Mộ Dung Chiến bước vào trong sảnh đường. Đại bộ phận khách nhân đều tập trung trong sảnh, ngồi đầy các dãy bàn. Mọi người đang nghị luận sôi nổi, thấy Mộ Dung Chiến bước tới, đột nhiên im bặt. Không cần hỏi cũng biết chúng nhân đang bàn đến chuyện ngộ hại của Cao Ngạn.
Hắn đưa mắt tìm kiếm trong sảnh, rất nhanh phát hiện ra Đàm Bảo đang ngồi cùng bàn với Tân Hiệp Nghĩa, vẻ mặt tự mãn. Rõ ràng tiểu tử này đang dùng mánh khóe, cố ý nói muốn cầu kiến Cao Ngạn, để thử phản ứng của bọn họ, từ đó chứng thực xem mạng Cao Ngạn đã ô hô ai tai hay chưa, hay lão Cố và tiểu Miêu nữ đó sau khi đắc thủ có còn lưu lại ngày nào không.
Mộ Dung Chiến hai mắt xạ xuất hai luồng mục quang sắc bén như dao chiếu lên mình Đàm Bảo.
Hắn lần này là phụng mệnh Trác Cuồng Sinh mà tới, sẽ giáo huấn tên tiểu tử này tử tế, cho gã biết rằng Hoang nhân không phải là những kẻ dễ bị bắt nạt. Lấy cứng chọi cứng là chiến lược mà Mộ Dung Chiến thiện dụng nhất.
Đàm Bảo tránh ánh mắt hắn, nhìn về hướng Tân Hiệp Nghĩa. Trông gã như đang sợ hãi, nhưng Mộ Dung Chiến khẳng định tên láu cá này đang diễn trò một cách đáng thương.
Hắn mỉm cười nói: “Các vị quý khách xin hãy nghe một lời của tiểu đệ.”
Trong sảnh im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mộ Dung Chiến rời mắt khỏi Đàm Bảo, nhìn khắp sảnh rồi thong thả nói: “Các vị không cần phải đoán già đoán non! Cao Ngạn đúng là bị lão Cố béo và Miêu nữ đó dùng kế hãm hại suýt mất mạng nhưng cuối cùng lại may mắn thoát được. Quá trình đó ly kỳ hấp dẫn phi thường. Để sửa chữa lỗi lầm đã làm các vị lo lắng, cũng là để thể hiện thành ý, đêm nay, chúng tôi xin gửi đến các vị một màn thuyết thư do Biên Hoang đệ nhất thuyết thư cao thủ “Biên Hoang Danh Sỹ”, Trác Cuồng Sinh trình bày. Chủ đề là “Cao tiểu tử trúng mỹ nhân kế ngộ hiểm”, nói về toàn bộ bố cục đầy âm độc hiểm ác dựa trên sự thực lúc đó. Nếu các vị có hứng thú, sau buổi dạ tiệc tối nay, mời các vị lưu lại thưởng thức buổi kể chuyện miễn phí này.”
Chúng nhân lập tức reo hò, thậm chí còn có người vỗ tay.
Chiêu này đương nhiên phải do bộ óc tài ba như Trác Cuồng Sinh mới nghĩ ra được. Lợi hại nhất là vừa công vừa thủ, không những xoa dịu lòng người, biến việc xấu thành việc tốt, chuyện thê thảm thành chuyện nhiệt náo mà còn kéo gần khoảng cách chủ khách. Nó còn công khai biểu lộ sự khinh bỉ và phản kích đối với Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn, thể hiện đầy đủ tác phong hành sự không hề cố kỵ của Hoang nhân. Chỉ cần buổi kể chuyện này truyền đi xa là có thể làm cho chuyến du ngoạn Biên Hoang có thêm hương vị truyền kỳ.
Đối với Trác Cuồng Sinh, đây cũng là phương pháp tuyên truyền tối ưu, làm cho người khác thấy câu chuyện của lão khác biệt. Kể những cố sự kích thích đang xảy ra chưa có kết cục khiến người nghe có cái hưng phấn khám phá bí mật, không giống như các lần kể chuyện khác chỉ kể về những việc đã xảy ra.
