Hoang nhân có thể đoạt lại Biên Hoang tập lần thứ hai quả thật ngay cả bản thân họ cũng thấy như trong mơ. Đó là một kỳ tích không dám tin, làm Hoang nhân hân hoan như phát cuồng, ca hát nhảy múa suốt đêm. Đặc biệt, địch nhân để lại một lượng lớn vật tư, lương thực và vũ khí. Biên Hoang tập không những vẫn còn gần như hoàn chỉnh mà còn được thêm mấy chục toà tiễn lâu và thạch bảo làm tăng thêm cảm giác an toàn của Hoang nhân, kiên định tin vào việc Biên Hoang tập sẽ phục hồi sự hưng thịnh.
Trận chiến này thành công thật đẹp mắt và nhanh chóng. So với quy mô trận chiến, số người chết trận không đến một trăm, quả là một con số không thể tin nổi.
Thác Bạt Nghi và Mộ Dung Chiến dẫn theo sáu ngàn huynh đệ truy sát bại quân năm mươi dặm, tiêu diệt hơn hai ngàn tên rồi mới rút về Tập. Đáng tiếc là đã để cho bọn tướng lĩnh chủ yếu như Diêu Hưng lợi dụng sương mù chạy thoát về phương Bắc.
Ba ngày sau, mây mù cuối cùng cũng tan hết. Biên Hoang tập tuy vẫn còn dấu ấn của cuộc chiến, nhưng sinh hoạt của Hoang nhân đã dần dần phục hồi lại như thường.
Sáng sớm ngày hôm đó, Yến Phi ngồi trên chiếc ghế được chế tạo riêng cho chàng ở chỗ vốn là Đệ Nhất lâu, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Điệp Luyến Hoa để ngang trên mặt chiếc bàn tròn lớn. Chàng thanh thản ngắm nhìn cảnh xe cộ và người ồn ào qua lại ở đường lớn phía đông.
Hoang nhân biết tính chàng nên không ai đến quấy nhiễu.
Bàng Nghĩa và Lưu Dụ người cầm chén, người cầm bình rượu đặt lên bàn tròn lớn rồi ngồi xuống hai bên chàng.
Bàng Nghĩa cười: “Đây là thùng Thiêu Đao Tử đầu tiên được chuyển đến từ Thọ Dương, quý hơn cả tính mạng. Bọn gian thương bán rượu đó quả là biết cách kiếm tiền. Nhưng vì thấy ngươi sắp đi xa nên ta dù khuynh gia bại sản cũng chỉ còn cách bỏ tiền ra mua để mang đến tiễn ngươi lên đường.”
Lưu Dụ mở nắp bình, rót rượu cho Yến Phi, vui vẻ nói: “Sáng mai ta sẽ đi. Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, đánh cho Mộ Dung Bảo vãi đái ra quần. Sau này mà có ai nói đến hai chữ Yến Phi trước mặt thì hắn cứ là run như dẽ, kêu cha gọi mẹ.”
Bàng Nghĩa nói: “Hắn chắc chắn sẽ bị Điệp Luyến Hoa của tiểu Phi cắt mất cả trứng rồi, làm sao mà kêu cha gọi mẹ được?”
Yến Phi cười: “Không cần khoa trương như thế. Chúng ta cạn một ly đi.”
Ba người chạm cốc, uống cạn.
Yến Phi nhìn vào đáy chén, gật gù: “Cũng không kém lắm. Nhưng nếu so với Tuyết Giản Hương vẫn còn thua xa. Hy vọng khi ta trở về thì có thể được uống tiên dịch do lão Bàng tinh chế.”
Bàng Nghĩa vui vẻ đáp: “Cái đó không thành vấn đề. Ta đã chuẩn bị trùng kiến Đệ Nhất lâu. Khẳng định là khi ngươi trở lại thì có thể ngồi trên lầu uống rượu. Việc này sẽ được toàn bộ Hoang nhân huynh đệ ủng hộ giúp đỡ.”
Lúc này, ba người Trác Cuồng Sinh, Đồ Phụng Tam và Phương Hồng Sinh lục tục kéo đến, ngồi xuống đối diện với ba người. Bàng Nghĩa bày chén và rót rượu cho họ. Không khí vô cùng vui vẻ.
