Lưu Dụ tỉnh giấc do thuyền bỗng nhiên chạy chậm lại. Cảm thấy hơi mơ hồ, gã bèn ngồi dậy.
Một lát ngoài cửa có tiếng gõ rồi có người ở ngoài nói: “Lưu gia, có Khổng lão đại đến.”
Lưu Dụ vội vã mở cửa. Khổng lão đại với thần sắc ngưng trọng đi vào khoang thuyền nhỏ hẹp, đằng sau hắn là cao thủ khiển thuyền xuất sắc nhất của Bắc Phủ binh, đã từng vào ra sinh tử cùng với gã - Lão Thủ.
Lão Thủ sau khi đóng cửa lại thì dựa người luôn vào cửa.
Khổng lão đại vỗ vỗ vào vai Lưu Dụ rồi khoác vai hắn đến ngồi ngay cạnh cùng nhau trên chiếc giường gần đó rồi nói: “Ta nhận được tin tức của ngươi nên vội lên thuyền đuổi theo, thật may là không bị lỡ.”
Lưu Dụ nhìn Lão Thủ. Lão Thủ cười khổ không nói gì. Gã cảm thấy có gì không ổn bèn hỏi: “Phát sinh chuyện gì sao?”
Khổng lão đại trầm giọng: “Phát sinh rất nhiều chuyện. Trước khi Lưu Lao Chi xuất chinh đã điều Tôn gia đi. Tôn gia tựa như bị người của Lưu Lao Chi áp tải. Lưu Lao Chi mặc dù nói điều chuyển chức vụ của Tôn gia nhưng không ai biết Tôn gia đi đâu. Nói không chừng đã bị hắn hại rồi.”
Lưu Dụ giật mình: “Ta chửi mười tám đời tổ tông nhà lão Lưu Lao Chi. Nếu quả Tôn gia có mệnh hệ gì, ta tuyệt không tha cho hắn.”
Khổng lão đại cũng gằn giọng: “Ta cũng muốn chửi mười tám đời tổ tông tên tiểu nhân ti bỉ đó. Nếu như quả ta phản ứng không nhanh, khẳng định đã chết rồi. Việc làm ăn của ta tại Quảng Lăng cũng bị hắn xoá sạch, lại còn một loạt huynh đệ bị hắn gán các loại tội trạng hàm oan tống ngục. Ta chửi con mẹ hắn. Thù này ta nhất định phải báo.”
Thấy sắc mặt bi phẫn của Lưu Dụ, hắn vỗ vỗ vai gã nói: “Con mẹ tên đó còn chưa dám động vào Tôn gia đâu. Hy vọng Tôn gia cát nhân thiên tướng.”
Lưu Dụ hỏi: “Tình hình hiện tại của ngươi thế nào?”
Khổng lão đại hừ lạnh: “Lưu Lao Chi nghĩ ta chết rồi sao? Không dễ dàng thế đâu. Việc làm ăn của ta ở đâu? Cơ sở của ta ở đâu? Ngươi không phải lo lắng cho ta. Ta sẽ ủng hộ ngươi. Mang cả tính mệnh này để bồi tiếp có được không? Ta vẫn coi trọng ngươi nhất.”
Lưu Dụ nhìn sang phía Lão Thủ.
Lão Thủ huơ tay nói: “Lưu Lao Chi biết ta và các huynh đệ thủ hạ đều hướng về phía ngươi nên đồng loạt cách chức tất cả. Hiện tại Khổng lão đại đang thu nạp bọn ta.”
Lưu Dụ kìm chế bi phẫn trong lòng hỏi: “Hiện tai ai là chủ sự ở Quảng Lăng?”
Khổng lão đại đáp: “Là kẻ không biết xấu hổ Hà Vô Kỵ. Mẹ nó chứ, ta vẫn nghĩ hắn theo Huyền soái bao năm thì cũng phải học được cách phân biệt tốt xấu. Ai ngờ cũng cùng một giuộc với Lưu Lao Chi. Lưu gia ngươi ngàn vạn lần không được bước vào Quảng Lăng nửa bước, nếu không khẳng định sẽ mất mạng.”
Lưu Dụ nhìn Lão Thủ hỏi: “Có cách nào kiếm được một chiến thuyền tính năng siêu việt không?”
Khổng lão đại đáp lớn: “Ngươi hỏi rất hợp lúc. Ta vừa mới mua một chiếc chiến thuyền mới, được tự thân Lão Thủ và các huynh đệ tân trang lại, vốn định dùng khi nguy cấp sẽ chạy ra hải ngoại. Giờ ngươi đang cần dùng, thì tặng lại cho ngươi.”
Lưu Dụ cảm động thốt: “Đó là thuyền cứu mệnh của ngươi, sao có thể lấy được chứ?”
Khổng lão đại hào hùng đáp: “Mọi người đều là huynh đệ mà còn nói khách khí. Ngươi đã giúp ta kiếm được bao nhiêu tiền, cứ tiện coi đó là hoa hồng đi.”
