Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam và Yến Phi ba người cùng tiến vào gian sảnh xiêu vẹo mới vừa được sửa chữa. Lúc mới đầu Lưu Dụ dường như có chút lúng túng không muốn nói chuyện, nhưng sau khi mở miệng nói vài câu liền trở nên thao thao bất tuyệt, cho thấy sau khi Lưu Dụ và Nhậm Thanh Thị “cộng độ xuân tiêu” thì tâm tình cực kỳ sảng khoái.
Trong lòng Yến Phi vui vẻ yên tâm. Chàng là người duy nhất nhìn thấy tận mắt Lưu Dụ vì Vương Đạm Chân mà đau lòng đến không muốn sống nữa, vì thế chỉ cần Lưu Dụ có thể được "đền bù" ở phương diện này, bất kể người tiếp gã có là thục nữ hay yêu nữ, chàng đều vì Lưu Dụ mà cao hứng.
Khi Lưu Dụ nói cho Đồ Phụng Tam mưu kế sử dụng độc đan, Yến Phi gật đầu nói: "Nhậm hậu quả thật là không có bịa chuyện. Ta từng thấy qua An Thế Thanh, đan độc trong người của lão vốn không cách nào thuyên giảm, may là được chân khí của ta tình cờ giúp lão hóa giải."
Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam lần thứ nhất được nghe chàng nhắc đến An Thế Thanh, liền vội vàng truy vấn.
Sau khi nghe Yến Phi giải thích, Đồ Phụng Tam nói: "Nếu như ngay đến Đan vương cũng không có cách giải được đan độc, trong thiên hạ này ngoại trừ tiểu Phi của bọn ta sẽ không ai có khả năng giải được nó. Kế đó của Nhậm hậu thật tuyệt diệu."
Lưu Dụ nói: "Thanh Thị sẽ cùng với Phụng Tam tiềm nhập vào Kiến Khang. Trên đường đi, nàng sẽ nói rõ toàn bộ kế hoạch. Nàng sẽ dịch dung cải trang cho Phụng Tam. Theo nàng nói thì giả sử Hoàn Huyền gặp Phụng Tam cũng không nhận ra được là ai, mà vật liệu nàng bôi lên có thể giữ được trong mười ngày, gió táp mưa sa cũng không hề tróc ra."
Hai mắt Đồ Phụng Tam lộ ra vẻ hưng phấn: "Nhậm hậu thật là nhân tài hiếm có, may mắn nàng hiện tại làm việc vì bọn ta."
Vẻ mặt Lưu Dụ hiện ra thần sắc đồng cảm sâu sắc, chuyển người qua Yến Phi nói: "Hiện giờ Kiến Khang yêu khí ngất trời, ta muốn mời Yến huynh đi đến Kiến Khang cùng Phụng Tam để chiếu cố cho y."
Đồ Phụng Tam nhíu mày nói: "An toàn của Lưu soái mới là điều quan trọng nhất."
Lưu Dụ cười: "Tôn Ân đã đi rồi, còn tiểu Phi thì không đối phó với ta, có người nào đến mà ta không thể ứng phó chứ? Nếu như thống soái Bắc Phủ binh cần phải có tiểu Phi ra sức mới giữ được cái mạng nhỏ thì chức thống lĩnh Bắc Phủ binh này cũng không cần phải đảm đương nữa."
Yến Phi gật đầu: "Quả thật bọn ta không cần phải lo lắng cho an toàn của Lưu huynh, huống chi đâu có ai biết được là ta không còn ở bên cạnh Lưu huynh?"
Lưu Dụ cả mừng nói: "Được Yến huynh tự thân xuất mã, hành động lần này sẽ đảm bảo thành công."
Yến Phi nói: "Còn một việc, đó là yêu cầu có một người giúp ta truyền đạt một lời nhắn quan trọng đến Thác Bạt Nghi."
Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy Yến Phi hành sự khó lường. Bọn họ liên tục cùng ở sát bên cạnh mà Yến Phi lại dường như đột nhiên có được tin tức tình báo quan trọng nào đó đến mức cần phải thông báo ngay cho Biên Hoang tập.
