Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 287: Chương 287: Hảo Đại Hỉ Công




Trong suốt thủy trình từ Dĩnh Khẩu về Phượng Hoàng hồ, Lưu Dụ không nói một câu, xoay lưng lại với Yến Phi, ngồi ngây ngốc ở đuôi thuyền.

Yến Phi hiểu rõ tâm tình y, không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng thương xót cho hắn. Bất luận Yến Phí có thể “nhìn rõ”

tình huống thế nào đi nữa, nhưng nhớ đến phong tư duyên dáng động lòng người của Vương Đạm Chân tại Tạ phủ hẻm Ô Y

năm ấy lại có kết cục thê thảm thế này, trong lòng không khỏi tràn ngập nỗi căm phẫn thế gian không công bằng.

Cho đến khi thuyền chuyển vào dòng đến Phượng Hoàng hồ, ngoài sở liệu của Yến Phi, Lưu Dụ bình tĩnh nói: "Ta không sao!"

Yến Phi rất muốn hỏi y có thật sự không sao hay không? Lời ra đến đầu môi lại không nói, chỉ gật đầu tỏ ý hiểu rồi. Thế gian có vô số chuyện làm người ta không có đường lựa chọn. Nếu như ngày đó chàng và Lưu Dụ cướp Vương Đạm Chân đem đi, làm gì có thể xảy ra chuyện hôm nay?

Cố gắng đè nén tâm tình trong lòng xuống nói: "Trên thuyền còn nửa vò Thiêu Đao Tử, là do ta mua trên đường đến Ba Lăng."

Lưu Dụ nhẹ nhàng nói: "Ta thân là chủ soái, lại dấu giếm uống rượu thì còn ra thể thống gì đây?"

Yến Phi xoay đầu lại, thấy Lưu Dụ vẫn xoay lưng lại ngồi ngây ngốc, nhất thời không thốt nên lời.

Lưu Dụ như biết Yến Phi đang nhìn y, nói: "Diêu Hưng đã tìm thấy ‘Đạo Nhật Phong’."

Yến Phi hoàn toàn không hiểu đầu đuôi hỏi: "Cái gì?"

Lưu Dụ giải thích rõ, sau đó nói: "Khói độc là thủ đoạn quen dùng để thủ thành, Cơ công tử của bọn ta chính là chuyên gia chế tạo loại hỏa khí này. Bất quá chỉ có thể phát huy uy lực trong hoàn cảnh nhất định. Tác dụng khi dùng tại chiến trường thông thoáng thủy chung vẫn có giới hạn. Tuy nhiên Diêu Hưng coi trọng loại độc vật này như vậy, có thể thấy ‘Đạo Nhật Phong’ không phải là độc khí tầm thường.”

Yến Phi không thể không bội phục sự kiên cường của Lưu Dụ, nghe y nói rõ luồng suy nghĩ trong đầu, bề ngoài không hề nhìn ra y vừa mới chịu đả kích trầm trọng. Chàng hỏi: "Chuyện này ngươi thỉnh giáo Hô Lôi Phương chưa?"

Lưu Dụ đáp: "Đương nhiên là đã hỏi qua. Kì quái là hắn hoàn toàn mất ký ức liên quan đến ‘Đạo Nhật Phong’. Mỗi khi dụng tâm nghĩ đến ‘Đạo Nhật Phong’ là đầu óc quay cuồng. Có thể thấy Ba Cáp Mã Tư đã thi triển một loại tà pháp mê tâm thuật, làm hắn chỉ trong tình huống nhất định mới có thể nhớ được chuyện liên quan đến ‘Đạo Nhật Phong’. Chỉ tiếc hiện tại không có thời gian truy tìm Ba Cáp Mã Tư."

Yến Phi nói: "Nếu như trong không gian khép kín thì loại độc huơng ấy có hiệu lực kinh nhân. Sở Vô Hạ chính là bằng độc hương đó làm cho sáu đại cao thủ của Di Lặc Giáo mất hết lực phản kháng, mặc thị chém giết."

