Từ Đạo Phúc phóng ngựa dọc theo bờ Nam của Thái Hồ. Trương Mãnh và hơn mười thân kỵ binh ruổi ngựa theo bén gót.
Ba đại trọng trấn của Thái Hồ là Nghĩa Hưng, Ngô Quận và Ngô Hưng đều đã vào tay hắn, chỉ còn Vô Tích vẫn còn nằm trong sự khống chế của quân Tấn. Hắn tuyệt không vội vàng chiếm lợi thế thượng du của Vô Tích bởi chưa phải là lúc để tiến chiếm Kiến Khang.
Từ Đạo Phúc ruổi ngựa tới một ngọn đồi cao cạnh bờ sông nhìn xuống cảnh sắc Thái Hồ.
Hồ này là hồ nước ngọt lớn thứ ba trong thiên hạ. Mặt Tây gần vùng núi thấp Khâu Lăng của Giang Nam nên bờ hồ uốn lượn quanh co, tạo nên rất nhiều bến thuyền.
Từ xưa đến nay Thái Hồ vẫn làm người ta mê hoặc, có truyền thuyết rằng trong thời viễn cổ một tảng thiên thạch khổng lồ rơi xuống, phá đất thành một hố lớn rồi nước đọng lại biến thành Thái Hồ. Dĩ nhiên chuyện này chẳng thể kiểm chứng được.
"Bình hồ vạn khoảnh bích, phong ảnh thủy diện phù."*
Thái Hồ bao la không bờ bến, cảnh vật đẹp đẽ mê người. Hồ có bốn mươi tám hòn đảo lớn nhỏ, phảng phất như do bàn tay tạo hóa phác họa thành một bức tranh non nước xinh đẹp lạ lùng, nước ngọc sóng bạc, đồi núi xanh biếc.
Nếu luận về danh tiếng, diện tích hay cảnh vật thì không đảo nào hơn Động Đình Tây Sơn nằm ở phía Nam của hồ. Núi rừng trùng điệp nhấp nhô gồm bốn mươi hai của tổng số bảy mươi hai ngọn núi trong Thái Hồ. Nhưng trong số này Phiếu Miểu phong ở trung tâm đảo nổi tiếng nhất, được tôn xưng là Thái Hồ đệ nhất phong.
Nhìn Động Đình Tây Sơn phảng phất như một con rùa khổng lồ đang bơi trong sóng cả bao la, Từ Đạo Phúc lại nghĩ tới Kỷ Thiên Thiên. Bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần cũng không làm hắn nhớ tới nhưng chỉ có nàng là ngoại lệ duy nhất.
Chưa bao giờ có nữ nhân nào khiến tâm hồn hắn xúc động, nhưng mỗi nụ cười hay nét cau mặt của Kỷ Thiên Thiên đều làm hắn thần hồn điên đảo, nhớ nhung khôn nguôi.
Ôi! Tự mình đã bỏ qua cơ hội. Hiện tại hắn tự hận mình, điều này làm hắn bị tổn thương, bao nhiêu sự nghiệp thành tựu cũng không có ý nghĩa gì với hắn nữa.
Trương Mãnh thúc ngựa đến bên hắn: "Có báo cáo Bắc Phủ binh tại Kiến Khang và Đan Đồ tập kết binh lực chuẩn bị chia ra hai đường thủy lục để về Nam tấn công chúng ta."
Từ Đạo Phúc biết y tưởng mình đang suy nghĩ về sách lược ứng địch nên mới gợi chuyện. Hắn miễn cưỡng tập trung tinh thần: "Nói đi!"
Hắn rất xem trọng Trương Mãnh. Y không những là người đã chứng tỏ sự xuất sắc trên chiến trường mà còn là người tài ba, trí dũng song toàn.
Trương Mãnh được khuyến khích, liền đưa ra nhận xét: "Hiện tại nhược điểm của chúng ta là lực lượng bị phân tán, trận cước chưa ổn định nên may lắm chỉ có thể bảo vệ được thành trì đã chiếm. Nếu địch nhân tập trung binh lực để chỉ tấn công một thành trì thôi thì e rằng chúng ta sẽ không thể giữ được."
