Lưu Dụ ngây người quan sát khách nhân được Hà Vô Kỵ đưa vào, hoàn toàn không đoán được đối phương là ai, cảm thấy thân hình kỳ dị của người này có một chút gì đó quen thuộc với gã. Lưu Dụ khẳng định đối phương là người thâm sâu khó lường, trên đầu đeo mạng, bộ trường bào rộng rãi che phủ đến gót chân, bằng không gã thân là tướng của Bắc Phủ Binh rất có nhãn lực nhìn người, vốn có thể từ vẻ bề ngoài mà nhận ra lai lịch đối phương.
Thần bí khách nhân hướng Tạ Huyền thi lễ, mục quang tự tại thâm thâm trầm trầm nhìn Lưu Dụ đang đứng dậy nghênh khách, không nói câu gì.
Tạ Huyền thấy vị đứng đầu thân binh Hà Vô Kỵ định xin phép cáo lui, sau khi ngồi xuống ghế chủ vị Tạ Huyền thong thả nói:
- "Vô Kỵ hãy ở lại! Ngồi đi!"
Thần sắc Hà Vô Kỵ lộ vẻ kinh ngạc, đưa khách nhân đến thái sư ỷ đối diện Lưu Dụ, cùng khách nhân ngồi xuống.
Cách ngồi của Tạ Huyền và Tạ An đích thị có phân biệt, trong khi Tạ An vẫn duy trì cách ngồi 'quy toạ’ (ngồi trên chiếu quỳ hai đầu gối) của giới cao môn đại tộc thì Tạ Huyền tiếp nhận cách ngồi của người Hồ (ngồi trên ghế), thể hiện ông ta sẵn sàng chấp nhận cái mới thuận tiện.
Tạ Huyền hướng về phía khách nhân nói:
- "Ở đây toàn người mình, Văn Thanh không phải cố kỵ."
Lưu Dụ nghe thấy ‘Văn Thanh’ vừa nghĩ đến ái nữ Giang Văn Thanh của bang chủ Đại Giang bang Giang Hải Lưu thì đối phương đã bỏ khăn che mặt, mái tóc như mây xõa tung ra trải dài tới đất, hiện ra gương mặt như hoa như ngọc.
Lưu Dụ thất thanh thốt:
- “Tống Mạnh Tề!”
Giang Văn Thanh ngước cặp mắt tuyệt đẹp thăm thẳm như nước liếc nhìn gã, nhẹ nhàng thốt:
- "Lưu huynh vẫn khoẻ chứ!"
Hà Vô Kỵ lần đầu chứng kiến chân diện thực của nàng, nhìn đến không chớp mắt, có vẻ đã bị nhan sắc mỹ lệ của nàng trấn nhiếp thần hồn.
Tạ Huyền nói:
- "Văn Thanh thường thích mặc nam trang, lại có phương pháp riêng giả dạng nam nhân, Tiểu Dụ có bị Văn Thanh qua mặt cũng không có gì lạ."
Giang Văn Thanh vẻ hối lỗi nói:
- "Lưu huynh xin lượng thứ."
Lưu Dụ minh bạch sự tình, Tạ Huyền thì đã biết Giang Văn Thanh từ trước tất đã biết mọi sự, gã thực sự không có ý trách nàng. Sau cùng nhịn không được hỏi:
- "Lệnh tôn...?"
Giang Văn Thanh thần tình chợt ảm đạm, khẽ khàng cúi đầu nói:
- "Tiên phụ đã qua đời năm ngày trước đây."
Lưu Dụ than:
- "Có phải do Nhiếp Thiên Hoàn?"
Giang Văn Thanh nhè nhẹ gật đầu.
Tạ Huyền nói:
- "Văn Thanh nay đến Nghiêm Lăng tìm ta, nhờ ta nghe ngóng tình hình Biên Hoang Tập trước và sau khi thất thủ. Tiểu Dụ báo cáo quá sơ lược! Không nghỉ đến nguy hiểm bản thân, cố ý dụng mưu dẫn dụ Đồ Phụng Tam truy sát ngươi. Trên đường gặp Giang bang chủ, Tiểu Dụ tận lực thuyết phục Giang bang chủ bỏ thuyền lên bờ, tập kích Tôn Ân, nhưng không được chấp nhận. Toàn bộ chuyện đó Tiểu Dụ không chịu nói ra, khiến chính ta cũng đã lầm cho Tiểu Dụ là loại tham sanh huý tử. Nói cho ta biết, sao ngươi không tố cáo với ta?"
