Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 330: Chương 330: Đài Bích Chi Chiến




Mộ Dung Thùy sánh vai cùng Kỷ Thiên Thiên đứng trên một tòa núi nhỏ, ở phía trước hơn ba ngàn bộ, là con đường nối liền Trưởng Tử và Đài Bích. Xa xa nửa dặm ở bên phải, từ những ánh đèn nhỏ điểm trong đêm tối lung linh huyền ảo có thể thấy chiến lũy Đài Bích được xây dựng ở trên cao, trong bóng tối trước bình minh, tạo cảnh ảm đạm lạnh lẽo khó nói ra lời.

Phía dưới Đài Bích, ánh đèn được bày ra thành một hàng dài, chính là nơi doanh trại Đại Yến quân trú đóng phía bắc Đài Bích, đã cắt đứt con đường từ Đài Bích thông đến Trưởng Tử.

Ở phía sau hai người, ngoài quân cầm cờ hiệu, quân đánh trống và hơn mười người truyền tin, còn có Phong Nương và Tiểu Thi.

Binh lính triển khai lớp lớp phòng vệ, đem tòa núi nhỏ giữ vững liền khít như tường đồng vách sắt, bảo vệ sự an toàn của chủ soái.

Kỷ Thiên Thiên liếc nhìn Mộ Dung Thùy, thần thái tĩnh lặng tựa biển sâu, trầm mặc điềm tĩnh giống như một pho tượng được điêu khắc từ đá nham thạch, hoàn toàn không có cảm xúc giận dữ hay sợ hãi mà người ta nên có.

Kỷ Thiên Thiên đoán không được trận chiến này sẽ được bắt đầu như thế nào, bởi vì tất cả đều yên lặng tựa như không có sự việc gì sẽ phát sinh. Ngoại trừ ánh đèn ở Đài Bích và những vùng xung quanh, thiên địa đều bị bóng đêm bao phủ, lúc này tại nơi đây chỉ có tiếng gió thổi qua những cành cây nơi hoang dã phát ra xào xạc, làm cho con người ta cảm thấy được đại tự nhiên chẳng phải chỉ là yên tĩnh.

Đột nhiên phía bên trái xa ngoài hai dặm một ánh lửa sáng lên ở trên cao, lần lượt lóe sáng năm cái liên tục, chớp nhoáng rồi tắt ngay, bóng đêm hồi phục trở lại.

Mộ Dung Thùy nhẹ nhàng nói: “Tới rồi!”

Kỷ Thiên Thiên không khỏi trở nên khẩn trương, lại nhìn trộm Mộ Dung Thùy lần nữa, đó là Bá chủ có quyền thế nhất ở phương Bắc, chỉ thấy y thần thái ung dung, tựa như tất cả đều trong sự tính toán. Thầm nhủ, giả như mình không phải có người ở trong lòng trước, nói không chừng sẽ vì phong thái của y mà nghiêng ngả. Nghĩ đến đây, thầm giật mình kinh sợ, làm sao mình có thể có ý nghĩ như vậy chứ?

Mộ Dung Thùy mắt không rời chăm chú nhìn tình hình con đường bên trái, nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên đang nghĩ cái gì vậy?”

Kỷ Thiên Thiên thầm nói trong lòng, ta tuyệt sẽ không đem suy nghĩ riêng tư trong lòng thổ lộ với ngươi. Nói: “Nếu như bị đối phương nhìn thấy ánh đèn báo tin, không phải là chúng sẽ hiểu được có mai phục sao?”

Mộ Dung Thùy cười ha ha nói: “Sao có thể tồn tại trên chiến trường một lỗi ngớ ngẩn thế này chứ? Tại trước khi triển khai trận đại chiến này, chúng ta đã sớm nghiên cứu địa hình rõ ràng. Chỉ có vị trí và góc độ của chúng ta, mới có thể nhìn thấy được ánh đèn. Đèn truyền tin đã được đặc chế, ánh sáng chỉ chiếu đến một góc độ thích hợp, mà địch quân lại bị cây rừng ngăn trở, thành ra nhìn không được ánh đèn vừa nãy.”