Mộ Dung Chiến nhìn thấy ai nấy vui mừng nhảy nhót, cười ha hả nói: “Việc này xin được tạm dừng ở đây. Bây giờ tiểu đệ xin phép xử lý chút việc riêng. Đàm Bảo ngươi đi theo ta.”
Đàm Bảo lập tức sợ xanh mặt, miễn cưỡng giữ bình tình đáp: “Có chuyện gì ngươi cứ nói ở đây đi!”
Mộ Dung Chiến đã lăn lộn ở Biên Hoang tập một thời gian dài, có dạng người nào là chưa gặp qua? Hắn vui vẻ nói: “Ngươi muốn nói ở đây thì ta cũng chiều. Ngươi không cảm thấy xấu hổ thì cũng tốt thôi.”
Trong sảnh lại trở nên im ắng, chỉ có Tân Hiệp Nghĩa ho khan một tiếng, như muốn đứng ra nói thay Đàm Bảo.
Mộ Dung Chiến thấy Tân Hiệp Nghĩa và Đàm Bảo thường xuyên trao đổi ánh mắt với nhau, liền biết việc Đàm Bảo đòi cầu kiến Cao Ngạn là chủ ý chung của cả hai tên này, há để hắn có cơ hội lên tiếng, liền hỏi: “Đàm Bảo, ngươi có biết đã tự biến mình thành kẻ phiền phức nhất trên thuyền không?”
Đàm Bảo cười khổ hỏi: “Không nghiêm trọng đến thế chứ?”
Mộ Dung Chiến hai mắt sáng rực nhìn Đàm Bảo có chút tiếu ý, nói: “Ngươi nói ta nghe! Bọn ta đã phải phá cửa phòng của lão Cố béo, đem Cao thiếu gia về phòng riêng. Ai ai cũng đều biết chuyện đó, cớ sao ngưoi cứ đòi cầu kiến Cao thiếu gia. Ngươi có toan tính gì? Là đến thăm dò tình trạng sống chết của Cao thiếu gia hả? Ngươi làm vậy là có ý đồ gì?”
Đàm Bảo biến sắc cười cầu tài: “Mộ Dung đương gia hiểu lầm rồi! Ta chỉ là quan tâm đến Cao gia thôi!”
Mộ Dung Chiến lạnh lùng nói: “Hy vọng đúng là như vậy! Hoang nhân chúng ta luôn luôn lời nói đáng giá ngàn vàng. Chuyện gì đã hứa thì sẽ tận tâm tận lực làm cho đến tận cùng hoàn mỹ, hy vọng các vị thấy thoải mái như ở nhà, cảm thụ lạc thú tham quan Biên Hoang. Nhưng nếu Đàm huynh còn có những đòi hỏi vô lý, làm sự việc thêm rắc rối, phá hoại chuyến du ngoạn Biên Hoang, bọn ta sẽ giải quyết theo quy củ Biên Hoang. Minh bạch chưa?”
Đàm Bảo cúi đầu đáp: “Minh bach, minh bạch rồi! Lần này cứ tính là Đàm Bảo ta sai, thỉnh Mộ Dung đương gia đại nhân đại lượng miễn thứ cho ta tội ngu muội vô tri, phạm phải sai lầm.”
Mộ Dung Chiến trong lòng thầm mắng gã giảo hoạt, gió chiều nào xoay chiều ấy.
Nhưng gã đã cúi đầu nhận tội, làm thế nào mà mắng được. Mục đích giết gà doạ khỉ đã đạt được, không lý tới gã được nữa. Hắn hướng về mọi người cười nói: “Xin mời các vị tiếp tục uống rượu nói chuyện, không cần phải cố kỵ gì. Hoang nhân chúng tôi luôn tuyệt đối không quầy rầy quý vị. Ngày mai đến Biên Hoang tập, các vị sẽ minh bạch câu nói này của ta.”
