Biên Hoang tập, tiệm màn thầu của lão Vương.
Bọn Cao Ngạn, Diêu Mãnh, Mộ Dung Chiến và Tiểu Kiệt hơn mười người chiếm nguyên cả cửa hàng, ăn điểm tâm. Nếu như đổi lại là ngày thường, khẳng định vào thời gian này mỗi người bọn họ vẫn đang ngủ, hoặc là chuẩn bị lên giường đi ngủ. Chỉ vì tối qua bọn họ cùng nhau hộ tống Phương tổng đến trấn Hoang Cương “ngửi địch", đến tận lúc rạng sáng mới trở về.
Diêu Mãnh nói: “Tên tiểu tử họ Lưu quả nhiên có chút đạo hạnh, những thứ hắn nghĩ ra so với lão Trác điên còn khó tin tưởng hơn, nào ngờ hắn nhìn nhận trúng hết, tỏ ra bản lĩnh tuyệt diệu. Phương tổng quả thật nắm được khí vị của cao thủ Bí tộc ấy, và chứng thực tương tự như của Hoa Yêu, xác nhận được bọn ta hoài nghi Hoa Yêu là Bí nhân là phỏng đoán đúng. Lần này cái mũi của Phương tổng lại có thể đại hiển thần oai.”
Mộ Dung Chiến giáo huấn hắn: “Đối với Lưu tiên sinh tôn trọng một chút được không?” Cái gì mà cứ kêu réo tên tiểu tử này, tên tiểu tử kia, thật không có phân lượng.”
Cao Ngạn đang nhấm nháp màn thầu bên cạnh, lúng búng trong mồm, tiếng có tiếng không, nói: “Khí vị Hoa Yêu thực ra có hữu ích như vậy, việc này giao cho Phương tổng, hắn làm quen rồi. Con bà nó, bọn ta thấy một người thì giết một người, cho đến khi Bí nhân cong đuôi chạy khỏi Biên Hoang, như thế mới có thể biểu hiện ra thủ đoạn của Hoang nhân bọn ta.”
Diêu Mãnh còn đang định nói, đột nhiên có cảm giác, nhìn ra ngoài cửa.
Thực tế không người nào trong tiệm không nhìn ra cửa, vì hình dạng Trác trâu điên giống như người điên tựa cơn gió lốc cuốn vào tiệm, một bước đến ngay sau lưng Cao Ngạn, hai tay chụp lấy vai gã, một phát nhấc gã từ trên ghế lên như một con gà con, rối rít: “Tiểu tử ngươi hôm nay vận may đến, còn không cảm tạ ta?”
Đầu tiên mọi người im lặng, tiếp theo reo hò ầm ĩ, biết sự tình khẳng định có liên quan đến tiểu Bạch Nhạn. Ngay lão Vương cũng từ trong bếp chạy ra, hỏi: “Chuyện gì? Chuyện gì?”
Cao Ngạn có vẻ hớn hở: “Con bà nó! Có phải nàng đến không?”
Trác Cuồng Sinh buông Cao Ngạn xuống, vui vẻ nói: “Là như thế cũng không sai biệt lắm. Tiểu Bạch Nhạn của ngươi đêm qua tại Thọ Dương đã đăng ký vào đoàn du ngoạn Biên Hoang, giờ Tỵ sáng nay đã ngồi thuyền đến Biên Hoang tập. Hắc! Coi tên tiểu tử ngươi có còn oán giận ta suốt ngày nữa không.”
Nhất thời tiếng hoan hô, reo hò sôi động, chút nữa đổ cả cửa tiệm của lão Vương.
Cao Ngạn nghe xong vọt tới cửa định đi ra ngoài.
Trác Cuồng Sinh chớp mình một cái, nhanh hơn một bước chặn cửa lại, quát: “Ngươi phát điên hả? Định đi đâu?”
Cao Ngạn ôm đầu réo lên: “Đừng có cản ta! Ta phải lập tức đi gặp tiểu Nhạn của lão tử.”
