Yến Phi rốt cuộc cũng không thể tránh được tai mắt của người lãnh đạo giáo phái được coi là thần bí nhất Trung thổ, Tiêu Dao Giáo, Tiêu Dao đế quân Nhậm Dao.
Từ khi dấn bước giang hồ, Yến Phi chưa từng gặp qua người nào có thể nói cho chàng biết Tiêu Dao đế quân bình sanh là hạng người gì, thậm chí y cao thấp gầy béo, niên kỷ bao nhiêu cũng còn không rõ. Hiện tại y đã khơi khơi xuất hiện trước mặt, lại còn bày trò mèo vờn chuột với mình chứ.
Một thân phục sức của Nhậm Dao, nếu để Tư Mã Diệu nhìn thấy là đủ để khép vào tội chết. Thời Tam quốc, Ngụy Văn đế Tào Phi từng nói: “Trưởng giả đời thứ ba biết dùng y phục, trưởng giả đời thứ năm thì biết ẩm thực”. Trung Nguyên luôn luôn được coi là xứ sở của lễ nghi, mũ áo phục sức là những thứ trọng yếu. Hoàng đế và hoàng hậu, phi tần có phẩm phục riêng, màn gấm, vàng ròng bạc tinh là cấm vật đến vương công đại thần cũng không được sử dụng nếu chẳng muốn mắc tội khi quân, ngoài ra các chất liệu như lụa là, trừu đoạn, trang sức trân châu phỉ thúy ngọc bội đeo cài tất cả đều bị hạn chế theo phẩm cấp.
Đằng này Nhậm Dao mang lễ phục mũ miện mà đến vua chúa cũng chỉ mặc trong những dịp khánh điển hay trong những trường hợp quan trọng, đầu đội Thông Thiên quan, trước sau đều có mười hai tua làm bằng san hô, hình dạng thước tấc to nhỏ đều rất tinh xảo. Mình mặc long bào, quần thêu áo họa, lấy nhật nguyệt, sao Tinh, long, sơn, hoa trùng, rong rêu, lửa, bột phấn, áo lễ làm hình tượng, gồm mười hai chương, làm nổi bật khí thế hoàng gia của y, rạng rỡ vô cùng, hiện giờ lại một mình xuất hiện ở chốn hoang lương này, rõ ràng không ăn nhập chút nào. Y toàn thân trang sức cực kỳ hoa mỹ, nhất là thanh kiếm đeo bên sườn, chế luyện bằng hoàng kim, vỏ kiếm nạm mười hai viên dạ minh bảo châu ẩn hiện thanh quang lấp lóa, bất cứ viên nào bán đi cũng đủ để một gia đình bình thường sống vài năm.
Nhậm Dao coi bề ngoài không quá tuổi ba mươi, tuổi tác ấy khiến người ta không sao tin nổi vào địa vị giáo chủ của y. Lẽ ra y cũng rất anh tuấn khí phách, tiếc là ngũ quan trên mặt nằm cách nhau hơi quá xa, thêm vào đấy da dẻ trắng trong ẩn hiện màu xanh, cặp mắt nhỏ dài, nhãn thần sắc bén bất cứ lúc nào cũng như muốn soi thấu bí mật nội tâm kẻ khác, để lộ ra bản chất tà ác bên trong, nhưng cũng lại có sức hấp dẫn riêng khó tả.
Y từ đầu đường lớn tiến về phía Yến Phi, trông như chậm rãi mà thực ra rất mau lẹ, không hề thấy làm động tác vận công, nhưng một luồng kình khí nóng hừng hực nhanh chóng tràn ngập không gian ập đến trùm kín Yến Phi.
Yến Phi một mặt vận công kháng cự, tâm thần tiến nhập cảnh giới chỉ thủy bất ba1 của kiếm đạo. Chàng lúc bình thường tuy có vẻ nhàn tản, nhưng mỗi khi gặp tình huống khẩn cấp thì thân thể cùng sự mẫn nhuệ của đầu óc lại tự nhiên cùng thăng lên tới mức chí cao.
