Lưu Dụ hạ Liệt Thạch cung xuống, ngạc nhiên nhìn nữ tử từ trong nước biển nhô lên, không ngờ lại là người đã lâu không gặp - nữ võ sỹ Sóc Thiên Đại của Nhu Nhiên tộc.
Toàn thân nàng mặc bộ đồ đi biển màu đen tuyền, lưng đeo trường kiếm. Mái tóc dài đẹp của nàng ướt nước nằm ép vào hai bên vai. Càng đến gần bãi sa thạch nơi gã đang nấp, thân hình tuyệt đẹp của nàng càng dần dần lộ xuất. Dưới ánh trăng sáng, khung cảnh tạo sức hấp dẫn thần bí không ngờ.
Gã đã không thể nào đoán được người dũng cảm một mình điều khiển chiếc thuyền nhỏ tiến vào vùng nước xoáy nguy hiểm đó lại là nàng. Sóc Thiên Đại hiển nhiên đã phí không ít khí lực để đến được đây. Nàng vừa thở hổn hển vừa đến trước mặt gã, hai chân vẫn ngập trong nước đến đầu gối. Thuỷ triều từng đợt từng đợt dâng lên bãi sa thạch. Thiên địa dường như chỉ có đôi nam nữ hai người bọn họ.
Sóc Thiên Đại thở hổn hển hỏi: “Không có chỗ nào tốt hơn để trốn sao lại trốn đến địa phương quỷ quái này? Ta đã tốn nhiều tiền mới mua được lộ tuyến chính xác đến đảo, nhưng vẫn không khỏi bị lật thuyền. Ngày mai không biết làm sao rời khỏi đây. Ngươi mau nghĩ cách cho ta đi.”
Lưu Dụ thu cung tiễn lại, hoang mang hỏi: “Cô nương dường như có việc gấp tìm ta?”
Sóc Thiên Đại mỏi mệt lê tới ngồi lên một hòn đá lớn cạnh gã, nhìn gã thăm dò, không đáp lời.
Lưu Dụ xoay lưng hùm, đối diện nàng hỏi: “Chẳng phải cô nương luôn không thân thiện với ta à? Vì sao mạo hiểm đến đây tìm ta?”
Sóc Thiên Đại lặng thinh nhìn gã một lát, bỗng nhiên mỉm cười: “Ta từ nhỏ đã có cá tính đó rồi, không biết làm cho người khác vui lòng. Thật ra từ khi biết ngươi không phải là Hoa Yêu, trong lòng ta chưa hề chán ghét ngươi. Được rồi! Cứ cho là ta đã nhìn lầm, bỏ qua một vị hảo hôn phu có thể phó thác chuyện chung thân đại sự như ngươi đi.”
Lưu Dụ thất thanh: “Hảo hôn phu? Cô nương nói đùa à?”
Hiển nhiên tâm tình Sóc Thiên Đại rất cao hứng, nàng vui vẻ nói: “Ngươi có thể cho là ta đang nói đùa, nhưng ít nhất một nửa cũng là lời chân thật từ đáy lòng ta. A! Ta đương nhiên không lấy ngươi vì làm hôn phu của ta thì không những ngươi cần theo họ của ta, mà còn phải theo ta quay về Tái Bắc. Ta biết ngươi quyết không làm thế. Phương nam đang cần Lưu Dụ ngươi, giống như Nhu Nhiên tộc cần Sóc Thiên Đại ta. Vì thế, hôn sự của bọn ta không thể thành được. Ngươi không cần sợ ta sẽ làm phiền ngươi.”
Lưu Dụ nghe thấy hồ đồ, như hiểu như không bèn thăm dò: “Nếu thế sao nàng vẫn có hứng thú đến gặp ta?”
Sóc Thiên Đại dịu dàng: “Không thành phu thê thì cũng có thể thành bạn tốt suốt đời mà!”
Lưu Dụ ngạc nhiên, ngẩn người nhìn nàng một lúc, không hiểu: “Ai cũng phải có mục tiêu chung mới có thể làm đối tác tốt được chứ. Cô nương tính sẽ ở lâu dài tại phương nam sao?”
