Kinh khẩu.
Trong chủ đường Thái Thú phủ, Lưu Dụ cầm cây đại cung lên, bất chợt gã bị khơi lại hồi ức, lại bị đả động tới tình hoài trong đáy tâm hồn, không thể hồi phục lại được.
Hà Duệ ngồi bên vui mừng nói: “Có người phát hiện trong tiểu đĩnh của Thống lĩnh đại nhân cây Liệt thạch cung này, nhận ra là vật của ta liền trả lại cho ta để lĩnh thưởng. Khi đó bọn ta còn tưởng rằng đại nhân đã ngộ hại rồi. Đến khi nghe được tin đại nhân phá giặc ở Hải Diêm mới có thể yên tâm lại.”
Lưu Dụ khẽ khẽ kéo dây cung, nhớ lại khi gã dùng cây cung siêu cấp ba trăm cân này bắn cho Tiêu Liệt Vũ bang phá nhân vong, trong lòng vô cùng cảm xúc. Sau đó, trên đường trở về Kiến Khang, bị Trần công công chặn đường đón đánh làm gã phải bỏ cây cung này lại trong thuyền. Giờ thì vật đã về với chủ.
Nhưng cái làm gã tràn đầy tình tự chính là tấm thân mềm mại của mỹ nữ Sóc Thiên Đại. Vào lúc trước khi gặp phải Trần công công, nụ hôn chia tay giữa gã và mỹ nữ to gan mà nhiệt tình cởi mở đó làm gã phát sinh cảm giác tiêu hồn. Hiện giờ nàng chắc đã trở về Tái Ngoại, gã và nàng liệu có còn ngày gặp lại hay không?
Hà Duệ tiếp: “Bọn ta biết đại nhân rất cần lương thảo nên đã kiệt lực sưu tầm lương thực ở các vùng nông thôn phụ cận Hải Diêm thành, cả thảy được năm thuyền, hy vọng có thể tạm thời giúp đại nhân cởi bỏ được phiền não.”
Lưu Dụ quay về với hiện thực, vui mừng: “Đúng là hảo huynh đệ của Lưu Dụ ta. ‘Tuyết trung tống thán’ quả là khó được. Lưu Dụ tuyệt sẽ không bao giờ quên.”
Hà Duệ cảm động nói: “Đại nhân vẫn là một hảo hán nhiệt huyết như ngày nào. Khổng lão đại không hề nói sai, bọn ta đi theo đại nhân không phải là sai lầm.”
Y lại tiếp: “Nghe nói đại nhân có việc, mỗi một huynh đệ bọn ta đều toàn lực chạy đôn chạy đáo vì đại nhân. Đại nhân là đại anh hùng được truyền tụng khắp các nhà ở một dải Hải Diêm, người nào cũng hy vọng đại nhân sẽ trở thành Hoàng đế. Biết bọn ta thu mua lương thực cho đại nhân đều bán cho với giá thấp nhất. Có người còn mang hết lương thực dự trữ ra quyên góp.”
Lưu Dụ động dung nói: “Ta thực rất cảm kích.”
Lúc này, Nguỵ Vịnh Chi đến bên Lưu Dụ nói: “Đồ tiên đến rồi!”
:77:
Cao Ngạn vào trong thương phòng, Trác Cuồng Sinh đang cắm đầu vào viết thiên thư của lão. Đến khi Cao Ngạn ngồi vào chiếc ghế đối diện với lão thì mới đưa mắt nhìn Cao Ngạn, cười quái dị: “Lại bị Tiểu Bạch Nhạn đá ra khỏi phòng rồi ư? Đó gọi là nói dài nói dại, cái gì là “thơm môi xinh”. Hà hà! Đã bị ta thu hết vào thành lời vàng ý ngọc trong thuyết thư rồi.”
Cao Ngạn đắc ý: “May là hoàn toàn ngược lại lời ngươi. Nhã nhi tuyệt không nói gì về việc đó đến nửa câu, còn đối tốt với ta không biết đến thế nào mà nói.”
Tiếp đó gã nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Sáng mai là có thể tiến vào Động Đình rồi.”