Lưu Dụ gật đầu: "Diêu Hưng vận chuyển ‘Đạo Nhật Phong’ từ xa đến, đuơng nhiên nghĩ đến việc phát huy uy lực tận cùng của loại độc hương ấy tại Biên Hoang tập, giống như Sở Vô Hạ sử dụng trong phòng nhỏ. Ta ngờ rằng ‘Đạo Nhật Phong’ chính là vũ khí bí mật của bọn chúng để công kích Chung Lâu quảng trường lúc đó. Một khi phóng ra thì có thể làm tê liệt tình huống chiến sự trên quảng trường, phá hủy ưu thế chỉ huy từ lầu cao của bọn ta. Điều đó làm chúng ta mất đi lực lượng phản kích ngoan cường."

Yến Phi nói: "Đến thời điểm hiện tại vẫn chưa rõ. Diêu Hưng đáng phải gửi ‘Đạo Nhật Phong’ tới tay Hô Lôi Phương trước, để hắn cất giấu tại nơi nào đó trong tập, lúc thời cơ thích hợp phóng ra. Làm thế nào lại bị Hô Lôi Phương đem ra giấu ở ngoài tập?"

Lưu Dụ từ từ đứng dậy, đi qua bên cạnh Yến Phi, dùng tay vỗ vai chàng một cái, rồi đi đến đầu thuyền đón gió sông hít một hơi sâu, chậm rãi nói: "Diêu Hưng đã gửi ‘Đạo Nhật Phong’ tới vùng phụ cận Biên Hoang tập, giao cho Hô Lôi Phương. Hô Lôi Phương muốn giữ bí mật, chỉ đưa một thủ hạ tâm phúc đến nhận. Tên thủ hạ tâm phúc đó đã bán đứng Lữ Minh của bọn ta. Sau đó, Hô Lôi Phương tìm nơi cất giấu ‘Đạo Nhật Phong’, chuẩn bị đợi thời cơ thích hợp chuyển về Biên Hoang tập. Bất ngờ chúng ta khám phá ra âm mưu, giám sát và cách ly Hô Lôi Phương với thủ hạ của hắn, làm Hô Lôi Phương không có thời gian quản đến chuyện ‘Đạo Nhật Phong’."

Yến Phi đồng ý: "Suy đoán của ngươi rất hợp tình hợp lý, chuyện đó chắc xảy ra như vậy."

Lưu Dụ chuyển thân ngồi xuống, đối mặt với Yến Phi, lộ xuất thần tình trầm tư: "Diêu Hưng lo lắng tới ‘Đạo Nhật Phong’ như vậy, mà Lữ Minh ngay khi có cơ hội, đã mạo hiểm bạo lộ thân phận nội gian để thông tri cho Diêu Hưng, có thể thấy ‘Đạo Nhật Phong’ có tác dụng quyết định đến tấn công và phòng thủ Biên Hoang tập."

Yến Phi không hiểu hỏi lại: "“Đạo Nhật Phong” lợi hại như vậy sao? Đối với cao thủ mà nói, khói độc mây độc nói chung khó mà uy hiếp lớn được. Bọn họ hơi thở dài, bế khí được lâu, có thể điều tiết hô hấp, lại còn có khả năng bài tiết độc tố ra ngoài qua da. Cho nên loại này được xem là cách làm hạ lưu."

Lưu Dụ gật đầu nói: "Ta cũng không tin ‘Đạo Nhật Phong’ có thể so với chất độc không màu không mùi ‘Vạn Niên Mê’ mà Sở Vô Hạ dùng. Bất quá nói cho cùng chúng ta cũng không biết chút nào về uy lực chân chính của ‘Đạo Nhật Phong’, chỉ có thể suy đoán. Ngay cả ‘Vạn Niên Mê’ bằng việc giúp cho bọn Diệu Âm của Di Lặc giáo đủ thời gian, bọn chúng cũng có thể phục nguyên, tất nhiên Sở Vô Hạ không để cho bọn chúng có cơ hội ấy. Loại độc hương ấy đối với cao thủ như lão ca ngươi khẳng định không có chút ảnh hưởng. Nhưng đối với các binh sĩ nói chung, là vũ khí siêu cấp không thể kháng cự. Thử tưởng tượng chúng ta làm cho Chung Lâu quảng trường tràn ngập khói độc, tình huống sẽ trở nên thế nào? Từ khi bố trí phản công Biên Hoang tập, ta không ngừng lo lắng. Làm thế nào dưới tình huống trọng binh bố phòng của địch nhân, công hạ Chung Lâu. Đó là phần gian nan nhất. Ngược lại ta không lo lắng về việc tử thủ Chung Lâu."

