Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 480: Chương 480: Cựu Hoan Như Mộng




Yến Phi mở mắt ra, Mặc Sỹ Minh Dao xuất hiện ở bờ suối đối diện. Cách ăn mặc của nàng không khác gì so với nữ cao thủ Bí tộc dẫn đường cho chàng lúc nãy, toàn thân vận kình trang một màu trắng như tuyết. Nhưng không biết tại sao, có thể là do chân nàng dài hơn một chút, thân thể thon gầy hơn một chút mà thân hình nàng cao hơn nữ cao thủ Bí tộc lúc nãy đến hai, ba thốn, và làm người ta cảm thấy nàng và người kia khác nhau như trời với đất. Phảng phất như là một thần vật mỹ lệ từ thời thiên địa còn sơ khai. Dáng người và những đường cong sinh động hoạt bát trên thân thể nàng vừa vặn tròn đầy như là tạo hoá không thừa không thiếu vậy.

Khi chàng lần đầu tiên gặp Mặc Sỹ Minh Dao thì nàng vẫn còn là một thiếu nữ nhưng đã hấp dẫn chàng kinh người rồi. Tới hôm nay, sức hấp dẫn của nàng vẫn không hề suy giảm. Mỗi lần nhìn ngắm nàng, chàng đều có những phát hiện mới, có nỗi kinh hãi hoặc mừng vui mới mẻ như thể mới chỉ lần đầu tiên gặp nàng. Tâm tình chàng dao động không thôi. Đôi mắt phượng nhỏ mà dài của nàng càng biến hoá đa đoan, vừa lạnh lùng và thần bí, lại vừa tràn đầy vẻ yêu mị, khiêu khích, nóng bỏng như lửa, có thể làm bất cứ nam nhân nào cũng đều cảm thấy việc chinh phục được nàng là một bản lĩnh lớn nhất của mình, là một ân tứ lớn của ông trời dành cho mình.

Nhưng Yến Phi cũng biết Mặc Sỹ Minh Dao là người vĩnh viễn không thể bị người khác chinh phục. Đó là sự thật mà chàng phải trải qua những kinh nghiệm đau đớn nhất mới có thể thể hội được một cách sâu sắc. Thật ra, chàng chưa hề nghĩ mình phải chinh phục Mặc Sỹ Minh Dao, mà chỉ hy vọng nàng cũng yêu chàng sâu sắc như chàng yêu nàng vậy. Nhưng cuối cùng chàng đã thất bại, lại là thất bại một cách triệt để. Có lúc chàng còn nghĩ căn bản là nàng chưa từng yêu chàng thực sự. Yến Phi chàng chỉ là một món đồ chơi để nàng giải sầu mà thôi.

“Hán!”

Giọng nói quen thuộc của nàng truyền vào trong tai Yến Phi. Đó là một giọng nói trầm ấm dễ nghe, tình cảm đến mê người, khơi dậy cảm giác động nhân làm người ý loạn thần mê mà chàng đã chôn kín tận đáy sâu tâm hồn mình.

Đêm vắng không người, tiếng nàng thỏ thẻ bên tai, trong trời đất bao la này dường như chỉ còn lại hai người nàng và chàng. Mỗi giọng nói điệu cười của nàng đều làm chàng điên đảo mê say không thể kháng cự. Khi thân thể động nhân của nàng nằm run rẩy trong lòng chàng, gọi đi gọi lại tên ngày trước của chàng thì trong lòng chàng chỉ còn lại một mình nàng, không thể dung nạp thêm bất cứ thứ gì khác nữa. Chàng chưa từng nghĩ bóng đêm lại có thể mỹ lệ , hoà bình và kích thích mãnh liệt như đêm nay.

Lần đầu tiên khi họ ở bên nhau trong không khí hạnh phúc yên bình, nàng đã nói với chàng: “Nữ nhân khi yêu thì không nói quy củ, không rụt rè e lệ, vô pháp vô thiên.” Lời nói đó của nàng tưởng chừng như vẫn đang vang vọng trong tai chàng, nhưng Yến Phi hiểu rõ quá khứ cùng nàng tất cả đã kết thúc rồi, cũng giống như dòng nước của Trường Giang - Đại Hà đã mang theo tất cả trôi đi, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.

