Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam ngồi bên bờ con sông nhỏ, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau cảm giác ‘nhất tràng hoan hỷ nhất tràng không’ (vừa vui mừng một trận nhưng lại thất vọng một trận). Họ vừa mới theo dòng sâu đi sâu vào trong lục địa hơn ba mươi dặm nhưng vẫn chưa hề thấy bóng dáng căn cứ bí mật của địch trong tưởng tượng của họ.
Đồ Phụng Tam than “Bọn ta còn tưởng là vận khí đã đến rồi, đâu ngờ lại đoán nhầm, kết quả thật đáng thất vọng”
Lưu Dụ đưa mắt nhìn sang dãy núi liên tiếp nhấp nhô phía bắc, thuận miệng hỏi “Sau dãy núi kia là chỗ nào thế?”
Đồ Phụng Tam trầm ngâm một lúc, đáp “Ngươi quên rồi sao? Chỗ đó phụ cận với khu vực rộng lớn nhất của đồng bằng sông Ngô Tùng Giang, cũng là con sông mà bọn ta nghi ngờ nhất. Chỉ hận là bọn ta trước sau đã tìm kiếm năm, sáu lần mà vẫn không phát hiện được gì, cuối cùng chỉ còn cách đầu hàng với con sông đó”
Lưu Dụ nói “Bọn ta đã đánh giá quá thấp Từ Đạo Phúc rồi. Chỉ cần hắn tùy tiện tìm ra một chỗ bí mật để giấu quân ở thâm sơn gần đây thì trừ phi bọn ta điều tra tìm kiếm tòan bộ vài trăm dặm phía đông hai thành, nếu không chúng ta vẫn chỉ như tình hình trước mắt mà thôi”
Đồ Phụng Tam lắc đầu “Ta tuyệt không hề đánh giá thấp Từ Đạo Phúc vì để giấu diếm một đội quân, trước khi công thành lại phải chuẩn bị rất nhiều thứ cẩn thận nên kiểu gì cũng sẽ có dấu vết để mà tìm kiếm. Nhưng theo tình hình hiện tại mà xét thì căn cứ bí mật đó phải rất lớn. Không những có thể giấu người, mà còn có thể trữ được một số lượng lớn lương thực, vật tư hàng hóa, tất cả đều tự cấp tự túc không cần đưa từ bên ngoài vào. Chỉ cần không ai rời khỏi căn cứ thì cũng giống như là cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Khi thuyền đội từ ngoài biển tiến vào thì căn cứ bí mật đó sẽ trở thành hậu phương cực lớn để công đánh hai thành Gia Hưng và Ngô Quận, không bị thiếu hụt lương thảo, vũ khí và khí giới công thành”
Lưu Dụ vẫn đang nhìn ngắm dãy núi cây cối rậm rì, nói “Để thiết lập một cứ điểm như thế trên núi thì không phải là việc có thể làm được trong mấy tháng nửa năm. Chẳng lẽ từ nhiều năm trước, Từ Đạo Phúc đã có kế hoạch như thế rồi ư?”
Đồ Phụng Tam nói “Đó chính là chỗ ta nghĩ không thông nhất. . Ba tháng trước thì khu vực này vẫn thuộc sự khống chế của nhà Tấn. Dưới con mắt đề phòng của quan binh mà đại hưng thổ mộc trong nhiều năm liền để xây dựng một trại lũy trong thâm sơn cùng cốc như thế là việc không thể làm được”
Lưu Dụ “Nếu quả có một trại lũy như thế thì khẳng định sẽ ở đâu đó trong khu vực núi non mấy chục dặm bên này vì mặt bắc của dãy núi chính là con đường sông lớn nhất mặt đông của hai thành, bốn phía trống trải, không phải là chỗ tốt cho mục đích đó”
Gã lại than “Nhưng để tìm kiếm hết dãy núi đó thì chỉ sợ ít nhất cũng phải mất mười mấy hai chục ngày. Đến khi tìm được rồi thì chúng ta cũng đã lỡ thời cơ”
Đồ Phụng Tam nói “Vậy thì còn phải xem vận khí của bọn ta nữa. Không! cứ theo vận số của Lưu gia thì có thể khi chúng ta trèo lên dãy núi đó là nhìn thấy ngay cổng lớn của khu trại bí mật”
Lưu Dụ chán nản “Không cần trêu ta nữa! chân mệnh thiên tử cái gì? Hiện giờ đối với chúng ta mà nói thì dó chỉ là một chuyện cười. Ồ!”
