Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 350: Chương 350: Kiến Khang Chiến Tuyến




Lúc hoàng hôn, thuyền đã tới Kiến Khang.

So sánh với tâm trạng lúc tới Diêm Thành, quả thật khác nhau một trời một vực. Lúc trước, Lưu Dụ trong lòng trong lòng ngập tràn cảm giác lo lắng, nhưng mục tiêu rõ ràng, chỉ có thể chém giết kịch liệt để hoàn thành được sứ mệnh. Lúc này đây gã như chẳng có gì, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực.

Đô thành lớn mạnh của Tấn thất, có thêm Lưu Dụ hay thiếu đi một Lưu Dụ căn bản chẳng có gì khác nhau cả. Sau khi hiểu được cách nhìn của Tạ Diễm đối với mình, gã hoàn toàn mất đi phương hướng, không biết đi đâu về đâu.

Sau khi chia tay với Vương Hoằng ở bến tàu, Tống Bi Phong và gã ba chân bốn cẳng đi tới hẻm Ô Y. Đứng ở đường phố Kiến Khang náo nhiệt, Lưu Dụ cảm nhận càng sâu sắc.

Tống Bi Phong nói: “Đừng có nghĩ trên phố lúc nào cũng đông người và xe cộ như vậy. Tới giờ Hợi tiếng chuông giới nghiêm vang lên, Kiến Khang lập tức sẽ trở nên yên tĩnh như vùng đất của quỷ, sự so sánh như thế có thể khiến cho lòng người không được thoải mái.”

Lưu Dụ trầm tư không nói gì, mang trong lòng một tâm tư nặng trĩu, âm thầm bước đi.

Tâm tư của gã rất khó giải thích với mọi người. Trải qua biết bao nhiêu cú sốc như vậy, gã giãy giụa cầu sự tồn tại cho tới tận ngày nay, vốn cho rằng xuất hiện một sự chuyển biến có tính quan trọng đột nhiên lại phải chịu đựng một cú sốc trầm trọng vô tình tàn khốc như thế này. Điều đó khiến cho tình cảm của gã bị kéo xuống tới tận hố sâu, giống như những nỗ lực trước đây đều vô ích. Gã hiểu được đã thất bại, và là sự thật bại hoàn toàn. Sau khi bỏ ra biết bao nhiêu như thế, đổi lại chỉ là một cục diện khốc liệt không hề thay đổi.

Gã hiểu con người của Lưu Lao Chi. Hắn ta dám mạo hiểm đắc tội với cao môn đại tộc Kiến Khang, giết chết Vương Cung, rõ ràng là vì quyền vị đại thủ lĩnh của Bắc Phủ binh, mà không từ thủ đoạn.

Lưu Lao Chi đương nhiên không thể thích cha con Tư Mã Đạo Tử được, nhất định trong lòng đang vô cùng căm hận. Nhưng hắn ta vẫn hợp tác với cha con Tư Mã Đạo Tử, điều này càng chứng tỏ dã tâm của hắn.

Lưu Lao Chi không cam tâm với chức vụ thống soái cao nhất của Bắc Phủ binh. Mục tiêu của hắn là trở thành một Hoàn Ôn khác, cuối cùng ngồi lên cái ghế Hoàng đế. Chỉ như vậy sự sinh tử vinh nhục của hắn sẽ không bị thao túng trong tay người khác, mà sự sống chết của người khác thì do hắn ta quyết định. Tuy nhiên, so với Hoàn Ôn hắn ta thiếu mất một xuất thân hiển hách, khiến cho con đường tới ngôi vị Hoàng đế của hắn hơi khó đi.

Bây giờ trở ngại lớn nhất của Lưu Lao Chi không phải là Tư Mã Đạo Tử càng không phải là Hoàn Huyền mà là Tạ Diễm.