Chúng nhân reo hò, ai cũng cảm thấy thích thú, hứng khởi. Không khí còn náo nhiệt hơn nhiều so với lúc trước khi Cao Ngạn trúng độc.
Mộ Dung Chiến vui vẻ rời đi.
Mộ Dung Chiến bước vào phòng của Trác Cuồng Sinh. Lão cùng với Thác Bạt Nghi, Diêu Mãnh, Âm Kỳ, Trình Thương Cổ và Bàng Nghĩa ngồi kín mép giường và ghế, đang nói chuyện sôi nổi hứng thú, Diêu Mãnh đành phải ngồi lên quyển thiên thư của Trác Cuồng Sinh ở trên bàn. Chủ đề không gì khác ngoài Hoàn Huyền, Nhiếp Thiên Hoàn, Can Quy, Tiếu Nộn Ngọc và Tiếu gia ở Thành Đô.
Mộ Dung Chiến cảm thấy được không khí đoàn kết một nhà rất cảm động. Điều đó nếu trước khi Biên Hoang hai lần bị thất thủ, không ai có thể tưởng tượng được. Hắn luôn không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng trong giờ phút này, hắn cảm thấy có thể hết lòng tín nhiệm mỗi một cá nhân trong phòng này, kể cả kẻ tử địch luôn đối đầu Thác Bạt Nghi.
Đồng thời hắn cũng cảm giác được Thác Bạt Nghi có điểm không giống trước đây, tâm tình cởi mở, bộ dạng tươi cười ấm áp như gió mùa xuân. Từ sau khi đến phương Bắc gặp Thác Bạt Khuê về, Thác Bạt Nghi đã lâu rồi không để lộ sự vui vẻ như vậy.
Trác Cuồng Sinh nhìn hắn đi tới hỏi: “Kết quả thế nào?”
Mộ Dung Chiến dựa vào cửa phòng Cao Ngạn, giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Kết quả số một. Ta đã xưng lão ca ngươi làm Biên Hoang đệ nhất thuyết thư cao thủ. Tối nay ngươi phải thể hiện phong độ tốt nhất, không được làm mất mặt Hoang nhân bọn ta.”
Trác Cuồng Sinh mỉm cười: “Ta mà kể chuyện thì ngươi cứ yên tâm. Đảm bảo ai nấy nghe xong đều mê mẩn, quên hết mọi thứ. Hà! Ngay cả chuyện không có gì thú vị, ta cũng có thể làm cho người nghe thích thú. Huống chi bản thân câu chuyện này đã hấp dẫn ly kỳ như vậy rồi.”
Đột nhiên từ phòng Cao Ngạn truyền ra âm thanh rên rỉ.
Mọi người vui mừng tranh nhau chạy qua phòng bên cạnh, người nhanh nhất đương nhiên là Mộ Dung Chiến. Chỉ thấy Cao Ngạn đang cuộn chăn ngồi trên giường, trừ sắc mặt có phần xanh xao hơn thường lệ, còn lại mọi thứ vẫn bình thường.
Mọi người vòng trong vòng ngoài vây lấy hắn.
Cao Ngạn hai mắt lờ đờ, sắc mặt ngơ ngác ngạc nhiên nhìn bọn họ, không hiểu hỏi: “Các ngươi sao lại phải chen chúc thế, có chuyện gì xảy ra à? Mẹ ơi! Ta vừa mới trải qua giấc mơ cổ quái phi thường.”
:77:
Lúc hoàng hôn, Lưu Dụ quay trở về Thạch Đầu thành, lập tức bị triệu đến gặp Lưu Lao Chi.
Lưu Lao Chi tại công đường một mình tiếp gã. Sau khi phân chủ phó ngồi xuống, hắn hỏi: “Sau khi đến Kiến Khang, Lang Nha Vương có triệu ngươi đến gặp không?”
Lưu Dụ không thể không có điểm thông cảm với Lưu Lao Chi. Hắn tuy chiếm được Thạch Đầu thành làm nơi trú quân, nhưng cũng là bất đắc chí*. Do đó mối quan hệ với Tư Mã Đạo Tử thêm nhạt nhẽo, mà Kiến Khang cao môn đối với hắn ngày càng nghi ngờ.