Đồ Phụng Tam nói: "Hoàn toàn không có vấn đề. Thủ hạ của ta có một người ngoại hiệu 'Thần Hành Tướng' tên là Mã Phong, rất giỏi về thuật ẩn giấu tung tích, rành rẽ Biên Hoang tập như lòng bàn tay, y mà đi làm thì rất ổn thỏa. Để ta kêu y tới gặp ngươi."
Nói xong liền hô hoán thủ hạ truyền triệu Mã Phong đến.
Yến Phi nói: "Ta nghĩ việc làm trước tiên là đến Kiến Khang và chào hỏi Chi Độn đại sư, rồi hỏi đại sư về tình huống mới nhất có liên quan đến Kiến Khang."
Lưu Dụ ngầm đoán rằng chàng không nguyện ý đi cùng với Nhậm Thanh Thị, chỉ là đáp ứng cho êm xuôi.
Yến Phi, Đồ Phụng Tam, và Nhậm Thanh Thị lần lượt rời đi. Lưu Dụ cũng không nhàn rỗi, cho người gọi Hà Vô Kỵ, Ngụy Vịnh Chi, Đàn Bằng Chi cùng các đại tướng hạng nhất đến để thương lượng kế sách sau khi Lưu Lao Chi tự tận.
Khi đang bận tối mắt tối mũi thì Tống Bi Phong đến Kinh khẩu. Lưu Dụ gặp lão trong nội đường.
Tống Bi Phong trùng trùng lo lắng, đem nỗi hoài nghi trong lòng kể hết cho Lưu Dụ rồi nói: "Hoàn Huyền tuy chưa đăng cơ đế vị, nhưng cũng không khác gì Hoàng đế. Sợ nhất là hắn muốn thu nạp tôn tiểu thư lên làm Hoàng hậu thì Tạ gia khó lòng phản đối được điều đó. Chao ôi! Sao sắc mặt tiểu Dụ biến đổi khó coi đến thế? Ngươi nghĩ đến điều gì vậy?"
Trong lòng Lưu Dụ đang bốc lên những đợt sóng thù hận cuồn cuộn ngất trời. Không! Vô luận Tạ Chung Tú đối với gã thế nào, gã cũng tuyệt đối không để ngón tay ô uế của Hoàn Huyền chạm vào Tạ Chung Tú. Chuyện đó gã không thể nào chịu nổi. Lưu Dụ cố dằn cơn giận như sóng cồn trong lòng xuống, nói: "Tôn tiểu thư cần phải lập tức rời khỏi Kiến Khang."
Tống Bi Phong lắc đầu than: "Đã muộn rồi! Hiện tại toàn bộ Kiến Khang đều đã nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của Hoàn Huyền. Bất kỳ cử động nào trong hẻm Ô Y cũng không giấu được Hoàn Huyền. Nhưng điều khiến ta đau đầu nhất lại là tên tiểu tử Tạ Hỗn đó. Hoàn Huyền không những đã giao cho gã một chức quan béo bở, mà còn tự mình đến gặp gã, nói toàn lời hay, khiến tên tiểu tử này cứ tưởng mình đã tới thời vận rồi."
Lưu Dụ bình tĩnh lại, suy tính một chút rồi nói: "Kế đó của Hoàn Huyền quả thực là độc. Hắn muốn lợi dụng Tạ Hỗn để hủy diệt đệ, phá hỏng hình tượng của đệ trong lòng cao môn Kiến Khang, làm cho bọn họ càng khẳng định nếu như đệ tiếp nhận quyền vị sẽ tiêu diệt hết bọn họ."
Tống Bi Phong cười khổ: "Không cần Hoàn Huyền xui khiến, Tạ Hỗn cũng sẽ làm thế. Gã không trách lão cha, lại trút hết nỗi oán giận vì cái chết của cha, anh lên người bọn ta. Ta thật sự không hiểu tại sao Tạ gia lại có thể sinh ra loại người không biết phân biệt thị phi này."
Lưu Dụ nói: "Hiện giờ Tạ gia loạn trong giặc ngoài, dựa vào một mình đại tiểu thư thì không đủ để chống lại Hoàn Huyền. Điều này thật sự khiến người ta phải đau đầu."
