Cao Ngạn bước vào căn phòng lớn xa hoa nằm trên tầng cao nhất của chiếc lâu thuyền. Mộ Dung Chiến, Diêu Mãnh, Bàng Nghĩa, Phương Hồng Sinh, Thác Bạt Nghi, và Âm Kì cả thảy sáu người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn cạnh cửa sổ, vừa ăn uống linh đình vừa nói cười rôm rả.
Diêu Mãnh cười nói: “Xem dáng vẻ của Cao gia chắc là đêm qua đã chìm đắm trong một giấc mộng đẹp lãng mạn nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Cao Ngạn tìm được một chỗ liền ngồi phịch xuống, cười mắng: “Lãng mạn con mẹ ngươi! Đêm qua ta bị cái lão Trác điên khùng làm cho thức trắng. Cả đêm chỉ nghe thấy tiếng viết sách, nhắm mắt cũng nghe, suýt chút nữa chỉ muốn bật dậy bóp chết lão, làm sao mà ngủ yên cho được?”
Bàng Nghĩa lấy một đĩa bánh bao nhân thịt chất cao như núi, hương thơm bay nghi ngút đẩy về phía gã, đồng thời hỏi: “Ngươi muốn trà sữa dê hay Tuyết Giản Hương?”
Cao Ngạn giật mình hỏi: “Thật là Tuyết Giản Hương sao? Vậy mà ta cứ nghĩ rằng mũi của mình có vấn đề nên đã ngửi sai mùi vị. Mà ủ men nhanh như vậy, có đủ thơm ngon tinh chất không?”
Phương Hồng Sinh rót rượu cho gã rồi vui vẻ đáp: “Đây là đồ cất giữ bao nhiêu năm được lão Hồng đem ra khoản đãi các đương gia như Cao công tử đây, may mà được cất giấu kỹ càng, chưa bị quân địch sung công.”
Âm Kì nói: “Lão Hồng đã tự mình chôn giấu hai mươi lăm hũ Tuyết Giản Hương, một mực giữ bí mật. Đến khi số rượu Tuyết Giản Hương mới nấu không kịp cung ứng cho chuyến tham quan Biên Hoang mới phải đau đớn lôi ra.”
Cao Ngạn nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, khen: “Biên Hoang tập của ngày trước trở lại rồi đây.”
Phương Hồng Sinh vui vẻ hỏi: “Chuyến tham quan đầu tiên của Biên Hoang lần này rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia?”
Diêu Mãnh thay Cao Ngạn đáp: “Sáng sớm ngày mai chúng ta đến Thọ Dương. Sau đó, Phượng Tường Phượng lão đại sẽ đưa cho chúng ta danh sách chắc chắn cuối cùng, theo tính toán sẽ không dưới năm mươi người.”
Âm Kì nói: “Chúng ta có tổng cộng bốn mươi chín phòng khách, mỗi phòng có thể chứa được hai người. Nếu tính bình quân mỗi thuyền tám mươi người, luân phiên cho xuất phát ba chiếc lâu thuyền, thì mỗi ngày có thể đưa được tám mươi người khách vào Biên Hoang tập. Khấu trừ tất cả các khoản chi phí thì mỗi khách chúng ta sẽ thu được nửa lạng vàng, chuyến làm ăn này quả là không tồi.”
Mộ Dung Chiến vui vẻ nói: “Quan trọng nhất là phải kích thích được kinh tế của Biên Hoang tập. Khi Biên Hoang tập thịnh vượng rồi, tự nhiên nước sẽ dâng thuyền lên, nếu không lấy đâu ra quân phí để đi ứng cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi?”
Bàng Nghĩa nghe thấy tên Thiên Thiên và Tiểu Thi thì gật đầu lia lịa.
Thác Bạt Nghi nãy giờ im lặng lên tiếng: “Phong lão đại liệu có cẩn thận tra cứu kỹ lai lịch của những vị khách sẽ tham gia chuyến tham quan Biên Hoang đầu tiên của chúng ta không?”