Trác Cuồng Sinh nhún vai: “Xin lỗi! không thay đổi được, không phải vì ta viết xong rồi, mà là vì ta căn bản không tin ngươi. Nếu nàng quả thực đối tốt với ngươi thì ngươi sẽ không đến đây luyên thuyên với ta thế này.”
Cao Ngạn tức giận: “Làm sao ngươi lại có thể chối bỏ sự thật, đổi trắng thay đen, đúng biến thành sai thế? Ngươi đúng là không còn chút đạo đức nào nữa rồi!”
Trác Cuồng Sinh bật cười: “Vấn đề là ngươi có cho ta biết sự thật và chân tướng không? Nếu Tiểu Bạch Nhạn tát cho ngươi một phát thì ngươi có nói với ta không? Đương nhiên là không vì sẽ làm ngươi mất mặt, quá yếu kém, vì thế chỉ còn cách để ta phán đoán một cách khách quan hiểu chưa?”
Cao Ngạn không cách nào nói lại lão, đành vui vẻ đáp: “Có một vấn đề ta rất muốn hỏi ngươi lâu rồi, ngươi có thể cho ta biết không? Ta nghĩ ngươi chỉ có sự hiểu biết có hạn đối với những việc ở Biên Hoang. Ví dụ như việc liên quan đến Yến Phi, ngươi chỉ mù mờ nửa biết nửa không. Nếu thế, khi đến chuyện liên quan đến hắn thì ngươi hạ bút làm sao? Suy đoán vô căn cứ ư? Vậy những gì ngươi viết ra chỉ là những chuyện hoang đường chứ không phải là lịch sử của Hoang nhân.”
Trác Cuồng Sinh sắp xếp lại suy nghĩ nói: “Chừng như đến giờ mà ngươi vẫn chưa biết ta là ai thì phải. Lão tử tên là Trác Cuồng Sinh, là quán chủ của Thuyết thư quán lừng danh nhất Biên Hoang tập, lại là người thuyết thư đứng đầu Biên Hoang tập, giống như ngươi là thủ tịch phong môi của Biên Hoang vậy. Lịch sử của Hoang nhân do lão tử ta viết ra chính là Biên Hoang sử do người thuyết thư viết ra, mục đích là làm người khác nghe đến nghiện ngập mê say. Còn ngươi lại tính toán xem nội dung thiên thư có chuẩn xác giống sự thật hay không. Trong thiên hạ lại có chuyện đáng cười như thế sao?”
Cao Ngạn cứng họng không nói được gì.
Trác Cuồng Sinh cười nhẹ: “Ta không đơn giản chỉ ghi lại lịch sử mà còn sáng tạo lịch sử nữa. Sáng mai, khi chúng ta tới Động Đình hồ thì chúng tướng của Lưỡng Hồ Bang sẽ từ các nơi nghe tin kéo đến, Tiểu Bạch Nhạn của ngươi sẽ trở thành tân nhiệm bang chủ của Lưỡng Hồ bang, sẽ phất cao ngọn cờ báo thù cho Nhiếp Thiên Hoàn, phong toả tất cả các con đường thuỷ của Ba Lăng, cô lập Ba Lăng. Khi địch nhân ở Ba Lăng cầu viện Giang Lăng thì đại kế phản công Ba Lăng của bọn ta sẽ toàn diện triển khai. Hà hà! Cao tiểu tử! Ta đảm bảo khi Ba Lăng rơi vào tay bọn ta thì Tiểu Bạch Nhạn sẽ cao hứng đến mức nhào vào lòng ngươi ôm ôm ấp ấp chứ không như tối nay, đá đít ngươi ra khỏi phòng đâu. Vở ‘Tiểu bạch nhạn chi luyến’ của ta cũng có kết cục viên mãn tốt đẹp.”
Cao Ngạn vẫn chưa nói được gì, nhưng hai mắt gã sáng bừng lên vì gã đang nhìn thấy những ngày tháng tốt đẹp trong tương lai sắp tới.
