Yến Phi rời khỏi tống đàn Hán bang, trong lòng bối rối hoang mang, không nắm chắc được tới một chút xíu tương lai.
Đầu óc chàng bỗng hiện lên cái đêm mưa gió bão bùng bảy năm về trước, Mộ Dung Văn kéo người đột tập doanh trại của bọn họ. Trước đó một khắc chàng còn ở trong trướng nhìn mẹ hiền vá áo cho mình, đèn đuốc trong trướng đặc biệt ấm áp, yên ả trong gió mưa, sau một khắc đã biến thành địa ngục nhân gian.
Mẹ chàng cầm đao xông ra ngoài trường, một đám người như sói như hổ đang quất ngựa chém giết tới chỗ bọn họ. Người đàn bà trong lêu bên cạnh ôm đứa bé vừa mới tròn một tháng tuổi ra khỏi chăn gối ấm êm, bị địch nhân tàn độc như sài lang từ trên ngựa cúi xuống nắm lôi đầu tóc, đại đao nhuộm máy quét xuống cổ nàng ta.
Mẫu thân kéo chàng đào tẩu sang hướng bên kia, chân đạp lên mình tộc nhân ngã trên vũng máu. Tình cảnh khủng bố đó có phải sẽ trùng diễn ở Biên Hoang Tập hay không, chàng thật không dám tưởng tượng.
Mộ Dung Văn đã cải biến đời chàng, đoạt đi sinh mệnh của người mẹ chàng thương yêu nhất. Trước trường đại đồ sắt đó,c hàng chưa từng có cừu hận không hóa giải được với người ta. Cho nên bất luận Thác Bạt Khuê biến thành tâm ngoan thủ lạt đến cỡ nào, chàng tuyệt không thể ngạc nhiên trách cứ y, vì chàng đã từng trải qua tao ngộ của Thác Bạt Khuê, minh bạch cừu hận trong lòng y.
Bắt đầu tư cái đêm bi thống khó quên đó, Thác Bạt tộc kết thâm cừu đại hận với Mộ Dung Tiên Ti tộc do bọn huynh đệ Mộ Dung Văn, Mộ Dung Vĩnh cầm đầu. Biện pháp giải quyết chỉ có một, là lấy máu và tử vong đi rửa sạch thù oán.
Nhưng dưới tình huống độc đặc của Biên Hoang Tập, chàng lại phải đi thuyết phục Thác Bạt Nghi và Mộ Dung Chiến kề vai tác chiến. Làm như vậy có phải là quyết định sáng suốt hay không, chàng thật không rõ.
Sự thấu hiểu sự vụ của Kỳ Thiên Thiên là chuyện làm chàng cảm thấy an ủi nhất trước mắt, sau khi nàng rõ tình huống, liền cùng Tiểu Thi theo chàng đi gặp Tống Mạnh Tề, ở lại tổng đàn Hán bang phụ trách chuyện bảo vệ, nếu có chuyện, chàng liền có thể cùng bọn Bàng Nghĩa, Cao Ngạn và chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên theo Tống Mạnh Tề dùng thủy lộ triệt thoái.
Trực giác của chàng cảm thấy Tống Mạnh Tề có thành ý, cho dù nghĩ trên quan hệ lợi hai. Đại Giang Bang vì Đồ Phụng Tam xuất hiện ở Biên Hoang Tập mà sắp lâm vào thế quyết liệt với Hoàn Huyền, tuyệt không dám khinh thị con gái nuôi của Tạ An. Cho nên chàng an tâm để Tống Mạnh Tề chiếu cố chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.
Chàng còn có một ý tưởng, Biên Hoang Tập giờ này phút này nguy cơ bốn bề, Yến Phi chàng trở thành mục tiêu của chúng nhân nhắm vào, giả như mình có họa bất trắc, chỉ có Tống Mạnh Tề có đủ năng lực giúp chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên an nhiên quay về phương Nam.
Bàng Nghĩa từ nơi trùng kiến chào hỏi lớn tiếng chạy đến chỗ chàng, nắm lấy cương ngựa.
Yến Phi ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Bàng Nghĩa thở hì hục đáp: "Âm Kỳ hồi nãy đếne tìm ngươi, sau khi biết ngươi đã đi Hán bang, kêu ta chuyển lời lão Đồ muốn gặp ngươi, còn bảo chứng là không có ác ý".
