Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 391: Chương 391: Mệnh trung chú định




Biên Hoang Tập, Dạ Oa Tử.

Hoang nhân có một tập quán là không ngồi cùng người lạ. Bất kể là tửu lâu hay quán ăn dù có hết chỗ nhưng bàn nào đã có người ngồi rồi thì Hoang nhân vẫn như không thấy và thích đi thẳng đến bàn của Hoang nhân hơn.

Lúc này tại bàn lại là một nữ tử xinh đẹp đang ngồi một mình nên Hoang nhân lại càng cẩn tâm đề phòng. Một nữ nhi xinh đẹp dám một mình đi lại ở Biên Hoang tập nếu không phải võ công cao cường, thì cũng có chỗ dựa lưng vững chắc. Hoang nhân căm ghét nhất là dâm tặc hái hoa, một khi bất cẩn gây phiền phức tới đàn bà con gái sẽ làm mọi người phẫn nộ là một trong những cấm kỵ của Hoang nhân.

Cho nên khi Mộ Dung Chiến bước vào quán ăn món Hồ tên Tuần Tượng vốn nổi tiếng đã lâu nằm cạnh Hoàng Kim Oa thuộc góc Tây Bắc của Dạ Oa Tử, thì gã thấy cả tiệm đang đầy khách, nhưng Sóc Thiên Đại vốn một mình lại độc chiếm một bàn lớn gây nên cảm giác như hạc giữa bầy gà, càng thu hút được nhiều chú ý hơn.

Mộ Dung Chiến lên tiếng thỉnh an, Sóc Thiên Đại quay sang nhìn với ánh mắt sắc lẻm. Mộ Dung Chiến lộ một nụ cười rực rỡ, đến cạnh nàng kéo ghế ngồi xuống nói: ”Xin chào công chúa.”

Sóc Thiên Đại không vui: ”Đến bây giờ mới đến tìm người ta, ngươi đã trốn đi đâu?”

Mộ Dung Chiến háo hức nhìn nàng từ trên xuống dưới, vui vẻ: ”Ta vốn là người công tư phân minh, xong chánh sự rồi mới làm việc riêng tư.”

Sóc Thiên Đại không hề vì mình ở vị trí thứ yếu mà nổi giận, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn: “Hiện tại ngươi đã có thời gian chưa? Làm sao ngươi lại biết ta ở đây? Ai đã nói cho ngươi biết ta là công chúa?”

Mộ Dung Chiến bình tĩnh đáp: “Công chúa đã quên đây là đâu à, Biên Hoang tập là khu vực của ta, nếu muốn tìm ai, Hoang nhân của ta để làm gì? Trong thiên hạ Biên Hoang tập này vốn là nơi tin tức linh thông nhất, công chúa đã có tên tuổi như vậy chúng ta đương nhiên là điều tra được!”

Sóc Thiên Đại tiếp lời: ”Nghe nói ở đây canh thịt dê là nổi tiếng nhất, đúng chăng?”

Lúc này tiểu nhị mang canh thịt dê còn bốc hơi lên, Sóc Thiên Đại nhắm mắt ngửi một hơi khen: ”Thơm quá!”

Khi tiểu nhị giúp Mộ Dung Chiến bày biện bộ đồ ăn xong, Mộ Dung Chiến biểu hiện phong độ của một nam nhi Hoang Nhân, tự mình phục vụ nàng, cười: ”Vốn nghe công chúa vốn rất thích ăn món 'Thiên thượng phi tường'* gì đó, điều này có thật không?”

Sóc Thiên Đại không hề khách khí, bưng canh thịt dê uống một hớp lớn, thay đổi sắc mặt nói: ”Mùi vị thật kích thích.”