Mộ Dung Chiến hét: “Kéo y trở lại!”
Có vài huynh đệ tại đương trường giúp đỡ, nắm gã lôi lôi kéo kéo ép trở về nguyên vị.
Trác Cuồng Sinh mắng: “Tên tiểu tử ngươi thật là thành công thì chưa đủ, thất bại thì có thừa. Đối diện với cửa quan trọng yếu liên quan đến việc chung thân cả đời của ngươi, sao có thể hành động lỗ mãng vậy? Lần này thành công hay thất bại, hoàn toàn phải xem bọn ta có thể lập kế hoạch trước rồi mới hành động không, một khi để cho ngươi làm hỏng, đấy gọi là nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành. Đến nông nỗi như thế ngươi đừng có oán giận người khác.”
Lão Vương ra vẻ quan trọng: “Trác quán chủ nói đúng! Ngươi nên khiêm nhường thỉnh giáo những nhân sỹ có kinh nghiệm thành công về phương diện này. Lòng của nữ nhân không phải dễ dàng nắm bắt được. Bộ dạng ngươi như vậy thì người rõ ràng thích ngươi cũng sẽ bị ngươi yêu đến phát khiếp. Nghĩ năm đó ta...“
Thanh âm Vương tẩu từ trong bếp truyền ra: “Lão Vương ngươi lập tức lăn vào đây cho ta!”
Lão Vương nghe tiếng lập tức như gà trống bại trận, trở về bếp trong tiếng cười cố nén của mọi người.
Cao Ngạn hổn hển hỏi: “Hiện tại ta phải làm thế nào?”
Diêu Mãnh: “Tình trường như chiến trường, trước hết cần phải biết mình biết người, tìm hiểu rõ ràng tiểu Nhạn rút cuộc là đi tìm chồng hay là tìm cừu nhân để tính sổ? Ngươi như vậy đi đến gặp nàng, sẽ là cát hung khó liệu.”
Cao Ngạn lẩm bẩm: “Đương nhiên là tìm chồng, lẽ nào đến Biên Hoang tập để du ngoạn sao?”
Trác Cuồng Sinh đối diện với gã ở bên kia mặt bàn cầm cái ghế xoay ngược lại ngồi xuống, nắm lưng ghế thản nhiên nói: “Sự tình có phần ly kỳ, những người Dĩnh Thủy bang hỏi nàng biết tình hình của ngươi không, nàng lại cười nhạt nói, nàng hiểu rõ đạo hạnh của ngươi, khẳng định ngươi chỉ là giả chết. Hỏi nàng đã nghe qua truyện `Cao tiểu tử hiểm trung mỹ nhân kế´ đang sôi nổi ầm ỹ chưa, nàng nhấn mạnh bổn cô nương không có hứng thú. Ha ha! Rút cuộc trong đầu nàng đang nghĩ ngợi gì đây?”
Tiểu Kiệt nói: “Lão đại ngươi xác thực phải bình tĩnh một chút, trước tiên hiểu rõ ý định của nàng, gặp chiêu phá chiêu. Chiếu theo đạo lý dựa vào thân thủ của nàng, căn bản không cần tham gia du đoàn để đến Biên Hoang.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Chỗ này chính là mấu chốt. Nàng trước tiên hỏi có phải du ngoạn Biên Hoang có một quy củ, dù cho là địch nhân tham gia vào đoàn du ngoạn, chỉ cần tuân thủ quy củ du ngoạn Biên Hoang, phía bọn ta cũng phải thành thật đón chào.”
Mộ Dung Chiến vỗ đùi: “Khẳng định nàng ta chưa nghe qua toàn bộ ´Tiểu tử hiểm trung mỹ nhân kế’, còn nghĩ bọn ta vẫn coi nàng là địch nhân, còn ngươi là anh hùng cứu mạng. Lần này gay go rồi! Nữ nhân ghét nhất là nam nhân không trung thực, hận nhất là người lừa dối nàng, nếu như để nàng phát hiện chân tướng, khẳng định sẽ ra tay giết chồng, sau chuyện này bọn ta không thể có cách nào báo thù cho ngươi. Khặc …….”