Tống Bi Phong buồn rầu: "Ta sợ nhất là tôn tiểu thư lại giẫm vào vết xe đổ của Đạm Chân tiểu thư. Ta hiểu rõ tôn tiểu thư, bề ngoài trông nàng tựa như không biết chuyện gì, nhưng thật ra đối với tất cả sự việc đều có cách nhìn rất sâu sắc, nên ngoài nhu thuận mà trong cứng rắn, tính tình rất cương trực."
Lưu Dụ giống như bị mũi dùi đâm thẳng vào tim, nói: "Có một phương pháp trực tiếp đơn giản có thể giải quyết sự việc này."
Tống Bi Phong sinh ra hy vọng, liền vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?"
Lưu Dụ đáp: "Đó là yêu cầu Yến Phi ra tay, đưa tôn tiểu thư đến Kinh khẩu, thế thì kể cả Hoàn Huyền phát động thiên quân vạn mã cũng không cách nào cản trở được nếu Yến Phi cương quyết đột vây."
Tống Bi Phong đờ người ra.
Lưu Dụ nhíu mày hỏi: "Đây không phải là phương pháp tốt nhất sao? Tống đại ca nhận thấy có vấn đề ư?"
Tống Bi Phong nói: "Đây quả thật là biện pháp vạn vô nhất thất. Dù cho có cao thủ Ma môn chặn đường cũng không cản nổi tiểu Phi. Vấn đề là bọn ta không thể không tính tới hậu quả nếu làm như thế."
Lưu Dụ muốn nói mà không nên lời.
Tống Bi Phong than dài: "Hoàn Huyền hung tàn thành tính. Nếu mắt thấy thịt béo đưa đến mép mà lại bị bọn ta đoạt đi, tất sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ mất cả lý trí, thi hành thủ đoạn ác độc với Tạ gia. Dù rằng hắn vì ném chuột sợ vỡ đồ qúy, trong nhất thời không dám hạ thủ, thế nhưng nếu đến lúc hắn không còn giữ được Kiến Khang, trước khi ly khai hắn ắt tận sát hết Tạ gia để tiết mối hận trong lòng."
Lưu Dụ chán nản: "Vậy thì việc này không xong rồi!"
Tống Bi Phong nặng nề nói: "Tôn tiểu thư càng không phải là người chỉ biết lấy mình. Mặc dù trong lòng nàng rất khao khát ly khai Kiến Khang nhưng cũng sẽ lấy đại cuộc làm trọng. Tôn tiểu thư vốn là người như thế, sẽ không vì vui buồn hạnh phúc cá nhân mà bỏ quên không màng đến gia tộc."
Lưu Dụ trong lòng tức thì rung động.
Đúng!
Tạ Chung Tú chính là một người như vậy, làm sao mà trước đây gã không có nghĩ qua? Bởi vì nàng tiết lộ chuyện gã và Vương Đạm Chân cùng nhau bỏ trốn là do lấy đại cuộc làm trọng? Nếu không thì với giao tình của nàng và Đạm Chân thì tại sao lại bán đứng Đạm Chân?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Dụ sôi lên sung sục. Lần đó nàng cự tuyệt gã, phải chăng là dựa trên cùng một đạo lý? Vì nàng hiểu rõ mình tuyệt không thể nào cùng gã yêu thương nhau, thấu hiểu vết thương gây ra trong lòng Lưu Dụ. Tác phong bảo thủ hay kiêng kỵ của những người trong cao môn Kiến Khang đã ăn sâu bén rễ, nếu như Lưu Dụ vi phạm điều cấm kỵ sẽ là hành vi không thể tha thứ. Hậu quả nghiêm trọng ấy có thể hủy diệt Lưu Du triệt để.
Rồi gã lại tự thấy tội nghiệp cho bản thân. Tiểu thư nhà người ta không yêu ngươi là không có yêu ngươi. Gã cũng không muốn nghĩ tới thân phận địa vị của chính mình hiện giờ.
Tống Bi Phong cười khổ: "Ta thật sự không nghĩ ra cách nào mới đến tìm ngươi, chứ không hề biết ngươi hiện tại căn bản không có rảnh rỗi mà đi lo chuyện này."