Sau đó nàng nhìn hắn nói: “Nhu Nhiên tộc chúng ta vốn là dân tộc thích tự do nhất! Cho nên càng thích tự do như chim bay trên trời. Kỹ thuật cung tên của chúng ta lại càng vượt trội, Tiên Ti nhân của các ngươi cũng phải cam bái hạ phong. Bọn ta kiếm một nơi nào đó để so tài bắn tên chứ?”

Mộ Dung Chiến cười lớn, trả lời: “Nàng thử qua đao pháp của ta còn chưa đủ à? Còn muốn thử thứ khác? Phải chăng là đang tuyển chồng?”

Sóc Thiên Đại thản nhiên nhún vai nói: “Nếu vậy thì sao?”

Mộ Dung Chiến mỉm cười: ”Vậy thì nàng đã tìm sai đối tượng rồi. Mộ Dung Chiến ta không phải là loại người thích có cuộc sống gia đình, giống như người tộc Nhu Nhiên của nàng thích sinh hoạt tự do. Ta thân là Hoang Nhân, sống hôm nay không biết đến ngày mai, không hề lo lắng, ta không đặt sống chết trong mắt chỉ làm chuyện gì mình thích.”

Sóc Thiên Đại thần thái không đến nửa phần thương tổn cười nói: “Được, chúng ta cùng đợi xem! Muốn làm chồng của ta ngươi nghĩ là đơn giản à? Ít ra phải có biểu hiện xuất sắc, bằng vào thành tựu hiện giờ của ngươi, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Hừm! Nói lời thanh cao như vậy thế thì đêm nay vì sao ngươi đến đây tìm người ta?”

Mộ Dung Chiến cực kỳ hứng thú: ”Hỏi hay lắm! Nếu như ta nói với nàng là thấy sắc động lòng, muốn xem đêm nay có thể chiếm lấy nhiều tiện nghi của công chúa hay không, lại sợ sau này lại không hy vọng trốn được trách nhiệm, công chúa liệu có tin tưởng không?”

Sóc Thiên Đại đưa bát lên, thản nhiên nói:”Chúng ta cạn một chén!”

Mộ Dung Chiến nâng chén cùng nàng đối ẩm, uống cạn đến một giọt không còn, hai người đặt bát xuống. Sóc Thiên Đại kiều mị nói: ”trả lời vấn đề vừa nãy của ngươi! Ta không tin! Biên Hoang Tập đích xác có rất nhiều sắc quỷ, ví dụ như Cao Ngạn, Hồng Tử Xuân, hoặc là Cơ Biệt, nhưng tuyệt không phải Mộ Dung đương gia ngươi. Đã không phải mỹ sắc của người ta mà đến, vậy thì vì chuyện gì?”

Mộ Dung Chiến mỉm cười: ”Ta lần này đến tìm công chúa là vì muốn xem công chúa thuộc phe nào."

Sóc Thiên Đại ngạc nhiên: ”Vậy ngươi hoài nghi ta là người phe nào đây?”

Song mục Mộ Dung Chiến xạ ra tia nhìn sắc bén: ”Việc Công chúa đến Biên hoang tập lần này, phải chăng là có quan hệ tới Bí tộc?”

Sóc Thiên Đại lộ ra thần sắc ngạc nhiên cau mày hỏi: ”Bí tộc! Sao đột nhiên lại có liên quan đến bọn chúng?”

Mộ Dung Chiến lạnh nhạt: ”Vì Bí tộc đã đầu hàng đại địch của chúng ta là Mộ Dung Thùy mà Nhu Nhiên tộc lại đời đời có quan hệ thân cận với Bí Tộc.”

Sóc Thiên Đại không đồng ý: ”Vậy là ngươi đang hoài nghi ta có phải là gian tế không rồi. Nhưng đó cũng không phải vì việc tư mà là vì việc công, ngươi thu được tin tức này vào lúc nào? A, ta hiểu rồi! Tin tức là từ chỗ Yến Phi, thế nên ngươi đến tối nay mới tới tìm ta mà lại có ý bất thiện.”