Cao Ngạn vừa ăn uống vừa nhìn hai chiếc Song Đầu thuyền đang bảo vệ trước sau dưới ánh mặt trời tươi đẹp mang đầy vẻ oai vệ. Đột nhiên, giật mình nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía gã, suýt chút nữa thì sặc cả bánh bao nhân thịt ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ta vốn không phải là Phong lão đại làm sao mà biết được hắn có trốn việc hay không?”
Mọi người đều cười rộ lên.
Giọng của Trác Cuồng Sinh vọng đến: “Việc chọn lọc là do các bang hội phụ trách việc mời khách đảm nhiệm. Du khách về cơ bản có thể phân làm hai loại: một là những người có máu mặt ở các vùng, loại này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, loại thứ hai đến từ các thành trấn khác, cho nên các bang hội không có cách nào điều tra được thân phận. Nếu xảy ra vấn đề gì thì sẽ từ nhóm người này. Trên danh sách đã ghi rõ ràng mỗi người khách thuộc loại nào, có thể thu hẹp được rất nhiều người mà chúng ta cần đề phòng.”
Nói xong ngồi xuống cạnh Cao Ngạn, kêu to: “Cho Cuồng Sinh ta một chén Tuyết Giản Hương.”
Diêu Mãnh vội mang rượu lại cho lão.
Cao Ngạn làu bàu nói: “Không phải ngươi vẫn đang ngủ nướng trên giường sao?”
Trác Cuồng Sinh nâng chén rót đầy Tuyết Giản Hương lên môi, nói: “Ngươi xem ta giống như bọn tay chân của ngươi sao? Đã ngủ cả đêm mà vẫn chưa tỉnh hẳn. Với những người luyện khí công như ta chỉ cần ngủ hai canh giờ là bằng các ngươi ngủ hai tháng rồi biết chưa? Sau này, đừng bao giờ hỏi những câu ngu ngốc như vậy nữa.” Nói xong đưa chén lên cạn sạch một hơi.
Mọi người thi nhau cười.
Cao Ngạn cười nói: “Cái lão điên này vì không ngủ được nên lại càng điên, đến để trút giận vào ta đây, May mà ta đại nhân đại lượng, không thèm tính toán với ngươi, nếu không đêm nay ta sẽ dùng chăn bông giết chết ngươi đấy.”
Mộ Dung Chiến nói: “Hãy bớt nói chuyện tầm phào đi. Không biết quán chủ đã đặt tên cho ba chiếc lâu thuyền cải trang của chúng ta chưa?”
Trác Cuồng Sinh kêu lên một tiếng: “Rượu ngon!” Sau đó thư giãn gân cốt, rồi đảo mắt xung quanh, nhìn qua cửa sổ ở bốn phía, thu vào tầm mắt khung cảnh mùa hạ tươi đẹp hai bên bờ Dĩnh Thuỷ, rồi vui vẻ nói: “Phải sớm đặt tên chứ! Tất nhiên là ta đã nghĩ ra rồi, chiếc thuyền này của chúng ta tên là ‘Hoang Mộng số một’, hai chiếc còn lại là số hai và số ba, vừa đơn giản vừa có ý nghĩa. Các ngươi có thể nghĩ ra một cái tên hay hơn không?”
Âm Kì lẩm bẩm: “Hoang mộng! Giấc mộng của Biên Hoang. Ồ! đổi tên rất thỏa đáng. Nếu như là lần đầu tiên ta đến ngao du ở Biên Hoang, sau khi đi qua khung cảnh trăm dặm không một bóng người, bỗng nhiên nhìn thấy một Biên Hoang tập còn thịnh vượng hơn cả Kiến Khang, thì cũng sẽ có cảm giác như đang ở trong mộng cảnh vậy.”
Mộ Dung Chiến gật đầu nói: “Trác quán chủ đã nghĩ ra, chúng ta đương nhiên đều mười phần tin tưởng, cứ quyết định như vậy đi!”