Nói cho cùng uy vọng của bản thân Lưu Lao Chi, cho dù trong quân ngoài trướng đều không thể thu phục chúng nhân. Mà việc hắn giết chết Vương Cung lại càng làm cho hắn dù có nỗ lực cố gắng như thế nào đi nữa, cũng khó được cao môn Kiến Khang tiếp nhận.
Bất quá tình thế này đối với Lưu Dụ chỉ có lợi mà không có hại, khiến Lưu Lao Chi chỉ biết nghi ngờ Tư Mã Đạo Tử lợi dụng bản thân gã để kiềm chế hắn, mà không nghĩ đến việc gã có thể cùng cha con Tư Mã Đạo Tử lập một hiệp nghị bí mật.
Lưu Dụ đáp: “Lang Nha Vương làm thế nào mà hạ mình đến gặp một tiểu tốt như thuộc hạ được?”
Lưu Lao Chi không vui nói: “Ngươi chỉ cần trả lời có hay không thôi.”
Lưu Dụ biết tâm tình hắn cực xấu và cũng hiểu luôn nguyên nhân của việc này. Tất cả đều là vì Tạ Diễm cự tuyệt kiến nghị của hắn, làm gian mưu của hắn để đối phó với gã lại một lần nữa thất bại. Cho nên Lưu Dụ không hề giận hắn mà còn ngầm khoái trá, lãnh đạm đáp: “Không có!”
Lưu Lao Chi ngưng thần nhìn gã một lúc, đột nhiên trầm giọng hỏi tiếp: “Giữa ngươi và Thứ sử đại nhân đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Dụ nói như chém đinh chặt sắt: “Báo cáo thống lĩnh đại nhân, không có!”
Lưu Lao Chi hai mắt sát cơ dày đặc, như hận không ăn tươi nuốt sống được Lưu Dụ, không nói một lời.
Lưu Dụ mặc dù trong lòng rất khoan khoái, nhưng cũng biết không nên đắc tội thái quá với hắn, buồn nản nói: “Thứ sử đại nhân luôn không thích thuộc hạ. Nguyên nhân là vì ngài đã từng xem chữ viết tay của thuộc hạ. Cái này là do Tống Bi Phong nói cho thuộc hạ biết.”
Lưu Lao Chi vẫn chưa hết tức giận hỏi: “Sao ngươi không sớm báo cho ta biết?”
Lưu Dụ than: “Thuộc hạ cũng chỉ vừa mới biết chuyện này.”
Lưu Lao Chi hằn học nói: “Chỉ sợ chữ ta viết cũng khó mà lọt vào mắt hắn. Hừ! Cao môn đại tộc ngoại trừ An công và Huyền soái ra, không còn kẻ nào thật sự muốn cầu thị nữa. Sự thật sẽ chứng minh cho mọi người thấy, chuyện xem chữ nhìn người mới hoang đường làm sao."
Lưu Dụ hỏi: “Thứ sử đại nhân đã cự tuyệt thuộc hạ hay sao?”
Lưu Lao Chi hầm hừ nói: “Hắn không chỉ từ chối nhận ngươi vào quân bình loạn của hắn, mà còn bảo ta ước thúc ngươi sau này không cho phép ngươi bước vào Tạ gia nửa bước. Cho nên ta mới hỏi giữa ngươi và hắn đã xảy ra chuyện không vui gì?”
Lưu Dụ không thể tưởng được Tạ Diễm lại làm việc ngu xuẩn như vậy, nói ra chuyện tuyệt không nên nói. Gã hầu như cứng lưỡi, chỉ có cách đẩy trách nhiệm cho Lưu Nghị, nói: “Thứ sử đại nhân nói ra những lời như vậy, khẳng định là do trò quỷ của tiểu tử Lưu Nghị. Nguyên nhân tại sao thì Thống lĩnh đại nhân phải rõ rồi!”