Mộ Dung Chiến cười khổ: ”Nếu ta muốn gặp nàng vì việc công thì sẽ không đích thân đến đây thế này. Hiện tại ta đích thân tới gặp nàng, tức là đã nhận lãnh hết mọi việc của nàng, không để cho các huynh đệ Hoang nhân khác xen vào.”

Sóc Thiên Đại thần sắc hòa hoãn trở lại liếc hắn một cái: ”Nói vậy là ngươi có hứng thú với ta à, nhưng sao lại không lập tức tới tìm ta chứ? Đối với nữ nhân tộc Nhu Nhiên mà nói thì đây là sự nhục nhã rất lớn.”

Mộ Dung Chiến nói: “Là vì ta sợ nàng xem là thật, mà ta lại không muốn xem là thật. Ha ha! Như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?””

Sóc Thiên Đại phẫn nộ: “Ta thật sự không có sức hấp dẫn sao?”

Mộ Dung Chiến than: “Nếu ta nói công chúa đối với ta không có sức hấp dẫn, thì chính là dối lòng. Thực sự là tính cách của nàng rất hợp với sở thích của ta, hận không thể lập tức ôm nàng lên giường ngay, để xem nàng phải chăng có đủ tư vị như vậy không.”

Đối với lời nói trực tiếp và bạo dạn của Mộ Dung Chiến, Sóc Thiên Đại chẳng những không hề cho là ngang ngược, còn lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, vui sướng nói: “Đã như vậy, sao còn phải có nhiều lo lắng? Có thể ta chỉ cần một đêm vui vẻ thôi mà?”

Mộ Dung Chiến nói: “Toàn là vì thân phận đặc thù của nàng. Công chúa kén rể, sao có thể dễ dãi như nữ nhân khác chọn chồng, chỉ cầu một đêm hoan du? Được! Xin công chúa giải thích cho ta một nghi vấn trước, rốt cuộc công chúa là người phe nào?”

Sóc Thiên Đại cười lớn: “Đổi lại người khác hỏi ta, ta sẽ đổ dương nhục thang còn thừa lên đầu hắn, với ngươi thì ta coi như tạm tha! Ngươi nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần không lặp lại nữa. Sóc Thiên Đại ta chỉ thuộc về bản thân ta, cũng không quan tâm đến ý đồ của Bí tộc, càng không hứng thú đến việc của Hoang nhân các ngươi. Rõ ràng chưa?”

Mộ Dung Chiến cười nói: “Công chúa quả thật nhất ngôn cửu đỉnh, ta an tâm rồi!”

Nhìn thấy hắn chuẩn bị tư thế li khai, Sóc Thiên Đại nhíu mày nói: “Ngươi bận vậy sao?”

Mộ Dung Chiến vốn đã đứng lên, nghe thấy vậy lại ngồi xuống ghế, kinh ngạc nói: “Đã hiểu rõ tâm ý của công chúa, ta còn lưu lại đây làm gì nữa?”

Sóc Thiên Đại cả giận nói: “Hoang nhân các người không có một ai bình thường cả. Thực hận là không khiến các ngươi thua trận một cách hồ đồ, bắt cả cái tên Thác Bạt Khuê hỗn đản cho nếm mùi đau khổ một phen.”

Mộ Dung Chiến cười nói: “Ai dám coi thường Hoang nhân chúng ta, thì sẽ không có kết quả tốt, trước là như vậy bây giờ cũng thế, tương lai cũng không ngoại lệ.”

