Hơn trăm chiến thuyền hùng dũng xuôi dòng, đi nhanh về hướng Kinh khẩu.
Mục tiêu đã ở trong tầm mắt.
Lưu Dụ đứng trên đài chỉ huy, nhìn xa hết tầm mắt kinh ngạc thốt: “Tại sao nơi bến sông lại đèn đuốc rực rỡ như thế.”
Đứng bên cạnh gã ngoài Yến Phi còn có Hà Vô Kị, Ngụy Vịnh Chi, Bành Trung và hàng loạt tướng lĩnh trứ danh của Bắc Phủ binh, bọn họ đều không có cách gì đưa ra đáp án cho nghi vấn của Lưu Dụ.
Yến Phi nhãn lực tốt nhất nói: “Ta thấy ánh đuốc rực rỡ, cũng phải hàng nghìn chiếc mới có được uy thế như vậy.”
Lưu Dụ nói: “Lưu Tập đã chết, Kinh khẩu hiện giờ do ai đến chủ sự vậy?”
Hà Vô Kị trả lời: “Trợ thủ của Lưu Tập là Đàn Chi, Lưu Tập bị ám sát mà chết, Kinh khẩu đang do Đàn Chi chủ sự.”
Yến Phi chấn động nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm, nơi bến sông đông nghịt người.”
Lúc này chỉ cách bến sông Kinh khẩu chưa đến một dặm, mọi người đều đều thấy rõ hàng nghìn ngọn đuốc được nâng lên chiếu đỏ rực một vùng Lâm Giang. Có vô số người cùng lúc tụ tập ở nơi đây, tạo thành cảnh tượng kỳ lạ.
Đột nhiên vang lên những tiếng hô rầm trời, những tiếng hô ấy đều là “tiểu Lưu gia” hoặc là “Lưu Dụ vạn tuế”, chỉ cần người không điếc tai cũng đều biết bọn họ đang hoan nghênh sự viếng thăm của Lưu Dụ.
Lưu Dụ lập tức cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sục sôi, đồng thời hiểu được mình đã thành công, Bắc Phủ binh không chút nghi ngờ đã rơi vào trong tay gã, chỉ cần gã ra lệnh, nam nhân Bắc Phủ binh sẽ vì gã mà không chút do dự sẵn sàng máu chảy đầu rơi.
Lưu Dụ giơ tay hô lên mạnh mẽ: “Các huynh đệ! Lưu Dụ đến đây!”
Hàng vạn quân dân đang nghênh đón gã ở bến sông lại bùng phát một tràng hoan hô nhiệt liệt, hoàn toàn át đi tiếng gió và tiếng nước sông vỗ bờ.
:77:
Với tài trí của Đồ Phụng Tam nghe được lời này cũng tự thẹn không bằng, khó mà tin được hỏi: “Lý Thục Trang có quan trọng như thế không?”
Nhậm Thanh Thị kiều mỵ lườm y nói: “Chỉ nghe ngươi nói câu này liền biết ta không phải là lo lắng vớ vẩn. Ta dám nói rằng Lý Thục Trang là người tiếp sau Tạ An có ảnh hưởng lớn nhất ở Kiến Khang. Thị không chỉ có thể nâng Hoàn Huyền lên ngôi Hoàng đế mà còn có thể phát động toàn bộ cao môn Kiến Khang ủng hộ Hoàn Huyền. Lần này Hoàn Huyền sở dĩ có thể dễ dàng công hãm Kiến Khang, không chỉ vì được thị cung cấp tin tức tình báo chính xác nhất mà còn vì thị khiến Vương Du phản bội Tư Mã Nguyên Hiển, chắp tay dâng Thạch Đầu thành cho Hoàn Huyền. Chỉ từ điểm này cũng có thể biết tác dụng của Lý Thục Trang có tính quyết định lớn thế nào.”
Đồ Phụng Tam không có lời gì để nói, yêu nữ Nhậm Thanh Thị này đích thực lợi hại, mỗi một lời nói đều khiến y xúc động ghê gớm. Bởi vì thị hiện đang cung ứng tin tức tình báo có giá trị nhất, khiến y hơi có cảm giác cổ quái giống như vừa tỉnh mộng.
