Hướng Vũ Điền có vẻ như đang hồi tưởng chuyện cũ, tựa hồ quay về một thời gian không gian nào đó với vẻ thấm thía vô cùng nói: "Mộ Dung Văn bị ám sát tại Hoa nhai* (đường lộ Hoa) nổi tiếng ở Trường An, Minh Dao và ta đều đoán là do tay ngươi, càng hiểu rằng ngươi đã âm thầm giúp bọn ta một tay, dẫn dụ cao thủ của Phù Kiên xuất đầu lộ diện và ly khai Trường An để truy bắt ngươi nên bọn ta mới có được cơ hội ngàn năm một thuở, nhập cung cứu cha của Minh Dao. Tuy sau đó Minh Dao không nói gì nhưng ta biết trong lòng Minh Dao rất cảm kích ngươi và đã thay đổi cảm nhận đối với ngươi. A! Ta không nghĩ ra ngươi lại gắng chạy thoát được tới Biên Hoang tập, còn ẩn tính mai danh, biến thành nhân vật số một của Biên Hoang tập, cũng trở thành địch nhân số một của Minh Dao và ta. Như thế có phải là tạo hóa trêu người không?"
Yến Phi có cảm giác cổ quái cực điểm, một đoạn ký ức nào đã bị quên lãng từ lâu lại tựa như quay về phủ trùm lấy hiện thực, mỗi mỗi sự việc đều sống lại.
Hướng Vũ Điền vỗ đùi: "Yến huynh và ta gặp nhau tại đây không phải chuyện ngẫu nhiên. Yến huynh có biết ta có bản lĩnh gì lại có thể xuất hiện lúc này để cung kính chờ đón đại giá của Yến huynh không?"
Yến Phi hiểu rằng Hướng Vũ Điền đang ra chiêu thăm dò đạo hạnh của chàng, nên nhìn về phía Hướng Vũ Điền đang ở cạnh mé Thiên huyệt cách đó hơn ba mươi trượng, mỉm cười: "Ngày ấy tại Trường An, Hướng huynh luôn cho ta một cảm giác không hiểu thấu, lúc ấy ta vẫn không minh bạch tại sao, cho đến lúc này đêm nay ta bỗng hiểu ra! Bởi Hướng huynh đã đạt tới cảnh giới "Thượng khuy thiên đạo"* (Nhìn thấy lẽ trời), đã khiến ta thể nhận được cho dù là chánh đạo hay ma đạo, tối hậu đều đạt tới cùng một mục đích, đều muốn đạt tới cảnh giới tối cao của 'phá toái hư không', không hiểu ta nói đúng hay sai?"
Hướng Vũ Điền không giấu được thần sắc bị chấn động ngạc nhiên: "Thành thật mà nói, năm ấy Thác Bạt Hán tuy là kiếm thủ và thích khách đệ nhất lưu nhưng ta vẫn không để vào mắt, điều ta thích chính là tính cách tài tình của Yến huynh. Nhưng lần này gặp lại, Yến huynh tựa như đã thoái thai hoán cốt, từ Thác Bạt Hán đã biến thành một người khác là Yến Phi, khiến ta không thể nào gom hai tên gọi này thành một được."
Yến Phi bật cười: "Nghiêm trọng đến vậy sao? Xem cách nói của Hướng huynh khiến ta có cảm giác như người nhà. Hướng huynh càng lúc càng giống Hoang nhân bọn ta."
Hướng Vũ Điền cũng cười: "Đó chính là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ta vì đối phó với Hoang nhân nên không thể không trà trộn vào trong tập để tìm hiểu Hoang nhân các ngươi, cũng đã tiêm nhiễu thói xấu của Hoang nhân các ngươi. Hay lắm! Trở lại việc chính, Yến huynh sao lại hiểu được ta và Thánh môn có liên hệ, lại còn hiểu cả cảnh giới 'phá toái hư không'?"
Yến Phi hờ hững: "Lệnh sư Mặc Di Minh tiền bối gần đây thế nào?"
Nói xong câu này Yến Phi không khỏi khẩn trương. Chàng hiện tại tự thấy mình đã lớn không giống Mặc Di Minh chút nào, nên dù là người trong Ma môn hay đồ đệ của Mặc Di Minh là Hướng Vũ Điền đều không thể nghĩ Mặc Di Minh và Yến Phi chàng có liên hệ gì, khiến chàng đối với Mặc Di Minh có phải là cha mình hay không vẫn có thái độ hoài nghi. Nhưng ngay cả như thế đi nữa, đối với việc Mặc Di Minh có còn trên nhân thế hay không vẫn là điều chàng muốn biết.
