Lưu Dụ lên đài chỉ huy. Tống Bi Phong và Âm Kì đang nói chuyện với Giang Văn Thanh liền lập tức mượn cớ cáo thoái bỏ đi, cuối cùng chỉ còn hai người họ. Không khí bỗng có phần khác lạ.
Lão Thủ và một đám huynh đệ đang chuẩn bị khởi hành, cất tiếng gọi nhau í ới.
Lưu Dụ đến bên Giang Văn Thanh, nhìn lướt qua quang cảnh hùng tráng cả khu hải đảo bị thuyền đội của mình chiếm hết.
Trong lòng gã bất chợt vô cùng cảm khái, nghĩ tới bản thân mình từ một tên nghèo kiết xác, đến hôm nay đã nắm trong tay uy thế và lực lượng đủ để có thể xoay chuyển sự phát triển của tình thế phương Nam. Những tư vị trong lòng đó thật khó mà tả cho người khác hiểu, cũng không biết nên nói từ đâu, lại có những chuyện mà gã vĩnh viễn không muốn thổ lộ ra.
Thời khắc này thật vô cùng kỳ diệu. Tất cả gã đều nắm chắc trong tay, con đường trước mặt mở rộng thênh thang, chỉ còn xem gã sẽ đi trên đó thế nào mà thôi.
Gió biển thổi tới làm y phục gã và Giang Văn Thanh bay phấp phới, có chút cảm giác thanh thản thoải mái xúc động lòng người.
Giang Văn Thanh toàn thân mặc võ phục, mái tóc cũng để kiểu nam trang, có phong thái của nữ anh hùng. Càng tôn thêm vẻ đẹp là thân thể săn chắc, cân xứng với dáng vóc cơ thể và nét mặt hấp dẫn của nàng. Không biết tại sao, Giang Văn Thanh trong mắt gã lúc này mỹ lệ tới mức khác hẳn bình thường, làm gã không thể giữ được nhịp thở nữa.
Gã không biết Đồ Phụng Tam có tiếp tục kiên trì nhận xét cho rằng gã và Giang Văn Thanh nên giữ một khoảng cách nhất định nữa hay không, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Gã không còn là một tên Lưu Dụ luôn phải tránh chết tìm sống như trước nữa, mà là một nhân vật có thể tạo ra thời thế. Chỉ có gã mới có thể quyết định được vận mệnh của mình, kể cả vận mệnh của người Hán trong thiên hạ.
Từ thân thể Giang Văn Thanh toả ra mùi hương dìu dịu. Nàng khẽ cúi đầu chờ Lưu Dụ mở lời. Thần tình của nàng còn làm động lòng người hơn bất kỳ thiên ngôn vạn ngữ nào, lại có tính kích động mãnh liệt. Không cần bất kỳ lời nào nhưng cũng truyền đạt được hết cảm giác trong lòng nàng.
Lưu Dụ thầm nghĩ mình dù có thể trở thành Hoàng đế, hoặc biến thành một bá chủ hùng bá một phương thì nói cho cùng gã vẫn chỉ là một con người, vẫn cần cuộc sống tốt đẹp. Mà Giang Văn Thanh chính là hạnh phúc của gã, mỗi sáng tỉnh dậy, đều có niềm hạnh phúc được có nàng bầu bạn một bên.
Trong lòng Lưu Dụ bừng lên một tình cảm mạnh mẽ như biển rộng trước mặt. Lời khuyên của Yến Phi đối với gã “con người không thể vĩnh viễn sống trong cừu hận” như vẫn văng vẳng trong tai. Đúng! Hạnh phúc đang ở ngay trước mắt. Chỉ cần một câu nói là có thể quyết định tương lai của gã và người đẹp trước mắt. Gã liệu có nói ra được không? Gã đã biết rõ đáp án.
Bốn nữ nhân trong đời gã là Vương Đạm Chân, Nhậm Thanh Thị, Giang Văn Thanh và Tạ Chung Tú.