Lưu Dụ vứt bỏ nỗi ưu tư phiền não, lắc đầu quả quyết nói: "Đây tuyệt không phải là một việc không quan trọng. Đệ và đại ca đều quan tâm giống nhau, điều này không thể không lo tới. Hoàn Huyền đã không bỏ qua Vương Đạm Chân, sẽ càng không buông tha cho Tạ Chung Tú. Coi con người Hoàn Huyền thì tuyệt không thể dùng cách nhìn của người thường để xem xét, do đó cũng không thể lấy lý lẽ bình thường để ước đoán được. Cứ dựa theo lời Phụng Tam nói thì hắn được Hoàn Ôn cưng chiều thành hư hỏng. Chỉ cần vật gì hắn muốn thì trước khi chưa đoạt được, hắn vĩnh viễn sẽ không ngừng tay."
Lòng Tống Bi Phong nóng như lửa đốt hỏi: "Thế thì bọn ta có biện pháp gì không?"
Lưu Dụ đáp: "Bọn ta đã có toàn bộ kế hoạch phản công Hoàn Huyền, đó là phải từ nội bộ Kiến Khang lật đổ Hoàn Huyền, làm lung lay quyền cai trị của hắn. Yến Phi và Phụng Tam đã đi đến Kiến Khang. Có họ ở đó thì có thể ứng phó với bất kỳ tình huống khẩn cấp nào."
Tống Bi Phong hỏi: "Giả sử Hoàn Huyền triệu tôn tiểu thư vào cung, bọn ta có phương pháp gì để ứng phó?"
Lưu Dụ trầm ngâm đáp: "Hoàn Huyền có thể là kẻ ngông cuồng, hay có lẽ là thứ sài lang khát máu, nhưng chắc chắn không phải là tên điên. Hắn hiểu rõ không nhịn được cái nhỏ sẽ làm hỏng kế hoạch lớn, cho nên ngày nào còn chưa đăng cơ hoàng vị, ngày đó hắn còn chưa dám mạo hiểm đắc tội với cao môn Kiến Khang. Vì thế nếu tình huống phát sinh thật sự như đại ca nói thì đại tiểu thư có thể đích thân cự tuyệt yêu cầu cuồng vọng của Hoàn Huyền. Tùy tiện tìm cớ thôi! Cứ nói tôn tiểu thư cần phải để tang cho thân thúc, không tiện gặp người ngoài, như thế được không?"
Tống Bi Phong gật đầu: "Đây đương nhiên là biện pháp để ứng phó với Hoàn Huyền."
Rồi tiếp: "Ngươi có còn nhớ ba người Vương Nguyên Đức, Tân Hỗ Hưng và Đồng Hậu Chi không?"
Lưu Dụ đáp: "Đương nhiên là nhớ. Bọn họ đều là long đầu của bang hội tại Kiến Khang. Ngày đó ở Kiến Khang, Tống đại ca đã từng an bài cho ta cùng họ bí mật gặp nhau. Nhưng chỉ dừng ở chỗ mọi người đều thông hiểu lẫn nhau chứ không có một chút kết quả thực chất gì."
Tống Bi Phong nói: "Hiện tại thời thế không còn giống nhau. Tiểu Dụ ngươi đã trở thành người có thực lực nhất ngoài Hoàn Huyền, là người duy nhất có tư cách khiêu chiến Hoàn Huyền, có thể bọn họ đã nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."
Lưu Dụ không hiểu hỏi: "Tại sao họ lại coi trọng đệ như thế? Hiện giờ luận về toàn bộ thực lực, đệ so với Hoàn Huyền quả thật còn cách một khoảng rất lớn."
Tống Bi Phong đáp: "Ngươi không nắm rõ trọng tâm vấn đề! Họ hy vọng ngươi thắng không những vì tin tưởng ngươi là chân mệnh thiên tử cùng lúc giáng thế với hỏa thạch, mà còn vì ngươi và bọn họ đều là loại người áo vải bình dân giống nhau. Đây là trường đấu tranh giữa thế tộc và hàn môn vĩnh viễn không bao giờ ngưng nghỉ, mà cao môn thế tộc lúc nào cũng chiếm hết thượng phong, ngay cả Hoàn Huyền bây giờ, nên họ ao ước Hoàn Huyền là một kẻ thế tộc nắm quyền cuối cùng. Ngươi hiểu rõ chưa?"