Đúng!
Chính trị của Kiến Khang là chính trị của cao môn đại tộc. Nếu ai muốn cai quản Kiến Khang cho dù muốn hay không muốn, nhất định phải tranh thủ sự ủng hộ của họ trước. Ai là người có năng lực khống chế cao môn đại tộc nhất? Đương nhiên là người cung cấp cho họ thứ cần thiết nhất. Người đó nhất định là Lý Thục Trang.
Nhìn từ góc độ này, Lý Thục Trang quả là nhân vật then chốt có thể củng cố quyền cai trị của Hoàn Huyền.
Đồ Phụng Tam trong lòng đồng thời cũng tràn đầy nghi hoặc.
Nhậm Thanh Thị vì sao muốn giúp bọn họ, làm như vậy thì với thị có chỗ nào tốt? Nhậm Thanh Thị nói cái gì là căm ghét Hoàn Huyền, cảm kích Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam y tuyệt đối không tin. Đổi lại một người bình thường có lẽ vì nguyên nhân như vậy nên đưa ra chọn lựa, thế nhưng do xuất thân và tâm thái đặc biệt của Nhậm Thanh Thị nên y hiểu rõ thị không phải loại người hành sự theo cảm tình.
Thị có mục đích gì đây?
Nhậm Thanh Thị tràn đầy dụ hoặc hạ thấp thanh âm êm ái, dịu dàng nói: “Cao môn danh sĩ Kiến Khang không thể cứu vãn được nữa rồi, đối với truy cầu đan dược thì càng lún sâu vào khó mà thoát khỏi. Hiện tại ở Kiến Khang Ngũ thạch tán được sử dụng rộng rãi, nếp sống này chính là do Lý Thục Trang một tay sáng tạo, không chỉ vì Ngũ thạch tán thị cung ứng công hiệu thần kỳ, mà còn vì di chứng sau khi dùng Ngũ thạch tán của thị ít rõ rệt, cho nên khiến thị trở thành người được hoan nghênh nhất Kiến Khang, cũng khiến thị trở thành người giàu nhất Kiến Khang. Thêm vào đó thị cư xử khéo léo, sở trường giao thiệp, hiểu sâu sắc tâm thái yêu thích của cao môn sĩ tộc nên được tôn sùng làm Thanh Đàm nữ vương. Thị cũng trở thành tượng trưng cho loại phương thức sinh hoạt túy sanh mộng tử của cao môn Kiến Khang. Sự định hướng của thị trực tiếp ảnh hưởng rất lớn đến thái độ của danh sĩ môn với Hoàn Huyền. Đối với người cao môn mà nói, Hoàng đế có thể đổi nhưng Lý Thục Trang lại là không thể thay thế.”
Đồ Phụng Tam nói: “Cung ứng Ngũ thạch tán không phải chỉ có một mình thị, thị chẳng qua chỉ là con buôn cung ứng hàng hóa lớn nhất! Không có thị, món lợi kếch sù Ngũ thạch tán vẫn sẽ tiếp tục được bán.”
Nhậm Thanh Thị mỉm cười nói: “Cho nên ta mới nói là ngươi không minh bạch thủ đoạn của thị. Ngũ thạch tán mà Lý Thục Trang bán không giống các loại khác, thị có một phòng luyện đan rất lớn điều chế Ngũ thạch tán ở Kiến Khang. Mỗi lần mở lò luyện dược đều do thị tự mình kê toa thuốc, cấp dưới chỉ phụ trách sấy thuốc, vận chuyển các vật liệu thượng đẳng từ khắp các nơi đến, luyện thành Ngũ thạch tán khiến cao môn Kiến Khang như si như cuồng. Tiều Tung chính là người cung ứng vật liệu lớn nhất cho Ngũ thạch tán của thị.”