Về Vương Đạm Chân thì không cần nói nữa. Đó là một nỗi hận vĩnh viễn không thể bù đắp được. Cái chết của nàng đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của gã, làm gã bất kể trong nghịch cảnh khốn khổ gian nan như thế nào cũng vĩnh viễn không buông xuôi. Đối với Nhậm Thanh Thị là sự hoài nghi và thất vọng, lại có chút không muốn nghĩ tới thị. Nhưng gã biết sẽ không quên được thị, tâm tình vô cùng mâu thuẫn. Cho tới cảm tình đối với Tạ Chung Tú càng phức tạp. Nghĩ đến nàng, gã không biết là hận nhiều yêu ít hay là ngược lại. Nàng làm gã nếm trải sự khuất nhục và thất bại lớn nhất trong đời, nhưng nàng cũng là nữ nhân mà gã kính trọng nhất, nàng giống như là một hoá thân của Đạm Chân.
Với Giang Văn Thanh thì lại có tình trạng khác. Từ khi thông qua Tạ Huyền xe chỉ luồn kim, gã đã tạo dựng mối quan hệ tin cậy và giúp đỡ lẫn nhau với Giang Văn Thanh. Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời, và cũng cùng nhau hưởng sự vinh diệu của thắng lợi. Giờ đây, nàng lại buông tất cả, toàn lực đến giúp mình tranh thiên hạ. Cảm giác tình thâm nghĩa trọng như thế, gã chưa từng nhận được từ bất kỳ một nữ tử nào.
Khi mình cần nàng nhất, nàng không màng được mất mà đứng bên cạnh mình. Dù cho Lưu Dụ gã là người ngu xuẩn nhất thì vào lúc này cũng biết nên lựa chọn thế nào là khôn ngoan.
Nhưng gã có yêu nàng không? Gã có cần nàng như đối với Đạm Chân không? Gã không biết. Tình yêu nồng nhiệt với Vương Đạm Chân ào đến một cách đột ngột như trời sập. Khi Đạm Chân nhào vào lòng gã, cầu xin gã mang nàng bỏ trốn thì gã đã quên hết tất cả, kể cả Tạ Huyền, Giang Văn Thanh cho tới chí lớn thu phục giang sơn gì gì đó rồi cả sự vinh nhục của Bắc Phủ binh. Gã chỉ biết mình phải làm cho người ngọc đang trong vòng tay mình được hạnh phúc và khoái lạc. Tình cảm mù quáng mà cuồng nhiệt đó sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong con người gã nữa. Tất cả đã qua rồi.
Không thể phủ nhận Giang Văn Thanh luôn có sức hấp dẫn rất lớn đối với gã. Nàng ta không những có gia thế hiển hách, lại là mỹ nữ xuất chúng. Khi gã còn là một thám tử thì dù chỉ nghĩ gã cũng không dám nghĩ tới mỹ nữ cao vời này.
Nhưng sự ái mộ của gã đối với nàng rõ ràng có chỗ khác với Vương Đạm Chân ở chỗ nó phát triển dần dần, góp suối thành sông liên tục cho tới lúc này.
Giống như gã trôi nổi trong biển lớn đen tối mịt mù sóng gió điên cuồng tránh chết tìm sống, đến lúc mệt mỏi kiệt lực, vào lúc không còn hy vọng gì nữa thì bỗng nhiên phát hiện trong ánh bình minh một dải đất liền mỹ lệ nằm ngang trước mặt.
Đó không phải là ảo giác không thật trên biển, mà là một miền đất hạnh phúc và lạc thú thực tại, là sự bồi thường của lão thiên gia đối với những khổ nạn đã gây ra cho gã trong quá khứ.
Lưu Dụ hỏi: “Văn Thanh vẫn cho rằng ta là chân mệnh thiên tử thật sao?”
Lưu Dụ không ngăn được lòng tự mắng thầm. Trong lòng gã thật ra có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng nói ra lại là một câu hoàn toàn không ăn nhập gì với tình cảnh trước mắt như thế. Nếu như sửa thành “Văn Thanh cho rằng Lưu Dụ ta là chân mệnh thiên tử của nàng sao?” thì có phần phù hợp với tình hình trước mắt hơn.