Sóc Thiên Đại bực mình: “Ta chẳng phải đã nói cần quay về Tái Bắc sao? Ngươi mau quên quá. Phải chăng không để lời ta vào lòng?”
Lưu Dụ cười khổ: “Không phải ta quên mà chỉ thấy kỳ quái nên mới hỏi.”
Sóc Thiên Đại chuyển từ giận thành vui: “Được rồi! Để ta cho ngươi biết ta nghĩ gì trong lòng. Hà! Ngươi không thấy kỳ quái sao ta có thể nói Hán ngữ tốt thế hay sao?”
Lưu Dụ ngơ ngác đáp: “Việc này mà cũng kỳ quái sao? người ngoại tộc có thể nói tốt Hán ngữ ở Biên Hoang tập chỗ nào cũng có. Người Hồ tinh thông tứ thư ngũ kinh ở phương bắc lại càng không thiếu! Như Phù Kiên cũng là một kẻ sĩ đọc sách đấy thôi.”
Sóc Thiên Đại giận dỗi: “Nhưng ta là người Nhu Nhiên tộc mà! Luôn sống ở đại thảo nguyên Tái Bắc, chưa bao giờ tiến vào Trung Nguyên cả.”
Thật ra, Lưu Dụ tuy đã từng nghe nói về Nhu Nhiên tộc, nhưng lại không hiểu phạm vi hoạt động, thực lực, phong tục và các phương diện khác của tộc này. Gã chỉ biết một điều là Mộ Dung Thuỳ sở dĩ giúp đỡ Thác Bạt Khuê, bãi bỏ việc bắt người Thác Bạt tộc làm "Mã nô", là muốn bọn họ bảo vệ Bắc Cương, ngăn cản thế lực của Nhu Nhiên tộc vươn vào trong Trường Thành để Mộ Dung Thuỳ không phải lo lắng về mặt bắc mà ung dung thống nhất Trung Nguyên.
Lưu Dụ lựa theo ngữ khí nàng trả lời: “Đúng rồi! Cô nương làm sao lại có thể nói Hán ngữ nhuần nhuyễn xuất sắc như vậy?”
Sóc Thiên Đại liếc gã một cái, ánh mắt nàng như nói "Xem ngươi cũng được đấy!", đoạn ngạo nghễ: “Việc đó phải nói từ Phù Kiên. Hắn quật khởi, ngoài việc được một người Hán là Vương Mãnh trợ giúp, bản thân lại tinh thông văn hoá Hán, làm cha ta là Khâu Đậu Phạt Khả Hãn phát sinh lòng hiếu kỳ đối với văn hoá của các ngươi, mới mời Hán Nho Giáo Đạo đến dạy cho vương tộc tử đệ học Hán ngữ, viết Hán tự. Nhưng không ai học xuất sắc như ta.”
Lưu Dụ cười: “Cô nương thiên tư hơn người, bất kể học cái gì đương nhiên là cũng giỏi hơn người khác rồi.”
Sóc Thiên Đại không vui: “Ta không cần ngươi vỗ mông ngựa cho ta. Người có bản lĩnh sẽ không cần vỗ mông ngựa cho người khác.”
Lưu Dụ không ngờ mới khen nàng hai câu đã đâm đầu vào đá rồi. Tuy gã có chút mất hứng, nhưng lại cảm thấy vẻ hấp dẫn "dã tính khó thuần phục" của nàng. Gã một mình ở đảo đã mấy ngày, cảm thấy tịch mịch. Có nàng đến giải sầu còn hơn là ngồi suy nghĩ lung tung làm việc luyện công phát sinh sai sót.
Lưu Dụ cười: “Được rồi! Cô nương ngu như lợn, toàn là do chăm chỉ hơn người khác mới có được thành tựu như thế. Nói thế phải chăng sẽ cho thấy ta có bản lĩnh ư?”