Đồ Phụng Tam giật mình nhìn gã hỏi “Ngươi cũng nghe thấy tiếng động cổ quái đó?”
Lưu Dụ đưa mắt nhìn một ngọn núi cao vượt lên ở mặt tây dãy núi, nói “Tiếng động chừng như từ sau núi đó truyền ra”
Nói chưa dứt lời thì từ phía khu vực hoài nghi lại truyền tới một tiếng động nữa mơ hồ nhỏ bé. Có thể nghe được là do đôi tai hai người rất linh mẫn.
Đồ Phụng Tam nghe thấy hai mắt sáng bừng nói “Giống như là tiếng cây lớn đổ xuống vậy”
Lưu Dụ nghi ngờ “Chẳng lẽ lại xảo diệu đến thế?”
Đồ Phụng Tam vỗ đùi “Khẳng định không sai được. Góp phần nói rằng ngươi chính là chân mệnh thiên tử”
Lưu Dụ đứng bật dậy, nghĩ về Nhậm Thanh Thị, nhớ lại lời thị nói mượn việc tìm kiếm bảo vật để so sánh với việc tìm kiếm chân mệnh thiên tử, trong lòng nổi lên cảm giác vô cùng cổ quái. Tại sao vào lúc này mình lại nghĩ đến thị?
Đồ Phụng Tam hưng phấn đứng lên, vịn vai gã nói “Lần này toàn là nhờ vào hống phúc của Lưu gia”
Lưu Dụ cười khổ “Để tìm thấy sào huyệt của giặc rồi hãy nói được không? Hy vọng lần này lại không bị thất vọng nữa là tốt rồi”
*****
Yến Phi rời khỏi Chung Lâu, cảm giác như phải mang một gánh nặng rất lớn vì cứ cho rằng hiện giờ chàng tạm thời ứng phó được với lão điên Trác Cuồng Sinh, chàng không phải là không muốn nói thật, nhưng lại không thể nói toàn bộ sự thật ra vì trong một số vấn đề liên quan bị lão hỏi đến mức đớ lưỡi không nói được gì, chỉ còn cách hàm hồ cho qua chuyện.
Cao Ngạn, Bàng Nghĩa, Phương Hồng Sinh, Diêu Mãnh và Thác Bạt Nghi đang chờ chàng bên ngoài. Thấy chàng cuối cùng cũng thoát thân đi ra liền đồng thanh hoan hô ầm ỹ, cao hứng vì chàng.
Cao Ngạn cười “Lão Trác viết thiên thư nhiều quá đến phát điên rồi, tiểu Phi không nên trách lão. Muốn trách thì chỉ nên trách mẹ lão đã sinh ra một tên điên như vậy”
Mọi người lại cười ồ lên, ai nấy đều cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ.
Trác Cuồng Sinh xuất hiện phía sau Yến Phi, cười mắng “Cao tiểu tử ngươi phải chăng đang nói xấu ân nhân cứu mạng của ngươi?”
Diêu Mãnh giả vờ ngạc nhiên “Trác quán chủ trở thành ân nhân cứu mạng của Cao tiểu tử lúc nào thế? Ngươi chẳng phải luôn làm người môi giới giữa Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn sao?”
Lời hắn nói làm dậy lên một tràng cười lớn.