Nhưng gã biết tâm sự của mình, đối với Giang Văn Thanh, gã cảm thấy đau lòng và hổ thẹn. Không phải vì gã đã làm gì đó không phải với nàng, mà là vì gã chưa từng làm gì cho nàng. Lúc này, gã tự khắc chế mình như thế đối với Giang Văn Thanh làm gã hoài nghi bản thân. Gã quả thực yêu Giang Văn Thanh sao? Hay là vì Giang Văn Thanh là lựa chọn duy nhất của gã? Gã quả thực không rõ.
Giang Văn Thanh ngửa mặt lên, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn một đám mây trắng đang bồng bềnh trôi. Nàng hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn gã. Nỗi thẹn thùng và e lệ lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thăm dò: “Lưu soái tự thấy mình thế nào?"
Trong lòng Lưu Dụ nổi lên những tình cảm mà đến bản thân gã cũng không hiểu nổi, nói: “Ta luôn tin tưởng chắc chắn rằng bản thân mình tuyệt không phải là chân mệnh thiên tử gì cả. Nhưng giờ thì cũng bị lão thiên gia hý lộng đến hồ đồ rồi, lúc này đứng trên đài chỉ huy của chiến hạm này, nghĩ lại những ngày tháng gian khổ trong quá khứ tưởng chừng như là một giấc mộng vậy. Trước đây, ta mà nói đảm bảo sẽ trả mối thù tuyết hận cho Văn Thanh, nghe thì hào khí ngút trời, nhưng trong lòng biết chỉ là lời nói suông. Nhưng đến hôm nay thì ta dám khẳng định với Văn Thanh là chúng ta đang từng bước dần dần tiến tới mục tiêu. Suy nghĩ đó làm ta có thể hiên ngang mà ngẩng đầu vỗ ngực làm một nam tử hán trước mặt Văn Thanh.”
Với Lưu Dụ mà nói thì đây là những lời tâm tình thích hợp nhất mà gã có thể nghĩ ra, cũng thể hiện hết suy nghĩ trong lòng của gã. Cái chết của Đạm Chân chính là vì gã không có thực lực, không thể bảo vệ nữ tử mà gã yêu thương nhất. Hiện giờ, tình thế đã thay đổi, cuối cùng thì trong tay gã cũng đã nắm binh quyền, có thể làm việc mà gã mong muốn.
Giang Văn Thanh dịu dàng đáp: “Đối với cuộc chiến với Thiên Sư quân này, Lưu soái nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Lưu Dụ nhíu mày đáp: “Đối với Thiên Sư quân, ta tuyệt không hề có chút hãi sợ nào, nhưng nếu nhìn về lâu về dài thì không được lạc quan lắm. Chúng ta có thể đánh bại Từ Đạo Phúc, nhưng căn nguyên của hoạ loạn vẫn còn, đó chính là sự bất mãn của dân chúng và thổ hào địa phương ở phương Nam đối với triều đình. Việc này thì không thể dùng vài cuộc chiến mà giải quyết được, mà phải có người lo cải cách về mặt chính sách. Chúng ta lại thiếu nhân tài về mặt đó.”
Giang Văn Thanh lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, một lúc sau nói: “Lời chàng nói làm muội nghĩ tới một người. Người này tên là Lưu Mục Chi là kỳ nhân dị sỹ đến theo chương trình du ngoạn Biên Hoang. Người này tài học uyên bác, cực kỳ mưu lược, trong bất kỳ hoàn cảnh gian nan nào vẫn có thể tìm ra đầu mối, nghĩ ra biện pháp ứng phó. Lão từng chu du thiên hạ, khảo sát phong thổ, nhân tình các địa phương, lòng mang chí tế thế trị dân. Nếu như có một người có thể giải quyết vấn đề khó khăn trên của Lưu soái thì chính là người này.”
Lưu Dụ lập tức quên hết sầu lo, vui mừng nói: “Chúng ta chính là đang cần có một người như thế.”
