Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 533: Chương 533: Tạ Phủ Phong Vân




Bình Thành.

Trong nội đường, Thác Bạt Khuê tiếp kiến Trương Cổn vừa mới tới, sau khi đã ngồi yên vị, Trương Cổn nói: “Phía địch nhân ở Trung Sơn có biến động.”

Trương Cồn nhận lệnh chuyên phụ trách trinh sát tình huống của thủ đô Trung Sơn của Đại Yên, định kỳ báo cáo lên Thác Bạt Khuê. Báo cáo lần này chuyển sớm hơn ba ngày so với thông thường.

Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: “Đúng lý là phải như vậy. Phía địch nhân có hành động gì dị thường không?”

Trương Cổn đáp: “Mộ Dung Thùy đã sai Mộ Dung Hội thay thế Mộ Dung Long thủ Long Thành*, lại cho Lan Hãn thay thế Mộ Dung Thịnh thủ Kế Thành**. Còn hai đạo quân của Mộ Dung Hội và Mộ Dung Thịnh thì quay trở về Trung Sơn. Căn cứ theo quan sát của thám tử, hai đạo quân này sĩ khí cao ngút trời, đặc biệt là quân đội ở Long Thành của Mộ Dung Long, quân dung cực thịnh, là đạo quân tinh nhuệ nhất bên cạnh quân bản bộ của Mộ Dung Thùy, chưa từng thua trận bao giờ.”

Mộ Dung Long là con trai của Mộ Dung Thùy, do cơ thiếp sinh ra, được coi là người có tài năng nhất trong đám con của Mộ Dung Thùy. Nhưng do Mộ Dung Bảo thủ đoạn khôn khéo, lại biết kết giao với các sủng thần kề bên Mộ Dung Thùy, trong khi Mộ Dung Long bản tính cương trực, vì vậy vì vậy không được Mộ Dung Thùy ưa thích bằng Mộ Dung Bảo.

Thác Bạt Khuê bật cười khanh khách: “Không nghĩ đã quá muộn rồi ư? Nếu là ngày trước do Mộ Dung Long thay tiểu Bảo lĩnh quân đến công phá Thịnh Nhạc, thì thắng bại đã khó lòng dự liệu trước, còn hiện tại thực là sai lầm, chỉ hận một nỗi khó mà xoay chuyển nổi.”

Trương Cổn nói: “Tộc chủ ngàn vạn lần chớ có xem thường mà lơ là thiếu cảnh giác, binh đoàn Long Thành chưa từng tham gia chiến dịch công đánh chúng ta, vì vậy hoàn toàn không hề sợ hãi chúng ta. Chúng lại còn được nghỉ ngơi dưỡng sức, vô cùng tinh nhuệ. Nếu có thể cùng quân chủ lực của Mộ Dung Thùy giáp kích chúng ta, chỉ sợ là chúng ta khó mà chống cự nổi.”

Ngừng một chút rồi lại tiếp tục: “Binh lực của Mộ Dung Thùy ước chừng khoảng xấp xỉ năm vạn, thêm vào quân đoàn Long Thành của Mộ Dung Long, tổng binh lực đạt tầm bảy vạn, đã vượt hơn gấp hai lần binh lực của chúng ta. Tuy nói là chúng ta có hai trọng trấn lớn Bình Thành và Nhạn Môn tương hỗ trợ giúp lẫn nhau, nhưng nếu bị Mộ Dung Thùy trùng trùng vây khốn, cắt đứt liên hệ giữa chúng ta và Thịnh Nhạc, trong khi tiếp tế của địch nhân lại có thể được vận chuyển đến liên tiếp không ngừng từ Trung Sơn, thì tình thế của chúng ta tuyệt không hề lạc quan.”

Thác Bạt Khuê lộ vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Trương Cổn nói: “Chúng ta còn có một nhược điểm rất lớn, chính là Biên Hoang tập cách chúng ta quá xa, cho dù chạy đến bằng đường thủy, cũng phải mất thời gian tầm mười lăm đến hai mươi ngày, như vậy khẳng định không thể che giấu tai mắt của địch nhân. Nếu trước khi hai phe chúng ta hội họp được, lại bị địch nhân chặn đường, rỉa từng tí một, thì sẽ khiến chúng ta hãm vào tình thế xấu bị cô lập mà tác chiến một mình.”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Đây chính là vấn đề nan giải khiến ta đau đầu nhất, Hoang nhân làm thế nào mới có thể phát huy được tác dụng của bọn họ đây?”

