Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 209: Chương 209: Tâm Bội Diệu Dụng




Trước khi vào Thuyết Thư quán, Lưu Dụ kéo Yến Phi qua một bên đàm thoại, Thác Bạt Nghi đành một mình tiến vào bên trong quán trước.

Thanh lâu và đổ quán của Dạ Oa tử vẫn chưa mở cửa làm ăn, ráng chiều của hoàng hôn mang lại dư vị mênh mang khó tả.

Yến Phi nhíu mày nói: “Có chuyện gì khẩn yếu vậy?”

Lưu Dụ trong nắm tay giấu vật gì đó đưa cho Yến Phi, vừa cầm lấy thì Yến Phi liền lộ thần sắc kinh dị, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao lại biến thành nóng như vậy?”

Vật cầm trong tay chính là Tâm bội.

Lưu Dụ khoác vai chàng kéo ra một góc bên ngoài, hạ giọng: “Một khắc trước đây Tâm bội bắt đầu ấm dần, điều đó cho biết là Trúc Pháp Khánh đã tới, chuyện lạ thế này chắc là ngươi có biện pháp hơn ta.”

Yến Phi cười khổ trả lời: “Trúc Pháp Khánh khả năng vẫn ở bên ngoài tập, cũng có thể đang ở trong tập, thậm chí ngay tại bên cạnh bọn ta, ai mà dám chắc được cơ chứ? Chuyện này thật khiến người ta đau đầu. Nếu Ni Huệ Huy và Trúc Pháp Khánh cùng nhau hành động, chỉ cần hai người họ cùng đối phó Biên Hoang tập sẽ tạo nên một sự phá hoại rất lớn. Chỉ cần một việc không hay cũng đủ để họ biết được kế hoạch hiện tại của chúng ta, tình thế sẽ trở nên vô cùng bất lợi.”

Lưu Dụ nói: “Theo lẽ thường, trước khi liên quân Di Lặc giáo đồ và quân hung nô Hách Liên Bột Bột toàn diện xâm nhập, Trúc Pháp Khánh đáng lý ra không nên có hành động nào để tránh chuyện đánh cỏ động rắn, chỉ cần chúng ta nhân cơ hội này bao vây phu phụ Trúc Pháp Khánh, thì khẳng định toàn quân Hách Liên Bột Bột sẽ bị tiêu diệt.”

Yến Phi gật đầu thừa nhận: “Ngươi hiện tại còn rõ ràng hơn ta, nói cho ta biết nên làm thế nào?”

Lưu Dụ trả lời: “ Dễ trúng kế rồi, sự tình này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, đúng ra Trúc Pháp Khánh phu phụ hiện đang trong tập thì mới hợp tình hợp lý. Hồ Bái theo Chúc lão đại đã lâu, không những đối với Biên Hoang tập hiểu rõ như lòng bàn tay, mà khẳng định vẫn còn dư đảng lưu lại trong tập, muốn lật đổ Biên Hoang tập từ bên trong, hoàn toàn không cần ỷ lại vào Hô Lôi Phương vốn lập trường bất định.”

Yến Phi cuối cùng cũng nhận thức rằng Lưu Dụ rất giỏi về mặt dùng mưu mô thủ đoạn khi đối phó với địch nhân, bản thân chàng cũng là người tài trí cao tuyệt, chỉ vì đồ trình mỏi mệt, nên chẳng có thời gian nhàn hạ tĩnh tâm suy nghĩ. Hiện từ những dị biến phát sinh trên Tâm bội mà suy đoán Trúc Pháp Khánh nhiều khả năng đã tiềm nhập Biên Hoang tập, chứ không phải ở tại bản doanh địch chờ đến lúc tấn công, lập tức chàng tỉnh ngộ nên nói: “Chúng ta có thể từ biến hóa của Tâm bội mà suy ra Trúc Pháp Khánh đã vào trong tập, Trúc Pháp Khánh với Thiên Địa bội trong tay đương nhiên cũng phát sinh cảm giác tương tự, lão ta nghĩ thế nào nhỉ?”