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: “Chúng ta còn phải tổ chức lễ đặt tên cho thuyền vào lúc khởi hành nữa, phải làm long trọng như buổi lễ tuyên thệ của các tướng sỹ khi xuất chinh.”
Thác Bạt Nghi nói: "Việc lần này không thể có sai sót được, mỗi một người đều phải biết rõ địa vị và bổn phận của mình, biết rõ chuyện mình phải làm.”
Cao Ngạn gãi đầu hỏi: "Ta phụ trách việc gì đây?" Rồi lúng túng: "Ờ! Suýt chút nữa ta quên mất thân phận người chỉ huy của mình, tất nhiên là sẽ không phải làm gì cả rồi."
Trác Cuồng Sinh nói: "Công việc của ngươi là tiếp khách ăn uống chơi bời, phục vụ họ một cách thoả đáng, tìm hiểu nhu cầu của khách, để chúng ta biết nên dồn sức vào đâu."
Mộ Dung Chiến thở dài nói: "Tên tiểu tử như ngươi phải chuẩn bị tinh thần làm người, vì ngươi ở trong nhóm dễ gặp nguy hiểm nhất, việc này hãy để Âm huynh nói cho ngươi vậy."
Cao Ngạn ngạc nhiên nhìn về phía Âm Kì.
Âm Kì dửng dưng nói: "Ta phụng lệnh của hội nghị Chung Lâu, đã lập một danh sách đánh giá mức nguy hiểm đối với tất cả các anh em phụ trách đợt tham quan Biên Hoang lần đầu này và Cao Ngạn tên của ngươi đứng đầu. Do đó sau khi đến Thọ Dương, quán chủ và tiểu Mãnh sẽ theo ngươi một bước không rời. Bằng không, nếu như ngươi bị quân địch giết chết, không những chuyến tham quan Biên Hoang sẽ mất đi may mắn mà ngươi cũng không lấy được tiểu Bạch Nhạn."
Cao Ngạn mặt biến sắc nói: "Ngươi đừng có doạ ta."
Âm Kì nói: "Người đầu tiên muốn giết ngươi là Nhiếp Thiên Hoàn. Ta quá hiểu con người y hết sức coi trọng danh dự, nên sẽ không trực tiếp phái người đến đối phó với ngươi mà có thể sẽ thông qua Hoàn Huyền để hạ độc thủ. Hoàn Huyền có thể nói là người có thực lực nhất Nam phương lúc này, cao thủ dưới trướng nhiều như mây. Chỉ cần phái cao thủ trà trộn vào đoàn người tham quan, nắm bắt cơ hội và bày bố kỹ càng, chắc chắn ngươi sẽ khó lòng mà thoát được."
Cao Ngạn giật mình nói: "Nếu là như vậy, ta càng nên lưu lại Biên Hoang tập để đón thuyền."
Trác cuồng Sinh mắng: "Làm người có thể không có khí phách như vậy sao? Hoang nhân bọn ta đã có bao giờ sợ ai đâu? Nhiếp Thiên Hoàn muốn giở thủ đoạn, bọn ta cũng sẽ chơi đến cùng, làm rùa rụt đầu thì có gì vui thú chứ?"
Mặt Cao Ngạn lại xuất hiện nụ cười, gật đầu thốt: "Đúng! Ta tuyệt đối không thể làm mất thể diện của Hoang nhân được. Con bà nó chứ, đã có các vị đại ca chăm lo cho tiểu đệ, tiểu đệ còn sợ gì nữa. Đến giết ta nhất định phải là cao thủ nhất đẳng nhưng làm sao có thể qua được mắt của các đại ca."
Phương Hồng Sinh nói: "Tuy rằng trước kia ta là tổng tuần bộ mạo danh nhưng làm lâu tai mắt cũng quen dần, nên đối với thủ pháp của kẻ gian cũng biết khá rõ. Lần này địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, với thực lực của Hoàn Huyền chắc chắn có thể sắp xếp thân phận thích khách không một chút sơ hở, khiến người khác tuyệt không thể nghi ngờ.”
