Lưu Dụ vừa mới từ hẻm Ô Y chuyển vào ngự đạo, Khoái Ân dẫn đầu mười kỵ mã phi đến, hoan hỉ như điên hét lên từ xa: “Thắng rồi! Đã thắng lợi rồi!”
Lưu Dụ toàn thân bồng bềnh bởi cảm giác hưng phấn đến đờ người, lỗ chân lông dựng ngược, kìm ngựa giữa đường.
Khoái Ân giục ngựa đến trước đầu ngựa của gã, nhảy xuống lưng ngựa, quỳ xuống bẩm báo: “Vừa nhận được tin tức đại hỉ từ tiền tuyến, quả như đại nhân dự liệu, địch nhân ở Bồn Khẩu, dưới sự chỉ huy của đại tướng Hà Đạm Chi, đã xuất toàn lực với một trăm hai mươi chiến thuyền, lén đột kích Lạc Châu, bị lực lượng của chúng ta cùng với chiến thuyền của Lưỡng Hồ bang tổng cộng lại là một trăm chín mươi chiến thuyền, cùng công kích tại thượng nguồn Đại Giang, tiêu diệt toàn quân không còn một mống. Quân ta thừa thế công chiếm Bồn Khẩu, chiếm lĩnh Thọ Dương, cho nên đặc biệt sai người về đây báo cáo.”
Lại nói: “Bài vị cúng tế tìm thấy ở Thọ Dương, hiện đang được hồi kinh trên chiến thuyền đặc biệt.”
Lưu Dụ cảm thấy hoa mắt choáng váng, không phải do thân thể khó chịu, mà là quá kích động. Từ sau khi tiến vào Kiến Khang, gã không ngừng khổ sở chờ đợi thời khắc này, trước đây đã từng muốn tự mình ra tiền tuyến, được Lưu Mục Chi tận lực khuyên giải thủ tiêu ý nghĩ này, do đó bỏ qua một bên những được mất, hiện tại tin thắng trận báo về, xóa tan đi mây mù trên bầu trời, trong tâm đích thị sảng khoái, thật khó diễn tả bằng lời.
Trận chiến quyết định với Hoàn Huyền đang đến gần, đêm nay gã có thể khởi trình đến Thọ Dương, mà không ai ngăn trở gã được nữa.
Tiểu mệnh của Hoàn Huyền, phải do chính tay gã thu thập, đem đến một kết thúc hoàn hảo.
Trận chiến này chắc chắn là không dễ dàng, Hoàn gia tại Lị Châu có thế lực thâm căn cố đế, giống như con rết trăm chân, chết cũng không biến đổi, gã phải cẩn thận đối phó, tuyệt không vì thắng lợi mà sinh kiêu, khinh địch sẽ dẫn đến hỏng việc.
Lưu Dụ nói: “Tiểu Ân lên ngựa đi! Chúng ta vừa đi vừa thảo luận, ta muốn biết rõ ràng tường tận tình huống của trận chiến Lạc Châu.”
:77:
Tiên Nhân Thạch nằm tại bờ nam Tang Can hà nơi bờ sông uốn quanh bãi loạn thạch, bao gồm bảy khối cự thạch cao đặc biệt, có dáng như người đang muốn lội qua sông, do đó có tên là Tiên Nhân Thạch.
Dưới bầu trời đầy sao, Yến Phi cùng Thác Bạt Khuê vai kề vai ngồi trên một khối cự thạch phẳng phiu như mặt bàn, gió từ sông thổi y phục của họ bay phần phật, như thể thần nhân đến từ tiên giới.
Thác Bạt Khuê nhìn lên bầu trời đêm, giọng đầy cảm xúc: “Đột nhiên lúc này, ta cảm giác như quay lại thời thơ ấu. Ngươi nhớ không? Chúng ta trước đây ở đại thảo nguyên, luôn thích ngắm nhìn bầu trời đầy sao, trao đổi ý tưởng và hoài bão của chúng ta. Hà hà! Ngươi nói rất ít, toàn là ta nói, nhưng ngươi là thính giả đáng kính trọng nhất, một ngày không có ngươi trên thảo nguyên, ta đều cảm thấy chán nản mất hết hứng thú.
Sau đó nhìn về phía Yến Phi, chân thành nói: “Sau khi lớn lên, chúng ta đã có nhiều khác biệt, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm như chân với tay của chúng ta. Ai da! Có một số việc ta không muốn làm, nhưng vì Thác Bạt tộc, ta không có sự lựa chọn nào khác. Ngươi có tâm sự gì không, nói thẳng ra đi, vì ngươi ta có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Yến Phi cười khổ: “Không nên khinh suất cam kết như thế, ngươi nghe rồi hãy nói lời cuối cùng đó.”
