Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 309: Chương 309: Huyền Chi Hựu Huyền




“Cạch! Cạch! Cạch!”

Tôn Ân đang ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn nói: “Đạo Phúc vào đi.”

Từ Đạo Phúc mở cửa khoang, qùy xuống kính cẩn thi lễ.

Tôn Ân nói: “Đứng dậy đi!”

Từ Đạo Phúc thả lỏng tay cúi đầu bẩm báo: “Hơn hai tiếng nữa thì thuyền đội sẽ cập bến. Theo tin tức cuối cùng nhận được thì Vương Ngưng Chi vẫn đang niệm chú cầu xin thiên binh thiên tướng đến cứu hắn, thủ hạ tướng sỹ nhân tâm phân tán. Chúng ta chỉ cần bày trận bên ngoài thành Cối Kê thì quân thủ thành sẽ sợ đến nỗi bỏ thành mà chạy.”

Tôn Ân hỏi: “Phải chăng đại tỷ của Tạ Huyền đang ở Cối Kê?”

Từ Đạo Phúc trong lòng không hiểu tại sao Tôn Ân lại quan tâm đến Tạ Đạo Uẩn, phu nhân của Vương Ngưng Chi dường như còn hơn cả thành Cối Kê. Nhưng dù hắn có nghi vấn trong lòng, nếu Tôn Ân không nói ra thì hắn cũng không dám hỏi. Hắn đáp: “Có người thấy Vương phu nhân hôm qua vào thành, đến biệt phủ của Tạ gia ở Cối Kê.”

Tôn Ân hài lòng: “Tin tức của ngươi thật linh thông.”

Từ Đạo Phúc nói: “Biết người biết ta có quan hệ đến thắng bại. Tuy Vương Ngưng Chi căn bản không có tư cách là đối thủ của đệ tử, nhưng đệ tử vẫn không dám khinh thường hắn.”

Tôn Ân trầm ngâm một lát, thần sắc phớt qua một tia tiếu ý, thản nhiên hỏi: “Cuộc phản công Biên Hoang tập của Hoang nhân thành bại thế nào?”

Từ Đạo Phúc lắc đầu đáp: “Tin tức cuối cùng nhận được thì Hoang nhân đang tiến quân đến Biên Hoang tập, chưa biết thắng bại thế nào. Đệ tử cho rằng việc này phải mất vài ngày mới có kết quả.”

Tôn Ân điềm đạm nói: “Hoang nhân căn bản không có tư cách thực hiện cuộc chiến bao vây lâu dài. Chúng chỉ có một phương pháp duy nhất là tốc chiến tốc thắng. Vì thế, Hoang nhân thành công hay thất bại chỉ trong một thời gian ngắn là rõ.”

Từ Đạo Phúc than: “Nếu quả thật lần này Hoang nhân thành công đọat lại Biên Hoang tập lần thứ hai thì người hưởng lợi lớn nhất chính là Lưu Dụ.”

Tôn Ân ngạc nhiên: “Tại sao không phải là Hoang nhân nào khác mà lại là Lưu Dụ?”

Từ Đạo Phúc đáp: “Vì sau khi quân ta khởi hành tiến tới Cối Kê thì Thiên Sư mới xuất quan nên Đạo Phúc chưa có cơ hội báo cáo với Thiên Sư. Mấy ngày gần đây, phương Nam có hai câu ca dao lan truyền như lửa cháy, nói cái gì ‘Lưu Dụ một tiễn chìm Ẩn Long, là lúc thiên thạch rơi xuống đất’ làm Lưu Dụ trở thành nhân vật được cho là có thiên mệnh để thay đổi triều đại trong lòng dân chúng. Ảnh hưởng của hai câu ca dao này rất sâu sắc đến mức không thể tính hết được. Đối với Thiên Sư quân chúng ta vô cùng bất lợi.”

Tôn Ân kinh ngạc hỏi: “Hai câu ca dao đó muốn nói tới việc gì vậy?”

Từ Đạo Phúc đáp: “Theo tin đệ tử nghe ngóng được thì liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ bang viễn chinh đánh quân Hoang nhân tập kết ở Tân Nương hà phía nam Hoài Thủy, không biết thế nào lại bị Hoang nhân phát hiện, khéo léo bố trí cạm bẫy vây hãm. Lưu Dụ bắn một mũi hỏa tiễn lớn đặc chế thiêu chìm chiến thuyền siêu cấp vô địch của Lưỡng Hồ bang là Ẩn Long. Điều mà dao ngôn kích động lòng người dân ngu dốt nhất chính là lúc mũi hỏa tiễn bắn trúng Ẩn Long thì một khối thiên thạch rất lớn từ trên trời rơi xuống khu vực Bạch Vân sơn, tạo ra một đại huyệt động rộng tới mấy chục trượng.”