:77:
Trình Thương Cổ thuật lại toàn bộ tình hình hiện tại của Lưỡng Hồ bang rồi nói: “Hiện giờ, bang chúng Lưỡng Hồ bang đều hướng về ngươi, không chỉ muốn dựa vào Lưu gia ngươi để báo cừu tuyết hận, mà còn hy vọng ngươi sẽ dẫn dắt họ đi tới tương lai tốt đẹp. Nếu như còn có thể lựa chọn thì ai tình nguyện trở thành giặc cướp?”
Hai mắt Lưu Dụ bừng lên, động dung nói: “Hiện giờ, lực lượng Lưỡng Hồ bang tập kết dưới cờ Tiểu Bạch Nhạn có tới gần trăm chiến thuyền và năm ngàn chiến sỹ thật làm người ta không tưởng nổi. Ta còn tưởng rằng Lưỡng Hồ bang đã đảo lộn, hoàn toàn tan rã rồi, không ngờ sau khi trải qua đả kích trầm trọng như vậy mà Lưỡng Hồ bang vẫn có thể đoàn kết nhất trí.”
Trình Thương Cổ tiếp: “Có được việc đó thì không thể không khen ngợi Nhiếp Thiên Hoàn có phương pháp lãnh đạo rất tốt, đối đãi với thủ hạ như con, làm toàn thể mọi người vô cùng phẫn nộ đối với việc Hoàn Huyền bội tín, bội nghĩa. Lại vì Tiểu Bạch Nhạn trở về đúng lúc, có bọn ta đi cùng nên phát huy được hiệu ứng chân mệnh thiên tử của lão ca ngươi. Nếu chúng ta có thể lợi dụng thật tốt việc này thì sẽ làm Hoàn Huyền vô cùng đau đầu đó.”
Lưu Dụ nghiến răng: “Không chỉ đau đầu, mà có thể tạo thành sơ hở trí mệnh của Hoàn Huyền, làm Hoàn Huyền không thể không lo lắng về hậu phương. Trước đây, Hoang nhân bọn ta sợ nhất là phải tiến hành một cuộc chiến mà phải ứng phó với hai chiến tuyến. Giờ thì chúng ta sẽ cho Hoàn Huyền thưởng thức tư vị đó. Nếu tiểu Ân có thể uy hiếp mặt nam Kiến Khang thì nói không chừng chúng ta có thể bức Hoàn Huyền phải triệt thoái Kiến Khang. Khi đó thì Hoàn Huyền không còn chỗ dựa nào nữa.”
Gã lại hỏi: “Phía Thọ Dương tình hình thế nào?”
Trình Thương Cổ đáp: “Thọ Dương hiện giờ đã trở thành thành thị nổi bật nhất phương Nam, quân dân toàn thành nhất trí ủng hộ Lưu gia. Hồ Bân lại là một nhân tài, sau khi nhận được hoàng kim từ Biên Hoang tập chuyển đến liền thu mua một số lượng lớn lương thảo vật tư, binh khí cung tên ở các thành thị thượng du Giang Lăng. Một phần chuyển lên phương Bắc thông qua Biên Hoang tập, một phần sẽ chuyển tới Hải Diêm làm chúng ta không còn phải lo về vấn đề thiếu hụt lương thảo vật tư nữa. Hành động phong toả đường sông của Hoàn Huyền ngược lại lại trở thành tiện nghi cho chúng ta, khẳng định là Hoàn Huyền trở tay không kịp. Lại thêm uy vọng của Lưu gia ngươi lan xa vô hạn, những bang hội lớn nhỏ ở các địa phương đều toàn lực hỗ trợ, giúp cho chúng ta khỏi phí rất nhiều công sức.”
Lưu Dụ than: “Ta thật hy vọng có thể kề vai tác chiến cùng các huynh đệ Hoang nhân biết bao, đánh cho Mộ Dung Thuỳ như nước chảy hoa trôi, đón Thiên Thiên và Tiểu Thi về. Ôi! Chỉ tiếc là ta tự lo cho mình chưa xong, không cách gì phân thân được.”
Trình Thương Cổ vui vẻ nói: “Không phải là ta nói ngoa để an ủi ngươi, nhưng thật ra hành động của ngươi ở phương Nam đã tạo thành tác dụng rất quan trọng đối với việc cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi, làm Hoang nhân có thể không còn lo lắng chuyện khác, hoàn toàn tập trung vào cuộc chiến với Mộ Dung Thuỳ. Việc ngươi có tự thân tham gia hay không không hề có khác biệt gì lớn.”