Thị hơi ngừng rồi tiếp tục nói: “Nếu nói như vậy mà ngươi vẫn chưa minh bạch chỗ lợi hại của thị, ta có thể nói tiếp cho ngươi một thủ đoạn cao minh khác của thị. Phản ứng của người ta đối với dược vật là có sự biến hóa, dùng nhiều loại dược vật nào đó sẽ sinh ra tính kháng dược, cảm giác trở nên tê liệt, dược hiệu đương nhiên bị giảm nhiều. Ngũ thạch tán cũng như thế. Nhưng Lý Thục Trang lại có mười hai loại đan phương phối chế Ngũ thạch tán, cho nên mỗi lần luyện ra Ngũ thạch tán công hiệu khác nhau, loại cảm giác mới lạ đó khiến cao môn Kiến Khang không có cách gì kháng cự. Vì loại quan hệ đặc thù này, ai dám đắc tội với Lý Thục Trang đây?”
Đồ Phụng Tam động dung hỏi: “Lại có việc như thế sao? Thực làm cho người khó mà tin được.”
Tiếp theo hai mắt tinh quang lấp lánh chăm chú nhìn thị nói: “Việc Lý Thục Trang hiểu được mười hai loại đan phương luyện chế ngũ thạch tán khác nhau lẽ ra phải là loại việc cực kỳ bí mật, Nhậm hậu làm sao biết được?”
Nhậm Thanh Thị hai mắt hiện lên vẻ thê lương khiến thị càng có loại mị lực gần như tà dị, uể oải nói: “Bởi vị phương pháp luyện đan đó là Lý Thục Trang học được từ chỗ gia huynh.”
Đồ Phụng Tam lại ngẩn ngơ bởi vì quả thực không tưởng đến.
Nhậm Dao lại từng cùng Lý Thục Trang thân nhau?
Nhậm Thanh Thị hồi phục thần thái như trước, hời hợt nói: “Hiện tại ngươi nên hiểu vì sao Lý Thục Trang lại có ảnh hưởng như vậy. Suy nghĩ đi! Khi các người tấn công Kiến Khang, toàn thể cao môn Kiến Khang hỗ trợ Hoàn Huyền. Thêm vào đó vật tư Kiến Khang không thiếu, cho dù binh lực các người lớn mạnh hơn so với Hoàn Huyền cũng như dẫn thân vào miệng hổ, chỉ có bại mà thôi. Hơn nữa binh lực các người căn bản không hơn so với Hoàn Huyền và lại không có cách gì hỗ trợ công phòng chiến trường kỳ.
Đồ Phụng Tam cười khổ: “Thế nhưng như Nhậm hậu đang nói, Lý Thục Trang đại biểu cho giấc mộng hoang đường của cao môn Kiến Khang. Nếu việc giết thị tính lên trên người Lưu gia chúng ta, Lưu gia chẳng lẽ không phải trở thành công địch của cao môn Kiến Khang sao?”
Nhậm Thanh Thị ung dung đáp: “Biện pháp mà Lý Thục Trang thuyết phục cao môn Kiến Khang ủng hộ Hoàn Huyền chính là viết bài văn nói Lưu gia xuất thân áo vải, chỉ ra Lưu gia vĩnh viễn không thấu hiểu cao môn Kiến Khang, sẽ không tha thứ cho bọn họ. Bởi vì mâu thuẫn giai cấp như nước với lửa nên Lưu Dụ sẽ chỉ là một kẻ phá hoại. Luận cứ này nhắm trúng vào chỗ yếu hại của đại bộ phận cao môn, khiến bọn họ mù quáng ủng hộ Hoàn Huyền.”
Đồ Phụng Tam nói: “Nhậm hậu vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.”
Nhậm Thanh Thị duyên dáng phì cười, trông giống như một đóa hoa tươi nở rộ khiến người ta lóa mắt, bĩu môi vui vẻ nói: “Sơn nhân tự hữu diệu kế*.”
Đồ Phụng Tam thầm kêu không ổn, thị vừa rồi thừa nước đục thả câu, tuyệt không phải điềm báo tốt chứng tỏ thị chịu bạt đao tương trợ, không phải là miễn phí mà là có điều kiện.
Y thở một hơi hỏi: “Nhậm hậu có thỉnh cầu gì?”
Nhậm Thanh Thị ôn nhu đáp: “Giả như ta thực sự có thể giúp các người sắp xếp giết chết Lý Thục Trang và sau đó lại không để ai hoài nghi đến Lưu gia, thì ta muốn Lưu gia nạp nô gia làm tiểu thiếp.”