Sau khi chúc rượu, Trác Cuồng Sinh lấy tay áo lau miệng, cười nói: “Lần này trong vòng ba mươi tám ngày, chúng ta đã kinh qua đủ mọi cảm giác thất thủ, trốn tránh địch, tụ nghĩa và phản công. Trong thời gian đó, cùng với các phía địch nhân đấu trí đấu lực. Chúng ta dùng lực ép Tư Mã Đạo Tử đương nhiên là một thắng lợi quang vinh, nhưng tối tinh xảo là đại phá Kinh - Hồ liên quân và việc dùng uy lực của mưa gió sấm chớp, trong một đêm quét sạch địch nhân đông hơn ta đến ba lần ra khỏi Biên Hoang tập. Điều đó cho thấy sự đoàn kết và bản lĩnh của Hoang nhân chúng ta. Từ nay về sau, bất kỳ ai muốn đến xâm phạm bọn ta đều phải suy nghĩ rất kỹ mới dám làm.”
Đồ Phụng Tam lạnh lùng: “Lịch sử sẽ không lặp lại vì Hoang nhân đã thành kẻ mạnh hùng bá Biên Hoang. Chỉ có người khác sợ chúng ta đến xâm phạm chứ chúng ta không sợ người khác dám đến chọc giận chúng ta. Chúng ta sẽ thay đổi sách lược, đưa thế lực phát triển khắp hai phương Nam Bắc.”
Hắn lại quay sang Yến Phi nói: “Khi Mộ Dung Bảo đại bại chạy về, Mộ Dung Thuỳ sẽ không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách tự thân dẫn quân thảo phạt Thác Bạt Khuê. Ta có thể đảm bảo khi đó thì đại quân Dạ Oa tộc của Hoang nhân đã chuẩn bị đầy đủ, có thể toàn diện xuất kích, nghênh đón Thiên Thiên tiểu thư từ ma trảo của Mộ Dung Thuỳ về Biên Hoang tập.”
Ánh mắt Yến Phi nhìn Lưu Dụ nói: “Nhưng điều kiện đầu tiên là Lưu huynh phải hoàn toàn khống chế Bắc Phủ binh, áp chế Hoàn Huyền và Tư Mã Đạo Tử. Nếu như để bất cứ bên nào trong bọn chúng thừa cơ xâm nhập thì Biên Hoang tập sẽ mất đi lần thứ ba. Vì địch nhân có bài học từ người đi trước, nên sẽ áp dụng chính sách tiêu thổ, không trường kỳ phòng thủ đồn trú ở đây, tránh tiêu hao nhân lực, vật tư và lương thực.”
Lưu Dụ cảm thấy trách nhiệm trên vai càng thêm nặng nề. Sự thật, nếu gã quay về Bắc Phủ binh thì vận mệnh vẫn liên quan chặt chẽ với Biên Hoang tập. Thậm chí cả vận mệnh của chủ tỳ Thiên Thiên cũng quan hệ tới thành bại của gã. Chỉ có gã mới có thể làm Hoang nhân viễn chinh phương Bắc mà không phải lo lắng về hậu phương. Dưới tình hình hiện nay, con đường đó thật khó khăn, thật xa xôi và không thể. Bất quá gã tuyệt không thể đánh mất dũng khí. Thành công của cuộc phản công Biên Hoang tập đã khai sáng cho gã một điều. Đó là trí tuệ, mưu lược và quyết tâm trong thế yếu tuyệt đối vẫn có thể tạo nên tác dụng hữu hiệu. Quan trọng hơn là gã đã trở thành anh hùng trong tâm trí của Hoang nhân và Bắc Phủ binh, đã chuẩn bị đủ điều kiện để trở thành người thừa kế Tạ Huyền.
Gã trầm giọng nói: “Ta sẽ không làm các huynh đệ thất vọng đâu.”