Tôn Ân ngây người một lúc, rồi bật cười nói: “Ta có thể đảm bảo Lưu Dụ tuyệt không phải là nhân tuyển gì đó của ông trời đâu.”

Từ Đạo Phúc nói: “Chúng ta đương nhiên hiểu rõ đó chỉ là dao ngôn do phía Hoang nhân tạo ra, miễn cưỡng ghép hai sự việc hoàn toàn khác nhau làm một. Nhưng hai việc đó quả là kỳ lạ. Tân đế của Tấn Thất cũng hạ Tội kỷ chiếu nhận lỗi với dân, khiến những người háo sự lại càng mạnh miệng, làm dao ngôn lan truyền đến mức lòng người hoảng hốt.”

Tôn Ân không giải thích thêm tại sao lão lại có thể bảo đảm chuyện đó. Lão lộ thần sắc suy tư, một lát sau nói: “Ta hiểu rõ những nỗi ưu tư của Đạo Phúc. Nếu để Lưu Dụ một lần nữa đoạt lại được Biên Hoang tập thì sẽ làm người ta càng tin tưởng hắn chính là chân mệnh thiên tử không sai.”

Từ Đạo Phúc nói: “Đệ tử có mối lo rất lớn, sau này trên chiến trường phải đối đầu với Lưu Dụ, nếu chúng ta không thể đánh nhanh thắng nhanh hay gặp chút bất lợi, thân phận đặc thù của hắn sẽ làm dao động lòng quân ta.”

Tôn Ân nhíu mày hỏi: “Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử liệu có cho Lưu Dụ cơ hội cầm quân không?”

Từ Đạo Phúc đáp: “Đệ tử không thể không lo lắng về mỗi tình huống mà chúng ta có thể gặp phải trong tương lai.”

Tôn Ân nói: “Lưu Dụ tuyệt không phải là chân mệnh thiên tử gì cả, chỉ là một phàm phu tục tử giết một cái chết ngay. Nhưng lo lắng của ngươi rất có đạo lý. Khi người người tin tưởng sâu sắc mà không nghi ngờ thì chuyện hoang đường nhất cũng có thể biến thành sự thật. Cứ thế đi! Nếu như Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử cũng thất thủ thì sẽ do ta làm thay. Ài! Chỉ một tên tiểu tướng nhỏ nhoi của Bắc Phủ binh mà lại cần ta ra tay thì hắn có thể tự hào rồi.”

:77:

Lưu Dụ quay về Tập vào lúc hoàng hôn, bị Đồ Phụng Tam chặn lại ở bên ngoài cửa Bắc.

Đồ Phụng Tam nói: “Tối nay chúng ta có thể sẽ không có cơ hội nói chuyện nữa. Mọi người tâm tình cao hứng, Hồng Tử Xuân đã đặt mấy chục chỗ ở Lạc Dương lâu để làm lễ tiễn ngươi. Đồ ăn toàn bộ mang từ Thọ Dương đến. Ngươi chắc chắn sẽ bị chuốc cho say mèm.”

Lưu Dụ thấp giọng nói: “Ta không thể uống rượu được.”

Đồ Phụng Tam gật đầu: “Sắc mặt ngươi thật khó coi, phải chăng gặp phải địch nhân? Cứ theo thời gian mà tính thì ngươi ít nhất cũng tiễn Yến Phi đi bốn năm chục dặm đường rồi.”

Lưu Dụ đặt tay lên vai hắn, cùng sánh vai đi về phía Dĩnh Thủy. Đến bờ sông, hai người ngồi xuống. Lưu Dụ nói: “Có một việc ta luôn muốn nói với ngươi, nhưng đều chưa nói được. Nhân cơ hội này, ta quyết định cho ngươi biết.”

Đồ Phụng Tam nhíu mày hỏi: “Việc gì mà nghiêm trọng thế?”

Lưu Dụ cười khổ: “Ta thật không biết coi nó là nghiêm trọng hay không nữa. Ài! Ta tuyệt không phải là chân mệnh thiên tử gì cả. Đó chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi.”

Đồ Phụng Tam cảm thấy hồ đồ: “Ngươi có tin mình là chân mệnh thiên tử hay không tuyệt không quan trọng. Chỉ cần người khác tin thế là được rồi.”