Trương Cổn nói: “Xin tộc chủ thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng.”

Thác Bạt Khuê cau mày đáp: “Nói đi! Điều ta muốn nghe chính là những lời nói thật chứ không phải những lời nịnh bợ.”

Trương Cổn nói: “Mộ Dung Thùy trước giờ luôn giỏi dùng kỳ binh, giở thủ đoạn mưu mẹo trá hình. Tựa như trận đánh khiến Mộ Dung Vĩnh thua đến mất mạng, chính bị Mộ Dung Thùy làm cho mơ màng nghi hoặc, mà trúng phải mai phục. Hiện tại chúng ta ở Bình Thành, Nhạn Môn, mục tiêu lộ rõ, khiến Mộ Dung Thùy có thể thong thả sắp đặt bố trí. Lại thêm hiện tại trời lạnh đất đóng băng, tuyết lớn liên tiếp rơi từng đợt, khiến chúng ta khó lòng nắm rõ được hành tung của địch nhân. Sợ nhất là đến lúc địch nhân quân vây bốn mặt, chúng ta mới giật mình tỉnh giấc, lúc đó thì hối cũng đã muộn.”

Thác Bạt Khuê gật đầu nói: “Điều này ta hiểu.”

Trương Cổn thở dài: “Chúng ta thực không hiểu nổi Tộc chủ, vì sao không áp dụng phương pháp ứng phó Mộ Dung Bảo ngày trước, ra sức tránh không giao phong chính diện với địch nhân, đợi khi địch nhân mất hết khí thế, mới toàn lực phản kích? Như vậy quyền chủ động sẽ rơi vào tay chúng ta.”

Thác Bạt Khuê mỉm cười: “Không cần phải lo lắng, rất nhanh thôi bọn ngươi sẽ hiểu được chiến thuật của ta. Tối rồi! Đi nghỉ sớm chút đi!”

Sau khi Trương Cổn cáo lui, Thác Bạt Khuê không kìm nổi thở dài một tiếng. Mặc dù hắn bảo Trương Cổn yên lòng, nhưng sự thật thì người lo lắng nhất lại chính là bản thân hắn.

Lần này liệu Kỷ Thiên Thiên có thể phát huy hiệu dụng thám tử thần kỳ được nữa hay không? Hắn thực không có được mảy may chắc chắn nào. Mộ Dung Thùy không hề giống như Mộ Dung Bảo, lại còn có binh lực vượt xa hắn. Nếu như bị Mộ Dung Thùy bức phải chính diện ngạnh tiếp, thì hậu quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Hắn đột nhiên nhớ đến Sở Vô Hạ, nhớ tới thân thể mềm mại động lòng người của nàng, nếu như lại đến đòi hỏi một viên Ninh tâm đan, thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

:77:

Kiến Khang. Hẻm Ô Y. Tạ gia.

Căn lầu nhỏ nơi Tạ Chung Tú ở vẫn còn phát ra ánh đèn, cô tiểu thư thiên chi kiều nữ này đã lên giường đi nghỉ, Yến Phi có thể nghe được tiếng hô hấp do nàng phát ra. Hai tiểu tì phục dịch nàng đang sắc thuốc cho nàng ở tầng dưới, mùi thuốc bay khắp ra khu vườn ở ngoài.

Yến Phi ẩn mình trên chạc của một cây cam lớn, có thể nhìn được tình huống trong khuê phòng của Tạ Chung Tú xuyên qua cửa sổ, bất giác nhớ lại tình cảnh ngày trước Lưu Dụ đến gặp Tạ Chung Tú tại căn lầu nhỏ này, trong lòng trào dâng nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn, nếu như ngày đó Tạ Chung Tú không cự tuyệt Lưu Dụ, thì hiện tại sẽ có cục diện như thế nào?