Sóc Thiên Đại mỉm cười nói: “Lần này không giống! Bởi vì địch nhân của các ngươi ngoại trừ Mộ Dung Thùy, còn có rất nhiều Bí nữ của Minh Dao, ta và nàng biết nhau từ nhỏ, ta là người biết rõ nhất bản lĩnh của nàng, dưới sự lãnh đạo của nàng, chiến sĩ Bí tộc sẽ phát huy uy lực rất đáng sợ, Mộ Dung Thùy thông qua họ nắm rõ nhất cử nhất động của các ngươi và Thác Bạt Khuê như lòng bàn tay. Cho nên mặc dù chưa chân chánh khai chiến, ta đã biết được các ngươi và Thác Bạt Khuê chắc chắn sẽ bại trân, hơn nữa còn bại trận vô cùng thê thảm. Thức thời vụ thì hãy tìm nơi khác ẩn náu, nếu không có ngày hối hận không kịp.”

Mộ Dung Chiến cười dài nói: “Để ta mượn lời của công chúa được không? Mọi người chờ mà xem!”

Nói xong tiêu sái đi ra, Sóc Thiên Đại tức giận đến trợn trừng mắt, nhưng không thể làm gì được.

:77:

Yến Phi nâng vò Tuyết Giản Hương ngồi xuống, phía sau năm dặm là Thiên Huyệt ở vùng núi Bạch Vân Sơn, chàng không có hứng thú ngoạn cảnh bởi vì phiền não đã quá nhiều rồi, không muốn Thiên Huyệt lại làm ảnh hưởng tâm tình mình nữa.

Chàng cần rượu. Từ lúc chia tay Mặc Sĩ Minh Dao, rượu luôn là biện pháp duy nhất giúp hắn chống lại nội tâm thống khổ, đặc biệt là Tuyết Giản Hương. Hắn vô thức bóp vỡ niêm phong của vò rượu, kéo nút ra, mùi rượu thơm xộc lên mũi. Chỉ có rượu mới có thể khiến cái thế giới “chân” này trở nên không “chân” nữa, không còn đe dọa nữa.

Yến Phi nâng bầu rượu lên uống ba hớp,sau đó hạ bình rượu xuống, thuận tay đem nắp đậy miệng bình lại. Càng yêu sâu đậm bao nhiêu thì càng thương tổn sâu sắc bấy nhiêu, để đối phó chàng chỉ biết giấu kín trong lòng, chàng vốn tưởng rằng vĩnh viễn không thể phục hồi trở lại cho đến lúc gặp Kỷ Thiên Thiên. Trong lúc chàng đang ở vào thời khắc thống khổ nhất, nàng tựa như một tia nắng chiếu sáng rạng rỡ, soi vào thế giới nội tâm âm u giá lạnh của chàng.

Thiên Thiên, nàng hiểu được ta chăng, nàng có thấu được sự đau xót chăng? Nàng hiểu ta hơn bất luận kẻ nào khác, bởi vì lúc chúng ta quen nhau thì cả hai giống như đồng bệnh tương lân, đều có điều đau khổ, nên mới đem chia sẻ.

Tuyết Giản Hương là loại rượu thơm ngát, uống vào cơ thể sẽ nóng dần lên, khiến tâm tình ngày càng dâng lên, không có cách nào bình ổn lại sự tiếc nuối trong thâm tâm. Mặc Sĩ Minh Dao là giấc mộng đẹp thời niên thiếu, cũng là giấc mộng của Thác Bạt Khuê. Lúc ấy bởi vì trốn tránh người của Nhu Nhiên truy sát, vì kinh hoảng mà thất thố lạc vào vùng sa mạc rộng lớn, lầm lẫn xông vào vùng lục châu** bên lề sa mạc, tình cờ chàng đã tham dự vào lễ cuồng hoan của một tộc thần bí. Đúng tại nơi này, bọn họ đã gặp được nữ thần của lòng mình. Trải qua một đêm khó quên đến ngày hôm sau, người của tộc thần bí đã như hoàng hạc biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào, chỉ còn lại hai tên tiểu tử họ say say tỉnh tỉnh, khiến cho bọn họ cả đời nghi hoặc là thật hay là “Mộng”.