Lưu Dụ nghe thấy thế, trong lòng thoải mái hơn. Gã trầm ngâm hỏi: “Nếu như ta phái một người đi trợ giúp Tiểu Bạch Nhạn đối phó Hoàn Huyền thì Trình công cho rằng Lưỡng Hồ bang có khẳng khái chấp nhận người đó không?”
Trình Thương Cổ đáp: “Không những vui vẻ tiếp nhận mà còn vô cùng hoan nghênh vì điều đó cho thấy Lưu gia đã khẳng khái thu nạp họ dưới cờ. Nhưng người đó tất phải là đại hành gia về thuỷ chiến, nếu không thì những bang chúng tinh thông thuỷ chiến của Lưỡng Hồ bang sẽ không tâm phục.”
Lưu Dụ hỏi: “Trình công thấy Lão Thủ thế nào?”
Trình Thương Cổ hơi ngạc nhiên nói: “Luận về thuật điều khiển thuyền thì Lão Thủ không chỉ là số một trong Bắc Phủ Binh, mà còn đứng đầu thuỷ đạo phương Nam. Nhưng để chỉ huy gần một trăm chiến thuyền thì ta sợ lão không hơn được người khác.”
Lưu Dụ cười nhẹ: “Trình công có thể yên tâm. Trong chiến dịch Hải Diêm, sự thật là Lão Thủ đã cho thấy lão có tư cách làm chỉ huy thuỷ sư. Tuyệt diệu nhất là 'Kì Binh Hào' của lão có tính năng, quy mô tuyệt không dưới kỳ hạm của Nhiếp Thiên Hoàn. Tâm lý con người rất kỳ quái, khi Nhiếp Thiên Hoàn còn tại thế thì người nào trong bang cũng coi Vân Long của lão là đầu đàn, nếu không có Vân Long sẽ làm họ cảm thấy không quen, như thiếu cái gì đó. 'Kì Binh Hào’ vừa vặn có thể bổ sung vào vị trí của Vân Long. Những tình hình bên trong thì lại càng vi diệu.”
Trình Thương Cổ động dung: “Lưu gia nắm rất chuẩn xác tâm lý con người. Chỉ cần Tiểu Bạch Nhạn ngồi trên 'Kì Binh Hào' thì có thể khích lệ sỹ khí rất lớn. Được! Việc này cứ giao cho ta. 'Kì Binh Hào' hiện giờ đang đậu trên bến thuyền bên ngoài thành, là do Lão Thủ dùng đưa ta đến đây. Hà hà! Lão Thủ được Lưu gia đánh giá cao như thế khẳng định là lão cao hứng vô cùng.”
Lưu Dụ đứng lên nói: “Việc không thể chậm trễ. Ta và Trình công cùng đến gặp lão. Lần này phải phiền Trình công theo lão về Lưỡng Hồ, lại phiền Trình công chú ý chỉ dẫn cho lão.”
Trình Thương Cổ cười lớn: “Chỉ cần có thể chém bay được cái đầu thúi của Hoàn Huyền thì dù lên núi đao ta cũng tuyệt không nhăn mặt, nói gì đến việc thống khoái như vậy.”
Trong tiếng cười rộ, hai người đi tìm Lão Thủ.
:77:
Yến Phi mở cửa tĩnh thất. An Ngọc Tình đang ngồi xếp bằng bên trong mở to hai mắt nhìn chàng thốt: “Huynh về rồi!”
Yến Phi tự nhiên ung dung ngồi xuống trước mặt nàng, cười nhẹ: “Lần này ta đặc biệt lưu tâm. Khi tiến vào phạm vi Quy Thiện tự thì lập tức cảm ứng được nàng. Có thể thấy ta cũng không cách nào tránh khỏi sự giám sát linh ứng của Ngọc Tình, nói gì đến người của Ma môn? Chi Độn đại sư được Ngọc Tình bảo vệ thì có thể tránh được tai kiếp đó rồi.”
