mỹ nữ trong tộc chỉ cần giơ tay là có, nhưng trông thấy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Thiên Thiên vẫn không ngăn được thần hồn điên đảo. Thiên Thiên sớm đã khiến cả Biên Hoang Tập say mê, chỉ vì nàng không tự biết thôi”.
Thiên Thiên hai má đỏ lựng, thần thái kiều diễm khó tả, đôi mày khẽ rung, hơi giận dỗi nói: “Thiên Thiên tuy không phải chưa bao giờ được người tán tụng trước mặt, nhưng chưa ai thẳng thắn quá như Mộ Dung dương gia, ngươi thừa cơ chơi gian khiến Thiên Thiên thật hổ thẹn trong lòng. Sắc đẹp của nữ nhân hư ảo như mây khói thoảng qua, có cái gì là quan trọng đâu, bề ngoài mỹ lệ không phải là thứ có thể dựa dẫm vào được”.
Mộ Dung Chiến nói ra được sự ngưỡng mộ trong tâm cảm thấy vô cùng thống khoái, hân hoan tiếp: “Sắc đẹp bề ngoài đương nhiên khó lòng duy trì mãi, vẻ hấp dẫn cũng không thể vĩnh cửu, nhưng Thiên Thiên không phải chỉ có bề ngoài đẹp đẽ mà là trong ngoài đều hoàn mỹ. Ta đã từng gặp mỹ nữ vô số nhưng chưa từng trải qua cảm giác xúc động như khi đối diện với Thiên Thiên. Thứ cho ta mạo muội, nam tử Mộ Dung Tiên Ti tộc chúng ta tác phong xưa nay là vậy, trong đêm lửa trại mà gặp được nữ tử của lòng mình, sẽ đem lòng ái mộ biến thành tình ca trực tiếp hát vang cho đối phương nghe. Trước khi gặp Thiên Thiên, ta đã nghe nói Thiên Thiên sắc nghẹ song tuyệt có thể điên đảo thiên hạ chúng sinh”.
Kỷ Thiên Thiên giận dỗi nói: “Ngươi còn chưa nghe qua mấy thứ kỹ nghệ nho nhỏ của người ta mà! Biết đâu nghe xong lại cực kỳ thất vọng, cảm giác hẳn sẽ như thế”.
Mộ Dung Chiến cười: “Chính vì chưa nghe tiên âm diệu vận nên mới không cam tâm tử chiến sa trường. Đối với ta, Biên Hoang Tập trước đây thân xác đẹp đẽ mà khiếm khuyết phần hồn khiến ta cảm thấy bức xúc, phương giá Thiên Thiên sau khi đến Biên Hoang Tập lập tức bổ khuyết điều này. Đích xác người người đều có cùng tâm ý đó, Trác Cuồng Sinh là người hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, vì vậy chỉ cần sau khi giệt trừ nội gian Thiên Thiên gióng lên tiếng chuông thần thánh của Biên Hoang Tập, hiệu triệu tất cả những người có chí khí vì tự do và phồn vinh của Biên Hoang Tập, nhất hô vạn ứng”.
Kỷ Thiên Thiên khẽ thở dài: “Vậy Thiên Thiên chỉ còn biết tận lực mà làm, nhưng Tiểu Thi giải quyết thế nào đây?”.
Mộ Dung Chiến suy nghĩ rồi đáp: “Nói thật chắc sẽ không ổn, chỉ có cách dỗ dành nàng ta là mọi người chia nhau theo nhóm mà đi, hoặc nói là nếu hai người cùng đi cùng ở e rằng khó tránh con mắt soi mói. Có thể nói dối là vì Yến Phi cần phải đi cùng nhóm sau cùng để đoạn hậu, Thiên Thiên phải ở bên Yến Phi, vì vậy Tiểu Thi không biết võ công cần phải đi trước một bước. Hai cách nói này đều được, tùy Thiên Thiên chọn lựa”.
Kỷ Thiên Thiên khổ não nói: “Ta không muốn dối muội ấy, nếu ta không chết đương nhiên không vấn đề gì, nhưng nếu Thiên Thiên không qua được lần này Tiểu Thi sẽ oán ta suốt đời”.
Mộ Dung Chiến khẽ cười: “Vậy thì dứt khoát không lừa nàng ta nữa, bất quá phải được Thiên Thiên toàn lực phối hợp”.
Mộ Dung Chiến ủ rũ nói: “Yến Phi nói không sai, với đạo hạnh nông cạn của bọn ta đúng là không có cách gì thuyết phục nàng”.
Kỷ Thiên Thiên hoan hỉ: “Dù sao ta cũng thật sự cảm kích sự quan tâm của Mộ Dung đương gia đối với ta và Tiểu Thi, chuyện Tiểu Thi ta sẽ tự lo”.