Lưu Dụ cay đắng nói: "Thế nhưng để đánh ngã Hoàn Huyền, đệ buộc phải tranh thủ sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang, nhất là thế tộc ở trong hẻm Ô Y. Nếu đệ muốn thống trị Nam phương tất cũng cần dựa vào bọn họ."
Tống Bi Phong nghiêm chỉnh nói: "Mỗi người trong bọn ta đều hiểu rõ tình huống này, cũng không phải yêu cầu ngươi xóa sạch giới tuyến phân cách cao môn và hàn tộc, mà chỉ hy vọng ngươi có khả năng kế tục phương châm trị quốc là giữ yên bình cho dân chúng của An công, để mọi người đều được sống những ngày an lạc."
Lưu Dụ nghe xong phát ngớ người ra.
Từ trước đến nay, lực lượng thúc đẩy gã toàn là đến từ quyết tâm rửa sạch mối sỉ nhục cho Vương Đạm Chân, còn đối với tất cả các chuyện khác đều mơ mơ hồ hồ, dù cho có liên quan đến, thậm chí từ chính miệng mình nói ra cũng đều không có ngọn lửa cừu hận đốt cháy tâm can. Sau khi cục diện chiến tranh cùng Thiên Sư quân xoay chuyển, ý nguyện lớn nhất trong lòng là tự tay đâm chết Hoàn Huyền càng trở nên giống như lửa cháy bừng bừng chiếm cứ trọn tâm thần của gã. Đương nhiên dẫu lòng gã nóng bỏng, nhưng lý trí lại lạnh lùng như băng tuyết làm cho gã bình tĩnh sáng suốt, khiến gã có thể tranh thủ ra quyết định tạo nên thắng lợi cuối cùng.
Lời Tống Bi Phong nói trong lúc vô ý ấy lại khiến gã sinh ra cảm giác kinh hãi chấn động vô cùng, tựa như “mộ cổ thần chung” làm cho gã như sực tỉnh cơn mê, đột nhiên mở rộng tầm nhìn của gã, làm gã không còn bị hạn chế trong ý niệm duy nhất đó.
Đúng!
Hiện tại phương hướng nỗ lực của Lưu Dụ gã có nhiều quan hệ trực tiếp đến lợi ích của dân chúng phương Nam, liên quan tới hạnh phúc và lợi ích trong tương lai của nhiều tộc đã trường kỳ bị cao môn áp bức bóc lột.
Từ sau cuộc chiến Phì Thủy, tình trạng chính trị bất ổn dẫn đến khói lửa chiến tranh liên miên. Các đại thế lực vì tranh giành quyền lực cai trị người Hán, không cần biết đến sướng khổ của dân chúng. Kẻ đương quyền như Tư Mã Đạo Tử động một chút là tăng thuế, lại bày ra hàng loạt cớ để cưỡng ép tráng đinh nhập ngũ đến nỗi ruộng đồng bỏ hoang, lãng phí sản xuất khiến dân chúng không sao sống nổi.
Tôn Ân thì khơi dậy mối cừu hận giữa thế tộc bên ngoài và hào tộc địa phương, rồi lợi dụng sự bất mãn của nhân dân đối với triều chính, mượn danh nghĩa tôn giáo để nổi loạn làm phản.
Hoàn Huyền bản tính lòng lang dạ sói, vì thỏa mãn tư lợi đã phong tỏa thượng du Kiến Khang, không thèm đếm xỉa đến dân chúng ở hạ du khổ cực thiếu hụt lương thực, chỉ vì muốn trọn vẹn cơn mộng làm Hoàng đế của hắn.