Lưu Dụ nói: “Lão chỉ có thể nghi thần nghi quỷ, không hiểu rõ là tại sao Thiên Địa bội lại phát sinh như vậy, bởi vì đây vốn là bí mật của Đạo môn nên lão có thể không hiểu được, nếu đổi là Tôn Ân hoặc Giang Lăng Hư thì lại là chuyện khác. Một khả năng khác là lão bỏ Thiên Địa bội vào trong một thứ hộp gì đấy để tránh rơi mất khi đả đấu, vì thế mà không biết các biến hóa phát sinh trên Thiên Địa bội.”

Yến Phi động dung nói: “Như vậy là quyền chủ động nằm trong tay chúng ta rồi.”

Rồi lại than: “Thực ra chỉ cần tìm An Ngọc Tình hỏi một câu là rõ, chỉ tiếc là không có cách nào để hỏi cho rõ ràng cả.”

Lưu Dụ ngẩn người nói: “An Ngọc Tình đã trở lại rồi à?”

Yến Phi quyết định dứt khoát: “Ta có hẹn cùng nàng ta gặp mặt nói chuyện, việc này không nên trì hoãn nữa, ngươi lập tức thỉnh Tống đại thúc đi gặp An Ngọc Tình, bảo nàng tới Thuyết Thư quán tránh bị Trúc Pháp Khánh ám toán lần nữa, những chuyện phát sinh khác ngươi tự biết phải làm như thế nào. Ta hiện tại tìm cách lợi dụng Tâm bội tìm kiếm nơi trú ẩn của Trúc Pháp Khánh, nếu không đêm nay chúng ta có thể thua thiệt mà vẫn hồ đồ chưa rõ đấy.”

Lưu Dụ chau mày nói: “Nhưng chúng ta giải thích thế nào với An Ngọc Tình? chúng ta tuyệt không thể tiết lộ sự tình xung quanh Tâm bội với bất cứ ai bao gồm huynh đệ trong Biên Hoang tập.”

Yến Phi trả lời: “Vấn đề này giải quyết không khó, ai ai cũng biết ta đối với yêu pháp của Ni Huệ Huy có cảm ứng, mượn cái đó để giải thích công năng kỳ diệu của Tâm bội là được.”

Lưu Dụ vỗ trán kêu: “Kế hay!”

Rồi gã từ trong bọc lôi ra một ngọn phong đăng nhỏ thiết kế tinh xảo đưa cho Yến Phi dặn dò: “Hãy thận trọng! bọn ta theo lối cũ lên tháp chuông trên Quan Viễn đài để quan sát, chỉ cần thấy ngươi phát xuất tín hiệu sẽ lập tức toàn lực hỗ trợ.”

Tiếp đó gã nói ra các phương pháp phát xuất thông tin

Yến Phi nhận tiểu phong đăng và lập tức rời đi.

Ánh sáng lờ mờ ban đêm bao trùm cả Biên Hoang tập. Nhìn bề ngoài Biên Hoang tập dường như vẫn bình thường, hoang nhân bắt đầu đông đảo hướng về Dạ Oa tử tầm hoan tác nhạc, sự thật thì Biên Hoang tập đang trong tình thế bề ngoài yên ả nhưng bên trong thì rất căng thẳng, các đại thế lực đang ngấm ngầm nổi dậy và tạo thế chờ đợi thời cơ.

Lưu Dụ nói rất đúng, về phương diện và tình huống này không thể qua mặt được Hồ Bái, Đại Giang bang tiếp quản Hán bang tức là cũng tiếp nhận cả dư đảng của Di Lặc giáo, việc điều động nhân mã Đại Giang bang sẽ khiến cho Trúc Pháp Khánh và Ni Huệ Huy phát sinh cảnh giác. Từ đây có thể suy ra Hồ Lôi Phương có lẽ đã phản lại bọn họ.

