Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 323: Chương 323: Hảo Tự Vi Chi




Giữa đêm đen, hai đạo hắc ảnh trong rừng di động như quỷ mị, như những u linh trong bóng tối hiện lên, hợp thành một thể với màn đêm u tối mịt mùng.

Yến Phi và Thác Bạt Khuê như trở lại thời còn bé, chỉ khác ở chỗ hiện tại họ không phải đang chạy nhảy chơi đùa mà là chiến đấu cho sự tồn vong của Thác Bạt tộc.

Cuối cùng hai người cũng đến bìa rừng, nhảy lên một cây cổ thụ cao nhất ở đó.

Ánh sáng từ doanh trại địch nhân đã ở trong tầm mắt.

Thác Bạt Khuê và Yến Phi cùng đạp chân tiến sang ngang, người đi trước cười nói: “Tiểu tử ngươi ngày càng trở nên lợi hại. Quả là không chạy nhanh hơn ngươi được.”

Yến Phi điềm tĩnh đáp: “Nói thật ra ta đã cố ý nhường ngươi đó. Nếu không ngươi đã ở sau ta hàng dặm, cắm cúi bực tức khổ sở đuổi theo rồi.”

Thác Bạt Khuê cười ngất: “Nói khoác nhiều quá. Ta lại kém ngươi nhiều vậy sao?”

Hai người nhìn nhau một cái, rồi cười lớn như hồi còn bé, cảm nhận rõ tư vị của tình cảm bạn bè chân thành.

Thác Bạt Khuê đưa tay ra nắm chặt lấy vai Yến Phi nói: “Nhìn kìa! Ta khẳng định Mộ Dung Thuỳ đã chỉ điểm cho thằng nhãi Mộ Dung Bảo của bọn ta. Nếu không tiểu tử đó không thể có được chiến thuật công thủ đều tốt cao minh như thế này. Nếu quả bọn ta không có diệu kế, chỉ còn cách trừng mắt nhìn địch nhân thiếu nhẫn nại rút binh rồi chán nản xây dựng lại Thịch Nhạc. Nhưng như vậy đại kế phục quốc của ta cũng đi tong.”

Yến Phi gật đầu đồng ý.

Mộ Dung Bảo dựng lên hơn mười trại, chiếm cứ hơn mười dặm các vùng đất cao có ưu thế chiến lược ở ven bờ sông của Ngũ Nguyên, một bên dựa vào mặt sông. Với trận thế như vậy, dùng hết cả quân lực của Thác Bạt Khuê cũng chẳng có hy vọng làm gì được đối phương. Chỉ cần Mộ Dung Bảo giữ chặt liên hệ với Mộ Dung Tường đang chiếm đóng Bình Thành và Nhạn Môn, việc trường kỳ kháng chiến hoặc rút lui hoàn toàn do Mộ Dung Bảo tự quyết địch.

Thác Bạt Khuê vui mừng nói: “Lần này hoàn toàn nhờ ngươi mang Thôi Hoành đến. Lời đồn do người Hán truyền đi thật không có chút sơ hở nào.”

Yến Phi cười: “Thôi Hoành chỉ là vẽ gấm thêm hoa mà thôi. Kể cả nếu không có hắn, lão ca ngươi cũng đã có kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh. Mộ Dung Bảo có thể là đối thủ của ngươi sao?”

Thác Bạt Khuê nghiêm sắc mặt đáp: “Thôi Hoành chính là đại tướng và khai quốc quân sư ta đang mộng cầu. Người đó suy tính cẩn mật, có thể bổ túc vào các điểm yếu của ta.”

Yến Phi đề tỉnh hắn: “Ngươi phải lưu tâm đến chuyện nhân sự. Thôi Hoành dù gì cũng là người mới đến, nếu quả ngươi thiên vị dùng hắn quá sẽ làm thủ hạ cũ của ngươi phát sinh đố kỵ, làm mất sự đoàn kết giữa các tướng lĩnh.”