Sóc Thiên Đại nhịn không nổi, yêu kiều cười ‘phì’ một tiếng, rồi lại giận dỗi nói: “Ta cần bàn chính sự với ngươi, nghiêm túc một chút được không?”
Lưu Dụ xoè tay ra nói: “Ta luôn cung kính nghe nàng đây.”
Thầm nghĩ nàng là con gái của Nhu Nhiên tộc vương Khâu Đậu Phạt Khả Hãn nên nàng đến Trung Nguyên tuyệt không đơn giản chỉ để truy sát Hoa Yêu mà là có sứ mệnh đặc biệt do cha giao phó. Nhưng nhất thời gã không nghĩ ra mình và một bộ lạc hùng mạnh ở mãi tận biên cương phía bắc này có quan hệ lợi hại gì với nhau.
Sóc Thiên Đại hỏi: “Ngươi quen thuộc tộc Thác Bạt Tiên Ti hơn chúng ta nhiều đúng không?”
Lưu Dụ gật đầu: “Đó là sự thật.”
Sóc Thiên Đại nhìn bầu trời đêm: “Ta bắt đầu cảm thấy hòn đảo này không tồi, làm người ta có chút không muốn nghĩ đến những sự việc ở thế giới bên ngoài.”
Lưu Dụ nói: “Gánh nặng trên vai cô nương chắc chắn không nhẹ nên mới sinh ra suy nghĩ như vậy.”
Sóc Thiên Đại ngạc nhiên trừng mắt nhìn gã: “Ngươi có khả năng quan sát rất cao.”
Lưu Dụ cười: “Cô nương không biết ta xuất thân từ thám tử sao?”
Sóc Thiên Đại yêu kiều cười hỏi: “Ngươi là tên thám tử chuyên dò xét bí mật trong lòng người khác sao?”
Lưu Dụ đáp: “Ta lại hy vọng mình có bản lĩnh đó. Ta hiểu rõ cảm thụ của cô nương vì ta cũng đồng cảm với nàng.”
Sóc Thiên Đại nói: “Được rồi! Không cần đi quá xa đề.”
Lưu Dụ thầm nghĩ chính nàng thay đổi đề tài, lại còn quay lại trách ta nữa. Câu này đương nhiên không thể nói ra, nếu không sẽ tỏ ra mình là người thiếu phong độ.
Sóc Thiên Đại nói: “Từ thời Đại Tấn, Thác Bạt Tiên Ti hoạt động ở khu vực phía bắc Âm Sơn. Chỗ tộc ta sinh hoạt ở phía tây bắc bọn họ. Bây giờ Thác Bạt Tiên Ti di chuyển về phía nam, định đô ở Thịnh Nhạc, chiếm hết cả vùng Hà Sáo phía nam Âm Sơn, thế lực không ngừng bành trướng. Nhưng bọn họ tuyệt không bỏ cứ địa phía bắc Âm Sơn, còn liên tục sách động xâm phạm lãnh địa của bọn ta, bức bọn ta phải dời về phía bắc.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Nói như thế thì Thác Bạt Tiên Ti là địch nhân của các ngươi rồi.”
Sóc Thiên Đại vẻ mặt trầm xuống, nghiến răng: “Không những là địch nhân của bọn ta, mà còn là tử địch thế bất lưỡng lập.”
Lưu Dụ kinh hoảng: “Vì thế nên các ngươi mới phái quý tộc tìm đường nam hạ sao.”
Hai má Sóc Thiên Đại đỏ bừng lên, giận dữ nói: “Không được hồ ngôn loạn ngữ. Bọn ta căn bản không hề có dã tâm đối với Trung Thổ. Đại thảo nguyên thuộc về chúng ta, ta và tộc nhân chưa bao giờ thích phương thức xây thành làm nông nghiệp ngớ ngẩn đó.”
Tiếp đó, nàng nhìn trời nói: “Thế gian này không có chỗ nào rung động lòng người hơn thảo nguyên và sa mạc. Tuỳ theo thời tiết cùng với nước và cỏ, bọn ta không ngừng di chuyển, hoàn cảnh không ngừng biến hoá, sinh hoạt càng thêm phong phú muôn màu. Nếu như ngươi đến chỗ bọn ta ở, đảm bảo ngươi sẽ mê say sinh hoạt của bọn ta ngay.”