Đây quả là trường đấu thú vị cả về đấu trí lẫn đấu lực.

Yến Phi mang theo Tâm bội thẳng tiến theo hướng đối diện tìm kiếm khắp Biên Hoang tập, dựa vào những biến dị kỳ diệu của Tâm bội để phán đoán vị trí của Trúc Pháp Khánh nên hiện tại đã có thu hoạch.

Lúc này chàng đang ẩn mình trong vùng bóng tối của Đệ Nhất lầu, gần như có thể khẳng định Trúc Pháp Khánh hiện đang ở tại khu bán vải lụa, nơi trước đó tiệm vải Hưng Thái Long bị Đồ Phụng Tam cưỡng bức chiếm đoạt đổi thành Thích Khách quán.

Sau trận chiến Biên Hoang tập, Đồ Phụng Tam giành được Tiểu Kiến Khang đã giao lại khách quán cho chủ cũ của nó, chỉ không ngờ lão bản Nhậm Minh Bang của Hưng Thái Long lại là yêu nhân của Di Lặc giáo.

Đồ Phụng Tam tuyệt không phải tùy tiện chọn một cửa hàng nào đó để làm Thích Khách quán, mà xem ra đã nhìn thấu quy mô và vị trí chiến lược của Hưng Thái Long, nó không những khóa chặt khu vực trung tâm đại nhai mà còn có hậu viện rộng rãi với bốn kho chứa thuận tiện có thể ẩn chứa hàng trăm người. Giả như Hưng Thái Long có một đạo năm trăm quân tối tinh nhuệ của Di Lặc giáo nhân lúc hỗn loạn từ trong tập mà tấn công Đông môn, khẳng định khởi sự là có thể khống chế cửa thành.

Sở dĩ Kiều Lâm nói gì đó như thể tấn công tây môn, bắc môn chắc chắn là kế lừa dối liên quân trong tập mục đích là muốn liên quân tập trung lực lượng phòng thủ hai cửa này, Di Lặc giáo sau khi chiếm Đông Môn sẽ thừa cơ tràn vào, do vậy có thể phán đoán là địch nhân đã nhìn ra Hồ Lôi Phương đã bán đứng bọn chúng.

Yến Phi thầm kêu "Hung hiểm thật."

Kế hoạch của địch nhân vốn dĩ không có một chút kẽ hở, bắt đầu từ việc phơi xác Phụng Thiện thị chúng, từng bước từng bước tiến hành âm mưu chờ đợi tín hiệu của Hồ Lôi Phương sẽ bất ngờ tập kính nhất cử thu thập Giang Văn Thanh, Tịch Kính, Phí Nhị Phiết và các nhân vật đầu não của Đại Giang bang, hoàn toàn tiếm quyền Đại Giang bang, sau đó sẽ xâm lấn các thế lực khác, ai ngờ lại bị Yến Phi khám phá ra âm mưu này, xem ra Biên Hoang tập khí số vẫn chưa tận.

Nghĩ đến đó, Yến Phi đề khí phi thân, âm thầm tiến về tiệm vải Hưng Thái Long dò xét.

oOo

“Đại vương giá đáo!

Kỷ Thiên Thiên ngồi một mình trong nội đường, thần sắc bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thùy với vẻ mặt mỏi mệt đang tiến vào.

Mộ Dung Thùy lẳng lặng ngồi xuống góc còn lại của tiểu kỷ, một lát sau mới nói: “Thiên Thiên chắc đã đoán xẩy ra việc gì rồi chứ?