Từ Đạo Phúc gật đầu đồng ý.
Trương Mãnh nói tiếp: "Địch nhân chia quân làm hai ngả cốt ý làm ta khó chống đỡ hai mặt. Ngoài ra thủy quân Bắc Phủ binh theo đường biển đến có thể tấn công bất cứ thành thị nào, kể cả thánh địa Ông Châu là nơi khởi nghĩa của chúng ta."
Từ Đạo Phúc mỉm cười hỏi: "Ngươi thấy hai đạo quân của Bắc Phủ binh mạnh yếu thế nào?"
Trương Mãnh vui vẻ đáp: "Dĩ nhiên thuyền đội thủy quân do Lưu Lao Chi suất lĩnh đáng sợ hơn đội quân do Tạ Diễm chỉ huy nhiều. Lưu Lao Chi không những sở trường về thủy chiến mà còn kinh nghiệm dày dạn, khó đối phó hơn nhiều so với Tạ Diễm."
Từ Đạo Phúc nói: "Thắng bại nằm ở chỗ đó. Chỉ cần ta có thể tránh mạnh đánh yếu, đánh bại đại quân của Tạ Diễm, khiến Lưu Lao Chi không có quân tiếp ứng, trở thành cô lập. Lúc ấy Lưu Lao Chi chỉ còn cách ngoan ngoãn triệt thoái."
Trương Mãnh than: "Thật không hiểu tại sao Tư Mã Đạo Tử lại cử Tạ Diễm vốn chỉ biết múa võ mồm lĩnh quân xuất chinh, làm người ta nghĩ không ra."
Từ Đạo Phúc cười: "Nghe khẩu khí của ngươi giống như không muốn Tư Mã Đạo Tử phái hạng người như vậy tấn công bọn ta. Sự thật bọn ta nên cao hứng mới đúng. Ngươi đoán xem thành trì nào là mục tiêu số một của Tạ Diễm?"
Trương Mãnh đáp: "Tạ Diễm sẽ giả cách tấn công Ngô Hưng vốn sát cạnh Kiến Khang, nhưng khẳng định mục tiêu chân chính của y là Ngô Quận ở hạ du của Vô Tích, để y có thể dọc theo Vận Hà thẳng xuống phía nam tới Cối Kê, tiếp ứng cho Lưu Lao Chi theo đường biển đến."
Từ Đạo Phúc hỏi: "Ngươi có cách gì để đối phó?"
Trương Mãnh đáp: "Chỉ cần bọn ta cố giữ Ngô Quận, cắt đứt giao thông của Vận Hà thì quân của Tạ Diễm sẽ không tiến được một bước."
Từ Đạo Phúc nói: "Cách này khẳng định không có vấn đề gì nhưng tuyệt không phải là thượng sách."
Trương Mãnh đồng ý: "Cách này chỉ có thể tạo sự quân bình đôi bên vì đối phương có Vô Tích để làm cứ điểm và mặt Bắc được chi trì. Chiến lược tốt hơn cả là dụ địch tiến sâu vào rồi cắt đứt cả hai đường tiếp vận lương thực thủy bộ ép chúng phải quyết chiến."
Từ Đạo Phúc hững hờ hỏi: "Ngươi biết rõ con người Tạ Diễm sao?"
Trương Mãnh nói với vẻ khinh miệt: "Tạ Diễm tuy là con của Tạ An nhưng lại là trường hợp hổ phụ sinh khuyển tử. Y vốn cao ngạo tự phụ, dưới mắt không người, ở Kiến Khang người người đều biết."
Từ Đạo Phúc ung dung nói: "Đối với hạng người ỷ lại về gia thế, quen với thói khoa trương thì với kế hoạch dụ địch tiến sâu vào lại còn thêm sự khinh địch của y, trận này ta sẽ thắng chắc không sai."