Chàng từng yêu nàng, cũng từng hận nàng, sau đó thì triệt để thất vọng. Là yêu hay là hận không còn quan trọng nữa. Đó là đoạn hồi ức mà chàng không muốn nhớ tới nhất trong cuộc đời chàng, nhưng đó cũng là sự gặp gỡ diệu kỳ và những trải nghiệm sâu sắc khó quên nhất của chàng.

Yến Phi thở dài.

Mặc Sỹ Minh Dao dùng bàn tay ngọn thon dài cởi chiếc mũ trùm đầu xuống cho vào trong bọc bên hông, làm cả khuôn mặt nàng hiện rõ, lộ ra hoa dung tuyệt thế có thể làm điên đảo bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ của nàng. Mái tóc đen óng ả của nàng mềm mại như tơ tự nhiên rũ xuống, càng làm nổi bật da thịt mịn màng trắng trong như tuyết trên khuôn mặt nàng, đẹp hơn xa so với bất cứ loại ngọc thạch nào của hạ giới. Đôi mắt đen ngời như đá quý của nàng lấp lánh phát sáng dưới đôi lông mày nhỏ dài xinh đẹp, ngưng thần nhìn chàng không chớp mắt. Nàng vẫn mỹ lệ đáng yêu đến mức kinh tâm động phách như vậy.

“Vì sao chàng lại thở dài? Chàng không còn yêu muội nữa ư?”

Yến Phi trong lòng cười khổ. Ngày trước ở Trường An, chàng không thể rời khỏi nàng một bước chình là vì điệu bộ nhu tình vạn trượng như lúc này đây của nàng. Khi nàng yêu chàng thì nhiệt tình như lửa nóng của nàng làm chàng hoàn toàn tan chảy, làm chàng quên hết tất cả những nỗi đau xé lòng, sự giày vò và thống khổ do nàng gây ra, cho đến khi cõi lòng Yến Phi đã chết.

Mặc Sỹ Minh Dao nhẹ nhàng vượt qua dòng suối nhỏ đến trước mặt chàng, thò tay ra nắm chặt lấy hai tay chàng rồi ngửa khuôn mặt với những đường nét mỹ lệ đoạt cả sự tinh hoa của tạo hoá, khoé môi đầy đặn thơm tho đang tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời xua tan đêm tối. Nàng ôn nhu nói: “Hãy để chúng ta làm lại từ đầu được không? Đây là lần đầu tiên Minh Dao phá lệ cầu người khác đó.”

Bí ngữ được nói ra từ miệng nàng vô cùng ôn nhu và rung động tơ lòng, tràn đầy tiết tấu trầm bổng ngân nga, không chỉ ngữ điệu mê người, mà giống như tiếng nhạc trời xúc động lòng người.

Nhớ lại quan hệ thân mật không thể phân biệt giữa chàng và nàng trước đây, Yến Phi có chút không tự chủ bất chợt nắm hai bàn tay ngọc của nàng. Tuy chàng đồng thời nghĩ tới đôi bàn tay này có thể tuyệt không lưu tình mà giết người, nhưng cũng không cách nào quên được cảm giác ôn nhu đa tình khi tiếp xúc nàng.

Lúc chờ Mặc Sỹ Minh Dao đến, dù Yến Phi suy nghĩ rất nhiều nhưng chàng chưa hề tưởng nổi Mặc Sỹ Minh Dao sẽ dùng thái độ này đối với chàng. Nàng hỏi chàng mấy câu, chừng như chưa từng phát sinh chuyện gì, mối tình nồng nhiệt ở Trường An chừng như đám cháy rừng đang lan rộng không thể dập tắt.

Phải chăng nàng đang dùng thủ đoạn lừa gạt mình?

Đã biết rõ Thác Bạt Hán là Yến Phi, nhưng nàng vẫn bắt Hướng Vũ Điền đi giết chàng chỉ vì nàng muốn làm hại Hướng Vũ Điền, báo thù một cách tàn nhẫn độc ác nhất việc Hướng Vũ Điền cự tuyệt tình yêu của nàng. Từ đó có thể thấy cách nhìn trước đây của chàng không hề sai lầm. Mặc Sỹ Minh Dao trong lòng thuỷ chung chỉ yêu một mình Hướng Vũ Điền. Đối với Yến Phi chàng chỉ làm cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Mặc Sỹ Minh Dao nhìn kỹ nét cười của chàng, nói: “Hán! Chàng đã thay đổi quá nhiều, khí chất đã cải biến hết, tưởng chừng như đã biến thành một người khác vậy. Nhưng trong tim muội thì chàng vĩnh viễn vẫn là tiểu tử Thác Bạt Hán lạc đường trong biển cát mênh mông ở sa mạc ngày đó, cũng là Thác Bạt Hán mà muội đã gặp lại ở Trường An.”