Giang Văn Thanh vui vẻ nói: “Nhưng hiện giờ Biên Hoang tập đang cần lão hơn chúng ta. Việc này cứ để muội phụ trách, khi thời cơ thích hợp thì muội sẽ an bài cho lão đến làm việc cho Lưu soái.”
Tinh thần Lưu Dụ lại chuyển về Giang Văn Thanh. Gã muốn nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho tốt thì Đồ Phụng Tam lên đài, nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ cần Lưu soái hạ lệnh một tiếng thì Kỳ Binh Hào lập tức rời bến lên đường.”
Giang Văn Thanh nhớ ra còn mấy việc phải làm, liền nói: “Muội phải đi thương lượng với Lão Thủ về tuyến đường. Việc này quan hệ trọng đại, chúng ta tuyệt không thể để Thiên Sư quân phát hiện tung tích được.”
Nói xong, nàng mỉm cười bỏ đi.
Lưu Dụ nhìn theo bóng dáng xinh đẹp động lòng của nàng, biết mình đã để lỡ một cơ hội để bày tỏ tình yêu. Trong lòng gã đồng thời cũng nổi lên cảm giác rất cổ quái.
Lần này gặp Giang Văn Thanh, thấy nàng đã khác trước rất nhiều trên nhiều lĩnh vực. Nàng biến thành tự lập hơn, tự tin hơn, hành sự cẩn thận chu đáo, ánh mắt đã hồi phục vẻ trong sáng thông minh, làm người khác có ấn tượng rất sâu sắc.
Giang Văn Thanh hiện giờ đã không còn là Giang Văn Thanh của ngày xưa nữa. Bỗng nhiên, tình yêu của gã đối với nàng đã khó nắm chắc lại càng khó nắm chắc hơn nữa. Suy nghĩ này làm gã cảm thấy đau khổ.
Đồ Phụng Tam im lặng không nói. Khi Lưu Dụ hồi phục lại thần trí, đưa mắt nhìn hắn thì Đồ Phụng Tam điềm đạm hỏi: “Lưu soái có muốn nghe ý kiến của ta không?”
Lưu Dụ chán nản: “Nói xem!”
Đồ Phụng Tam cười nhẹ: “Ta chỉ có một ý kiến là khi Lưu soái định làm bất kỳ việc gì, trước hết đều cần phải nghĩ hậu quả của việc đó có lợi cho sự nghiệp thống nhất phương Nam hay không, rồi mới dựa trên sự phán đoán của Lưu soái mà quyết định.”
Lưu Dụ gật đầu: “Ta sẽ ghi nhớ lời này của Phụng Tam.”
Tiếp đó, gã ra lệnh khởi hành.
:77:
Yến Phi đứng trên một đỉnh núi bên bờ tây Dĩnh Thuỷ, ngưng thần nhìn về Biên Hoang tập ở xa xa. Tuyết càng rơi càng lớn, cảnh vật bờ bên kia trở nên mơ hồ không rõ. Trong tình cảnh này thì dù khinh công chàng có cao hơn Quỷ Ảnh, nhưng nếu muốn đuổi kịp y vẫn không dễ. Huống chi chàng căn bản không thể chạy nhanh bằng Quỷ Ảnh được.
Trong lòng chàng lúc này không hề có một chút tạp niệm. Quỷ Ảnh đã sớm biến mất khỏi lưới cảm ứng của chàng, có thể thấy khi Quỷ Ảnh thi triển một công pháp gì đó trong độn thuật của y thì y quả thực có khả năng có thể tránh khỏi sự truy tìm bằng tinh thần của chàng. Đồng thời, cảm ứng của chàng về sự tồn tại của Hướng Vũ Điền lại trở nên vô cùng rõ nét.