Rồi quay sang Lão Thủ hỏi: “Thuyền chuẩn bị tốt chứ?”
Hai mắt Lão Thủ lập tức sáng rực, gật đầu đáp: “Lúc nào cũng có thể khởi hành.”
Lưu Dụ nói: “Còn một việc nữa cần bàn với Khổng lão đại, ta muốn mượn Lão Thủ và các huynh đệ của lão…”
Khổng lão đại cười ha hả cắt lời gã: “Đó chính là nguyên nhân ta mang Lão Thủ đến đây đó.”
Lão Thủ “bụp” một cái quỳ thụp xuống, nghiêm cẩn nói: “Lão Thủ và thủ hạ thề dù chết cũng đi theo Lưu gia.”
Lưu Dụ vội đứng bật dậy đỡ Lão Thủ đứng lên. Trong lòng gã thầm thề sẽ có ngày cho Lưu Lao Chi hối tiếc vì việc hắn đã làm.
:77:
Tổng đàn của Đại Giang bang ở Đông môn mở rộng cửa, một chiếc xe ngựa với hơn chục người hộ tống từ trong đi ra. Mới nhìn thì thấy bình thường nhưng với người hiểu biết về Biên Hoang tập khi thấy người hộ giá toàn là những nhân vật tối cao có thể suy ra tầm quan trọng của người đang ngồi trong xe. Nếu không làm sao có thể điều động những người này chứ? Toàn bộ Đông đại nhai là người của Dạ Oa tộc đang đi lại, đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày, các lâu phòng cao đều có người, cả khu vực đều nằm trong sự khống chế của Hoang nhân. Không nói tới việc Hướng Vũ Điền không thể tiến hành việc ám sát, kể cả hoá thành chim nhỏ cũng khó tránh khỏi mắt mọi người.
Giang Văn Thanh, Trác Cuồng Sinh, Diêu Mãnh, Âm Kì, Phí Nhị Phiết, Trình Thương Cổ, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Phương Hồng Sinh và Đinh Tuyên mấy người đều theo cỗ xe đi trên đường, trong lòng hơi băn khoăn vì trong tình huống hiện tại, Hướng Vũ Điền muốn tìm một chỗ ẩn thân cũng khó, nói gì đến chuyện thấy việc phát sinh này rồi ra tay tiến hành thích sát.
Kể cả Hướng Vũ Điền có tự phụ thế nào cũng không có khả năng trong tình huống hiện giờ tập kích xe ngựa, càng không có khả năng thoát thân, đổi là Yến Phi cũng không làm được.
Nếu quả Hướng Vũ Điền căn bản không hiểu điều đó. Nghi trận bọn họ bố trí quả là sự phí phạm thời gian.
Cỗ xe đã đi vào Đông đại nhai, rồi hướng về phía Cổ Chung lâu ở Dạ Oa Tử.
Giang Văn Thanh và Hồng Tử Xuân vai kề vai cùng đi. Giang Văn Thanh cười khổ: “Bọn ta có lẽ đã đánh giá Hướng Vũ Điền quá cao.”
Hồng Tử Xuân chính lúc đang định trả lời bỗng có tiếng kêu thét từ phía Tổng đàn truyền tới.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chẳng nhẽ một kẻ luôn sợ thụ thương như Hướng Vũ Điền trong tình huống không thể tiến hành thích sát như thế này, vẫn bất chấp bản thân mạo hiểm tiến hành sao.
Dạ Oa tộc bốn phía đều lao xao, người lên ngựa thì lên ngựa, kẻ rút đao thì rút đao. Ai ai cũng nghiêm trận chờ đợi.
Tiếng kêu thét càng trở nên kịch liệt.
Bỗng có người trên lâu phòng quát lớn: “Từ trên cao đánh xuống đó.”
Giang Văn Thanh và mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng đã chậm một bước.
Chỉ thấy từ trên cao khoảng sáu, bảy trượng trong gió tuyết tung bay xuất hiện một đạo nhân ảnh, tốc độ kinh người tới cực điểm, khi mọi người còn đang nhìn xem có chuyện gì thì thích khách đã ở bên trên cách cỗ xe ngựa hai trượng, nhằm cỗ xe lao tới.
Tiếng hét kinh sợ nổi lên. Hướng Vũ Điền bị ánh đuốc soi rõ từng chân tơ kẽ tóc đã hiện ra, đang bay theo một trái thiết cầu đen bóng to khoảng nửa xích. Một sợi dây xích sắt nối hắn và thiết cầu, như viên đạn pháo bắn thẳng tới cỗ xe.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xẩy ra, chỉ có cách này hắn mới có thể tránh khỏi mọi người trên đường và người hộ tống đế trực tiếp đột kích cỗ xe.
Tên gia hoả này rõ ràng một mực ẩn nấp trong Tổng đàn của Đại Giang bang, đợi cỗ xe rời khỏi Tổng đàn mới đột nhiên nhảy lên mái chủ đường. Sau đó nhảy lên cao ném thiết cầu nặng hàng trăm cân ra, rồi mượn lực bay của thiết cầu như chim ưng vồ thỏ từ trên cao phát động tập kích.