Hồi tâm nghĩ lại, những lời nói như muốn cắt đứt quan hệ với gã của Tạ Diễm nhất định khi truyền tới tai cha con Tư Mã Đạo Tử, sẽ gián tiếp chứng minh rằng người kế thừa Tạ Huyền chỉ là chuyện không có thật.
Ai có thể nghĩ thấu sự phức tạp trong đó.
Lưu Lao Chi trầm ngâm suy tư.
Lưu Dụ thừa cơ nói: “Lưu Dụ nguyện đi theo Thống lĩnh đại nhân, vì Đại Tấn mà hy sinh.”
Lưu Lao Chi nhìn gã: “Ngươi phải lưu lại Kiến Khang.”
Lưu Dụ cố ý để lộ thần sắc sững sờ, trong lòng đã đoán ra chuyện gì. Với sự lão luyện của Tư Mã Đạo Tử, đương nhiên sẽ không thể để cho Lưu Lao Chi có cơ hội hại chết gã trong khi gã vẫn còn giá trị lợi dụng.
Lưu Lao Chi nói: “Thật không hiểu Tư Mã Đạo Tử có ý gì? Lão chỉ rõ muốn ngươi lưu lại Kiến Khang, đến Biên Hoang tập mua chiến mã cho tân quân. Việc này căn bản không cần phiền đến ngươi, thông qua Khổng lão đại mà làm cũng được.”
Lưu Dụ không nói gì.
Lưu Lao Chi đột nhiên có chút khó nói, hỏi: “Huyền soái lúc sinh tiền có nói với ngươi chuyện liên quan đến tương lai của ngươi không?”
Lưu Dụ trong lòng cười thầm. Thái độ hiện tại của Tạ Diễm đối với bản thân gã làm Lưu Lao Chi không thể không sinh nghi thân phận người kế thừa Tạ Huyền của gã. Hắn lại ngại nói trắng ra, chỉ còn cách vòng vo hỏi gã.
Lưu Dụ cười khổ đáp: “Đại nhân đáng lẽ phải hiểu rõ Huyền soái hơn thuộc hạ. Người chỉ thích đề bạt những người trẻ tuổi. Tình huống của thuộc hạ có chút đặc biệt, tất cả là do giao tình với Yến Phi, làm thuộc hạ có ảnh hưởng nhất định đối với Hoang nhân. Không biết kẻ nào muốn hại thuộc hạ, nói rằng thuộc hạ là người kế thừa được chỉ định của Huyền soái. Thật sự chuyện đó hoàn toàn là sự hiểu lầm.”
Lưu Lao Chi hiển nhiên có chút tin vào câu chuyện của gã, nói: “Những năm gần đây ngươi vất vả nhiều, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái! Chỉ cần ngươi trung thành với ta, cuối cùng cũng sẽ có ngày ta cho ngươi cơ hội lập đại công.”
Lưu Dụ biết hắn nói không thật lòng, chỉ là để xoa dịu bản thân gã. Chủ yếu là thái độ của Tư Mã Đạo Tử và Tạ Diễm đối với bản thân gã thay đổi theo hai chiều hướng tương phản nhau, do tình thế biến đổi, làm cho Lưu Lao Chi cũng không thể không thay đổi chiến lược đối phó với bản thân gã.
Lưu Lao Chi cố ý khiến gã ăn không ngồi rồi, sợ gã nhân cơ hội ở Bắc Phủ binh xây dựng thế lực. Gã cũng được tự do, có thể toàn lực đối phó Can Quy.
Gã tuân lệnh cáo lui.
:77:
Cao Ngạn trình diện khắp nơi trên thuyền, sau khi làm an lòng du khách, kéo Trác Cuồng Sinh về phòng, hỏi: “Hoàn Huyền khẳng định nghĩ ta đã chết lúc đó. Nếu hắn thông tri cho Nhiếp Thiên Hoàn, đối với ta là lành hay dữ đây? ”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Chúng ta cần phải sử dụng chiêu ‘thiết thân xử địa’** của Lưu gia. Đổi lại nếu ngươi là Nhiếp Thiên Hoàn, nếu biết Cao Ngạn ngươi trúng độc mất mạng, thì sẽ làm gì?”