Thác Bạt Khuê thoải mái: “Tiểu Phi ngươi khinh thường ta rồi đó! Đối với ngươi, ta có thể chấp nhận hy sinh. Tiểu Khuê trước mặt ngươi lúc này vẫn là tiểu Khuê ngày nào.”
Yến Phi trầm giọng nói: “Ta muốn nhờ ngươi tạo tình huống cho ta có thể khiêu chiến Mộ Dung Thùy, con bài đặt cược là chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên cùng đại nghiệp của ngươi.”
Thác Bạt Khuê hiện ra thần sắc trầm tư, nhẹ nhàng hỏi: “Có nhớ tình huống chúng ta gặp Mặc Sĩ Minh Dao lần đầu tiên không?”
Yến Phi không hiểu tại sao Thác Bạt Khuê lại lôi một sự việc không liên quan trong quá khứ ra để hỏi, thực cũng làm phát sinh tâm sự trong lòng chàng, thầm nghĩ làm sao ta có thể quên được. Vào lúc bọn họ đang ở vào tình thế sơn cùng thủy tận, đúng thời khắc đó, Mặc Sĩ Minh Dao tựa như thần vật động nhân từ trên trời bay xuống, một đóa tiên hoa xuất hiện tại nhân gian nơi sa mạc đất đai khô cằn và không có sự sống, cảm giác sống lại từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó thật là chấn động, chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được.
Chàng gật đầu biểu thị có nhớ.
Thác Bạt Khuê tiếp: “Mới đầu ta còn cho rằng đó là ảo ảnh huyễn hoặc trước khi chết, nhưng không nói với ngươi, vào thời khắc đó trong lòng ta đang nghĩ điều gì, chỉ có bây giờ mới có cơ hội nói với ngươi!”
Yến Phi ngạc nhiên: “Ngoài Mặc Sĩ Minh Dao, ngươi còn có thể nghĩ đến điều gì nữa?”
Thác Bạt Khuê hân hoan đáp: “Vẫn liên quan đến Mặc Sĩ Minh Dao thôi, ta nghĩ, nếu như ngươi không giữ lại ngụm nước cuối cùng cho ta, ta có thể không còn sống để mà nhìn nữ tử ấy nữa.”
Yến Phi thân hổ chấn động.
Thác Bạt Khuê ngẩng mặt lên trời cười nói: “Ngươi hiện tại đã rõ đáp án của ta, huynh đệ! Ta chắc chắn không phản đối yêu cầu của ngươi.”
Nỗi hoan hỉ của Yến Phi trào cả ra ngoài, thốt: “Tiểu Khuê!”
Thác Bạt Khuê đột ngột ngồi thẳng dậy, ung dung nói: “Thực ra đề xuất của ngươi quả đúng là phương pháp duy nhất để đánh bại Mộ Dung Thùy. Dù là cộng thêm Hoang nhân bọn ngươi, Yên nhân sĩ khí cũng bị đả kích trầm trọng, nhưng đối phương binh lực vẫn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, kết hợp với thủ đoạn quân sự xuất thần nhập hóa của Mộ Dung Thùy, khả năng chúng ta có thể giữ được Nguyệt Khâu, thật phi thường hiếm có.”
Nhìn chăm chăm vào dòng chảy Tang Can hà phía trước, trầm giọng nói: “Không ai có khả năng áp đảo Mộ Dung Thùy trên chiến trường, tình thế hiện tại không có khả năng đó, Yên nhân tôn sùng hắn ta như thần thánh, cũng giống như Nam phương Bắc Phủ binh sùng bái Tạ Huyền, trong lòng của Yên nhân, trong thiên hạ căn bản không có một ai có thể đánh thắng Mộ Dung Thùy. Nếu như ngươi có khả năng đánh bại Mộ Dung Thùy trước mặt Yên nhân, hình tượng bất bại của Mộ Dung Thùy trong lòng Yên nhân sẽ bị tiêu hủy, sự thần bí của hắn ta cũng kết thúc. Từ thời điểm đó, Bắc phương thiên hạ sẽ không còn là của Mộ Dung Thùy nữa, mà sẽ là thiên hạ của Thác Bạc Khuê ta.”