Xa xa bên hướng Bắc truyền đến tiếng vỗ cánh của những con chim đang ngủ bị giật mình bay lên.

Mộ Dung Thùy như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Mộ Dung Vĩnh đã thua trận chiến này rồi.”

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Thượng dựa vào điều gì mà khẳng định chủ quan như thế, không sợ phạm vào đại kỵ của binh gia là khinh địch sao?”

Mộ Dung Thùy không lấy làm khó chịu, vui vẻ nói: “Thiên Thiên chắc nghĩ ta là người cẩu thả và đại khái. Ta không phải cố tình nói bừa, mà là ta lấy việc luận việc. Ta dám nói khoa trương tất thắng, là vì đã nhìn xuyên được ý đồ của Mộ Dung Vĩnh. Nếu như không phải là y tiếp tục hành quân, mà là chọn một chỗ ở phía bắc Đài Bích tạo lập doanh trại. Trận này hươu chết về tay ai, sẽ vẫn còn là ẩn số.”

Kỷ Thiên Thiên quan sát kỹ lưỡng chỗ những con chim bay lên, phân biệt được tại trong rừng rậm hai bên đường, phát hiện binh lính tiên phong của Mộ Dung Vĩnh chia làm hai cánh men theo quan đạo mà đi, thảo nào ở trên đường chẳng nhìn thấy bóng người ngựa.

Hồi nàng còn ở Kiến Khang, thường có nghe chuyện liên quan đến người Hồ phương bắc, đó là bản lĩnh kỵ xạ và chiến thuật. Nào là chỉ cần ở trên lưng ngựa, leo núi lội sông, xuyên rừng qua đồng đều như ở chỗ đất bằng. Thậm chí trong đêm đen cũng như ban ngày, đi về như gió. Lúc đó nàng cho là lời đồn hay khoa trương phóng đại, nhưng cho đến ngày hôm nay, theo Đại Yến quân ban ngày thì ẩn trốn ban đêm thì đi, đêm nay lại tận mắt chứng kiến đại quân Mộ Dung Vĩnh tập kích vào đêm tối, nàng không thể không tin tưởng. Thảo nào từ khi người Hồ xâm nhập Trung Thổ, đem Tấn Thất tồi tàn quét đi như gió quét lá rụng, không thể chống đỡ, rốt cuộc chỉ có thể rút xuống giữ lấy phương nam, an phận ở Giang Tả.

Cho nên càng thấy ý nghĩa của trận đại thắng Phì Thủy, đem tình hình hoàn toàn xoay chuyển trở lại.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Liệu có phải ý đồ đối phương là muốn tại phía bắc Đài Bích tập kích Hoàng Thượng, cắt đứt con đường giao thông giữa Đài Bích và Trưởng Tử chỉ là kế dụ địch không?”

Mộ Dung Thùy cười mỉm nói: “Thiên Thiên nhìn rất chuẩn xác, chỉ bỏ sót thời gian Mộ Dung Vĩnh phát động thôi. Bọn họ đi trước trời sáng đến đây là muốn tại bình minh một khắc toàn diện tấn công, chính vì thời gian hạn chế vậy, để cho ta không cần tận mắt nhìn thấy, cũng có thể nắm được phương thức hành quân của địch nhân.”

Kỷ Thiên Thiên tự hỏi mình không có bản lĩnh như vậy, thỉnh giáo: “Đối phương áp dụng phương thức hành quân gì?”

Mộ Dung Thùy ngữ điệu kèm chút khổ tâm, than thở nói: “Thiên Thiên chỉ một câu cũng không có gọi Mộ Dung Vĩnh thành địch nhân, thật làm cho ta rất thương tâm. Lẽ nào trong tình huống như thế này, Thiên Thiên vẫn không chịu đứng cùng một phe với ta?”

Kỷ Thiên Thiên điềm đạm nói: “Hoàng Thượng quá đa tâm rồi, không phải muốn tính toán chi ly với Thiên Thiên chứ? Hoàng Thượng nên rõ ràng hơn so với bất cứ người nào, thân phận Thiên Thiên chỉ là tù nhân thôi.”