Tạ Diễm cậy vào gia thế, cao ngạo tự phụ, đương nhiên không coi Lưu Lao Chi ra gì. Đặc biệt hắn chỉ coi Lưu Lao Chi như một tên nô bộc. Sự ngạo mạn của Tạ Diễm, khiến cho hắn không thể nào nắm bắt được tình thế một cách chính xác, dễ dàng để cho phe Hà Khiêm dựa dẫm, lại làm Lưu Lao Chi vô cùng đố kị, giúp ích cho đại kế phân hóa Bắc Phủ binh của Tư Mã Đạo Tử.

Lưu Lao Chi kiêng nể Hà Khiêm, tuyệt không phải là sợ Tạ Diễm, hắn ta làm sao đối phó Tạ Diễm đây? Tính toán như ý của Lưu Dụ vốn là nhờ vào sức mạnh của Tạ Diễm để trở thành chủ tướng chinh phạt Thiên Sư quân. Nếu như gã có thể giúp Tạ Diễm bình định Thiên Sư quân, tướng của Lưu Lao Chi sẽ bị áp chế. Làm sao có thể tưởng tượng được rằng kẻ thủ hạ vô dụng Tạ Diễm đột nhiên lại tiếp nhận tướng binh của phe Hà Khiêm, lại thêm ác cảm của hắn với Lưu Dụ, khiến gã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng.

Đối với Lưu Nghị gã có một cách nhìn mới. Lưu Nghị có phần nóng lòng đạt tới thành công, nhìn thấy cơ hội có lợi cho hắn, là lập tức vồ lấy, không thèm thương lượng với gã. Mặc dù có thể tha thứ được nhưng như vậy tuyệt không phải là khôn ngoan, chỉ có thể khiến cho Bắc Phủ binh lại chia rẻ. Với tình thế trước mắt, chỉ có tổn thất chứ không có lợi ích gì.

Tống Bi Phong trong lòng tràn đầy cảm xúc nói: “Đây là thế giới gì vậy? Ngày trước đại quân hàng trăm vạn của Phù Kiên xuống phương Nam, An công vẫn đêm đêm tới Tần Hoài Hà nói chuyện với uống rượu với Thiên Thiên tiểu thư. Kiến Khang vẫn yên bình như cũ, ngày nay e rằng tất cả đã trở thành quá khứ.”

Lưu Dụ thì vẫn lặng im không nói gì.

Ngày hôm sau khi gặp Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi, bọn chúng là có thủ đoạn gì để đối phó với mình? Tự nhiên trong lòng gã lại có cảm giác giống như mục súc đang chờ bị thịt ở ngoài chợ.

Nếu như có thể trốn đi, gã nhất định sẽ mặc kệ tất cả để thoát khỏi Biên Hoang tập. Tuy nhiên tất quả cứ qua đi như vậy những nỗ lực của gã sẽ coi như công cốc. Gã làm sao có thể xứng đáng với sự kì vọng cổ vũ của Yến Phi, Hoang nhân huynh đệ và cả Bắc Phủ binh.

Ai sẽ rửa nhục báo hận cho Đạm Chân đây?

Tống Bi Phong kinh ngạc hỏi: “Đệ đang nghĩ gì thế?”

Đối với Tống Bi Phong gã không chỉ hoàn toàn tin tưởng mà còn có cảm giác đặc biệt thân thiết, cảm giác này chỉ xuất hiện với Tống Bi Phong mà thôi.

Yến Phi là người chí hữu thân tình sâu sắc nhất của gã, Đồ Phụng Tam là người chiến hữu tốt, nhưng đều không có cảm giác thân mật giống người trong nhà như đối với Tống Bi Phong.

Gã than thở: “Lưu Lao Chi phái đệ tới Diêm Thành chính là muốn đệ đi chết. Tuy đệ lại coi đó là một cơ hội để rèn luyện, nhưng vẫn cứ có cảm giác đi tới cái chết.”

Tống Bi Phong ngạc nhiên nói: “Thì ra tâm trạng của đệ lại xấu tới như vậy, đáng tiếc không thể tìm đại tiểu thư giúp đỡ. Bây giờ chỉ có tiểu thư mới có ảnh hưởng lớn tới nhị thiếu gia. Đại tiểu thư là người hiểu rõ nhất tâm ý của An công và đại thiếu gia.”