Mọi người đồng thanh cười to, cục diện toàn trường hỗn loạn náo nhiệt.
Cao Ngạn hướng mặt về Trác Cuồng Sinh gào lên: “Tốt xấu gì cũng toàn là lão già ngươi gây ra cả, mau nghĩ biện pháp giải quyết cho ta.”
Trác Cuồng Sinh lắc đầu thở dài: “Tên tiểu tử ngươi chỉ được cái oán hận người khác, con bà ngươi, đã nói phải nghĩ mưu trước rồi mới hành động! Có cái gì phải sợ chứ, mọi người trong Tập đều đứng bên cạnh ngươi, sự việc nào mà bọn ta không có biện pháp giải quyết? Trước tiên ngươi hãy để cho ta yên tĩnh đã. Mọi người đừng ồn ào nữa!”
Trong cửa hàng lập tức yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Thanh Huy ngữ khí có phần quái lạ: “Ta nghĩ rằng Cao thiếu chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục làm anh hùng. Một nữa là trở lại nguyên hình cẩu hùng.”
Mọi người không thể khống chế được nữa bật lên tiếng cười cuồng dại, bầu không khí có một chút nghiêm túc bị phá tan hết.
“Bình!”
Thấy Mộ Dung Chiến dùng sức vỗ mạnh tay lên trên mặt bàn, mọi người ngừng cười.
Mộ Dung Chiến: “Bây giờ có phải là lúc đùa giỡn không? Tiểu Bạch Nhạn chi luyến đã thành chuyện thiên hạ ai cũng biết, càng quan hệ đến sự vinh nhục của Hoang nhân bọn ta và thiên thư của lão Trác.”
Diêu Mãnh nhịn cười khổ sở nói: “Đúng! Vì đại cục mà nghĩ, Cao tiểu tử mặc dù thời gian qua đắc tội với nhiều người, được lòng ít người. Nhưng bọn ta cũng vui vẻ bỏ qua ân oán riêng tư giữa nhân gian với nhau, vì khát vọng mãnh liệt về đêm động phòng hoa chúc của gã mà nỗ lực.”
Cao Ngạn quát: “Cút mẹ cái ân oán của ngươi đi, ta là cừu nhân giết cha ngươi sao?”
Mọi người lại bật cười rộ lên, bất quá so với trước kìm chế phần nào. Trong cửa tiệm tràn đầy khoái lạc, vui vẻ và háo hức nồng nhiệt như sợ thiên hạ không loạn.
Trác Cuồng Sinh: “Tóm lại chỉ một lời, bất luận tiểu Bạch Nhạn vì sao mà đến, sự thật cuối cùng là nàng sẽ đến đây, đến rồi sẽ có cơ hội. Nếu như Cao tiểu tử không nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, sợ rằng câu chuyện tiểu Bạch Nhạn chi luyến chỉ đến đây thôi. Cao tiểu tử chỉ có thể thương tâm tuyệt vọng, ôm cô đơn nuối tiếc sống nốt nửa phần đời còn lại.”
Thanh Huy: “Như thế nào mới coi là nắm được cơ hội đây? Hành động gì tất cũng phải xác định mục tiêu chính xác rõ ràng, mới có thể vận trù chiến lược. Mục tiêu lúc này của Cao tiểu tử là thế nào?”
Một người khác kêu lên: “Đương nhiên là đem tiểu Bạch Nhạn bỏ lên trên giường, để gạo sống nấu thành cơm.”
Trong cửa hàng lại cười reo ầm ỹ. Mỗi người, ngươi một câu, ta một câu tranh nhau hiến kế, huyên náo đến nghiêng trời lệch đất, loạn hơn tình thế thiên hạ bấy giờ.
