Tống Bi Phong cùng Lưu Dụ đến đoạn sông Tần Hoài ở chân Chu Tước kiều. Một chiếc khoái đĩnh từ hạ du tiến tới. Điều khiển thuyền là hai hán tử trẻ, nhìn bề ngoài chắc là nhân vật thuộc bang hội.
Tống Bi Phong nhìn Lưu Dụ khẽ hô một tiếng rồi lão vọt mình tới tiểu đĩnh trước. Lưu Dụ vội phi theo, cùng Tống Bi Phong hạ xuống đầu thuyền. Gió sông thổi tới làm y phục họ bay phất phới.
Hai người điều khiển thuyền hiển nhiên đã nhận được chỉ thị, chỉ gật đầu làm lễ mà không nói gì, lẳng lặng đẩy thuyền đi.
Dưới trời đêm đầy trăng sao, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi trên mặt sông, không hề phát ra tiếng động.
Lưu Dụ không hiểu tại sao Tống Bi Phong lại phải dẫn gã đi gặp Tạ Chung Tú. Gã cũng không biết tại sao nữ nhân cao quý của cao môn đó lại muốn gặp mình. Vào thời khắc này, gã phát sinh cảm giác rất kỳ dị, chừng như vận mệnh không còn do gã lựa chọn nữa, tất cả đều do ông trời an bày. Gã không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này. Có thể vì sông Tần Hoài khiến gã khơi dậy ký ức ngày gã cùng với Yến Phi và Cao Ngạn đến đây gặp Kỷ Thiên Thiên. Một lần ước hội đã làm thay đổi triệt để vận mệnh của gã, Yến Phi và Kỷ Thiên Thiên.
Tống Bi Phong hít mạnh một hơi gió sông mát mẻ, ghé sát gã nói: “Họ là thủ hạ huynh đệ của Vương Nguyên Đức, Vương lão đại của Kiến Khang bang, có thể hoàn toàn tin tưởng.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Dụ nghe đến danh tự Kiến Khang bang. Tên Vương Nguyên Đức thì càng không cần nói đến. Nhưng có thể làm Tống Bi Phong tin tưởng thì Vương Nguyên Đức cũng là một nhân vật có hạng rồi.
Tống Bi Phong quan sát tình hình xa gần trên mặt sông nói: “Chỉ khi ở sông Tần Hoài mới có thể dễ dàng thoát khỏi những người theo dõi bọn ta. Vốn lẽ Quy Thiện tự là nơi thuận tiện gặp gỡ, nhưng chỉ sợ không giấu được tai mắt của địch nhân. Bọn ta thì không sao, nhưng nếu như việc Tôn tiểu thư gặp đệ mà lan truyền khắp Kiến Khang thì sẽ thành chuyện đó.”
Lưu Dụ trong lòng cười khổ.
Ai là địch nhân đây? Có thể là Lưu Lao Chi, Tư Mã Đạo Tử, Can Quy, cho tới những người khác như Tạ Diễm hoặc Lưu Nghị. Trong tình hình hiện nay, giới hạn địch ta không rõ ràng, làm gã có chút không nắm rõ được.
Tống Bi Phong than: “Có thể đệ căn bản không nên gặp Tôn tiểu thư. Phải chăng huynh
đã làm sai rồi?”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Vậy phải chăng chúng ta sẽ quay lại?”
Tiểu đĩnh bỗng nhiên quay đầu lại, men theo bờ Tây Nam thuận dòng trôi xuống. Nếu như có thuyền theo dõi đằng sau thì chúng sẽ không kịp trở tay vì cũng phải quay đầu lại theo họ, khẳng định sẽ không tránh được thị tuyến của họ. Chỉ một việc đơn giản như vậy là biết người điều khiển thuyền rất thành thục đường lối ở đây.
Tống Bi Phong buồn rầu: “Bây giờ ta lo lắng nhất không phải là đại tiểu thư, mà là Tôn tiểu thư. Nàng gầy yếu rất nhiều, thần tình u uất không vui, bộ dạng đầy tâm sự. Đệ rất khó mà dựa vào ấn tượng ngày trước khi gặp nàng để tưởng tượng ra bộ dạng của nàng lúc này. Thậm chí có khi hoài nghi không phải là một người nữa.”