Lúc này, Cổ Chung trường vô cùng vắng vẻ, ngoài bọn họ ra không thấy một ai. Đây là một trong những điểm đặc sắc của Biên Hoang tập. Cổ Chung trường vào ban ngày và ban đêm là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là Hoang nhân đã vui vẻ say sưa suốt đêm qua rồi nên đại đa số vẫn chưa tỉnh rượu, vẫn đang trốn ở góc nào đó ngủ say.
Thác Bạt Nghi đang định nói thì thấy thần tình Yến Phi bỗng nhiên có biến hóa kỳ dị, chàng đưa mắt nhìn về phía tiểu Kiến Khang. Hắn vội nhìn theo liền vô cùng ngạc nhiên.
Hướng Vũ Điền tiêu sái tự nhiên xuất hiện ở bên kia quảng trường, nhẹ nhàng tiến về phía bọn họ.
Phương Hồng Sinh ngây người nói “Tên gia hỏa đó phải chăng không biết giờ là lúc vẫn còn sớm để đi chết sao?”
Cao Ngạn cảnh giác “Phải cẩn thận đó. Chẳng ai biết y có chủ ý quỉ quái gì đâu”
Diêu Mãnh trầm giọng “Chi bằng chúng ta liên thủ làm thịt y cho xong chuyện”
Trác Cuồng Sinh mắng “Diêu Mãnh ngươi thật là đồ không ra gì. Tình tiết này mà viết vào trong thiên thư của ta thì khẳng định sẽ làm Hoang nhân chúng ta di xú vạn niên”
Diêu Mãnh cười khổ “Chỉ nói thôi cũng không được sao?”
Lúc này, Hướng Vũ Điền đã đến cách họ chỉ còn trăm bước, vòng tay chào nói “Xin chào các vị Hoang nhân đại ca! các vị quả nhiên là giữ lời hứa, lại còn giữ lời hơn cả những gì đã hứa nữa. Ta vào tập, không một ai nhìn ta đến nửa mắt, người nhận ra tiểu đệ còn chào hỏi tiểu đệ nữa, làm tiểu đệ cảm thấy vô cùng cổ quái”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười “Nguyên nhân là do chúng ta từng ban ra mệnh lệnh tất cả huynh đệ tỉ muội Hoang nhân phải coi ngươi như là một khách nhân của du ngoạn Biên Hoang. Nếu như tối nay ngươi đi qua cửa thanh lâu thì dù các cô nương oanh kêu yến hót kéo ngươi vào lâu để hưởng thụ phong lưu thì ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm đó là cái bẫy của chúng ta vì họ cho rằng ngươi là một khách nhân đang đi tìm hoa mà thôi. Hướng huynh minh bạch hết chưa?”
Hướng Vũ Điền vẻ mặt hoan hỉ đi đến trước mặt họ, nhìn qua mọi người một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn Trác Cuồng Sinh nói “Người nghĩ ra được chỉ thị mệnh lệnh đó thật không hề đơn giản, khẳng định là đệ nhất mưu sỹ trong hội nghị của các vị. Ta vì hiểu biết nông cạn, dám hỏi không biết là ai thế?”
Trác Cuồng Sinh điềm đạm hỏi “Hướng huynh cho rằng ta sẽ nói cho biết sao?”
Hướng Vũ Điền bật cười “Trác quán chủ lo lắng vô cớ rồi! Hiện giờ ta chỉ còn một nhiệm vụ là đánh bại Yến Phi, sau đó lập tức đi càng xa càng tốt. Ngoài ra thì tiểu để chẳng quản con mẹ nó gì cả”
Phương Hồng Sinh vuốt mũi hỏi “Phải chăng người đang nằm mơ? Đánh bại Yến Phi? Hừ! chỉ sợ trong thế gian này không ai làm được”
Hướng Vũ Điền tiêu sái nhún vai một cái, tuyệt không hề phản bác hắn, không những không hề lộ đến nửa điểm cảnh giác, lại chừng như vừa được nghe một câu chuyện đáng cười nhất. Phản ứng đó của y còn có sức thuyết phục hơn bất kỳ sự phản kích nào.