Trác Cuồng Sinh hét lớn: “Tất cả câm miệng lại cho ta!”
Mọi người ngoan ngoãn không dám lên tiếng nữa.
Trác Cuồng Sinh: “Trước tiên bọn ta phải quyết định, Cao thiếu nên lưu lại Biên Hoang tập đợi kiều thê tương lai, hay ngồi thuyền rung chuông đánh trống đi nghênh đón? Cái nào lợi? Cái nào hại?”
Mộ Dung Chiến: “Lão nhận được phi cáp truyền thư, nói về chuyện phát sinh đêm qua, nhưng tiểu Bạch Nhạn có lên thuyền sáng nay hay không vẫn chưa thể chứng thực. Có lẽ nàng tham gia đoàn du ngoạn chỉ là muốn mua sự bảo đảm an toàn của Hoang nhân bọn ta, sự thật trong đó, tối qua nàng đã sớm lên đường đến Biên Hoang tập rồi.”
Tiểu Kiệt gật đầu: “Có đạo lý! Với cước trình của nàng, nếu tối qua động thân, khẳng định có thể đến sớm hơn lâu thuyền một ngày.”
Thanh Huy nói: “Thế phải coi là nàng tình thâm ái phu hay là tâm lo báo cừu.”
Diêu Mãnh than: “Không nên trêu chọc Cao tiểu tử nữa, các ngươi nhìn xem con người gã thảm thương thế, sao còn nhẫn tâm chứ?”
Cao Ngạn cả giận: “Ngươi mới thảm thương. Không biết đấu chí của lão tử hiện tại thịnh vượng hơn nhiều, tình huống gì cũng đều có thể ứng phó.”
Trác Cuồng Sinh vội vàng nói: “Phải rồi! Phương pháp chiếm được trái tim tiểu Bạch Nhạn là giả đáng thương. Để tiểu Bạch Nhạn nhìn thấy Cao tiểu tử đối với nàng hết lòng vô tư cống hiến và hy sinh, thấy được Cao tiểu tử vì yêu nàng mà bất chấp tất cả.”
Cao Ngạn lắc đầu: “Cách này dùng ở trên người tiểu Bạch Nhạn là vô tác dụng. Trong tâm trí nàng trò chơi phải có đủ kích thích, nếu như ta biến thành một tên buồn phiền đáng thương, khẳng định nàng sẽ cho ta một cước bay ra khỏi Biên Hoang.”
Mộ Dung Chiến bảo: “Cao tiểu tử nên trở lại là chính mình thì tốt hơn! Giấy không gói được lửa, để nàng nhìn ra chân tướng, chỉ sợ tưởng khéo hóa vụng. May mà ít ra còn hơn hai ngày thời gian, mọi người bọn ta nghĩ biện pháp cho Cao thiếu đi.”
Cao Ngạn thống khổ nói: “Mấy ngày này ta làm thế nào chịu đựng đây? Rõ ràng ta có thể sớm gặp được nàng, lại phải ở lại Biên Hoang tập khổ sở chờ đợi.”
Tiểu Kiệt nói: “Nếu như lão đại dùng thuyền đi đón, tiểu Bạch Nhạn lại từ đường bộ đến, không phải là mất cơ hội gặp nhau sao. Bọn ta lại không có bản lĩnh giữ nàng, bị nàng đến Thuyết Thư quán nghe được thuyết thư ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ ấy, càng cát hung khó đoán.”
Cao Ngạn hướng về Trác Cuồng Sinh oán giận: “Giả thần là ngươi, làm quỷ cũng lại là ngươi, làm cho bây giờ ta tiến thoái lưỡng nan, mau lấy công chuộc tội cho lão tử.”
Trác Cuồng Sinh đang định nói, thì Vương Trấn Ác xuất hiện ngoài cửa, tiến vào nói: “Đến lúc làm việc rồi!”