Trác Cuồng Sinh giơ ngón tay cái khen: “Hảo hán tử! Sau khi Lưu soái về Quảng Lăng cần cẩn thận mọi chuyện, kể cả lúc đi dạo trên đường hay lúc ăn uống. Vì dao ngôn dành cho ngươi là 'Lưu Dụ một mũi tên bắn chìm Ẩn Long, chính là khi thiên thạch rơi xuống đất’ đã truyền khắp mọi ngóc ngách ở phương Nam rồi, nhà nhà đều biết. Không tin ngươi có thể tuỳ tiện hỏi bất kỳ ai từ phương Nam đến đây làm ăn là biết. Kẻ nào cầm quyền cũng sẽ không thể cho phép điều đó nên bọn chúng sẽ tìm trăm phương ngàn kế, không lựa thủ đoạn để diệt trừ ngươi khi ngươi vẫn chưa nắm quyền.”
Đồ Phụng Tam tiếp lời: “Trác quán chủ lời vàng ý ngọc, huênh hoang lộ liễu quá sẽ gây ra tai kiếp. Lưu huynh cần phải khiêm nhường hơn bình thường, đợi chờ thời cơ, dần dần bồi dưỡng thế lực trong Bắc Phủ binh. Bảo mã của Tạ Huyền ngươi nên để lại Biên Hoang tập. Nếu không sẽ thành tội đó.”
Năm người bọn Giang Văn Thanh, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết, Tịch Kính và Âm Kỳ cũng kéo tới, ngồi đầy xung quanh chiếc bàn tròn lớn. Bàng Nghĩa vội sai đầu bếp đi lấy thêm về mấy cái ghế để dành cho những huynh đệ thân tình khác đến chia tay Yến Phi.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Văn Thanh trước tiên nhìn Lưu Dụ. Nàng lộ vẻ ngượng ngùng đầy nữ tính hiếm thấy, nói: “Tống đại ca đã đến Hoài Thuỷ, hai ngày sau sẽ đến Kiến Khang.”
Sau khi quang phục Biên Hoang tập, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Tống Bi Phong đã ly khai. Giang Văn Thanh phái Song Đầu thuyền tiễn lão một đoạn đường đến bờ nam Hoài Thuỷ. Sau đó, lão lên bờ theo đường bộ về Kiến Khang. Nàng báo cáo cho mọi người biết cho thấy Song Đầu thuyền đã trở về.
Trong số mọi người, chỉ có Yến Phi và Lưu Dụ biết rõ Tống Bi Phong vì Tạ Đạo Uẩn nên mới hoả tốc trở về Kiến Khang để xem xét tình hình.
Không biết tại sao, khi Giang Văn Thanh liếc Lưu Dụ một cái như thế làm gã cảm thấy tim đập thình thịch. Mỹ nữ này vẫn vận trang phục nam nhân như trước nhưng trong ánh mắt nàng ngập tràn vẻ quyến rũ dụ hoặc, phong thái tươi như hoa nở rộ đầy nữ tính.
Giang Văn Thanh quay sang Yến Phi nói: “Xin chúc Biên Hoang đệ nhất cao thủ của chúng ta tiếp tục dương uy ở Bắc vực, đại phá quân viễn chinh của Mộ Dung Bảo.”
Mọi người ầm ầm hưởng ứng, kính chàng tuần rượu thứ ba.
Hồng Tử Xuân, Hô Lôi Phương, Thác Bạt Nghi, Đinh Tuyên, Diêu Mãnh và Cơ Biệt lúc này cũng tới làm không khí càng thêm nồng nhiệt. Thắng lợi có được không hề dễ dàng càng làm người ta cảm thấy giá trị. Mọi người vẫn đang đắm chìm trong nỗi vui mừng đoạt lại được Biên Hoang tập lần thứ hai.
Trình Thương Cổ nói: “Tên tiểu tử Cao Ngạn không biết đã lăn đến chỗ nào?”
Cơ Biệt cười: “Chỉ sợ hắn đã bắt đầu phát điên rồi!”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười nhẹ: “Tiểu tử đến rồi kìa!”