Lưu Dụ nghĩ nếu như trong một căn lều trên đại thảo nguyên mênh mông rộng lớn được cùng nữ tử này lên đỉnh Vu Sơn, khẳng định sẽ cực kỳ xúc động lòng người. Nhưng gã bỗng giật mình kinh hãi, cảm thấy kỳ quái là mình lại bỗng nhiên phát sinh dục niệm. chẳng lẽ đó là một hiện tượng khi tu luyện tiên thiên chân khí? Bất chợt gã hối hận đã không hỏi rõ Yến Phi xem phải chăng để tu tập tiên thiên chân khí phải giới sắc. Nghĩ tới đây, bất giác gã bật cười.
Sóc Thiên Đại hồ nghi liếc gã hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì? Vì sao không nói gì, phải chăng không tin lời ta?”
Đúng là Lưu Dụ bán tín bán nghi lời nàng. Nếu thảo nguyên sa mạc thật sự mê người đến thế thì các tộc Hung Nô, Tiên Ti, Khương, Để, Yết không cần phải tranh nhau xâm nhập Trung Nguyên đánh đến ngươi chết ta sống như thế.
Gã hỏi: “Vậy cô nương đến Trung Thổ vì lý do gì?”
Sóc Thiên Đại định thần nhìn gã, một lát sau nói: “Vì bọn ta không muốn bị diệt tộc.”
Lưu Dụ nhíu mày: “Việc đó có quan hệ gì với việc vào Trung Nguyên du lịch dạo chơi đây?”
Sóc Thiên Đại nói: “Địch nhân lớn nhất của bọn ta là Tiên Ti tộc. Hiện nay, hai người có thế lực nhất trong Tiên Ti tộc là Mộ Dung Thuỳ và Thác Bạt Khuê. Nhưng nỗi khiếp sợ của bọn ta đối với Thác Bạt Khuê sâu sắc hơn nhiều so với Mộ Dung Thuỳ. Ngươi có biết nguyên nhân không? Đừng có lười biếng, mau động não để ta đánh giá trí tuệ của ngươi.”
Lưu Dụ không biết nên giận hay nên cười. Từ khi gã trở thành người kế thừa của Tạ Huyền thì kể cả địch nhân khi nói chuyện với gã cũng rất khách khí. Chỉ có nữ cao thủ Nhu Nhiên tộc tính cách sảng khoái bộc trực trước mặt mới vui vẻ nói năng không sợ trách cứ, nhưng gã lại cảm thấy niềm lạc thú trong đó, không phải nói năng cẩn thận từng lời, tránh nọ né kia. Nữ nhân này tuy hào sảng bộc trực nhưng không phải là người ngu xuẩn, nếu không, Khả hãn cha nàng sẽ không yên tâm để nàng đến Trung Nguyên.
Bất chợt gã dụng tâm suy nghĩ kỹ, dùng phương thức đặt mình vào vị trí người khác, đứng ở lập trường của Nhu Nhiên tộc, tính toán sự khác nhau giữa Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Thuỳ. Gã tuy vẫn không hiểu rõ người Nhu Nhiên, nhưng đối với Mộ Dung Thuỳ và Thác Bạt Khuê lại biết rất rõ nên không phải là không có căn cứ.
Sóc Thiên Đại thúc dục: “Mau lên nào!”
Lưu Dụ chưa từng để tâm đến nàng. Tối nay gã mới bắt đầu nhận xét về nàng, phát hiện thấy nếu luận mỹ mạo, nàng thực chưa bằng những mỹ nữ như Vương Đạm Chân, Nhậm Thanh Thị và Giang Văn Thanh. Nhưng nàng lại có chỗ mê người khác là vẻ đẹp động lòng người kiểu mạnh mẽ, tràn đầy vẻ phong tình cởi mở của mỹ nữ dị tộc.