Mọi người trong cửa hàng thu liễm nụ cười đồng thời đứng dậy, lập tức sát khí đằng đằng theo Vương Trấn Ác rời khỏi tiệm màn thầu lão Vương.
Phương tổng dùng mũi tìm địch nhân đã có kết quả.
:77:
Kiến Khang thành, Thanh Khê tiểu trúc.
Tống Bi Phong, Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ đang ngồi ăn bánh ngọt do Tư Mã Đạo Tử sai người mang đến ở trong phòng, hiển thị Tư Mã Đạo Tử đối với việc đêm qua giết chết Can Quy vô cùng vừa ý.
Ba người tâm tình vui vẻ, cho nên mặc dù được ngủ chưa đến hai canh giờ, vẫn cảm thấy tinh thần đầy đủ.
Tống Bi Phong nói: “Điều nuối tiếc duy nhất là không khám phá được quan hệ giữa Trần công công và Lư Tuần.”
Đồ Phụng Tam điềm đạm nói: “Ta lại cho rằng có chút không được hoàn hảo mới tốt, đầy đủ ngược lại thành tổn thất. Nếu bọn ta một lần thu thập cả Can Quy và Lư Tuần, sẽ khiến trong lòng Tư Mã Đạo Tử càng cố kỵ bọn ta. Để lại Lư Tuần là một sự uy hiếp, đối với bọn ta là chuyện tốt.”
Lưu Dụ hướng sang Khoái Ân hỏi: “Tiểu Ân cảm giác như thế nào?”
Khoái Ân: “Trong lòng ta thoải mái hơn rồi.”
Đồ Phụng Tam: “Biểu hiện của tiểu Ân tối qua vô cùng xuất sắc, nhưng ngàn vạn lần đừng vì thế mà tự mãn, người phải khiêm nhường tài năng mới có tiến bộ.”
Khoái Ân cung kính đáp: “Tiểu Ân kính cẩn tuân theo giáo huấn của Đồ gia.”
Tống Bi Phong cười: “Tiễn thuật của tiểu Ân tựa hồ tốt hơn ý liệu của ta, nắm vững bất luận là thời gian, góc độ và kình đạo đều không thể chống đỡ được, đã đạt cảnh giới như đại gia rồi.”
Lưu Dụ nói: “Tiểu Ân làm rất tốt, ta sẽ để cho ngươi có cơ hội thi triển sở trường.”
Đồ Phụng Tam hỏi: “Tiểu Ân ngoại trừ xạ tiễn, còn có sở trường đặc biệt gì?”
Khoái Ân khiêm nhường đáp: “Ta từng làm Mã đồng, hiểu rõ tính ngựa. Khi đến Hầu gia làm thủ hạ, lại kiêm luôn quản lý chuồng ngựa, tại phương diện chăm sóc và xem ngựa coi như có chút tâm đắc.”
Đồ Phụng Tam cười: “Ta sẽ ghi nhớ.” Lại nói tiếp: “Tiểu Ân, ngươi lập tức đến mã trạm, coi xem có tin tức từ Biên Hoang tập đến không.”
Khoái Ân lĩnh lệnh đi khỏi.
Tống Bi Phong và Lưu Dụ biết hắn có ý sai Khoái Ân đi khỏi, bình tĩnh đợi hắn lên tiếng.
Đồ Phụng Tam trầm ngâm một chốc, nói: “Lý Thục Trang chắc không phải là người của Hoàn Huyền. Nữ nhân này ba năm trước đã bắt đầu lập nghiệp ở Kiến Khang, với quan hệ giữa ta và Hoàn Huyền lúc ấy, nếu như thị làm việc cho Hoàn Huyền, thì không thể che giấu được ta.”
Tống Bi Phong: “Đến bây giờ ta vẫn không minh bạch, vì sao đêm qua bọn ta không trực tiếp tìm thị tính chuyện, còn để thị có cơ hội đào tẩu, nói không chừng lúc này thị đã sớm rời khỏi Kiến Khang.”