Kỷ Thiên Thiên trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói, thiên hạ rộng lớn này e rằng chỉ có Yến Phi, ái lang của ta là có bản lĩnh hý lộng vị bá chủ vô địch này như lật bàn tay, đầu tiên thì đọat mình lại ngay trong tầm kiểm soát của hắn, tuy rằng không thành công nhưng cũng khiến thiên hạ chấn kinh; hiện tại cho dù thiên quân vạn mã toàn lực giới bị vẫn có thể cùng nàng âm thầm gặp gỡ, làm sao không khiến Mộ Dung Thùy thất vọng chán nản như bây giờ. Môi hồng khẽ hé nói: “Chàng tới rồi à?”

Mộ Dung Thùy gật đầu nói: “Hắn đã tới rồi lại đi, Thiên Thiên có thể an tâm.”

Kỷ Thiên Thiên lạnh lùng hỏi tiếp: “Chàng có thụ thương gì không?”

Mộ Dung Thùy lắc lắc đầu, đột nhiên bật cười nói: “Giỏi cho Yến Phi! giảo hoạt như cáo, tuyệt không phải loại hữu dũng vô mưu lại cảnh giác hơn người, thấy tình thế bất lợi lập tức ly khai, làm bao bố trí của ta thành công cốc, quả thật là đối thủ cao minh xác thực là khó tìm.”

Kỷ Thiên Thiên ngấm ngầm lo sợ, ở với Mộ Dung Thùy một thời gian khá lâu, bằng vào lan tâm tuệ chất của mình, nàng đã phần nào suy đoán tính cách và tác phong hành sự của hắn.

Thấy Mộ Dung Thùy đột nhiên tán dương Yến Phi, bề ngoài muốn biểu hiện phong độ bao dung hơn người của hắn, thực chất ngấm ngầm là đã có phương pháp đối phó với Yến Phi. Mộ Dung Thùy là hạng người khi xác định rõ mục tiêu tuyệt đối không buông tha, như là hắn đối với mình vậy.

Mộ Dung Thùy quay lại nhìn nàng, êm nhu hỏi: “Thiên Thiên không muốn nói gì sao? Ôi chao, hình như tinh thần chiều nay Thiên Thiên thật tốt.”

Kỷ Thiên Thiên ngấm ngầm thở dài, nàng biết rằng bất luận che dấu thế nào cũng không thể qua mặt được hắn, đồng thời cũng hiểu rằng càng giải thích càng hỏng, đơn giản là không nên trả lời hắn, nên nàng nói: “Ông muốn ta nói gì đây?”

Mộ Dung Thùy ngược lại chả một chút hoài nghi nào, nói: “Thiên Thiên đúng là không nên nói về vấn đề trên, đố kỵ là thứ tình cảm khiến người ta đau đầu nhất. Được thôi, ta muốn rõ rằng hiệp nghị giữa chúng ta có còn hiệu lực không?”

Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ chỉ là hiệp nghị do mình ngươi tình nguyện, ta đã không hề đáp ứng chuyện gì, bất quá nếu biết Mộ Dung Thùy đã thực sự bắt sống Yến Phi, Kỷ Thiên Thiên nàng vì Yến Phi mà chấp nhận mọi hy sinh.

Đúng tại khoảnh khắc này, nàng cảm nhận sẽ có một nguy cơ khác xảy đến cho quan hệ giữa nàng và Yến Phi trong tương lai.

Mộ Dung Thùy chắc chắn sẽ không bị động mà nhìn Yến Phi tới bản doanh cứu nàng mà có thể còn chủ động xuất kích trước, chỉ cần bắt được Yến Phi thì tự nhiên mình sẽ phải hiến thân cho hắn, nếu sự tình phát triển đến đó mình sẽ chẳng thể về bên cạnh Yến Phi được nữa. Mộ Dung Thùy xem ra quả là cao minh.