Thác Bạt Khuê xoay người đối diện với Yến Phi tiếp: “Chúng ta sẽ chơi với Mộ Dung Thùy một canh bạc, nếu hắn ta thắng, ta sẽ nhượng lại Bình Thành và Nhạn Môn hai tòa thành trì cho hắn, đồng thời sẽ lui binh ra ngoài Trường Thành, nếu ngược lại hắn ta thua, hắn sẽ phải trao trả chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên. Ta thập phần tin tưởng vào ngươi, giống như Yên nhân tin vào Mộ Dung Thùy trên chiến trường đích thị là vĩ đại, ta khẳng định không ai có thể thắng được huynh đệ tốt nhất của ta trong tình huống đơn đả độc đấu.”
Yến Phi trong lòng cảm động, có điểm không tin nói: “Cám ơn ngươi!”
Thác Bạt Khuê kéo Yến Phi ngồi lên tảng đá, song cước đung đưa, trầm giọng: “Vấn đề ta sợ nhất bây giờ, đó cũng là cách duy nhất mà Mộ Dung Thùy có thể xoay chuyển tình thế.”
Yến Phi hỏi: “Ngươi sợ hắn ta một mặt kiềm chế nhà ngươi tại Nhật Xuất Nguyên, mặt khác lại thực ra lại tự mình dẫn quân đột kích quân Hoang nhân bọn ta?”
Thác Bạt Khuê than: “Nếu Mộ Dung Thùy ngu xuẩn đến như vậy, ta cầu còn không được. Quân đội Biên Hoang hiện tại, chính là đội quân khó đối phó nhất thiên hạ, nhân tài đủ loại đều có thể được tìm thấy, cao thủ như mây, hiếm có từ cổ chí kim. Trước đây chưa có quân đội chính quy, toàn do tình huống liên quan đến sống chết tạo thành, mọi người đều tự nguyện tham gia, vì một mục tiêu cao thượng, là vinh quang của Biên Hoang tập. Trong tình huống quân đội toàn thần giới bị như thế, tập kích ngược lại sẽ là một phương pháp bị động, kẻ chịu tổn thất chỉ có thể là Mộ Dung Thùy.”
Yến Phi nhíu mày: “Thế thì ngươi lo lắng điều gì?”
Thác Bạt Khuê trầm giọng: “Ta sợ là Mộ Dung Thùy vào thời khắc quan trọng, sẽ từ bỏ Kỷ Thiên Thiên, tha cho chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên về với ngươi, khiến cho ta sẽ bị hãm trong tình thế cô quân tác chiến.”
Yến Phi toàn thân chấn động, không thể nói nên lời.
Thác Bạt Khuê chuyển thân, ngồi khoanh chân: “Do đó ta đã dùng một thủ đoạn, nhằm khiến Mộ Dung Thùy không thể đột nhiên thông minh trở lại, ta vốn là muốn thảo luận với ngươi trước sau đó mới tiến hành, nhưng thời gian không cho phép ta làm như thế. Ai da! Ngươi đừng buộc tội ta, vì Thác Bạt tộc, ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Yến Phi cười khổ: “Nói đi! Ài! Tên tiểu tử ngươi từ đầu đã nói là không có sự lựa chọn nào khác, hóa ra là ngươi có hàm ý trong đó.”
Thác Bạt Khuê cười nhẹ: “Ngươi rất minh bạch ý ta. Sau trận chiến đêm qua, ta đã sai người gửi cho Mộ Dung Thùy một bức thư, nói rằng ngay khi hắn ta trao trả chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, ta sẽ mở ra một sinh lộ cho hắn, cho phép hắn cùng thủ hạ an toàn rút về Trung Sơn, nếu không ta sẽ khiến cho chúng không một kẻ nào sống sót quay về.”
Yến Phi chán nản không nói nên lời.