Yến Phi nói: "Chỉ cần có một vài ngạnh thủ, lại có thêm hỏa khí độc khí trợ trận, trước khi hỏa khí hết sạch, ta có thể bảo chứng địch nhân không thể bước nửa bước chân lên Chung Lâu."

Lưu Dụ nói: "Được thôi! Hai mươi cao thủ do ngươi tự lựa chọn. Chỉ cần chúng ta đi trước một bước, nắm được ‘Đạo Nhật Phong’, là có khả năng để đội cao thủ ấy công chiếm Chung Lâu."

Yến Phi cười khổ nói: "Kể cả khi biết nơi cất dấu ‘Đạo Nhật Phong’, ta sợ là phải đào địa đạo dẫn đến chỗ đó."

Lưu Dụ nói: "Diêu Hưng muốn tại chiến trường sử dụng ‘Đạo Nhật Phong’, tất binh lính phải mang theo ‘Đạo Nhật Phong’ ra ngoài tập để phóng ra trên chiến trường. Thời gian tối ưu không phải là sau khi lưỡng quân đối mặt, mà là khi chúng ta cắm trại nghỉ ngơi. Ta sẽ làm cho Diêu Hưng tưởng nhầm đó là thời cơ tốt, đó chính là thời khắc chúng ta đoạt ‘Đạo Nhật Phong’."

Yến Phi nhíu mày hỏi: "Có ‘Đạo Nhật Phong’ trong tay rồi thì sao? Chúng ta làm thế nào dưới tình huống địch nhân sẵn sàng ứng chiến, không chỉ vận chuyển các hòm ‘Đạo Nhật Phong’ cồng kềnh đến quảng trường, mà còn phải châm ngòi sử dụng chúng ở vị trí thích hợp nhất?"

Lưu Dụ đáp: "Trong đêm tối sương dày bao phủ toàn tập thì thế nào?"

Yến Phi hai mắt sáng rực.

:77:

Tiếng lửa trại bốc lên phần phật.

Mộ Dung Bảo cùng với một số đại tướng và binh sĩ ngồi vây quanh ngọn lửa, nghe thủ hạ báo cáo tình hình.

Doanh trại được thiết lập tại mặt Tây thành Lê Dương, bờ Bắc sông Đại Hà. Tám vạn đại quân đã dừng lại đây ba ngày, dùng thuyền tập kết vật tư và vận lương. Sau khi nước Đại Yên chiếm lĩnh Biên Hoang tập, chiếm được một lượng lớn chiến thuyền và thương thuyền, năng lực vận chuyển theo đường thủy tăng rất nhiều.

Các tướng lĩnh đi theo hắn, một nửa là do Mộ Dung Thùy chọn lựa, một nửa là do Mộ Dung Bảo tự tiến cử. Tướng lĩnh từ Vương tộc có Mộ Dung Nông, Mộ Dung Long, Mộ Dung Tinh hai người, còn lại là Phù Mô, Khôi Thúy, Phong Ý. Sử Cừu Ni đi theo làm thống lĩnh đoàn thân binh của Mộ Dung Bảo. Kẻ này là cao thủ trứ danh của Mộ Dung Tiên Ti tộc, phụng mệnh Mộ Dung Thùy theo sát bảo hộ Mộ Dung Bảo, đề phòng thích khách siêu cấp như Yến Phi.