Mọi người nhìn theo mắt lão, thấy Cao Ngạn đang theo đường lớn phía Đông chạy tới. Thần tình hắn hưng phấn đến mức đem ngay ghế của mình chen vào giữa Yến Phi và Bàng Nghĩa rồi thốt lên: “Khó có dịp các vị đại ca, đại thư toàn thể có mặt ở đây. Ta có một tuyệt thế hảo kế nhất tiễn xạ tam điêu muốn nói ra để các vị đại ca, đại thư tham khảo, xem có làm được không, để báo đáp các vị không ngừng giúp đỡ hết mình trong cuộc đấu tranh vì hạnh phúc chung thân đại sự của ta.”
Hồng Tử Xuân cười lên quái dị: “Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc là đến để chia tay hay là để nói chuyện làm ăn đây?”
Cao Ngạn nhiệt tình như cũ, hoa tay múa chân nói: “Thế nào cũng được. Tuyệt thế hảo kế của lão tử, thứ nhất có thể phát tài rất lớn, tiền bạc thu bộn. Thứ hai là có thể mở rộng sức ảnh hưởng của chúng ta ở phương Nam. Thứ ba là có thể tạo thanh thế cho Lưu gia. Như thế thì không những chúng ta có thể yên tâm về quân phí của Biên Hoang, lại có thể ổn định phương Nam, làm đại tăng kho tiền của Lưu gia dùng tranh đấu với người ta. Khi điều kiện chín muồi, chúng ta sẽ Bắc phạt cứu Thiên Thiên và chị Tiểu Thi, không cần lo lắng phương Nam có ai dám đánh vào đường thoái hậu của chúng ta nữa!”
Tất cả mọi người bật cười lớn, kể cả Yến Phi và Lưu Dụ. Vì gã luôn mồm nói những chuyện kinh thiên động địa, không ai tin gã có thể nghĩ ra được cái gì có tính xây dựng.
Trình Thương Cổ nói: “Ta dám cùng bất cứ ai đánh bạc một ván. Lời Cao tiểu tử nói ra dù lộ chuyển phong hồi thế nào, cuối cùng nhất định sẽ có quan hệ đến tiểu Bạch Nhạn.”
Cơ Biệt cười lớn: “Trình Đổ tiên làm nhà cái được không? Ta cược là ngươi nói đúng.”
Cao Ngạn tuyệt không tức giận, vui vẻ nói: “Các vị khẳng định sẽ thua to. Đại kế để cưới tiểu Bạch Nhạn sớm đã có rồi, không cần phiền các vị.”
Gã chuyển sang phía Trác Cuồng Sinh hỏi: “Đúng không? Người chuẩn bị hôn lễ của ta?”
Mọi người nhìn Trác Cuồng Sinh.
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười nói: “Cao tiểu tử đúng là không nói ngoa. Ta đã quyết định sẽ cùng hắn đi Lưỡng Hồ, dũng cảm xông vào cửa ải tình ái, mang bằng được mỹ nhân về. Hà! Thật sảng khoái.”
Đồ Phụng Tam nhíu mày: “Các ngươi muốn đùa với Nhiếp Thiên Hoàn tâm ngoan thủ lạt sao. Hắn làm sao có thể dung cho các ngươi được?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Lão Nhiếp đương nhiên không phải là loại lương thiện gì, nhưng cũng không phải là một tên tiểu tử vô tri, bọn ta sẽ có cơ hội thành công. Hơn nữa, chia lìa tình cảm vợ chồng là oan nghiệt nhất đời. Bọn ta định sẽ biến uyên ương cuối cùng trở thành quyến thuộc, chứ không phải đến đó đánh giết làm chia lìa Cao thiếu gia của bọn ta và tiểu Bạch Nhạn. Hà!”
Mọi người chẳng còn gì để nói nữa. Một tên điên nặng thêm vào một kẻ đa tình, Lưỡng Hồ không bị chúng làm náo loạn đến nghiêng trời lệch đất mới là lạ.
Cao Ngạn hưng phấn nói: “Không nên vì chuyện tình ái của lão tử ta mà bỏ bê chính sự. Lần này, khi bọn ta đi Lưỡng Hồ thì sẽ tiện dịp làm luôn tuyệt thế hảo kế mà bây giờ ta sẽ nói ra. Đảm bảo các ngươi sẽ phải khen tuyệt.”