Nàng lại chăm chú nhìn ánh mắt chàng, ôn nhu tiếp: “Trong ánh mắt chàng nhiều thứ quá phức tạp, muội không thể hình dung đó là gì nữa. Muội từng rất quen thuộc ánh mắt chàng, nhưng giờ cảm thấy rất khác lạ. Chàng đang nghĩ gì vậy? Chỉ cần chàng đồng ý, chúng ta sẽ có một tương lai mỹ mãn giống như chàng từng hứa với muội, hai ta sẽ làm một đôi tình lữ đẹp nhất trên thế gian này. Chàng thay đổi rồi, nhưng muội cũng thay đổi. Muội luôn không tin có người nào đó có thể thay đổi muội, nhưng muội thực sự đã bị chàng thay đổi rồi.”

Trong lòng Yến Phi không hề có chút phẫn nộ, chỉ có sự bi ai vô tận. Với Mặc Sỹ Minh Dao mà nói thì không có người nào hoặc việc gì có thể quan trọng hơn truyền thống và vinh dự của Bí tộc. Đó chính là suy nghĩ được cha nàng nhồi nhét cho nàng từ thưở nhỏ, đã thâm căn cố đế, không có bất kỳ ai có thể thay đổi được. Suy nghĩ đó càng không thể vì Yến Phi chàng mà thay đổi.

Yến Phi cảm thấy bầu trời đêm đầy sao xán lạn đang chiếu ánh sáng đẹp đẽ xuống thân người họ. Chàng và nàng lúc này bề ngoài vô cùng gần gũi, nhưng chàng hiểu rõ hai trái tim lại cách xa nhau đến ngàn núi muôn sông. Trong lòng chàng bất chợt nổi lên ngọc dung xinh đẹp như hoa của Kỷ Thiên Thiên. Cho dù họ một người trên trời, một người dưới đất, nhưng giữa hai trái tim lại không hề có khoảng cách.

Đúng là chàng đã thay đổi rồi nên mới có thể khi cùng Mặc Sỹ Minh Dao ở một nơi nhưng vẫn có thể nghĩ về một cô gái khác.

Mặc Sỹ Minh Dao nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay mềm mại của nàng ra khỏi tay chàng, rồi thân thể động nhân của nàng ép sát vào trong lòng chàng, hai cánh tay nàng như thủy xà quấn chặt lấy cổ chàng. Môi thơm của nàng ghé sát vào tai chàng hổn hển: ”Hán! Ôm muội đi! giống như chàng vẫn ôm chặt muội trước đây ấy.”

Yến Phi không hề làm theo lời nàng, chàng chừng như đã biến thành một tượng đá bất động như núi, than: “Nàng yêu ta sao?”

Mặc Sỹ Minh Dao hơi giận hỏi: “Lại nói ngu ngốc rồi. Có một điểm mà chàng không hề thay đổi, đó là chàng vẫn là một quả dưa ngốc vừa hoài nghi lại cố chấp.”

Ngửi thấy mùi hương từ cơ thể nàng, trong mũi tràn đầy hơi thở tươi trẻ của nàng, cảm thụ tư vị mê say của thân thể mềm mại thơm tho trong lòng, nhưng trong lòng Yến Phi lại tĩnh lặng như mặt nước không hề gợn sóng vì chàng biết khi chàng không theo lời nàng mà ôm nàng thì Mặc Sỹ Minh Dao đã lộ sát cơ. Dưới sự tiếp xúc thân mật như vậy, ý niệm của nàng không thể giấu chàng được.