Cao Ngạn nói: “Ta bây giờ gặp chuyện đang loạn, đầu óc dường như không thể hoạt động.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Ta chỉ còn cách nghĩ thay ngươi thôi. Đầu tiên chúng ta giả thiết tiểu Bạch Nhạn của ngươi cho đến lúc ấy vẫn chưa biết gì về chuyện du ngoạn Biên Hoang.”
Cao Ngạn tiếp lời: “Có khả năng đó không? Tiểu Nhạn của ta rất thông minh, chuyện truyền khắp giang hồ như thế có thể giấu nàng được sao?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Người khác có thể không có cách gì, nhưng Nhiếp Thiên Hoàn khẳng định là có thể làm được. Có nhớ phương pháp lúc trước của ta không? Đưa nàng ta đến hoang đảo, ai tiết lộ chuyện du ngoạn Biên Hoang thì ngũ mã phanh thây kẻ đó, đảm bảo nàng ta sẽ không bao giờ nghe được mấy chữ ‘du ngoạn Biên Hoang’.”
Cao Ngạn thốt lên: “Ngươi nói có lý!”
Trác Cuồng Sinh nói tiếp: ”Đó là thủ đoạn tất nhiên. Nhiếp Thiên Hoàn một mặt che giấu tiểu Bạch Nhạn, một mặt thỉnh Hoàn Huyền cho người giết ngươi. Hiện tại xem như đại công cáo thành, bước tiếp theo sẽ làm cho tiểu Bạch Nhạn nguội lạnh tâm tình với ngươi.”
Cao Ngạn khẩn trương hỏi: “Lão sẽ làm thế nào khiến nàng không quan tâm đến ta nữa?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Đương nhiên là lấy tư liệu tuyên truyền cho tham quan Biên Hoang đưa cho nàng ta xem, khiến nàng ta nghĩ rằng ngươi đã phản bội. Có thể tưởng được phản ứng của nàng ta lúc đó.”
Cao Ngạn lại hỏi: “Nàng sẽ có phản ứng như thế nào?”
Trác Cuồng Sinh cười khổ: “Có hai khả năng.”
Cao Ngạn cảnh giác hỏi: “Tại sao ngươi lại cười ám muội như vậy?”
Trác Cuồng Sinh chán nản đáp: “Là vì bất kể phản ứng của nàng ta như thế nào đi nữa, sợ cũng đều không có lợi cho ngươi.”
Cao Ngạn biến sắc: “Đừng có dọa ta!”
Trác Cuồng Sinh than: “Ta có tâm tình dọa ngươi sao? Nếu nàng ta yêu ngươi không đủ sâu đậm, sẽ không phản ứng kịch liệt, bởi vì cho rằng ngươi đối với nàng ta chỉ là vui vẻ trong chốc lát. Ngươi lại đem câu chuyện của hai người ra bán kiếm tiền, căn bản tiểu tử ngươi không đáng để nàng ta lưu lại trong tim. Nhiếp Thiên Hoàn đạt được mục đích, sẽ không để ý đến sinh tử của người nữa. ”
Cao Ngạn thiếu chút nữa thì bật khóc: “Đều do ngươi hại ta. Ta đã nói là kế sách ngu xuẩn của ngươi không thực hiện được rồi.”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Bình tĩnh chút, đừng có kêu trời than đất. Không có kế sách ngu xuẩn của ta, ngươi và tiểu Bạch Nhạn căn bản không có nửa điểm cơ hội. Có kế này, ngươi ít nhất cũng có năm thành cơ hội kéo tiểu Bạch Nhạn đến Biên Hoang tìm ngươi đòi nợ. Chỉ có điều ai ngờ được tiểu tử ngu ngốc ngươi lại trúng mỹ nhân kế, làm người ta cho là ngươi đã chết, sợ còn ai đến nữa. Muốn trách thì trách ngươi không nghe lời ta, bây giờ lại còn dám trút giận lên đầu ta.”