Nhậm Dao tiến tới đứng cách chàng hai trượng, trên mặt xuất hiện nét cười, chợt vòng tay làm lễ, cất giọng nhẹ nhàng: “Đa tạ Yến huynh nể mặt, bổn nhân tuyệt không nỡ một kiếm giết chết ngươi, một đối thủ cao minh như ngươi, há dễ gặp sao?” Thanh âm nhu hòa dễ nghe, tựa hồ ngầm chứa tình ý vô hạn, Yến Phi nghe đến khắp mình nổi da gà, tay cầm chuôi kiếm, mặc nhiên không nói, song mục mở to không chớp nhìn thẳng vào mắt cao thủ được coi là thiên hạ đệ nhất hung nhân.
Nhậm Dao có vẻ không hề vội vã động thủ, phất tay áo phủi bụi trên người, xong đâu đấy mới đột ngột nói: “Yến huynh đương nhiên là người tâm cao khí ngạo, không thèm để ý đến Nhậm Dao này, vì thế mới đi rồi lại còn quay về tập, đáng tiếc là lúc bổn nhân sai Thanh Vĩ đi xử trí Lưu Dụ, tâm tạng của ngươi đã phiêu động kịch liệt, bổn quân phát hiện là vì vậy. Ta cũng không thể không thừa nhận Yến huynh là một cao thủ trong nghề tiềm tung ẩn tích, chỉ chút nữa là ta mất dấu huynh, tiếc là bây giờ khó tránh tử kiếp. Do đó mà biết Yến huynh là người trọng tình trọng nghĩa, ha... thật đáng cười, cũng thật đáng tiếc!”.
Ngữ khí đầy ý vị trào lộng, giống như mèo vờn chuột, tất cả chỉ vì một trò đùa giỡn thống khoái, xong rồi mới giết chết.
Yến Phi thì trong lòng lo lắng, nếu quả thực y muốn đề cập đến Lưu Dụ để qua chàng kiểm tra xem phải chăng Lưu Dụ đang có mặt gần đây, vậy thì người này quả thật tâm thuật đáng sợ, lại còn ở khoảng cách như thế có thể cảm giác được nhịp tim đập của mình, càng khiến người ta phải kinh hãi.
Bất quá chàng chết cũng không sợ, chẳng phải vì chàng nắm phần tất thắng, mà là nhờ tu dưỡng cơ bản của một cao thủ đã tiến tới ngưỡng cửa của kiếm đạo, cho dù bị đối phương giết chết vẫn giữ tâm không động, bảo trì cảnh giới không sợ sệt mà cũng không vui mừng của kiếm đạo, cười nhẹ nói: “Nhậm huynh tựa hồ có quá nhiều thời gian?”.
Nhậm Dao lộ vẻ bất ngờ, ngạc nhiên nói: “Yến huynh không kỳ quái vì sao bổn nhân thấy chuyện đó đáng cười sao?”.
Hốt nhiên bước chéo chân sang ngang, nghiêng người chống tay, ngước nhìn bầu trời đêm, chợt nói: “Nhân tính bổn ác, tình nghĩa chỉ có thể dùng làm thủ đoạn, chẳng qua thiên hạ có không ít kẻ ngu dốt không sửa được, đắm chìm vào đó mà không tự biết, đến lúc cuối cùng mới phải chịu khổ. Cho dù nhìn lại quá khứ, những kẻ có thể thành đại nghiệp, có ai không vô tình vô nghĩa, hành sự độc ác? Với thông minh tài trí của Yến huynh, sao lại không nhìn ra điểm này, chẳng phải đáng cười lắm sao? Yến huynh đêm nay kiếp số nan đào, cũng chính là bị hại bởi tình nghĩa, càng chứng minh cho điều đó”.