Lưu Dụ nói: “Ta không phải muốn nói việc đó. Ta muốn nói là căn bản không có thiên tai do thiên thạch từ trên trời rơi xuống đâu.”

Đồ Phụng Tam như lạc trong sương mù nói: “Tối qua, ta và Mộ Dung Chiến đến khu vực Bạch Vân sơn xem qua rồi. Có thể thấy dù dùng tất cả người của Hoang nhân thì trong một đêm cũng không thể đào được một động huyệt lớn như thế. Lại vì dấu vết đất đá và cây cối xung quanh đó bị thiên hoả thiêu rụi không thể giả mạo được. Sức người căn bản không thể làm được.”

Lưu Dụ nói: “Ta thật hy vọng Yến Phi có mặt ở đây để hắn tự giải thích cho ngươi nghe.”

Đồ Phụng Tam động dung hỏi: “Có liên quan đến Yến Phi sao?”

Lưu Dụ thuật lại giải thích của Yến Phi. Đồ Phụng Tam nghe không chớp mắt.

Lưu Dụ nói: “Sự thật là như thế. Không hề có thiên thạch từ trên trời rơi xuống nên không có thiên tai hay điềm lành gì cả, hoàn toàn không có quan hệ với ý trời. Chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với vụ nổ của một loại hỏa khí siêu cấp mà thôi.”

Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: “Tiên môn phải chăng đã xuất hiện?”

Lưu Dụ trả lời: “Việc này Yến Phi nói không rõ ràng, xem ra lúc đó hắn như đang trong mộng, mơ mơ màng màng, không nói rõ tình hình.”

Đồ Phụng Tam cau mày hỏi: “Bất kể Yến Phi và Tôn Ân võ công cao cường đến thế nào, cũng chỉ là người phàm có huyết nhục, làm sao tạo ra được vụ nổ uy lực kinh nhân như thế?”

Lưu Dụ đáp: “Hai người họ đều bị trọng thương. Ni Huệ Huy ngọc nát hương tan.”

Đồ Phụng Tam than: “Thiên hạ lại có sự việc kỳ dị như thế ư. Thực làm người ta không thể tin được.”

Tiếp đó, hắn điềm đạm hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết bí mật đó?”

Lưu Dụ nhún vai cười nhẹ: “Vì nói xong ta thấy nhẹ cả người. Khi ta kết minh với Nhậm yêu nữ, đã giấu cả Huyền soái và Yến Phi. Cảm giác giương mắt nói dối bạn bè khiến ta cảm thấy vô cùng thống khổ, đặc biệt đối với một người có thể coi là một nửa là ân sư và một người là hảo huynh đệ vào sinh ra tử với mình. Vì thế ta nghĩ sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa.”

Gã lại tiếp: “Ta cũng không muốn ngươi vì coi ta là chủ nhân thật sự có thiên mệnh gì đó mà có phán đoán và quyết định sai lầm.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Ngươi muốn nói phán đoán và quyết định sai lầm nào?”

Lưu Dụ đáp: “Ví dụ như vì mù quáng tin tưởng ta là người được ông trời tặng cho Kim bài miễn tử mà theo ta bồi táng thêm một mạng.”

Đồ Phụng Tam bật cười: “Phải chăng ngươi định sẽ đem chuyện này nói cho mọi người quen biết?”

Lưu Dụ cười khổ: “Ta chưa từng nghĩ thế. Giải thích chuyện này vô cùng rắc rối. Theo ta thấy thì Yến Phi muốn càng ít người biết càng tốt. Nhưng ta thực không muốn giấu ngươi.”

Đồ Phụng Tam vui mừng nói: “Ngươi cuối cùng cũng thể hiện tố chất của một chân mệnh thiên tử. Muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa binh bất yếm trá, việc đó lại tuyệt không phải là do bản thân ngươi tạo ra. Ngươi còn ngại gì nữa?”

Lưu Dụ ngạc nhiên: “Dường như ngươi vẫn coi ta là chân mệnh thiên tử sao?”

Đồ Phụng Tam cười: “Có gì khác nhau đâu? Nói ta biết, khi bắn mũi siêu cấp thần tiễn do lão Cơ chế tạo, ngươi có chắc sẽ trúng cột buồm chính của Ẩn Long không? Nếu không chuẩn xác như thế thì có thể tạo ra sức tàn phá trí mạng đối với Ẩn Long không?”

Lưu Dụ đáp: “Chỉ là xảo hợp thôi mà!”