Yến Phi ngạc nhiên: "Ngươi tin Đồ Phụng Tam?"
Bàng Nghĩa cười khổ: "Sợ rằng ông trời mới có đáp án".
Yến Phi dõi mắt nhìn danh trại, cau mày: "Tiểu thư kia vẫn chưa về?"
Bàng Nghĩa tức giận: "Cao Ngạn không có đàn bà thì thôi, có đàn bà là hư hỏng hồ đồ, quên hết chuyện chính".
Yến Phi than: "Chuyện đàn bà không thành vấn đề, sợ nhất là hắn xảy ra chuyện. Ài! Hiện tại Biên Hoag Tập không còn là địa phương an toàn nữa, ta và Tống Mạnh Tề đã nói chuyện rồi, gã sẽ phái người đến chuyên chở mấy cái hòm rương của Thiên Thiên, ngươi và đám huynh đệ cũng đến Hán bang tị nạn đi!"
Bàng Nghĩa nói: "Ta luôn có chút hoài nghi về Tống Mạnh Tề".
Yến Phi than: "Chúc lão đại đã đi rồi".
Bàng Nghĩa ngây người: "Đi đâu?"
Yến Phi ngửa nhìn bầu trời trong veo: "Đi Tây thiên".
Bàng Nghĩa biến sắc ngậm miệng.
Yến Phi nói: "Chúc lão đại bị ám toán mà chết, chính là tỏ ra Biên Hoang Tập bất cứ một ai cũng có thể gặp ách vận tương tự, lần này tình huống của Biên Hoang Tập so với lúc trận chiến Phì Thủy còn hung hiểm hỗn tạp hơn nữa, bề ngoài tuy bình tĩnh như thường, bên trong lại ngấm ngầm trào cuộn nơi nơi, địch ta khó phân. Nếu có chọn lựa, ta cũng không kêu Thiên Thiên đến Hán bang, không có Chúc lão đại, tác phong của Hán bang sẽ triệt để cải biến, kẻ nói chuyện là Đại Giang bang".
Bàng Nghĩa gật đầu: "Ta hiểu!".
Yến Phi thò tay vỗ vỗ cái đầu đang đau dần, miễn cưỡng hé cười: "Ta biết tâm tình của ngươi, Đệ Nhất Lâu vừa bắt đầu trùng kiến, nháy mắt lại xuất hiện tình huống này, bất quá tục ngữ có câu hễ núi còn xanh, đâu sợ thiếu củi đốt. Trước khi Phù Kiên đến bọn ta không phải cũng tuyệt vọng như hiện tại sao? Xem xem bọn ta hiện tại lại đang ở đây! Có thể biết sự phát triển của thế sự khó lòng định liệu, quan trọng nhất là giữ lấy cái mạng quèn, để tìm cho mình một cơ hội khác".
Bàng Nghĩa buồn bã gật đầu, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?".
Yến Phi đưa mắt nhìn Đông đại nhai người bộ hành càng lúc càng đông: "Ta phải đi tận hết mọi nỗ lực, hy vọng Đệ Nhất Lâu của nguơi có thể trùng kiến đúng hẹn".
Bàng Nghĩa ngẩn người: "Ngươi không tính đi phó ước với Đồ Phụng Tam?".
Yến Phi hừ lạnh: "Y muốn bày tỏ bố cục trường giết chết ta, thời gian quý giá như vầy, ta nào có tâm tình đi đùa cợt vói y".
Lưu Dụ thần tình cứng đờ, hoàn toàn không lý gì tới đối phương hô hoán kêu gã dừng thuyền, muốn cặp sát thuyền.
Tiếng xé gió rào rạt, sáu bảy cọng dây quăng lên đầu cánh buồm nhỏ của thuyền gã, ba cọng câu dính chặt vào buồm.
Tay Lưu Dụ rời khỏi bánh lái thuyền, chuẩn bị bạt đao ứng địch, gã ngay cả phản ứng xung động, liếc nhìn địch nhân cũng mất đi, chỉ hy vọng phún máu, bất luận là máy của địch nhân hay là máu mình, chỉ có phún máu mới có thể làm giảm nhẹ nỗi thống khổ trong lòng. Kỳ quáy là đối phương không bắn tên về phía gã.