Trương Mãnh hết sức kính phục, lớn tiếng đáp: "Trương Mãnh đã hiểu!"
Từ Đạo Phúc nhìn ra Thái Hồ, ngoài xa mặt nước hồ và chân trời nối liền nhau. Hắn nhớ lại ngày ở Kiến Khang, Lư Tuần đã ám sát Lưu Dụ, thong thả nói: "Ở phương Nam ta chỉ e ngại một người là Lưu Dụ. Gã đã chịu cảnh khó khăn khiến người ta khó tin về sức sống của gã. Có thể trong tình cảnh ác liệt nhất mà vẫn sống sót, phản công lật đổ Biên Hoang tập rồi đại phá Tiêu Liệt Vũ, chứng tỏ gã có năng lực siêu phàm. Tuy hiện tại gã dường như chưa làm gì được nhưng ta tuyệt không thể xem thường. Không những gã có khả năng hô hào người trong Bắc Phủ binh mà đối với quân dân của ta, gã cũng có một ảnh hưởng nhất định. Chỉ cần có cơ hội gã sẽ quật khởi như một sao chổi."
Trương Mãnh trầm giọng: "Lưu Dụ!"
Từ Đạo Phúc mỉm cười: "Hy vọng chỉ vài ngày nữa sẽ có tin mừng! Lưu Dụ kia sẽ không còn là chướng ngại cho sự thống nhất thiên hạ của Thiên Sư quân."
:77:
Sau bữa ăn chiều, Kỷ Thiên Thiên và tiểu Thi trở về phòng.
Tiểu Thi thấy Kỷ Thiên Thiên có vẻ hưng phấn thì nhịn không được nên hỏi nàng: "Tiểu thư tối nay vui vẻ quá!"
Kỷ Thiên Thiên hạ giọng: "Muội giúp ta canh cửa phòng, đừng để bất cứ ai vào tìm ta, cứ nói là ta hơi mệt nên đã đi nghỉ sớm."
Tiểu Thi lo lắng hỏi: "Tiểu thư thấy trong người không thoải mái thật à?"
Kỷ Thiên Thiên cười: "Đừng nghĩ lan man, tiểu thư chỉ muốn gặp tình lang trong mộng thôi!"
:77:
Lưu Dụ, Tống Bi Phong và Đồ Phụng Tam ngồi trên mái ngói, giám thị căn tiệm mà họ nghi là nơi Can Quy đang ẩn thân. Ở góc nhìn của bọn họ có thể thấy được cả hai cửa trước sau. Nếu Can Quy ly khai sẽ không thể giấu được tai mắt của họ, trừ phi y có thông đạo bí mật nào khác.
Căn tiệm này phía trước là cửa hàng phía sau dùng để ở, có một sân giữa và hậu viện, trong hậu viện có một nhà kho.
Lúc này tiệm đã đóng cửa nhưng đèn đuốc còn sáng trưng.
Đồ Phụng Tam nói: "Khả năng rất lớn là Can Quy ẩn thân ở đây. Tiệm gạo này một bên là bến tàu, khi nguy cấp chỉ cần nhảy xuống Đại Giang thì thiên binh vạn mã cũng chẳng làm gì được hắn."
Lưu Dụ và Tống Bi Phong không khỏi đưa mắt nhìn quá tiệm gạo về phía Đại Giang với những cánh buồm qua lại.
Tống Bi Phong nói: "Đã giám thị cả ngày trời nhưng vẫn không thấy kẻ khả nghi hiện thân."
Đồ Phụng Tam suy luận: "Can Quy phải cho trinh kỵ ra ngoài điều tra tin tức của Lưu gia, có nghĩa là sau tiệm có thể có thông đạo bí mật. Địa đạo khẳng định không thông ra bến tàu mà là khu trạch viện nào đó gần đây."
Tống Bi Phong nhức đầu than: "Vấn đề ở chỗ bọn ta không thể bứt mây động rừng nên không cách nào kiểm chứng. Bọn ta cũng chẳng thể lùng soát cả trăm gian phòng xá kế cận."