Lưu Dụ sững sờ: “Vương phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh sao?”

Tống Bi Phong nói: “Đệ hiểu nhầm rồi. Tiểu thư đã ra khỏi giường, nhưng người vẫn còn yếu. Thần trí đã tỉnh táo nhưng sau khi mất đi chồng con, chúng ta làm sao có thể để đại tiểu thư chịu thêm cú sốc nào nữa chứ. Đại tiểu thư đã vô cùng kiên cường, nhìn thông thoáng hơn người khác rất nhiều.”

Lúc này, bọn họ bước lên con đường phồn hoa nhất, đó là từ cầu Chu Tước nối liền Tư Mã môn và Tuyên Dương môn.

Lưu Dụ đứng giữa con đường đông đúc người ngựa tấp nập, chỉ có cảm giác cô đơn tiều tụy.

Hai người chuyển hướng đi về phía nam.

Tống Bi Phong ân cần khuyên bảo: “Tiểu Dụ ngươi phải phấn chấn lên, không được từ bỏ. An công đã nói chỉ có nghịch cảnh mới có thể rèn luyện ý chí của một người, đạt tới sự kiên cường không bao giờ sờn lòng lùi bước. Đại thiếu gia bất luận là về văn hay võ đều là nhân tài trong thiên hạ, cái thiếu chính là sự gọt giũa của nghịch cảnh. Đại thiếu gia từ trước tới giờ đều gặp toàn chuyện thuận lợi, vì vậy trong việc đấu tranh quyền lực liền bại trận. May mà con mắt An Công ngắm trúng đệ, đệ không thể để người thất vọng.”

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “An công lại có cách nhìn như thế với Huyền soái?”

Tống Bi Phong nói: “Không chỉ là cách nhìn của An công mà còn là cách nhìn của ta. Đệ đang bước trên con đường khác với đại thiếu gia. Đệ gian khổ hơn nhiều, nhưng tương lai sẽ thu được thành công, ở trên cả đại thiếu gia.”

Lưu Dụ trong lòng buồn bã, nghĩ thì đơn giản nhưng thực hiện thì khó khăn, gã gượng cười nói: “Đừng nhìn đệ cao như thế, đệ đang có cảm giác vô cùng cô độc.”

Tống Bi Phong trầm ngâm một lát, nói: “Tình hình không khốc liệt như đệ tưởng tượng đâu, chúng ta cũng không phải không có người giúp đỡ.”

Lưu Dụ không hiểu nói: “Tại Kiên Khang đệ có thể làm gì đây? Triều chính đã có cha con Tư Mã nắm giữ, đệ phải nghe lệnh. Chỉ hận Lưu Lao Chi, kẻ đã dồn đệ vào chỗ chết khiến phương Nam không có chỗ để đệ dung thân. Duy nhất có Biên Hoang tập là nơi đệ có thể ở lại.”

Tống Bi Phong lập tức đứng lại, quay người nhìn Lưu Dụ, hạ giọng nói: “Đệ nhất định không được có cách nghĩ này, Hãy tạm thời quên hết Biên Hoang tập đi. Đại thiếu gia có thể thắng được trận chiến ở Phì Thủy, là bởi vì ngài hiểu rõ, nếu chỉ lùi một bước là không còn đường sống. Ngài nhất định phải sống chết bảo vệ chiến tuyến Phì Thủy, không để cho Phù Kiên bước vào Phì Thủy nửa bước. Chính là thái độ không thành công thì cũng thành nhân này khiến tiếng thơm đại thiếu gia được lưu danh sử sách, đời đời lưu truyền. Tình hình bây giờ của đệ cũng như vậy, Kiến Khang chính là Phì Thủy của đệ, thực lực của kẻ thù mặc dù mạnh hơn ngàn lần so với đệ nhưng đệ cũng không được lùi nửa bước. Nếu không thì đệ sẽ thua hết, tất cả những thứ thắng được trước kia đều phải bù vào đó.”