Thác Bạt Khuê đích thị vẫn là Thác Bạt Khuê ngày nào. Với sự cừu hận của Mộ Dung Thùy đối với Thác Bạt Khuê, có thể biết rõ là những lời của Thác Bạt Khuê khó nghe, và cũng không thể trao trả chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên trong tình huống này, bằng không còn mặt mũi nào? Sự thật chàng rất khó có thể trách cứ Thác Bạt Khuê, cũng như không nghĩ rằng việc Hoang nhân đột nhiên rút quân, sẽ đẩy Thác Bạt Khuê vào tình huống tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục. Nói cho cùng bản thân chàng cũng mang một nửa dòng máu Thác Bạt tộc, nếu như quả thật xảy ra tình huống như vậy, chàng buộc phải kề vai sát cánh với Thác Bạt Khuê chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Thác Bạt Khuê nói: “Ta hiểu Mộ Dung Thùy, cho dù hiện nay đang ở thế hạ phong, hắn vẫn tin là sẽ thắng lợi, tính cách cao ngạo của hắn không cho phép hắn khuất phục chúng ta, mà việc trao trả chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, lại là một hành động khuất phục không thể biện minh, sau khi nhận được bức thư của ta, ta sợ nhất là tình huống đó không xảy ra. Nếu ngươi có khả năng dưới sự chứng kiến của ba quân cả địch lẫn ta đánh bại Mộ Dung Thùy, sẽ là một việc lưỡng toàn kỳ mĩ. Bề ngoài tưởng như ta không nghĩ cho ngươi, sự thực thì ta không chỉ nghĩ cho ta mà còn cho cả ngươi nữa. Tiểu Phi ngươi có thể tụ thủ bàng quan được sao?”
Yến Phi cười khổ: “Tiểu tử nhà ngươi, ta thực sự không biết nên biết ơn ngươi hay nên trách cứ ngươi. Được rồi! Tiện đây ta cũng muốn nói với ngươi một chuyện khác, sau trận chiến này, ngươi phải cho tiểu Nghi giải giáp quy điền, để hắn ta tự quyết định cuộc sống của hắn.
Thác Bạt Khuê ngạc nhiên thốt: “Tiểu Nghi sợ ta đến thế sao?”
Yến Phi nói: “Ngươi phóng đại vấn đề rồi, trong lòng ngươi cũng minh bạch, không cần phải nói lại loại vấn đề này nữa.”
Thác Bạt Khuê giơ tay xin hàng: “Tốt thôi, miễn là ngươi không trách cứ ta thì cứ như như ý của ngươi đi.”
Yến Phi ca thán: “Tiểu tử ngươi làm ta cảm thấy có lỗi với Hoang nhân.”
Thác Bạt Khuê nói: “Không nghiêm trọng đến thế chứ! Vấn đề của ngươi dừng ở đây được chưa? Vì chiến thắng cuối cùng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, tất cả vì đại cục.”
Yến Phi nói: “Vấn đề của tiểu Nghi, ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta. Quân tử nhất ngôn …”
Thác Bạt Khuê tiếp lời: “Tứ mã nan truy. Ta sẽ tự thân nói chuyện cùng tiểu Nghi, bảo đảm không nói một đằng làm một nẻo, ngươi có thể yên tâm được rồi.”
Tiếp đó trầm ngâm nói: “Hiện tại trước khi Hoang nhân tới, có thể khẳng định Mộ Dung Thùy không dám xâm phạm, ta hy vọng ngươi cùng Hướng Vũ Điền có thể nhanh chóng quay về cùng Hoang nhân hội hợp, tăng cường thực lực Hoang nhân.”
Yến Phi hỏi: “Nếu như quả thật Mộ Dung Thùy tử thủ Liệp Lĩnh thì sao?”
Thác Bạt Khuê hân hoan đáp: “Khi đó hỏa khí do Cơ đại công tử của bọn ngươi chế tạo sẽ có khả năng đại hữu dụng, Yên nhân có khả năng không một kẻ nào sống sót trở về. Mộ Dung Thùy không thể có một sai lầm như thế được, huống hồ binh lực của hắn vẫn mạnh hơn liên quân chúng ta. Về lĩnh vực chiến tranh mọi sự theo chủ ý của ta, các ngươi chỉ cần phối hợp với ta.”
Tiếp đó ngồi thẳng dậy, thở ra một hơi dài: “Đã có kế sách một mình ngươi đối chọi với Mộ Dung Thùy, chúng ta sẽ phải thay đổi chiến lược, chỉ cần bọn ngươi có thể an toàn đến Nguyệt Khâu, ta mới có thể tạo tình thế cho ngươi cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên từ tay Mộ Dung Thùy. Đồng thời để ngươi đỡ lo lắng cho Hoang nhân, ta sẽ tận dụng hết khả năng giảm thương vong của Hoang nhân, cam kết như thế đã được chưa người anh em?”
Yến Phi do dự một khắc, nói: “Ngươi giờ đây đã hoàn toàn tiếp nhận Sở Vô Hạ rồi!”