Đồ Phụng Tam thất thanh: “Cái gì?”
Nhậm Thanh Thị thần thái nhởn nhơ tự đắc, bộ dạng tỏ vẻ chả lo ngươi có chấp nhận hay không, bình tĩnh nói: “Ta biết Lưu gia xưa nay cố kỵ bối cảnh xuất thân của ta, sợ ta bôi nhọ thanh danh gã. Cho nên ta không cầu bất cứ danh phận công khai nào, chỉ cần gã chính miệng nói với ta một câu, ta người tiểu thiếp bí mật này sẽ toàn tâm toàn ý yêu gã, vì gã mà làm bất cứ việc gì. Trừ ngươi, gã và ta ra, ta vĩnh viễn sẽ không công khai bí mật này. Khi ở trước người khác, ta tuyệt sẽ không thừa nhận quan hệ chân chính với Lưu gia.”
Đồ Phụng Tam trong lòng cũng phải bội phục thị, có thể biết được việc này thị đã từng suy nghĩ sâu xa, hơn nữa còn chú ý đến chỗ khó của Lưu Dụ. Giả thiết Lưu Dụ cũng nhận thấy Lý Thục Trang là chướng ngại lớn nhất trong việc đánh bại Hoàn Huyền, lại không thể mời cao thủ cỡ như Yến Phi đi giết chết thị, lựa chọn duy nhất là ngoan ngoãn tiếp thu điều kiện của Nhậm Thanh Thị.
Nhậm Thanh Thị hờ hững thuận miệng nói: “Phiền ngươi nói cho Lưu gia, Thanh Thị vẫn vì gã mà giữ gìn thân thể xử nữ không một tỳ vết. Chỉ cần gã nói một câu, Thanh Thị sẽ dâng hiến cho gã thứ trân quý nhất của đời con gái.”
Đồ Phụng Tam nhức đầu, đánh trống lảng hỏi: “Nếu Lý Thục Trang chết đi, đan pháp của thị chẳng lẽ không phải thất truyền sao? Cao môn Kiến Khang chẳng lẽ không phải vì vậy mà sẽ phát điên?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Ngươi đề xuất một vấn đề mà ta rất thích. Cao môn Kiến Khang khẳng định vì đó sẽ không vui vẻ gì, nhưng hãy yên tâm, oán khí của họ sẽ đổ lên đầu Hoàn Huyền, đó là do phải kiếm chỗ thích hợp để phát tiết.”
Tiếp theo không nhịn được cười nói: “Ta còn có một đề nghị hay, Hoài Nguyệt lâu sẽ do ta đến tiếp quản, tiếp tục luyện đan dược để bán nhằm ổn định nhân tâm. Lý Thục Trang là cái gì? “Hoàng Kim tam thập lục phương” của gia huynh chỉ truyền cho thị mười hai phương, ta thì đã biết tất cả đan phương, bảo đảm có thể làm có thanh có sắc hơn thị. Luận Thanh Đàm ư! Thị càng không thể so với con cháu của Hoàng đế như ta đây.”
Với công phu trấn định như Đồ Phụng Tam cũng cảm thấy lạnh cả gáy.
Hắn và Lưu Dụ đã đánh giá thấp Nhậm Thanh Thị, thị lần này đề xuất “giao dịch”, đột nhiên xoay chuyển cả tình thế yếu kém của thị sau cái chết của Nhậm Dao.
Kế hoạch của thị chu toàn và hoàn mỹ không khuyết điểm, khiến “người bị hại” cũng phải đập bàn kêu tuyệt. Chỗ tuyệt diệu nhất là Lưu Dụ đối với thị tịnh không phải không có tình ý, luận theo khả năng mị hoặc nam nhân, thiên hạ sợ rằng không có nhiều thiếu nữ có thể là đối thủ của thị. Việc càng khiến Lưu Dụ khó cự tuyệt là thị không cần bất cứ danh phận nào, thế nhưng khi thị vì Lưu Dụ mà sinh quý tử, Lưu Dụ có thể không nhận con sao? Như vậy dòng máu họ Tào của thị sẽ có thể tiến nhập làm người có thể kế thừa của Lưu Dụ.