Gã không nhịn được, trêu nàng: “Chẳng phải nàng đã nói sẽ bồi tiếp ta một đêm sao? Tại sao lại không hề nhẫn nại thế?”
Sóc Thiên Đại liếc gã, phụng phịu: “Ngươi có biết ở chỗ Nhu Nhiên tộc bọn ta, nếu như có nam nhân dám nói ta phải bồi tiếp hắn một đêm thì ta sẽ thưởng cho hắn hai cái bạt tai không? Câu đó không thể nói loạn lên được. nam nhân chỉ có thể nắm tay nữ nhân hát tình ca. Nữ nhân động tâm rồi thì sẽ ngoan ngoãn đi theo nam nhân. Hiểu chưa?”
Nàng lại cười ‘phì’ một tiếng hỏi: “Ngươi sẽ hát tình ca chứ?”
Lưu Dụ bị kiểu nói nửa giận hờn, nửa khích lệ, khó đoán tâm ý của nàng làm động lòng. Tác phong mạnh dạn của nữ tử Nhu Nhiên tộc giống như thiên nhiên hoang dã của đại thảo nguyên, không hề có chút yểu điệu làm dáng, lại là có tư vị hấp dẫn đặc biệt.
Trên một hòn đảo cô độc giữa biển khơi, dưới trời đêm trăng sáng ôn nhu như thế này, cái cảm giác như lúc này ngồi đối diện với mỹ nữ đầy hấp dẫn mà bản thân mình lại không phải là quân tử bất loạn trước sắc dục quả thực rất dễ làm điều sai trái.
Lý do duy nhất làm Lưu Dụ không thể không áp chế dục niệm xuống là kinh nghiệm mới rồi gã đã xuýt tẩu hoả nhập ma. Gã không dám chòng ghẹo nàng bằng thứ ngôn ngữ du thủ du thực bèn xí xoá: “Ta nghĩ ra rồi!”
Sóc Thiên Đại tròn mắt nhìn xem gã nói gì.
Lưu Dụ nói: “Nói về thực lực, Mộ Dung Thuỳ đương nhiên hùng mạnh hơn Thác Bạt Khuê. Nhưng kể cả hắn có thể thống nhất phương bắc thì trong một thời gian dài hắn sẽ chỉ tập trung hết sự chú ý vào Trung Thổ, đối với Tái Bắc hắn chỉ thủ thế, không có thời gian nhàn rỗi mà quản chuyện của đại thảo nguyên.”
Sóc Thiên Đại gật đầu: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Quan trọng hơn là bọn ta căn bản không sợ Mộ Dung Thuỳ. Sau khi tiến vào Trung Nguyên, Mộ Dung Tiên Ti đã từ một dân tộc du mục cư trú ở những vùng có nguồn nước, nhiều cỏ biến thành dân tộc định cư canh tác nông nghiệp, không còn thích ứng với tình hình Tái Ngoại nữa. Nhưng Thác Bạt tộc vẫn là một dân tộc du mục, phương thức sinh hoạt cơ bản không khác gì so với bọn ta. Bất kể Thác Bạt tộc tranh bá Trung Thổ thành bại thế nào đều trực tiếp uy hiếp đến sự tồn vong của tộc ta. Nếu đạt mục đích, bọn chúng đương nhiên không bỏ qua việc mở rộng ảnh hưởng ở thảo nguyên đại mạc. Nếu thất bại thì lại càng chuyển về phương bắc, trực tiếp giao phong với bọn ta.”
Lưu Dụ gật đầu: “Cách nhìn của nàng rất có đạo lý.”