Đương khi y xoay người dịch ngang, nhiệt kình đang áp bức Yến Phi bỗng biến mất, thay vào đó là một đạo kình khí âm hàn lạnh thấu xương trói chặt toàn thân Yến Phi, không để lọt một kẽ hở nào, gặm mòn và làm tan chảy hết chân khí và ý chí của chàng, giống như đang phơi mình dưới ánh nắng hừng hực của sa mạc, thoắt đã chuyển sang cái lạnh căm căm của trời băng đất tuyết, cái thứ hoán chuyển nóng lạnh này trong sát na bồng bềnh hư vô khiến cho Yến Phi khó chịu cực kỳ, cũng vì vậy không có cách nào rút kiếm thừa cơ đột kích. Cách tiến công như vậy, Yến Phi chẳng những chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghĩ đến, qua đây có thể thấy Nhậm Dao tuy so với chàng niên kỷ hơn không bao nhiêu, nhưng tà công đã luyện tới mức chí cao, khiến công lực đạt đến cảnh giới kinh nhân, có thể xoay chuyển cả càn khôn. Chỉ cần qua điểm này, Yến Phi đã biết rõ đêm nay lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng lời lẽ ngông cuồng của Nhậm Dao lại không thể không đáp, nếu không đáp lời, coi như mặc nhiên thừa nhận lý luận của y, về khí thế sẽ bị thua kém một bước. Huống chi chàng cảm giác Nhậm Dao như còn muốn chơi trò mèo bắt chuột, muốn đùa giỡn với mình để thỏa mãn niềm thống khoái.
Yến Phi vừa ngầm vận huyền công chống lại tà công kỳ dị đáng sợ của Nhậm Dao, vừa ung dung mỉm cười nói: “Quan điểm của Nhậm huynh tuy không phải không có đạo lý, nhưng lại sai lầm ở chỗ thiên lệch, nếu như nói nhân tính bổn thiện cũng không hoàn toàn đúng. Theo ngu ý thì nhân tính có thiện có ác, còn là thiện hay là ác còn phải coi phát triển về sau. Nhậm huynh có cho rằng đúng như thế hay không?”.
Nhậm Dao dù tài trí tới đâu cũng phải nhăn tít cặp lông mày, lộ vẻ suy nghĩ về lời Yến Phi.
Yến Phi lập tức cảm giác được tà khí lạnh lẽo của y giảm sút rất nhiều, cơ hội tốt như thế há lại bỏ qua, lập tức lùi lại, Điệp Luyến Hoa rời khỏi vỏ.
Nhậm Dao cười một tràng dài nói: “Yến huynh trúng kế rồi!”.
“Tranh!”.
Thanh bảo kiếm chế luyện bằng hoàng kim rời khỏi chiếc vỏ nạm dạ quang châu, hóa thành những đóm sáng mênh mang đầy trời, như bão táp mưa sa ập tới Yến Phi, cực kỳ đẹp mắt, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Yến Phi lùi lại chưa đến nửa trượng, đã cảm thấy không ổn. Vốn chàng đã tính toán đâu ra đấy, định nhân khi Nhậm Dao tâm thần bị nhiễu loạn, khí thế sút giảm, lui lại dẫn dụ Nhậm Dao truy kích mới tụ tập toàn thân công lực vào một kiếm quyết đẩy lui đối phương, khi đó lui có thể thủ, tiến có thể công, không như lúc trước lâm vào cảnh bị kình khí của y khống chế.
Nào ngờ vừa mới thối lui, kình khí của Nhậm Dao từ yếu hóa thành mạnh, khí âm hàn tự hóa thành mềm dẻo như tơ nhện quấn quít, đưa chàng vào tình huống như thú săn nằm trong một tấm lưới bền chắc, chàng đã tận lực co kéo nhưng vẫn bị hãm thân trong lưới nhện. Chàng liên tưởng tới một điều đáng sợ, bản thân đã rơi vào cái bẫy do Nhậm Dao bố trí thật tinh vi.