Cao Ngạn mặt như đưa đám hỏi: “Còn có khả năng khác không?”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười ruồi đáp: “Còn có một khả năng khác là tiểu thư nàng ta nổi điên lên, không kể gì đến sự ngăn cản của Nhiếp Thiên Hoàn, muốn đến Biên Hoang tìm ngươi tính sổ.”
Cao Ngạn hồi phục một chút sinh cơ hỏi lại: “Nhưng ta coi như đã chết rồi, nàng làm sao tính sổ với ta?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Vần đề là ở chỗ ấy. Nhiếp Thiên Hoàn sẽ nói với nàng không cần tìm ngươi tính sổ nữa, vì đã có người làm thay rồi. Rồi lão đem toàn bộ cả quá trình ra thuật lại sống động như thật, có gì nhỏ mọn không ưa được thì nói cái đấy, cái gì mà ngươi vừa gặp gái đẹp đã mê mẩn thần hồn, nghĩ đến việc chiếm tiện nghi trong phòng người ta. Kết quả là rơi vào bẫy, trúng chất kịch độc mãn tính, vân vân và vân vân. Làm cho tiểu Bạch Nhạn đối với ngươi thất vọng triệt để, vì ngươi mà nhỏ nửa giọt nước mắt cũng thấy phí phạm.”
Cao Ngạn mặt không chút huyết sắc, rên lên: “Ta thật sự không phải như vậy!”
Liếc qua Trác Cuồng Sinh, thấy lão vẫn vuốt râu cười ruồi, dương dương tự đắc, hắn tỉnh ra, nói: “Ngươi lừa ta! Tiểu Bạch Nhạn sẽ không tin những lời vu khống của lão Nhiếp.”
Trác Cuống Sinh đáp: “Đó gọi là người chết không thể làm chứng. Tiểu Bạch Nhạn dựa vào cái gì mà không tin lời lão Nhiếp? Trong lòng nàng, ngươi không phải là loại người đó thì là loại người gì? Đừng quên ngươi luôn là thượng khách của chốn hoa nguyệt, vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là khó mà kiềm chế được.”
Cao Ngạn hoang mang nói: “Nhưng ta chưa chết mà!”
Trác Cuống Sinh cười hà hà: “Điểm tuyệt diệu chính là chỗ đó. Lão Nhiếp thấy tiểu Bạch Nhạn đã nguội lạnh tâm tình rồi, sẽ không che giấu mọi tin tức bên ngoài nữa. Lúc ấy, màn thuyết thư ‘Cao tiểu tử trúng mỹ nhân kế ngộ hiểm' ấy của ta đã truyền đến Đại Giang, sẽ đến tai tiểu Bạch Nhạn, bao gồm cả chuyện Nhiếp Thiên Hoàn thua độ Yến Phi, không thể can thiệp vào chuyện của các ngươi. Lại biết ngươi không phải thấy sắc mà động tâm, chỉ vì gã bằng hữu háo sắc nên buộc phải hai lần bạt đao tương trợ. Nàng ta sẽ có phản ứng gì nào?”
Cao Ngạn hỏi lại: “Nàng sẽ có phản ứng gì?”
Trác Cuồng Sinh cười khổ đáp: “Ta đã vì ngươi mà tận sức rồi. Tiểu thư nàng ta có phản ứng gì chỉ sợ ông trời cũng nghĩ không ra được. Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”
Cao Ngạn ngây ngốc đứng dậy.
Trác Cuồng Sinh vỗ vai hắn nói: “Ta đã nói rồi, điều quan trọng nhất vẫn là địa vị của ngươi trong tim nàng, xem nàng có yêu ngươi đủ hay không. Nếu như nàng không yêu ngươi như ngươi nói, thì ngươi có trước mặt nàng làm đủ trò khỉ cũng khó lấy được của nàng một nụ cười. Rõ chưa?”
Cao Ngạn thất vọng không nói.
Chú Thích:
* Thất bại
** Đặt mình vào địa vị người khác để phán đoán hành động của họ.
Hết chương 369
~*~*~*~*~*~*~*~*~