Mộ Dung Chiến nghiêm mặt nói: “Xin nói với Tiểu Thi về quyết định của ta, đó là trước khi ta chết không kẻ nào có thể hại Kỷ Thiên Thiên”.
Kỷ Thiên Thiên cúi đầu, dịu dàng nói: “Yến Phi không phải địch nhân của ngươi sao?”.
Mộ Dung Chiến nghe lòng đau nhói, hiểu rõ Kỷ Thiên Thiên ám thị đối với nàng Yến Phi mới là chân mệnh thiên tử. Hắn thở dài: “Ít nhất là trước lúc mặt trời mọc ngày mai, hắn sẽ là chiến hữu đồng sinh đồng tử của ta, bằng không trận chiến này chắc chắn sẽ thất bại. Thật không giấu nàng, ta đối với các huynh đệ của mình có lập trường không hoàn toàn giống nhau, ta cho rằng trước sinh tử tồn vong của dân tộc, những thù oán cá nhân nên đặt qua một bên; Yến Phi sẽ không tới tranh đoạt thiên hạ cùng bọn ta, còn nếu Mộ Dung Thùy chiếm lĩnh Biên Hoang Tập sẽ chẹn cổ chúng ta, sớm muộn sẽ ngạt thở mà chết”.
Kỷ Thiên Thiên ngập ngừng muốn nói, cuối cùng lại không nói gì.
Mộ Dung Chiến đoán Kỷ Thiên Thiên muốn hỏi vì sao Yến Phi không tự đến gặp nàng mà lại nhờ đến hắn, bất quá lại sợ tổn thương hắn, vì vậy mới không nói ra nghi vấn trong lòng. Hắn ngầm thở dài: “Người của Hán bang sẽ đưa Thiên Thiên tới Chung lâu nghị hội. Sauk hi Thiên Thiên thuyết phục Tiểu Thi xin báo cho Tống huynh, y tự sẽ có an bài thỏa đáng”.
o0o
Bất ngờ đối với Yến Phi, Đồ Phụng Tam lại không xuất thủ với Âm Kỳ. Không phải chàng suy đoán vu vơ mà cảm nhận rõ ràng Đồ Phụng Tam đã ngưng chú công lực sẵn sàng xuất thủ, Âm Kỳ thì lại giống như chấp nhận số mệnh, không hề chuẩn bị phòng ngự, hoặc giả vì biết vô phương thoát chết dưới tay Đồ Phụng Tam.
Đồ Phụng Tam nhìn Âm Kỳ ngạc nhiên: “Ngươi không sợ ta hạ thủ với ngươi sao?”.
Âm Kỳ rầu rĩ nói: “Tôi theo người đã hơn mươi năm, lão đại người nếu hoài nghi Âm Kỳ thì tôi còn có biện pháp gì? Nếu tôi cố gắng phản kháng, chẳng những vô ích mà ngược lại còn khiến lão đại càng khẳng định tôi là nội gian. Vì vậy tôi chợt mất hết đấu chí, không muốn phản kháng”.
Đồ Phụng Tam gật đầu: “Không thẹn là hảo huynh đệ của ta, vừa rồi ta chỉ định thử ngươi, mà sự thực không mấy nghi ngờ, ngươi với Lưỡng Hồ bang xưa nay không quan hệ, còn Bác Kinh Lôi tối thiểu cũng là tử địch của Lưỡng Hồ bang, có thể là đã an bài khổ nhục kế, vừa rồi chính hắn tự động xin đi thống lĩnh quân chi viện”.
Âm Kỳ thở hắt ra một hơi, nhẹ hết cả người, hân hoan nói: “Đa tạ lão đại tín nhiệm”.
Đồ Phụng Tam nói với Yến Phi: “Yến huynh thấy thế nào?”.
Yến Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm cho Âm Kỳ, gật đầu: “Ta hoàn toàn đồng ý với Đồ huynh, nếu Bác Kinh Lôi đúng là người của Hác Trường Hanh, viện binh của các vị đã rơi vào hiểm cảnh”.
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: “May sao phát giác sớm, không chừng còn có thể phản nguy thành an, Yến huynh có cho là được không?”.
Đầu óc Âm Kỳ đã trở lại linh hoạt, chen vào: “Sợ rằng nơi ẩn náu của quân ta đã bị địch nhân nắm được, cần lập tức nghĩ cách bổ cứu”.
Đồ Phụng Tam không trả lời gã, chỉ nhìn Yến Phi.
Yến Phi không trực tiếp đáp lời Đồ Phụng Tam mà hỏi: “Hách Liên Bột Bột rốt cuộc có cái gì không ổn đến mức khiến Đồ huynh phải tìm ta bàn chuyện?”.