Lưu Dụ lắng nghe với hàng trăm cảm xúc lẫn lộn, giọng bi thảm:
- "So với bọn Yến Phi bất kể sống chết chống lại giáp công của đại quân Nam Bắc, việc của thuộc hạ có gì đáng nói. Ôi! Huyền soái minh giám, thuộc hạ sau khi ly khai Biên Hoang Tập đã biết là các huynh đệ Biên Hoang Tập đồng sinh đồng tử không thể tự cứu, do vậy thực sự không muốn đề cập sự việc."
Gã quên không nói đó là do Vương Đạm Chân có ảnh hưởng đến việc ra đi của gã, còn gã thì trong lòng nguội lạnh, không hứng thú gì, muốn vứt bỏ hết thảy.
Giang Văn Thanh liếc nhìn Lưu Dụ, nói:
- "Ai nghĩ Lưu huynh là người hèn nhát? Sự thực đáng tiếc là Đồ Phụng Tam đã khám phá mưu kế của Lưu huynh, cố tình dùng kế tá đao sát nhân, tiết lộ tin tức cho Tôn Ân. Tôn Ân lại lợi dụng Nhậm Danh xúi y xuất thủ, nhân đó thừa cơ giết chết Nhậm Danh."
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi:
- "Làm sao Văn Thanh tiểu thư lại hiểu rõ sự việc đến chân tơ kẽ tóc như vậy?"
Biểu tình Giang Văn Thanh lộ vẻ cay đắng, đáp:
- "Nguyên lai phó thủ của Đồ Phụng Tam là Âm Kỳ hợp lực với ta kịch chiến Hồng Hà bang ở thượng lưu, ngăn chặn Hoàng Hà bang tấn công Biên Hoang Tập bằng đường thuỷ, bọn ta thuận dòng tái nhập Biên Hoang Tập. Nào ngờ Hoàng Hà bang đắp đập ngăn sông, bọn ta mới quay thuyền về nam."
Lưu Dụ hỏi:
- "Âm Kỳ sống chết thế nào?"
Giang Văn Thanh đáp:
- "Âm Kỳ và ta chia tay trước khi đến Dĩnh Khẩu, y quay lại biên hoang thăm dò xem Đồ Phụng Tam sống chết thế nào, ta phải quay về gặp phụ thân, xem xem có thể phản công Biên Hoang Tập không. Ài! Cũng may vì vậy ta còn gặp được người lần cuối."
Đoạn nói tiếp:
- "Ba ngày trước ta liên lạc được với Âm Kỳ."
Tạ Huyền nói:
- "Sau đó Văn Thanh đến gặp ta, Tiểu Dụ ngươi minh bạch chưa?"
Trong lòng Lưu Dụ bừng bừng nhiệt khí, nỗi sầu bi vì Vương Đạm Chân cũng giảm bớt, cảm giác Hà Vô Kỵ đang quan sát gã. Đoạn gật đầu nói:
- "Tiểu Dụ minh bạch."
Tạ Huyền trầm giọng nói:
- "Chuyện bọn ta sắp nói hôm nay, tuyệt không được tiết lộ đến người thứ năm."
Hà Vô Kỵ giật mình liếc Tạ Huyền.
Mục quang Tạ huyền chiếu vào người hắn nói:
- "Vô Kỵ nếu thấy không thể giữ bí mật thì lập tức ly khai."
Hà Vô Kỵ vội quỳ xuống, dứt khoát nói:
- "Vô Kỵ thề chết vì Huyền soái, thủ khẩu như bình."
Tạ Huyền thoả mãn nói:
- "Đứng đậy đi! Ta không nhìn lầm ngươi."
Hà Vô Kỵ quay lại chỗ ngồi, hắn được được Tạ Huyền nhìn nhận là tâm phúc hiển nhiên cực kỳ cảm động.