Lưu Dụ hỏi: “Tôn tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tống Bi Phong đáp: “Một tháng nữa là tròn mười bảy tuổi. Việc hôn sự của nàng cũng là một chuyện buồn, làm người ta càng lo lắng cho nàng.”
Lưu Dụ không muốn biết vấn đề hôn nhân của nàng, cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì về nàng. Từ trước tới nay, Tạ Chung Tú trong lòng gã luôn cao cao tại thượng, so với Vương Đạm Chân càng khó phát sinh cảm giác thân cận hơn, cũng cao không thể với tới hơn Vương Đạm Chân nhiều.
Nàng vì sao lại muốn gặp gã?
:77:
Giang Văn Thanh và Trình Thương Cổ biết chuyện liền theo Song Đầu thuyền tới. Tình hình trên lâu thuyền vô cùng khẩn trương hỗn loạn. Khách nhân đều bị yêu cầu ở lại trong phòng. Toàn thể huynh đệ tỷ muội Hoang nhân đã xuất động kiểm tra toàn thuyền.
Giang, Trình hai người tiến vào trong phòng. Trước tiên chú ý đến những thanh sắt chấn song cửa sổ đã bị cắt đứt ba thanh, tạo ra một khoảng trống cho một người có thể chui lọt. Tiếp đó nhìn bên dưới cửa sổ liền thấy hai bộ y phục và bảy tám khối gì đó như làm bằng bông, lại chợt thấy một tấm chăn bông bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Cao Ngạn và Diêu Mãnh mặt xám như tro đang ngồi một bên giường. Bọn Trác Cuồng Sinh, Bàng Nghĩa và Âm Kỳ đang ngồi bên kia, ai nấy đều lộ thần sắc ngưng trọng.
Mộ Dung Chiến đứng ngây người bên song cửa nhìn ra bờ sông tối tăm bên ngoài. Thác Bạt Nghi hai tay nắm lại đứng cạnh hắn, thần tình có vẻ tức giận không chịu nổi.
Giang Văn Thanh nói: “Không thể có chuyện này được.”
Lúc này, Phương Hồng Sinh vào phòng, lắc đầu: “Ta dám khẳng định lão Cố béo và Miêu nữ đã rời thuyền rồi.”
Mộ Dung Chiến đưa thanh sắt đang cầm trong tay cho Giang Văn Thanh, cười khổ: “Đúng là không thể, nhưng cái này làm bằng sắt lại là sự thật. Chúng không những đã giấu được tai mắt giám thị của bọn ta, lại còn thần không biết quỷ không hay cắt đứt ba thanh sắt, còn lợi dụng dòng nước tối đen bỏ chạy. Lần này bọn ta đã lật thuyền trong cống rồi.”
Mục quang Trác Cuồng Sinh nhìn Cao Ngạn than: “Tên gia hoả này khẳng định tiêu rồi.”
Ánh mắt mọi người đều hướng lên người Cao Ngạn làm gã toàn thân mất tự nhiên.
Trình Thương Cổ đến bên Cao Ngạn ngồi xuống, thò tay ra, dùng ba ngón tay bắt mạch cho gã.
Âm Kì chán nản nói: “Lão Cố béo không những không phải là một lão béo, mà còn là cao thủ thâm tàng bất lộ, có bản lĩnh giấu được những lão giang hồ như bọn ta.”
Trác Cuồng Sinh lắc đầu: “Lão không thể trốn tránh được. Chỉ cần lão có luyện qua võ công là có dấu vết để truy tìm rồi. Khó giấu giếm nhất là nhãn thần của lão.”
Giang Văn Thanh lo lắng nhìn Cao Ngạn hỏi: “Phải chăng hắn đã trúng độc?”
Lời nàng đã nói thay hết tâm sự của mọi người ở đây. Lão Cố béo và tiểu Miêu thành công liền trốn đi nên có thể khẳng định dù Cao Ngạn bây giờ trông vẫn không có gì khác lạ, nhưng đã trúng độc thủ của địch nhân rồi.