Cảm ứng của chàng với Hướng Vũ Điền tuyệt không giống như chàng với Kỷ Thiên Thiên có thể thông qua tâm linh mà nói chuyện với nhau. Yến Phi cũng không thể thông qua cảm ứng tâm linh mà nắm được hư thực của Hướng Vũ Điền. Ví dụ như trạng thái tinh thần hoặc tình cảm vui buồn mừng giận của y, nhưng chàng có thể nắm rõ vị trí của Hướng Vũ Điền, cảm thấy y không ngừng di động.
Bỗng nhiên Hướng Vũ Điền dừng hẳn lại, rồi giống như Quỷ Ảnh, y cũng biến mất khỏi lưới cảm ứng của chàng.
Yến Phi không để tâm việc này vì chàng biết Hướng Vũ Điền đã tới gần phế viện của họ Lương, đang chuẩn bị phát động đột kích. Quỷ Ảnh là cao thủ tinh thông độn pháp, tự nhiên là y có công pháp nào đó đề phòng địch nhân đánh lén. Hướng Vũ Điền đang thi triển toàn thân công phu, cần phải làm cho Quỷ Ảnh không có cơ hội bỏ chạy trước khi y ngấm ngầm tới vị trí công kích tốt nhất.
Với công phu trấn định của Yến Phi mà cũng bất chợt cảm thấy khẩn trương.
Thành bại chỉ cách nhau một sợi tóc. Nếu như cảm ứng của Yến Phi sai lầm, Quỷ Ảnh căn bản không có trong toà phế viện đó thì kế hoạch giết Quỷ Ảnh của bọn chàng đương nhiên là kết thúc ảm đạm, lại phải nhận hậu quả đau khổ. Dù cho Quỷ Ảnh thực sự đang nấp trong phế viện, nhưng chỉ cần Quỷ Ảnh phát sinh cảnh giác thì Hướng Vũ Điền cũng mất công vô ích, kết quả vẫn thế mà thôi.
Đột nhiên, Hướng Vũ Điền bỗng xuất hiện trong lưới cảm ứng của chàng, hình ảnh lại còn mãnh liệt hơn trước nhiều lần, nhưng hoàn toàn khác với cảm ứng trước đó của chàng về y, rõ ràng mãnh liệt tới mức chàng có thể liên hệ thông qua tâm linh với y, phát sinh cảm giác bản thân chàng đang có mặt tại hiện trường. Cảm giác cổ quái này thật khó dùng lời mà hình dung được.
Yến Phi nhắm mắt lại. Ngay lúc đó, chàng nhìn thấy một người toàn thân mặc hắc y, chỉ lộ ra hai mắt đang từ dưới đất vọt lên, trên tay xuất hiện một thanh loan đao kỳ hình quái trạng chém thẳng vào chàng.
Hình ảnh chỉ thoáng hiện lên là biến mất, theo đó là một lực xung kích khủng khiếp ập tới. Yến Phi phát sinh cảm giác bản thân mình cũng chịu lực xung kích đó, trong tai còn nghe rõ tiếng đao kiếm giao kích kịch liệt.
Hướng Vũ Điền và Quỷ Ảnh đã ngạnh tiếp một chiêu.
Cũng cùng lúc đó, Quỷ Ảnh bị chàng cảm ứng được.
Trong lòng Yến Phi vô cùng tán thưởng Hướng Vũ Điền. Y đã dùng một kiếm với lực hút dính cực lớn đột kích Quỷ Ảnh đang ngồi đả toạ trong căn phòng hoang phế, làm Quỷ Ảnh không cách nào thi triển công phu cầm nã mượn lực tá kình được.
Một hình ảnh khác cũng thoáng qua trong đầu chàng, Quỷ Ảnh phá cửa sổ bỏ chạy, sau đó thì tất cả trở thành một màn trắng loá.
Yến Phi cảm giác thấy toàn thân Hướng Vũ Điền tràn đầy năng lượng mang tính bùng nổ. Nếu không tìm được nơi phát tiết thì sẽ bị phản ngược lại làm thương tổn bản thân. Ngay vào lúc đó, Yến Phi tưởng chừng như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, nổ sầm một tiếng. Nhất thời, chàng toàn thân lâng lâng khó chịu muốn chết.