Yến Phi không còn lựa chọn nào khác, đành không lùi mà tiến, mượn thế tăng gia tốc độ, như một vì sao xẹt lao vào lưới kiếm đang che mờ đất trời của Nhậm Dao, Điệp Luyến Hoa biến thành một luồng sáng xanh, phát ra thanh âm “xuy, xuy”, đâm thẳng vào trung tâm lưới kiếm của địch thủ, cuồng phong lạnh lẽo xuất ra, đủ để xông qua trùng trùng chướng ngại, phá ra một khuyết khẩu, từ đó tuôn ra dòng kình khí như thác lũ cuồn cuộn, đẩy dạt chân khí âm hàn của Nhậm Dao sang hai bên. Một kiếm này không chỉ là đỉnh điểm kiếm thuật của Yến Phi, mà còn đại biểu cho dũng khí và quyết tâm với khí thế “tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản”2, tâm và thể hòa làm một xông lên, sống chết dẹp sang một bên. Khi đánh ra một kiếm này, chàng hoàn toàn không để ý vấn đề ai mạnh ai yếu, không vui không buồn, không sợ cũng không kinh.
Nhậm Dao cười to nói: “Tới hay lắm!”.
Một trời kiếm hoa chợt tắt ngấm, trở lại thành thanh kiếm nắm trong tay ánh vàng rực rỡ, dài bốn thước rưỡi.
Nhậm Dao chân bước theo bộ pháp kỳ dị, bỗng tạt ngang, trường kiếm bổ xuống nhanh như điện, không chệch một phân chém vào thanh Điệp Luyến Hoa trong tay Yến Phi, cách mũi kiếm chỉ một tấc, chuẩn xác đến mức khó tin.
“Đinh!”.
Toàn thân Yến Phi chấn động kịch liệt, rất lạ là Điệp Luyến Hoa chỉ giống như bị gõ nhẹ một cái, không hề có áp lực xung kích, nhưng trước ngực lại như bị một chùy ngàn cân đập vào, toàn thể kinh mạch muốn tê liệt, khí huyết đảo lộn, mắt nổ đom đóm, khó chịu đến độ thà chết ngay đi còn hơn, nếu không nhờ có tâm trí cương nghị thì lúc này đã buông tay chịu trận hoặc là toàn lực chạy trốn. Yến Phi biết cả hai cách này đều không ổn tí nào, đối với chàng cách nào cũng sẽ dẫn đến kết cục thảm hại, đều bị Nhậm Dao xỏ mũi mà dắt. Dựa vào giao cảm của các luồng chân khí, dự đoán chuẩn xác thế kiếm của y, chàng hừ lạnh một tiếng, toàn lực triển khai Nhật Nguyệt Lệ Thiên kiếm pháp, xua tan khí âm hàn xâm nhập thân thể, kiếm kình chưa có cơ hội phát xuất quay trở về nội thể, lại vận động toàn lực, ngưng lại một khắc mới xuất ra một luồng kình khí chiếu thẳng tới chân khí thoát ra từ toàn thân Nhậm Dao, mau chóng huy kiếm chém thẳng vào mặt Nhậm Dao, khí thế tráng liệt cùng địch nhân quyết tử.
“Đang!”.
Nhậm Dao dựng kiếm chống cự, kiếm chiêu giản dị không hoa mỹ, đạt tới cảnh giới cực khéo mà như vụng về. Điệp Luyến Hoa chém trúng thân kiếm của Nhậm Dao, tựa như chuồn chuồn lay cột đá, không lay chuyển chút nào, mà toàn thể về sau cũng tuyệt không có chút tác dụng gì. Yến Phi “ọe” một tiếng, phun ra một búng máu, mau chóng lùi lại, vẫn dùng phép cũ từng đối phó với Khất Phục Quốc Nhân, bủa ra một lưới kiếm kình trùng trùng, ngăn chặn địch nhân thừa thế truy kích.
Khi đó mới thấy Nhậm Dao vẫn ngang nhiên đứng bất động, mũi kiếm trỏ vào chàng, lộ thần thái coi thường. Đến khi cự ly giữa hai người cách nhau chừng hai trượng, Yến Phi bỗng dừng lại, mũi kiếm trỏ ngược lại Nhậm Dao.