Cao Ngạn phẫn nộ nói: “Thị chưa từng động đến ta nửa ngón tay, ta lại không phải là ngọn đèn cạn dầu. Thị làm sao hạ độc ta được?”
Trác Cuồng Sinh tức giận nói: “Tên ngu xuẩn ngươi hãy thành thật nói cho ta biết Miêu nữ đó có ôm ấp yêu đương gì với ngươi chưa?”
Trình Thương Cổ đang bắt mạch cho gã hai mày cau lại, không ngừng lắc đầu.
Cao Ngạn biến sắc: “Đổ Tiên ngươi đừng dọa ta. Ta không thể bị địch nhân hạ độc đâu.”
Trình Thương Cổ nói: “Mạch của ngươi vô cùng kỳ quái. Bề ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng mỗi khi đập mười mấy lần liền hơi chậm lại, có cảm giác như lúc đứt lúc liền vậy.”
Cao Ngạn kinh hãi giằng tay lại, hít vào một hơi khí lạnh nói: “Đã bảo đừng có dọa ta mà.”
Trác Cuồng Sinh quát: “Ngươi sao còn chưa trả lời câu hỏi của ta?”
Cao Ngạn đứng lên, tức giận đùng đùng nói: “Còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây? Ta nói một là một. Ta thừa nhận đã bị nữ nhân đó lừa gạt, nhưng là vì ta một lòng vì tiểu Mãnh mà xuất lực, hoàn toàn không phải vì bản thân ta, làm sao lại chiếm hết tiện nghi của yêu nữ đó được?”
Mộ Dung Chiến lạnh lùng: “Nếu như địch nhân chưa đắc thủ thì làm sao chúng lại khơi khơi bỏ đi thế?”
Âm Kỳ hỏi: “Tiểu Ngạn ngươi hãy bình tĩnh, xem xem lão Trình có biện pháp giải độc cho ngươi không.”
Cao Ngạn ôm đầu nói: “Ta thật sự không sao cả. Ối!”
Mọi người giật mình kinh hãi, trợn mắt nhìn gã.
Cao Ngạn lộ vẻ kinh hãi, hai mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Thác Bạt Nghi trầm giọng: “Phải chăng Cao Ngạn ngươi đã vọng động chân khí?”
Cao Ngạn nhìn Thác Bạt Nghi, rồi toàn thân bỗng phát run. Gã há mồm định nói, nhưng lại ú ớ nói không thành tiếng. Mọi người chú ý nhìn, thấy đầu lưỡi gã đã sưng to lên, biến thành màu đen chết chóc. Tình cảnh đáng sợ đến cực điểm.
Trình Thương Cổ từ trên giường đứng lên, phóng về phía gã.
Cao Ngạn ngã ngửa ra. Đôi con ngươi đã trợn trừng, nhưng không phải màu trắng bình thường mà là màu đen tang tóc.
Khi Trình Thương Cổ đỡ lấy Cao Ngạn thì Trác Cuồng Sinh cũng từ bên kia vọt tới, dùng tay bóp miệng gã, để tránh gã ngậm miệng lại mà cắn đứt lưỡi.
Cả gian phòng rối loạn cả lên. Người nào trong lòng cũng nổi lên cảm giác thất bại triệt để.
Cao Ngạn khẳng định đã dính độc thủ của địch, là một loại kịch độc mạn tính chưa từng thấy, chưa từng nghe qua. Chỉ cần vận động chân khí trong thể nội là sẽ dẫn phát kịch độc.
Khi được đỡ nằm lên giường thì Cao Ngạn đã mất hết tri giác, hơi thở yếu nhược nhẹ như tơ, chỉ còn nửa mạng. Độc tính vô cùng mãnh liệt, kể cả đại hành gia như Trình Thương Cổ mà cũng kinh hoàng thất sắc.
Mọi người đứng bên giường, nhìn Trình Thương Cổ kiểm tra tình hình Cao Ngạn.
Diêu Mãnh buồn bã hỏi: “Còn cứu được không?”
Trình Thương Cổ giọng đau thương: “Ta chưa từng gặp loại độc dược lợi hại thế này. Chỉ hít vài hơi đã lưu chuyển đi toàn thân kinh mạch. Lần này tiểu Ngạn xong rồi.”