Lưu Dụ đứng bên đường, cúi đầu không nói gì.

Tống Bi Phong tiếp tục: “Kiến Khang chính là Phì Thủy của đệ. Bất luận thực lực của kẻ địch có mạnh thế nào đi nữa, đệ có một thân sức yếu thì cũng nhất định phải giữ bằng được chiến tuyến này. Có khả năng sẽ sẽ thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, có thể lại được bước vào trong hoàng thất nhà Tấn. Tống Bi Phong ta sẽ xả thân bồi tiếp quân tử, trao cả tính mệnh và vinh nhục cho đệ, cùng chung sống chết.”

Lưu Dụ xấu hổ gượng cười, nói: “Lão ca dạy rất đúng. Trên thực tế đệ ngoài cái mạng nhỏ này ra đều chẳng có gì để mất cả. Vừa nãy huynh nói, chúng ta không phải hoàn toàn không có người giúp đỡ là chỉ điều gì vậy?”

Tống Bi Phong nói: “Ta chỉ sức ảnh hưởng của An công. Khi An công còn sống, ở Kiến Khang trên có công khanh đại thần dưới có phàm phu tục tử, không ai là không kính trọng ông ấy. An công mặc dù đã mất nhưng cái uy của người thì vẫn còn. Ta sẽ tìm cách liên hệ mấy người cho đệ, có việc xảy ra, chúng ta cũng không bị cô lập không có viện trợ.”

Lưu Dụ nói: “Đệ sợ nhất là ngày mai sau khi gặp Lưu Lao Chi, hắn ta sẽ giở thủ đoạn không cho đệ tiếp xúc với người ngoài. Tới lúc đó chỉ sợ muốn gặp huynh cũng vô cùng khó khăn.”

Tống Bi Phong nói: “Nơi dừng chân của Lưu Lao Chi là Thạch Đầu Thành, đó là hắn ta yêu cầu. Còn bây giờ Thạch Đầu Thành là quân doanh của Bắc Phủ binh ở Kiến Khang, Lưu Lao Chi có thể ngăn cản bất cứ người nào đi gặp đệ nhưng không thể ngăn cản Tống Bi Phong ta. Bởi vì trên dưới Bắc Phủ binh đều không coi ta là người ngoài. Yên tâm đi, thế nào ta cũng có cách để gặp đệ, ít nhất cũng có thể báo tin tới cho đệ.”

Lưu Dụ trở về trạng thái bình thường, cười nói: “Lưu Lao Chi vẫn không thật sự tin tưởng Tư Mã Đạo Tử, chỉ sợ trở thành một Hà Khiêm thứ hai. Tuy nhiên, hắn ta đã lo lắng quá rồi. Với tình hình hiện nay, Tư Mã Đạo Tử làm sao có thể giở trò với hắn ta được. Việc mà Tư Mã Đạo Tử hi vọng xảy ra lúc này chính là Bắc Phủ binh và Thiên Sư binh đều bị tổn thất. Hắn có thể loại bỏ được hai mối họa trong lòng, càng có thể lấy ‘Nhạc Chúc quân’ thay thế cho Bắc Phủ binh, do con trai hắn ta làm đại thống lĩnh của tân quân, chuyên tâm đi ứng phó Hoàn Huyền. Như thế, giang sơn của Tư Mã Đạo Tử mới vững chắc như núi Thái Sơn. Kẻ ngốc vẫn mãi là kẻ ngốc. Lưu Lao Chi bá chiếm Thạch Đầu Thành, khiến cho những cao môn Kiến Khang càng thêm kiêng kị hắn.”

Tống Bi Phong vui mừng nói: “Tiểu Dụ lấy lại được tinh thần chiến đấu rồi.”

Lưu Dụ cười nói: “Toàn nhờ lão ca huynh thức tỉnh. Chúng ta nên đi thôi!”