Chàng không phải không nghĩ đến việc thừa thế đào tẩu, chỉ vì kiếm khí của Nhậm Dao từ xa khóa chặt, nếu chàng lui thêm một bước, kiếm kình ngăn chặn đối phương lập tức sẽ tiêu tán, để cho đối phương toàn lực đẩy lùi, trong tình thế bị động địch tiến ta thoái chỉ sợ trong vài chiêu đã rơi vào cục diện thập tử nhất sinh, đành cố sức gượng lại quyết một trận tử chiến.
Nhậm Dao lặng yên không nói một lời, bỗng cười: “Yến huynh quả thật cao minh ngoài tưởng tượng của ta, từ khi xuất đạo đến nay, Nhậm Dao ta chưa từng gặp kẻ nào chịu nổi mười hiệp, vậy mà coi ra muốn giết chết Yến huynh lại không dễ chút nào, khiến bổn nhân cảm thấy hứng thú tràn trề, vui mừng khôn xiết!”.
Yến Phi thầm nghĩ Nhậm Dao chẳng những tàn nhẫn hiếu sát, mà còn lấy giết người làm vui, đêm nay nếu mình không chết, nhất định về sau phải kiên trì luyện kiếm để trừ khử ác ma hại người này.
Nghĩ đến điều này, càng kích khởi ý chí cầu sinh của chàng, liền khẽ cười đáp lời: “Tiểu đệ có một vấn đề muốn thỉnh giáo Nhậm huynh”.
Nhậm Dao hớn hở nói: “Nếu Yến huynh muốn kéo dài thời gian, bổn nhân chẳng những vui vẻ bồi tiếp, mà còn mong được thế, chỉ cần quan sát Yến huynh cũng đã là một chuyện tốt đẹp khiến người ta trong lòng vui sướng rồi. Lẽ nào ta lại nhìn không ra vì sao muội tử vốn coi rẻ nam nhân mà đối với ngươi lại thấy vừa mắt”.
Tuy biết rõ ý chế nhạo đằng sau lời nói đầy ác độc lãnh khốc của y, Yến Phi cũng không thể không thừa nhận y đàm luận cao nhã, lại thêm mỗi lần y nhấc chân giơ tay, khi động khi tĩnh đều thoải mái đẹp mắt, linh hoạt như ác ma đội lốt người lành.
Hai người vẫn dùng kiếm phong đối kháng từ xa, dùng chân khí hỗ trợ, có lẽ nếu chỉ nghe bọn họ đối đáp người ngoài sẽ tưởng rằng đó là một đôi hảo bằng hữu đang nói chuyện trên trời dưới bể với nhau.
Yến Phi cảm giác tinh, khí, thần dần dần tập trung vào Điệp Luyến Hoa trên tay, ung dung nói: “Nhậm huynh phục sức kiểu hoàng đế, hiển nhiên không phải là hạng hào sĩ có ý tranh bá thiên hạ, mà là nghĩ đến thân phận bản thân đáng phải ở ngôi cửu ngũ, điều đó khiến tiểu đệ nghĩ Nhậm huynh có nhiều khả năng là hậu duệ hoàng tộc tiền triều nào đó, vậy thì Nhậm huynh chắc không phải ở họ Nhậm, xin hỏi tiểu đệ có nói sai không?”.
Nghe tới đây, hốt nhiên song mục Nhậm Dao hơi nheo lại, mắt lóe sáng như tia chớp, kiếm khí trên tay cực thịnh, hạ giọng quát: “Lớn mật! Dám dò xét lai lịch xuất thân của bổn nhân!”.
Yến Phi vốn chỉ muốn ném một viên đá dò đường, nay thấy Nhậm Dao có biến hóa như vậy, không ngờ đã đoán ra, chạm trúng điều đại kỵ trong lòng Nhậm Dao, lập tức truy bức đến cùng, cười một tràng dài nói: “Nguyên lai là dư nghiệt của kẻ mất nước, không biết Nhậm huynh vốn họ Tào, họ Lưu hay họ Tôn?”.