Diêu Mãnh định nói thì bị Trác Cuồng Sinh ra hiệu ngăn cản. Lão cười nhẹ “Hướng huynh lần này vào tập chắc chẳng phải chỉ để chào hỏi bọn ta mà thôi nhỉ?”
Hướng Vũ Điền dưa mắt nhìn Yến Phi vẫn mỉm cười không nói, chừng như nghĩ tới gì đó, y thở dài “Ta muốn được nói riêng với Yến huynh vài câu. Tốt nhất là có một vò Tuyết Giản Hương trợ hứng. Mỗi lần thuyết thư nói về Yến huynh đều không quên tán thưởng Tuyết Giản Hương một hồi. Lần này hy vọng là ta không thất vọng”
“Kính Yến huynh một chén”
“Kính đối thủ đáng sợ nhất của ta một chén”
Cách!
Hai chiếc chén khẽ chạm nhau trên bàn.
Hướng Vũ Điền nâng chén lên uống cạn, rồi hít hà vài hơi, tắc lưỡi nói “Quả nhiên danh bất hư truyền. Tuyết Giản Hương khẳng định là tuyệt thế hảo tửu thiên hạ vô song. Trác Cuồng Sinh tuyệt không hề khoa trương quá đáng”
Tiếp đó. mục quang y nhìn Yến Phi, cười nhẹ “Rượu ngon, người đối diện lại càng hay. Điệp Luyến Hoa có thể vào sát na trước khi chạm vỏ kiếm mà phát ra tiếng kêu. Nếu nhĩ lực kém một chút thì đã cho rằng chỉ là một tiếng động chứ không phải là hai tiếng liên tục. Yến huynh làm thế nào mà được vậy?”
Yến Phi không trực tiếp đáp lời y, nhìn chén rượu không trong tay nói “Ta có một đề nghị”
Hướng Vũ Điền cười khổ “Trước hết ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi vẫn còn yêu Minh Dao sao? tại sao sau khi ta và ngươi gặp nhau mà ngươi vẫn chưa hề đề cập đến nàng?”
Yến Phi nhíu mày nhìn y nói “Giờ là lúc nói chuyện nam nữ tư tình sao? Ấn tượng của ta đối với Hướng huynh là một người vĩnh viễn không chịu khuất phục mệnh vận, không chịu sự chi phối kiềm chế. Hiện giờ đã biết rõ thắng bại, sinh tử khó lường, một khi thất thủ thì mọi mục tiêu lý tưởng sẽ mất hết mà Hướng huynh vẫn phải nói cái gì là món nợ của sư môn đối với Bí tộc sao?”
Hướng Vũ Điền mục quang lấp loáng nhìn thẳng vào mắt Yến Phi một lát, bình tĩnh “Yến huynh ngươi có biết không? Khi Minh Dao nhìn ngươi cười một tiếng để câu hồn ngươi thì ta đang ngồi bên cạnh nàng”
Yến Phi khẽ run rẩy, ngẩn người nhìn y.
Hướng Vũ Điền than “Khi đó, ta và Minh Dao ngồi xe ngựa đến Hoàng cung. Xảo hợp làm sao, mục đích cũng chính là vì con mẹ nó cái vấn đề món nợ của sư môn đó. Ta cho rằng chỉ cần giúp nàng cứu Tộc trưởng về là coi như đã trả xong món nợ, theo đó, ta có thể hồi phục sự tự do. Nàng thì cho rằng như thế ta mới chỉ trả được vốn, vẫn còn nợ nàng phần lãi. Con mẹ nó! Như thế thật không biết bất hợp lý đến mức nào? Ta không nhịn được liền tranh cãi với nàng. Ta chưa từng thấy nàng lại tức giận đến thế. Đúng vào lúc đó, bọn ta nhìn thấy ngươi đang ngồi bên đường, mắt không chớp nhìn tòa thanh lâu bên đường đối diện”
Yến Phi hít sâu một hơi, áp chế những tình tự nổi lên khi nghĩ về tình cảnh lúc đó, trầm giọng “Nói tiếp đi!”