Yến Phi mở bừng mắt ra, đất trời xung quanh vẫn là đất trời lúc trước. Nhưng thực ra chàng đã thông qua cảm giác của linh giác vô hạn mà thu tất cả nhỏ lại thành không gian trước mặt, nằm trong tầm mắt.
Cảm giác đó làm chàng cảm thấy mệt mỏi.
Rồi chàng cũng phục hồi lại tình trạng bình thường. Quỷ Ảnh và Hướng Vũ Điền lại xuất hiện trong lưới cảm ứng của chàng, nhưng sự liên hệ về tâm linh của chàng với Hướng Vũ Điền đã bị gián đoạn.
Yến Phi triển khai phép nội thị*, phát hiện thấy mình không hề thụ thương, trong lòng bừng tỉnh ngộ, biết đó chính là hậu quả của việc Hướng Vũ Điền thúc đẩy Ma Chủng. Vì Ma Chủng và Kim Đan vốn có thiên tính không thể cùng tồn tại, nên khi ma tính của Ma Chủng tăng lên thì tự nhiên sẽ bài xích Kim Đan của chàng.
Yến Phi không biết suy nghĩ đó của mình đúng hay sai, nhưng chàng không rảnh để phân tâm nghĩ cho rõ ràng vì hành động truy sát Quỷ Ảnh của Hướng Vũ Điền đã đến lúc quan trọng nhất.
Hai người đang ngươi đuổi ta chạy, lúc vọt lên cao, lúc luồn dưới thấp. Quỷ Ảnh thuỷ chung không có cách nào cắt đuôi được Hướng Vũ Điền. Tốc độ của họ phải dùng từ ‘mau như thiểm điện’ để hình dung.
Lúc này, họ vẫn di động trong khu vực hoang phế góc đông bắc, một thoáng sau đã chuyển đến góc đông nam, cho thấy chiến lược giả vờ bức bách Quỷ Ảnh phải chạy về phía nam của Hướng Vũ Điền đã có hiệu quả.
Bỗng hai cá thể vốn cách xa nhau hợp lại thành một, rồi bùng lên một luồng năng lượng kinh người.
Sau đó, hai người mau chóng rời nhau ra. Tốc độ di động của Quỷ Ảnh bỗng nhiên tăng mạnh, nhanh như sao băng men theo bờ Dĩnh Thuỷ vọt về phía Yến Phi đang đứng. Hướng Vũ Điền tuy vẫn đuổi theo không rời nhưng rõ ràng đã bị bỏ xa, khoảng cách giữa hai người không ngừng tăng lên.
Thành công rồi!
Hướng Vũ Điền cuối cùng đã bức được Quỷ Ảnh phải thi triển kỳ chiêu độn thuật là Kim thiền thoát xác. Giờ phải xem thủ đoạn của Yến Phi thế nào.
Tinh thần Yến Phi tiến vào cảnh giới tối cao không để tâm vào thành bại, không mừng không vui, trong lòng trống rỗng.
Quỷ Ảnh không ngừng tiếp cận, tâm linh của y lại không ngừng thu giấu đi, giống như trong bóng tối không nhìn rõ năm đầu ngón tay, y như một đốm lửa đang dần dần lụi tàn. Nếu để Quỷ Ảnh thu hết ánh sáng tâm linh của y lại thì Yến Phi không cách nào khoá chặt tâm linh của y được, không cách nào phát động tấn công một kiếm có thể làm Quỷ Ảnh đoạn hồn tại Biên Hoang tập. Hành động tiêu diệt Quỷ Ảnh của chàng và Hướng Vũ Điền cũng sẽ thất bại.
Ngay sát na trước khi Yến Phi mất hẳn cảm ứng, Điệp Luyến Hoa rời vỏ, Yến Phi đằng thân vọt lên không, tà tà phóng về phía bờ Dĩnh Thuỷ.
Quỷ Ảnh toàn thân mặc hắc y xuất hiện trong mưa tuyết trùng trùng như quỷ mị, hai mắt sáng như điện nhìn Yến Phi, thần sắc tràn đầy cừu hận, oán độc và kinh hoàng.