Sau khi nghe Phù Mô phụ trách tình báo thuật lại tình huống Thác Bạt Khuê nhượng Tử Thành , Nhạn Môn cho Mộ Dung Vĩnh, Mô Dung Bảo mắng to: "Tên tiểu tặc giảo hoạt."

Một hán tử tuy không cao nhưng thân thể cường tráng là Mộ Dung Nông vội nói: "Thác Bạt Khuê chính là đang hy vọng chúng ta không muốn bị cản đường nên mới bỏ lại Bình Thành và Nhạn Môn. Hắn có ý định làm thái tử điện hạ nổi giận."

Mộ Dung Nông lớn hơn Mộ Dung Bảo năm tuổi, năm nay hai mươi chín tuổi, cũng là đường huynh của Mộ Dung Bảo, tính tình điềm tĩnh, kiến thức phong phú. Mộ Dung Thùy tự thân chỉ định hắn vào vị trí phó soái, là muốn dùng hắn bổ sung cho khuyết điểm nóng lòng cầu thắng của nhi tử.

Tiên Ti tộc trọng nhất là chiến công. Nếu lần này Mộ Dung Bảo có thể khải hoàn trở về, hắn sẽ đạt được địa vị người kế thừa Mộ Dung Thùy, tuơng lai vững chãi như núi Thái Sơn.

Mộ Dung Thùy chính là sợ hắn khát khao chiến thắng quá, mà quên đi rằng “trầm ổn” mới là "bí quyết" để có thể đả bại Thác Bạt Khuê. Nên Mộ Dung Nông thừa dịp Mộ Dung Bảo chưa kịp nói ra suy nghĩ trong lòng, đề tỉnh hắn mọi việc đều phải theo sách lược Mô Dung Thùy đã ban hạ mà tiến hành.

Các tướng đều hiểu Mộ Dung Thùy sớm vì Mộ Dung Bảo đã hạ chiến lược phương châm trọng yếu, không dám nói gì.

Mộ Dung Bảo mỉm cười đầy tự tin: "Tình thế chiến trường biến đổi trong chớp mắt. Nếu chúng ta không có sách lược khác nhau cho từng biến hóa, nhất định sẽ bỏ qua cơ hội tốt đánh bại địch nhân. Ta hiểu rõ con người Thác Bạt Khuê. Do hồi đó khi mã tặc bắt đầu cuộc chiến với Cao Liễu của Quật Đốt. hắn không có lấy một chút dũng khí cùng đối thủ nghênh chiến, từ đầu tới cuối cũng chỉ là con chuột nhắt nhát gan. Hắn thích dùng kế sao? Ta sẽ cùng hắn đấu trí đấu lực, tặng hắn một sự ngạc nhiên ngoài mong đợi."

Quân sư Khôi Thúy nói: "Nước Tây Yên đang bị Thánh thượng áp chế không nhúc nhích được, căn bản vô lực bảo trì cả hai tòa thành, chỉ phái xuất một đạo hai đến ba nghìn quân là có thể đại khái tiến chiếm Nhạn Môn. Chỉ cần đại quân chúng ta uy hiếp biên giới, cam đoan quân đội của Mộ Dung Vĩnh thấy tình hình bất lợi sẽ bỏ thành mà chạy."

Mộ Dung Bảo hừ lạnh: "Ta từ nhỏ đã biết tên tiểu tử Thác Bạt Khuê ấy. Hắn thích nhất là dùng âm mưu quỷ kế. Bề ngoài thì có vẻ như là Thác Bạt Khuê bỏ thành đào tẩu. nhưng từ quan điểm Thác Bạt Khuê bỏ thành rồi bị Tây Yên Quốc tiến chiếm mà xem xét, có thể thấy giữa Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Vĩnh có hiệp nghị bí mật, chuẩn bị liên thủ giáp kích chúng ta, kiềm chế đại quân chúng ta tại Nhạn Môn. Ta tất không trúng gian kế của hắn."