Đồ Phụng Tam thản nhiên: “Ta có lý do để hoài nghi, gã không hề để ý đến uy hiếp của ngoại địch, nhất quyết đòi hủy diệt Phi Mã hội và Yến Phi ngươi, lại còn ước hẹn với ta vào lúc Chung lâu nghị hội tiến hành nhất cử chế phục mọi người, sau đó sẽ tiễu trừ những người chống đối, khống chế toàn diện Biên Hoang Tập. Vì vậy ta dám chắc gã là chó săn của Mộ Dung Thùy phái đến Biên Hoang Tập”.
Yến Phi gật đầu: “Bọn ta cũng nghi thế, gã vừa đến Biên Hoang Tập liền mạo danh Hoa Yêu làm mưa làm gió, việc này chắc Đồ huynh đã biết mà sao vẫn muốn tìm gã bàn chuyện?”.
Đồ Phụng Tam xòe tay gượng cười nói: “Ngoài gã ra còn ai chịu hợp tác với ta?”.
Lại nói tiếp: “Sáng qua Yến huynh qua cửa không vào, vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý chịu nói chuyện với Đồ mỗ?”.
Yến Phi nói: “Đồ huynh đã thẳng thắn ta cũng sẽ nói thực, bởi vì không còn thời gian nói chuyện dông dài. Đầu tiên, theo tin tức mới nhất, Mộ Dung Thùy và Tôn Ân tự thân dẫn quân đến công kích Biên Hoang Tập, tiếp đó là thân phận Hác Trường Hanh bại lộ. Vì hắn đặc biệt đề cập đến việc kết minh giữa Đồ huynh và Hách Liên Bột Bột, khiến ta cảm giác hoặc giả Đồ huynh không minh bạch bản thân bị người lợi dụng”.
Âm Kỳ nói: “Hách Liên Bột Bột cố kỵ nhất là bọn ta chứ khong phải Phi Mã hội, lý tưởng nhất là ta và các vị đấu nhau lưỡng bại cụ thương, chẳng những Hách Liên Bột Bột có thể bảo tồn thực lực mà còn có thể đợi đến lúc Mộ Dung Thùy và Tôn Ân khống chế Biên Hoang Tập rồi tăng phần ăn chia quyền lợi ở đó”.
Đồ Phụng Tam nói: “Nếu từ góc độ này mà xét thì hẳn là Hách Liên Bột Bột có ý tiết lộ tin tức cho Hác Trường Hanh, rồi lại từ Hác Trường Hanh thông báo cho Yến huynh. Nhưng theo ta tình hình lại không hẳn như thế, Hác Trường Hanh đugns là từ tên nội gian trong bọn ta nắm được tin tức, sau đó thông báo cho Yến huynh hy vọng huynh liên kết các bang hội cùng với bọn ta và Hách Liên Bột Bột đấu nhau tơi bời khói lửa, đến khi hai bên thương vong nặng nền hắn mới xông vào thu thập tàn cục”.
Ngừng chút rồi tiếp tục nói: “Còn về phía Hách Liên Bột Bột, gã muốn mượn tay ta đánh bại Phi Mã hội. Sớm nay tán phát tin đồn chỉ rõ Phi Mã hội là tay chân của Mộ Dung Thùy, thực ra là để tạo lý do xuất quân chính đáng. Bắc Kỵ liên xưa nay thề bất lưỡng lập với Phi Mã hội đương nhiên sẽ vui mừng ngồi coi biến hóa. Đến khi đại quân Mộ Dung Thùy và Tôn Ân tới nơi gã lại khơi khơi mwor thành rước chúng vào, lúc ấy ai nấy chỉ còn cách ngồi mà đội chết thôi”.
Yến Phi nhẫn nại ngồi nghe, lúc này mỗi câu nói của Đồ Phụng Tam đều mang tính quyết định, nếu không nắm vững tình thế thì không thể ra được đối sách. Chàng gật đầu nói: “Đồng ý với Đồ huynh, bất quá Âm huynh nói cũng có lý, Hách Liên Bột Bột kiệt ngạo bất thuần tuyệt không cam chịu làm chó săn cho kẻ khác, gã sẽ thiết pháp trước tiên khống chế Biên Hoang Tập chiếm lấy lợi ích tối đa, quân đội cảu Mộ Dung Thùy và Tôn Ân khó có thể ở lại lâu dài, biết đâu gã có thể trở thành kẻ ở đằng sau nắm quyền chi phối Biên Hoang Tập”.
Âm Kỳ thấy Yến Phi ủng hộ nhận định của mình rất cảm kích.
Đồ Phụng Tam im lặng một lát, quay sang nhìn Yến Phi, nghiêm giọng nói: “Giả sử từ nay về sau Đồ Phụng Tam ta chịu hành sự theo quy củ Biên Hoang Tập, Yến huynh liệu có chịu coi ta là bạn không?”.
Yến Phi thầm tán thưởng, Đồ Phụng Tam không những tài trí hơn người mà còn nhìn xa trông rộng.