Mộ Dung Thùy trở nên trầm mặc.

Kỷ Thiên Thiên hối thúc tiếp, nói: “Hoàng Thượng chưa giải thích nghi vấn của ta.”

Mộ Dung Thùy hai mắt hiện xuất tinh quang, lấp lánh sống động, trầm giọng nói: “Hai đội binh lính tiên phong mượn sự yểm trợ của rừng cây đi thẳng đến tiền tuyến. Khi bọn chúng đến được vị trí chỉ định, đại quân chủ lực của Mộ Dung Vĩnh mới ven theo mã đạo lấy khí thế lôi đình vạn quân, toàn lực như gió bão tập kích doanh trại quân ta tại mặt bắc Đài Bích. Chỉ cần chúng ta đem quân chủ lực của y chặt đứt thành hai đoạn, đầu đuôi không chiếu cố cho nhau được, trận này chúng ta đã có thể đại thắng.”

Nói xong câu cuối cùng thì âm thanh võ ngựa truyền đến, đại đội nhân mã ven theo quan đạo thẳng tiến, lao đến Đài Bích.

Mộ Dung Thùy vung tay ra lệnh, đằng sau tiếng tù và tiếng trống trận đồng loạt nổi lên, rút cuộc đại chiến cũng triển khai.

:77:

Yến Phi ngồi một mình trên một khối đá lớn tại bờ nam Đại Hà, mộc trại phía sau đang được thi công. Bất quá nhìn về quy mô, doanh trại Đại Yến quân bên kia bờ đối diện rõ ràng uy thế bức người.

Ánh sáng ban mai chiếu xuống sóng nước lấp lánh, cuồn cuộn không ngừng. Mưa chợt đến chợt đi vội vã, ven bờ phủ một dải sương mù mỏng tang, đặc biệt làm người ta u sầu

Tình hình Thiên Thiên bây giờ thế nào nhỉ? Trúc cơ công tiến hành đến đâu rồi? Cái hẹn một trăm ngày chỉ là một dự đoán của số mạng, bao gồm Yến Phi chàng trong đó, ai cũng không thể biết rõ phải chăng theo phương pháp luyện một trăm ngày, mới có thể sơ bộ thành công, hoàn thành công pháp cơ bản của Đạo Gia.

Tu luyện đạo công nhấn mạnh “Trí hư thủ tĩnh” (giữ tâm trí luôn trống không), May mắn Thiên Thiên là một người kiên cường lạc quan, nếu không như thỉnh thoảng bị tình cảm quấy nhiễu, sẽ là có hại vô ích.

Ài!

Giả như sau một trăm ngày, Thiên Thiên như không thể cùng mình tâm linh tương thông, chàng và Thác Bạt Khuê có thể sẽ rơi vào hiểm cảnh, khả năng rất lớn là thất bại trong gang tấc, lại một lần quốc phá nhân vong nữa.

Đang mất đi thế chủ động, mà đối thủ là Mộ Dung Thùy dụng binh như thần, ai dám nói thắng được? Vấn đề lớn hơn nữa là Biên Hoang nhân khó tránh nặng lấy nhẹ mà phối hợp xuất kích. Thành hay bại sẽ càng khó dự liệu.

Nghĩ đến đây, Yến Phi trong lòng kinh sợ, tỉnh ngộ mình vì Kỷ Thiên Thiên mà vội vàng cầu thắng, đến lo được lo mất.

Yến Phi tập trung tinh thần, chăm trú quan sát tình hình bên bờ đối diện, do khoảng cách quá xa, bằng mục lực của chàng cũng chỉ có thể nhìn thấy đối phương hoạt động nhộn nhịp, lại không nhìn rõ đang làm gì.

Tình hình trước mắt sống động như thế, bản thân mình đúng là còn sống có máu có thịt, nếu như không phải bản thân cảm ứng được sự tồn tại của Tiên môn, thế nào mà nghĩ được ngoài sự thật trước mắt nhìn thấy còn có một thiên địa khác.