Chàng lại hỏi: “Ngọc Tình không nghỉ ngơi sao?”
An Ngọc Tình vui vẻ đáp: “Tư vị động nhân của việc truyền cảm giác đi xa hàng vạn dặm quả là không gì sánh được, lại vô cùng tổn hao tâm lực. Nhưng ta rất vui vì cuối cùng đã có thể tận chút tâm lực vì Thiên Thiên tỷ rồi! Người ta đã sớm tỉnh lại rồi! Sau khi hành công xong lại không thấy huynh đâu. Sau khi chào hỏi thỉnh an Đại sư xong liền quay về đây luyện công. Ồ! Suýt nữa thì quên, Đại sư muốn gặp huynh.”
Yến Phi nhíu mày: “Muộn thế này rồi sợ sẽ quấy nhiễu sự thanh tu của ông ấy.”
An Ngọc Tình nói: “Đại sư có phân phó đại giá huynh về lúc nào thì lập tức đến gặp ông ta. Theo ta đoán thì chắc ông ta có việc gấp muốn gặp huynh.”
Yến Phi cười khổ: “Ta chỉ tìm cớ thoái thác mà thôi vì ta cảm thấy ngồi ở đây bên cạnh Ngọc Tình là một loại cảm thụ, không muốn rời khỏi đây.”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Ngọc Tình đỏ bừng lên, cúi đầu thỏ thẻ: “Sau khi gặp Đại sư rồi huynh có thể quay lại. Nếu như chúng ta đối toạ luyện công thì cả hai đều được lợi rất lớn.”
Yến Phi tiêu sái cười nói: “Giờ ta càng trân quý từng giây từng phút của cuộc sống tạm thời ngắn ngủi này hơn bao giờ hết. Ta cũng thể hội sâu sắc được vận may và phúc duyên của mình. Ta thực không nói ngoa, từ khi kết duyên với Ngọc Tình lần đầu tiên ở Biên Hoang tập, ta luôn không thể quên được nàng, chừng như trong cõi u minh có một sợi dây vô hình nối liền hai chúng ta lại với nhau. Tối qua, tưởng nhầm là nàng đã xuất gia làm ni cô đã đả kích ta rất nghiêm trọng, quả là không có từ nào để nàng có thể hình dung.”
Đến tai An Ngọc Tình cũng đỏ nhừ, hơi giận: “Người ta cũng không phải là muốn thử huynh, mà chỉ đùa huynh thôi, làm sao tưởng nổi phản ứng của huynh lại mạnh đến thế. Huynh đó! Sao còn chưa đi gặp đại sư?”
Yến Phi đáp: “Lời ta vẫn chưa nói hết. Ta thực rất cảm kích nàng. Tối qua, nếu như không được nàng giúp đỡ thì Thiên Thiên đã gặp nguy hiểm tẩu hoả nhập ma rồi, nhẹ thì cũng mất đi phúc duyên đến được Động Thiên Phúc Địa, nặng thì nguy đến tính mạng. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh cả người rồi. Thành công và thất bại chỉ cách nhau một sợi tơ.”
An Ngọc Tình dũng cảm ngẩng đầu lên. Đôi mắt đẹp đen ngời thâm sâu vô hạn như bầu trời đêm của nàng đón ánh mắt nóng bỏng của chàng, mỉm cười: “Hiểu rồi! Sau khi trải qua mối liên hệ giữa trái tim với trái tim tối qua, tâm ý thật của ba người chúng ta không thể giấu được người nào trong đó, những lời thừa đó còn cần phải nói ra sao? Mau đi gặp Đại sư, đừng để ông ta phải đợi lâu.”
Yến Phi cười: “Ta là người như thế, nếu không trực tiếp nói ra thì sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Nói xong, chàng vui vẻ đi ra.
:77:
Trong thương phòng của Kỳ Binh Hào, Lão Thủ sau khi nghe Lưu Dụ phái lão đi làm nhiệm vụ quan trọng đó, lão nhìn nhìn Lưu Dụ, rồi nhìn nhìn Trình Thương Cổ, mặt lộ vẻ không tin, lại vừa kinh hãi vừa vui mừng hỏi: “Thống lĩnh đánh giá Lão Thủ ta cao như thế, Lão Thủ ta dù gan óc lầy đất cũng phải hoàn thành sứ mệnh quan trọng đó. Ôi! Thống lĩnh cho rằng ta quả thực có thể làm được sao?”