Hai vị mỹ nữ thế gia vọng tộc nổi danh nhất Kiến Khang, đều lần lượt có quan hệ với Lưu Dụ, việc này liệu có phải một dạng vận mệnh mà không một người nào có thể hiểu được?

Hô hấp của Tạ Chung Tú nghe đại khái chừng như có vẻ đều đặn yên ổn, nhưng có lúc lại đột nhiên nặng nề gấp gáp, tình huống khiến người phải lo lắng. Trực giác của Yến Phi cảm thấy được cơ thể của nàng rất yếu nhược, ở vào tình huống hư nhược không thể bổ cứu được nữa. Chân khí của chàng cũng chẳng có tác dụng gì trong tình huống dạng này, miễn cưỡng chỉ gây nên tác dụng ngược lại.

Bốn viên hộ viện dắt theo chó đi tuần đến khu vực này, cũng gạn hỏi đám tiểu tỳ tình huống của Tạ Chung Tú, rồi lại rời khỏi. Tối nay việc cảnh vệ tại Tạ phủ vô cùng nghiêm ngặt, có cả chó dữ tuần tra, nhưng Yến Phi biết rằng đối với hạng cao thủ đẳng cấp như Mộ Thanh Lưu, cảnh giới nghiêm mật cũng chẳng có tác dụng gì.

Làm thế nào để ứng phó được với Mộ Thanh Lưu, Yến Phi vẫn chưa có được chủ ý dứt khoát.

Nếu như đổi lại lúc chưa có kế hoạch đối phó Lý Thục Trang, chàng sẽ ngắm chuẩn thời cơ, toàn lực xuất thủ, hy vọng có thể chém chết đối phương dưới Điệp Luyến Hoa, tạo nên đả kích nghiêm trọng cho Ma môn.

Nhưng kể cả chàng có thực sự quyết định như vậy, địa điểm động thủ vẫn khiến chàng hết sức đau đầu, nếu như tiến hành bên trong Tạ phủ, ắt sẽ làm kinh động đến tất thảy người trên kẻ dưới trong Tạ gia, cho tới những kẻ thuộc phe Hoàn Huyền. Suy nghĩ như vậy, càng khiến Yến Phi thêm e ngại lo sợ ném chuột lại vỡ đồ quý. Bằng vào tài trí cũng như thủ đoạn của đối thủ, nếu thấy tình thế không ổn, chỉ cần nắm được một tiểu tỳ cũng đủ khiến Yến Phi phải ngừng tay chịu trận.

Nhưng nếu như đợi y rời khỏi phủ mới động thủ, lại sợ không cầm chân nổi y. Chỉ cần nghĩ đến chuyện công phu của Mộ Thanh Lưu gần tới trình độ của Hướng Vũ Điền, thì chàng thực không thể dám chắc được một cách tuyệt đối.

Phương pháp thông minh, so ra vẫn là tìm cách phá hoại kế hạ độc của đối phương, sau đó bằng cảm ứng linh diệu của chàng để truy lùng hành tung của Mộ Thanh Lưu, xem xem liệu có thể có cơ hội tốt trừ bỏ kẻ này hay không.

Mộ Thanh Lưu lần này tới không phải muốn giết người phóng hỏa, mà là muốn ngấm ngầm hạ độc Tạ Chung Tú, khiến cho Tạ Chung Tú từ bề ngoài nhìn vào thì tựa như bệnh tình chuyển nặng, tới mức ngọc nát hương tan. Vì vậy Mộ Thanh Lưu tuyệt sẽ không động thủ làm tổn thương bất kỳ người nào.

Phương pháp tiện lợi nhất để hại chết Tạ Chung Tú mà Yến Phi có thể nghĩ được chính là trộn lẫn ‘Man Thiên Hận’ vào trong thuốc cho Tạ Chung Tú phục dụng, giống như thủ pháp Hoàn Huyền dùng để đánh độc chết thân huynh.

Chính tại lúc này, Yến Phi bỗng phát sinh cảm ứng.

Một bóng áo trắng vọt ra từ trong đám cây, đến bên cạnh căn lầu nhỏ.

Yến Phi thu liễm tinh thần, giấu đi bất kỳ tín hiệu nào có thể khiến người này phát sinh cảnh giác, ngưng thần quan sát.