Thác Bạt Khuê gật đầu nói: “Việc này ta rất lưu tâm. Cũng may Thôi Hoành hiểu rõ vị trí của mình nên hai ngày nay tỏ ra vô cùng khiêm tốn, không làm ai phản cảm cả.”

Sau đó hắn lại than thở: “Có một việc ta vẫn giấu ngươi, sợ nói ra ngươi lại mắng ta.”

Yến Phi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ có chuyện như vậy sao? Bất quá ngươi cũng không cần phải lo. Tiểu tử ngươi có một ma lực cổ quái gì đó, bất kể ta muốn đánh đập ngươi thế nào, đến khi đối diện với ngươi, nỗi tức giận trong lòng đều tan biến đi mất. Nhân tiện ta cũng đề tỉnh ngươi một câu. Tiểu Nghi tịnh không phản bội lại ngươi, nếu ngươi dám trách tội hắn, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi.”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Ta chính đang muốn dùng chuyện đó để làm điều kiện trao đổi, ai ngờ ngươi đã nói trước ra rồi. Ài!”

Trong bóng tối mục quang Yến Phi sáng rực kỳ dị, không chớp mắt chăm chú quan sát Thác Bạt Khuê hồi lâu, sau đó chàng mới trầm giọng hỏi: “Ngươi tựa hồ đang có tâm sự. Rốt cuộc với chuyện đó có quan hệ thế nào?”

Thác Bạt Khuê chán nản đáp: “Ta gặp phải nữ nhân đầu tiên làm cho ta chân chính phải động lòng.”

Yến Phi cười ngất: “Hồi thiếu niên mỗi khi ngươi thích cô gái đẹp nào cũng đều nói ra câu này.”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Lần này khác. Bởi vì ta biết không nữ nhân nào nguy hiểm bằng nữ nhân này. Ngươi biết rõ ta là người thích mạo hiểm và kích thích. Về chuyện này, chiến đấu trên chiến trường làm ta được thoả mãn, nhưng trong quan hệ nam nữ ta chưa bao giờ trải qua cả. Vì vậy nữ nhân cực kỳ nguy hiểm này tự bản thân đã tạo ra một hấp lực lớn với ta, làm ta phải động tâm. Nàng thật sự là nữ nhân của nữ nhân, đẹp thấu đến tận cốt tuỷ, làm người ta thấy mất nàng sẽ là một tổn thất lớn trong đời.”

Yến Phi động dung hỏi: “Lần này ngươi không ngờ lại thật sự động lòng hả?”

Thác Bạt Khuê đáp: “Vấn đề là ta biết rõ tuyệt không nên dính dáng đến nữ nhân này, bởi vì ta muốn mọi chuyện ta đều phải nắm trong lòng bàn tay. Nàng khẳng định là một nhân tố bất lợi với ta, còn làm ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ giữa ta và ngươi.”

Yến Phi bình tĩnh hỏi: “Như vậy tức là ta biết nàng ta. Rốt cuộc là mỹ nữ phương nào vậy?”

Thác Bạt Khuê đáp: “Là Sở Vô Hạ.”

Yến Phi vẫn nhìn hắn không chớp mắt.

Thác Bạt Khuê lảng tránh, đưa mắt nhìn về phía doanh trại địch nhân nói: “Bọn ta phải đoạt được Bình Thành và Nhạn Môn của Mộ Dung Tường, tiêu diệt tám vạn Yên binh của Mộ Dung Bảo.”

Yến Phi nói: “Từ khi có chuyện của mẹ, ngươi chưa từng nghe lời của ta. Lần này cũng không phải ngoại lệ, đúng không?”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Ngươi đúng là rất hiểu ta.”

Yến Phi nhún vai: “Vậy ta còn biết nói gì nữa đây?”

Thác Bạt Khuê vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Chỉ có một câu đó thôi sao?”

Yến Phi đáp: “Ngươi sao lại gặp nàng ta?”