Diêu Mãnh lại hít một hơi lạnh rồi nói: "Nếu nói như vậy chẳng lẽ mỗi người tham gia đều có thể là kẻ địch sao?"
Thác Bạt Nghi cười: "Đây là cách nghĩ đúng đắn nhất."
Âm Kì nói: "Bởi vậy, lần này ta phải đi theo vì ta quen mặt với bọn thuộc hạ của Hoàn huyền."
Phương Hồng Sinh nói: "Hiện nay, ở phía nam dám trêu tức bọn ta chỉ có mấy người bọn Nhiếp Thiên Hoàn, Hoàn Huyền, Tư Mã Đạo Tử, Tôn Ân và Lưu Lao Chi. Nhiếp Thiên Hoàn và Hoàn Huyền vừa nói qua rồi, có thể không bàn luận nữa. Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi thì không có lý do bức thiết* gì để phá hỏng việc tốt của chúng ta, mà chúng cũng không dám làm như vậy. Huống chi, bọn chúng còn phải tập chung tinh thần đối phó với Lưu gia của bọn ta. Còn về Tôn Ân, y hiện nay đang tự lo chẳng nổi, lại càng không có chuyện rảnh rỗi ấy. Vì thế, tình hình sẽ không tồi tệ vậy đâu, chỉ cần chúng ta có thể đối phó với bên Hoàn Huyền thì tất cả sẽ ổn thỏa thôi."
Trác Cuồng Sinh cười thốt: "Hãy xem! Phương tổng tuần của bọn ta là một nhân tài trong việc điều tra, đây là truyền thống của gia tộc hắn, Chung Lâu hội nghị tuyệt đối không thể chọn sai người."
Phương Hồng Sinh cảm kích nói: "Tất cả là nhờ vào sự tiến cử của Trác quán chủ, ta mới có được ngày hôm nay."
Mộ Dung Chiến nói: "Tôi lại hy vọng Hoàn Huyền sẽ thật sự phái người tới để chơi với bọn ta một trận. Các huynh đệ khác tới lo liệu công việc trên lâu thuyền có tới năm mươi người. Họ đều là những hảo thủ trăm người chọn một, bất kỳ ai cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới giang hồ. Với thực lực như vậy, dù thích khách có thân thủ nhanh như Tôn Ân cũng khó lòng qua được.”
Phương Hồng Sinh nói: "Vì vậy kẻ địch chỉ có thể dùng trí, còn chúng ta lại có thể vừa đấu trí vừa đấu sức với đối phương."
Trác cuồng Sinh cười: "Căn bản là phải cẩn thận, hoặc như trên thuyền vốn không có kẻ địch, nhưng chúng ta vẫn không thể coi nhẹ, mất cảnh giác được."
Bàng Nghĩa thốt: "Mọi chuyện để đến Thọ Dương nói tiếp vậy! Mọi người uống một ly đi!"
Mọi người cùng nâng chén đối ẩm, không khí bội phần náo nhiệt.
:77:
Lưu Dụ cùng Sóc Thiên Đại đến một ngọn núi, chỉ xuống con đường trước mặt nói rằng: "Cứ men theo con đường này đi về phía tây sẽ đến hồ Cao Bưu. Sau đó rẽ về hướng Bắc đến Hoài Thủy, tới đây thì nàng đã biết phải di tiếp thế nào rồi."
Sóc Thiên Đại nhìn theo ánh tà dương đang khuất dần sau dãy núi phía tây trước mặt, đôi mắt hiện lên thần sắc bi thương, tuyệt không đáp lời gã.
Sau khi rời khỏi Dụ Châu, bọn họ lái thuyền ngày đêm gấp rút lên đường. Trước khi tiến vào Đại Giang, mới đổ bộ cho Sóc Thiên Đại lên bờ, Lưu Dụ lại tiễn nàng một đoạn.
Lưu Dụ biết nàng vì sắp chia tay, tương lai phương trời cách biệt, không biết liệu có ngày gặp lại hay không, vậy nên trong lòng tràn ngập nỗi sầu ly biệt, chẳng đành chia ly.