Từ cổ đã truyền lại, thánh hiền đại triết nào, rút cuộc mọi vấn đề liên quan có thể tổng kết chỉ một câu thôi.

Sẽ là: “Tại sao ta ở nơi này?”

Khổng Tử có cái gọi là “Vị tri sanh, yên tri tử” (chưa biết sống, sao biết chết), nhưng muốn hiểu rõ sự sống là thế nào? Trước tiên phải suy nghĩ một vấn đề, tử vong là thế nào.

Phật Gia thiên kinh vạn nghĩa, nói không ngoài một chữ “Ngộ”, là từ thực tế giác ngộ ra “Như mộng huyễn phao ảnh” (Ảo tưởng như bọt nước), phát giác tất cả đều là không, lập địa thành phật.

Ý tứ của Phật chính là “Giác ngộ”.

Con đường Đạo gia theo đuổi là “Bạch nhật phi thăng” thành tiên, với siêu thoát sinh tử của Phật gia, bản chất cũng chẳng khác nhau.

Từ đó đến nay, chàng đều chẳng đem triết lý ảo giác hư vô để ở trong lòng, cho đến tao ngộ sự việc quái dị Tam bội hợp nhất.

Tại sao ta ở nơi này?

:77:

Vương Hoằng, Lão Thủ và mọi huynh đệ, đợi Lưu Dụ đến lúc trong lòng sốt ruột như thiêu đốt thì Lưu Dụ trở lại.

Mới nhìn thấy sa thuyền từ biển tiến vào đường sông, đầu tiên mọi người đều chấn động, khi nhìn thấy Lưu Dụ khổ sở điều khiển cánh buồm. Lập tức đại hỉ, rối rít đưa cái ngàm tre ra, buộc chặt sa thuyền cố định bên cạnh “Trĩ Triêu Phi”.

Lưu Dụ vẫy tay kêu Lão Thủ và Vương Hoằng nhảy qua thuyền của gã, nhẹ nhàng nói: “Ở trong khoang thuyền có hai người sống và sáu người chết. Hai người sống chính là hai nữ nhân, trong đó có một người là Phương Linh được Tiêu Liệt Vũ sủng ái. Còn sống bởi vì bị ta chế trụ huyệt đạo, nhưng bất quá ta không thể yên tâm, đặc biệt là Phương Linh võ công cao cường, phải dùng dây trói chặt lại. Có thể giết được Tiêu Liệt Vũ hay không, phải coi xem Tiêu Liệt Vũ yêu thương thị sâu sắc đến mức nào.”

Lão Thủ kiêu hãnh nói: “Ở trên thuyền của ta có xiềng bằng thép tinh chế, do Cơ Công Tử thiết kế mới mua lại từ Biên Hoang Tập, tên là “Tỏa Tiên Khốn”, tức khiến cho Phương Linh dù là yêu tinh cũng bị khóa chặt không thể chạy trốn.”

Lưu Dụ cười nói: “Còn không đưa ngay cho ta để xử dụng.”

Vương Hoằng không thể tin tưởng nói: “Lưu Huynh không những bắt sống được Tiểu Ngư Tiên, còn đem cả người lẫn thuyền trở lại?”

Lưu Dụ nói: “Nhờ phước! Nhờ phước! Có thể thấy Lưu Dụ ta còn có chút may mắn.”

Vương Hoằng nói: “Thật kỳ quái. Trước đây ta có nghe ai đó nói lời khách sáo như vậy giống Lưu huynh, ta thấy ghê tởm trong lòng, thậm chí quay đầu bỏ đi. Nhưng hôm nay lại nghe như tiên nhạc trên trời rất động lòng người, còn muốn nghe thêm vài câu nữa.”