Thác Bạt Khuê mang hết mọi chuyện ra thật tình kể lại, cuối cùng nói: “Nữ nhân này hiểu rất rõ thủ đoạn nam nữ. Từ khi nàng rời ta đi tìm bảo tàng, ta có phần không thể khống chế mà thường nhớ tới nàng. Điều đó cũng làm ta biết tình hình lần này không tốt, vô cùng không tốt.”

Yến Phi nói: “Có thể sau khi ngươi thật sự có được nàng ta rồi, hấp lực của nàng ta với ngươi sẽ dần mất đi.”

Thác Bạt Khuê nói: “Đó chính là ý nghĩ vô cùng nguy hiểm, làm ta thực sự muốn có nàng, rồi xem xem có phải như vậy không. Hắc! Ngươi tựa hồ không hề trách móc huynh đệ này không tốt. Cô ấy rất có khả năng sẽ trả thù ngươi đó.”

Yến Phi nhớ lại cảnh cáo của Ni Huệ Huy, ngẩng đầu nhìn trời, từ từ thở ra một hơi nói: “Chỉ cần ngươi không khi nào cho phép nàng ta can dự chính sự, ai thèm quản vào việc riêng tư của ngươi.”

Thác Bạt Khuê nhìn chàng, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi có phải trong lòng đang không vui vì chuyện nàng ta không?”

Yến Phi nghênh đón ánh mắt của hắn lắc đầu đáp: “Ta thật sự không biết sao? Nàng ta đã từng ám sát ta ở Kiến Khang. Ta còn biết rõ nàng ta là loại người tuỳ vào nóng giận nhất thời mà hạ thủ giết người. Nhưng ta vẫn thấy khó mà quản việc này của ngươi được. Sự thật ngươi vì đại nghiệp phục quốc mà phải cố gắng áp chế mọi tình cảm vào sâu kín trong lòng. Chẳng những chỉ là tình cảm nam nữ mà còn cả những tình cảm bình thường của nhân gian, làm người khác thấy ngươi như không có trái tim, lãnh khốc vô tình. Tuy nhiên ngươi thật ra lại là người có tình cảm vô cùng phong phú. Sở Vô Hạ chính là ngòi dẫn làm cháy bùng tình cảm vốn có sẵn trong tim ngươi.”

Thác Bạt Khuê cười: “Nói đúng quá! Hiểu ta không ai bằng Yến Phi.”

Yến Phi nói tiếp: “Ngừng nói về nàng ta ở đây. Ta chỉ có một câu là ’hảo tự vi chi’. Bọn ta về thôi.”

:77:

Buồm đón gió chuyển vào Hoài Thuỷ, thuyền đi ngược dòng.

Đồ Phụng Tam đứng ở đầu thuyền, y phục theo gió bay phấp phới.

Hắn sẽ cùng Hầu Lượng Sinh bí mật gặp mặt trước xem xét tình huống sau đó mới quyết định gặp gỡ Dương Toàn Kỳ thế nào.

Tác phong không đổi của hắn luôn là nghĩ trước làm sau, tuyệt không vì muốn lập công mà mạo hiểm mong thắng. Cũng bằng sách lược chậm nhưng chắc đó mà hắn có thể cưỡng chế được sự khuếch trương của Lưỡng Hồ bang. Đương nhiên tình thế hiện tại đã biến đổi khác xưa. Nhiếp Thiên Hoàn và Hoàn Huyền lại câu kết với nhau còn Đồ Phụng Tam hắn thì rút về Biên Hoang tập.

Nếu như không gặp Lưu Dụ, hắn cuối cùng chỉ còn cách sống bám vào Biên Hoang tập, theo sự thịch suy của Biên Hoang tập mà lên xuống. Hiện tại hùng tâm tráng chí của hắn lại còn lớn hơn xưa, chẳng những muốn tính sổ thù cũ với Nhiếp Thiên Hoàn, mà còn phải trả món nợ máu mới với Hoàn Huyền. Muốn đạt được cả hai mục tiêu này, hắn cần phải hết sức giúp đỡ Lưu Dụ trở thành người quyền lực nhất ở phương Nam.