Trác Cuồng Sinh đau đớn nói: “Không! Gã sẽ không chết đâu.”
Giang Văn Thanh nhiệt lệ tuôn trào, run run: “Cổ thúc thử nghĩ biện pháp đi.”
Trình Thương Cổ than: “Nếu như còn một chút cơ hội, ta cũng sẽ tận lực mà làm. Nhưng loại kịch độc này chuyên tấn công kinh mạch. Phương pháp chích huyết giải độc căn bản không dùng được. Dùng dược vật giải độc thông thường cũng không có công hiệu. Lần này chỉ sợ Đại La Kim Tiên giáng trần cũng không cứu được cái mạng nhỏ của gã đâu.”
Trác Cuồng Sinh cầm tay Cao Ngạn lên, thê thảm nói: “Tiểu tử ngươi phải cố chống chọi, không thể cứ thế mà một mạng ô hô ai tai. Tiểu Bạch Nhạn đang trên đường đến gặp ngươi đó. Ngươi không thể bỏ đi như thế được.”
Cao Ngạn dường như nghe được lão nói, mi mắt khẽ động một cái.
Mọi người lại sinh lòng hy vọng.
Phương Hồng Sinh ôm chặt ngực gã, rồi khóc oà lên, đau đớn nói: “Tim hắn sắp ngừng đập rồi!”
Diêu Mãnh đến bên gã nói: “Cao Ngạn ngươi cần phấn chấn lên!”
Nói xong, hắn không nhịn được, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Trác Cuồng Sinh than dài: “Bình thường ta chỉ thấy tiểu tử ngươi là một tên đại phiền phức. Nhưng lúc này ta mới biết không có tên tiểu tử ngươi bên cạnh nói năng, luôn miệng hồ ngôn loạn ngữ thì kiếp nhân sinh quả không còn hứng thú nữa.”
Mọi người đều thấy đồng cảm, lại càng cảm thấy đau thương hơn.
Thác Bạt Nghi trầm giọng hỏi: “Hắn còn có thể duy trì được bao lâu?”
Trình Thương Cổ đáp: “Khó nói lắm. Độc tố giờ đã công vào tâm mạch rồi, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ bọn ta. Khẳng định sẽ không qua được đêm nay.”
Mọi người chán nản không nói gì. Nhìn Cao Ngạn đang ở bên ranh giới của sự sống và cái chết, nghĩ lại một khắc trước gã còn mạnh mẽ như rồng như hổ, thật khó chấp nhận là gã lại đang nằm dài trước mặt.
Mộ Dung Chiến song mục sát cơ đại thịnh, nghiến răng hỏi: “Thật ra thì yêu nữ đã hạ thủ như thế nào?”
Diêu Mãnh đang ngồi xổm bên giường chấn động một cái, nhớ lại mọi chuyện.
Mọi người nhìn hắn chờ đợi.
Âm Kỳ hỏi: “Nghĩ cái gì vậy? Mau nói ra đi.”
Diêu Mãnh đáp: “Cao Ngạn có nói yêu nữ từng mở tấm sa che mặt cho hắn ngắm. Theo như miêu tả của Cao Ngạn thì hắn lúc đó nhìn đến hồn phách ngơ ngẩn….”
Âm Kỳ gật đầu nói: “Chắc chắn đó là một loại mê tâm thuật cao minh. Yêu nữ nhân lúc Cao Ngạn mê mê hồ hồ mà hạ độc thủ hắn.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Lần này Cao tiểu tử xong rồi. Du ngoạn Biên Hoang của bọn ta cũng xong rồi. Trác Cuồng Sinh ta ở đây lập thệ, món nợ của Cao tiểu tử ta nhất định sẽ đòi lại.”
Trình Thương Cổ bỗng nhiên ồ một tiếng, lại bắt mạch Cao Ngạn.
Ai nấy đều bình tĩnh lại, xem xem có thể có kỳ tích xuất hiện không.
Diêu Mãnh không nhịn được hỏi: “Thế nào rồi?”
Trình Thương Cổ lộ vẻ không thể tin được: “Có chuyển biến.”
Mọi người nói không ra lời, ngẩn người nhìn lão.