Kỷ Thiên Thiên chẳng lộ ra ngoài chút nào tâm sự của mình, nhẹ nhàng nói: “Đại vương nói thế nào thì cứ thế ấy, Thiên Thiên cảm thấy rất mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lúc này trong tâm nàng chỉ tràn đầy hình ảnh của Yến Phi, chẳng thể dung nạp thêm bất kỳ chuyện nào khác, cứ theo bí pháp Yến Phi truyền thụ là ý thủ đan điền quyết không để lộ ra ngoài.

Mộ Dung Thùy chầm chậm đứng dậy, cười: “Thiên Thiên nổi giận rồi! Bất quá ta chả có ý oán trách gì, ngày mai là ngày tốt để ta cử hành lễ đăng cơ rồi, ngàn vạn mong Thiên Thiên xuất hiện để Mộ Dung Thùy ta cảm thấy mọi việc được hoàn hảo.”

Nói đoạn ung dung rời đi.

oOo

Yến Phi từ trên nóc mái nhà lộn nhanh xuống đất ẩn mình trong vùng tối phía sau đó.

Phía hậu viện tiệm vải Hưng Thái Long chỉ còn cách chàng ước tính khoảng vài dãy nhà, đột nhiên chàng tâm nảy sinh cảnh giới, tuy rằng không nhìn thấy địch nhân nào nhưng để an toàn vội tìm kiếm nơi để ẩn náu bản thân. Chỉ giây lát có tiếng gió từ phía Tây Nam truyền đến.

Yến Phi từ trong bóng tối ngẩng mặt nhìn lên, khép mắt thành đường nhỏ tránh để cho địch nhân có thể nảy sinh cảm ứng ánh mắt của mình. Chàng không thể không cẩn thận, từ tốc độ di chuyển càng ngày càng gần, chàng phán đoán đối phương chắc phải là nhất đẳng cao thủ

Ba đạo hắc ảnh lướt qua mái nhà chớp mắt biến mất, rõ ràng là hướng về phía hậu viện của tiệm vải Hưng Thái Long.

Yến Phi liếc qua đã nhận ra người đứng giữa trong ba đạo hắc ảnh đó chính là vợ của Trúc Pháp Khánh Ni Huệ Huy. Hai bóng theo sát bên thị là hai nam tử, thân thủ xem ra cũng rất cao minh, phải là nhân vật trong Kim Cương Tứ Đại Hộ Pháp của Di Lặc giáo.

Yến Phi trong tâm thầm kêu tuyệt.

Ni Huệ Huy rốt cuộc cũng vội vã từ Vinh Dương tới đây kịp thời, đương nhiên là Trúc Pháp Khánh sau khi gặp chàng tại Biên Hoang đã truyền tin nhắn Ni Huệ Huy không cần trấn thủ Vinh Dương nữa, mau lập tức về hội hợp cùng Trúc Pháp Khánh.

Chàng thầm kêu thật là cơ hội tốt, chỉ cần bám theo Ni Huệ Huy là có thể truy ra nơi ẩn náu của Trúc Pháp Khánh, cũng vì Ni Huệ Huy vừa tới nên Trúc Pháp Khánh thế nào cũng phải giải thích tường tận cho thị minh bạch tình thế hiện tại của Biên Hoang tập, nhân đó chàng có thể nắm rõ tình hình của địch nhân.

Tất cả các suy tính ấy lần lượt lướt nhanh qua đầu chàng như điện quang, Yến Phi từ chỗ nấp nhô ra mau lẹ bám theo địch nhân.

Lưu Dụ đứng trên Quan Viên đài, hướng mắt về phía đông Đại nhai lướt một vòng quanh các gian phòng, hai bên chàng là Đồ Phụng Tam và Trác Cuồng Sinh.

Trên đài còn có hơn hai chục cao thủ tinh tuyển từ Dạ Oa tộc, ai nấy đều tập trung tinh thần, nghiêm mật giám sát toàn bộ Biên Hoang tập, chỉ cần Yến Phi phát xuất đăng quang tại bất kỳ đâu là khó có thể lọt qua mắt họ được.