Lưu Dụ thầm kêu lợi hại, Tạ Huyền xử trí cực kỳ cao minh, nâng lên đặt xuống nhẹ nhàng làm cho Hà Vô Kỵ như được ân sủng, tạo cho hắn cảm giác đứng chung chiến tuyến.
Nguyên lai Hà Vô Kỵ trước đây đối với Lưu Dụ vẫn giữ khoảng cách và có một phần địch ý, nay bọn họ có cùng chung một điểm bí mật. Tuy nhiên Lưu Dụ không rõ bí mật mà Tạ Huyền nói đến là chuyện gì.
Tạ Huyền quay sang Giang Văn Thanh khẽ gật đầu, bọn Lưu Dụ và Hà Vô Kỵ hiểu ông ta muốn nàng nói gì đó, mục quang liền chuyển về phía nàng chờ đợi.
Trong mắt Hà Vô Kỵ, Giang Văn Thanh có thân phận rất đặc thù, nàng hoa dung mỹ lệ tính cách khác thường, hắn cảm nhận về nàng khác xa so với Lưu Dụ, nhân vì Lưu Dụ đã từng lĩnh giáo nàng trên danh nghĩa Tống Mạnh Tề trước đây, nên đến lúc này gã vẫn không nhận thấy bọn họ hoàn toàn đồng nhất.
Đến lúc này Giang Văn Thanh thần sắc luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng Lưu Dụ qua trò chuyện với nàng thấy rõ sau đôi mắt thiên thần kia ẩn tàng nội tâm thống khổ, người ngoài không thấy được.
Bên trong thư trai không khí ngưng trọng, mỗi người tâm sự trùng trùng.
Đối với Lưu Dụ mà nói, đêm nay là đêm khó khăn nhất trong đời. Bất quá Giang Văn Thanh hiện thân, đã làm cho hắn không thể không cảnh tỉnh. Nhưng so với Giang Văn Thanh bang phá nhà tan, nỗi khổ của bản thân gã quả không đáng kể.
Thật sự đến lúc này, Lưu Dụ vẫn có một điểm hoài nghi về tình yêu của Vương Đạm Chân với gã, trong số rất nhiều người vây quanh nàng chọn trao tình cho gã là vì nàng đối với Tạ Huyền vô cùng ngưỡng mộ; hoặc thấy việc Kỷ Thiên Thiên bỏ đi Biên Hoang Tập đúng là hấp dẫn (Vương Đạm Chân từng nói muốn đi Biên Hoang Tập); hoặc vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân mang tính thương mại giữa hai gia tộc, trong lúc lúng túng gặp gã như gặp cứu tinh vậy.
Giang Văn Thanh nói:
- "Trong trận chiến Biên Hoang Tập, Đại Giang bang của bọn ta thương vong rất lớn, nguyên khí tổn hao trầm trọng, không cách nào bảo trì công việc, vì vậy ta phải hạ lệnh tạm thời hạ cờ cất trống nhằm tránh Lưỡng Hồ bang truy kích."
Hà Vộ Kỵ và Lưu Dụ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, qua lời Giang Văn Thanh mới biết Đại Giang bang gặp thất bại cực kỳ nặng nề, hầu như không thể cùng Lưỡng Hồ bang chính diện đối kháng.
Tạ Huyền gật đầu nói:
- “Trước mắt đó là sách lược tối ưu, Đại Giang bang gần như giải tán sau khi Biên Hoang Tập thất thủ thì cũng sẽ hưng vượng khi Biên Hoang Tập được thu hồi.”
Lưu Dụ cùng Hà Vô Kỵ cuối cùng cũng minh bạch, Giang Văn Thanh đến gặp Tạ Huyền, không chỉ muốn đầu nhập ông ta, thực chất chính là cầu Tạ Huyền xuất trọng binh đoạt Biên Hoang Tập.
Như vậy Biên Hoang Tập trở thành nơi tị nạn duy nhất của Đại Giang bang, trên sông hoàn toàn không có chỗ cho bọn họ trốn tránh.