Trình Thương Cổ tiếp: “Việc này thật không thể. Nội khí của gã lại có thể phản kháng một cách tự nhiên đối với độc tố xâm nhập tâm mạch, giữ vững tâm mạch.”
Phương Hồng Sinh không hiểu hỏi: “Cái đó nói lên điều gì?”
Trình Thương Cổ đáp: “Cái đó nói lên rằng chân khí bản thân gã trong thể nội có đặc tính kháng độc giữ mạng.”
Thác Bạt Nghi nói: “Không thể nào. Cao Ngạn làm sao có bản lĩnh đó được? Chỉ sợ ta cũng không làm được thế.”
Trác Cuồng Sinh vui mừng như điên: “Được cứu rồi. Cứu gã chính là Yến Phi.”
Mọi người nghe xong như lạc vào đám sương mù.
Trác Cuồng Sinh giải thích: “Cao tiểu tử từng nói với ta là Yến Phi đã mấy lần liệu thương cho gã, đả thông kỳ kinh dị mạch cho gã, làm công phu khinh công của gã cải tiến rất nhiều. Chân khí của Cao Ngạn tuyệt không có khả năng bài độc, nhưng chân khí tiểu Phi của chúng ta lại thần thông quảng đại, làm những việc người khác không thể.”
Trình Thương Cổ nói: “Đó là giải thích duy nhất. Hà! Xin thông báo cho các vị một tin tức vô cùng tốt đẹp là độc tố đang giảm dần rồi! Chân khí của Cao tiểu tử cũng đã bắt đầu ngưng tụ lại.”
Trác Cuồng Sinh vui mừng: “Đó gọi là mạng còn chưa tận. Thiên thư của ta có thể viết tiếp được rồi.”
Mọi người từ đau khổ biến thành vui mừng, lần lượt đến bắt mạch gã.
Thác Bạt Nghi lạnh lùng hỏi: “Bọn ta phải làm thế nào đây?”
Câu hỏi của hắn chừng như không đầu không đuôi, nhưng mọi người lại hiểu rõ ý.
Giang Văn Thanh đáp: “Chúng ta có thể tương kế tựu kế, để địch nhân tưởng là Cao Ngạn đã trúng độc chết rồi.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Vậy chẳng phải không thoả đáng lắm sao? Chẳng lẽ bảo Cao Ngạn ẩn náu cả ngày ư? Đối với du ngoạn Biên Hoang của chúng ta cũng không tốt. Nguy hiểm nhất là tiểu Bạch Nhạn tưởng Cao Ngạn chết rồi sẽ không đến Biên Hoang nữa.”
Diêu Mãnh lo lắng hỏi: “Cao tiểu tử quả thực có thể tỉnh lại sao?”
Trình Thương Cổ đáp: “Cần xem tiến triển của gã tối nay rồi mới khẳng định được.”
Mộ Dung Chiến nói: “Bất kể tình hình ra sao, dù địch nhân nghĩ thế nào cũng không tưởng nổi Cao Ngạn lại có bản lĩnh chống độc nên sẽ cho là Cao Ngạn chết chắc rồi.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Những việc khác có thể từ từ thương lượng. Chúng ta trước hết đưa Cao Ngạn về phòng gã đã.”
Mọi người đang định động thủ thì một huynh đệ Hoang nhân đến báo có một tân khách tên Lưu Mục Chi có việc gấp cầu kiến.
Mọi người đều sinh lòng giới bị.
Mộ Dung Chiến nói: “Lão Trác ngươi đi ứng phó lão đi.”
:77:
Khoái đĩnh tiến về phía Đại Giang.
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc là chúng ta đi đâu đây?”
Tống Bi Phong cười nhẹ: “Vẫn cách thời gian ước định với Tôn tiểu thư nửa canh giờ. Huynh muốn dẫn đệ đi gặp Vương lão đại. Hắn mới sai người truyền tin đến nói với huynh là muốn gặp mặt đệ.”
Lưu Dụ cảm thấy kỳ quái, cả người lại thấy thư thái, ngửa mặt nhìn trời đêm nói: “Hắn chắc muốn nhìn xem đệ rốt cuộc là vì sao nào từ trên trời sa xuống hồng trần đây mà! Nhưng đệ thật không phải thế, mà chỉ là một phàm phu tục tử như hắn thôi.”