Yến Phi trầm giọng: “Cái gọi là tình yêu của nàng đối với ta tuyệt không phải là kiểu tình yêu mà ta mong muốn ở nàng. Năm đó ở Trường An, kể cả khi ta và nàng có hành vi rất thân mật, nhưng ta vẫn luôn có cảm giác cô độc, đó là một loại cảm giác trống vắng khó chịu làm người ta không thể thấy hạnh phúc. Ta luôn luôn không hiểu nổi tại sao trong lúc khoái lạc nhất đó lại có cảm giác không thoải mái như vậy. Lúc đó ta còn cho rằng vì ta chưa hiểu nàng, nhưng cuối cùng thì ta đã rõ. Sau khi rời khỏi nàng, khi đầu óc ta tỉnh táo trở lại thì ta đã hiểu rõ. Vì trong lòng nàng có bóng hình một người khác. Khi nàng nói chuyện với ta, thậm chí khi nàng âu yếm ta thì nàng lại nghĩ tới một người khác.”

Mặc Sỹ Minh Dao như một cơn gió vọt ra khỏi lòng chàng, lùi ra cách chàng một trượng rưỡi. Mái tóc đẹp của nàng tung bay, ngạo nghễ đứng yên, đôi mắt phượng xạ ra điện mang chớp chớp, phối hợp với thanh trường kiếm đeo chéo sau lưng thò lên khỏi bờ vai nàng, lập tức nàng từ một nữ tử đa tình thiên kiều bách mị vụt hoá thân trở thành một sứ giả xinh đẹp chuyên đi câu hồn đoạt mạng. Giọng nàng lại vô cùng bình tĩnh hỏi: “Thác Bạt Hán ngươi sao không thành thật nói cho ta biết ngươi đã thay lòng đổi dạ. Ngươi không cần miệng nói lời bẩn thỉu vũ nhục Mặc Sỹ Minh Dao ta nữa.”

Yến Phi điềm đạm đáp: “Ta tuỵệt không hề thay lòng đổi dạ yêu người khác. Nàng có nhớ khi ta bỏ đi có hỏi nàng một câu như thế, nàng nói với ta một câu thế nào không? Chính miệng nàng nói với ta là ‘thời mà nàng khuynh tâm chuyên chú đối với một nam nhân đã qua rồi, tình cảm nam nữ cũng không phải là mục tiêu trong cuộc đời nàng. Nàng đã có quá nhiều nam nhân, ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. Nếu như ta cho rằng mình là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng thì thực là ta không biết tự lượng sức’. Sau khi nàng nói ra câu đó thì tình yêu chưa chín của chúng ta đã lập tức kết thúc. Nàng có thể lấy ta làm người thay thế, nhưng ta lại hiểu rõ mình chẳng phải là người đó.”

Trên nét mặt Mặc Sỹ Minh Dao lộ vẻ ôn nhu thay cho ánh mắt sắc bén lợi hại vừa rồi. Nàng tiến lại gần thêm hai bước, làm cự ly giữa hai người rút ngắn lại chỉ còn nửa trượng, cười khổ: “Chàng thật là ngốc. Muội nhất thời tức giận mà nói thế, làm sao lại coi là thật được. Minh Dao chỉ vì giận chàng luôn kiên trì phải hành thích Mộ Dung Văn nên mới cố ý khuất nhục chàng, vũ nhục chàng, dội gáo nước lạnh vào đầu chàng mà thôi! Sự thật đã chứng minh chàng đã đúng mà muội đã sai. Chàng không những thành công thích sát Mộ Dung Văn làm rung động Trường An, lại còn tạo ra kỳ tích chạy thoát, dẫn dụ cao thủ gia tộc của Mộ Dung Văn rời ổ đuổi theo, tạo cho bọn muội một cơ hội duy nhất khó kiếm mới có thể cứu cha muội về được. Muội thừa nhận đã đánh giá thấp chàng, nhưng muội cũng đã phải trả một giá rất đắt, mong nhớ tương tư chàng đến tê tái cả cõi lòng. Giờ thì tất cả đã thành quá khứ. Chỉ cần chàng đồng ý, muội sẽ buông bỏ tất cả, cùng chàng quay về Lục Châu- nơi đẹp đẽ nhất trên sa mạc, không lý gì đến bất kỳ việc thế gian nào nữa.”

Yến Phi biết những lời đường mật ngọt ngào mà nàng vừa nói không có một câu nào là thật. Nàng đang di chuyển đến vị trí tốt nhất để tấn công, cho thanh nhuyễn kiếm lừng danh sắc bén tên là “Mặc Nhu” của nàng phát huy được uy lực đáng sợ nhất để chiếm tiên cơ. Lời nàng nói tuy là những lời tình tứ ngọt ngào mê người, nhưng Yến Phi cảm ứng được bí mật giấu kỹ trong tim nàng, hiểu được tại sao nàng lại phải phí nhiều nước bọt đến như vậy.