Đồ Phụng Tam nói: “Cái đó gọi là thiên duyên xảo hợp. Lại cho ta biết, Thiên Địa Tâm tam bội là dị bảo từ thời viễn cổ, bao nhiêu người không thể làm tam bội hợp nhất. Nhưng lúc Ẩn long bị bắn chìm lại phát sinh đại kỳ sự từ cổ chí kim chưa từng có. Nếu bảo những việc đó không phải đã được định ở mệnh trời thì có đánh chết ta cũng không tin.”

Lưu Dụ cười khổ: “Hai việc đó chỉ sợ không xảo diệu đến mức phát sinh cùng một lúc đâu.”

Đồ Phụng Tam hỏi lại: “Làm sao ngươi biết là không xảo hợp như thế?”

Lưu Dụ há mồm không nói nên lời, không phản bác lại được.

Đồ Phụng Tam cười nhẹ: “Ta rất cảm kích ngươi giải thích cho ta biết chuyện đó, cho thấy ngươi coi ta là một chiến hữu và huynh đệ như Yến Phi vậy. Nhưng không có gì có thể làm dao động lòng tin của ta đối với việc ngươi là chân mệnh thiên tử. Mỗi việc đều là sự thật, không ngừng chứng minh ngươi là người được ông trời sủng ái. Trận mưa to gió lớn khi phản công Biên Hoang tập cũng là một minh chứng. Ngươi còn chưa cho ta biết sao sắc mặt ngươi lại trắng bệch khó coi thế. Giống như bị nội thương.”

Lưu Dụ không còn gì để nói, than: “Chính là vì Yến Phi hiểu rõ cái gì thiên thạch chỉ là giả, lại biết ta không phải là chân mệnh thiên tử người đánh không chết nên mới sợ sau khi ta trở về Bắc Phủ binh sẽ bị người ta hại chết. Vì thế hắn dùng phương thức đặc biệt của hắn cấp cho ta một đạo Kim bài miễn tử. Đấy là cách hắn gọi việc đó.”

Đồ Phụng Tam vô cùng hứng thú hỏi: “Yến Phi có biện pháp gì?”

Lưu Dụ đáp: “Hắn dùng tuyệt thế thần công bản thân cải tạo toàn bộ chân khí trong nội thể ta, từ hậu thiên biến thành tiên thiên.”

Đồ Phụng Tam không tin hỏi: “Không thể nào. Các ngươi không đồng thời tẩu hỏa nhập ma mới là lạ.”

Lưu Dụ giơ tay ra cho hắn nắm, nói: “Trong quá trình đó đúng là trong đất chết tìm cái sống. Nếu Yến Phi thiếu một chút kiên trì, hay ta thiếu lòng tin đối với hắn thì bọn ta không thể qua được cửa quan đó. Sự thật nhãn tiền là bọn ta đã làm được rồi.”

Đồ Phụng Tam vận công thăm dò tình trạng kinh mạch trong nội thể gã, bỗng nhiên buông tay ra nói: “Hiện giờ, chân khí trong người ngươi yếu ớt khó dò, nhưng chừng như lại sâu rộng vô biên, quả là không thể tin được. Bây giờ, cảm giác của ngươi thế nào?”

Lưu Dụ cười khổ: “Khó chịu muốn chết. Chân khí tự nhiên lưu chuyển, tới chỗ nào thì chỗ đó đau đớn như bị kim châm vậy. Nỗi thống khổ trong kinh mạch này làm ta không nói rõ ra được, chỉ còn cách im lặng chịu đựng. Giống như có người dùng hỏa khí đánh phá lung tung trong cơ thể vậy.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Không kỳ quái tại sao ngươi nói không thể uống rượu được. Sự thống khổ có giảm chút nào không?”

Lưu Dụ trả lời: “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Khi mới hoàn thành, Yến Phi vì tổn hao chân nguyên quá độ nên suýt chút nữa thì hư thoát, còn ta đau đớn muốn chết. Bọn ta nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, cố gắng hồi phục lại chút ít.”

Đồ Phụng Tam hân hoan: “Đúng là phải chúc mừng Lưu gia ngươi. Tình hình dần dần tốt lên chứng tỏ ngươi từng bước tiến vào tình trạng tốt, quen dần đi. Yến Phi dùng từ rất chuẩn không thiếu không thừa, đó đúng là một đạo ‘Kim bài miễn tử’. Thử tượng tượng mà xem, chỉ cần ngươi quay về Bắc Phủ binh, cho địch nhân dùng mọi thủ đoạn nhưng không cách gì đưa ngươi vào tử địa thì ai còn dám nghi ngờ ngươi không phải là chân mệnh thiên tử? Mặt khác, nếu Yến Phi không cảm thấy tình trạng ngươi có thể thành công thì hắn cũng không dám mạo hiểm cải tạo kinh mạch cho ngươi.”