Hắn không thể không thừa nhận Hầu Lượng Sinh có một ảnh hưởng không đong đếm được với hắn, giúp hắn mở rộng tầm nhìn ra đến vô tận, làm hắn càng tự tin hơn trong việc phù trợ Lưu Dụ.

Chính trị phương Nam là chính trị của cao môn đại tộc. Nếu chỉ có được riêng Bắc Phủ binh tuyệt không thể đưa Lưu Dụ lên ngôi hoàng đế. Nhớ năm xưa Hoàn Ôn quyền khuynh phương Nam. Quân Kinh Châu lúc đó là lực lượng quân sự mạnh nhất của Tấn thất. Trước khi chết lão cũng chỉ dám cầu danh xưng vinh dự nhất là “Cửu Tích”, nhưng do người đứng đầu cao môn là Tạ An và Vương Thản Chi cản trở mà cũng khó thành.

Như vậy có thể thấy, chính trị của cao môn đại tộc có ảnh hưởng rất lớn.

Vì vậy tranh thủ được sự ủng hộ của cao môn đại tộc là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch “Tạo hoàng đại kế” của Đồ Phụng Tam. Nếu không sau này Lưu Dụ dù có ngồi trên ghế Thống lĩnh Bắc Phủ binh cũng có khả năng lớn là không thể hoàn thành đế nghiệp. Hiện giờ hắn muốn gặp Dương Toàn Kỳ chính là bước đầu tiên để thực hiện kế hoạch đó.

Hầu Lượng Sinh là trí sỹ hiền nhân thông kim bác cổ. Đồ Phụng Tam hắn thì là mưu lược gia quân sự mưu sâu kế hiểm. Hai người trung thành hợp tác với nhau sẽ tạo nên vương hầu bá nghiệp bất hủ của Lưu Dụ.

Đồ Phụng Tam là người duy nhất ngoài Lưu Dụ, Yến Phi và Tôn Ân biết rõ không có chuyện trời tạo điềm hoả thạch kia. Nhưng điều đó chẳng chút ảnh hưởng nào với cái nhìn Lưu Dụ chính là chân mệnh thiên tử của hắn. Lời hắn an ủi Lưu Dụ mới chỉ là một phần ý nghĩ của hắn. Phần khác quan trọng hơn là sau trận chiến Phì Thuỷ, phương Nam đã xuất hiện một tình thế bất đồng giai cấp có ảnh hưởng mới trong xã hội.

Khi Tạ Huyền với tám vạn quân đánh bại trăm vạn quân của Phù Kiên tạo nên thành quả trận thắng Phì Thuỷ chấn động từ xưa tới nay, người phương Nam kể cả những kẻ “ngu dân đồng tử” ** đều có lòng “Chấn mệ lâm giang, tư sở dĩ quải kì thiên sơn, phong nê hàm cốc” ***, tràn đầy hy vọng thu phục lại trung nguyên. Nhưng Tư Mã thị lập tức bài trừ Tạ An, Tạ Huyền làm chính quyền giang tả ngồi yên lỡ mất thời cơ khôi phục lại Trung Nguyên. Bất quá ước nguyện đó vẫn là khát vọng của các giai cấp và quân dân ở phương Nam, do bị áp bức đè nén, nên người ta phát xuất tình cảm thất vọng chán ghét với Tư Mã hoàng triều. Ước muốn này không mất đi, và cũng tuyệt không có khả năng mất đi. Chỉ là nó đang đợi thời cơ khi xuân đến, sẽ như cỏ dại thiêu cũng không hết mà phá đất chui lên, lớn nhanh và mạnh.

Hoàn Huyền và Tôn Ân cũng đều muốn mượn chuyện đó để quật khởi, thay thế Tư Mã hoàng triều. Nhưng Đồ Phụng Tam chỉ ưng độc có Lưu Dụ. Bởi vì hắn có một ưu thế là người kế thừa của Tạ Huyền mà hai kẻ kia đều thiếu.