Hà Vô Kỵ nói:
- “Nam Quận công lẽ nào chịu ngồi yên xem Lưỡng Hồ bang khuyếch trương thế lực?”
Giang Văn Thanh trầm giọng nói:
- "Đó chính là lí do chủ yếu để Văn Thanh đến bái kiến Huyền soái, Nhiếp Thiên Hoàn đã cùng Hoàn Huyền bí mật kết minh, Lưỡng Hồ bang sẽ nhận lấy Đại Ngã bang."
Hà Vô Kỵ và Lưu Dụ nghe xong quay mặt nhìn nhau, Hoàn Huyền và Lưỡng Hồ bang trước đây thế như thuỷ hoả, không chịu lẫn nhau. Nhưng hiện thời họ đã hợp tác một cách bất ngờ.
Tạ Huyền thở dài:
- "Tôn Ân đã đánh giá thấp Nhiếp Thiên Hoàn, ta lại đánh giá thấp Hoàn Huyền. Hai người Hoàn Nhiếp liên kết chỉ có lợi mà vô hại, Nhiếp Thiên Hoàn nhân đây tiếp quản toàn bộ công việc làm ăn của Đại Giang bang, Hoàn Huyền thì qua Nhiếp Thiên Hoàn làm suy yếu tình hình mậu dịch tại Dương Châu."
Kinh Châu chiếm vị trí thuận lợi ở thượng du Đại Giang, có thể khống chế huyết mạch thuỷ lộ của Kiến Khang, Hoàn Huyền chẳng cần xuất thủ cũng gây ảnh hưởng lớn đến Kiến Khang, nếu triều đình vấn tội y sẽ đổ hết lên người Nhiếp Thiên Hoàn.
Thế cân bằng lập tức bị phá huỷ.
Hà Vô Kỵ biến sắc thốt:
- “Chẳng lẽ sự việc sẽ diễn ra như vậy?”
Tạ Huyền nhìn Lưu Dụ hỏi:
- “Tiểu Dụ nhận xét tình hình như thế nào?”
Lưu Dụ cười khổ nói:
- "Bước tiếp theo Hoàn Huyền nhất định thu hồi Biên Hoang Tập từ tay Tôn Ân, nhưng y sẽ không trực tiếp xuất thủ mà sẽ toàn lực chi trì Nhiếp Thiên Hoàn công thành."
Tạ Huyền hài lòng nói:
- "Cách nhìn của Tiểu Dụ rất giống Văn Thanh. Nếu Kinh Dương xảy ra chiến tranh (ý nói chiến tranh giữa Kinh Châu của Tạ Huyền và Dương Châu của triều đình), muốn thắng lợi không những phải khống chế Đại Giang mà còn phải thu thập Biên Hoang Tập. Nếu Nhiếp Thiên Hoàn thành công, Kiến Khang tất nguy ngập."
Lưu Dụ biết Giang Văn Thanh và Hà Vô Kỵ đang nhìn gã thán phục tư tưởng mẫn tiệp và độc đáo của gã, trong lòng lại không chút vui mừng. Trầm giọng nói:
- "Nhiếp Thiên Hoàn lâm trận thối lui, đả kích trầm trọng đại kế phản kích Tôn Ân, hai bên mắc vào cục diện tiến thoái lưỡng nan."
Nhiếp Thiên Hoàn sở dĩ quay sang bắt tay Hoàn Huyền chính là kế quyền nghi, khả dĩ đối phó nỗi hận thấu xương của Tôn Ân.
Đoạn quay sang Giang Văn Thanh nói:
- “Hoàn Huyền phái đệ nhất thủ hạ Đồ Phụng Tam đến Biên Hoang Tập tham gia liên quân, việc này rất bất lợi đối với tiểu thư.”
Giang Văn Thanh lãnh đạm nói:
- “May mà sự tình tịnh không quá bất diệu như tưởng tượng, việc Nhiếp Thiên Hoàn và Hoàn Huyền kết minh chính là do Âm Kỳ thông tri cho ta. Y báo cho ta sự việc đương nhiên là có mục đích. Lưu huynh chắc đoán ra tâm sự của Đồ Phụng Tam?”