Nhậm Dao đánh mất hoàn toàn thần thái ung dung nhẹ nhàng trước đấy, cặp mắt chớp ngời hung quang, nhưng y còn chưa kịp công kích, Điệp Luyến Hoa trong tay Yến Phi đã hóa thành một đạo thanh mang, điểm tới như chớp.
Nhậm Dao coi một kiếm không có điểm gì lạ của Yến Phi, mà thực ngầm chứa vô cùng tận biến hóa tràn ngập vũ trụ, đâu dám chậm trễ, xuất ra một chùm kiếm hoa, như một vườn hoa tươi nở rộ nghênh đón Điệp Luyến Hoa.
Hai đại cao thủ lần thứ hai giao phong.
Chỉ thấy hai nhân ảnh dưới ánh trăng chớp nhoáng di chuyển, chiến đấu kịch liệt không ngừng, hai bên cùng lấy nhanh chọi nhanh, gặp chiêu dùng chiêu, kiếm kiếm giao kích
âm thanh bất tuyệt như sợi tơ không dứt, bỗng dưng Yến Phi kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra đằng sau, làm cho khoảng cách hai người xa tới hai trượng.
Nhậm Dao không hề thừa thế truy kích, mà lại nâng kiếm ngang ngực, ánh mắt thâm tình nhìn kỹ vết máu Yến Phi nhuộm đỏ mũi kiếm, cất giọng êm ái nói: “Yến huynh có biết bảo kiếm đêm nay uống máu Yến huynh có cái tên rất dễ nghe không?”.
Điệp Luyến Hoa trong tay Yến Phi vẫn hướng về phía Nhậm Dao, máu tươi từ vết thương bên sườn chảy ròng ròng, nhuộm đỏ một bên tay áo, kiếm của Nhậm Dao tuy chỉ ăn vào một tấc, nhưng kiếm khí có lẽ đã đả thương kinh mạch ở bên cạnh, khiến cho nửa thân bên trái đau đớn kịch liệt.
Thế nhưng chàng không sợ mà lại vui mừng, nhược điểm duy nhất của Nhậm Dao là quá tự phụ, bằng không chỉ cần y thừa thế truy kích, bảo đảm chàng chịu không quá ba chiêu. Chính vì Nhậm Dao cho rằng nhất định ăn tươi nuốt sống được chàng rồi, cho nên mới có sơ sót này. Không ngờ Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp của chàng có hiệu quả liệu thương mau chóng kỳ dị, có thể làm tinh thần thể lực rất nhanh hồi phục, làm cho y dự đoán sai khả năng phản kích của chàng.
Hiện tại Nhậm Dao đang hứng chí tán nhăng tán cuội, chàng đương nhiên vui vẻ phụng bồi, cười nhạt nói: “Nhậm huynh đã tự cho là hoàng đế, bội kiếm sử dụng đương nhiên có tên tuổi cao quý rồi”.
Mục quang của Nhậm Dao hướng về phía chàng, lắc đầu nói: “Hảo hán tử! Ha! Một hán tử không hối hận không sợ sệt. Đến lúc biết rõ tất chết, mà vẫn ung dung như không. Có thể thành toàn cho một nhân tài Yến huynh quả thật rất có ý nghĩa. Bản nhân bảo chứng muốn chờ cho Yến huynh chảy đến giọt máu cuối cùng, xem ngươi còn cười được nữa hay không?”.
Yến Phi đã quen với tâm tính hành động lấy giết người làm niềm vui của y, nhún vai nói: “Nhậm huynh còn chưa nói ra danh tự của bảo kiếm”.