Lưu Dụ nói: "Nếu tối nay vẫn không có kết quả thì chỉ còn cách dùng đến biện pháp của Tư Mã Nguyên Hiển."
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên chú ý hỏi: "Tiểu tử này có đề nghị hay ho gì?"
Lưu Dụ cười đáp: "Đương nhiên là thủ pháp họ Tư Mã quen dùng. Bắt hết cha mẹ thê thiếp huynh đệ tỷ muội của Tô Danh Vọng, sau đó bức lão Tô phải nghe lời."
Tống Bi Phong gật đầu: "Cách này không tệ."
Đồ Phụng Tam: "Can Quy thuộc hạng lão luyện giang hồ nên đối với Tô Danh Vọng đã có đề phòng, không dễ bị bán đứng. Hừ! Tuy Can Quy giảo hoạt nhưng Đồ Phụng Tam ta há dễ chịu bỏ cuộc, ta sẽ có cách làm hắn phải chui ra."
Tống Bi Phong: "Trước hết bọn ta phải tìm ra cửa thông đạo, như thế chỉ cần hắn bị dồn vào địa đạo là có thể đưa hắn vào tử địa."
Đồ Phụng Tam: "Mặt này có lẽ sẽ không khó như mình nghĩ. Trước tiên, nếu bí đạo này ăn thông tới đâu thì phòng xá đó tất nhiên cũng phải sát với Đại Giang để dễ đào tẩu. Thứ nữa địa đạo không thể dài quá vì việc thi công khó khăn như thế sẽ dễ bị phát hiện."
Lưu Dụ vui vẻ nhận định: "Như thế nó phải nằm trong vùng phụ cận của tiệm gạo, phải là một trong khoảng hơn mười cửa tiệm ở bến tàu. Phạm vi bọn ta phải lục soát được thu nhỏ rất nhiều."
Đồ Phụng Tam nói: "Việc này không nên lộ liễu mà cần âm thầm tra xét, và cần thêm lực lượng của Tư Mã Nguyên Hiển trợ giúp. Chỉ cần biết rõ tên tuổi, nghề nghiệp và nhân số của hơn mười tiệm đó, bọn ta sẽ căn cứ vào thông tin này để tìm ra nhà nào được nối với bí đạo của tiệm gạo."
Tống Bi Phong hỏi: "Hiện tại bọn ta có phải rút lui chờ kết quả điều tra của Tư Mã Nguyên Hiển?
Đồ Phụng Tam đáp: "Ở không cũng buồn. Bọn ta nhàn nhã đợi con mồi, đến bến tàu tìm kho hàng để ẩn thân và giám thị dãy nhà dọc theo bờ, không chừng lại có kết quả bất ngờ. Sẽ không phải phiền hà đến công tử Nguyên Hiển của bọn ta, lại không phải lo chuyện bứt mây động rừng."
Lưu, Tống hai người đồng thanh ưng thuận. Ba người nhảy xuống khỏi mái ngói, kín đáo đi vòng tới bến tàu đông đúc, hơn cả ngàn thuyền bè đang neo tại đó.
:77:
Kỷ Thiên Thiên ngồi im lặng xếp bằng trong sa trướng. Nàng chiếu theo quyết pháp do Yến Phi truyền thụ, dụng công một cách tự nhiên, không quên cũng không gắng, ổn định tinh thần vào trong, biết nhưng không giữ, tưởng niệm trong đầu, trước còn sau mất, từ từ đi vào cảnh giới tu đạo hỗn độn mờ mịt.**
Từ khi thức dậy lúc sáng sớm nàng đã ở trong trạng thái khác hẳn so với trước đây, không những tràn đầy năng lượng, tâm chí vững vàng, mà còn cảm nhận bất luận về mặt công phu tu chân đạo hay chân khí bản thân đều đã đến biên giới của sự đột phá quan trọng.