Lưu Dụ biết nàng đang thử tài trí của gã, nói:
- “Đồ Phụng Tam đối với việc Hoàn Huyền thu nhận Nhiếp Thiên Hoàn hiển nhiên là bất mãn phi thường, giống như cảm giác bị tước quyền vậy. Quan trọng hơn Đồ Phụng Tam chắc chắn biết rằng hoang nhân coi Nhiếp Thiên Hoàn là cừu nhân, nếu y dẫn nhập Nhiếp Thiên Hoàn, tự nhiên phá huỷ quan hệ tốt đẹp với hoang nhân mà y phải khổ sở gây dựng. Vấn đề là hiện tại y không thể công khai phản đối Hoàn Huyền, vì vậy y ngầm thông tri cho tiểu thư để có biện pháp, hòng làm cho Nhiếp Thiên Hoàn vĩnh viễn không thể đặt chân lên Biên Hoang Tập.”
Hà Vô Kỵ mở to mắt nhìn Lưu Dụ, có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhận ra con người Lưu Dụ.
Giang Văn Thanh gật đầu nói:
- “Lưu huynh phân tích thật là thấu triệt.”
Tạ Huyền tiếp lời:
- "Đồ Phụng Tam đối với Hoàn Huyền trung thành đến chết, nguyên nhân bên trong cực kỳ vi diệu. Tuy nhiên theo như ta và Văn Thanh suy đoán, y cũng như Hải Lưu thúc, đối với chuyện Đại Tư mã Hoàn Đại tướng quân (Hoàn Xung) đột nhiên chết bệnh, có ý hoài nghi."
Hà Vô Kỵ thất thanh kêu:
- “Thật không?”
Đến giờ Lưu Dụ đã minh bạch tại sao Tạ Huyền yêu cầu mọi người ngồi đây giữ bí mật, thủ khẩu như bình, nhân vì nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài, thiên hạ tất nổi phong ba.
Vội hỏi:
- “Về phương diện triều đình, có động tĩnh gì không?”
Tạ Huyền sắc diện không lộ bất cứ biểu tình gì, khẽ cười nói:
- "Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo cho rằng đây chính là cơ hội tốt để lập uy, nên đã đi Biên Hoang Tập quan sát tình thế, thông qua Hoàng thượng cảnh cáo ta không được động thủ. Hừ! Tư Mã Đạo Tử đang muốn lập đại công, tất sẽ dốc toàn lực, chuẩn bị tiến hành tấn công Biên Hoang Tập."
Lưu Dụ lắc đầu nói:
- “Tôn Ân lẽ nào để y tự do hành động?”
Hà Vô Kỵ nhăn mày nói:
- “Một ngày Huyền soái còn ngồi đây, Tôn Ân tất không dám làm bừa.”
Tạ Huyền cười khổ nói:
- "Nếu Tôn Ân để ta trong mắt, sẽ không dám lai vãng đến bên ngoài Biên Hoang Tập hay động đến một sợi tóc của biên nhân. Tuy nhiên ta sẽ vì Biên Hoang Tập dạy cho y một bài học, làm cho y phải trả một giá rất đắt, thậm chí từ Biên Hoang Tập làm cho y phát điên."
Đoạn quay sang Hà Vô Kỵ nói:
- "Vô Kỵ ngươi giờ đã minh bạch tại sao ta lại chọn Lưu Dụ làm người kế thừa, nhân vì y không giống như ta xuất thân từ cao môn đại tộc có uy vọng lâu đời, cũng không như hoang nhân lúc nào cũng phóng túng lạnh lùng. Nói cho ta biết, trong nội bộ Bắc Phủ Binh ai là người hơn y? An Công nhìn người không bao giờ sai. Người đã nhìn nhận Yến Phi và Lưu Dụ, chính hai người bọn họ là hy vọng của Nam phương sau này. Vì vậy ta muốn ngươi toàn lực ủng hộ y, ngõ hầu hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ. Bất quá nếu ngươi có một chút nghi ngờ, cứ mạnh dạn nói ra, ta tuyệt không bức bách ngươi làm những việc mà ngươi không tình nguyện."