Lưu Dụ vui vẻ nói: “Lời nói là phải dùng nội tâm hỗ trợ, không phải chỉ khía cạnh suy nghĩ, mà là lợi ích thu được từ thực tế. Ta nói ‘nhờ ơn’, chính là đại diện tình thế địch ta nghịch chuyển. Chúng ta lại không còn ở vào cục diện bị động, bởi vậy Vương huynh nghe được trong lòng thoải mái.”

Vương Hoằng cảm xúc rất nhiều nói: “Nói mà không có ý nghĩa thực tế thì thà đừng nói, Kiến Khang thế tộc chúng tôi tôn sùng thanh đàm (nói suông), lấy biện luận làm vui, nhưng càng nói lại càng xa rời thực tế. Cho dù cao thủ thanh đàm xuất sắc nhất Kiến Khang đến Diêm Thành cũng sẽ bị người ta xem như tên ngốc, còn phải mất mạng.”

Lưu Dụ nói: “Nghe ngữ khí của huynh, Phương Linh ắt hẳn là người có danh tiếng rất lớn.”

Vương Hoằng nói: “Thị là nhân vật đứng thứ hai của Đại Hải Minh, xinh đẹp như hoa, độc như rắn rết, hai tay nhuốm đầy máu tươi. Phải chăng thị giết chết Hà Phong thật?”

Lúc này Lão Thủ đã qua lại sa thuyền, mang theo một cái xiềng sắt thật nặng, thần tình cực kỳ hưng phấn đi tới khoang thuyền, đến trước cửa còn rung xiềng sắt cho phát ra thanh âm thị uy.

Lưu Dụ nói: “chuyện là thế này, ở trên thuyền có một cái thủ cấp, cần người Đông Hải Bang giúp đỡ chứng thực.”

Vương Hoằng nói: “Theo tin đồn, Phương Linh xác thực là tình nhân của Tiêu Liệt Vũ. Nếu như Tiêu Liệt Vũ biết được Phương Linh đã rơi vào trên tay chúng ta, tất chẳng chịu dừng, Lưu Huynh có kế hoạch gì?”

Lưu Dụ cười nói: “Ta đang sợ Tiêu Liệt Vũ dừng lại như thế, y càng phản ứng kịch liệt càng hợp ý ta.”

Vương Hoằng ngạc nhiên nói: “Lưu huynh chuẩn bị cùng Tiêu Liệt Vũ quyết liệt đối đầu sao?”

Lưu Dụ đã có dự tính trong lòng nói: “Gần như thế không sai biệt mấy. Tốt rồi! Tới lúc phải đến Diêm Thành thượng nhiệm rồi.”

Vương Hoằng nghe được trở nên ngây ngốc.

:77:

Thác Bạt Khuê lại bên cạnh Yến Phi, ngồi xuống nói: “Lại tưởng nhớ Kỷ mỹ nhân của ngươi, đúng không? Đừng lo lắng! Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ vì Tiểu Phi đem Kỷ mỹ nhân từ trên tay Mộ Dung Thùy trở về.”

Trong lòng Yến Phi dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, nếu như suy nghĩ vừa nãy của mình trở thành sự thật. Kỷ Thiên Thiên sau một trăm ngày luyện Trúc cơ công, nhưng chưa thể cùng chàng giao lưu tâm linh, chàng sẽ không thể có được chỗ Mộ Dung Thùy sơ hở để đánh bại y. Liệu bọn chàng còn có phương pháp đánh bại vị bá chủ vô địch này không? Tuy nhiên, sự sợ hãi của chàng không phải đến từ tình thế cùng Mộ Dung Thùy tranh hùng tranh thắng “bình thường”, với tính cách Yến Phi chàng, sẽ không sợ hãi bất kỳ người nào, càng không sợ đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh gian khổ nào.

Sự sợ hãi của chàng là vì sự sống của Thiên Thiên và Tiểu Thi.

Dựa vào trao đổi tâm linh, chẳng những an ủi nỗi sầu khổ tương tư lẫn nhau, cũng có thể ổn định trái tim Thiên Thiên. Càng quan trọng đó là nắm được tình hình chính xác chủ tỳ Thiên Thiên. Khi có cơ hội tốt đến, một tên trúng đích, tương cứu bọn họ ra khỏi biển khổ.