“Ầmmm!”
Nóc xe vỡ vụn. Cao thủ của Đại Giang bang đang đánh xe vội nhảy tránh sang ngang.
Hướng Vũ Điền liền theo trái cầu tiến ngay vào trong cỗ xe. Nếu quả trong đó có Cao Ngạn và Tiểu Bạch Nhạn, khẳng định hai người lập tức sẽ bị giết ngay tại đương trường.
Đám người Giang Văn Thanh, Vương Trấn Ác và Trác Cuồng Sinh ai ai cũng không sợ mà lại vui mừng thầm nghĩ đây chính là thời khắc để giết chết Hướng Vũ Điền. Tất cả bèn hét lên một tiếng, nhất tề công tới cỗ xe đã bị phá nóc kia. Âm thanh như rồng gầm của Dạ Oa tộc bốn phía cũng trào tới.
Cỗ xe bỗng nhiên hoá thành gỗ vụn bắn tung ra bốn phía. Đám ngựa sợ hãi tức thì mang cả người cưỡi nhảy dựng lên hí ầm ĩ.
Nguyên lại ở bên trong cỗ xe Hướng Vũ Điền dùng thiết cầu đập một vòng biến vách xe bốn phía thành một đám gỗ vụn bắn tung ra. Nội kình bá đạo mạnh mẽ đó chưa ai từng thấy, cũng không ai từng nghĩ là có.
Đám ngựa kéo xe hí lên ầm ĩ, mang cỗ xe không thành hình đó chạy lồng lên trên đại nhai, gây ra một trận hỗn loạn nữa.
Thế công của mọi người lập tức bị đám ngựa hoảng sợ đó cản lại, không sao tạo thành áp lực uy hiếp bao vây được.
Ngay sau đó, Hướng Vũ Điền lúc này đã đứng trên mặt đất lại huy động thiết cầu. Mọi người vừa thầm kêu bất diệu thì thiết cầu đã tích đủ lực đã lao vọt lên trên cao. Hướng Vũ Điền như giao long bay lên, nhoáy chốc đã lên cao sáu, bảy trượng, rồi bay sang ngang tầm hai mươi trượng hướng về phía Dĩnh Thuỷ.
Hướng Vũ Điền trên cao cười nói: “Bản nhân cần phải đến chỗ Cao Ngạn! Thứ cho ta không thể bồi tiếp được.”
Mọi người giương mắt nhìn y đến, rồi lại trơ mắt nhìn y bỏ đi, đến chéo áo của y cũng không chạm vào được, cảm giác khó chịu trong lòng quả khó có thể hình dung.
Chuyện tồi tệ nhất là biến xảo thành vụng, bị Hướng Vũ Điền biết được hướng mà hai người Cao Ngạn, Tiểu Bạch Nhạn đi đến. Nguy hiểm của Cao Ngạn lần này bọn họ không làm gì giúp được, chỉ còn biết trông vào vận số của Cao Ngạn và Tiểu Bạch Nhạn.
Hướng Vũ Điền thật quá lợi hại
:77:
Bình minh.
Trước mặt xuất hiện một thôn làng nhỏ, nhưng không có nửa điểm của cuộc sống, nhìn không thấy làn khói bếp đại biểu cho sinh hoạt của dân làng bay lên, cũng không thấy những thanh âm thân thuộc của làng quê như gà kêu chó sủa.
Yến Phi đi đến trước tấm biển tên làng thì dừng bước lại.
Trên biển viết ba chữ “Mã gia thôn”. Dưới biển là xác của sáu bảy con chó. Vết máu vẫn còn chưa khô hẳn.
Trong lòng Yến Phi sát khí bốc lên ngùn ngụt. Từ sau khi giết chết Mộ Dung Văn, chàng hiếm khi có sát khí trong đầu. Nhưng hiện tại thấy mấy con chó vô cớ bị độc thủ mà sinh ra phẫn tức.
Có thể hiểu người hạ độc thủ giết lũ chó là người đến tìm Yến Phi. Chỉ vì chó sủa mà đã ra tay giết ngay, người này khẳng định trời sinh ra đã độc ác.
Yến Phi mặc niệm lũ chó một lát, đè nén nộ hoạ trong lòng, khôi phục lại tâm cảnh lãnh tĩnh, rồi bước vào trong làng.
Chàng cảm ứng thấy đợi chàng không chỉ có một người. Tổng cộng có tất cả ba người, đều là cao thủ gần cỡ với Tôn Ân. Nhưng chàng chẳng chút sợ hãi gì.
Đối phương rút cuộc là thần thánh phương nào?
Chú thích
* Lộng xảo phản chuyết: Đây là thành ngữ chỉ việc khi làm thì nghĩ là thông minh nhưng lúc có kết quả mới biết thực ra là ngu xuẩn. Thành ngữ này đồng nghĩa với “Lộng xảo thành chuyết”
Hết chương 429
~*~*~*~*~*~*~*~*~