Mộ Dung Nông kinh hãi nói: "Hoàng thượng đã sớm có chỉ thị, cuộc chiến này phải đánh chắc tiến chắc. Trước hết thu phục Bình Thành, Nhạn Môn, tiếp theo đến tuyến vận lương ven Thịnh Nhạc thiết lập cứ điểm quân sự, cùng Thác Bạt Khuê trường kì chiến đấu, cô lập Thịnh Nhạc, phá hủy ruộng lúa, trại chăn nuôi vùng phụ cận, làm cho Thác Bạt Khuê nước mất nhà tan. Đó mới là thượng sách."

Các tướng đều gật đầu đồng ý, trong lòng tướng lĩnh ở đây, Mộ Dung Thùy có địa vị như thiên thần, do đó đối với sách lược của ông ta có lòng tin không thể lay chuyển.

Mộ Dung Bảo bình tĩnh nói: "Mệnh lệnh của phụ hoàng đương nhiên không thể làm trái. Tuy nhiên chúng ta có thể khéo léo áp dụng, đổi lại từ Trung Sơn xuất binh thu phục Nhạn Môn, Bình Thành, sau đó mới thành lập tuyến vận lương. Hừ! Lúc Thác Bạt Khuê biết là mình trúng kế, chúng ta rời theo thủy lộ về Hà Sáo. Từ đó, đánh thẳng vào Thịnh Nhạc, nhổ tận gốc Thác Bạt tộc căn cơ còn chưa ổn định, san bằng Thịnh Nhạc."

Mộ Dung Nông còn muốn nói, làm Mộ Dung Bảo đi trước một bước chặn lời hắn: "Ý ta đã quyết, ba ngày sau chúng ta lên thuyền Bắc thượng, các ngươi phải chuẩn bị cho tốt."

Các tướng đồng thanh dạ ran.

:77:

Thuyền cập bến, nghênh tiếp bọn họ chính là Mộ Dung Chiến.

Lưu Dụ hỏi: "Tình hình các chiến sĩ thế nào rồi?"

Mộ Dung Chiến là người phụ trách thao luyện trên chiến trường, nghe hỏi liền đáp: "Các chiến sĩ sĩ khí rất cao, trạng thái tuyệt vời, trận pháp nào cũng dễ dàng nắm bắt. Ta mệt gần chết đây, Thư Dạ không ngừng huấn luyện bọn họ các loại chiến thuật. Hừ! Hiện tại ai còn dám nói chúng ta là một lũ ô hợp."

Yến Phi trong lòng cảm xúc dâng lên. Từ khi Phù Kiên đến phương Nam, Biên Hoang tập thường xuyên chiến loạn, chịu bao tai kiếp. Quan hệ giữa các bang hội, phái hệ, chủng tộc không ngừng biến đổi, từ nghi ngờ đối lập lẫn nhau biến thành đoàn kết nhất trí. Cho đến ngày hôm nay, Hoang nhân không còn là những cá nhân đơn lẻ tự mình chiến đấu, mà đã phát triển thành một đội quân Hoang nhân. Sau khi thu phục Biên Hoang, khẳng định không một ai dám khinh thị lực lượng của Hoang nhân.

Mộ Dung Chiến lại nói: "Lão Hồng đã về rồi, đang ngủ trong trướng. Ta sẽ cho người đi gọi lão."

Tiếp đó phân phó một chiến sĩ gần đó đi tìm Hồng Tử Xuân.

Lưu Dụ nhíu mày: "Để hắn ngủ thêm một chút nữa!"

Mộ Dung Chiến cười nói: "Hắn đã được ba thời thần rồi, cũng đã đến lúc nên thức hắn dậy."

Ba người hướng soái trướng đi tới.

Lưu Dụ nhỏ giọng hỏi: "Đã nắm được phương pháp chỉ huy Khương nhân chưa?"

Mộ Dung Chiến vui vẻ đáp: "Lần này lại dùng kế cũ, nhưng lần này không đóng vai Bắc Phủ Binh, mà là mạo danh Khương nhân. Hô Lôi Phương cho là tác dụng không lớn, hắn tin điều đó là vì ta không nói với hắn có sương mù dày đặc yểm hộ tuyệt chiêu đó."