Hướng Vũ Điền vẫn trong tư thế ngồi, ánh mắt chớp sáng từ xa dò xét Yến Phi, trầm giọng: "Yến huynh biết về ta thật quá nhiều so với ta biết về Yến huynh. Tại sao Yến huynh lại biết danh tự ân sư của ta? Xin Yến huynh thẳng thắn cho biết."
Yến Phi bình tĩnh: "Tuyệt không có bí mật gì để nói, ta biết danh tự của lệnh sư từ người trong Phật môn, lại biết ông ta cuối cùng đã ẩn thân trong phạm vi thế lực của quý tộc, từ đó suy ra sư thừa của Hướng huynh, chỉ có vậy thôi."
Hướng Vũ Điền đầy vẻ hứng thú hỏi: "Còn Minh Dao thì sao?"
Yến Phi lắc đầu: "Các ngươi về vũ công tâm pháp đều khác nhau rất xa, chứng tỏ không cùng sư thừa. Ta đã không hề nghĩ ngươi và Minh Dao có cùng xuất xứ."
Hướng Vũ Điền có vẻ lạ lùng: "Ngươi và ta chưa từng giao thủ, sao ngươi lại biết ta và Minh Dao mỗi người đều có tâm pháp lộ số khác nhau?"
Yến Phi: "Điều này thuần túy từ trực giác mà biết, không có đạo lý gì để giải thích được."
Hướng Vũ Điền có thần sắc suy nghĩ, không ngừng gật đầu như đã hiểu ra điều gì, một lúc lâu sau lại hỏi: "'Phá toái hư không' là thế nào? Chuyện này không những là cơ mật tối cao của Thánh môn, ngay cả trong Thánh môn cũng không có bao nhiêu người biết chuyện này bởi vì có liên quan đến Thánh điển của tệ môn. Yến huynh tại sao lại có thể thuận miệng nói ra?"
Yến Phi lòng đầy cảm xúc, ngấm ngầm thở dài. Chàng thà là mình không biết bí mật của 'Phá toái hư không', không kết hạ kim đan, để có thể an phận giữ mình làm một người bình thường cùng Kỷ Thiên Thiên sống đến tuổi già.
Mặt khác nếu chàng không có 'thượng khuy chí đạo'*(thấy suốt được đạo), luyện thành Tiểu Tam Hợp thì đã không qua được cửa ải Tôn Ân, cũng không thể chết rồi lại sống, hiện tại hẳn phải chết dưới kiếm Hướng Vũ Điền.
Từ ngày đầu biết Hướng Vũ Điền cho đến lúc này tại đây, chàng vẫn không có cách nào biết rõ sự thâm sâu của hắn, chỉ biết hắn chính là nhân vật xuất quần bạt tụy nhất sau Mặc Di Minh của Ma môn, vũ công không những cao hơn hạng Vệ Nga tam đại Ma môn cao thủ, mà còn cao hơn Lý Thục Trang, Tiều Phụng Tiên và cả Trần Công Công.
Nếu chàng đã phục nguyên dương thần thì có thể nào thấu suốt được Hướng Vũ Điền không? Chàng không biết. Chỉ biết hiện tại nếu cùng Hướng Vũ Điền một trận tử chiến thì ai thắng ai bại thật khó đoán trước.
Yến Phi cảm thấy khó nói ra điều khó bề giải thích bằng ngôn từ, thần sắc hiện vẻ khó khăn nhưng cười và bình tĩnh nói: "Chuyện này nói ba ngày cũng khó tận. Bảo điển của quý môn có phải là 'Thiên Ma Sách'?"
Hướng Vũ Điền bị chấn động mạnh: "Yến huynh càng lúc càng làm ta kinh dị. Yến huynh cũng biết theo quy củ Thánh môn, bất cứ ai nhắc tới ba chữ 'Thiên Ma Sách' bọn ta sẽ lập tức giết để diệt khẩu chứ?"
Yến Phi ủ rũ nói: "Hướng huynh hiện tại có phải đang chuẩn bị giết ta diệt khẩu?"