Đôi mắt diễm lệ của Giang Văn Thanh lập tức sáng lên, biết rằng Tạ Huyền trong lòng đã có chủ ý, định sách lược hay thu hồi Biên Hoang Tập, nên bức Hà Vô Kỵ thể hiện thái độ. Trong lòng nàng bất giác phát sinh cảm giác sùng kính, Tạ Huyền đúng là vĩ nhân, Lưu Dụ chính thị là cánh tay đắc lực của ông ta.
Song mục Hà Vô Kỵ sáng ngời, trước tiên nghênh đón ánh mắt sắc bén như chim ưng của Tạ Huyền, tiếp quay sang Lưu Dụ, cung kính nói:
- "Trong kí ức của tiểu tướng, Lưu đại nhân đúng là người có khả năng đàm luận về quân sự với Huyền soái. Hiện tại đại nhân lại cùng Huyền soái luận thế cục cuộc chiến, phân tích sâu sắc, kiến giải minh bạch, làm người nghe thống khoái. Vừa rồi tiểu nhân nghe ngài nhẹ nhàng đối đáp, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Lưu đại nhân đích thị tài trí, Vô Kỵ tự thấy còn kém xa."
Rồi quay sang Tạ Huyền quỳ xuống nói:
- "Huyền soái đã phân phó, tiểu tướng xem như nhận thánh chỉ. Vô Kỵ được Huyền soái tin yêu, chỉ điểm cho con đường sáng. Vô Kỵ lập thệ trung thành với bất cứ người nào theo lệnh của Huyền soái, chết không hối tiếc."
Lưu Dụ và Giang Văn Thanh hiểu đây là kết quả tất nhiên, sau trận chiến Phì Thuỷ, chúng nhân trong Bắc Phủ Binh đều coi Tạ Huyền như thần minh.
Tạ Huyền nhìn Lưu Dụ khẽ gật đầu, ngầm bảo gã nói điều gì đó làm an lòng Hà Vô Kỵ, qua đó kiến lập quan hệ sơ bộ giữa hai người.
Lưu Dụ trước tiên nâng Hà Vô Kỵ dậy rồi nói:
- "Huynh đã quá coi trọng Lưu Dụ làm ta cảm thấy hổ thẹn. Gia dĩ bọn ta trước sau là anh em, sự nghiệp của huynh cũng là của ta."
Hà Vô Kỵ với gã tay trong tay mặt nhìn mặt, hân hoan nói:
- “Xin Lưu đại nhân nâng đỡ Vô Kỵ.”
Sau khi hai người quay về chỗ ngồi, Tạ Huyền hướng về Giang Văn Thanh hỏi:
- “Văn Thanh có nghe được tin tức ta hiện đang phải dưỡng thương?”
Giang Văn Thanh gật đầu nói:
- “Chuyện đó đang được giang hồ đồn đại, nghe nói tin đồn là do Thiên Sư đạo phát tán.”
Tạ Huyền cười nói:
- “Văn Thanh cho rằng đó là tin đồn sai sự thật?”
Giang Văn Thanh thất kinh nói:
- “Tiểu nữ nhìn Huyền soái không hề phát giác một nửa điểm biểu hiện trên người đang mang thương thế?”
Tạ Huyền quay sang Hà Vô Kỵ nói:
- “Về điểm này Vô Kỵ biết rõ nhất.”
Hà Vô Kỵ biểu hiện thần sắc bối rối, nói: "Bắt đầu từ trưa nay, sắc diện Huyền soái cực kỳ khởi sắc, bọn thuộc hạ ai cũng vui mừng, đến nỗi nói không nên lời. Ồ! Sao sắc diện Lưu đại nhân lại khó coi như vậy?"
Giang Văn Thanh cũng để ý thấy Lưu Dụ thần tình cổ quái, giống như thẹn không thể chui xuống đất, như người có bệnh vô phương cứu chữa. Nàng vốn dĩ cực kỳ thông minh, cũng không minh bạch đâu là nguyên nhân.
Tạ Huyền than:
- “Tương lai Tiểu Dụ thành tựu rất lớn, tất không phải do Tạ Huyền ta đưa lại.”
Giang Văn Thanh và Hà Vô Kỵ chẳng hiểu gì hết trừng trừng nhìn hai người.