Tống Bi Phong nói: “Vẫn còn vài lời. Đợi sau khi gặp nhị thiếu gia, bất luận ngài nói gì, cũng đừng có để bụng, coi như nể mặt An công và Huyền soái.”

Lưu Dụ nói: “Đệ đã sớm có tính toán rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục cuộc hành trình.

:77:

Yến Phi ngồi trên một mỏm đá lớn ở bên sông, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi trời tối chàng vượt trăng sao lên đường, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, để cho ngựa tới bên sông uống nước.

Những người khác đều không dám quấy rầy tới Yến Phi, chàng cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ.

Vẫn còn mười hai ngày nữa, Bách nhật Trúc cơ của Thiên Thiên mới hoàn thành. Chàng nóng nòng chời đợi ngày này, chàng đã chịu đủ những sự dày vò của tương tư rồi.

Tình hình bây giờ của nàng như thế nào? Sau khi chia tay ở Huỳnh Dương, bóng dáng yêu kiều của nàng luôn cùng chàng chinh chiến khắp nam bắc, ngay cả những lúc buồn bã nhất vẫn không cảm thấy cô độc. Tình cảm nóng bỏng của Thiên Thiên sưởi ấm trái tim chàng, bất luận con đường phía trước có khó khăn thế nào, bi quan thất vọng ra sao thì vì Thiên Thiên, chàng có thể chiến đấu tới giây phút cuối cùng.

Thác Bạt Khuê tới ngồi xuống bên cạnh chàng, nói: “Chúng ta cần phải vượt qua đội quân tiên phong của tiểu Bảo. Ta dám khẳng định rằng, tiểu Bảo đang bán tín bán nghi, ăn ngủ không yên.”

Yến Phi mở mắt ra, nhìn Thác Bạt Khuê đang vui mừng bằng ánh mắt sắc bén, sau đó mỉm cười.

Thác Bạt Khuê cười nói: “Vẫn còn căm ghét thù hằn chiến tranh sao? Có lúc chiến tranh là chuyện không có cách nào có thể tránh được, ngươi không xâm phạm tới người khác thì người khác cũng không thể xâm phạm tới ngươi.”

Yến Phi nghĩ tới Kỉ Thiên Thiên, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi!”

Thác Bạt Khuê lắc đầu nói: “Ngươi tịnh không hiểu.”

Yến Phi gật đầu nói: “Đúng thế! Ta thừa nhận, chiến tranh là không thể nào có thể tránh khỏi, đã được chưa?”

Thác Bạt Khuê cười nhạt: “Loài người thích phát động chiến tranh là do khi sinh ra đã như vậy rồi. Trong lịch sử từ trước tới giờ chưa bao giờ dừng lại, nó đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống của chúng ta.”

Yến Phi lắc đầu: “Ta không thể đồng ý với cách nói này, đó chỉ là vấn đề của con người!”

Thác Bạt Khuê cười nói: “Đây không phải là vấn đề của chúng ta. Nếu có trách thì hãy trách ông trời.”

Yến Phi cau mày hỏi: “Điều này có liên quan gì tới ông trời à?”

Thác Bạt Khuê nói: “Sao lại không liên quan tới chuyện của ông trời? Giang hồ có quy tắc của giang hồ, tự nhiên cũng có phép tắc của tự nhiên. Ngươi chưa từng sống trên thảo nguyên, lúc sói đuổi theo bầy hươu, đều là hạ thủ với những con hươu yếu. Con nào không đủ khỏe mạnh, chạy không nhanh, sẽ bị sói ăn thịt. Từ những con súc vật ở thảo nguyên tới thế giới loài người chúng ta, từ cổ tới kim đều là thế giới cá lớn nuốt cả bé. Ngươi có thể nói nhân nghĩa đạo đức, có thể mĩ hóa hành vi xâm lược nhưng nói cho cùng vẫn là trò chơi tàn khốc những kẻ mạnh đào thải những kẻ yếu. Ngươi muốn cứu người đẹp của mình, ta không muốn vong quốc diệt tổ. Vì vậy chúng ta đêm nay sẽ kề vai chiến đấu ở đây, thề sẽ giết sạch quân địch, những suy nghĩ khác đều không thiết thực.”