Hướng Vũ Điền ngửa mặt nhìn trời cười: "Quy củ là vật chết, người là vật sống, Hướng Vũ Điền ta là loại người mù quáng theo quy củ hay sao? Không dối Yến huynh, ta tuy xuất thân từ Thánh môn nhưng không hành xử như người Thánh môn, càng không có hứng thú tuyên dương truyền thống Thánh môn, hay Thánh ân ban bố cho thiên hạ gì gì đó cả. Hướng Vũ Điền ta là Hướng Vũ Điền ta, quan trọng nhất là tự do tự tại, vô câu vô thúc, theo đuổi giấc mộng của ta. Những lời nói này ta chưa từng nói cho ai nghe, kể cả Minh Dao, không hiểu tại sao lại nói ra cho ngươi nghe, có lẽ ta cảm thấy trong thiên hạ chỉ có Yến huynh là người có thể thực sự hiểu ta."
Yến Phi cảm thấy rúng động vì Hướng Vũ Điền đã nói đúng, Yến Phi chàng hiểu Hướng Vũ Điền và Hướng Vũ Điền cũng hiểu chàng. Bởi cả hai đều đã biết bí mật phá không mà đi, đã minh bạch "phá toái hư không" là gì.
Bỗng nhiên chàng nắm được rõ ràng chỗ đáng sợ của Hướng Vũ Điền, y không là một Tôn Ân khác, thì cũng thuộc về hạng nhân vật như thế. Những tiêu chuẩn đạo đức của thế tục bình thường hay quy củ giang hồ gì đi nữa đều không thể ước thúc Hướng Vũ Điền, bởi y đã sớm nhìn ra thế gian chỉ là một tầng ảo giác nào đó, nên sẽ không bị hiện thực của tầng này khống chế.
Nếu chàng lầm tưởng đã có một đoạn giao tình với Hướng Vũ Điền nên y phá lệ nương tay thì sẽ là một sai lầm lớn. Vì thật ra từ lúc Hướng Vũ Điền xuất hiện bọn họ đã bắt đầu giao phong, chỉ vì Hướng Vũ Điền đến thời khắc này vẫn không nắm bắt được sơ hở của chàng nên mới chưa xuất thủ.
Sự thật chàng cũng không tìm ra nhược điểm của Hướng Vũ Điền.
Trong tình huống không thể thi triển Tiểu Tam Hợp, chàng có thể đánh bại kình địch trước mắt không?
Chàng tuyệt đối không nắm chắc.
Yến Phi mỉm cười: "Hướng huynh nói điều này sai rồi, ít nhất còn có một người minh bạch Hướng huynh như ta."
Hướng Vũ Điền nhìn sửng chàng, một lúc sau mới nghiêm mặt nói: "Người đó là Tôn Ân chứ gì?" Tiếp theo y nhún vai với vẻ hứng thú chen lẫn phần nào dương dương tự đắc, lại như xuất phát từ thân thiết chân tình, cười nói: "Khặc Khặc! Xem biểu tình của ngươi là biết ta đoán đúng rồi. Điều này tuyệt không khó đoán, bởi vì Tôn Ân nếu chưa đạt tới cảnh giới 'khuy nhân thiên chi đạo'*(thấy được đạo của người và trời) thì làm sao đủ tư cách làm đối thủ của Yến huynh? Yến huynh lần này về phương Nam, có phải cùng lão Tôn quyết chiến lần thứ ba không? Lần này có phải lão Tôn thảm bại?"
Yến Phi vẫn đứng thẳng cạnh Thiên huyệt, không di động một phân hào nhưng thần thái du nhàn tựa như có thể đứng trong tư thái này cho đến lúc địa lão thiên hoang.
Hướng Vũ Điền thấy Yến Phi đón nhận ánh mắt của mình, nhưng lại không tỏ vẻ trả lời chút gì thì trong giọng nói có vẻ không vui: "Tại sao Yến huynh bỗng nhiên lại không nói gì?"
Trong lòng Yến Phi lại thầm than lên một tiếng.
Hướng Vũ Điền tuy là đối thủ khó đối phó gần bằng cỡ Tôn Ân nhưng chàng lại không thể coi Hướng Vũ Điền là kẻ đại địch đối đầu như Tôn Ân, một lý do là chàng đã từng có một đoạn giao tình với Hướng Vũ Điền, hai người tuổi tác lại tương tự, Hướng Vũ Điền vừa là thiên tài ngang tàng như vậy, mỵ lực hơn người, làm sao chàng không có ý thương tiếc và mến tài?