Mặc Sỹ Minh Dao không phục vì Yến Phi rời khỏi nàng chứ không phải do nàng bỏ rơi chàng. Đồng thời, tuy nàng phát giác võ công Yến Phi đã tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn cho rằng Yến Phi không phải là đối thủ của nàng. Khi Yến Phi bị nàng làm mê mẩn, đáp ứng theo nàng trở về sa mạc thành đôi thành lứa thì nàng sẽ không hề do dự mà xuất thủ lấy đi sinh mệnh của Yến Phi.

Chừng như từ khi bị Hướng Vũ Điền cự tuyệt tình yêu thì nàng đã mất đi khả năng yêu người khác. Đúng như Hướng Vũ Điền đã nói, một chút tình cảm của nàng đối với Yến Phi đã trở thành mối hận vì chàng chủ động rời khỏi nàng, một đi không trở lại.

Khi nàng thu hồi lại được sự kiêu ngạo và tôn nghiêm đã bị mất đi đó thì Yến Phi chàng trong lòng nàng không còn giá trị gì nữa. Giết chết chàng sẽ hoàn thành lời hứa với Mộ Dung Thuỳ, không cần mạo hiểm lưu lại đây đấu đá với Thác Bạt Khuê nữa. Đó là việc lợi nhất đối với tộc nhân của nàng.

Còn như người nàng thực sự yêu thương là Hướng Vũ Điền thì vì không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được nữa nên sẽ bị bức phải vĩnh viễn lưu lại bên mình nàng.

Đó chính là tính cách ưa sức mạnh của Mặc Sỹ Minh Dao. Yến Phi lượng giải cho nàng, trong lòng cũng thầm thương hại nàng. Nói cho cùng, họ từng là hai kẻ yêu nhau quấn quít khó rời.

Kể cả khi võ công chàng đạt tới tầng tối cao là Thiên đạo, nhưng vì chàng không thể thi triển "Tiên môn kiếm quyết" đối với nàng nên chàng vẫn vô cùng cố kỵ thanh “Mặc Nhu” của nàng.

Thiên tính võ học của Mặc Sỹ Minh Dao tuyệt không dưới Hướng Vũ Điền. Kỹ thuật sử dụng thanh nhuyễn kiếm đó đã đạt tới mức quỷ thần mạt trắc, có thể cứng có thể mềm làm người ta không thể đề phòng. Trong tình cảnh không thể dùng hết sức, chàng tuyệt không nắm chắc phần thắng.

Yến Phi từ từ nhấn mạnh: “Minh Dao nàng hãy nghĩ lại đi! Bình tâm tĩnh khí, suy nghĩ cho cẩn thận lại tình hình của chúng ta ngày ở Trường An xem. Đó mà gọi là tình yêu sao? Tình yêu chân chính chỉ đến khi không hề vụ lợi tính toán, nó làm người ta không cần gì nữa, vô tư vô lự, tuyệt không muốn làm thương tổn đối phương, làm đối phương khó chịu. Đôi lúc ngẫu nhiên giữa hai ta phát sinh ngọn lửa yêu đương, nhưng lập tức lại biến mất như mây tan khói toả vì nàng không thể mang tình yêu trong lòng ký thác vào ta. Nàng biết là ta đang nói thật, càng biết là ta chưa từng nói dối nàng điều gì. Từ sau khi rời khỏi nàng tối hôm đó, quan hệ giữa hai ta đã kết thúc. Tuy ta chưa từng quên tất cả những gì mà hai ta từng trải qua, nhưng lại không biết đó là đau khổ hay là ngọt ngào nữa.”

Hai mắt Mặc Sỹ Minh Dao bừng lên tia sáng kỳ dị. Đó là hiện tượng khi nàng thi triển võ công huyền diệu kỳ bí thâm ảo nhất của Bí tộc là "Phá vân đoạt nhật công", cho thấy nàng tuỳ lúc có thể xuất thủ.

Ánh mắt hai người giao kích dữ dội.

Mặc Sỹ Minh Dao từng chữ từng chữ hỏi: “Chàng quả thực không dối muội sao? Vậy hãy thành thực cho muội biết phải chăng chàng yêu Kỷ Thiên Thiên rồi?”