Thác Bạt Khuê than rằng: “Ta không phải không nghe lời ngươi nói, mà không lúc nào không nhớ những cảnh cáo của ngươi, nhưng sau khi ta quan sát nàng ta một thời gian dài, ta thấy nàng ta đã thực sự cải tà quy chánh, huống hồ đến thời khắc này nàng đối với ta chỉ có công vô tội, sao ta có thể nhẫn tâm không cho nàng cơ hội cải tà quy chính. Có thể trong mắt ngươi, nàng là một yêu nữ có dã tâm, nhưng ta chỉ nghĩ rằng nàng là một người con gái đáng thương đã đánh mất tất cả. Ta đã trở thành cơ hội cuối cùng cho nàng, nàng là một người con gái thông minh, làm sao mà không nhận thức được điều đó.”
Yến Phi thở phào: “Đây là lần đầu tiên ta hy vọng là đã nhìn nhầm, mà ngươi thì đúng.”
Nói xong liền đứng dậy.
Thác Bạt Khuê đưa tay vỗ vỗ lên hai vai chàng, mỉm cười nói: “Huynh đệ! Còn nhớ tình cảnh chúng ta gặp phải ở Biên Hoang tập? Thật đúng là thời thế tạo anh hùng. Vào lúc đó Phù Kiên khí thế di sơn đảo hải, suất lĩnh trăm vạn đại quân xâm chiếm Nam phương, ngươi không có điểm nào cho là ta sẽ thành công. Hãy nhìn xem! Thời thế thay đổi, hiện tại tình thế là thế nào? Điều khiến ta cao hứng nhất đó là chúng ta lại kề vai tác chiến. Hãy tin ta, ta có thể toàn tâm toàn ý vì hạnh phúc của ngươi mà tận lực, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Yến Phi thản nhiên: “Về vấn đề này, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi.”
Thác Bạt Khuê thở dài: “Sau khi ngồi vào vị trí này, so với trước kia lại chẳng giống nhau tí nào, quan hệ thân mật với mọi người trước đây, đều đã trở thành xa cách, tiểu Nghi chính là một ví dụ, nhân vì lý tưởng của chúng ta đã không còn tương đồng nữa. Chỉ có ngươi, vẫn là huynh đệ thân cận nhất của ta, không thay đổi vì bất cứ điều gì, ngươi gợi lại cho ta thời còn nhỏ, khiến cho nỗi đau khổ của ta được sưởi ấm. Mặc dù chúng ta bước trên các con đường khác nhau, nhưng Yến Phi mãi mãi là hảo huynh đệ của Thác Bạt Khuê ta.”
Yến Phi nói: “Ta hiểu rồi! Đã đến lúc quay về doanh trại!”
:77:
Dưới ánh đèn, Kỷ Thiên Thiên di chuyển đến bên cạnh Tiểu Thi đang ưu tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không có chuyện gì, thì đi nghỉ sớm đi, em vẫn chưa phục nguyên hoàn toàn đâu!”
Tiểu Thi lo lắng hỏi: “Ngoài kia đã xảy ra chuyện gì? Từ sáng hôm nay, đã có những binh sĩ thụ thương không ngừng được đưa về doanh trại, cuộc chiến đã bắt đầu rồi phải không?”
Kỷ Thiên Thiên trả lời: “Đêm qua Mộ Dung Thùy đã dẫn quân công kích doanh trại Thác Bạt tộc, hiện tại tình thế có vẻ không thuận lợi, chúng ta đối với tình huống này phải vui mừng mới đúng.”
Tiểu Thi lo sợ: “Nếu là tình hình như thế, sao tiểu thư cả ngày nay lại trông lo lắng sầu muộn? Thực ra là đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ nếu nói cho nàng biết chuyện xảy ra tối qua, bảo đảm có thể sẽ dọa khiếp người nhát gan như nàng. Cố cười đáp: “Mới có chiến đấu một ngày thì chưa thể biết được thắng bại, sao ta có thể vui mừng ngay được? Sợ rằng như thế là quá sớm. Nhưng nhìn từ phương diện lạc quan, tình huống Mộ Dung Thùy đại phá Mộ Dung Vĩnh không có khả năng tái diễn ở đây, ai thắng ai bại chưa thể biết được.”
Tiểu Thi thê lương: “Tiểu thư … “
Kỷ Thiên Thiên choàng tay ôm vai nàng, vỗ về: “Có tâm sự gì, hãy nói cho ta nghe, để ta sẽ giải đáp cho muội.”
Tiểu Thi nước mắt lã chã nức nở nấc lên: “Dù cho Yến công tử và người Thác Bạt tộc đại thắng, nhưng chúng ta …, chúng ta …”
Lời nói của nàng bị ngẹn lại bởi tiếng thổn thức.