Lưu Dụ nhún vui, khoan thai đáp: “Nếu như có thể chọn người khác thì ta tuyệt sẽ không để lão đi vì chỉ khi ngồi trên thuyền của lão ta mới cảm thấy yên tâm, mới có thể thoải mái mà ngủ ngon được.”
Trình Thương Cổ cười: “Lưu gia chưa từng nhìn nhầm người bao giờ. Cứ nhìn tiểu Ân thì biết, khi Lưu gia trọng dụng hắn thì ai nghĩ tiểu Ân lại làm tốt đến thế?”
Lão Thủ hoảng sợ nói: “Luận về thuật điều khiển thuyền thì ta mười phần tin tưởng bản thân mình. Nhưng đánh trận trên mặt nước thì không phải là tác chiến đơn độc bằng một chiếc thuyền. Ta sợ nhất là năng lực bản thân có hạn, không thể đồng thời lo cho tất cả các mặt.”
Trình Thương Cổ bật cười: “Thế loại quân sư như ta thì chỉ biết ăn cơm thôi sao? Ta sẽ luôn bên cạnh đề tỉnh lão huynh ngươi, còn như phải làm thế nào thì sẽ do ngươi đề ra chủ ý.”
Lưu Dụ khuyến khích: “Phải tin tưởng vào bản thân mình chứ! Ở Hải Diêm, chẳng phải ngươi từng suất lĩnh thuyền đội huyết chiến với địch nhân sao? Biểu hiện của lão vô cùng xuất sắc. Việc quan hệ trọng đại, ta không phải là cử bừa lão đi đâu.”
Lão Thủ ưỡn ngực, gật đầu đáp: “Nếu như Thống lĩnh cho rằng ta có thể làm được thì thuộc hạ sẽ không nghi ngờ gì nữa. Được! Lần này ta sẽ phóng tâm hành động, không để Thống lĩnh nhìn sai người đâu.”
Lưu Dụ trầm ngâm: “Thời gian rất quý, các vị càng sớm tới Lưỡng Hồ thì càng có lợi đối với chúng ta.”
Trình Thương Cổ tiếp: “Trước tiên bọn ta ra biển, rồi bắc thượng tiến vào Hoài thuỷ, sau đó sẽ tìm cách thần bất tri quỷ bất giác âm thầm đến Động Đình là có thể làm địch nhân giật mình kinh hãi.”
Lão Thủ muốn nói lại thôi.
Lưu Dụ phát hiện thấy lão có thần thái khác lạ, bèn nói: “Có lời gì thì cứ thoải mái nói ra đi! Ngươi hiện giờ cũng như là chủ soái của Lưỡng Hồ bang rồi. Làm chủ soái thì phải có đảm thức và khí phách của chủ soái chứ.”
Hai mắt Lão Thủ sáng bừng trầm giọng: “Nếu muốn làm địch nhân kinh hãi thì thuộc hạ có một chủ ý rất táo bạo.”
Trong lòng Lưu Dụ vô cùng cảm động vì Lão Thủ bỗng như biến thành một người khác, trong đầu rất nhiều chủ ý.
Thật ra, từ khi quật khởi trở thành lãnh tụ của Bắc Phủ binh thì gã luôn học tập Tạ Huyền, học tác phong khí độ rộng rãi hơn người và dám đề bạt hậu tiến, dùng người chỉ dùng theo tài năng. Lần đầu tiên nói chuyện thân cận với Tạ Huyền ở Bát Công Sơn, gã đã bị khí độ của Tạ Huyền làm điên đảo, phát sinh cảm giác ”kẻ sỹ có thể chết vì tri kỷ”. Vì thế khi gã dần dần nắm quyền lực thì luôn lưu ý phát hiện nhân tài, để họ có thể phát huy được tài năng. Lão Thủ chính là một trong những người mà gã nhìn ra. Lúc này, gã cảm thấy vô cùng thu hoạch.