Yến Phi điềm đạm đáp: “Ta chưa từng nghĩ sẽ giấu nàng chuyện đó, cũng biết sẽ không giấu được nàng. Hiện giờ, việc quan trọng nhất đối với ta là làm sao cứu Thiên Thiên từ tay Mộ Dung Thuỳ ra.”

Đây là câu mà Yến Phi không muốn nói với Mặc Sỹ Minh Dao nhất, nhưng lại không thể không nói. Chỉ có như thế mới làm Mặc Sỹ Minh Dao không giết chàng không được. Khi nàng không giết được chàng thì chỉ còn cách mời Hướng Vũ Điền xuất mã. Như vậy, nàng sẽ ở vào thế chắc thắng, bất kể là người nào thua trận mất mạng thì nàng vẫn có thể làm cho người còn sống sót phải suốt đời thống khổ tự trách.

Mặc Sỹ Minh Dao cười thảm, ánh mắt ứa lệ nói: “Yến Phi chàng nếu là nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu thì tại sao không trực tiếp trả lời vấn đề của ta? Phải chăng chàng đã yêu Kỷ Thiên Thiên rồi? Trả lời ta đi! Ta muốn nhận được một đáp án rõ ràng.”

Yến Phi đã hiểu quá rõ tính khí của nàng. Mặc Sỹ Minh Dao luôn là một người không nhu nhược, làm sao lại có thái độ như một tiểu nữ tử như thế? Nói cho cùng thì đó là một loại thủ đoạn của nàng vì cho tới lúc này chàng vẫn chưa hề lộ ra bất cứ sơ hở, nhược điểm nào. Mặc Sỹ Minh Dao cố gắng mở ra một khe hở trong tinh thần kín đáo không có chỗ hở của chàng. Chỉ cần tinh thần chàng có một thoáng rung động thì sát chiêu lợi hại của nàng sẽ ào ạt như Hoàng Hà Trường Giang ập tới cho tới lúc chàng phơi thây trong tiểu cốc này mới thôi.

Chàng hiểu rõ Mặc Sỹ Minh Dao, Mặc Sỹ Minh Dao cũng hiểu chàng, hiểu rõ Yến Phi ngày đó là người thế nào.

Yến Phi của hôm nay, về mặt bản chất tuyệt không thay đổi, nhưng cách nhìn của chàng đối với thế giới này đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, cái mà chàng truy cầu cũng đã không như ngày xưa nữa. Như tình yêu kỳ dị vượt qua cả vật chất và không gian giữa chàng và Kỷ Thiên Thiên đã vượt qua tất cả những gì mà chàng và Mặc Sỹ Minh Dao đã từng có trước đây.

Nếu như chàng là người bị tuyệt chứng tình yêu khi còn yêu Mặc Sỹ Minh Dao thì hiện giờ chàng đã khỏi hẳn và có một sinh mệnh mới. Tình yêu giữa chàng và Mặc Sỹ Minh Dao có thể chỉ là một loại ảo giác không thật, thêm vào lòng mong cầu và kỳ vọng chủ quan của bản thân; nhưng tình yêu nồng nhiệt của chàng đối với Kỷ Thiên Thiên lại không hề có chỗ cho sự hoài nghi, giữa hai bên không hề cách trở, là sự đối thoại trực tiếp từ trái tim đến trái tim, là cảm xúc hoàn toàn không có trở ngại và khách khí.

Yến Phi ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao tráng lệ, cảm thấy tâm linh mình đã được khai mở hoàn toàn, kết hợp với trời sao thành một. Bản thân vốn nhỏ bé, trở thành cùng tồn tại với thiên địa. Bản thân chàng không còn bé nhỏ như trước nữa.

Đó là cảm giác tới một cách rất đột ngột, vô cùng mỹ diệu khó tả, nhưng lại có nguyên nhân vì ngay vào lúc đó, chàng đã ngộ ra được cội rễ của ái tình, cũng đưa mình thoát khỏi giấc mộng ái tình với Mặc Sỹ Minh Dao. Tình yêu giữa người với người rất hữu hạn. Chúng ta không thể thật sự hiểu được người khác, mỗi người đều sống một cách cô độc, cách ly trong khoảng đất trời riêng của họ. Mỗi người có lập trường và suy nghĩ riêng.