Yến Phi vốn chỉ mỉm cười không nói gì, lúc này than: “Nói mau đi! Ta không có nhiều thời gian điên rồ với ngươi đâu.”
Cao Ngạn cười hề hề thần bí nói: “Cái đầu vĩ đại của ta nghĩ ra cái gì, làm sao có thể sai được? Ngồi cho vững nhé. Kế này có một cái tên rất kêu, gọi là ….Hắc! gọi là ‘chuyến du lịch thám hiểm động thiên’ được không?”
Giang Văn Thanh yêu kiều cười ”phì” một tiếng, nhìn Cao Ngạn hỏi: “Ngươi đang nói lung tung gì thế?”
Cao Ngạn giật thót một cái rồi định thần liếc nhìn Giang Văn Thanh vài lần, ngạc nhiên hỏi “Phải chăng ta nhìn nhầm? Đại tiểu thư hôm nay đặc biệt mê người, đầy vẻ xuân sắc, khác hẳn với ngày thường.”
Khuôn mặt tươi cười của Giang Văn Thanh ửng hồng, gắt: “Ta cảnh cáo ngươi, không được nói xằng nói bậy về ta, nếu không, sẽ làm tiểu Bạch Nhạn của ngươi khi đến đây không chịu nổi đâu.”
Mọi người cười ầm ĩ, nhưng đều cảm thấy Cao Ngạn nói có căn cứ.
Lưu Dụ thấy ánh mắt Đồ Phụng Tam đang ra hiệu cẩn thận, gã nói: “Nói đi! bọn ta đang rửa tai để nghe đây.”
Cao Ngạn nói: “Biên Hoang luôn là cấm địa của người phương Nam. Biên Hoang tập càng là một địa phương thần bí nhất, hứng thú nhất đối với họ. Chỉ vì họ ngại đường xa nguy hiểm, sợ bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng nên những người yêu quý sinh mạng mình đều không có gan đi du lãm Biên Hoang. Chỉ có những người ưa mạo hiểm và không sợ chết mới dám tới.”
Trác Cuồng Sinh là người đầu tiên tán đồng: “Có đạo lý! Con người đều như thế, càng là nơi không thể đặt chân tới càng có sức hấp dẫn. Biên Hoang tập trong mắt người ngoài luôn là một nơi trụy lạc, ăn chơi trác táng nhất. Các loại dịch vụ vui vẻ cần gì có nấy, kể cả những thứ tưởng chừng không có cũng có đủ, thứ nào cũng sẵn sàng. Hà! Nếu có cơ hội thì ai không muốn hưởng thụ tư vị truỵ lạc.”
Cao Ngạn vui mừng nói: “Đề nghị này của ta nếu trước đây thì không thể thực hiện được vì các bang hội trong Tập lúc nào cũng có thể phát sinh đấu đá. Tự mình còn khó giữ, ai dám đảm bảo sự an toàn cho người đến dự nhiệt náo. Bây giờ thì vấn đề đó đương nhiên không tồn tại.”
Mộ Dung Chiến nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì? Có thể nói thẳng ra không?”
Cao Ngạn nói: “Mộ Dung lão đại nhẫn nại một chút được không? Nếu như quả thật ta không giải thích rõ ràng toàn bộ nguồn gốc quá trình thì chỉ sợ câu chuyện không có sức thuyết phục.”
Bàng Nghĩa nói: “Bọn ta đã sẵn sàng nhẫn nại rồi đây.”
Cao Ngạn trừng mắt nhìn hắn nói: “Đừng hòng dùng lời lẽ điên rồ ảnh hưởng đến lão tử. Con bà nó! Nói ngắn gọn thì tuyệt thế hảo kế của ta là phương pháp nhanh nhất để chấn hưng Biên Hoang tập. Chúng ta tuy lấy lại được Biên Hoang tập nhưng sự trù phú trước đây đã mất, ai nấy cũng biến thành bần cùng hết. Tất cả phải làm lại từ đầu. Nếu không có thủ đoạn khuyến khích kinh tế thì làm sao khôi phục lại tài lực trước đây? Bằng vào cái gì mà Nam chinh Bắc thảo? Con mẹ nó! Các ngươi đã rõ ta chỉ nghĩ cho mọi người chưa?”