Lưu Dụ thở dài nói: "Tiễn người nghìn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay. Cũng giống như nàng đã từng nói, nàng thuộc về thảo nguyên bao la, ta lại thuộc về phương Nam, nàng hãy đi đi! Hãy tranh thủ trời tối mà đi gấp, rời xa vùng hiểm nguy này.”
Sóc Thiên Đại nhẹ nhàng nói: “Tình lang à! Thiếp có thể tiễn chàng đến Kiến Khang rồi chia tay ở đó mà!”
Lưu Dụ nhìn theo một đàn chim nhỏ bay thẳng hàng khuất xa dần trên vùng trời, giống như đang bay về phía chân trời góc biển. Trong lòng nghĩ vẻ đẹp thanh thoát của Sóc Thiên Đại sẽ mãi mãi ghi dấu trong ký ức của mình. Cho dù năm tháng có trôi đi, bản thân cũng sẽ không thể nào quên được nàng. Mỗi khi nhớ đến nàng, nhớ đến giọng nói nàng gọi mình là tình lang, Lưu Dụ đều tưởng như có tiếng sáo tiên qua trăm núi nghìn sông của vùng thảo nguyên bao la vọng về văng vẳng bên tai.
Sóc Thiên Đại đưa mắt nhìn gã, nói với giọng pha chút cầu khẩn: “Chàng đồng ý với thiếp đi! Đến Kiến Khang mới chia tay cũng có khác gì đâu!”
Lưu Dụ cảm nhận được nỗi hận sầu ly biệt như khiến người ta đứt từng khúc ruột. Chính vì bọn họ nhất định sẽ chia tay, không thể ở bên nhau nên gã không cần phải đè nén tình cảm trong lòng, có cảm giác thật sự sâu sắc.
Khoảng thời gian cùng chung hoạn nạn ở hoang đảo đã rút ngắn khoảng cách giữa họ. Mỹ nữ dị quốc** hết sức phong tình này mặc dù trên thuyền chưa hề đi quá giới hạn với gã, nhưng lại không chút che giấu tình cảm nóng bỏng của nàng. Chốc chốc lại đầu ấp tay kề, khiến gã cảm nhận được những dư vị dịu dàng. Nếu không vì phải lái thuyền, lại còn nguy cơ bị mai phục bốn bề, thì với ngọn lửa mãnh liệt ấy tất sẽ xảy ra chuyện.
Do đó, mặc dù chỉ có một ngày ngắn ngủi bên nhau, song quan hệ của hai người đã có sự khác biệt lớn. Điểm dụ người nhất là cả hai đều hiểu rằng đây chỉ là mối tình thoáng qua như một trò chơi, sau này chỉ có thể hồi tưởng trong ký ức mà thôi.
Lưu Dụ hai tay ôm lấy hai bờ vai nàng, nhìn vào đôi mắt to ánh lên tia nhìn yêu thương của nàng, Vượt qua tất cả những lời nói của họ, chỉ thấy từng đợt cảm xúc dâng trào trong lòng.
Giả như gã vẫn còn là Lưu Dụ của thời điểm trước khi tham gia trận chiến Phì Thủy, cũng chưa gặp Vương Đạm Chân thì không biết chừng gã sẽ bỏ qua tất cả, cùng nàng ra Quan ngoại.
Lưu Dụ cười khổ: “Ta chỉ là tình lang của nàng, không thể nào là người chồng sau này của nàng được. Hãy ngoan ngoãn nghe lời ta được không? Từ đây đến Kiến Khang đường thủy rất khó đi, ta cần phải tập trung tinh thần để đối phó với những kẻ muốn giết ta, coi như nàng giúp ta một lần đi!”
Sóc Thiên Đại lệ châu chan chứa, thổn thức nghẹn ngào nói: “Nhưng thiếp không nỡ rời xa chàng! Đừng nhẫn tâm bắt thiếp phải ra đi như vậy được không?”
Trong lúc bất ngờ đó, Lưu Dụ cảm thấy không thể khống chế nổi bản thân mình, hai tay ôm lấy eo nàng, rồi ôm chặt nàng vào lòng.