Chàng từng vì Mặc Sỹ Minh Dao mà nếm trải nỗi đau khổ xé lòng. Chàng và Mặc Sỹ Minh Dao tuy từng ở chung một chỗ, làm những hành vi và động tác thân mật nhất giữa nam và nữ, nhưng họ có thực sự ở bên nhau không? Khoảng cách giữa hai trái tim không cách gì nối liền được, kể cả tới những giây phút vừa qua.

Chàng đã hiểu rồi!

Chàng đã lấy lại được tự do, trong trái tim tràn đầy tình yêu đối với Kỷ Thiên Thiên. Đó là một tình yêu sâu sắc và siêu việt, không hề giữ lại chút gì cho riêng mình, cũng không có giới hạn. Chàng cũng sinh lòng ân hận sâu sắc đối với người đẹp đã khiến chàng từng không thể tự chặt đứt được tơ lòng đang đứng trước mặt mình. Chàng và Mặc Sỹ Minh Dao vĩnh viễn không thể trở lại tình cảnh như ngày trước được nữa.

Yến Phi than: “Sao lại phải khổ vậy? Ta làm sao mà nhẫn tâm nói những câu đó với Minh Dao? Nghe lời ta được không? Nàng hãy lập tức dẫn tộc nhân quay về sa mạc đi. Gian kế của Mộ Dung Thuỳ đã bị định sẵn là không thể tiến hành được rồi. Nàng có thể cho rằng ta toàn nói nhảm, nhưng ta có thể đảm bảo đó là những lời phế phủ của ta. Hãy đi đi!”

Hai hàng nước mắt trào ra từ đôi mắt đẹp của Mặc Sỹ Minh Dao. Tiếp đó, ánh mắt sắc bén lợi hại của nàng biến mất, hồi phục lại vẻ bình tĩnh, trừng mắt nhìn Yến Phi nói: “Ngươi thì biết gì? Bằng vào ngươi và tên tiểu tử Thác Bạt Khuê thì làm sao là đối thủ của Mộ Dung Thuỳ được? Ở bất kỳ phương diện nào các ngươi cũng thua hắn xa lắc.”

Giọng điệu và nội dung lời nói của nàng làm chàng nhớ lại tình cảnh khi ở Trường An, nàng phản đối chàng đi hành thích Mộ Dung Văn, tràn đầy vẻ miệt thị và coi thường. Khi đó, việc này đã làm chàng tổn thương rất lớn, nhưng hiện tại lại chỉ làm chàng cảm thấy thương hại và xót xa.

Ông trời tại sao lại đẩy hai người bọn họ vào chỗ thế bất lưỡng lập như vậy chứ? Chàng thật không hiểu được ông trời, ông có lòng thương xót không vậy?

Yến Phi điềm đạm đáp: “Minh Dao phải chăng ám chỉ việc Mộ Dung Thuỳ xúi giục Hách Liên Bột Bột đi đánh lén Thịnh Nhạc?”

Mặc Sỹ Minh Dao không thể giấu được vẻ ngạc nhiên sợ hãi. Nàng khẽ rùng mình, trừng trừng nhìn chàng, trầm giọng hỏi: “Tên tiểu tử Thác Bạt Khuê phải chăng đã âm thầm trở về Thịnh Nhạc rồi?”

Yến Phi thầm nghĩ Mặc Sỹ Minh Dao vẫn băng tuyết thông minh, tâm tư mẫn tiệp như thế. Chỉ bằng vào một câu nói của mình mà đoán ra nguyên nhân Thác Bạt Khuê chưa lộ mặt.

Khi Mặc Sỹ Minh Dao nói câu đó, tia sáng kỳ dị trong mắt nàng bừng lên, ánh sáng từ mắt nàng vọt ra lấp loáng làm Yến Phi biết mấy năm nay nàng tuyệt không bê trễ, hoả hầu công lực lại có tiến bộ so với lúc ở Trường An.

Yến Phi đáp: “Nếu ta đoán không sai thì nếu Hách Liên Bột Bột có thể giữ mạng chạy về Thống Vạn đã là may mắn lắm rồi.”

Ánh sáng kỳ dị trong mắt Mặc Sỹ Minh Dao càng thêm chói lọi. Nàng không lên tiếng, cho thấy tuỳ lúc sẽ xuất thủ cường công.