Nhậm Dao cười nói: “Vẫn nhớ a! Bổn nhân có biệt nhãn với Yến huynh, cho nên cũng không muốn ngươi thành ra một con quỷ hồ đồ. Kiếm này tên là Ngự Long, lấy tích từ thiên “Tiêu Dao Du” của Trang Chu, “thừa vân khí, ngự phi long, du hồ tứ hải chi ngoại”3 (đạp mây, cưỡi rồng, chu du ngoài bốn bể). Coi kiếm!”.
Vết thương tuy vẫn còn đau đớn nhưng máu đã ngừng chảy, kinh mạch lưu chuyển thuận lợi, Yến Phi tâm thần lại tiến nhập cảnh giới siêu nhiên “chỉ thủy bất ba”.
Thấy Nhậm Dao chủ động công kích, Ngự Long kiếm vạch một cung tròn tuyệt đẹp, từ ngoài xa hai trượng bay vòng vèo kích đến, kiếm còn chưa tới, kiếm khí kinh nhân đã bao trùm và trói chặt chàng, khiến chàng ngoài cách cứng rắn đối kiếm không còn cách nào khác. Dĩ khí ngự kiếm như vậy, hoàn toàn đều do Ngự Long dẫn dắt, có thể thấy Nhậm Dao đã đạt tới cảnh giới của một đại tôn sư.
Khi kiếm phong của Nhậm Dao cách không tới nửa trượng, Yến Phi rốt cuộc đã có phản ứng, hoàn toàn ngoài dự liệu của Nhậm Dao, Điệp Luyến Hoa hướng sang phía bên phải kéo về phía sau.
Phải biết ngự kiếm của Nhậm Dao đánh tới tựa như công kích vào vị trí trước ngực Yến Phi, kỳ thực chính là nhằm vào Điệp Luyến Hoa, đại khái cao thủ công kích trong lúc tranh phong phải dựa vào cảm ứng vi diệu về luồng chân khí biến hóa, mà Điệp Luyến Hoa là nơi vốn tập trung toàn bộ tinh, khí, thần của Yến Phi, phản kích cách nào cũng đều bị Nhậm Dao bằng giao cảm biết rõ khí thế biến hóa, không cách nào che giấu được. Hiện tại Điệp Luyến Hoa không công về phía trước mà lại di chuyển về phía sau, toàn thân phá vỡ phòng tuyến, hoàn toàn bộc lộ dưới thế công của Nhậm Dao, nếu thay vào người khác chưa đạt đến trình độ dĩ khí ngự kiếm như Nhậm Dao, thì cũng bằng với việc Yến Phi mang thân thể dâng lên, để cho kiếm của địch nhân từ bất kỳ bộ vị nào cũng có thể xuyên vào cơ thể, khác biệt ở đây là Nhậm Dao dẫn dắt chân khí từ xa, Ngự Long kiếm cảm ứng với sự thay đổi, tự nhiên cứ thế dõi theo Điệp Luyến Hoa di chuyển về mé hữu Yến Phi, như sóng lớn ập vào đê cao, bỗng dưng gặp đường thoát, đương nhiên tràn vào cửa mở, lúc này khuyết khẩu chính là mũi kiếm của Yến Phi.
Nhậm Dao không phải là không có cách biến chiêu, mà chỉ vì bất kỳ cách biến chiêu nào cũng đều phá hoại luồng chân khí đã tụ thành khí thế như cuồng phong bạo vũ, mà còn khinh thường Yến Phi sườn bên trái đã thụ thương, hơn nữa Yến Phi chuyển Điệp Luyến Hoa ra phía sau nhưng vẫn bảo trì kiếm khí cường đại, có thể tại bất kỳ thời điểm nào chuyển yếu thành mạnh, phát động phản kích, vì vậy vẫn cứ thế tiến hành, lấy Điệp Luyến Hoa làm mục tiêu theo đuổi.
Yến Phi cười lớn nói: “Đế Quân trúng kế rồi!”.