Tống Bi Phong nói: “Huynh không hiểu tại sao đệ lại không hề có lòng tin vào mình như thế? Nói thật cho đệ biết, huynh càng tin tưởng đệ là chân mệnh thiên tử hơn bất kỳ ai khác vì An công từng chính miệng nói với huynh rằng lão đệ ngươi tuyệt không phải là người tầm thường. Không một ai có thể cản trở vận thế của đệ.”
Lưu Dụ nghĩ tới Vương Đạm Chân, trong lòng đau đớn, thầm nghĩ vận thế đó ta không cần! Ài! Ta có thể tạm thời xếp Đạm Chân vào một chỗ, tạm thời quên nàng đi được không? Nỗi thống khổ tan nát tâm can này, cảm giác bị lửa cừu hận thiêu đốt như thế này đã vượt quá khả năng gã có thể chịu đựng rồi.
Nếu như lúc này có Sóc Thiên Đại ở bên cạnh, gã có thể khẳng định mình sẽ không nhịn nổi sức hấp dẫn đặc biệt khác lạ của nàng, bởi vì nàng sẽ giúp gã giảm bớt nỗi chua xót trong lòng. Gã không ngừng cảnh cáo bản thân phải chôn vùi ký ức về Đạm Chân vào nơi sâu kín nhất, nhưng gã lại chưa từng làm được.
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: “Đệ lại không tin lời huynh sao?”
Lưu Dụ biết lão hiểu nhầm, nhưng không cách gì nói sự thật ra được, đành đáp: “Khi ta đối diện với nguy hiểm thì lòng tin thế nào cũng đều không có tác dụng. Nếu lão ca mê man trong một khắc thôi thì tương lai sẽ biến thành mịt mù không lường được. Giống như đệ lúc này đối với tương lai tràn đầy sợ hãi. Đệ thậm chí còn có chút lo sợ khi đi gặp Tôn tiểu thư.”
Tống Bi Phong kinh hoảng nói: “Không lạ sao lúc nãy đệ nghe nói không đi gặp Tôn tiểu thư ngay liền nhẹ cả người. Ài! Huynh hiểu rồi. Nếu ngày trước không gặp Đạm Chân tiểu thư ở hẻm Ô Y thì sẽ không có những chuyện sau này.”
Nỗi đau đớn trong lòng Lưu Dụ đã giảm bớt, gã cúi đầu xuống.
Tống Bi Phong ân hận nói: “Huynh không nên khơi dậy tâm sự của đệ mới phải.”
Lúc này, tận đáy lòng Lưu Dụ nổi lên một suy nghĩ. Giả sử không có nỗi cừu hận của Đạm Chân kích động mình thì Lưu Dụ gã có thể trong tình hình trước mắt đã biết rõ là không thể làm gì được, nhưng vẫn tận hết sức lực tránh chết cầu tồn không? Chỉ sợ là gã không thể. Gã sẽ tìm cách đưa Đạm Chân đến Biên Hoang tập làm một đào binh khoái lạc. Trong chỗ tối tăm, gã cảm giác được vận mệnh làm người ta khiếp sợ.
Nhưng gã biết rõ, thời gian gã ‘tỉnh lại’ này chỉ chớp mắt là qua. Gã sẽ mau chóng quên đi để đâm đầu vào hiện thực, trôi nổi trong biển người, như một người sắp chết đuối chỉ biết tránh chết mà hướng đến mặt nước, hít vào một hơi, bỏ thiên mệnh gì gì đó hoàn toàn khỏi trí não. Chẳng lẽ khi có đao kiếm hung hãn chém tới mà gã cứ tin tưởng mình là chân mệnh thiên tử mà không thèm đỡ gạt sao? Chẳng lẽ vì có mấy lời của Tạ An mà mình không cần nỗ lực phấn đấu nữa sao?
Ý trời khó đoán. Tương lai vĩnh viễn càng khó biết hơn.
Tiểu đĩnh từ từ cập vào một chiếc thương thuyền hai buồm lớn đang đậu cạnh bờ.
Hết chương 365
~*~*~*~*~*~*~*~*~