Yến Phi cười khổ: "Lần này ta về phương Nam, đúng là đã cùng Tôn Ân quyết chiến lần thứ ba. Kết quả tuyệt không như Hướng huynh đoán là Tôn Ân cuối cùng đã thảm bại. Miễn cưỡng mà nói thì cả hai đều ngừng tay đúng lúc, nếu nói về thụ thương thì thương thế của Tôn Ân nhẹ hơn ta."
Hướng Vũ Điền cảm thấy hết sức hứng thú: "Đáp án của Yến huynh ra ngoài ý liệu của ta làm ta càng nghe càng hồ đồ. Nếu Yến huynh nói đôi bên đều thọ thương và không thể không dừng cuộc tử chiến họa may ta có thể tin được, nhưng nghe lời Yến huynh thì không giống như vậy. Khặc! Trong lúc bọn ta vẫn còn là bạn cũ, Yến huynh có thể vì ta là bằng hữu giải khai nghi vấn này không?"
Hướng Vũ Điền vẫn không thay đổi, vẫn là người mà Yến Phi đã gặp ở Trường An năm ấy, đối với sự vật có nhiều tò mò và thích tìm hiểu tận gốc rễ. Chỉ có Hướng Vũ Điền mới ở trong tình huống song phương sắp động thủ thế này mà vẫn không hề giảm đi hứng thú muốn đàm luận.
Yến Phi bình tĩnh: "Trước hết Hướng huynh có thể trả lời một vấn đề giùm ta không?"
Hướng Vũ Điền buông lỏng nắm tay: "Ngươi hỏi ta đáp, ta hỏi ngươi đáp, cái này gọi là có qua có lại, hết sức công bình. Yến huynh hỏi đi! Ta biết sẽ nói, đã nói là nói hết. Bất quá có vài chỗ dính dáng tới sư môn, Yến huynh phải vì ta mà giữ giùm bí mật."
Yến Phi bật cười: "Ngươi đúng là một gã thông minh, nói thế cũng như ép ta không được giấu gì cả."
Hướng Vũ Điền không chút ngượng ngùng: "Ta đúng là có dùng chút cơ mưu, cũng bởi ta nhận ra Yến huynh hoàn toàn không đơn giản. Cùng Tôn Ân ba lần đối chiến càng chất chứa huyền cơ khó thấy, nên khiến ta hết sức tò mò không thể không tìm cách gì để trao đổi với Yến huynh. Và ta phải nắm lấy cơ hội, bằng không nếu giết chết Yến huynh, có phải ta sẽ vĩnh viễn không thể giải được câu đố trong lòng?"
Yến Phi mỉm cười: "Ta chỉ muốn hỏi Hướng huynh một câu, bọn ta có phải là không phân sống chết là không được à?"
Hướng Vũ Điềm trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới thở dài, cười khổ: "Chỉ có hai tình huống ta mới có thể không động thủ: một là để ngươi giết ta, dĩ nhiên mọi chuyện đều khỏi phải nói tới; tình huống thứ hai là Minh Dao đích thân ra lệnh cho ta bỏ cuộc. Yến huynh hiểu chứ?"
Yến Phi nhíu mày: "Nói vậy bọn ta phải một chết một còn mới được à?"
Hướng Vũ Điền: "Đó là mệnh lệnh của sư phụ ta khi lâm chung, người còn thiếu nợ Bí nhân nên ta phải trả, như vậy ta mới có thể phục hồi tự do cho mình, có thể tự mình muốn gì làm nấy, hưởng thụ những gì cuộc sống đã ban cho ta. Ngươi nên hiểu rõ Minh Dao là người thế nào, danh dự Bí tộc được nàng xem nặng hơn là hạnh phúc cá nhân, thậm chí còn trọng yếu hơn cả tính mạng. Lần này nàng đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Thùy để dùng sức đối phó với Thác Bạt tộc và Hoang nhân bọn ngươi, tức là hoàn thành lời hứa với Mộ Dung Thùy. Không có việc gì có thể thay đổi quyết định của nàng, cũng không ai có thể ngăn nàng. Đây cũng là cơ hội duy nhất để ta trả nợ, phải vì nàng mà phá tan lực lượng đề kháng của Hoang nhân. Ta đã đáp ứng với nàng sẽ giết ba Hoang nhân để trả hết món nợ với Bí tộc. Nhưng khi ta đến Biên Hoang tập rồi thì lòng lại có thay đổi, hiện tại ta quyết định chỉ giết một người là Yến Phi ngươi. Giết được ngươi thì Biên Hoang tập không đánh cũng tan, Minh Dao sẽ không có gì để nói nữa. Ôi! Làm sao biết được Yến Phi lại là Thát Bạt Hán, bất quá ngay cả nếu Minh Dao biết việc này cũng sẽ không thay đổi ý muốn phải giết ngươi. Ta hiểu rõ nàng là con người như thế nào. Ta đã đáp ứng với nàng, tức không thể không làm cho xong."