Nghĩ đến thời hạn của Bách Nhật Trúc Cơ đã mãn, lúc này nàng đối với bản thân dĩ nhiên càng thêm tự tin.
Kỳ diệu nhất là chân khí trong người tự nhiên chuyển động và xương sống tỏa nhiệt làm toàn thân thư thái. Bản thân nàng vốn đã có tu dưỡng võ học nhất định nên lờ mờ hiểu rằng Yến Phi đã vì nàng đả thông kinh mạch toàn thân. Ngoài ra sau trăm ngày tu hành, chân khí của nàng đã dần dần từ hậu thiên chuyển thành tiên thiên. Nếu quả thật vậy thì võ công của nàng sẽ tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới mẻ, là chuyện nàng chưa hề dám mơ ước tới bao giờ.
Điều này chỉ là thu hoạch bất ngờ, nàng tuyệt không để tâm tới mà quan trọng nhất là phải cùng Yến Phi tiến hành cuộc đối thoại bằng tâm linh để liên thủ chống lại Mộ Dung Thùy.
Đến lúc chí tĩnh chí cực thì bỗng nhiên một luồng nhiệt hỏa nổi lên tại đan điền, Kỷ Thiên Thiên ghi nhớ pháp quyết của Yến Phi truyền dạy nên để mặc cho chân khí trong nội thể dâng lên như sóng nước mênh mông vận hành tự nhiên. Dù chân khí có thiên biến vạn hóa, ta vẫn giữ lòng không động. Không biết đã trải qua bao lâu, chân khí trong người bình phục trở lại nhưng tâm thần lại bắt đầu ngưng tụ.
Nàng chợt cảm nhận trở lại với xung quanh, tựa như từ một thế giới khác quay về hiện thực, nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Tiểu Thi đang ngủ say.
Kỷ Thiên Thiên thỏa mãn, nàng cảm thấy hạnh phúc và hy vọng tràn trề, biết rằng cuối cùng đã thành công. Tinh thần và chân khí nội thể đã hợp nhất và nàng đã đạt tới cảnh giới luyện khí hóa thần. Tuy tâm lực nàng vẫn còn giới hạn nhưng một khi tu luyện sẽ được bổ sung trở lại chứ không như trước đây chỉ có hao tổn đến khi kiệt sức.
Ngọn lửa tình yêu trong nàng hừng hực thiêu đốt bởi tâm linh nàng lại có thể bất ngờ trở thành sâu rộng và mở ra như vậy.
Tâm linh Kỷ Thiên Thiên xa rời khỏi hiện thực, tình yêu tràn ngập như sóng lớn khiến mọi điều đều trở nên tốt đẹp. Cảm giác chưa từng biết tới về sinh mệnh, mộng tưởng, cảm tình và ký ức hòa hợp thành một khối, phơi bày một tâm linh hoàn mỹ.
Nàng cảm nhận trời đất đang ca múa, vạn vật trong vũ trụ đang sinh sôi nảy nở không ngừng, tuần hoàn luân lưu. Mọi điều mọi vật đều biến đổi dù vẫn như lúc đầu.
Nàng tựa như nhìn thấy vầng trăng treo đơn độc vừa xa vừa tròn tại ranh giới của vạt sao trời, nhưng lại tựa như chỉ là thoáng nhìn thấy cảnh tượng này đâu đó trong tâm linh.
Sự chờ đợi và tình yêu chất chứa đã lâu bộc phát và Kỷ Thiên Thiên đã lên tiếng kêu gọi Yến Phi trong thế giới tâm linh bao la vô tận đó.
Nàng không hề tìm kiếm dị lực tâm linh của Yến Phi mà chỉ chờ đợi sự hồi âm của lời nàng kêu gọi chàng.
Việc nàng có thể làm được là ở trong cảnh giới tinh thần đó, toàn tâm toàn ý lắng nghe bất cứ dấu tích đáp ứng nào đó của Yến Phi, toàn tâm toàn ý chờ đợi. Bằng cảm ứng tâm linh mà nàng không thể lý giải nhưng biết rõ ràng là có thực, gửi vào đến tận trời đất lời kêu gọi của tình yêu.