Chàng và Thác Bạt Khuê từ đó không cách nào quên được Mặc Sĩ Minh Dao, nhiều năm tiếp theo cứ đến mùa đó lại quay lại sa mạc để cố tìm mảnh đất xanh lục kia, mỗi lần đều thất bại quay về, như là nó căn bản không tồn tại, phảng phất trong hai người bọn họ chỉ còn khí trời nóng cháy, khiến cả hai đều coi đấy như ảo ảnh về giấc mộng đẹp.

Đương nhiên chàng hiểu được thật sự chuyện gì đã xảy ra. Tại Trường An trùng hợp gặp lại nàng, cho dù đã gần bảy năm xa cách, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra nàng. Chàng lần đầu cảm thấy mất đi tự chủ, bỏ hết cùng nàng đi hành thích Mộ Dung Văn, rồi vì nàng làm nhiều việc không suy nghĩ, điên cuồng theo đuổi nàng. Vì yêu nàng mà sẵn sàng hy sinh tất cả, nhưng không được đáp lại tương xứng, đổi lại chỉ là thương tâm tuyệt vọng. Bất quá chàng tuyệt không có hối hận đã từng điên cuồng vì nàng như thế.

Lúc rời Trường An, trong lòng chàng đã hạ quyết tâm là ra đi vĩnh viễn không quay đầu lại, càng sẽ không tìm nàng. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, bọn họ như nhất định phải gặp gỡ tại nhân gian vốn hư ảo này, ai cũng đều không có cách nào tránh né. Không ai rõ sự lợi hại của Mặc Sĩ Dao Minh hơn chàng, nàng chẳng những là một thích khách đáng sợ mà còn là thám tử cao minh. Lúc ấy kiếm thuật của Yến Phi còn thua nàng một khoảng cách, khinh công, công lực còn kém xa hơn nhiều. Mỗi lần tỷ thí là Yến Phi thọ nhục, đã thế lại còn bị nàng cười cợt nhạo báng.

Bây giờ thì như thế nào đây? Mộ Dung Thùy có Mặc Sĩ Minh Dao ra tay trợ giúp khẳng định là như hổ thêm cánh. Nếu không phải An Ngọc Tình trượng nghĩa cảnh tỉnh, e rằng họ thất bại hồ đồ mà vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chàng chưa bao giờ nghĩ tới tình huống bị Mặc Sĩ Minh Dao vây công, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Vì cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, vì nghiệp lớn phục quốc của Thác Bạt Khuê, chàng và Thác Bạt Khuê đều không có cách lựa chọn nào khác.

Mộ Dung Thùy có thám tử thần kỳ, chàng cũng có tâm linh kỳ diệu với Kỷ Thiên Thiên, đến cuối cùng ai thắng ai bại? Yến Phi có điểm không muốn tưởng tượng thêm sau đó sẽ ra sao.

Yến Phi để vò rượu xuống, triển khai cước pháp, toàn lực tăng tốc theo hướng Hoài Thủy điên cuồng lao tới.

:77:

Diêu Mãnh và hơn mười huynh đệ Dạ Oa Tộc theo Cao Ngạn cưỡi ngựa dong ruổi lên Trấn Hoang Cương, dõi mắt tìm kiếm về phía sơn lâm hoang dã phía Nam.

Một người trong đám thở dài nói: “Cao thiếu, Tiểu Bạch Nhạn sẽ không thể tới Biên Hoang tập nhanh như vậy, ngươi bởi không tin nên khiến mọi người cùng ngươi đi một chuyến công toi, đêm nay ta khẳng định không có cách nào đến Lạc Dương lâu để cùng Tiểu Thúy gặp mặt, nàng tối qua còn nhắc đi nhắc lại ngàn lần rằng đêm nay ta phải tới gặp nàng."

Cao Ngạn đưa đầu roi ngựa về hướng tiểu Kiệt, cười quái dị nói: “Thanh Huy ngươi yên tâm đi, tiểu Thúy gần đây vận đỏ, không khiến ngươi phải lo lắng nàng phòng không đơn chiếc. Ặc ặc!”