Sóc Thiên Đại yêu kiều kêu lên một tiếng, kề lên đôi môi gã, hai cánh tay quấn lấy cổ, dùng sức cắn mạnh vào môi gã.
Nỗi đau đớn ấy khiến cho Lưu Dụ có cảm giác trọn đời không thể quên. Tiếp đó làn môi thơm của nàng mềm dịu lại, buông gã ra thay vào đó là một nụ hôn ngọt ngào.
Lúc đó, hai người say sưa trong thế giới mê người của đôi nam nữ, quên hết tất cả mọi chuyện, bỏ qua tất cả nguy cơ bị mai phục và luôn cả đại nghiệp quốc gia, tất cả đều bay tuốt lên chín tầng mây.
Không biết đã qua bao lâu, đôi môi của Sóc Thiên Đại đã rời môi gã, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau thâm mật ấy. Nàng dịu dàng thốt: “Chàng là tình lang của thiếp! Mãi mãi là tình lang tuyệt vời.”
Lưu Dụ đưa tay phải lên lau hết những giọt lệ rơi đầy trên gương mặt nàng, gật đầu nói: “Ta cũng là một người bạn của nàng.”
Sóc Thiên Đại không thể dời ánh mắt nhìn gã, một lúc sau, kề bên tai gã nói: “Sau này, lúc chàng lên ngôi vua ở phương Nam, thiếp sẽ tặng chàng một nữ nhân xinh đẹp nhất trong tộc, để cô ấy thay thiếp đến với chàng.”
Thanh âm chưa dứt nàng đã buông Lưu Dụ ra, xoay người bước nhanh không hề ngoảnh lại, cứ thế nàng tiến dần về phía xa xăm.
Cho đến khi bóng hình hư ảo của nàng tan dần ở cuối con đường, Lưu Dụ vẫn đứng ngây lặng trên núi, trăm mối cảm xúc tràn ngập trong lòng.
Một cuộc tình khó quên, nhanh như tia chớp, đến thật bất ngờ, rồi đột nhiên kết thúc vào lúc nóng bỏng nhất, tạo cho người ta cảm giác buồn bã sâu lắng mà mơ hồ.
Gã không thể xác định được đó là tình yêu hay chỉ là sự khỏa lấp nỗi cô đơn đau khổ trong lòng hoặc giả chỉ là tình cảm bộc phát khi gã chối từ xây đắp tình cảm với nàng vì những suy tư danh lợi?! Rốt cuộc tất cả đã trở thành quá khứ. Nhưng tình cảm nồng nàn của người con gái đẹp dịu dàng ấy sẽ vĩnh viễn là một đoạn hồi ức đẹp và buồn trong tim gã, song hành cùng gã trong suốt quãng đời còn lại.
Trước mắt là một sự khởi đầu mới. Sau khi đến Kiến Khang, gã sẽ phải tham gia một trò tranh đấu quyền lực không hề giống với trước. Sự hung ác nguy hiểm của nó sẽ lớn hơn nhiều so với trước đây, tuy nhiên gã chẳng thể có sự lựa chọn nào khác. Nếu không như vậy, gã sẽ không bao giờ có thể danh chính ngôn thuận nắm được trung tâm binh quyền của Bắc Phủ binh. Cái gã cần dùng đến chính là lực lượng đại tộc cao môn ở Kiến Khang.
Hai nhà Vương, Tạ vì cái chết của Tư Mã Diệu và sự độc chiếm quyền lực của Tư Mã Đạo Tử mà xuống dốc. Tuy nhiên, chính quyền ở Kiến Khang trước sau vẫn phải dựa vào sự ủng hộ của thị tộc Kiến Khang để tồn tại. Giống như Tạ Diễm vẫn có sức ảnh hưởng rất to lớn, với sự ngang ngược của Tư Mã Đạo Tử vẫn không thể không nhờ đến ông ta để trấn áp Lưu Lao Chi.