Còn Giang Văn Thanh, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi dẫn đầu ba toán tinh binh ẩn mình trong đêm tối tại các lâu phòng vành ngoài quanh Dạ Oa tử cảnh giới cao độ, sẵn sàng ứng phó với đột biến xảy ra.

Dạ Oa tộc liên quân thành từng nhóm xuất động, bề ngoài biểu hiện như tầm hoan tác nhạc, sự thật là ai nấy đều chuẩn bị chu đáo để ứng phó với bất kỳ tình huống nào.

Phòng ngự ở vòng ngoài do Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt, Phí Nhị Phiết và các người lớn phụ trách. Hồ Lôi Phương do tình huống đặc biệt chỉ lĩnh nhiệm nhân mã bản bộ ở Nam môn chờ lệnh, lại còn bị đặt dưới sự giám sát.

Mọi chuyện đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ tín hiệu của Yến Phi.

Trác Cuồng Sinh vuốt râu hân hoan cười: “Biên Hoang tập chúng ta toàn trông vào tiểu Yến Phi, bằng vào mách bảo của tâm linh kỳ diệu mà hiểu rõ âm mưu của địch nhân, nếu không chỉ sợ chúng ta chết mà không hiểu tại sao.”

Đồ Phụng Tam than rằng: “Ta rất ít khi bội phục một ai nhưng không thể không bội phục Yến Phi, nếu không có hắn thì chúng ta sớm đã tiêu đời ở Phong Minh hạp. Còn tại Huỳnh Dương khi tình huống địch nhân giăng trận bày bố nghiêm mật tiếp đón, hắn vẫn có thể lẻn vào gặp mặt Thiên Thiên mỹ nhân được, như tối nay có thể đại phá Di Lặc giáo thì cũng phải bái tạ công ơn của hắn.”

Nghe hai người tán thưởng Yến Phi như vậy, Lưu Dụ lại có cảm thụ khác.

Hai người họ đều là những người không cam chịu khuất phục số mệnh, nên chỉ cần có cơ hội lập tức thoát khỏi sự đã qua nắm lấy vận mệnh của mình. Như Biên Hoang tập chính là ân sủng tối cao mà ông trời ban cho họ.

Trác Cuồng Sinh cũng là loại người rất đặc biệt, đối với sự vật đều có cách nhìn và tư duy khác hẳn mọi người. So với đám danh sĩ khoa trương rỗng tuếch của Kiến Khang, lão mới đích thực là phong lưu danh sĩ, không đòi hỏi gì cho bản thân cũng đã toát lên khí chất của danh sĩ.

Cái chết của Nhậm Dao đã giải phóng lão khỏi vận mệnh của gia tộc, do đó lão cự tuyệt tham dự bất kỳ hành động nào của Tiêu Dao giáo.

Đồ Phụng Tam thì nhân vì Biên Hoang tập mà hiểu thấu hoàn toàn con người của Hoàn Huyền, đối với lão triệt để thất vọng, càng không cam tâm làm công cụ cho lão thống nhất thiên hạ.

Bon họ đều cảm kích Yến Phi, chỉ là vì lợi ích của Yến Phi và họ hoàn toàn đồng nhất, họ đều có thể vứt bỏ sinh tử vì tự do và công bằng của Biên Hoang tập vinh nhục cùng hưởng.

Cổ chung trường bắt đầu trở nên náo nhiệt, các lộ giang hồ nam nữ từ ngũ hồ tứ hải tới buôn bán và trình diễn tạp nghệ bắt đầu dựng lều mở rạp.

Lưu Dụ thốt lên: “Hay cho Yến Phi! Hay cho Biên Hoang tập! Ai chưa đến đây, tưởng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ đến tình huống này.”

Trong lòng gã bất giác hiện lên khuôn mặt như hoa như ngọc của Vương Đạm Chân, nếu nàng có mặt tại đây sẽ thấy một quang cảnh thú vị đến thế nào?