Yến Phi nhìn lên trời, không nói thêm gì.

:77:

Yến tiệc được tổ chức tại khu nhà lộng lẫy của Phượng lão đại, những người từ cấp Hương chủ trở lên của Dĩnh Khẩu bang đều tới tham gia. Vẫn còn có một vị khách không ngờ lại tới, chính là người số một ở Thọ Dương - Hồ Bân. Điều này càng chứng tỏ sự ủng hộ toàn lực của ông ta với Biên Hoang tập.

Trên thực tế, ở nơi núi cao, xa Hoàng đế này, ý kiến của lão còn quan trọng hơn cả thái độ của Lưu Lao Chi. Không có sự ủng hộ của lão thì kế hoạch tham quan Biên Hoang căn bản khó mà hoàn thành được.

Phượng lão đại vô cùng vui mừng, lần lượt chúc rượu mọi người. Không khí vô cùng hòa hợp, khách chủ đều rất vui vẻ. Sau bữa tiệc, Phượng lão đại định giữ mọi người nghỉ lại nhà một đêm hôm sau sẽ lên thuyền trở về. Nhưng mọi người đều lo lắng cho đoàn thuyền ở bên ngoài thành sợ có địch tới xâm phạm, phá tan công cụ kiếm tiền là chuyện nhỏ, phá hoại việc tham quan Biên Hoang mới là chuyện lớn, nên đều lựa lời từ chối ý tốt của Phượng lão đại.

Để cho an toàn, Giang Văn Thanh đề nghị ba chiếc thuyền lái ra xa bến, hạ neo trên bờ của Thọ Dương ở thượng du Hoài Thủy. Đồng thời phái người luân phiên canh gác, lưu ý tình hình trên mặt nước và dưới nước, để cho an toàn. Lúc này Tân Hiệp Nghĩa vẫn say rượu chưa tỉnh.

Trác Cuồng Sinh càng về đêm càng tỉnh táo, kéo Âm Kì tới khoang thuyền đánh cờ vây, lại lôi cả Bàng Nghĩa và Phương Hồng Sinh tới xem.

Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi tinh thông tiếng Hán, nhưng lại không hiểu gì về cờ vây, xem một lúc liền về phòng nghỉ ngơi.

Cao Ngạn cũng không có hứng thú với cái trò mệt óc này, đang định trở về, liền chạy nhanh ra khỏi cửa thì gặp Diêu Mãnh đứng chắn ở đó.

Cao Ngạn cau mày nói: “Tham quan Biên Hoang vẫn chưa nói đủ sao? Đêm nay ta không muốn nghe thấy mấy từ ‘tham quan Biên Hoang’ này nữa. Chỉ hi vọng trong giấc mơ tìm thấy tiểu Nhạn nhi của ta, mơ một giấc mộng đẹp.”

Diêu Mãnh cười trừ kéo gã vào phòng bên cạnh, nói: “Nói cho ta biết, ngươi có phải là huynh đệ của ta không?”

Cao Ngạn càu nhàu: “Huynh đệ thì làm sao? Chẳng lẽ không cần ngủ hay sao?”

Diêu Mãnh đẩy cửa ra, kéo gã ngồi xuống một chiếc ghế ở gần cửa sổ nói, cẩn thận rút một tờ giấy từ trong ngực ra, đứng bên cạnh mở ra nói: “Bên trên có viết gì?”

Cao Ngạn nghiêng đầu nhìn, đọc: “’Cứu tôi!’Ha ha! Thì ra là ngươi không biết chữ sao?”

Diêu Mãnh sừng sờ, sau đó lại nhìn vào hàng chữ, không trả lời gã.