Phí Nhị Phiết gật đầu: “Bắt đầu có chút đạo lý rồi! Nhưng vẫn chưa vào tới chính đề.”
Cao Ngạn hùng hồn tiếp: “Chấn hưng đại kế của ta là thành lập chuyến lữ hành có tên là ‘tham quan động thiên’, do Biên Hoang tập chúng ta đứng ra bảo đảm an toàn tuyệt đối, an bài cho những người có hứng thú đến Biên Hoang tập tham quan. Nơi thăm quan chủ yếu là khu vực Bạch Vân Sơn, thiên hạ kỳ cảnh nóng bỏng nhất hiện nay. Ta dám đảm bảo người tham gia khi đứng bên miệng động huyệt lớn do thiên thạch rơi xuống tạo ra sẽ nhìn tới mức trợn mắt há miệng, cảm thấy đã không uổng công đến đây.”
Mọi người đều động dung.
Trác Cuồng Sinh vỗ bàn hỏi: “Mỗi người thu bao nhiêu?”
Cao Ngạn đáp: “Lớn bé già trẻ đều đồng hạng, mỗi người hai lạng hoàng kim, giá cố định không thay đổi. Nhưng 3 tháng đầu có thể ưu đãi giảm một nửa phí.”
Phí Nhị Phiết là người tinh thông tính toán nhất, nhíu mày hỏi: “Thế thì có tiện nghi cho họ quá không? Bọn ta còn phải đưa đón, bao ăn bao ở, lãi không được bao nhiêu đâu.”
Cao Ngạn đáp: “Chỗ tinh tế chính là ở đấy. Đối với bọn giàu có quyền quý phương Nam thì hai lạng hoàng kim không đáng gì. Nhưng sau khi đến Biên Hoang tập rồi, thấy các thứ hấp dẫn mê người thì ai có thể không mở hầu bao chi tiêu? Hà! Đảm bảo trăm nghề đều hưng vượng, các vị đại lão bản ngày nào cũng có thể thu được cả thúng vàng.”
Đồ Phụng Tam nói: “Việc này nói thì dễ, làm mới khó. Bọn ta làm sao quảng bá thu hút người ta ở phương Nam? Lại làm sao ứng phó với sự can thiệp của triều đình? Nếu như có khách của một thuyền nào đó bị tống vào nhà lao thì bọn ta còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm ăn nữa?”
Cao Ngạn nói: “Vì thế ta và lão Trác sẽ phải tự thân xuất mã đi thuyết phục đại bang hội các nơi, mọi người hợp tác kiếm tiền. Hắc bang ở các địa phương sẽ là đại lý cho bọn ta, do bọn chúng tự đi mời chào lôi kéo du khách, đả thông bọn tham quan ô lại ở các địa phương. Vậy thì chúng ta có thể không cần vấy máu đao thương cũng mở rộng được thế lực ở phương Nam. Trong tình thế mọi người đều có lợi, tự nhiên sẽ xưng huynh gọi đệ, hợp tác chặt chẽ. Ít nhất thì bất cứ gió lay ngọn cỏ thế nào sẽ lập tức thông báo. Ai đến xâm phạm Biên Hoang tập đập vỡ nồi cơm chung, khẳng định sẽ trở thành công địch.”
Hồng Tử Xuân nói: “Tên tiểu tử này nói chẳng có lí do chính đáng gì cả.”
Cao Ngạn càng hưng phấn, phồng mang trợn mắt nói: “Không có lí do gì ư? Con bà ngươi chứ! Mọi người nghĩ mà xem! Cái gì là ‘Lưu Dụ một mũi tên bắn chìm Ẩn Long, là lúc thiên thạch rơi xuống đất’. Chỉ là dao ngôn, nhưng nếu như mỗi ngày có mười mấy đoàn du lịch như bướm vờn hoa đến xem kỳ tích mà lão thiên gia tạo ra đó, ai còn dám nghi ngờ Lưu gia của bọn ta không phải là chân mệnh thiên tử? Con mẹ nó! Ngày đó, khi đứng bên miệng huyệt, ta nhìn đến nỗi rợn cả tóc gáy, toàn thân run lẩy bẩy. Kỳ cảnh như thế, trong đời khó được thấy một lần. Không tin cứ hỏi thiên hạ đệ nhất cao thủ tiểu Phi của bọn ta mà xem. Khi đó ta thấy hắn đứng ngẩn ra bên cạnh miệng huyệt đó.”