Hướng Vũ Điền nói “Khi đó, trong lòng ta thầm than tuy người kia ăn mặc kiểu bình thường, lại không mang theo vũ khí, nhưng khẳng định là một cao thủ hiếm có, lại còn có khí chất đặc biệt vô cùng hấp dẫn mà ta chưa từng gặp qua. Ngay lúc đó, ta thật không tưởng nổi Minh Dao lại vén rèm, cười nhẹ với ngươi. Ngươi bị nụ cười của nàng đả động hoàn toàn, như bị điểm huyệt ngồi ngẩn ra giữa đường phố đông người qua lại. Khi Minh Dao hạ rèm xuống thì trong lòng ta còn nghĩ lại thêm một quả dưa ngốc nữa gặp tai ương rồi!”
Yến Phi trong lòng khẩn trương. Chính vì nụ cười đó đã làm chàng rơi vào kiếp nạn tình yêu với Mặc Sỹ Minh Dao và uy lực cho tới tận lúc chàng nuốt Đan kiếp. Chỉ là đó là một quá trình dài dường như chàng đã trải qua cả sinh tử luân hồi, cho đến khi gặp được Kỷ Thiên Thiên, chàng mới có thể miễn cưỡng hồi phục lại. Nghe Hướng Vũ Điền kể lại tình hình lúc đó, lại tiết lộ những sự thực mà chàng không biết quả làm chàng muốn nói mà không biết nói gì.
Hướng Vũ Điền phẫn nộ “Ta biết rõ nàng cố ý câu dẫn nam nhân khác trước mặt ta nhưng ta không có cách nào đối phó với nàng vì nàng đang nắm được cái thóp của ta. Nếu không, với tính cách của ta thì chỉ cần ta cho là đúng, không cần biết nàng ta nghĩ như thế nào, lão tử nói đã trả xong món nợ thì là đã trả xong, muốn đi là đi, ai quản ta được?”
Yến Phi cầm vò rượu lên, rót rượu cho y hỏi “Ngươi có cái thóp nào bị nàng nắm được vậy?”
Hướng Vũ Điền ngưng thần nhìn rượu chảy vào trong chén, chán nản đáp “Đạo tâm Chủng ma Đại pháp chia thành hai quyển thượng và hạ. Quyển thượng dạy làm sao để tạo ra và bồi dưỡng Ma Chủng, quyển Hạ dạy phương pháp ‘do Ma nhập Đạo’. Nhưng ngay trước lúc tiên sư tạ thế thì ta mới biết sự tồn tại của quyển hạ. Trước đó, ta luôn tưởng rằng chỉ có quyển thượng mà không có quyển hạ”
Yến Phi cũng rót đầy vào chén của mình rồi đặt vò rượu xuống hỏi “Quyển hạ đang nằm trong tay Minh Dao sao?”