Hiện tại sự huy hoàng của Tư Mã hoàng triều đã trở thành dĩ vãng, Thiên Sư quân cũng khó lòng nói mạnh, chỉ còn lại có Hoàn Huyền dương oai diễu võ tiến chiếm Kiến Khang. Điều đó sẽ đem đến tai họa vượt xa so với sự trị vì của hoàng triều họ Tư Mã. Nhất là Hoàn Huyền cấu kết với Ma môn, một khi để Ma môn được thế làm chủ, gặp tai họa trước tiên ắt phải là những nho sinh tôn sùng tư tưởng Khổng, Mạnh, tiếp theo đó là hai nhánh Phật, Đạo luôn cùng với Ma môn ở thế bất lưỡng lập. Hậu quả ấy quả thật không dám tưởng tượng.
Hiện giờ trách nhiệm cứu vãn tình thế đã rơi lên vai Lưu Dụ gã, thành bại của gã trực tiếp có quan hệ rất quan trọng đối với cao môn và thứ tộc ở Nam phương. Nếu như gã thất bại, Hán tộc không những hết hy vọng thống nhất được Trung nguyên, mà còn bị hãm vào vòng đen tối trầm luân một cách bi thảm, đời đời kiếp kiếp không hồi phục được.
Khắp người Lưu Dụ toát mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, gã mới thật sự nắm rõ được vị trí của mình.
Phục thù rửa nhục đương nhiên là quan trọng, nhưng so với hạnh phúc và lợi ích của dân chúng Nam phương, cân nhắc nặng nhẹ, trong lòng gã đã hiểu trắng đen rõ ràng. Quan trọng nhất chính là làm cho Nam phương hồi phục lại sự phồn vinh hưng thịnh lúc An công còn tại thế, để mọi người đều được sống những ngày tháng an lạc. Dưới nền chính trị ổn định và trong sạch, từng bước cải cách tất cả các loại tình huống bất công trong xã hội. Như thế mới không phụ lòng kỳ vọng của An công và Huyền soái.
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Dụ đang nghĩ gì thế? Tại sao ngươi lại có thần sắc cổ quái vậy?"
Lưu Dụ hít sâu một hơi không khí, cảm giác trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Bởi vì đối với hoàn cảnh của chính mình hiện giờ và đối với niềm mơ ước ở tương lai gã đều có cái nhìn hoàn toàn mới.
Điều này có chút giống như sự giác ngộ mà Phật gia đã miêu tả, quả thật là khó lòng hình dung được.
Lưu Dụ hỏi: "Chúng ta nói tới đâu rồi?"
Tống Bi Phong nghi hoặc nhìn gã đáp: "Ta đang nhắc đến Vương Nguyên Đức, Tân Hỗ Hưng và Đồng Hậu ba người có sức ảnh hưởng ở Kiến Khang. Lòng của họ đều nghiêng về phía bọn ta."
Lưu Dụ gật đầu nói: "Đúng! Họ đều là người có lòng. Nhưng bọn ta có thể hoàn toàn tin tưởng họ được không?"
Tống Bi Phong đáp: "Đối với họ mà nói thì Hoàn Huyền là một tên Đổng Trác khác. Đổng Trác ở cuối thời Đông Hán mang binh tiến vào kinh, cuối cùng ở kinh sư tàn sát đến gà chó cũng không chừa. Người bọn họ sùng kính nhất là An công. Nói điều này chắc tiểu Dụ hiểu họ rõ ràng hơn."
Lưu Dụ hỏi: "Lần này quay lại Kiến Khang đại ca có liên lạc với họ không?"
Tống Bi Phong nói: "Có gặp vài lần thôi! Bọn họ đối với ngươi đều vô cùng sùng bái, đồng thời tỏ rõ chỉ cần ngươi phản công Kiến Khang, họ sẽ tụ tập mọi người để phối hợp chặt chẽ với ngươi."
Lòng Lưu Dụ sôi nổi hẳn lên, trầm ngâm một chút rồi nói: "Nếu họ nguyện ý phối hợp thì có thể gây nên tác dụng rất lớn."
Tống Bi Phong nói: "Có chỗ nào có thể sử dụng họ được, xin Lưu soái cứ phân phó, bọn họ nhất định sẽ tận lực vì Lưu soái mà hành sự."