Yến Phi đưa tinh thần điều tra một vòng xung quanh. Chàng cảm thấy thoải mái vì không phát hiện bất cứ Bí nhân nào khác quanh đây. Mặc Sỹ Minh Dao dám một mình đến gặp chàng, có thể vì nàng đối với chàng vẫn còn dư tình, hoặc nàng cho rằng chỉ bằng vào “Mặc Nhu” trong tay nàng là thừa đủ để giết chàng rồi. Bất kể thế nào, điều này đối với chàng vô cùng có lợi vì chàng thực không muốn làm tổn thương bất cứ Bí nhân nào khác.

Yến Phi cố gắng lần cuối thuyết phục nàng: “Đối với Thác Bạt Khuê mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc phục quốc. Khi hắn trở lại thì hắn sẽ dùng mọi biện pháp cần thiết chống lại các người. Mộ Dung Thuỳ lôi kéo các người vào việc này không hề có hảo tâm vì hắn cố kỵ sự uy hiếp của người Nhu Nhiên, mà các người lại là minh hữu của người Nhu Nhiên. Mộ Dung Thuỳ hy vọng bọn ta và nàng đánh đến lưỡng bại câu thương, còn hắn sẽ ngồi xem hưởng lợi. Mộ Dung Thuỳ cũng có cùng thái độ đó đối với Hách Liên Bột Bột. Minh Dao là người thông minh chắc là biết cách chọn lựa thông minh.”

Mặc Sỹ Minh Dao tức giận quát: “Ta không cần ngươi đến dạy bảo ta phải làm thế nào.”

Yến Phi lắc đầu than: “Minh Dao tức giận rồi! Ta………..”

Mặc Sỹ Minh Dao bỗng nhiên đang giận dữ bỗng cười nhẹ, dịu dàng nói: “Chàng sẽ không nói dối ta đúng không? Vậy hãy cho ta biết phải chăng lúc này trong Bình Thành có lượng lớn hoàng kim đang chờ để vận chuyển đi?”

Yến Phi thầm khen hỏi hay lắm, gật đầu: “Minh Dao thật có bản sự. Đúng! Lần này ta đến là để vận chuyển số hoàng kim đó về Biên Hoang đó.”

Mặc Sỹ Minh Dao liếc chàng một cái, vui vẻ: “Tha cho chàng đó! Nói gì thì cũng phải niệm chút tình cũ. Cho ngươi biết số hoàng kim đó sẽ vĩnh viễn không thể chuyển đến Biên Hoang tập được. Vào mùa xuân muôn hoa đua nở sang năm sẽ là ngày mất nước diệt tộc của Thác Bạt tộc các ngươi đó. Cái gì là đại kế phục quốc chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.”

Yến Phi bình thản hỏi: “Minh Dao có dám đánh cuộc với ta không?”

Mặc Sỹ Minh Dao nhíu mày: “Đánh cuộc cái gì?”

Yến Phi nhún vai, tiêu sái đáp: “Đánh cuộc đương nhiên là việc có thể vận chuyển hoàng kim về Biên Hoang tập được không. Nếu ta làm được thì Minh Dao phải ngoan ngoãn cùng với tộc nhân trở về sa mạc, không lý đến việc giữa Thác Bạt tộc của chúng ta và người Yên nữa.”

Mặc Sỹ Minh Dao không trả lời được hay không mà thuận miệng hỏi: “Nếu bị bọn ta cướp mất thì sao?”

Yến Phi làm như không có gì đáp: “Ta sẽ vung kiếm tự vẫn trước mặt nàng.”

Mặc Sỹ Minh Dao yêu kiều cười phì lên một tiếng, chừng như vừa nghe một chuyện đáng cười nhất trên thế gian này vậy. Nàng dùng ánh mắt thiên kiều bách mị liếc chàng một cái, hổn hển: “Hán lang của ta à! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi sống mà rời khỏi đây sao?”

Yến Phi cười nhẹ đáp: “Nếu ta có thể sống mà bỏ đi thì sao?”

Mặc Sỹ Minh Dao cười lạnh: “Trước tiên phải hỏi thanh kiếm của ta đã!”

“Xoảng!”

Mặc Nhu kiếm rời vỏ, trước hết nó uốn lượn ngoằn ngèo trên không trung như một con rắn, rồi bỗng duỗi thẳng ra như cây bút, kiếm phong hoá thành một tia chớp vọt qua khoảng cách nửa trượng đâm vào chỗ yếu hại ở yết hầu Yến Phi với tốc độ kinh người.

Hết chương 480

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.