Lưu Dụ đáp: “Ngươi nói làm ta hồ đồ rồi.”

Đồ Phụng Tam nói: “Người trong cuộc thì vĩnh viễn không bao giờ hiểu rõ được, chỉ có thể đưa ra phán đoán xác nhận chuyện đó chính xác, đợi thực tế trong tương lai chứng minh. Không cần suy nghĩ lung tung đâu. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Dù tính toán ngàn vạn lần cũng không bằng được thiên tính. Ta và ngươi đều chỉ có một con đường để đi, đó là bỏ hết sinh tử thành bại ra ngoài, tận hết sức mình là không uổng kiếp làm người rồi. Ta quả thực hoài nghi Yến Phi đã nhìn thấy Tiên môn, chỉ là không dám nói ra thôi.”

Lưu Dụ nói: “Nhưng Yến Phi và Tôn Ân vẫn còn trong nhân thế. Đó chính là sự thật không nghi ngờ gì nữa.”

Đồ Phụng Tam nói: “Đó là việc huyền bí quỷ dị. Ta không muốn phí công suy nghĩ nữa. Xem tình hình bây giờ của ngươi thật không phù hợp để quay về Biên Hoang tập. Nếu không sẽ phải không ngừng nói dối các huynh đệ của mình đúng không? Ha ha!”

Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi lại còn cười ta nữa.”

Đồ Phụng Tam cười: “Chỉ vì tâm tình ta quá tốt nên không nhịn được phải cười to. Ngươi không tiện trường đồ bạt thiệp quay về Quảng Lăng. Ta về mời đại tiểu thư phái thuyền đưa ngươi đi được không? Đối với những người khác thì để ta lo cho. Không có ngươi thì bọn họ cũng không mất hứng đâu. Cũng tiện dịp để ngươi tự mình nói lời chia tay với đại tiểu thư.”

Lưu Dụ hỏi: “Ngươi từng nói sẽ an bày để ta gặp Ân Trọng kham và Dương Toàn Kỳ. Việc này làm thế nào?”

Đồ Phụng Tam trả lời: “Thời cơ vẫn chưa đến. Việc đó tạm thời do đích thân ta đi xử lý. Sau khi ngươi về Quảng Lăng, ngàn vạn lần không nên khinh cử vọng động. Bất kể Lưu Lao Chi bất nhân độc ác như nào đối với ngươi cũng phải nghiến răng mà chịu. Đến khi Biên Hoang tập hồi phục lại sự hưng vượng, lại trở thành trung tâm vận chuyển mậu dịch hai miền Nam Bắc thì ngươi sẽ có vốn để tranh đấu với địch. Nếu không thì dù cho ngươi lập tức trở thành đại thống lĩnh của Bắc Phủ binh, nhưng lại thiếu sự hậu thuẫn của một lực lượng kinh tế lớn mạnh thì vẫn không thể đấu lại Tư Mã Đạo Tử và Hoàn Huyền.”

Lưu Dụ gật đầu: “Ta rõ rồi. Ngươi có thể thông tri cho đại tiểu thư để ta và nàng gặp nhau nói vài câu, nhưng không cần nàng phái thuyền đưa ta về Quảng Lăng đâu. Đường trở về Quảng Lăng chính là thời gian tu hành quan trọng đầu tiên đối với võ công của ta, làm ta trong một thời gian ngắn nhất nắm được Kim bài miễn tử của Yến Phi, xem xem có thể tạo đột phá về mặt đao pháp hay không.”

Đồ Phụng Tam đồng ý: “Chúc ngươi thành công. Ngươi cứ ở yên đây, ta về kêu đại tiểu thư đến gặp ngươi. Nhớ kỹ, tạm thời ngàn vạn lần không nên thay đổi quan hệ bạn bè hiện nay với đại tiểu thư. Nếu không sẽ xuất hiện biến hoá khó lường đó.”

Đồ Phụng Tam đi rồi, Lưu Dụ trong lòng cười khổ. Hảo cảm của Giang Văn Thanh đối với mình lộ liễu ai cũng thấy. Mình đối với nàng lại có cảm giác vi diệu giữa nam và nữ. Khi chia tay, gã có thể lấy cái tâm cứng rắn, không nói vài câu thân mật có thể làm nàng thoải mái được không?

Hết chương 309

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.