Nhưng giả thiết Thiên Thiên sau một trăm ngày luyện Trúc cơ công tinh thần tuy rằng trở lại bình thường, lại mất đi năng lực tâm linh tương thông cùng chàng. Hoặc lại diễn lại tình trạng trước đây là hao tổn tinh thần không chịu được, tình huống tồi tệ nhất chắc chắn sẽ xuất hiện.

Dù cho bọn chàng có thể áp đảo Mộ Dung Thùy, nhưng rút cuộc thì chủ tỳ Thiên Thiên vẫn trong tay hắn. Nếu như Mộ Dung Thùy thấy tình thế không hay, đến lúc đó ngọc đá đều tan, liệu hắn có thể làm như vậy không?

Thác Bạt Khuê tâm tình đang bị một loại tựa hồ như hưng phấn chi phối, không có phát giác Yến Phi bị gã câu dẫn tâm sự, vẫn nhìn chăm chú sang bờ đối diện, hứng trí bừng bừng nói: “Thôi Hoành, con người này thật sự là nhân tài khó tìm, y nghĩ ra hơn mười lời đồn, chỉ là liên quan đến quá trình Mộ Dung Thùy thụ thương, và sau đó thêm vài phiên bản khác, nhưng giữa các lời đồn lại có tích chất tương tự. Chẳng hạn, trong đó nói Mộ Dung Thùy bị trúng tên vào sau lưng, xuyên tới trái tim. Nhưng Mộ Dung Thùy có thể dựa vào tuyệt thế thần công giữ mạng giết địch. Cho đến sau khi thắng lợi thương thế mới trở nên tồi tệ hơn. Mô tả sống động, cảm giác vô cùng chân thật. Cách khác nói rằng, là vì đánh thành không được. Mộ Dung Thùy ban đêm đi thị sát tình hình địch nhân, bị Mộ Dung Vĩnh dùng kỳ binh đột kích. Mang hết cao thủ vây đánh Mộ Dung Thùy và hơn mười tên thân binh tùy hành của hắn, trên người Mộ Dung Thùy trúng nhiều nhát đao, thương trí mạng. Sau khi hắn một mình đột vây trở về doanh trại, vì ra máu quá nhiều, rút cuộc chịu đựng không nổi, nên đã một mạng ô hô. Đều là hợp tình hợp lý, càng hợp với tính cách lão nhân gia hắn.”

Cuối cùng Thác Bạt Khuê cũng nhìn đến Yến Phi, nói: “Không phải rất kỳ diệu sao? Vì sao ngươi không có phản ứng?”

Yến Phi cười khổ nói: “Ngươi càng nói càng nhanh, bảo tiểu đệ như thế nào ngắt lời đây?”

Thác Bạt Khuê không thể nhịn được bật cười, nói: “Đúng! Ta trách nhầm ngươi rồi. Ài! Đêm qua ta không có chợp mắt qua. Ngươi rõ ràng nhất bí mật của ta, mỗi khi gặp chuyện làm cho ta hưng phấn, ta sẽ rất khó ngủ được, cả đêm suy nghĩ lung tung (hồ tư loạn tưởng). Nếu không thể ngủ là một loại trừng phạt, thật hy vọng trên thế gian có loại thuốc ngủ, sau khi dùng rồi có thể ngủ thật say, chỉ mơ mộng đẹp.”

Yến Phi nói: “Cái đó kêu là có lợi cũng có hại. Đều do sức tưởng tượng của ngươi rất phong phú, chuyện gì cũng suy nghĩ quá mức, ngay trong lúc ngủ cũng vậy, sao có thể ngủ được đây?”