Điệp Luyến Hoa tiếp tục rê về phía sau, tả chưởng vỗ ra nhanh như điện, lấy Điệp Luyến Hoa làm “nhật”, tả chưởng chụm lại thành đao làm “nguyệt”, nhật minh nguyệt ám, cùng lúc vận dụng âm dương lưỡng quyết, một chưởng vỗ mạnh vào Ngự Long kiếm.
Nhậm Dao toàn thân chấn động, bị hất văng sang phía bên phải Yến Phi, thế công hoàn toàn tiêu tán.
Yến Phi vừa thấy nhẹ mình, lại cảm giác áp lực từ kình khí của Nhậm Dao, biết rõ hảo cảnh đã mau chóng trôi đi, vụt xoay người, nguyệt đổi thành nhật, Điệp Luyến Hoa như bóng theo hình, kích thẳng vào nơi yếu hại bên yết hầu của Nhậm Dao.
Lần này đúng là Yến Phi đã tận nguồn nhân lực, nhưng vẫn không làm gì được Nhậm Dao, cũng chỉ như góp mặt cùng vui.
“Đinh!”.
Nhậm Dao chỉ lui hai bước, Ngự Long kiếm mau lẹ biến thành một luồng sáng, nghênh đón Điệp Luyến hoa, lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Muốn chết!”.
Yến Phi trong lòng biết không ổn, Điệp Luyến Hoa chính diện đụng thẳng với đối phương, run lên bần bật.
Nhậm Dao do lúc trước thiệt thòi, đã động chân nộ, lần này chẳng nói đến chuyện bắt Yến Phi chảy đến giọt máu cuối cùng nữa, từ mặt đất nhảy vọt lên, song cước gập lại, dùng một tư thế đẹp mắt và tà dị, vươn kiếm chém thẳng vào trước mặt Yến Phi, khiến Yến Phi khó lòng đương cự.
Yến Phi lại cười dài một hồi, thân hình chuyển động xoay tròn bay vọt lên, Điệp Luyến Hoa quay một vòng quét thẳng vào địch nhân, dùng một chiêu quyết cùng đối phương đồng quy ư tận.
Do lúc chàng xoay người bay lên cao hơn Nhậm Dao hai thước, Ngự Long kiếm của Nhậm Dao thành ra vạch thẳng vào vị trí eo lưng của gã, Nhậm Dao kêu thầm một tiếng: “Ngu xuẩn!” Lúc này trường kiếm của Yến Phi chỉ cách trước mặt chừng năm tấc, Ngự Long kiếm mau lẹ gia tốc, nhanh hơn một bước quét trúng eo lưng hắn.
“Đinh!”.
Lạ là Ngự long kiếm không có cảm giác cắt vào đối phương da thịt chảy máu, ngược lại như chém phải một thứ đồ kim loại cứng rắn, Nhậm Dao bỗng tỉnh ngộ, nhớ lại muội tử từng nói không biết sau lưng Yến Phi có gắn thứ gì, bất quá hối thì đã không kịp.
May mà y vừa rồi dùng dương kình, do vậy một kiếm chấn Yến Phi bay ra xa, mới tránh khỏi cái chết do bị phản kích, bằng không tất bị một kiếm của Yến Phi chém trúng vào mặt.
Yến Phi quả nhiên ứng kiếm bay ngang, quay lại cười nói: “Đa tạ Nhậm huynh đưa tiễn!” Rồi cứ thế đằng không, vượt qua dãy phòng ốc tan nát, hướng về khu rừng rậm rạp phía tây làng mà đi.
Nhậm Dao cũng nhảy vọt lên, trước tiên hạ xuống mái một tòa nhà hoang, đặt mũi chân xuống, cười to hướng về phía Yến Phi nói: “Yến huynh hoan hỉ quá sớm đấy!”.
Chú thích:
1 -Chỉ thủy bất ba: lặng yên như mặt nước không một gợn sóng.
2 -Nhất khứ hề bất phục phản: một đi không trở lại.
3 -Thừa vân khí, ngự phi long, du hồ tứ hải chi ngoại: đạp mây, cưỡi rồng, chu du ngoài bốn bể.