Trình Thương Cổ ngạc nhiên hỏi: “Phương pháp gì có thể làm Hoàn Huyền kinh hãi?”
Lão Thủ đáp: “Nhân việc Thống lĩnh đề cập đến Vân Long, thuộc hạ nhớ lại chuyện ngày trước Ẩn Long đại náo Kiến Khang.”
Lưu Dụ động dung: “Phải chăng lão muốn sấn qua cửa ải Đại Giang, trực tiếp đến Lưỡng Hồ?”
Lão Thủ phân tích: “Hoàn Huyền lấy được Kiến Khang rất dễ dàng sẽ làm thuỷ sư Kinh Châu sinh lòng lơi lỏng. Để ổn định tình thế, chiến thuyền của Hoàn Huyền tất sẽ phái đi các thành trì quan trọng ở thượng du Kinh Khẩu, một bộ phận phải trở về phòng thủ Giang Lăng, hắn lại phải đề phòng bộ đội phía Nam của chúng ta nên thực lực bị phân tán. Trong tình hình đó, thuộc hạ mười phần tin tưởng có thể đại náo khúc sông Kiến Khang, vừa có thể tiết kiệm thời gian, lại có thể giảm bớt uy phong của Hoàn Huyền, đề tỉnh cao môn Kiến Khang biết ai mới là chủ nhân của phương Nam.”
Trình Thương Cổ hỏi: “Lần trước, Ẩn Long chiến cái lợi xuôi dòng, nhưng lần này chúng ta lại phải đi ngược dòng. Liệu có vấn đề gì không?”
Lão Thủ kiêu ngạo đáp: “Thuộc hạ đến Thọ Dương tuyệt không hề nhàn rỗi nghỉ ngơi, lợi dụng hơn mười ngày dừng lại ở Thọ Dương để cải tiến tính năng của 'Kì Binh Hào', tăng cường thêm nhiều trang thiết bị trên thuyền, làm sức chiến đấu tăng cao. Không phải thuộc hạ khoa trương, nhưng chỉ với 'Kì Binh Hào' trước đây chưa được cải thiện tính năng thì bất kể là xuôi dòng hay ngược dòng đều không ai có thể ngăn cản được ta trên mặt sông rộng lớn của Đại Giang, nói gì đến 'Kì Binh Hào' hiện tại? Thuộc hạ có thể dùng tính mạng để đảm bảo lần này sấn qua cửa ải đó sẽ vạn vô nhất thất, xin Thống lĩnh phê chuẩn.”
Lưu Dụ vui mừng nói: “Việc lão làm, ta làm sao lại không yên tâm? cứ làm như lão nghĩ đi.”
Lão Thủ vô cùng vui mừng nói: “Đa tạ Thống lĩnh đại nhân tin tưởng. Ta sẽ dương cao ngọn cờ của Bắc Phủ Binh và của Thống lĩnh chạy qua Kiến Khang, tát cho Hoàn Huyền một phát ù tai.”
Lưu Dụ nói: “Tối nay các vị lập tức khởi hành. Sau khi đến Lưỡng Hồ phải tìm cách liên hệ với bọn ta. Trình công đã biết rõ toàn bộ kế hoạch của ta nên việc phối hợp sẽ không thành vấn đề.”
Lão Thủ hào hứng vâng lệnh.
Lưu Dụ đưa mắt nhìn qua cửa sổ ra ngoài, trong lòng kích động không thôi. Cứ qua mỗi ngày, gã lại tiếp cận mục tiêu thêm một bước. Tình hình mới nhất của Lưỡng Hồ làm gã điều chỉnh lại sách lược tác chiến, lại càng làm gã nắm chắc hơn việc đánh bại Hoàn Huyền.
Gã cần làm cho Hoàn Huyền không ngừng phát hiện tình thế chuyển thành ác liệt, cần làm Hoàn Huyền không ngừng mất đi ưu thế thượng phong mà hắn đã chiếm được, lại phải cho Hoàn Huyền phải vô cùng đau khổ. Như thế mới có thể tiết bớt nỗi cừu hận trong lòng gã.
Hết chương 525
~*~*~*~*~*~*~*~*~