Thần sắc Sóc Thiên Đại lại trở nên trầm trọng nói: “Càng làm chúng ta lo lắng là con người của Thác Bạt Khuê. Bọn ta luôn luôn theo dõi sát hắn. Hắn với phương thức mã tặc từng tung hoành phương bắc, ngay cả Phù Kiên cũng không có cách nào làm khó hắn. Đến khi hắn mượn lực lượng của Mộ Dung Thuỳ, đại phá Quật Đốt ở Cao Liễu, tiếp đó lại đánh bại và chiếm lĩnh hai bộ lạc của Lưu Hiển và Lưu Vệ Thần con của Lưu Khố Nhân, chiếm lĩnh hết khu vực sản xuất lương thực ở Hà Sáo Hoàng Hà. Sau khi ổn định trận cước, hắn lại đánh bại Hạ Lan bộ dưới chân núi phía bắc Âm Sơn và Hung Nô Thiết Phất bộ phía tây Hà Sáo, đồng thời lại khống chế cả kho tàng của các bộ lạc Mạc Hề, Cao Xa, Hột Đột, không những lãnh thổ đất đai tăng mạnh, lại thu hoạch lượng lớn nhân khẩu và hàng trăm vạn gia súc làm quốc lực đại tăng, xưng hùng bắc phương. Tại đại thảo nguyên không một ai dám khiêu chiến với hắn.”
Lưu Dụ nghe đến nỗi tròn mắt há miệng.
Gã không phải không biết sự lợi hại của Thác Bạt Khuê, chỉ là chưa bao giờ tìm biện pháp đi thăm dò nắm tình hình của hắn. Nghĩ lại ngày trước, gã cùng với hắn tránh bại cầu tồn trong tình hình ác liệt ở Biên Hoang tập, thật gã không tưởng nổi hắn có thể biến thành một người bị các dân tộc miền Tái Ngoại khiếp sợ sâu sắc đến thế. Bây giờ, Sóc Thiên Đại kể ra với giọng điệu đầy vẻ sợ hãi, làm gã phát sinh cảm giác không thể tả bằng lời. So với mình bị bức khốn ở hòn đảo đơn độc như thế này, lại không biết sự việc ngày mai sẽ thế nào, thật là khác nhau một trời một vực.
Sóc Thiên Đại lại nói: “Thác Bạt Khuê khẳng định là lãnh tụ xuất sắc nhất của Thác Bạt tộc trong vài trăm năm gần đây. Dã tâm và thủ đoạn của hắn lại vượt xa Thập Dực Kiền, hơn nữa, hắn lại tâm ngoan thủ lạt, không ai ở Tái Bắc không sợ hắn. May là hiện nay địch nhân của hắn là Mộ Dung Thuỳ, làm hắn không rảnh để lo chuyện khác. Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ chĩa mũi nhọn vào bọn ta vì bọn ta là người duy nhất ở đại thảo nguyên có tư cách khiêu chiến hắn. Vì thế nên bọn ta cần đề phòng, chuẩn bị cho thật tốt.”
Lưu Dụ bắt đầu hiểu tình hình của Nhu Nhiên tộc. Gã hỏi tiếp: “Tại sao các ngươi không nhân cơ hội Thác Bạt Khuê đang bị sa vào cuộc chiến với Đại Yên, đánh vào sau lưng của hắn?”
Nói xong câu này, Lưu Dụ nảy sinh cảm giác có lỗi, bất an. Nói cho cùng, trong tình hình trước mắt, gã không nên cổ vũ khích lệ Sóc Thiên Đại quấy nhiễu Thác Bạt Khuê vì hảo bằng hữu Yến Phi của gã đang kề vai tác chiến với Thác Bạt Khuê, nỗ lực để cứu chủ tì Kỷ Thiên Thiên.
Hốt nhiên, gã lần đầu tiên cảm thấy không thể tránh khỏi mối quan hệ đối địch với Thác Bạt Khuê. Ngày trước, gã tuy biết Thác Bạt Khuê có ý giết gã, nhưng gã tuyệt không để trong lòng.
Sóc Thiên Đại than: “Bọn ta vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Thác Bạt Khuê lại quật khởi vô cùng nhanh chóng làm bọn ta trở tay không kịp. Nếu như bây giờ bọn ta khiêu chiến hắn thì chỉ dẫn tới sự phản kích vô tình mà thôi”
Lưu Dụ ngấm ngầm thở ra một hơi, hỏi: “Một trong những nguyên nhân lần này cô nương đến Trung Nguyên là để chuẩn bị sao?”