Một thanh âm hùng tráng từ trên thuyền bên kia truyền xuống: "Bản nhân là Giang Hải Lưu của Đại Giang bàng, bằng hữu trước hết xin thứ tội bọn ta mạo phạm, không biết bằng hữu có phải từ Biên Hoang Tập đến không?".
Lưu Dụ ngước nhìn, tâm địa chết nửa phần vụt bừng lên ngọn lửa hy vọng.
Nội đường dịch trạm của Phi Mã hội, Yến Ph, Thác Bạt Nghi và Hạ Hầu Đình ba người ngồi quanh bàn thương nghị.
Hai người lắng nghe Yến Phi phân tích tình thế hiện thời, Hạ Hầu Đình hừ khẽ: " Hách Liên Bột Bột và Đồ Phụng Tam nếu muốn lợi dụng lúc bọn ta triệt tẩu mà đột tập, khẳng định sẽ phải trả một cái giá nghiêm trọng, thời khắc đón đầu thế lửa như vầy, chuyện trọng yếu nhất là bảo toàn thực lực, bọn chúng làm vậy đâu có hợp lý".
Thác bạt Nghi trầm giọng: " Bọn ta có thể tín nhiệm Hác Trường Hanh không?".
Yến Phi cười khổ: "Tín nhiệm hắn hay không tín nhiệm hắn, thuần túy là một chọn lựa, ta thật không có cách lần dò hư thực về hắn".
Hạ Hầu Đình nói: "Nếu chọn cùng hắn kề vai tác chiến, mà hắn lại có lòng khác, đâu khác gì tự chuốc họa. Nói trắng ra, cách làm thông minh nhất hiện tại của bọn ta là không tin bất cứ một ai, đó là phương pháp duy nhất có thể nắm chắc mệnh vận của mình. Bọn ta biết quan hệ giữa người Mộ Dung Chiến không tệ, nhưng đừng quên hắn thủy chung là địch nhâncủa bọn ta, lúc đại chiến đằng sau ngáng chân bọn ta, cho dù kết quả có thể đánh lui ngoại địch, nhưng bọn ta cũng sẽ thương vong nặng nề, không còn cách nào bảo trì ưu thế ở Biên Hoang tập".
Thác Bạt Nghi nói: "Bọn ta đã sớm thương thảo về mỗi một khả năng, tổng kết tối hậu vẫn là lợi dụng còn có thể ly khai mà triệt tẩu toàn diện, nếu có Hách Liên Bột Bột, bọn ta sẽ đắn đo đề nghị của ngươi, hiện tại chỉ hy vọng có thể bảo toàn thực lực".
Yến Phi than: "Ta còn có gì để nói nữa chứ?".
Thác Bạt Nghi đôi mắt bắn ra thần tình chân thành: "Tiểu Phi! Đi đi! Mộ Dung Bảo bất kể là binh pháp hay võ công đều được chân truyền của Mộ Dung Thùy, từ nhỏ đã theo cha chinh chiến, cho dù bọn ta vạn người đồng tâm đối đầu chính diện với gã, vẫn không có một chút cơ hội thắng, huống hồ hiện tại ai ai cũng ôm ấp quỷ kế, ai ai cũng không tín nhiệm người khác. Ngươi không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho Kỷ Thiên Thiên của ngươi chứ".
Yến Phi trong lòng xáo xào hai lượt "Kỷ Thiên Thiên của ta", cười khổ: "Ta có một thứ cảm giác rất bất tường, là Biên Hoang Tập xem ra bình tĩnh, nên sự thật lại đã bị phong tỏa cách biệt hết, người thường vào ra không có vấn đề, nhưng đại quy mô triệt tẩu như bọn ngươi, sẽ đụng phải sức mạnh khổng lồ".
Thác Bạt Nghi mỉm cười: "Tiểu Phi an tâm, bọn ta đã phái bộ dội đi đầu dò đường, sau khi khẳng định lộ tuyến an toàn rồi mới khởi hành, các bang hội khác đang dưới sự giám sát nghiêm mật của bọn ta, không có bất cứ một di dộng nào có thể qua mắt được bọn ta".
Yến Phi hỏi: "Có tin tức của thám tử truyền về không?".
Hạ Hầu Đình đáp: "Cũng sắp rồi! Bộ đội tiên phong đã khởi trình sáng sớm hôm nay, trong một canh giờ chắc có hồi báo".