Ở một hướng khác thị thay thế Lý Thục Trang trở thành một Thanh đàm nữ vương mới, thành người có ảnh hưởng lớn nhất Kiến Khang, khi đó Lưu Dụ chỉ sẽ càng lưu ý đến thị lại không dám dập liễu vùi hoa, triệt tiêu thị.
Đồ Phụng Tam cười khổ: “Loại việc này, ta rất khó tác chủ thay cho Lưu gia.”
Nhậm Thanh Thị ung dung nhún vai nói: “Điều này là đương nhiên, khi ta gặp được Lưu gia, sau khi được gã đáp ứng sẽ lập tức hiến dâng toàn bộ diệu kế đối phó Lý Thục Trang, bảo đảm gã thỏa mãn.”
Đồ Phụng Tam sau khi cân nhắc nặng nhẹ, không biết làm sao đành nói: “Tốt! Ta lập tức cùng Nhậm hậu nhanh chóng đi gặp Lưu gia, bất quá ta cần biết rõ trước gã có còn ở Quảng Lăng không.”
Nhậm Thanh Thị hai mắt bắn ra thần sắc nồng nhiệt, Đồ Phụng Tam quả thực không cách gì làm rõ thị rốt cuộc là vì mưu kế sinh hiệu quả, thuyết phục được y, hay là vì thị sắp gặp được Lưu Dụ nên sung sướng quá đỗi.
:77:
Tống Bi Phong đến chỗ Tạ gia, thấy im hơi lặng tiếng, nhìn ai cũng lộ ra thần sắc hưng phấn liền biết được Tạ Đạo Uẩn đã trở về, quả nhiên khi Lương Định Đô nhìn thấy lão liền thông báo: “Đại tiểu thư và tôn tiểu thư đã trở về!”
Lòng Tống Bi Phong chùng xuống, nghĩ đến lời cảnh cáo của Đồ Phụng Tam, cả người trở nên trống rỗng, bồng bồng bềnh bềnh vô định.
Lương Định Đô khẽ nói: “Đại tiểu thư biết đại thúc ở Kiến Phang, dặn ta nếu như đại thúc đến, lập tức thỉnh đại thúc đi gặp người.”
Tống Bi Phong nhớ lại hai lần về đến Tạ phủ đều bị Tạ Hỗn thốt ra những lời xách mé, đại tiểu thư sau khi trở về biết được tình huống này mới phân phó người bên dưới như vậy.
Tống Bi Phong hỏi: “Tôn thiếu gia đâu?”
Lương Định Đô đi trước dẫn đường trả lời: “Tôn thiếu gia lúc hoàng hôn vội vã quay về, tắm rửa thay y phục rồi lại vội vã rời đi. Hiện tại ở kinh sư nhân tâm hoang mang, đường phố khắp nơi đều là quân Kinh Châu, ta nghĩ tôn thiếu gia đi tìm người khác để thương lượng, xem xem làm sao ứng phó đại biến của triều đình.”
Tống Bi Phong lặng lẽ không nói, theo Lương Định Đô đến ngoài Vong Quan hiên, Lương Định Đô dừng lại ở nơi cửa lớn nói: “Đại tiểu thư muốn một mình gặp đại thúc.”
Tống Bi Phong vỗ vai hắn, tự mình vào hiên, thầm suy nghĩ nếu như người trong hiên là Tạ An thì thật tốt.
Tạ Đạo Uẩn an tọa trên ghế, bề ngoài gầy đi mấy phần nhưng tinh thần thì không tệ, thấy Tống Bi Phong vào hiên, vui mừng nói: “Đại thúc đến ngồi cạnh ta này.”
Tống Bi Phong theo sự chỉ thị ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tạ Đạo Uẩn, sau khi hỏi thăm sức khỏe rồi hỏi: “Đại tiểu thư quay trở lại khi nào?”
Tạ Đạo Uẩn miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói: “Ta mới vừa về chưa đến hai canh giờ, chính là muốn tìm người tin cậy thì đại thúc đã đến. Thực không nghĩ đến có thế gặp được đại thúc nhanh đến vậy.”
Tống Bi Phong trầm giọng hỏi: “Hoàn Huyền không làm khó sao?”