Nàng hiện tại ở phương trời nào?

Đêm nay là một đêm đặc biệt phi thường, tại chốn phồn hoa nhiệt náo này lại ẩn giấu sát cơ trùng trùng.

Đồ Phụng Tam than: “Lưu huynh nói rất đúng. Lần đầu tiên khi ta đặt chân lên Biên Hoang tập liền sinh cảm thụ chưa từng có, khi đó ta còn mang thân phận của kẻ phá hoại không thể tự thức ngộ, cho đến khi gặp Thiên Thiên tiểu thư ta mới bắt đầu do dự nghi ngờ về hành vi của mình, nghĩ đến Biên Hoang tập giống như một hồ nước trong xanh mỹ lệ trong đó các loại cá cùng cỏ cây sinh trưởng nương tựa vào nhau mà sống, bất kỳ thứ gì khác vứt vào đều phá hỏng cảnh đẹp mê người của hồ nước.”

Trác Cuồng Sinh song mục lóe lên thần sắc cuồng nhiệt, thần tình hiện lên vẻ hoài niệm, hắn chậm rãi nói: “Ta cũng nhớ cảm giác lần đầu tới Biên Hoang tập, đích thị là vừa gặp đã yêu, sau đó ta mới phát giác ra thứ mình quyến luyến, yêu mến mãnh liệt chính là Biên Hoang tập, hoàn toàn yêu nó, ngoài nó không còn gì là quan trọng nữa cả. Ta không chỉ yêu ưu điểm mà còn yêu cả khuyết điểm của vùng đất này nữa, chỉ có ở Biên Hoang tập ta mới sống hết lòng hết sức. Mỗi thời khắc đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, mỗi thời khắc Biên Hoang tập đều ở ranh giới giữa an toàn và nguy hiểm, tựa như mộng đẹp và ác mộng quấn quít không rời. Nói đúng ra ta còn phải cảm kích hai vị, trời xui đất khiến làm ta hồi phục được tự do của bản thân, lão thiên gia thực đãi ta không bạc, vì vậy ta quyết định sống chết cùng Biên Hoang tập, nơi khác cho dù có sống với ta cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”

Nghe lão tự bạch thâm tình, hai người nhất thời không biết nói gì thêm.

Tiếng bước chân vang lên.

Tống Bi Phong tới gần Đồ Phụng Tam trầm giọng bảo: “Không tìm thấy An tiểu thư.”

Lưu Dụ giật mình hỏi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trác Cuồng Sinh thanh âm mười phần tin tưởng nói: “Không kẻ nào dám động thủ tại Dạ Oa tử, huống hồ An Ngọc Tình không phải nữ lưu tầm thường mà kiếm pháp cao minh, nếu Di Lặc giáo dám công nhiên hạ thủ tuyệt không thể qua mắt được Dạ Oa tộc chúng ta.”

Đồ Phụng Tam gật đầu: “Chắc nàng ta gặp sự cố đặc biệt, không phó hẹn.”

Tống Bi Phong hỏi: “Tiểu Phi vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Lưu Dụ lắc đầu đáp: “Chúng ta vẫn đang chờ.”

Đồ Phụng Tam nói: “Việc thâu tóm phục binh của Di Lặc giáo do bốn người chúng ta và các cao thủ tinh tuyển của Dạ Oa tộc phụ trách, hỗ trợ Yến Phi đối phó với phu phụ Trúc Pháp Khánh và Ni Huệ Huy, các yêu nhân còn lại do các hảo hán khác thu thập. Mẹ nó chứ! Bọn ta phải gọi chúng là có tới mà không có về, như thể mới chứng tỏ được thực lực của chúng ta.”

Có tiếng gió động.

Bốn người quay đầu lại, Cao Ngan thần sắc ngưng trọng lao vào như gió.

Hết chương 209


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.