Lưu Dụ nói: "Chúng ta chỉ cần tạo một điểm rối loạn trong Khương quân, rồi làm cho hỗn loạn đó như gợn sóng lan ra, ảnh hưởng đến toàn quân. Chúng ta lúc đó sẽ có thể hoàn toàn khống chế cục diện."

Ba người đã đến trước soái trướng, họ ngừng lại để tiếp tục bàn luận.

Mộ Dung Chiến nói: "Ta đã tinh tuyển năm trăm người, phụ trách nhiệm vụ quấy nhiễu địch nhân. Lưu gia có thể yên tâm."

Lúc này Hồng Tử Xuân đã đến, cùng với hắn còn có Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn. Mộ Dung Chiến vì còn phải tiếp tục luyện xa, cáo từ rút lui.

Năm người tiến vào trong trướng.

Sau khi ngồi xuống, Hồng Tử Xuân nói: "May không nhục mệnh. Ta đã quan sát màu trời sắc mây vùng phụ cận Biên Hoang tập, lại làm rõ độ ướt sương của cây cỏ dưới vùng đất thấp, có thể đoán định nội trong năm ngày sẽ có một trận mưa lớn, sau đó liên tục một vài ngày có sương dày đặc."

Yến Phi hỏi: "Ngươi nắm chắc được bao nhiêu thành?"

Hồng Tử Xuân đáp: "Tám, chín thành đảm bảo không có vấn đề gì. Vài năm gần đây, lúc đầu mùa xuân, đầu tiên là mưa lớn, sau đó luôn là những ngày sương mù dày đặc liên tục. Đối với việc đoán mưa hay không, ta tự tin là đúng phần nhiều. Phương pháp phán đoán rất đơn giản. Chỉ cần quan sát xem tình hình côn trùng dời tổ, hoặc bầy ong dại đi hút mật, chuồn chuồn bay thấp hay cao, đều có thể là bằng chứng xem có mưa lớn hay không."

Trác Cuồng Sinh gật đầu nói: "Sương mù ở Biên Hoang tập đúng là thường thấy vào mùa xuân. Điều kỳ diệu nhất là sương lớn đến mà không có một dầu hiệu nào báo trước."

Cao Ngạn nhíu mày nói: "Nếu mưa lớn không chỉ một trận mà kéo dài mấy ngày liền thì làm thế nào?"

Hồng Tử Xuân giải thích: "Lượng mưa mùa xuân tuyệt không thể so sánh với mưa mùa hạ, chỉ một hai trận, hơi nước sau cơn mưa tại các vùng đất thấp sẽ tịch tụ lại, kéo dài không tan. Nếu như có mưa phùn lất phất nữa thì càng lý tưởng."

Lưu Dụ gật đầu: "Chúng ta cứ quyết định ba ngày sau, vào lúc mặt trời mọc sẽ xuất phát, hành quân theo hai đường thủy bộ. toàn bộ đội kỵ binh sẽ theo đường bộ, còn thuyền đội sẽ chuyên chở cao thủ đoàn công phá Chung Lâu và vật tư tác chiến. Như vậy chỉ cần khoảng thời gian hai ngày, chúng ta sẽ tập kết đại quân tại mặt Bắc trấn Hoang Cương, dẫn dụ Diêu Hưng xuất tập chiến đấu."

Vừa nói xong, Giang Văn Thanh vén rèm trướng bước vào: "Phương tổng về đây rồi!"

Theo sau nàng vào trướng có Phương Hồng Sinh, Diêu Mãnh, Tống Bi Phong, Bàng Nghĩa và Âm Kì. Ai nấy thần sắc thất vọng, không cần hỏi cũng hiểu Phương Hồng Sinh thất bại trở về.

Tống Bi Phong chán nản nói: "Phương tổng không ngửi thấy mùi vị nào đặc biệt. Vật trong cái hòm ấy có thể là binh khí. Cung tiễn không có cái mùi vị đó."