Yến Phi an bình chăm chú nghe không có vẻ gì kinh dị, và biết rằng Mạc Di Minh đã qua đời, trầm tĩnh nói: "Sau khi phục hồi tự cho cho mình thì Hướng huynh sẽ làm gì?"
Hướng Vũ Điền vui vẻ: "Trong hoàn cảnh bình thường thì ta tuyệt sẽ không trả lời Yến huynh câu này. Bất quá hiện tại hoàn cảnh thật có chỗ khác bình thường, trước tiên vì ta muốn dùng bí mật để trao đổi bí mật với ngươi, thứ nữa là sau khi động thủ, bất kể là ngươi chết hay ta chết, có nói gì cũng chẳng còn quan trọng phải không?”
Yến Phi cười: "Hướng huynh biết bất luận nói gì ta cũng không biết thật giả thì cần gì nói ra bí mật sư môn?
Hướng Vũ Điền: "Có lẽ Yến huynh chưa thật hiểu con người của ta. Dĩ nhiên có lúc ta cũng nói láo, nhưng không hề nói láo với người ta thích hay quý, lại càng tuyệt không nói láo với đối thủ ta tôn kính."
Yến Phi: "Hướng huynh sẵn lòng nói thật thì đương nhiên quá tốt rồi! Tiện thể hỏi một câu, nếu ta may mắn thắng Hướng huynh, Hướng huynh sẽ không có cách gì để làm tròn yêu cầu của Minh Dao thì sao?”
Hướng Vũ Điền mỉm cười: "Điều này không thể xảy ra. Yến huynh tuy huyền công bí kỹ trong phạm trù vũ học cao siêu nhưng vẫn còn xa mới đến cảnh giới đánh bại ta. Ngay cả tại sao ta biết được như thế cũng khó giải thích cho ngươi. Nói thẳng ra, đó cũng là lý do ta sẵn sàng nói thật với ngươi, bởi Yến huynh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai."
Yến Phi cảm thấy tim thắt lại. Nếu đổi lại là một cao thủ khác thì biết đó chỉ là dùng hư ngôn dọa dẫm, nhưng chàng cũng biết Hướng Vũ Điền giống như mình trước khi dương thần bị tổn thương, có thể hoàn toàn dựa vào cảm ứng của tinh thần để nắm được thực lực của đối thủ.
Hướng Vũ Điền vì đã hoàn toàn biết nguyên khí của mình đã bị tổn thương nên mới có thể nói ra những lời hào tráng như vậy. Vì nếu so về tinh thần, Yến Phi chàng đã rơi vào hạ phong.
Yến Phi không vì thế mà sinh ra chút gì sợ hãi, và càng không vì sự khinh thị của Hướng Vũ Điền mà giận dữ. Không phải chàng không màng đến sinh tử thắng bại nhưng vì Hướng Vũ Điền đã tính sai một chút, vẫn chưa khám phá ra bí mật của dương thần chàng mà chỉ hiểu lầm là công phu của chàng đã ngừng ở đó.
Yến Phi mỉm cười đáp trả: "Ta nhiều lần định hỏi điều này. Tốt lắm! Để ta nghe Hướng huynh nói sự thật trước đi."
Hướng Vũ Điền trầm ngâm một lát, gật gật đầu, sau đó mới nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta tiết lộ bí mật bản thân. Ngay cả Minh Dao hiểu lầm ta rất nhiều ta vẫn không sẵn lòng tiết lộ chút gì cho nàng biết. Nay bỗng phải nói ra nên ta có cảm giác hết sức cổ quái."