Lưu Dụ cười khổ: "Đại ca gọi ta là Lưu soái gì nữa? Cứ kêu tiểu Dụ cho thân thiết một chút."
Tống Bi Phong đáp: "Ngươi nên biết thần thái vừa rồi của mình tự nhiên có một luồng khí phách nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến ta cảm thấy xưng hô 'tiểu Dụ' không còn hợp với thân phận của ngươi."
Nhất thời Lưu Dụ không tìm ra lời để đối đáp.
Tống Bi Phong tiếp: "Xin Lưu soái chỉ điểm."
Lưu Dụ cân nhắc một thoáng rồi nói: "Trước khi phản công Hoàn Huyền, bọn ta cần phải làm dao động nội bộ quân tâm Kiến Khang để đả kích danh dự Hoàn Huyền."
Tống Bi Phong tinh thần chấn động nói: "Có phải ngươi muốn kêu họ tung ra tin đồn nhảm không?"
Lưu Dụ lắc đầu nói: "Mặc dù đệ và Hoàn Huyền như nước với lửa, nhưng đệ vẫn chẳng thèm dùng tin đồn bịa đặt không có căn cứ để bôi nhọ vu vạ cho hắn. Đệ muốn họ lấy sự thật có căn cứ là hai chuyện Hoàn Huyền giết huynh trưởng và cấu kết với Ma môn truyền bá rộng rãi. Lúc nhân tâm ổn định, tin đồn loại này có thể gây tác dụng không lớn lắm, nhưng vào thời điểm mà nhân tâm hoang mang lo sợ thì tin đồn có uy lực vô cùng."
Tống Bi Phong nhíu mày nói: "Thế nhưng hiện tại Kiến Khang yên tĩnh phi thường, không thấy có tình huống khiến dân tình kinh hoảng."
Lưu Dụ khẽ nói: "Khi Hoàn Huyền ló cái đuôi hồ ly ra, bao gồm cả hành động đối phó Lý Thục Trang của bọn ta thành công, Kiến Khang sẽ khó lòng giữ được sự yên tĩnh.Việc này cần phải được bí mật tiến hành, không những phải đề phòng Hoàn Huyền mà còn càng phải đề phòng thế lực của Ma môn. Chỉ cần nghĩ đến Lý Thục Trang là người của Ma môn là biết ngay nguy hiểm rất cao."
Tống Bi Phong vui mừng nói: "Lưu soái cứ an tâm! Bọn họ đều là lão giang hồ, đã hiểu rõ tình cảnh đương nhiên sẽ không có lòng coi thường."
Lưu Dụ lại nói: "Nhiếp Thiên Hoàn cũng là lão giang hồ nhưng vẫn bị lật thuyền trong cống*. Sợ nhất người ở bên cạnh là gian tế của Ma môn thì điều đó nguy hiểm phi thường."
Tống Bi Phong ngạc nhiên thốt: "Ta thật sự không nghĩ ra."
Lưu Dụ nói: "Truyền bá tin tức cần phải vào thời cơ thích đáng mới có thể thu được hiệu quả cao nhất. Về phương diện này có thể cùng phối hợp với Phụng Tam xem tình huống Kiến Khang rồi mới quyết định."
Lại tiếp: "Việc tôn tiểu thư bọn ta tuyệt không làm ngơ nhưng cần tùy cơ ứng biến. Có Yến Phi ở Kiến Khang, dựa vào tài trí hơn người của hắn chắc chắn có thể giải quyết được nan đề."
Tống Bi Phong gật đầu đồng ý.
Lưu Dụ than thở: "Đệ hy vọng có thể tự mình đến Kiến Khang biết bao, để ngầm dốc hết sức đấu với Hoàn Huyền một trận. Chỉ tiếc đệ lại không còn có thể tự do tự tại giống như trước nữa."
Lúc nói đến lời này, trong lòng Lưu Dụ hiện lên dung mao xinh đẹp của Tạ Chung Tú, đối với nàng không còn một chút oán giận, chỉ có lòng thương yêu vô tận.
Chú thích:
* Ý nói thất bại không đáng có vì âm mưu của địch.
Hết chương 517
~*~*~*~*~*~*~*~*~