Tạ Huyền cười nhẹ nói:
- "Tiểu Dụ bất tất tự trách, chuyện này không quan hệ trực tiếp đến ngươi, do tình hình có nhiều biến hoá, ta lại không thể không lên đường. Nếu Tạ Huyền ta có chết, cũng phải là chết có ý nghĩa."
Đến lượt Giang Văn Thanh và Hà Vô Kỵ nghe mà không biết như thế nào, có vẻ như Tạ Huyền không qua được ải sinh tử, bất giác tâm thần kịch chấn.
Tạ Huyền chăm chú nhìn hổ khẩu méo xệch đang rung lên nhưng không nói được nửa câu của Lưu Dụ, an ủi nói:
- "Tựa hồ ta còn chưa cho ngươi biết, ta dùng Phật Môn bí thuật để kích thích tiềm lực bản thân, có khả năng áp chế thương thế, Phật Môn danh xưng là 'Phổ Độ', độ cho bản thân và độ chúng nhân".
Lưu Dụ thần tình bi thảm nói:
- "Huyền soái đích xác không hề nói gì với ta, ta quan sát Huyền soái hốt nhiên dự cảm sinh mệnh người chỉ còn không quá trăm ngày, khi nghĩ đến đó thần thái không được tốt lắm, gây hoài nghi cho mọi người."
Giang Văn Thanh và Hà Vô Kỵ sắc mặt đại biến, minh bạch sự việc. Bọn họ không hình dung được thương thế của Tạ Huyền lại nghiêm trọng như vậy. Tạ Huyền mà mất đi, phương nam đại loạn là điều chắc chắn, hiện tại Tạ Huyền đích thị đang an bài hậu sự.
Không biết bắt đầu từ ai, chớp mắt ba người quỳ trước mặt Tạ Huyền, biểu hiện đối với Tạ Huyền tôn kính hâm mộ vô hạn hoà cùng với tâm trạng chấn động và bi phẫn.
Tạ Huyền cười dài nói:
- "Sinh sinh tử tử, trong tâm Tạ Huyền ta không có một chút lo lắng. Chỉ có một điều băn khoăn, đó là trách nhiệm của gia tộc. Tạ gia ta là quan Nam triều chi thủ, khi loạn lạc xảy ra đương nhiên bọn ta phải gánh chịu hậu quả trước tiên, muốn tránh cũng không được."
Lưu Dụ nhiệt lệ dâng trào nói:
- “Một khi Lưu Dụ còn sống, nhất định toàn lực bảo hộ Tạ gia.”
Tạ Huyền lắc đầu nói:
- "Đó cũng là sự việc làm ta lo lắng, một ngày Tiểu Dụ trở thành Bắc Phủ Binh chi thủ, tuyệt không thể phân thân quản chuyện của Tạ gia ta, bằng không sẽ gặp hiểm hoạ. Hiện tại nhiệm vụ cấp thiết là thu phục Biên Hoang Tập. Ta tạm thời đình chỉ chức vụ trong quân của ngươi, phục hồi tự do cho ngươi, để ngươi cùng Văn Thanh toàn lực hợp tác, sau đó mới bố trí hội với các tướng lĩnh Bắc phủ. Đồng thời ta cùng thân nhân tống tiễn thi thể nhị thúc về Kiến Khang an táng, nhân tiện áp chế bọn Tư Mã Đạo Tử, Hoàn Huyền, Tôn Ân và Nhiếp Thiên Hoàn. Một khi Biên Hoang Tập trở thành hậu viên (sân sau) của ngươi, ngươi lúc đó có vị thế để cùng người kết minh giành đại cuộc. Điều quan trọng nhất là bản thân ngươi phải luôn phấn đấu và nỗ lực, cùng Vô Kỵ trong quân tương hội hợp tác. Ta sẽ phải đi trước, nhưng Tạ mỗ sẽ tận lực vì ngươi mà thu xếp đường đi nước bước. Đi thôi!"
Lưu Dụ trịnh trọng hướng về Tạ Huyền lạy ba lạy, rồi cùng Giang Văn Thanh lập tức li khai.