Yến Phi và Lưu Dụ nhìn nhau cười khổ. Không một ai hiểu tâm sự họ.
Trác Cuồng Sinh lại vỗ bàn: “Thông qua! Thành tựu lớn nhất trong đời Cao tiểu tử chính là việc này. Phương án chấn hưng kinh tế vĩ đại như thế, chỉ có Hoang nhân chúng ta mới có thể nghĩ ra được, cũng chỉ có Hoang nhân chúng ta mới dám làm. Tuyệt diệu nhất là chúng ta chuẩn bị ngựa xe đón rước người đến uống rượu đánh bạc. Những tên ngày thường thì là kẻ sĩ đạo mạo cao xa ấy chắc chắn sẽ bỏ hết những thứ nguỵ trang xuống, lấy tiếng là đi xem ‘động thiên’ nhưng đến Biên Hoang tập là để xả khí. Con bà nó! Ta sẽ viết thêm một vở thuyết thư ‘Nhất tiễn chìm Ẩn Long’ đảm bảo mọi người mê say quên cả đường về, bao nhiêu tiền bạc trong túi chắc chắn sẽ đem ra xài bằng hết.”
Đồ Phụng Tam nói: “Thế thì quá lộ liễu. Tốt nhất là hoàn toàn không nói đến quan hệ giữa Lưu gia và ‘động thiên’, mọi người chỉ biết trong lòng là được rồi.”
Bàng Nghĩa thất thanh nói: “Đến Đồ gia ngươi cũng đồng ý với ý tưởng quái dị đó của tên tiểu tử này sao?”
Giang Văn Thanh nghiêm nét mặt nói: “Đề nghị của Cao tiểu tử đúng là phương thuốc rất tốt cho tình hình trước mắt của chúng ta, lại rất khả thi. Từ trước tới nay, Biên Hoang tập luôn có sức lôi cuốn rất lớn đối với người ngoài. Những người luôn tuân thủ nghi lễ, luật pháp đều muốn thử qua phương thức sinh hoạt vô pháp vô thiên của Hoang nhân. Hơn nữa bây giờ bọn ta lại cho họ cơ hội thưởng thức một kỳ cảnh của thiên hạ.”
Diêu Mãnh hỏi: “Lưu gia có ý kiến gì không?”
Lưu Dụ xoè tay ra nói: “Chức thống soái của ta từ ba ngày trước đã giải giáp quy điền rồi. Việc này phải do hội nghị quyết định.”
Âm Kỳ hỏi: “Có ai phản đối không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi cười rộ lên.
Cao Ngạn thét lớn: “Yến tiểu tử mau tỏ thái độ. Đề nghị của ta ngươi dám không ủng hộ sao? Ta đã động não vì sự quay về của Thiên Thiên và chị Tiểu Thi đó.”
Yến Phi đứng dậy, đeo Điệp Luyến Hoa lên lưng, một tay đặt lên bao hành lý nhỏ trên mặt bàn, ánh mắt nhìn Thác Bạt Nghi chưa hề mở miệng hỏi: “Tiểu Nghi thấy ý tưởng của Cao tiểu tử có thực hiện được không?”
Thác Bạt Nghi vui vẻ nói: “Ta không thấy có gì là nguy hiểm cả, nên thử một lần.”
Yến Phi nhìn Cao Ngạn cười “Nghe thấy chưa? Lần này thì cho ngươi phong quang nhé.”
Chàng lại nhìn Lưu Dụ hỏi: “Lưu huynh đưa ta một đoạn đường được không?”
Mọi người đều biết chàng có chuyện riêng muốn nói với Lưu Dụ, liền tế nhị đứng dậy cung kính tiễn hai người lên đường.
Hết chương 307
~*~*~*~*~*~*~*~*~