Giọng Thanh Huy la lên một cách giận dữ: “Ta đi với mẹ ngươi, ân tình của ta với tiểu Thúy ngươi làm sao hiểu được.”

Diêu Mãnh cười nói: “Lần này khẳng định là Thanh Huy ngươi lẫn lộn rồi! Cảm tình của ngươi với tiểu Thúy ra sao, chúng ta đều là người từng trải, làm sao lại không rõ. Khặc! Nói về chuyện chính, chúng ta có thể mở đường quay về tập không?”

Cao Ngạn nói: “Các ngươi làm sao mà hiểu được Tiểu Bạch Nhạn, nàng nghe được tin ta tử nạn, nhất thời lòng như lửa đốt, bất chấp mọi chuyện toàn lực lao đến, bằng vào khinh công trác tuyệt của nàng, không dừng lại một khắc và sẽ không ngủ không nghỉ mà đến đây. Chỉ cần một ngày nửa buổi sau khi nhận tin, là có thể xuất hiện ngay trước mặt ta ngay bây giờ. Ta đến nơi này là muốn nàng có thể nhanh chóng lao vào vòng tay mạnh mẽ ấm áp của ta, hiểu chưa?”

Tiểu Kiệt vội nịnh nọt nói: “Đúng, đệ ủng hộ Cao đại ca.”

Một tên khác lải nhải nói: “Trừ phi Tiểu Bạch Nhạn có thể bay, nếu không dù có ở đây đợi thêm hai ngày ba đêm nữa cũng không có cái tình huống Tiểu Bạch Nhạn xuất hiện như Cao tiểu tử nói. Trở về đi! Cái gì muốn tới thì sẽ tới, nếu khinh công của Tiểu Bạch Nhạn được như lời ngươi nói thì bọn ta có thể phải chờ thêm nhiều canh giờ nữa mới đến lúc nàng nhào vào lòng ngươi.”

Diêu Mãnh nói: “Cao thiếu, ngươi ngẫm lại đi, thay vì cùng nàng tình tự ở đây rồi lại phải chạy một đoạn đường dài mới về tới Biên Hoang tập để thành thân, chi bằng chờ nàng nhào vào lòng ngươi tại Biên Hoang tập thì ngươi lập tức có thể động phòng. Tiểu Bạch Nhạn còn không đem chung thân đại sự tính cho rõ ràng được ư? Rồi lại mơ mơ hồ hồ đem cái trân quý nhất của nữ nhân để mất trên tay ngươi, ngươi nói xem tính toán thế có thiếu điểm nào không?”

Mọi người lập tức rộ lên cười lớn, hò hét quái dị liên tục.

Cao Ngạn than thở nói: “Lần này là các ngươi vì rượu thịt quên bạn, con bà nó, bình thường theo ta phát tài thì tư thái nghĩa bạc vân thiên ngời ngời, bây giờ mới nếm có chút khổ cực thì đã hiện nguyên hình, chỉ có tiểu Kiệt là có chút nghĩa khí. Các lão già này! nói cho cùng là không chịu theo giúp ta nghênh đón tiểu Bạch Nhạn.”

Thanh Huy nắm tay lôi kéo cương ngựa Cao Ngạn quay đầu lại, ý định muốn buộc cả người lẫn ngựa theo phải hắn trở về phía Tây, Cao Ngạn chưa kịp có cơ hội kháng nghị, mắt chợt trông thấy một bóng đen đang từ phía sườn dãy núi của Biên Hoang tập, lao như làn khói nhẹ hướng về phía bọn họ.

Nếu không phải trùng hợp xoay người theo ngựa, có lẽ đến khi kẻ đánh lén ra tay bọn họ mới một phen kinh hãi mơ hồ, nhưng lúc đó khẳng định hối thì đã muộn.

Cao Ngạn hô lớn “Thích khách!”