Đồ Phụng Tam: “Cái này gọi là tình thế không cho phép, sự thật trong đó là bọn ta vẫn chưa nắm được đuôi của thị, lại không thể không xem xét đến sức ảnh hưởng của thị tại Kiến Khang. Tư Mã Đạo Tử xác thực có thể đem thị ra chính pháp trị tội, cũng chẳng có người nào dám vì thị ra mặt. Nhưng tất sẽ dẫn đến sự phản cảm của triều đình và dân chúng Kiến Khang, làm liên lụy tổn thất thanh danh bọn ta, việc này trí giả không nên làm. Phương pháp thông minh nhất là quay trở lại khống chế thị, mà chuyện này tất phải Lưu gia tự thân ra tay.”
Lưu Dụ thong dong nói: “Ta đã kêu Vương Hoằng đi hẹn thị gặp mặt, chắc là tin tức sẽ nhanh đến thôi.”
Tống Bi Phong: “Sợ nhất là thị sợ tội bỏ trốn.”
Đồ Phụng Tam lắc đầu nói: “Ta khẳng định thị vẫn ở Kiến Khang, trong kế hoạch hành động phản hành thích, ta từng điều tra kỹ càng về thị. Tổng hợp tình báo từ các mặt, thị là một nữ nhân mánh khóe đủ điều. Trong hắc bạch lưỡng đạo quan hệ phi thường gần gũi, đối với triều đình và dân chúng cũng có sức ảnh hưởng nhất định, quan hệ với Tư Mã Đạo Tử cũng không tồi.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Tư Mã Đạo Tử cũng dùng Ngũ thạch tán sao?”
Đồ Phụng Tam: “Hoàn Huyền cũng dùng, Tư Mã Đạo Tử cũng dùng. Sử dụng Ngũ thạch tán phổ biến giống như bình thường ta và ngươi uống rượu. Đây là thói quen xấu của cao môn phương Nam, ta cũng thử qua vài lần, xác thực làm cho người ta có cảm giác vui vẻ quên sầu, tâm hồn phiêu diêu. Ngươi thử qua một lần sẽ rõ ràng.”
Tống Bi Phong: “Thứ này không nên thử là hay.”
Lưu Dụ lảng tránh hỏi: “Vì sao Phụng Tam bảo tiểu Ân đi?”
Đồ Phụng Tam: “Nhân vì ta muốn bàn luận chuyện Nhậm Thanh Thị, không thích hợp có y tại trường.”
Lưu Dụ: “Có phải ngươi suy đoán Nhậm Thanh Thị và Lý Thục Trang có quan hệ không?”
Đồ Phụng Tam nói: “Ngươi không nghĩ là Nhậm Thanh Thị bỏ đi đột ngột phi thường sao?”
Lưu Dụ nói: “Có phải Phụng Tam hoài nghi Lý Thục Trang là dư nghiệt của Tiêu Dao giáo không?”
Đồ Phụng Tam: “Cái khả năng này tính ra cực kỳ ít. Lý Thục Trang năm năm trước đến Kiến Khang, tại Tần Hoài lâu làm cô nương ba ngày, bị đại lão bản Cổ Thương của Hoài Nguyệt lâu chấm trúng, thu thị về làm thiếp. Do thủ đoạn làm ăn của thị phi thường xuất sắc, năng lực làm việc cao chẳng phải nói, lại am hiểu cách giao tiếp với giới quyền quý Kiến Khang, cho nên dần dần nhận được sự coi trọng của Cổ Thương. Hai năm trước đây Cổ Thương đột nhiên vì dùng dược vật quá liều mà chết, Hoài Nguyệt lâu mới rơi vào tay thị. Sau đó thị mới bắt đầu buôn bán lớn Ngũ thạch tán, khiến cho tài phú tăng mạnh. Dựa vào tác phong khẳng khái phóng khoáng trượng nghĩa, càng khiến cho thị trở thành nữ nhân nổi tiếng nhất ngoài Kỷ Thiên Thiên ở Kiến Khang. Một con người như vậy, phải chăng Nhậm Dao có thể chi trì và khống chế phạm vi hoạt động giới hạn tại phương Bắc. Hậu trường của thị phải tại phương Nam, ví dụ như nguồn nguyên liệu Ngũ thạch tán của thị là từ đâu tới?”