Thác Bạt Nghi nắm tay chàng, quan tâm thốt: "Nói thật với ta, ngươi tính làm sao?"
Yến Phi buồn bã: "Ngoại trừ chạy càng xa càng tốt, ta còn có tuyển chọn gì khác chứ?".
o0o
Trong thương sảnh, Lưu Dụ hớp một ngụm trà nóng, nhìn Giang Hải Lưu bên kia bàn: "Tình thế là vậy đó".
Giang Hải Lưu ngồi kề, dưng sau lưng lão là mười mấy nhân vật lãnh tụ cảu Đại Giang bang bao gồm Tịch Kính và Hồ Khiếu Thiên, ai ai sắc mặt cũng ngưng trọng, không tưởng được tình huống ác liệt đến như vậy.
Chỉ trong một chuyên Nhậm Dao bị Tôn Ân đánh chết cũng đã đủ oanh động võ lân Nam Bắc.
Tôn Ân là kẻ Nam phương sợ nhất, chiếm cứ đảo Hải nam bao năm nay, hoàng triều họ Tư Mã không làm khó dễ được, Tạ Huyền lại cần tụ tập đại binh trông về mặt Bắc ứng phó Phù Kiên, để cho Tôn Ân thừa cơ không ngừng ăn lần các thành trấn duyên ngạn. Lần này y hiện thân ở Biên Hoang, chính là dấu hiệu làm phản đại quy mô, là chuyện ai ai cũng không dám bỏ qua.
Giang Hải Lưu trầm ngâm: "Bọn ta không gặp thuyền đội thủy sư của Vương Quốc Bảo, xem như vậy, bọn chúng chắc đã toàn quân bị diệt".
Tịch Kính sau lưng lão nói: "Chiếu theo tình báo của bọn ta, bên Vương Quốc Bảo tổng cộng có tám chiến thuyền, ước độ hai ngàn binh tướng, nếu Thiên Sư quân có thể làm cho bọn chúng toàn quân chìm đắm, thực lực tất không dưới vạn người, hơn nữa trang bị đầy đủ".
Chín chiến thuyền Đại Giang bang tiếp tục ngược nước lên phía Bắc, qua mỗi một khắc, Lưu Dụ càng tiếp cận Biên Hoang Tập càng sinh cảm giác làm cho tươi tỉnh hẳn.
Sau khi biết được gã là Lưu Dụ, Giang Hải Lưu đối với gã khách khí mà thân thiết, hiển thị Giang Hải Lưu quyết tâm tu bổ lại quan hệ hiện đang rạn nứt với Tạ Gia.
Hiện tại mục tiêu của Lưu Dụ và Giang Hải Lưu là một mục tiêu nhất trí, làm sao có thể đột phá sự phong tỏa Biên Hoang Tập của Tôn Ân, chi viện cho Biên Hoang Tập đang bị cô lập.
Lưu Dụ hỏi: "Chiến sĩ theo đại dương gia lần này có bao nhiêu người?".
Giang Hải Lưu đáp không do dự: "Không tính số chèo lái, chiến sĩ có thể dùng tới có khoảng hai ngàn bảy trăm người. Lưu đại nhân có đề nghị gì?".
Lưu Dụ đáp: "Phương pháp duy nhất đột phá vòng vây của Tôn Ân là bỏ thuyền lớn đi thuyền nhỏ lên đất liên, rồi tập trung lực lượng chờ đêm tới phá mở tuyển phong tỏa của Thiên Sứ quân, như vậy tất có thể làm cho Thiên Sự quân rối loạn chân tay, nói không chừng có thể biến chuyển toàn hình thế".
Bọn Giang Hải Lưu ai nấy sắc mặt cũng lộ vẻ khó coi.
Lưu Dụ đương nhiên hiểu thấu ý tưởng của bọn họ, theo đường thủy Bắc thượng là biện pháp đợ nhọc mệt là mua mắn nhất, hơn nữa tiến có thể công thoái có thể thủ, lúc tất yếu có thể xuôi thuyền theo thủy lộ triệt tẩu. Đề nghị của Lưu Dụ gã lại là xả láng một bàn, đục đáy chìm thuyền, kiên trì tới phút phân thắng bại.