Tạ Đạo Uẩn nói: “Không chỉ không làm khó, mà sau khi tướng lĩnh giữ cửa ải biết được chúng ta là ai, vô cùng cung kính lễ phép, nói Hoàn Huyền đặc biệt phân phó tuyệt không được vô lễ với người của Tạ gia.”
Tống Bi Phong thầm kinh hãi, chỉ có thể hi vọng là Đồ Phụng Tam đoán sai, Hoàn Huyên không phải vì có lòng lang dạ sói với Tạ Chung Tú mà vì muốn lung lạc thế tộc Kiến Khang. Nếu chuyện đúng như vậy thì thực là tốt.
Tạ Đạo Uẩn kinh ngạc hỏi: “Đại thúc có tâm sự gì sao?”
Tống Bi Phong do dự trong phút chốc, cuối cùng không nhịn được nói: “Ta vẫn lo lắng Hoàn Huyền có dã tâm với tôn tiểu thư.”
Tạ Đạo Uẩn cười khổ nói: “Nói trắng ra, ta cũng đang lo lắng. Hoàn Huyền thời gian qua luôn đố kỵ và coi tiểu Huyền như kẻ thù. Hiện tại tiểu nhân đắc chí, quyền lực nghiêng ngả triều chính, chỉ kiềm chế nhất thời. Theo bản tính của Hoàn Huyền, khi không có bất cứ lực lượng nào ràng buộc, hắn sẽ rất nhanh lộ ra bộ mặt thật hung ác. Hắn đã có thể dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để có được Đạm Chân thì cũng có thể không từ thủ đoạn bức Chung Tú theo hắn. Bất quá hiện tại cục thế chưa ổn, hắn vẫn chưa to gan như vậy.”
Tống Bi Phong quả quyết nói: “Chúng ta lập tức đi ngay!”
Tạ Đạo Uẩn đau buồn nói: “Chậm rồi! Cự ly hai mươi dặm quang Kiến Khang đã sớm bị thuyền của thủy sư Kinh Châu phong tỏa, ai nghĩ Kiến Khang lại bị chiếm nhanh như vậy? Chúng ta là do hai chiến thuyền hộ tống quay về, tiếp theo hàng trăm lính Kinh Châu tiến vào chiếm giữ hẻm Ô Y. Tần Hoài Hà càng có nhiều thuyền bè tuần tra, Kiến Khang đã ở dưới sự khống chế chặt chẽ của Hoàn Huyền, chúng ta một tấc cũng khó mà đi được.”
Tống Bi Phong nghĩ đến Yến Phi. Nếu như có chàng xuất thủ tương trợ, dù cho xuất hết cao thủ của Hoàn Huyền, Yến Phi vẫn có bản lĩnh đưa Tạ Chung Tú đến Quảng Lăng.
Thanh âm của Tạ Đạo Uẩn truyền vào tai ông ta: “Chạy đâu cho khỏi trời nắng**, Tạ gia thân tộc chúng ta có hàng trăm người ở nơi đây, chúng ta làm sao có thể vứt bỏ không quan tâm? Người gặp họa đầu tiên, khẳng định là tiểu Hỗn.”
Tống Bi Phong bỗng nhiên cảm thấy mộng đẹp thành hư không, việc nhờ Yến Phi ra tay không phải là biện pháp giải quyết.
Tạ Đạo Uẩn than hỏi: “Bọn họ chết ra sao?”
Tống Bi Phong trong lòng run rẩy, cảm giác hiện thực thật tàn khốc. Cái chết của Tạ Diễm và hai con đương nhiên không phải do bọn họ trực tiếp gây nên, thế nhưng vì lấy đại cục làm trọng, phía bọn họ xác thực không trợ giúp Tạ Diễm. Tạ Diễm không chịu tiếp nhận là một chuyện, nhưng trong toàn bộ hành động phản kích Thiên Sư quân của bọn họ đích thực không bao gồm việc nghĩ cách giữ gìn tính mạng Tạ Diễm.
Tống Bi Phong rất hy vọng có thể nói cho Tạ Đạo Uẩn bọn họ đã tận lực, nhưng lại không cách gì nói ra những lời đi ngược sự thật với Tạ Đạo Uẩn.