Hướng Vũ Điền nâng chén lên, ngửa cổ uống cạn. khi rượu đã vào hết trong bụng, y nặng nề gằn chén rượu xuống bàn kêu đánh “chát” một tiếng, ánh mắt bừng bừng nhìn Yến Phi nói “Chính là như thế. Tiên sư rất hiểu tính cách ta, vì thế trước lúc lâm chung mới nói cho ta biết về quyển hạ, lại còn nói quyển hạ đã giao cho Minh Dao, đợi khi ta trả hết món nợ đối với Bí tộc thì Minh Dao tự nhiên sẽ trả lại quyển hạ cho ta. Ài! giờ chắc ngươi đã hiểu chỗ khó xử của ta rồi”
Yến Phi không hiểu hỏi “Chẳng phải nàng cần ngươi giết cho nàng ba người sao? kể cả khi ngươi giết được ta, nhưng vẫn thiếu hai mạng người nữa, nàng có thể cho rằng ngươi vẫn chưa trả hết nợ như trước”
Hướng Vũ Điền đã phục hồi vẻ bình tĩnh, cười khổ “Ta đã cùng Minh Dao đi gặp Mộ Dung Thùy một lần. Khi đó còn có Tông Chính Lương và Hồ Bái cùng dự, thuận miệng bèn nói mấy câu chuyện ngoài lề. Mộ Dung Thùy đúng là không hổ là đệ nhất cao thủ Hồ tộc, bất kể tài trí võ công đều quỷ thần mạt trắc. Vì thế khi ta gặp hắn đã nhận định hắn tất thắng không nghi ngờ gì nữa, các ngươi và Thác Bạt Khuê tuyệt đối không thể đấu lại được hắn. Nhưng đến hôm nay thì ta lại không dám khẳng định như thế nữa vì đã gặp phải ngươi. Ngươi khẳng định là đối thủ tương đương với hắn. Các ngươi nếu gặp nhau tất sẽ có một trường ác chiến”
Yến Phi nâng chén uống cạn, gật đầu “Đa tạ Hướng huynh đề tỉnh”
Hướng Vũ Điền lộ thần tình nhớ lại chuyện xưa, nói “Đó là lần thứ hai Minh Dao gặp Mộ Dung Thùy. Trước đó nàng đã gặp gỡ nói chuyện với Mộ Dung Thùy rồi. Nàng muốn ta giết ngươi là do Mộ Dung Thùy chỉ định; giết Cao tiểu tử là do Hồ Bái đề nghị, còn người nữa là ai thì sẽ do ta nghiên cứu quyết định, làm sao để dọa khiếp được Hoang nhân các ngươi. Minh Dao lại nói rõ chỉ cần ta giết được ngươi thì món nợ của ta đối với họ sẽ hết, quyển hạ sẽ về với chủ cũ. Ài! Vì thế tiểu mệnh của Cao Ngạn không quan trọng. Chỉ cần ta có thể làm thịt ngươi thì Minh Dao không thể thoái thác được nữa”
Yến Phi cười khổ “Xem ra Hướng huynh sẽ không tiếp thu đề nghị của ta ?”
Hướng Vũ Điền đáp “Lần này ta gặp ngươi là muốn hỏi ngươi một câu”
Yến Phi ngạc nhiên “Hướng huynh muốn hỏi gì thế?”
Hướng Vũ Điền “Nói cho ta biết, Mộ Dung Thùy có biết ngươi là thích khách đã giết chết Mộ Dung Văn không?”
Yến Phi trong lòng chấn động, cuối cùng đã đoán ra được tâm sự của Hướng Vũ Điền, gật đầu “Khẳng định là hắn biết”
Hướng Vũ Điền vỗ bàn than “Thì ra là thế! Khi Minh Dao chỉ định phải giết ngươi thì thần thái có chút dị thường. Khi đó ta tuyệt không để ý. Đến khi gặp, biết Yến Phi là Thác Bạt Hán thì ta mới tỉnh ngộ. Giờ thì do bản thân ngươi chứng thực. Minh Dao à! Trong lòng nàng rốt cuộc là có chủ ý gì đây? Đã biết rõ Yến Phi là tình lang Thác Bạt Hán của nàng mà vẫn chỉ định ta phải giết hắn”
Yến Phi đáp “Ta chưa từng là tình lang của Minh Dao. Nàng chỉ đùa rỡn tình cảm của ta thôi”
Hướng Vũ Điền trầm giọng “Ngươi nhầm rồi. Trước đó thì nam nhân đối với Minh Dao có thể là một món đồ chơi trong tay nàng, nhưng ngươi lại khác với những tình lang trước đó của nàng vì ngươi là nam nhân duy nhất chủ động rời khỏi nàng. Việc đó đả kích tàn khốc đối với tính kiêu ngạo của nàng. Từ lúc đầu, ta đã biết nàng câu dẫn ngươi là đùa với lửa, vừa đốt chết ngươi lại tự thiêu cả mình nữa. Vì thế, nàng bức ta đi giết ngươi vì ta và ngươi đều là người mà nàng thống hận nhất. Yến huynh hiểu không?”