Trở lực lớn nhất của Thiên Sư quân là đến từ Phật môn phương Nam. Cao môn đại tộc Kiến Khang chẳng những sùng kính Phật giáo mà bọn họ tuyệt không để một tà giáo như Thiên Sư đạo độc tôn thiên hạ.

Hoàn Huyền có thể gộp thành cùng một dạng hủ bại như Tư Mã Đạo Tử, đại biểu cho sự phản đối chính sách hữu hiệu “Trấn chi dĩ tĩnh” + của Tạ An, vì vậy sẽ thi hành các chính sách của thế lực phản động trong cao môn.

Chỉ cần Lưu Dụ trở thành đại biểu cho phái cải cách, chẳng những gã sẽ nhận được sự ủng hộ của quần chúng luôn bị đàn áp bóc lột, mà còn tranh thủ được sự ủng hộ của các chí sỹ hiểu biết trong cao môn đại tộc. Như vậy việc không thể cũng sẽ biến thành có thể.

Ngẩng mặt đón gió, Đồ Phụng Tam hít vào một hơi dài, từ chỗ không có gì, hắn hiện tại rất có tín tâm có thể làm tròn giấc mộng hoàng đế cho Lưu Dụ.

:77:

Lưu Dụ từ trạng thái toạ tức sâu tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần chưa bao giờ thanh tĩnh và tràn đầy như bây giờ.

Trăng ngoài cửa sổ đã xuống sâu, từ khi gã bắt đầu điều tức, đến giờ tối thiểu đã là sáu canh giờ. Hai ngày trên thuyền vừa rồi, hắn trừ việc ăn uống linh tinh gì đó xong là lại ngồi điều tức để đạt được trạng thái tốt nhất, nhằm ứng phó với đội quân hải tặc đông đảo của Tiêu Liệt Vũ, hay các sát thủ thích khách do địch nhân phái tới. Chỉ một chút thiếu bản lĩnh là không thể chống đỡ. Gã mở mắt nhìn ra, thấy cánh cửa trước mắt đang đóng kín, còn bản thân gã ngồi trên ghế.

Giả sử có người phá cửa xông vào, trước tiên ném ám khí sau đó là thi triển sát chiêu, bản thân gã khẳng định là tay chân sẽ bị luống cuống, sai một chút cũng bị kẻ đột kích đoạt mất cái mạng nhỏ.

Trong hoàn cảnh và tình huống đó, cái “Cửu tinh liên châu” hay “Thiên địa nhất đao” gì đó đều không có đất dùng, chỉ có thể dùng đao pháp cực tinh vi mà thôi.

Bỗng nhiên trong lòng gã chợt động.

“Xoảng!”

Tay trái Lưu Dụ nắm lấy hậu bối đao sau lưng, tay phải bạt đao xuất vỏ.

Gã gần như không cần phải nghĩ, cứ tay đưa ra là phát chiêu. Hậu bối đao của gã lao về phía trước, tiếng “vụt vụt” nổi lên, trước mặt gã hiện lên bảy đoá hoa đao. Tuyệt diệu nhất là khi hoa đao tiêu thất, đao khí vẫn còn rồi bắn thẳng về đằng trước. Cánh cửa gỗ bỗng nhiên chấn động. Khi Lưu Dụ cho đao vào vỏ, trên cửa gỗ hiện lên bảy vết đao chém nông sâu khác nhau.

Lưu Dụ trong lòng vui như phát cuồng, sống đến tận bây giờ gã lần đầu tiên có thể phát ra đao khí lăng lệ như vậy, nếu không vì lực đạo không giống nhau, mỗi vết đao chém sẽ nông sâu giống hệt.

Vô tình gã đã lĩnh ngộ được chiêu đao mới. Chiêu này sẽ gọi là gì? Bỗng tiếng chân vang lên, tiếp đó là tiếng gõ cửa.

Lưu Dụ đáp: “Cứ vào!”