Sóc Thiên Đại vui mừng nói: “Ngươi quả rất thông minh. Ta lần này đến Trung Nguyên là để mở rộng tầm mắt, nắm rõ tình hình Trung Thổ . Việc truy đuổi Hoa Yêu chỉ là tiện tay mà làm thôi. Ồ! Nói thực với ngươi nhé, đó là tự ta bỏ đi, tuyệt chưa được cha ta đồng ý.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Không ngờ là nàng lại bỏ nhà ra đi?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sóc Thiên Đại đỏ bừng lên, ai oán đáp: “Ai bảo cha lại đi chọn phu tế cho ta. Ta nhìn hắn không thuận mắt. Ta là con gái rượu, không có huynh trưởng. Trở thành phu tế của ta cũng trở thành người kế thừa của cha ta. Nếu không tìm người anh hùng nổi bật thì làm sao có thể lãnh đạo tộc nhân vượt qua khó khăn được?”
Lưu Dụ đang thầm nghĩ phải chăng nàng đã nhìn trúng ta rồi? Sóc Thiên Đại lại tiếp: “Lúc đầu, ta không phát hiện ra ngươi có chỗ nào độc đáo, nhưng theo sự phát triển của tình hình, ngươi lại vượt ra ngoài dự liệu của ta. Cuộc chiến mà ngươi lãnh đạo Hoang nhân phản công Biên Hoang tập quả là một chiến công kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần, làm người khác phải tròn mắt lên mà nhìn. Khi các ngươi đoạt lại Biên Hoang tập thì ta đến Kiến Khang. Đến khi ta đến Biên Hoang tập thì ngươi lại về Quảng Lăng rồi, ta chỉ còn cách đuổi theo ngươi đến đó. Hì! Tiêu Liệt Vũ bị ngươi làm thịt. Vài trăm người đánh bại mấy ngàn hải tặc. Ta nghĩ không có việc gì là ngươi không làm được.”
Lưu Dụ nhớ lại câu nói lúc trước của nàng, không hiểu hỏi: “Dù nàng coi trọng ta thế nào nhưng nàng cũng biết ta không thể theo nàng về nhà, tại sao còn vượt thiên sơn vạn thuỷ đến đây tìm ta?”
Sóc Thiên Đại nhún vai: “Không làm phu tế vẫn có thể làm tình lang được, đúng không?”
Nghe nàng thản nhiên nói phu tế tình lang gì đó, Lưu Dụ thất thanh hỏi: “Nàng nói đùa chăng?”
Sóc Thiên Đại làm như chuyện đương nhiên nói: “Nếu như chúng ta không có quan hệ gì thì ngươi làm sao giúp bọn ta được?”
Lưu Dụ cười khổ: “Nói thẳng ra thì ta hiện nay thân mình khó giữ, cần người giúp đỡ hơn cả nàng đó.”
Sóc Thiên Đại ngưng thần nhìn nàng, đôi mắt to tròn tràn đầy tình ý, từng chữ từng chữ từ từ nói: “Nhưng nếu có một ngày ngươi trở thành chủ nhân phương nam thì tất cả sẽ thay đổi. Chỉ giành được phương Nam có thể làm ngươi thoả mãn sao? Ngươi không muốn thống nhất thiên hạ ư? Khi đó, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Trong lòng Lưu Dụ lại thầm nhắc lại bốn chữ "chủ nhân phương Nam", thầm nghĩ mình vẫn còn cách mục tiêu đó một đoạn đường vô cùng dài và khó khăn gian khổ. Mỗi bước đều phải phí sức rất nhiều thì bỗng mùi hương ập đến.
Lưu Dụ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mỹ nữ Nhu Nhiên tộc đó đã chui tọt vào lòng gã, hai tay choàng lên cổ gã, môi thơm nồng nàn áp tới.
Hết chương 341
~*~*~*~*~*~*~*~*~