Yến Phi dựa lưng vào thành ghế, không nói được gì.
Đến lượt Hướng Vũ Điền rót đầy chén rượu cho chàng, lại rót đầy cho mình. Rồi y nâng ly cười “Chén này uống vì chúng ta là những người đồng bệnh tương liên. Ta và ngươi bề ngoài thì tưởng chừng sống phong quang hơn bất kỳ ai, thật ra lại là hai con giun đáng thương trong lòng bàn tay Minh Dao, tối mai còn phải đánh sống đánh chết với nhau nữa. Cạn một chén vì hoàn cảnh của chúng ta được không?”
Yến Phi nâng chén cụng ly với y, uống cạn chén rượu đầy ý vị đau khổ.
Từng bông tuyết trắng miên man rơi không dứt. Bên trong và bên ngoài tửu quán đều yên tĩnh. Tửu quán này nằm trong Dạ Oa Tử, vì thời gian còn sớm nên vẫn chưa mở cửa, chỉ dành cho Yến Phi đàm thoại với Hướng Vũ Điền. Tuyết Giản Hương do Hồng Tử Xuân chu cấp. Tuyết Giản Hương mới cất thì không thể so sánh được với những vò đã cất lâu năm này, hoả hầu mười phần đầy đủ.
Yến Phi đặt chén xuống hỏi “Chúng ta quả thực không đánh không được sao?”
Hướng Vũ Điền đáp “Minh Dao rất hiểu ta, biết ta vì nửa quyển Đạo tâm Chủng ma Đại pháp thì sẵn sàng làm bất cứ thứ gì. Ta còn có lựa chọn nào khác sao? Tối mai, không phải là Yến huynh chết thì là Hướng Vũ Điền ta vong. Đó là vận mệnh đã được định trước rồi”
Yến Phi hỏi “Một trong hai chúng ta mà chết thì có thể làm Minh Dao cảm thấy khoan khoái sao?”
Hướng Vũ Điền đáp “Khi Minh Dao chỉ định ta phải giết ngươi thì nàng đã sớm biết hậu quả. Còn việc sau đó nàng nghĩ như thế nào thì đó là vấn đề của nàng, căn bản không có liên quan gì đến trận quyết đấu ngày mai của chúng ta cả”
Yến Phi ngưng thần nhìn Hướng Vũ Điền, từng chữ từng chữ trầm trọng nói “Hãy thành thực cho ta biết, Minh Dao phải chăng vẫn chiếm một vị trí nào đó trong trái tim vốn chỉ cầu thiên đạo của ngươi?”
Hướng Vũ Điền hơi ngạc nhiên, lộ vẻ suy tư rồi đặt chén xuống, xoè tay ra nói “Ta không biết, quả thực không biết. Hoặc có thể đã nhiều năm nay ta luôn ngăn cấm không cho bản thân mình nghĩ về vấn đề đó. Tối mai ta sẽ đến đúng giờ hẹn, Yến huynh ngàn vạn lần không nên hạ thủ lưu tình, nếu không người chết khẳng định là ngươi đó. Vì quyển hạ Đại pháp, ta sẽ toàn lực ứng phó. Hy vọng Yến huynh hiểu tác phong hành sự của ta để không có bất kỳ một sự hiểu nhầm nào. Ta coi ngươi là bằng hữu thì mới nói những lời này. Cáo từ!”
Nói xong y nặng nề rời khỏi quán.
Yến Phi ngồi ngây người, đến khi Thác Bạt Nghi vào quán, ngồi vào chỗ lúc trước của Hướng Vũ Điền thì chàng mới bừng tỉnh lại từ trong hồi ức.
Hết chương 459
~*~*~*~*~*~*~*~*~