Tống Bi Phong đột nhiên nói: “Sự tình xuất hiện quá nhanh vượt ra ngoài ý liệu mọi người, chúng ta vừa dừng lại ổn định trận thế ở Hải Diêm thì nhị thiếu gia lại chủ động dẫn binh chặn đánh Thiên Sư quân ở Cối Kê, do đó trúng phục kích mà mất mạng. Ài! Nhị thiếu gia nếu chịu nghe lời bộ hạ thì đã không chết thảm như thế.”
Tạ Đạo Uẩn hai mắt đỏ lên vì đau xót, rủ đầu xuống.
Tống Bi Phong cố gắng kìm lại sự bi thương trong lòng nói: “Đại tiểu thư hãy nén đau thương, hiện tại gánh nặng của Tạ gia đã đặt lên vai đại tiểu thư.”
Tạ Đạo Uẩn khẽ lau nước mắt, ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: “Hoàn Huyền đã nắm được ưu thế tuyệt đối, các người có dự định gì không?”
Tống Bi Phong hoàn toàn cảm thấy bước đi của Lưu Dụ bí mật quay về Quảng Lăng là đúng. Nếu như Lưu Dụ lúc này vẫn khăng khăng ở Hải Diêm, gã sẽ có bộ dạng giống như những lời Tạ Đạo Uẩn nói, hoàn toàn không khả quan.
Tống Bi Phong khẽ nói: “Lưu Dụ đã trở về Quảng Lăng cùng Lưu Lao Chi đoạn tuyệt, sách động binh biến, đoạt được quyền lực từ trên tay Lưu Lao Chi. Cho nên Hoàn Huyền vẫn chưa được xem là ngồi vững ngai vàng, muốn ngồi vững còn phải hỏi qua Lưu Dụ mới được.”
Tạ Đạo Uẩn kinh ngạc vui mừng thốt: “Lại có việc như vậy sao? Tiểu Huyền thực không nhìn sai Lưu Dụ.”
Lại nhíu mày nói: “Ta không có chút hoài nghi với tài năng quân sự của Lưu Dụ, sợ nhất là gã không hiểu chính trị của Kiến Khang, ngược lại Hoàn Huyền lại là tay cừ khôi về phương diện này.”
Tống Bi Phong minh bạch ý tứ của bà, trước mắt Kiến Khang chính là thành thị có năng lực phòng ngự mạnh nhất thiên hạ. Nếu như tất cả cao môn Kiến Khang đứng về phía Hoàn Huyền thì bất luận quân lực Bắc Phủ binh có mạnh đến đâu cũng khó mà đánh chiếm được Kiến Khang.
Chỉ nhìn Hoàn Huyền dễ dàng chiếm được Kiến Khang như thế liền biết hắn sớm đã có được sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang.
Tống Bi Phong nói: “Ta phải lập tức nhanh chóng về Quảng Lăng, tìm Lưu Dụ suy nghĩ biện pháp, xem có thể tận sức vì tôn tiểu thư hay không.”
Tạ Đạo Uẩn muốn nói nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng cũng nói: “Đại thúc đi đường ngàn vạn lần nên cẩn thận.”
Tống Bi Phong đáp ứng rồi đi.
Chú thích
* Sơn nhân tự hữu diệu kế: Ý nói ta đã có diệu kế, đừng lo. Câu này dựa vào tích về Gia Cát Khổng Minh thời Tam Quốc tự xưng là sơn nhân, ý nói ông là người ẩn dật. Trong vở kịch “Thu phục Khương Duy”, cụm từ này được sử dụng lặp đi lặp lại nhiều lần.
** Bản gốc là “Tẩu đắc liễu hòa thượng tẩu bất liễu miếu”. Ý là dù nhất thời lánh đi, nhưng những chuyện khác không có cách gì tránh được liên lụy, cuối cùng lại là vô pháp thoát thân. Đây là một biến thể của cụm “Bào đắc liễu hòa thượng, bào bất liễu miếu” (跑得了和尚,跑不了庙). Dịch cận ý “Chạy đâu cho khỏi trời nắng”.
Hết chương 512
~*~*~*~*~*~*~*~*~