Lão Thủ mở cửa đi vào, thần sắc trên mặt nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi là thanh âm gì vậy? Tựa như phi đao cắm vào cửa gỗ. Ta sợ Lưu gia có chuyện nên vội đến xem sao.”

Lưu Dụ thầm nghĩ tưởng tượng của Lão Thủ khá chuẩn xác. Bất quá đây là phi đao vô hình, vậy chiêu này sẽ gọi là “Vô hình không đao” đi. Gọi vậy là rất chuẩn.

Gã cười hỏi: “Thuyền đi quả là nhanh, có thể đến hải khẩu sớm được không?”

Lão Thủ đáp: “Đã ra đến biển rồi. Hiện giờ đang men bờ đi lên phía bắc, một ngày nữa có thể đến được Diêm Thành.”

Lưu Dụ thất thanh hỏi: “Cái gì? Ta ngồi bao lâu rồi?”

Lão Thủ mặt hiện nét sùng kính đáp: “Lưu gia ngồi lần này hết hai ngày một đêm. Quả là cao thủ của cao thủ. Trong các cao thủ ở Bắc Phủ binh, ta chưa bao giờ nghe thấy ai có thể đả toạ lâu như vậy, ngồi vài canh giờ là đã không chịu nổi rồi.”

Lưu Dụ giờ mới cảm thấy hai chân tê cứng, vội duỗi chân ra rồi ngồi ra sát thành ghế thõng hai chân xuống đất. Lúc này mới an tâm hơn.

Miễn tử kim bài của Yến Phi quả là không tồi, biến gã thành một cao thủ tự gã cũng khó tin nổi. Mẹ nó chứ, thật sảng khoái cực điểm. Gã thuận miệng hỏi: “Không có ai chặn đường bọn ta sao?”

Lão Thủ đáp: “Ra khỏi hải khẩu Đại Giang bảy, tám dặm thì có hai quan thuyền giăng cờ ra hiệu cho bọn ta dừng lại. Ta mặc mẹ bọn chúng, giở vài bản lĩnh ra đã cho chúng chạy ở đằng sau. Phì! Muốn trên Đại Giang chặn bắt Lão Thủ ta, đầu thai vài kiếp nữa cũng đừng hòng.”

Lưu Dụ vui mừng nói: “Lưu Lao Chi lần này bị hố rồi, chẳng ngờ để lão thành chiến hữu tốt nhất của ta. Bất quá khi đến Diêm Thành, ta nghĩ bọn lão hãy giả vờ ly khai, rồi ẩn mình đi, khi nào ta cần bọn lão, bọn lão hãy xuất hiện, biến thành một đạo thuỷ kỳ binh không ai ngờ được. Chuyện đó có làm được không?”

Lão Thủ trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Ẩn đi là chuyện quá dễ dàng. Nhưng làm sao vẫn liên lạc được với nhau mới là chuyện khó, cần phải tìm bang hội ở địa phương trợ giúp đưa tin hộ. Chuyện này tuyệt không dễ, kể cả có người nhận lời Lưu gia, Lưu gia cũng không thể tin được. Ai biết được chúng có phải là đồng đảng của Tiêu Liệt Vũ hay không?”

Lưu Dụ hỏi: “Bang hội thế lực nhất ở đó là ai?”

Lão Thủ đáp: “Đương nhiên là Đông Hải bang. Bang chủ Hà Phong là đường đệ của Hà Khiêm. Lúc Hà Khiêm còn sống, hắn như một chúa tể ở các quận huyện duyên hải. Hiện tại đã thu hẹp lại nhiều, vì sợ bị Lưu Lao Chi giết.”

Lưu Dụ nói: “Hà Phong sẽ do ta thuyết phục hắn giúp đỡ. Nếu quả có thể thuyết phục hắn ở bên ta, khả năng thắng tăng lên rất nhiều.”