Cao Ngạn không dừng hỏi tiếp: “Ngươi quả thật không biết hai từ này sao? Ta có thể mỗi ngày dạy cho ngươi hai chữ như thế này, nhưng sẽ đòi phí cao đó. Người ta nói một chữ nghìn vàng, ta đây giảm bớt một chút, năm trăm đồng vàng một chữ nhé!”

Diêu Mãnh quỳ xuống phía trước gã, nói khẽ: “Chuyện này ngươi phải giúp đỡ ta, nhưng nhất thiết không được nói cho người khác biết!”

Cao Ngạn không hiểu gì hỏi: “Ngươi đang nói gì?”

Diễu Mãnh đáp: “Ngươi có biết ai đưa cho ta mẩu giấy này hay không?”

Cao Ngạn ngạc nhiên đáp: “Ngươi không nói thì làm sao ta biết được. Hắc! Chẳng lẽ có người cầu cứu ngươi sao?”

Diêu Mãnh thở dài: “Ta cứ nghĩ là giai nhân hẹn, tự nhiên có diễm phúc, không ngờ lại là mảnh giấy cầu cứu.”

Cao Ngạn hứng thú hỏi nhỏ: “Tiểu tử tốt! Vị giai nhân nào cầu cứu tới ngươi đó?”

Diêm Mạnh đáp: “Chính là vị cô nương Miêu tộc đó!”

Cao Ngạn sững sờ hỏi: “Sao ngươi lại có thể tiếp xúc với cô ta?”

Diêm Mãnh nói: “Dễ nói lắm sao? Ngươi và lão Trác đi du sơn ngoạn thủy, ta đành phải làm những việc của ngươi, cùng với Âm Kì tới nhà trọ ở Biên Hoang chào khách hàng. Lúc rời đi, thì gặp ngay tiểu mĩ nhân che mặt đó trở về. Để có thể kịp buổi tiệc của Phượng lão đại, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nói chuyện với khách mấy câu, cả với tên béo ị đó nữa. Khi ta đi qua người tiểu cô nương, cô ta liền nhét mẩu giấy đó vào tay ta. Con bà nó chứ! Tay của cô ta thật mềm mại.”

Cao Ngạn vỗ đùi nói: “Hôm nay ta thắng lão Trác điên đó rồi. Đều nói rằng người đẹp bịt mặt thật đáng thương, cứ không tin lời ta nói, để ta đưa mẩu giấy này cho lão coi, xem xem lão ta còn gì để nói.”

Diêu Mãnh vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao có thể nói cho lão Trác biết được?”

Cao Ngạn không hiểu thốt: “Tại sao lại không được?”

Diêu Mãnh nói: “Ngươi quên rằng chúng ta đã công cáo thiên hạ. Để tuân theo quy tắc của tham quan Biên Hoang, chúng ta tuyệt đối không thể can thiệp vào việc tư của khách hàng được.”

Cao Ngạn nói: “Ta là kẻ hiệp nghĩa, làm sao có thể thấy chết mà không cứu!”

Diêu Mãnh buồn rầu nói: “Sớm đã biết như thế này, ta đã không hỏi ngươi trên mảnh giấy đó viết gì rồi. Quy tắc của tham quan Biên Hoang đã được Chung lâu hội nghị thông qua, không ai có thể làm trái lại.”

Cao Ngạn hỏi: “Ngươi không phải chuẩn bị làm trái lại hay sao?

Diêu Mãnh vẻ mặt rầu rĩ thở than: “Lần này đùng là thật phiền toái.”

Cao Ngạn nói: “Được người đẹp để ý tới, chỉ có vui mừng, sao lại có thể phiền toái được.”

Diêu Mãnh tự nói một mình: “Không biết tướng mạo của cô ta thế nào, có đáng làm như thế này hay không?”

Cao Ngạn ôm bụng cười nói: “Thì ra chúng ta có cùng chung chí hướng, đều là phải nhìn thấy vẻ đẹp mới có thể động lòng.”