Tống Bi Phong: “Lý Thục Trang xác thực là một nữ nhân có biện pháp, bất quá An công lúc sinh tiền ấn tượng đối với thị rất xấu, cố tình không thèm đặt chân vào Hoài Nguyệt lâu nửa bước. Lý Thục Trang nổi tiếng thích lang quân tuấn tú, không ít cao môn tử đệ đã từng cùng thị âm thầm hẹn hò, bọn đĩ đực tuy chưa đến mức ba nghìn, nhưng khẳng định số lượng chẳng ít.”
Lưu Dụ nói đùa: “Nguyên lai là một nữ nhân ăn uống cầu kỳ, thế thì ta không hợp khẩu vị nàng rồi.”
Tống Bi Phong: “Vấn đề này có quan hệ thế nào với Nhậm Thanh Thị?”
Đồ Phụng Tam: “Ta hoài nghi Lý Thục Trang là người của Nhiếp Thiên Hoàn.”
Lưu Dụ chấn động: “Nếu mà như thế, tất cả những vấn đề trước đấy nghĩ không thông có thể dễ dàng hiểu được.”
Tống Bi Phong vẫn thấy mờ mịt bèn hỏi: “Ta vẫn chưa rõ?”
Đồ Phụng Tam: “Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn là bạn hợp tác, nếu như Lý Thục Trang có quan hệ với Nhiếp Thiên Hoàn, đương nhiên trong sự việc thích sát Lưu gia sẽ là một cánh tay đắc lực hỗ trợ Can Quy. Mà Nhậm Thanh Thị lại vì Nhiếp Thiên Hoàn mới cùng Lý Thục Trang âm thầm qua lại, cho nên hiểu rõ kế hoạch của Can Quy. Xác thực Lý Thục Trang có lòng hỗ trợ Can Quy, chỉ là không nghĩ qua Nhậm Thanh Thị sẽ bán đứng bọn họ. Mà Nhậm Thanh Thị tâm kế hiểm độc, muốn Can Quy sau khi thành công thích sát Lưu gia, không còn mạng trở về Giang Lăng. Bất luận ai sống ai chết, thị cũng là người thắng lớn.”
Tống Bi Phong thở ra một hơi khí lạnh, nói: “Nữ nhân này thật độc ác.”
Lúc này Vương Hoằng đến, vui vẻ nói: “Thật không thể tưởng được, nghĩ cũng không ngờ Lý Thục Trang một lời đáp ứng gặp Lưu huynh. Thời gian giữa giờ Dậu tối nay, địa điểm là hậu viện Vọng Hoài đình cạnh bờ sông của Hoài Nguyệt lâu, điều kiện là Lưu huynh phải đơn độc đến gặp thị.”
Tống Bi Phong than: “Phụng Tam đoán đúng rồi, thị quả nhiên không nỡ bỏ gia tài.”
Đồ Phụng Tam: “Như thế căn bản thị không sợ bọn ta có thể bắt giữ thị, còn muốn thử đảm lượng của Lưu gia.”
Lưu Dụ: “Nếu như ta không dám đến, sau này còn có thể trước mặt thị ngẩng đầu làm người sao?”
Đồ Phụng Tam nói: “Nếu như ngươi gặp được Lư Tuần, có nắm chắc giữ mạng trốn thoát không?”
Lưu Dụ mỉm cười: “Ngươi lại quên mất ta là ai sao? Chân mệnh thiên tử có giết cũng không chết.”
Hết chương 397
~*~*~*~*~*~*~*~*~