Kỷ Thiên Thiên ôm Tiểu Thi vào trong lòng, trong lòng nàng cũng cảm thấy mờ mịt. Nhưng nàng hiểu rằng nguy cơ còn ở ngay trước mặt, sau khi Mộ Dung Thùy quay lại, không ai biết được hắn ta có thể lại phát sinh thú tính hay không.
Làm thế nào thu xếp cho ổn thỏa đây? Có nên báo cho Yến Phi biết không? Việc này chỉ có hại không có lợi, sẽ nhiễu loạn tâm thần Yến Phi, xáo trộn kế hoạch của chàng? Nếu Yến Phi bất chấp tất cả đến cứu nàng, kết quả sẽ thế nào đây?
Đang lúc tâm tình kinh hoàng, thì Phong Nương bước vào, đến phía sau hai người, nói: “Trước hết để lão nương đưa Tiểu Thi đi ngủ.”
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn về phía Phong Nương.
Tiểu Thi kháng nghị: “Ta vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.”
Phong Nương điểm một chỉ vào sườn Tiểu Thi, nàng tức thì mất hết tri giác, hoàn toàn dựa vào Kỷ Thiên Thiên đỡ cho, mới không bị ngã xuống đất.
Kỷ Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên: “Đại nương!”
Phong Nương thần tình thản nhiên: “Ta chỉ làm điều tốt cho nàng ta!” Rồi ở một bên đỡ lấy Tiểu Thị, đưa nàng lên giường.
Kỷ Thiên Thiên không biết làm sao, lấy chăn đắp cho Tiểu Thi, bất bình hỏi: “Sao phải làm như thế?”
Phong Nương nhỏ nhẹ: “Nghe thấy gì không?”
Kỷ Thiên Thiên chú ý chuyển ra ngoài phòng, nghe thấy tiếng chân bước của binh lính đang dần dần tiếp cận.
Phong Nương hướng về phía mấy nữ binh phục vụ chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên bên trong phòng, ra lệnh: “Các ngươi ra ngoài cho ta.”
Mấy nữ binh ngẩn người, tuân lệnh rời khỏi phòng.
Phong Nương nói khẽ vào tai Kỷ Thiên Thiên: “Mọi chuyện nhất thiết giao cho lão thân xử lý, tiểu thư không cần nói gì cả.”
Lúc Phong Nương xuất thủ điểm vào hôn huyệt Tiểu Thi, Kỷ Thiên Thiên thấy thế cảnh giới trong lòng, sợ bà ta cũng làm như thế với mình, lúc này mới biết đã hiểu nhầm bà ta.
Tiếng bước chân dừng ở bên ngoài cửa, một viên tướng người Hán tiến vào, mục quang nhìn vào Kỷ Thiên Thiên, thi lễ: “Hộ quân Cao Tú Hòa, tham kiến Thiên Thiên tiểu thư, Hoàng thượng có lệnh, thỉnh Thiên Thiên tiểu thư di giá.”
Phong Nương cao giọng hỏi: “Hoàng thượng đã có lệnh, chuyện của Thiên Thiên tiểu thư, do ta toàn quyền phụ trách, Hoàng thượng muốn tương kiến tiểu thư, sao ta lại không biết?”
Cao Tú Hòa cảm thấy rất ngạc nhiên, hiển nhiên là phụng mệnh hành sự, không ngờ rằng lại khiến Phong Nương bất mãn, lúng túng đáp: “Hoàng thượng phân phó việc này, mạt tướng chỉ phụng mệnh hành sự, mong phu nhân hiểu cho.”
Phong Nương nói: “Việc này không hợp quy củ, ta phải hỏi Hoàng thượng cho rõ ràng, sau đó Thiên Thiên tiểu thư mới có thể đi theo ngươi.”
Cao Tú Hòa ấp úng: “Việc này … việc này …”
Phong Nương nói: “Không cần nói nhiều nữa, việc này do ta làm chủ, Hoàng thượng có trách phạt, thì cũng chỉ trách phạt lão thân, chứ không trách gì Cao tướng quân. Ta ngay bây giờ sẽ đến gặp Hoàng thượng, Cao tướng quân có thể lưu lại ở bên ngoài phòng, chờ ta quay lại.”
Nói rồi không lý gì đến Cao Tú Hòa nữa, tự mình ra khỏi cửa đi tìm Mộ Dung Thùy.
Hết chương 575
~*~*~*~*~*~*~*~*~