Diêu Mãnh giận dữ thốt: “Ngươi có phải là huynh đệ của ta không vậy?”

Cao Ngạn vỗ ngực nói: “Đương nhiên là huynh đệ rồi. Tên tiểu tử nhà ngươi coi như may mắn. Nếu như ngươi cầm mẩu giấy này đi tìm lão Trác để lão giúp người đọc chữ, nhất định lão ta sẽ đọc hai chữ ‘cứu tôi’ thành ‘cút đi’ hay ‘khốn nạn’, sau đó đốt mảnh giấy đi, ngươi sẽ vĩnh viễn quên chuyện này. Ha ha, nên là ‘cút xéo’ thì càng hay.”

Diêu Mãnh vô cùng tức giận.

Cao Ngạn hạ giọng: “Cô ta chắc đang gặp nguy hiểm, và đau khổ không thiết sống, vì vậy mới cầu cứu bừa người lạ.”

Diêu Mãnh lắc đầu nói: “Đó làm sao có thể là cầu cứu bừa người lạ được? Cô ta đã sớm có chuẩn bị rồi, trộm giấu mẩu giấy, cố tìm cơ hội, đưa mẩu giấy cầu cứu chúng ta!”

Cao Ngạn nói: “Âm Kì nhìn thấy cô ta đưa mẩu giấy không?”

Diêu Mãnh nói: “Hắn đi trước ta, đương nhiên là không nhìn thấy rồi!”

Cao Ngạn nói: “Mọi người đều là huynh đệ, muốn không giúp ngươi cũng không được, chúng ta làm thế nào để ra tay cứu cô ta đây?”

Diêu Mãnh nói: “Chuyện này nói dễ thì cũng không dễ, nói khó thì cũng không hẳn. Vấn đề nằm ở chỗ giấu được đám lão Trác, và làm thế nào để trả lời về việc này.”

Cao Ngạn đồng ý nói: “Đúng, vẫn còn một vấn đề vô cùng khó khăn nữa chính là sau khi xong việc làm thể nào để sắp xếp cho cô ta, ngươi lấy cô ta sao?”

Diêu Mạnh quỳ tê cả chân, đứng dậy ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh, gượng cười nói: “Ngươi nói đi đâu thế? Ta đây là một phần tử trung kiên của Dạ Oa tộc. Từ trước tới giờ không có hứng thú với chuyện lấy vợ sinh con, chỉ muốn sống qua ngày, hưởng thụ cuộc đời. Sớm biết thế này thì để kệ ngươi tới nhà trọ Biên Hoang. Chuyện này ta cũng chẳng cần phải chịu đựng nữa.”

Cao Ngạn hỏi: “Thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi có rung động trước cô ta không?”

Diêu Mãnh nói: “Khi đi qua người cô ta, cả người ta giống như bay bổng trên cõi tiên, như vậy có thể coi là rung động không?”

Cao Ngạn cười nói: “Không chỉ là rung động mà còn là vô cùng rung động rồi!”

Diêu Mãnh nói: “Không được cười, ta nói chuyện nghiêm túc đó.”

Cao Ngạn nói: “Ta làm cho ngươi hồ đồ rồi, ngươi muốn giải quyết chuyện này như thế nào?”

Diêu Mãnh đáp: “Ta không biết, trong lòng ta đang rối bời.”

Cao Ngạn cười nói: “May mà ta có tiểu Bạch Nhạn. Nếu không, khẳng định sẽ làm thay ngươi cái chuyện ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ này. Ngươi thử xem thế này nhé! Hiện tại tất cả án binh bất động, đợi ngày mai sau khi khai thuyền, ta sẽ cố gắng phân tâm gã xôi thịt còn ngươi thì tranh thủ mà đi gặp tiểu mỹ nhân che mặt. Phải tìm hiểu xem nàng có nỗi khổ gì, có quan hệ thế nào với con lợn béo. Sau đó, bọn ta sẽ lên sách lược hành động. Rõ chưa?”

Hết chương 350

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.