Thác Bạt Khuê đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nói: “Có một việc ta muốn hỏi thẳng ngươi, nghe đồn ngươi từng cùng Tôn Ân quyết chiến. Đánh từ phương nam cho tới Biên Hoang, kết quả cuối cùng cũng không phân thắng bại. Với công phu của ngươi và Tôn Ân, lại một lòng muốn giết chết đối phương, có thể nào xuất hiện kết quả như thế? Trừ phi cả hai người đều bị thương đến không bò dậy nổi, nhưng bao giờ cũng có một người bò dậy được trước mà? Rút cuộc việc này là như thế nào. Vì sao ngươi đối với một cuộc chiến kinh thiên động địa như thế, chỉ một chữ cũng không đề cập đến?”

Yến Phi âm thầm thở dài, từ trong sâu thẳm hiểu rằng khó nói ra sự thật vô cùng.

Đầu tiên, chàng tất phải giữ vững cửa ải cuối cùng, tuyệt không thể nói ra bí mật tiếp xúc Tiên môn. Nói cách khác là chàng muốn nói dối.

Tiếp theo là liên hệ đến Lưu Dụ, sau khi nói ra việc này, sẽ phơi bày ra sự thật trong thần thoại chân mệnh thiên tử của y.

Phương diện này đối với Thác Bạt Khuê mà nói, có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc.

Nếu quả thực Thác Bạt Khuê có thể thống nhất phương bắc, Lưu Dụ lại ngồi lên bảo tọa hoàng đế Nam triều. Hai người trở thành đối thủ, lúc này yếu tố tấm lý có tính chất vô cùng quan trọng.

Nhưng chàng có thể đối với huynh đệ thân thiết từ nhỏ nói dối sao? Chàng sẵn sàng cho phép mình để huynh đệ tốt trong tình huống “Bất công bình” cùng Lưu Dụ quyết đấu sa trường sao?

Chàng tự hỏi làm không được.

Yến Phi thản nhiên nói: “Bởi vì ta có nỗi khổ không thể nói ra.”

Thác Bạt Khuê ngạc nhiên hỏi: “Ngươi tính giấu diếm ta?”

Yến Phi đưa tay đặt trên đầu vai y, lắc đầu nói: “Ngươi nên hiểu thái độ làm người của ta. Ta chỉ muốn là sau khi thu thập xong tiểu Bảo (Mộ Dung Bảo), sẽ tìm cơ hội nói ra với ngươi.”

Sắc mặt Thác Bạt Khuê hòa hoãn trở lại, cười hì hì nói: “Đã lâu lắm rồi ngươi không có chủ động thân thiết với ta như vậy, làm cho ta nhớ lại những ngày tháng thời niên thiếu, cả đau khổ lẫn vui vẻ. Ngươi đột nhiên lại an ủi ta, khẳng định là trong lòng thấy thẹn. Đúng không?”

Yến Phi gật đầu nói: “Ta xác thực trong lòng có chút không phải với tên vốn trước đây là một tên Tiểu Hỗn Đản, hiện tại biến thành một gã Đại Hỗn Đản.”

Thác Bạt Khuê vui vẻ nói: “Thời gian trôi qua! Nói mau! Nguyên nhân là thế nào mà ngươi và Tôn Ân lại thành bất phân thắng bại chứ?”

Yến Phi nói: “Ngươi đầu tiên phải đáp ứng ta, không thể đem lời của ta nói tới tai kẻ thứ ba.”

Thác Bạt Khuê giương mắt nhìn chàng ngạc nhiên, nói: “Đây không giống như tác phong của ngươi. Được rồi! Thỉnh cầu của Yến Phi, ta cự tuyệt được sao?”

Yến Phi mới đem sự việc Tam bội hợp nhất nói ra.

Thác Bạt Khuê nghe xong vẫn còn ngơ ngác, sau một chốc mới nói: “Như thế, căn bản không có sự việc thiên thạch từ trên trời rơi xuống ấy?”

Yến Phi gật đầu xác nhận.

Thác Bạt Khuê chau mày nói: “Không ngờ trong thiên hạ lại có sự việc quái dị thế, rút cuộc tiên môn mở hay không mở?”

Yến Phi giữ tâm trạng cứng cỏi nói: “Trong tình huống như vậy, ta không chết đã là may mắn lắm rồi, còn có thể nhìn thấy cái gì sao?”

Hết chương 330

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.