Rồi y nói tiếp: "Vì Yến huynh đã biết "Thiên Ma Sách" là chuyện gì rồi nên ta sẽ không phải nói tới. "Thiên Ma Sách" gồm có nhiều quyển, tuy đến thời Tần Hán mới thành sách nhưng nguồn gốc có thể truy ngược về thời xa xôi cổ đại của tam Hoàng ngũ Đế, sau này thành bảo điển của Thánh môn bọn ta, tạo thành nhiều chi phái. Mỗi quyển đều có tên cho một món vũ công quyết pháp, trong đó "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp" có địa vị tối cao và được tệ môn xem là bảo điển trong bảo điển, bí mật khôn dò, bao gồm huyền bí của vũ trụ. Tự cổ tới nay, tệ môn tuy nhân tài rất nhiều, nhưng không một ai có thể hiểu hết, ngay cả sư phụ của ta cũng vậy. Nhưng để tránh người khác biết về loại công pháp này, bọn ta đều quen gọi phép này là Chủng Ngọc công."
Yến Phi lấy làm lạ: "Chỉ nghe tên gọi thôi cũng đủ biết công pháp này quỷ kỳ quái dị, không thể theo lẽ thường mà phán xét. Có phải khi Hướng huynh phục hồi được tự do sẽ toàn tâm toàn ý tu hành pháp này và bỏ hết mọi sự khác ra ngoài?"
Hướng Vũ Điền gật gật đầu: "Có thể nói như vậy. Tu luyện pháp này cần phải cắt bỏ thất tình lục dục, từ ma vào đạo, về chi tiết xin miễn nói tới vì nói ra chỉ có hại cho Yến huynh chứ không có lợi, Yến huynh cũng sẽ không hứng thú gì."
Tiếp theo y thở ra một hơi: "Nói ra ta thấy thật nhẹ nhàng."
Yến Phi hỏi: "Dám hỏi Hướng huynh tu luyện pháp này đã tới giai đoạn nào rồi?"
Hướng Vũ Điền đáp: "Thật ra từ lúc bắt đầu tu luyện "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp ta đối với điều trong sách bán tín bán nghi, có ai ngờ một khi bắt đầu thì không thể ngừng lại, tùy biến hóa của tinh khí thần và sự thể nghiệm của tự mình rồi mới biết mỗi chữ trong sách đều chứa huyền cơ, kết quả thật như đoạt được sự huyền diệu của tạo hóa. Bất quá ta tuy tự cao nhưng cũng không cuồng vọng đến độ cho mình siêu việt hơn cổ thánh tiên hiền* (Thánh xưa, người hiền thời trước), hay cho mình giỏi hơn sư phụ. Ta suy nghĩ hết sức vẫn không có cách nào nghĩ ra biện pháp kéo dài tuổi thọ để ta có nhiều thời gian hơn so với tiền nhân hòng khám phá bí mật của "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp."
Yến Phi thầm nghĩ nếu mình có cách chỉ cho Hướng Vũ Điền kết hạ kim đan để nuôi dưỡng dương thần thì khẳng định y sẽ vì cảm kích mà bỏ việc quyết chiến.
Dĩ nhiên chàng không có cách gì.
Yến Phi: "Vậy ngươi có thấy công pháp kéo dài tuổi thọ không?"
Hướng Vũ Điền: "Nếu ta trả lời ngươi câu hỏi này tất phải nói ra một bí mật ta sợ rằng sẽ làm cản trở việc động thủ đến mức sinh tử của bọn ta khi trời sáng."
Yến Phi: "Hay lắm! Ta rút lại câu hỏi này thì sao?"
Hướng Vũ Điền: "Có lẽ hiện tại Yến huynh đã minh bạch tại sao ta phải ly khai Bí tộc, ly khai Minh Dao. Bởi điều ta theo đuổi mong cần tuyệt không phải là thành bại thắng phụ của thế gian mà là muốn khám phá bí mật của thiên địa vũ trụ. Nghe thì có vẻ như không tự lượng sức, nói dóc không biết xấu hổ, nhưng ta biết nói thế nào đây? Chỉ có làm vậy ta mới cảm thấy có ý nghĩa, cuộc sống mới đầy sự vui sướng ngạc nhiên. Yến huynh minh bạch ta nói gì chứ?"
Yến Phi hững hờ: "Hoàn toàn minh bạch."
Hướng Vũ Điền hơn ngẩn ra: "Thật sự minh bạch?"
Yến Phi mỉm cười: "Khi Hướng huynh nghe xong câu chuyện ta sắp kể sẽ hiểu câu nói của ta chẳng phải là đụng đâu nói đó."
Ánh mắt Hướng Vũ Điền sáng rỡ thần quang, trầm giọng: "Hướng Vũ Điền rửa tai cung kính lắng nghe."
Hết chương 453
~*~*~*~*~*~*~*~*~