Loạn Tôn Ân càng khiến cho cao môn và Phật môn của Kiến Khang đề cao cảnh giác. Chỉ cần bản thân có thê trở thành anh hùng dẹp loạn, thì dù Tư Mã Đạo Tử có hận Lưu Dụ đến tận xương tủy cũng sẽ không còn đường chọn lựa.
Huống hồ, còn có Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn ở trung và thượng lưu Đại Giang đang nhìn hau háu về phía Kiến Khang. Tư Mã Đạo Tử nếu không để ý đến sự phản đối của hai nhà Vương, Tạ, công khai giết gã, không những làm lung lay gốc rễ của Kiến Khang mà còn khiến nội bộ Bắc Phủ binh bất ổn.
Các tình tiết nhỏ nhặt ấy đã khiến gã cảm nhận được thời kỳ của Kiến Khang đã đến rồi.
Lưu Dụ hít sâu một hơi, đi về phía có chiếc thuyền buồm nhỏ nằm ở phía đông cách khoảng một dặm.
Lúc đó trời đã tối hẳn, gió biển từng trận từng trận thổi tới, làm cho ống tay áo của gã phồng lên. Gã cảm giác như đang đi trên gió, tinh thần rất mực phấn chấn, và cũng như thổi bay đi nỗi buồn chia ly.
Sóc Thiên Đại trở về thảo nguyên có thể tìm được lang quân như ý không? Gã không những sẽ không vì vậy sinh lòng đố kỵ mà còn sẽ mừng cho nàng.
Sự gặp gỡ trong nhân thế thường thường nằm ngoài ý mọi người. Nghĩ tới lúc mới gặp Sóc Thiên Đại, suýt nữa đã bị nàng giết vì ngộ nhận mình là Hoa Yêu. Lúc đó, ấn tượng về nàng là một nữ chiến binh vô tình, đâu nghĩ nàng còn có một mặt khác ôn nhu khả ái như vậy.
Vương Đạm Chân cũng như vậy. Lần đầu tiên gặp nàng, cứ nghĩ nàng rất cao ngạo, không thèm để mắt tới bất kỳ kẻ áo vải hàn môn nào cả.
Ai mà biết được! Nghĩ đến nàng, nỗi đau thương lại bao phủ thế giới trong lòng chàng. Chỉ có thể than một câu rằng hồng nhan bạc mệnh.
Bóng dáng của chiếc thuyền buồm nhỏ đã hiện ra trước mắt.
Lưu Dụ bước nhanh hơn, đến khi còn cách chiếc buồm nhỏ có vài trượng thì bỗng dừng lại.
Một bóng người từ đuôi thuyền đứng lên, cưới nói: “Cảm ơn Lưu huynh ngươi đã đến đây, khiến lão phu khỏi mất công chờ đợi.”
Qua giọng nói, Lưu Dụ có thể biết được đối phương là ai. Lưu Dụ trong lòng kinh sợ, hiểu rằng vì nhớ đến Vương Đạm Chân mà đã phân tâm, đi gần đến nơi mới phác giác có người trên thuyền, tạo thuận lợi cho tên cao thủ đáng sợ định giết mình.
Lưu Dụ cất tiếng hỏi: “ Trần công công vẫn chưa từ bỏ sao?”
Trần công công nhảy từ trên thuyền xuống, không hề lấy vải che mặt, song mục tử mang*** hừng hực, bằng giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “ Xem khí độ của ngươi thì võ công lại tiến bộ rồi. Tuy nhiên bất luận là ngươi tiến bộ thần tốc như thế nào đêm nay ngươi chắc chắn phải chết.”
Lưu Dụ cảm thấy như khí công của lão đã hoàn toàn khoá chặt lấy mình, muốn trốn cũng không được, còn muốn bảo toàn tính mạng sao? Cách duy nhất lúc này là dựa vào võ công thực sự quyết phân thắng bại với lão.
Chú thích:
* Bức bách cần kíp
** Ngoại quốc
*** Ánh tím sắc nhọn
Hết chương 343
~*~*~*~*~*~*~*~*~