Lần này theo Cao Ngạn đi, ngoài Diêu Mãnh cố nhiên là đệ nhất lưu cao thủ, các người khác đều là tinh nhuệ của Dạ Oa tộc, mỗi người vốn đều kiếm sống trên đầu đao lưỡi gươm cả, đều đã trải qua trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tinh thông đường lối giang hồ, phản ứng đương nhiên là nhanh nhẹn đồng loạt như nhau.

Diêu Mãnh đầu tiên kêu to một tiếng, nhảy lên lưng ngựa, rút ra trường đao, những người khác nếu không lánh dưới bụng ngựa thì cũng xuống ngựa, hiện trạng lập tức thay đổi hoàn toàn, điều này khiến thích khách đột nhiên xuất hiện không thể tiến hành theo chiến lược đột kích bất ngờ.

Diêu Mãnh có tầm quan sát rộng nhất, là người đầu tiên nhìn thấy thích khách, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ dị. Đối phương toàn thân mặc y phục dạ hành, chỉ để lộ cặp mắt, tựa như một u linh hòa lẫn vào đêm đen, từ trong hắc ám bước ra. Lại có tốc độ kinh người khiến cho Diêu Mãnh có cảm giác nửa giả nửa thật, tựa như đối phương không phải là một thực thể mà chỉ là một cái bóng hư ảo.

Mặc dù lộ tuyến di chuyển của đối phương phiêu hốt khó đoán, dật dờ bất định, nhưng Diêu Mãnh vẫn cảm giác được mục tiêu của thích khách là Cao Ngạn. Hắn liền hét to một tiếng, người và đao hợp nhất hướng về phía trước Cao Ngạn ngăn chặn địch nhân.

“Keng! Keng!”

Thích khách với tư thái như hổ vào bầy dê, nhảy vào vòng chiến giữa bọn họ. Đột nhiên trong người thích khách phát ra mũi kiếm, hai huynh đệ đang nhào đến lập tức trúng đòn, lảo đảo ngã ra, tiếp đó người nào xông tới cũng bị đánh lùi, không thể hình thành thế hợp vây.

Diêu Mãnh lúc này lăn tròn trên mặt đất chưa kịp đứng lên chắn trước mặt Cao Ngạn. Trước mắt Diêu Mãnh chỉ là hàn khí kiếm ảnh dày đặc, nhất thời mắt hoa cả lên.

Diêu Mãnh bất chấp sinh tử, toàn lực bổ ra một đao, trực tiếp chịu một thế kiếm vô cùng cường bạo.

“Choang!”

Trường đao bổ ngay vào mũi kiếm hung mãnh như rồng bay của đối phương, với căn cơ vững vàng của Diêu Mãnh, cũng thấy khí huyết nhộn nhạo, chịu không nổi một kiếm của đối phương, loạng loạng thối lui, vô tình vấp vào người Cao Ngạn, khiến hắn lại biến thành hồ lô lăn tròn trên đất, nhưng lại thành công chặn đứng địch nhân.

Các huynh đệ còn lại lao vào không màng sống chết, quyết một trận sinh tử, thích khách đột nhiên di chuyển sang ngang, phá khỏi trùng vây, xoay mình xuống sườn núi đi mất.

Chúng nhân hoang mang nhìn nhau, giao thủ đến thời khắc này, đối phương là nam hay là nữ cũng không hề hay biết.

Tiểu Kiệt nâng thanh kiếm bị chém đứt một nửa lên, nói không nên lời: “Thật lợi hại!”

Diêu Mãnh thần sắc nghiêm trọng nói: “Trong thiên hạ không ngờ vẫn còn thích khách đáng sợ như thế này,chẳng lẽ là Mặc Sĩ Minh Dao đến đây?”

Hết chương 391

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chú thích:

*Thiên thượng phi tường: Bay bỗng trời cao

**lục châu: mảnh đất xanh biếc pha sắc vàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.