Phương Hồng Sinh xấu hổ nói: "Ta thật là vô dụng."

Lưu Dụ không biểu lộ một thần sắc thất vọng nào: "Ta cần lập tức cử hành Chung Lâu hội nghị, quyết định chiến lược tổng quát. Hô Lôi đương gia cũng phải có mặt. Mỗi một người có tư cách đều phải tham gia."

Chúng nhân ngạc nhiên.

:77:

Thác Bạt Khuê ngồi một mình ngoài soái trướng, nghĩ đến Sở Vô Hạ.

Nữ nhân này rất đặc biệt, có một loại sức mạnh lợi hại rất tàn nhẫn cay độc, làm gã nghĩ tới con bò cạp dưới trạng thái giới bị, có thể vào bất cứ lúc nào dùng cái đuôi chứa chất độc của nó đột ngột tấn công địch thủ, đưa đối phương vào tử địa. Ả có lệ chất thiên sinh như vậy, khả năng dụ người đến cực điểm, có thể gọi là mỹ nhân rắn độc, tập hợp trên mình cả sự mỹ lệ và tà ác.

Thác Bạt Khuê tự tin khả năng nhìn người, cho nên tuyệt không lầm lẫn Sở Vô Hạ. Đó là một nữ nhân nguy hiểm, biến đổi phi thường, tùy lúc có thể vô tình trở mặt. Đó cũng có thể là điểm hấp dẫn gã nhất của ả. Chỉ có ả mới có đủ tư cách khiến gã tham gia vào trò chơi tình ái nguy hiểm, chỉ có thứ kích thích đó mới dụ hoặc con người phi thường.

Thác Bạt Khuê đúng là cần một sự kích thích, làm sự chú ý của gã chuyển đi, không cần phải cả ngày nghĩ đến làm thế nào để tranh hùng đấu thắng, có thể từ bận thành nhàn, thư giãn và cân bằng trong một lát.

Gã vốn chỉ định có thái độ vui chơi trong chốc lát với ả, lúc nào chán thì bỏ đi như thay áo, dù thế nào đi nữa, ả bất quá cũng chỉ là công cụ do Di Lặc giáo huấn luyện để mê hoặc nam nhân. Ngươi sao ta vậy. Gã không thể mang bất cứ gánh nặng tâm lý nào, mà ả càng không thể để ý trong số nam nhân trong đời ả thêm hay bớt đi một người. Đối với gã mà nói, trên đời này không có cái gì quan trọng hơn việc phục quốc hưng bang. Và vì điều đó gã có thể làm bất cứ chuyện gì, hy sinh bất cứ điều gì.

Gã không muốn bị kẹt giữa Sở Vô Hạ và Yến Phi, tiến thoái lưỡng nan. Dáng vẻ phong tình động nhân của Sở Vô Hạ không thể so sánh với phân lượng của Yến Phi trong lòng gã. Nhưng sự lợi hại của nữ nhân đó là dường như có thể nhìn thấu tâm can gã, không thiết dùng nhục thể mê hoặc mà lại hiến bảo tàng của Di Lặc Giáo cho gã. Việc đó đối với sự nghiệp kiến quốc của gã tuyệt đối là sự giúp đỡ đúng lúc, làm gã có thể không làm dân tình rối loạn mà vẫn khuếch trương quân đội trên qui mô lớn, đem thủ đô di chuyển về Bình Thành, cùng Đại Yên quốc trường kì chiến đấu.

Có một nguyên nhân mà Thác Bạt Khuê không muốn thừa nhận, đó là niềm khao khát truy cầu thuật luyện đan của gã do Yến Phi dẫn khởi lại có thể thành hiện thực trên thân nữ nhân đó. Ả không những là một chuyên gia trong thuật luyện đan, mà còn là một cao thủ trong thuật nam nữ thái bổ, bản thân giống như một kho tàng vô tận. Gã có thể khống chế được ả sao?

Gã không biết, một nửa thành cũng không nắm chắc. Bất quá, gã nguyện ý thử một phen.

Hết chương 287

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.