Hai bên tiến lại như điện chớp, khoảng cách hơn ba mươi trượng trong chớp mắt chỉ còn mười trượng.
Quỷ Ảnh quát lớn một tiếng, há mồm phun ra một tia máu tươi như một mũi tên bắn thẳng vào mặt Yến Phi. Thân mình y thì vọt sang ngang, thay đổi hẳn phương hướng lao thẳng vào dòng Dĩnh Thủy.
Việc này hoàn toàn ngoài ý liệu của Yến Phi. Khi thi triển Kim thiền thoát xác chẳng phải là không thể xuống nước hoặc vượt núi sao? Nếu để Quỷ Ảnh lao vào dòng nước, hơn nữa y còn có dị thuật có thể thu liễm hết tâm linh thì chỉ sợ dù có huy động toàn thể huynh đệ Hoang nhân cũng không cách nào truy tìm y được.
Lúc này, Hướng Vũ Điền xuất hiện phía sau cách hơn bốn mươi trượng, tận mắt chứng kiến phép đào sinh nằm ngoài ý liệu của Quỷ Ảnh, y kinh hãi vô cùng.
Yến Phi không rảnh để nghĩ nhiều. Chàng dạt sang ngang, tránh khỏi một mũi tên bằng máu tràn đầy kình khí.
Lúc này Quỷ Ảnh đã đến khoảng giữa Dĩnh Thuỷ, cách Yến Phi khoảng ba mươi trượng, đang lao thẳng xuống nước.
Yến Phi không suy không nghĩ, hai tay cầm kiếm chĩa thẳng vào Quỷ Ảnh đang có cơ hội chạy thoát đó.
Trong lòng Yến Phi không một chút tạp niệm, chỉ biết nếu không thể lập tức xử ra tuyệt nghệ Tiểu tam hợp thì chàng và Hướng Vũ Điền sẽ thất bại hoàn toàn.
Vào thời khắc quan trọng quyết định thắng bại chỉ như một sợi tơ đó, Yến Phi có cảm giác một chia thành hai. Nói một cách rõ ràng thì nửa người chàng phát nhiệt, nửa kia lại giá lạnh đầy hàn khí. Rồi thuần âm chân khí từ Dũng tuyền huyệt giữa lòng bàn chân trái và thuần dương chân khí từ đỉnh đầu với tốc độ như điện chớp tập hợp vào Khí hải huyệt ở Đan điền. Rồi hai luồng chân khí chia ra chạy ngược lên trên theo Đốc mạch, sau đó chia thành phải trái dồn vào Điệp Luyến Hoa.
“Choang!”
Điệp Luyến Hoa phát ra một tiếng ngân trong trẻo vang rền.
Sự việc phát sinh làm cho đến Yến Phi cũng không thể tin nổi. Từ mũi Điệp Luyến Hoa phóng ra một đạo điện quang cường liệt làm người ta chói mắt như mù, rạch nát bầu không khí đầy tuyết hoa trên mặt sông, kích thẳng vào Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh thê thảm rú lên một tiếng đau đớn tận tâm can, toàn thân bị điện quang quấn chặt, hình dạng bị bóp méo, rồi rơi thẳng xuống nước.
Đang!
Điệp Luyến Hoa tuột tay rơi xuống đất.
Yến Phi phun ra một búng máu tươi, ngồi phệt xuống đất.
Hướng Vũ Điền chạy đến bên cạnh Yến Phi. Y cũng toàn thân kiệt sức, rên lên một tiếng rồi quỵ xuống, phải dùng kiếm chống xuống đất mới không bị ngã lăn ra.
Lúc này, Quỷ Ảnh nổi lên trên mặt nước. Hai người nhìn ra, thấy thi thể Quỷ Ảnh bị dòng nước cuốn xuống hạ du, trong lòng nổi lên tư vị không biết nói sao cho hết.
Chú thích:
* Phép nhìn vào trong cơ thể mình.
Hết chương 473
~*~*~*~*~*~*~*~*~