Âm thanh tâm linh của nàng xuyên qua khoảng không gian đen tối mênh mông, lan truyền nhanh chóng, mọi nơi xa xôi đối với nàng đều trở nên gần gũi.
Chính vào thời khắc đó, nàng cảm ứng được Yến Phi.
Lần này khác với những lần giao cảm tâm linh trong quá khứ. Mọi thống khổ, đau thương, lạc lõng, tình yêu sâu sắc vô bờ đều hiện lên như thực tại.
Hai tâm linh cô độc kết hợp thành một khối và cảm giác cô độc đã tan biến không còn mảy may.
Họ tự dâng hiến cho người kia tiến vào trong nơi chốn sâu xa kín đáo nhất trong tâm linh mình.
Trong thời điểm tâm linh họ nối liền, Kỷ Thiên Thiên cảm nhận đang cùng Yến Phi ngồi trên thảo nguyên rộng lớn, nhìn lên bầu trời tráng lệ làm tâm hồn mê man. Không những tâm linh họ dung hợp trọn vẹn mà thân thể họ cũng không hề chia cách.
Đẹp như một giấc mộng.
"Yến lang ơi! Yến lang! Thiên Thiên nhớ chàng thật khổ sở làm sao!"
Trong thâm tâm nàng, Yến Phi thở dài: "Thiên Thiên cuối cùng đã thành công, hãy kể ta nghe tình huống của nàng."
Kỷ Thiên Thiên nũng nịu: "Không thèm nói chàng nghe chuyện đó đâu, thiếp chỉ muốn nghe chàng kể mọi điều, đừng sót gì cả."
Âm thanh của Yến Phi chan chứa tình yêu đắm đuối vang lên trong tâm linh nàng: "Ta đang nhìn một hồ nước nhỏ mỹ lệ phía bắc của Trường Thành. Nơi đây bao la với thảo nguyên rộng lớn, sông nước cây cỏ xinh tươi, phía Tây của hồ có một ngọn đồi, dốc đồi thoai thoải tựa như một tấm thảm chạy dài tới ven hồ."
Kỷ Thiên Thiến êm ái ôn nhu: "Một ngày nào Yến lang phải đưa Thiên Thiến đến tiểu hồ mỹ lệ này đấy. Ồ! chàng đang làm gì ở đó chứ?"
Yến Phi đáp: "Ta đang đợi. Ta và huynh đệ của ta Thác Bạt Khuê cùng quân của gã đang nhẫn nại chờ đợi. Trước khi mặt trời lên, đại quân của Mộ Dung Bảo sẽ đến đây và lúc mặt trời lên cao thì thắng bại sẽ phân minh rồi."
Kỷ Thiên Thiên giật mình kêu lên: "Yến lang à! Chàng phải ngàn lần cẩn thận. Không có chàng cuộc sống Thiên Thiên sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa. Thảo nào Mộ Dung Thùy buồn bực không vui, nguyên lai là do Mộ Dung Bảo bị rơi vào thế hạ phong."
Yến Phi nói: "Chuyện này cực kỳ khẩn yếu, Thiên Thiên cho ta biết Mộ Dung Thùy có nói gì về hành động của hắn trong tương lai không?
Kỷ Thiên Thiên tựa như cố nhớ lại: "Y lại có nhắc về việc phải bắt sống chàng, còn nói là có được một đối thủ như chàng là điều vinh hạnh. Y nói cần phải tu luyện võ công, chờ đến lúc giao thủ với chàng lần thứ hai. Ồ! Đúng rồi! Y có nói là đã ký kết điều ước cùng không xâm phạm lẫn nhau với Diêu Trường, nhưng ai dám coi thường y đều phải trả giá cực kỳ đau thương thảm hại."
Yến Phi đáp: "Ta hiểu rồi!"