Mọi người liên thủ kháng địch là vì thế thời phải thế, nếu không chàng cũng chẳng đến Thích Khách quán, Đồ Phụng Tam cũng sẽ không thành tâm tận ý đàm luận.
Vấn đề là ở chỗ hai bên vẫn không thể giải trừ ý niệm đề phòng đối phương, nhưng nếu sau này Đồ Phụng Tam thực sự chịu hành xử theo quy củ Biên Hoang Tập, không mang tác phong nghịc ngã giả vong ra áp dụng, sau khi đánh lui cường địch rồi chỉ nói đến làm ăn buôn bán mà bất biết bên ngoài mưa gió làm sao thì thật là quá tốt. Chàng trầm giọng nói: “Nếu Hoàn Huyền lệnh cho Đồ huynh thay thế Hán bang, Đồ huynh làm thế nào?”.
Đồ Phụng Tam thong dong nói: “Tướng ở ngoài lệnh vua có thể không nghe, trừ phi Nam Quân công thân suất đại quân đến Biên Hoang Tập, hay là đã công hãm Kiến Khang, bằng không ta sẽ nói rằng Biên Hoang Tập cần phải bảo trì sự cân bằng các thế lực, một khi mất đi thế cân bằng này hậu quả sẽ không lường được. Cũng giống như Biên Hoang Tập nếu bị Mộ Dung Thùy và Tôn Ân xâu xé sẽ biến thành hung địa chiến sự liên miên, kết quả là cuối cùng chẳng ai kiếm được nửa phân lợi ích”.
Nói xong chìa hai tay cho Yến Phi, giọng khẩn thiết: “Đồ Phụng Tam ta tuy xưa nay có tiếng độc ác, nhưng chưa bao giờ sai lời. Ta đối với Yến huynh hết sức tán thưởng vì biết rõ Yến huynh sẽ không vì bất cứ ai mà bán rẻ Biên Hoang Tập. Hiện giờ chúng ta đều ở vào thế sinh tử tồn vong, chỉ có hoàn toàn tín nhiệm hợp tác mới cho chúng ta một con đường sống, Yến huynh có chấp nhận ta không?”.
Yến Phi có cảm giác đang chơi đến con bài cuối cùng, nếu như chàng đã tin lầm Hác Trường Hanh lại lầm tin vào Đồ Phụng Tam, khi đó thì chàng và bạn bè ở Biên Hoang Tập chẳng cần chờ Mộ Dung Thùy và Tôn Ân đến đã bị hãm vào thế vạn kiếp bất phục.
Nhưng chàng có được chọn lựa hay không?
Lập tức đưa hai tay nắm tay Đồ Phụng Tam.
Bốn bàn tay nắm chặt, rồi mới buông.
Hai người hân hoan nhìn nhau, phảng phất ý vị anh hùng trọng anh hùng.
Âm Kỳ hết sức phấn chấn nói: “Hiện giờ đến lúc Chung lâu hội nghị khai mở chỉ còn nửa canh giờ, chúng ta nên bố trí như thế nào?”.
Đồ Phụng Tam hỏi: “Tin tức đêm nay địch nhân tấn công có bao nhiêu phần chuẩn xác?”.
Yến Phi suýt nữa thì buột ra chuyện Trác Cuồng Sinh, lại đề cập đến chuyện Cao Ngạn phát giác ở Vu Nữ Hà rất nhiều cây gỗ bị chặt, theo tình hình Cao Ngạn có lẽ đã bị sát hại.
Đồ Phụng Tam hiểu rõ rồi, gượng cười nói: “Việc Tôn Ân giết chết Nhậm Dao, Yến huynh hẳn đoán được có liên quan đến ta, thực tình là do ta thông báo cho Tôn Ân muốn lão thay ta xuất thủ thu thập Lưu Dụ…”.
Yến Phi ngắt lời y: “Ngươi hại ta, ta hại ngươi, xưa nay chiến tranh không chừa thủ đoạn, Nhậm Thanh Thị trong thư bồ câu gửi Trác Cuồng Sinh không nhắc gì đến chuyện sinh tử của Lưu Dụ, đương nhiên ta hy vọng gã người lành trời phù hộ. Hiện giờ chúng ta không rảnh để nghĩ ngợi vẩn vơ, việc cần nhất bây giờ là Đồ huynh xử lý quân đội ở ngoài Tập, chuyên Biên Hoang Tập để ta xử lý”.
Đồ Phụng Tam hai mắt sáng lấp lánh nói: “Đã biết lộ tuyến hành quân của Mộ Dung Thùy, nếu Yến huynh có biện pháp không để Mộ Dung Thùy đúng hẹn giáp công Biên Hoang Tập, bọn ta có thể nghĩ ra một diệu kế đánh bại quân Tôn Ân”.