Tình huống nếu trùng diễn trận chiến Phì Thùy, Bắc Phủ binh tất cần tử thủ phòng tuyến cuối cùng Phì Thúy, bọn họ phải cùng Biên Hoang Tập tồn vong.
Hồ Khiếu Thiên nói: “Hình thế hiện tại thấy rõ là Tôn Ân và Mộ Dung Thùy hai bên đại quân giáp kích Biên Hoang Tập, nếu Biên Hoang Tập có hiểm địa có thế thủ, kế sách của Lưu đại nhân có lẽ có thể làm, hiện tại lại tựa như chui đầu vô lưới”.
Lưu Dụ than tức trong long, thầm nghĩ là nếu là Tạ Huyền, tất sẽ lập tức tán đồng chiến lược của gã.
Không có chiến tranh nào là không cần mạo hiểm, chiến tranh lấy ít đánh đông càng cần phải bằng vào kỳ binh địch nhân không tưởng được mà xuất kỳ chế thắng, không có phương pháp nào khác.
Tận nỗ lực cuối cùng: “Nếu ta là Tôn Ân, sẽ phong tỏa thủy đạo đên Biên Hoang...”.
Tịch Kính ngắt lời gã: “Tôn Ân chắc không nghĩ tới bọn ta sẽ kéo rốc Bắc thượng, sau khi đánh tan thuyền đội của Vương Quốc Bảo sẽ dời sức chú ý tập trung lên Biên Hoang Tập, không gài trọng binh ở Dĩnh Thủy, mà bọn ta phải có tâm dự phòng. Lúc tất yếu có thể cắt đứt Thiên Sư quân với trên bờ, theo thủy lục hai lộ phản công địch nhân, như vậy mới vạn vô nhất thất”.
Người sau lưng Giang Hải Lưu ai cũng gật đầu, biểu thị đồng ý.
Lưu Dụ thầm than đó không phải là kỳ binh.
Giang Hải Lưu tổng kết: “Ta hiểu được sách lược của Lưu đại nhân, bất quá bọn ta thiện nghệ nhất là thủy chiến, nếu bỏ trường mà thủ đoản, hậu quả khó lường, bọn ta quyết định từ thủy lộ bức thắng Biên Hoang Tập, chỉ cần đột phá vòng phong tỏa của Tôn Ân, thủy lộ dưới sự khống chế của bọn ta, hoặc tiến hoặc lui là do bọn ta quyết định”.
Lưu Dụ chìm đắm hẳn, sinh ra cảm giác quay về tìm chết, bất quá lại mau chóng bình tĩnh, vì đại cục đã định.
o0o
Yến Phi thần tình hoảng hốt rời khỏi dịch trạm, đang nghĩ nghị có nên đến Lạc Dương Lâu tìm Hác Trường Hanh hay là nên đi Tây đại nhai bàn bạc vài ba câu với Mộ Dung Chiến, một đội kỵ sĩ đã lao tới trước mặt, thì ra là Hô Lôi Phương và mười mấy thủ hạ, xem ra là đi đến dịch trạm.
Hô Lôi Phương từ xa kêu lên: “Thật tình cờ! Ta vừa đến doanh trại tìm ngươi, tìm không ra nên chỉ còn nước đi tới đây thử vận may.”.
Yến Phi giật ngựa đi song song với Hô Lôi Phương, thủ hạ của gã theo sau, trong lóng sinh ra cảm giác lãng phí thời gian. Nếu còn chưa có quyết định chạy trốn, chàng có thể vui vẻ dạo một vòng với Hô Lôi Phương, thăm dò hư thực của gã.
Hô Lôi Phương ngạc nhiên nhìn chàng, đối với sự lãnh đạm của chàng lộ ra thần sắc không hiểu, hỏi: “Yến huynh có tâm sự gì?”.
Yến Phi bực dọc nhìn gã, vút thẳng vào đề: “Trong lòng Hô Lôi huynh nội gian là ai?”.
Hô Lôi Phương sa sầm nét mặt, im lặng một hồi, than dài: “Đây chính là một trong những nguyên nhân ta đến tìm ca lão ngươi, ta đang hoài nghi Cơ Biệt”.
Yến Phi ngạc nhiên đưa mắt nhìn gã, lòng nghĩ lẽ nào gã đang sử khổ nhục kế, cố ý bán đứng Cơ Biệt để vứt hết nghi vấn về mình?