Người này thân hình dong dỏng, cao hơn Yến Phi chàng, mặc dù tới làm một chuyện xấu xa hèn hạ, nhưng khoác trên người một bộ y phục sáng trắng trong bóng tối vô cùng rực rỡ bắt mắt, thêm cử chỉ thong dong, có khí thế từ trên cao nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Trông bộ dạng y có vẻ luôn luôn thoải mái tùy tùy tiện tiện không chút lưu tâm cẩn trọng, thậm chí còn tạo cho người một ấn tượng y phớt lờ không thèm để ý tới mọi việc xung quanh, nhưng Yến Phi biết rằng sự việc phát sinh từ trong căn lầu nhỏ cho tới xa gần xung quanh đó, không có một sự kiện nhỏ nào có thể giấu diếm nổi y.

Võ công người này khẳng định đã đạt tới cấp độ của Hướng Vũ Điền.

Chỉ nhìn vào khoảnh khắc y từ trong bóng tối vụt hiện ra, mà Yến Phi chỉ có thể phát sinh cảm ứng, thì có thể biết được người này cao thâm đến mức nào.

Ở tầng dưới căn lầu nhỏ, một tiểu tì đang nhấc bình thuốc khỏi bếp lửa liu riu cháy, rót thuốc vào trong một chiếc bát nhỏ.

Mộ Thanh Lưu quay đầu nhìn về phía Yến Phi đang ẩn mình, Yến Phi vội vàng nheo hai mắt lại nhìn, đồng thời thấy rõ được diện mạo của y.

Yến Phi chưa từng thấy người nào tướng mạo khôi ngô tuấn tú lạ thường đến vậy, nhưng vẻ anh tuấn của y lại mang theo một luồng khí chất tà dị phát ra từ tận xương cốt, khiến người ta có cảm giác khó đoán định, nông sâu khó dò.

Ánh mắt của y tịnh không lưu lại tại chỗ ẩn thân của Yến Phi, hiển nhiên không phát giác sự hiện diện của Yến Phi. Sau khi quét mắt nhìn quanh một vòng, cũng không nhìn thấy y có bất kỳ động tác nào, đột nhiên nhảy thẳng lên cao, lộn người một cái, lao thẳng qua cửa sổ tiến vào khuê phòng của Tạ Chung Tú.

Yến Phi suýt chút nữa thì thất thanh hô lên, càng vô cùng hối hận. Chàng vốn nhận định đối phương sẽ chỉ tiến vào tầng dưới, sau khi chế trụ hai tiểu tỳ, sẽ trộn “Man Thiên Hận” vào trong thuốc, sau đó lại đánh thức hai tiểu tỳ dậy. Bằng vào thân thủ của y, bảo đảm hai tiểu tỳ sau khi hồi tỉnh hoàn toàn không biết được chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ cho là bị ma ngủ xâm nhập, nên hơi thất thần đi đôi chút.

Chỉ hận là lúc này hối cũng đã muộn, nếu như bản thân lỗ mãng xuất thủ, Mộ Thanh Lưu có thể đối phó Tạ Chung Tú trước, hoặc là dùng nàng để uy hiếp chàng.

Yến Phi ở vào tình huống hạ phong tuyệt đối, chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn vào Mộ Thanh Lưu ở bên trong phòng.

Mộ Thanh Lưu chính đang từng bước từng bước tiến về phía Tạ Chung Tú ngủ trên giường.

Chú thích:

* Có nhiều vị trí có tên Long Thành như khu Long Thành thuộc thị Triêu Dương tỉnh Liêu Trữ Trung Quốc, hay khu Long Thành thuộc thị Hàm Hưng tỉnh Hàm Kính Nam Bắc Triều Tiên và tên xưng khác của thị Thái Nguyên tỉnh Sơn Tây Trung Quốc. Dựa theo địa lý mà suy đoán thì Long Thành ở đây mang nghĩa thứ ba.

** Kế Thành, Yên đô, Yên Kinh, Đại Đô, Bắc Bình, phủ Thuận Thiên là những tên gọi thời cổ của Bắc Kinh.

Hết chương 533

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.