Lão Thủ nói: “Chỉ sợ sẽ khó vô cùng. Bang hội địa phương sợ Tiêu Liệt Vũ như sợ hổ, sợ đắc tội với hắn không sớm thì muộn cũng bị tế cờ, do bổng của Tiêu Liệt Vũ vô cùng xuất sắc.”

Lưu Dụ nói: “Đó là vì bang hội địa phương không có chút tín nhiệm nào với quan phủ. Hy vọng chúng sẽ nhìn bọn ta bằng con mắt khác.”

Lão Thủ cười khổ: “Lưu gia vẫn chưa minh bạch tình thế ác liệt vô cùng của quan phủ các quận huyện duyên hải, chẳng những không có một binh sỹ nào có thể dùng được mà một cỗ chiến thuyền cũng chẳng có.”

Lưu Dụ cười nhẹ: “Ít nhất cũng có một chiếc! Lại do người lái thuyền giỏi nhất Bắc Phủ binh phụ trách.”

Lão Thủ gật đầu: “Bọn ta nguyện xả mệnh bồi quân tử. Bất quá phải nói thật nếu không phải là Lưu gia, bọn ta khẳng định sau khi đưa người đến Diêm Thành sẽ lập tức quay về Quảng Lăng, không nguyện ý lưu lại một chút nào.”

Lưu Dụ cười lạnh: “Tiêu Liệt Vụ tịnh không phải là Nhiếp Thiên Hoàn. Hắn chỉ biết dùng thủ đoạn sát nhân phóng hoả làm người ta sợ mà thôi. Chỉ cần chúng ta có được một hai thành công ban đầu, làm người ta thấy quyết tâm đối phó với Tiêu Liệt Vũ của chúng ta. Rồi sau đó phát giác ra nơi ẩn náu chính trên biển của Tiêu Liệt Vũ, quân dân duyên hải sẽ đến tụ tập dưới cờ của bọn ta thôi.”

Lão Thủ đáp: “Ta và các huynh đệ luôn mười phần tin vào Lưu gia.”

Lưu Dụ thầm nghĩ nếu như Lão Thủ và hơn mười huynh đệ không nhận định gã là rồng chuyển thế, chỉ sợ nửa phần tín tâm cũng không có, vì vậy càng thấy ảnh hưởng của chuyện hoả thạch như thế nào.

Hiệu ứng của hoả thạch tại tình huống ác liệt như thế này có thể tiếp tục phát huy ảnh hưởng được nữa không? Thân thuyền bỗng nhiên trầm xuống, tốc độ giảm nhanh.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Lưu Dụ nhảy khỏi cửa lao ra ngoài trước tiên. Lão Thủ vội theo sau vì biết đã có chuyện.

Chẳng lẽ Tiêu Liệt Vũ thần thông quảng đại nên tiên phát chế nhân, trên biển rộng trong đêm đột kích chặn bọn họ vĩnh viễn không thể đến được Diêm Thành sao?

Hết chương 323

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chú thích:

* Hảo tự vi chi: Hãy vui vẻ tự thân mà lo lấy chuyện của mình.

** Ngu dân đồng tử: Chỉ dân đen, kém hiểu biết, không để ý đến chính trị.

*** Chấn mệ lâm giang, tư sở dĩ quải kì Thiên sơn, phong nê Hàm cốc: Đây là ý trích trong Tấn thư. Ở đây tác giả muốn nói, mọi người đều muốn tiến lên phía Bắc thống nhất Trung Hoa, đóng lại Hàm Cốc để giặc Ngũ Hồ (Hung Nô, Yết, Tiên Ti, Đê và Khương) không tràn xuống Nam nữa.

+ Trấn chi dĩ tĩnh: Chính sách này bắt đầu từ Vương Đạo, phương châm là ổn định lại chính cục, vỗ yên dân chúng để cùng nhau kháng địch, không kể cao môn hay hàn môn. Sau thời ấy trong cao môn thế tộc, có Hoàn Ôn cùng Tạ An tán thành và đi theo chính sách này. Những người ủng hộ chính sách này được gọi là phái cải cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.