Hô Lôi Phương thờ thẫn nhìn phía trước, thốt: “Thành thật mà nói, ta luôn luôn lưu ý đến gã, vì lão Cơ luôn luôn có qua lại làm ăn với Hoàng Hà bang, gã có thể qua mắt người khác, lại không qua mắt được ta ”.
Yến Phi nhíu mày: “Ý của ngươi là...”.
Hô Lôi Phương nhìn sang chàng, trầm giọng: “Đêm hôm qua sau khi đến dịch điếm, trước khi cái mũi của Phương tổng tuần đụng tai kiếp, gã chợt biến mất bóng dáng, mà gã luôn luôn là cao thủ tinh thông dụng độc, ngươi nói coi ta nghĩ sao? Sáng sớm ngày hôm trước gã vắng mặt trong buổi họp nhiệt náo chào hỏi Thiên Thiên tiểu thư, càng làm cho người ta khó hiểu, giải thích duy nhất là gã cản bản không có mặt trong Biên Hoang Tập”.
Yến Phi trong lòng cuồn cuộn sóng gió, lẽ nào Hô Lôi Phương không phải hát cùng một nhịp với Cơ Biệt, không lẽ lời tố giác Hác Trương Hanh của gã không phải là giả tạo? Hô Lôi Phương nói tiếp: “Kỳ quái nhất là sau khi diệt trừ Hoa Yêu, gã là kẻ đầu tiên đề nghị để Hách Liên Bột Bột được vinh dự đánh chuông giải trừ giới nghiêm, mà ai cũng biết công thần thật sự là Yến Phi ngươi, sau chuyện này ta và Mộ Dung Chiến đều bất bình cho ngươi”.
Yến Phi tâm niệm chớp nhoáng, lại không biết nên nói gì mới phải.
Hô Lôi Phương lại nói: “Hách Liên Bột Bột chủ động đề nghị cử hành Chung lâu hội nghị, quyết định cử hành vào lúc chính Ngọ, nghe nói Phi Mã hội đã chuẩn bị triệt tẩu, có phải có chuyện đó không?”.
Yến Phi không đáp lời, hỏi ngược: “Chúc lão đại đã đi, ngươi có biết không?”.
Hô Lôi Phương cau đôi mày rậm, lo lắng trùng trùng: “Vừa mới nhận được tin tức, lúc y còn có rất nhyiều người hận không giết được y, đến lúc y thật sự ra đi, lại giống như mất đi cái gì đó, thật rất mâu thuẫn. Hiện tại ở Biên Hoang Tập ai ai cũng hoảng sợ, một ngày dài như một năm, ai ai cũng không biết hồi sau sẽ xảy ra chuyện gì”.
Yến Phi hỏi: “Ngươi chuẩn bị kiên trì ở lại chứ?”.
Hô Lôi Phương thở dài một hơi, đáp: “Thật không giấu gì ngươi, ta đã hoang mang quá rồi, mới muốn tìm đến ngươi để thương lượng”.
Yến Phi vụt thốt: “Bọn ta lập tức đi tìm Mộ Dung Chiến, hắn có lẽ có ý kiến khác”. Liền quất ngựa đi trước.
Hô Lôi Phương rượt theo sau chàng, kêu lên: “Mộ Dung Chiến đã đi gặp Trác Cuồng Sinh, ngươi đi sai đường rồi!”.
Yến Phi liền thu cương, bọn Hô Lôi Phương cũng chia nhau ghìm ngựa, người đi đường sợ sệt dòm ngó, không khí càng thêm phần khẩn trương mưa bão sắp ùa ập đến.
Hô Lôi Phương nói: “Ta hồi nãy có nói chuyện với Mộ Dung Chiến, hắn nói ngươi và hắn đều không tin Hách Liên Bột Bột, cho nên muoons tìm Trác Cuồng Sinh hỏi cho rõ, xem gã có phải đã thuyết phục Trác Cuồng Sinh đồng ý triệu mở hội nghị không”.
Lòng Yến Phi sống động trở lại, giả thiết Hô Lôi Phương không phải là nội gian, bọn họ tăng thêm cơ hội an định được bên trong. Bất quá một vấn đề khác lại vì vậy mà xuất hiện, Hác Trường Hanh thật ra là hào hùng trung can nghĩa đảm, hay chỉ là kẻ đại gian đại ác bề ngoài giả vẻ thiện lương?