Kỷ Thiên Thiên hỏi lại: "Yến lang hiểu chuyện gì? Mau nói cho thiếp nghe đi!"
Yến Phi đáp: "Mộ Dung Thùy tuyệt không vì Mộ Dung Bảo bị thua kém mà rối loạn. Y trước hết muốn ổn định chiến quả, sau đó mới về phương Bắc để đối phó với bọn ta. Ta đã hoài nghi y sẽ tự mình dẫn quân tấn công Biên Hoang tập khiến Hoang nhân bọn ta không thể tiếp ứng Thác Bạt tộc. Nếu Biên Hoang tập bị hủy diệt hoàn toàn thì bọn ta thua chắc phen này."
Kỷ Thiên Thiên hỏi: "Phải làm gì bây giờ?"
Yến Phi đáp: "Chuyện ta nói với nàng bây giờ hết sức trọng yếu, Thiên Thiên ngàn vạn lần không được lơ là."
Kỷ Thiên Thiên quả quyết: "Yến lang nói đi, Thiên Thiên sẽ không quên một lời nào."
Yến Phi nói: "Tín hiệu tâm linh của nàng đang yếu dần, chứng tỏ tuy Trúc Cơ đã thành công nhưng tâm lực nàng còn hạn chế. Sau khi chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện tâm linh này nàng cần phải nghỉ ngơi để hồi phục thật khỏe, đến khi tinh thần khôi phục trở lại mới có thể gọi ta lần nữa, nhớ nhé!"
Kỷ Thiên Thiên buồn bã luyến tiếc: "Yến lang à! Thiếp yêu chàng."
Câu trả lời của Yến Phi không kịp trở lại với nàng từ chốn xa xăm mà chỉ phảng phất truyền lại thanh âm "Ta yêu nàng".
Khi Kỷ Thiên Thiên quay về phòng thì tiểu Thi vẫn còn hô hấp nhẹ nhàng như cũ.
Nàng cảm thấy tâm hồn mệt mỏi rã rời.
Nhưng mọi việc đã khác rồi, Kỷ Thiên Thiên đã không còn cảm giác cô độc không chỗ nương tựa nữa.
Chú thích
* Bình hồ vạn khoảnh bích, phong ảnh thủy diện phù." Nghĩa là mặt hồ rộng vạn khoảnh như ngọc, bóng núi trôi nổi trên mặt nước. Đây là câu tả cảnh Động Đình Tây Sơn trong Thái Hồ. Ở trong Thái Hồ thuộc Tô Châu có hai ngọn núi Động Đình, núi ở phía hồ Đông gọi là Động Đình Đông Sơn, núi ở hồ phía Tây, gọi là Động Đình Tây Sơn, vách đá thì tú lệ, khí hậu tươi tốt, phong cảnh thì u nhã, có câu thơ rằng:
Tuy chẳng phải tranh, đâu cũng có
Thi không cần viết tự thành thi.
Tương truyền đây cũng là nơi nghỉ ngơi của Ngô Vương Phù Sai và Tây Thi. Ở đây bốn mùa có hoa thơm, quả ngọt, nên cũng có danh hiệu là Hoa Quả Sơn, Trên núi có trà dùng để chế ra Bích Loa Xuân, đặc biêt nổi tiếng, có thể coi là cực phẩm trong các loại trà, nổi tiếng khắp cả trong và ngoài nước .
Tây Sơn được coi là nơi đẹp nhất của Thái Hồ. Thái Hồ là danh thắng to và đẹp nhất Tô Châu. Tô Châu lại được coi như thiên đường hạ giới. Không cần phải nói cũng biết nơi đó đẹp thế nào phải không các bạn?
** Nguyên văn: “…vật vong vật trợ, an thần vu huyệt nội, tri nhi bất thủ, niệm tư tại tư, tiên tồn hậu vong, hoãn hoãn tấn nhập hỗn độn yểu minh đích tu đạo cảnh giới.”
Hết chương 373
~*~*~*~*~*~*~*~*~